Dưỡng Thú Thành Phi
-
Quyển 2 - Chương 76
"Nếu như ta cút, chỉ sợ công chúa chỉ còn cách gả đến Huy Anh quốc thôi."
Giọng nói của người đó có hơi mơ hồ, trước cửa không hề có ai xuất hiện.
Vừa nghe thấy ba chữ "Huy Anh quốc", cả người An Vân Y giống như xù lông lên, giọng nó khẽ run, "Ngươi có cách gì?"
An Vân Y biết rõ, chuyện gì mà hoàng huynh đã nói qua thì rất hiếm khi đổi ý, cho nên nàng không dám ôm hy vọng quá lớn. Nhưng mà dù hy vọng có nhỏ đến đâu, An Vân Y cũng quyết không buông tay. Vì hắn, vì tình yêu của nàng, nàng sẽ cố gắng đấu tranh.
Nàng không muốn mất hết tất cả giống như Lục hoàng tỷ, trở thành hai bàn tay trắng, cũng không muốn mất đi hạnh phúc của bản thân.
Ai cũng có lòng tham, nàng cũng không ngoại lệ.
Chỉnh lại quần áo một chút, An Vân Y nhanh chóng ổn định lại cảm xúc của bản thân, "Làm người cứ úp mở như vậy, sao có thể khiến bản cung tin tưởng ngươi. Nếu ngươi chắc chắn có cách giúp bản cung tháo gỡ phiền muội, vì sao không dám ra đây gặp mặt."
Người ngoài cửa im lặng vài giây, sau đó liền vang lên tiếng cười, "Thập tứ công chúa nói đúng, Ngô Kiến Phong gặp qua thập tứ công chúa."
Ngô Kiến Phong mặc trang phục của thị vệ, hông bên phải đeo bội kiếm.
Hắn cũng được coi là một nhân vật có tiếng ở trong cung. Nhưng giọng nói này, lại khiến người ta không quá coi trọng.
Thấy người tới là Ngô Kiến Phong, sắc mặt An Vân Y liền sụp đổ. Hy vọng duy nhất trong lòng nàng liền bị nghiền nát, khóe môi thoáng qua nụ cười giễu cợt, "Thì ra là Ngô thị vệ! Chính bản thân ngươi còn khó bảo toàn, lại còn muốn giúp bản cung?"
Giống như đang cười nhạo hắn không biết lượng sức mình, sắc mặt An Vân Y thay đổi khác hẳn lúc nãy.
Mỗi lần có người châm biếm bản thân, sắc mặt của Ngô Kiến Phong đều sẽ khó chịu, lần này cũng không ngoại lệ, nhưng nghĩ đến có thể chỉnh hài tử kia một trận, hắn có thể nhịn, mặc kệ đối phương mỉa mai, "Nô tài biết công chúa kinh thường nô tài, nhưng mà Thập Tứ công chúa... Chẳng lẽ người thật sự muốn bỏ qua cơ hội này, gả đến Huy Anh quốc? Nô tài có một cách, không biết công chúa có muốn nghe hay không?"
Tính tình Ngô Kiến Phong như thế nào, cả hoàng cung đều biết.
Trong nháy mắt An Vân Y bắt đầu do dự.
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa tin tưởng mình, Ngô Kiến Phong cười nhẹ, "Thập Tứ công chúa, nghe qua cách của nô tài thì người cũng đâu có mất gì. Còn về việc người có đồng ý hợp tác với nô tài hay không, chúng ta có thể bàn sau."
Lời này của hắn đánh trúng tâm tư của An Vân Y, An Vân Y bị lời này hấp dẫn, gật đầu nói: "Vậy ngươi nói đi, bản cung nghe thử."
Không hề để ý đến việc chủ tớ, Ngô Kiến Phong tự nhiên kéo ghế, ngồi xuống đối diện An Vân Y.
Sắc mặt An Vân Y lập tức trở nên khó coi, nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống. Dù sao nếu như hắn thật sự có cách hay, lúc này vẫn không nên xé mặt nạ xuống.
Gần đây Ngô gia loạn vô cùng, ngoài thời điểm phát tiền tiêu vặt hàng tháng ở trong cung thì Ngô Kiến Phong không có dư chút bạc nào. Thấy trên bàn có bình trà ngon, liền đưa tay rót cho mình một chén. Trước đây, mỗi ngày hắn đều được ăn thức ăn ngon, trà tốt...
Nhưng mà những điều đó đều bị thay đổi toàn bộ trong một đêm cách đây không lâu.
"Thập Tứ công chúa đã từng gặp qua Đoàn hoàng tử? Đoàn hoàng tử nói là ái mộ người từ lâu, người cảm thấy việc này có bao nhiêu phần là thật?"
An Vân Y cũng là người có đầu óc, hừ lạnh một tiếng, "Một chút cũng không có."
Chỉ sợ Đoàn hoàng tử nhìn trúng điểm nàng là công chúa được sủng ái nhất hiện giờ, vì vậy mới có thể nói những lời này. Cái gì mà ái mộ đã lâu, toàn bộ đều nói dối.
"Vậy thì được rồi." Ngô Kiến Phong nhấp một ngụm trà.
An Vân Y không hiểu câu vừa rồi có nghĩa là gì, "Ngươi nói cái gì?"
"Công chúa còn chưa hiểu sao? Nếu Đoàn hoàng tử đã không để ý đến người, như vậy chúng ta liền có cơ hội, để cho hắn lựa chọn người khác, đây chính là một cơ hội của chúng ta?" Ngô Kiến Phong đặt chén trà xuống, khoé miệng thoáng qua một nụ cười nham hiểm, giống như trong lòng đã sớm chọn được người.
"Tiếp tục nói." Giống như nhận thấy điều gì đó, An Vân Y giục hắn nói tiếp.
"Tất cả bất ngờ, đều có thể do con người tạo ra. Công chúa nói thử xem lời này có đúng không?" Ngô Kiến Phong cười lớn.
An Vân Y cân nhắc lời này của hắn, một lúc sau liền nói: Ý của ngươi là khiến Đoàn hoàng tử yêu công chúa khác, để người đó gả đi, sẽ không phải là bản cung nữa?"
Ánh mắt An Vân Y sáng lên, cho dù tạm thời nàng chưa mở miệng đồng ý, Ngô Kiến Phong biết nàng sẽ tin vào lời hắn nói. Xem ra Thập Tứ công chúa vẫn còn quyết tâm không lấy chồng ở nước khác.
"Muốn gả đi cũng không nhất định là công chúa, hiện giờ Thập Tứ công chúa hận nhất là ai? Ha ha, tin rằng nô tài nói như vậy, người liền biết nô tài đang nói đến ai." Ngô Kiến Phong không nói ra thân phận của người kia, chỉ là ném vấn đề này cho An Vân Y.
An Vân Y không phải là đồ ngốc, nghe như vậy liền hiểu vì sao Ngô Kiến Phong bày mưu tính kế cho mình.
"Thì ra ngươi cũng có mục đích." Nếu nói hiện giờ ai là kẻ địch lớn nhất của nàng, thì ngoài Tịch Tích Chi, còn có thể là ai khác chứ. An Vân Y suy nghĩ trong lòng, hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Kiến Phong, khó trách người này lại đến giúp nàng, thực là muốn mình nhổ hộ cái đinh trong mắt.
Nhưng mà địch của địch chính là bằng hữu.
"Bản cung đã hiểu, bản cung đồng ý hợp tác. Ngươi là người hầu ở Bàn Long điện, chắc ngươi biết rõ hướng đi của nàng ta." Nói lâu như vậy, An Vân Y có chút khô miệng, tự mình rót một chén trà.
Sau đó hai người tiếp tục nói rất nhiều chuyện.
Bàn Long điện.
Tịch Tích Chi cầm bức tranh cuộn tròn ở trên bàn, ngó nhìn An Hoằng Hàn đang chớp mắt nghỉ ngơi bên cạnh, nhanh chóng mở ra xem.
Vì sao Tịch Tích Chi lại tò mò muốn nhìn bức tranh? Không phải là vì có cái gì đó hấp dẫn nàng sao.
Nghe nói bên trong bức họa này là chân dung của Đoàn hoàng tử.
Gần đây Tịch Tích Chi thường hay nghe thấy lời đồn về Đoàn hoàng tử, nào là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, mê hoặc vô số thiếu nữ, hầu như đều vây quanh tai nàng, cho nên khiến nàng càng tò mò.
Bề ngoài của Đông Phương Vưu Dục, tuyệt đối xứng với danh hiệu mỹ nam. Trong lòng của Tịch Tích Chi không nhịn được lấy hắn so sánh với Đoàn hoàng tử chưa từng gặp mặt, dù sao bọn họ đều là hoàng tử, thân phận và địa vị không kém nhau chỗ nào.
Hơn nữa, nếu như Luật Vân quốc không có gì thay đổi, thì đế vương đời tiếp theo sẽ là Đông Phương Vưu Dục.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Tịch Tích Chi liền cân nhắc lại thái độ của mình có phải là nên đối xử với hắn tốt hơn. Có nhiều bằng hữu tốt hơn là có thêm nhiều kẻ địch mạnh,huống hồ địch nhân kia còn có khả năng sẽ lên làm hoàng đế.
Bức tranh dần dần được mở ra, một bức tranh tinh tế hiện ra trước mắt Tịch Tích Chi.
Người được vẽ có gương mặt tinh xảo, vì sao lại nói là tinh xảo? Tịch Tích Chi cũng không hiểu vì sao đột nhiên trong đầu lại xuất hiện từ này. Chỉ là gương mặt người trong tranh thật sự hoàn mỹ giống như gốm sứ, không chút tỳ vết.
Gương mặt tuấn mỹ, không giống với An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục. Đó là một loại vẻ đẹp trung tính, nếu không phải là biết giới tính của người trong tranh, Tịch Tích Chi có khả năng coi hắn là nữ nhân.
Nhưng so với nữ nhân, trên trán hắn lại có vài phần anh khí.
Nhìn kỹ lần nữa, Tịch Tích Chi nhíu mày, lại cảm thấy nụ cười nơi khoé miệng của hắn mang theo chút tà khí.
Chỉ là một bức tranh, sao có thể có cảm giác như vậy? Tịch Tích Chi cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn nên mới sinh ra cảm giác như vậy, lắc lắc đầu, muốn chính mình tỉnh táo lại.
An Hoằng Hàn vốn đang ngủ, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng lắc đầu của tiểu hài tử mở miệng hỏi: "Cảm thấy người này thế nào? Có phải là rất tuấn mỹ phải không?"
Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn, không biết vì sao An Hoằng Hàn lại hỏi cái này.
So với vẻ trung tính, Tịch Tích Chi vẫn nghiêng về nam nhân khí phách, càng có mị lực.... Giống như, người trước mặt.
"Ừm,.... tạm được." Tịch Tích Chi luống cuống tay chân cuốn bức tranh lại, đặt sang một bên.
"Tạm được? Là ý gì? Đoàn hoàng tử không đủ đẹp?" Trên mặt An Hoằng Hàn không để lộ ra thái độ gì, nhưng trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.
Sau khi nghe An Hoằng Hàn hỏi, Tịch Tích Chi lộ vài phần lúng túng, trong lòng nói thầm,sao cứ để ý đến vấn đề này mãi vậy! Gương mặt của hắn ta, liên quan gì đến bọn họ! Dù có anh tuấn đến đâu cũng đâu có thể chuyển đến trên người mình được.
"Cực kỳ anh tuấn!" Tịch Tích Chi miễn cưỡng cười một tiếng, trong lòng hừ nói,nàng trả lời như vậy cũng không có sai!
"Thật là cực kỳ anh tuấn?" An Hoằng Hàn hỏi ngược lại.
Tịch Tích Chi lặp lại một lần nữa, vô cùng 'thành khẩn' nói: "Hắn cực kỳ anh tuấn."
Nhưng đáp án như vậy, chẳng những không khiến An Hoằng Hàn dừng đề tài này lại, ngược lại khiến hắn càng hỏi nhiều hơn. An Hoằng Hàn nâng tay phải lên, chỉ bản thân, "So với trẫm thì sao?"
Nàng không có nghe lầm đi.
An Hoằng Hàn lại hỏi vấn đề này.
Khụ khụ.... ho khan một trận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi do bị sặc mà đỏ bừng lên.
Sắc mặt An Hoằng Hàn trầm xuống, nói chuyện cũng toát ra khí lạnh, "Vấn đề này khó lắm sao? Nàng không trả lời được sao."
Không... không, một điểm cũng không khó! Chỉ là vấn đề này, khiến cho Tịch Tích Chi cảm thấy quá kinh ngạc rồi.
Lau đi nước đọng bên miệng, Tịch Tích Chi cố gắng để mình khôi phục lại bình thường. Giương mắt, tỉ mỉ quan sát An Hoằng Hàn, sau đó mở bức tranh ra, so sánh một chút.
Đột nhiên An Hoằng Hàn tiến sát lại, gương mặt phóng đại trước mắt Tịch Tích Chi.
Thậm chí Tịch Tích Chi có thể nhìn rõ lông mi của đối phương, ánh mắt không tự giác chuyển qua ánh mắt của đối phương, đen sẫm mà thâm sâu, có thể khiến người khác chìm sâu trong đó.
Này... này khoảng cách này có phải là quá gần rồi không! Trong lòng Tịch Tích Chi sinh ra một cảm giác áp bách khó trách mọi người đều sợ An Hoằng Hàn, đây là cảm giác không phải người thường có thể chịu được.
Hai bàn tay nhỏ nắm chặt bức tranh, chắn ở giữa nàng và An Hoằng Hàn. Tịch Tích Chi nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng đối phương lại đoán được ý đồ của nàng, nhanh hơn nàng một bước, càng xích lại gần.
Giọng nói của người đó có hơi mơ hồ, trước cửa không hề có ai xuất hiện.
Vừa nghe thấy ba chữ "Huy Anh quốc", cả người An Vân Y giống như xù lông lên, giọng nó khẽ run, "Ngươi có cách gì?"
An Vân Y biết rõ, chuyện gì mà hoàng huynh đã nói qua thì rất hiếm khi đổi ý, cho nên nàng không dám ôm hy vọng quá lớn. Nhưng mà dù hy vọng có nhỏ đến đâu, An Vân Y cũng quyết không buông tay. Vì hắn, vì tình yêu của nàng, nàng sẽ cố gắng đấu tranh.
Nàng không muốn mất hết tất cả giống như Lục hoàng tỷ, trở thành hai bàn tay trắng, cũng không muốn mất đi hạnh phúc của bản thân.
Ai cũng có lòng tham, nàng cũng không ngoại lệ.
Chỉnh lại quần áo một chút, An Vân Y nhanh chóng ổn định lại cảm xúc của bản thân, "Làm người cứ úp mở như vậy, sao có thể khiến bản cung tin tưởng ngươi. Nếu ngươi chắc chắn có cách giúp bản cung tháo gỡ phiền muội, vì sao không dám ra đây gặp mặt."
Người ngoài cửa im lặng vài giây, sau đó liền vang lên tiếng cười, "Thập tứ công chúa nói đúng, Ngô Kiến Phong gặp qua thập tứ công chúa."
Ngô Kiến Phong mặc trang phục của thị vệ, hông bên phải đeo bội kiếm.
Hắn cũng được coi là một nhân vật có tiếng ở trong cung. Nhưng giọng nói này, lại khiến người ta không quá coi trọng.
Thấy người tới là Ngô Kiến Phong, sắc mặt An Vân Y liền sụp đổ. Hy vọng duy nhất trong lòng nàng liền bị nghiền nát, khóe môi thoáng qua nụ cười giễu cợt, "Thì ra là Ngô thị vệ! Chính bản thân ngươi còn khó bảo toàn, lại còn muốn giúp bản cung?"
Giống như đang cười nhạo hắn không biết lượng sức mình, sắc mặt An Vân Y thay đổi khác hẳn lúc nãy.
Mỗi lần có người châm biếm bản thân, sắc mặt của Ngô Kiến Phong đều sẽ khó chịu, lần này cũng không ngoại lệ, nhưng nghĩ đến có thể chỉnh hài tử kia một trận, hắn có thể nhịn, mặc kệ đối phương mỉa mai, "Nô tài biết công chúa kinh thường nô tài, nhưng mà Thập Tứ công chúa... Chẳng lẽ người thật sự muốn bỏ qua cơ hội này, gả đến Huy Anh quốc? Nô tài có một cách, không biết công chúa có muốn nghe hay không?"
Tính tình Ngô Kiến Phong như thế nào, cả hoàng cung đều biết.
Trong nháy mắt An Vân Y bắt đầu do dự.
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa tin tưởng mình, Ngô Kiến Phong cười nhẹ, "Thập Tứ công chúa, nghe qua cách của nô tài thì người cũng đâu có mất gì. Còn về việc người có đồng ý hợp tác với nô tài hay không, chúng ta có thể bàn sau."
Lời này của hắn đánh trúng tâm tư của An Vân Y, An Vân Y bị lời này hấp dẫn, gật đầu nói: "Vậy ngươi nói đi, bản cung nghe thử."
Không hề để ý đến việc chủ tớ, Ngô Kiến Phong tự nhiên kéo ghế, ngồi xuống đối diện An Vân Y.
Sắc mặt An Vân Y lập tức trở nên khó coi, nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống. Dù sao nếu như hắn thật sự có cách hay, lúc này vẫn không nên xé mặt nạ xuống.
Gần đây Ngô gia loạn vô cùng, ngoài thời điểm phát tiền tiêu vặt hàng tháng ở trong cung thì Ngô Kiến Phong không có dư chút bạc nào. Thấy trên bàn có bình trà ngon, liền đưa tay rót cho mình một chén. Trước đây, mỗi ngày hắn đều được ăn thức ăn ngon, trà tốt...
Nhưng mà những điều đó đều bị thay đổi toàn bộ trong một đêm cách đây không lâu.
"Thập Tứ công chúa đã từng gặp qua Đoàn hoàng tử? Đoàn hoàng tử nói là ái mộ người từ lâu, người cảm thấy việc này có bao nhiêu phần là thật?"
An Vân Y cũng là người có đầu óc, hừ lạnh một tiếng, "Một chút cũng không có."
Chỉ sợ Đoàn hoàng tử nhìn trúng điểm nàng là công chúa được sủng ái nhất hiện giờ, vì vậy mới có thể nói những lời này. Cái gì mà ái mộ đã lâu, toàn bộ đều nói dối.
"Vậy thì được rồi." Ngô Kiến Phong nhấp một ngụm trà.
An Vân Y không hiểu câu vừa rồi có nghĩa là gì, "Ngươi nói cái gì?"
"Công chúa còn chưa hiểu sao? Nếu Đoàn hoàng tử đã không để ý đến người, như vậy chúng ta liền có cơ hội, để cho hắn lựa chọn người khác, đây chính là một cơ hội của chúng ta?" Ngô Kiến Phong đặt chén trà xuống, khoé miệng thoáng qua một nụ cười nham hiểm, giống như trong lòng đã sớm chọn được người.
"Tiếp tục nói." Giống như nhận thấy điều gì đó, An Vân Y giục hắn nói tiếp.
"Tất cả bất ngờ, đều có thể do con người tạo ra. Công chúa nói thử xem lời này có đúng không?" Ngô Kiến Phong cười lớn.
An Vân Y cân nhắc lời này của hắn, một lúc sau liền nói: Ý của ngươi là khiến Đoàn hoàng tử yêu công chúa khác, để người đó gả đi, sẽ không phải là bản cung nữa?"
Ánh mắt An Vân Y sáng lên, cho dù tạm thời nàng chưa mở miệng đồng ý, Ngô Kiến Phong biết nàng sẽ tin vào lời hắn nói. Xem ra Thập Tứ công chúa vẫn còn quyết tâm không lấy chồng ở nước khác.
"Muốn gả đi cũng không nhất định là công chúa, hiện giờ Thập Tứ công chúa hận nhất là ai? Ha ha, tin rằng nô tài nói như vậy, người liền biết nô tài đang nói đến ai." Ngô Kiến Phong không nói ra thân phận của người kia, chỉ là ném vấn đề này cho An Vân Y.
An Vân Y không phải là đồ ngốc, nghe như vậy liền hiểu vì sao Ngô Kiến Phong bày mưu tính kế cho mình.
"Thì ra ngươi cũng có mục đích." Nếu nói hiện giờ ai là kẻ địch lớn nhất của nàng, thì ngoài Tịch Tích Chi, còn có thể là ai khác chứ. An Vân Y suy nghĩ trong lòng, hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Kiến Phong, khó trách người này lại đến giúp nàng, thực là muốn mình nhổ hộ cái đinh trong mắt.
Nhưng mà địch của địch chính là bằng hữu.
"Bản cung đã hiểu, bản cung đồng ý hợp tác. Ngươi là người hầu ở Bàn Long điện, chắc ngươi biết rõ hướng đi của nàng ta." Nói lâu như vậy, An Vân Y có chút khô miệng, tự mình rót một chén trà.
Sau đó hai người tiếp tục nói rất nhiều chuyện.
Bàn Long điện.
Tịch Tích Chi cầm bức tranh cuộn tròn ở trên bàn, ngó nhìn An Hoằng Hàn đang chớp mắt nghỉ ngơi bên cạnh, nhanh chóng mở ra xem.
Vì sao Tịch Tích Chi lại tò mò muốn nhìn bức tranh? Không phải là vì có cái gì đó hấp dẫn nàng sao.
Nghe nói bên trong bức họa này là chân dung của Đoàn hoàng tử.
Gần đây Tịch Tích Chi thường hay nghe thấy lời đồn về Đoàn hoàng tử, nào là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, mê hoặc vô số thiếu nữ, hầu như đều vây quanh tai nàng, cho nên khiến nàng càng tò mò.
Bề ngoài của Đông Phương Vưu Dục, tuyệt đối xứng với danh hiệu mỹ nam. Trong lòng của Tịch Tích Chi không nhịn được lấy hắn so sánh với Đoàn hoàng tử chưa từng gặp mặt, dù sao bọn họ đều là hoàng tử, thân phận và địa vị không kém nhau chỗ nào.
Hơn nữa, nếu như Luật Vân quốc không có gì thay đổi, thì đế vương đời tiếp theo sẽ là Đông Phương Vưu Dục.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Tịch Tích Chi liền cân nhắc lại thái độ của mình có phải là nên đối xử với hắn tốt hơn. Có nhiều bằng hữu tốt hơn là có thêm nhiều kẻ địch mạnh,huống hồ địch nhân kia còn có khả năng sẽ lên làm hoàng đế.
Bức tranh dần dần được mở ra, một bức tranh tinh tế hiện ra trước mắt Tịch Tích Chi.
Người được vẽ có gương mặt tinh xảo, vì sao lại nói là tinh xảo? Tịch Tích Chi cũng không hiểu vì sao đột nhiên trong đầu lại xuất hiện từ này. Chỉ là gương mặt người trong tranh thật sự hoàn mỹ giống như gốm sứ, không chút tỳ vết.
Gương mặt tuấn mỹ, không giống với An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục. Đó là một loại vẻ đẹp trung tính, nếu không phải là biết giới tính của người trong tranh, Tịch Tích Chi có khả năng coi hắn là nữ nhân.
Nhưng so với nữ nhân, trên trán hắn lại có vài phần anh khí.
Nhìn kỹ lần nữa, Tịch Tích Chi nhíu mày, lại cảm thấy nụ cười nơi khoé miệng của hắn mang theo chút tà khí.
Chỉ là một bức tranh, sao có thể có cảm giác như vậy? Tịch Tích Chi cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn nên mới sinh ra cảm giác như vậy, lắc lắc đầu, muốn chính mình tỉnh táo lại.
An Hoằng Hàn vốn đang ngủ, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng lắc đầu của tiểu hài tử mở miệng hỏi: "Cảm thấy người này thế nào? Có phải là rất tuấn mỹ phải không?"
Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn, không biết vì sao An Hoằng Hàn lại hỏi cái này.
So với vẻ trung tính, Tịch Tích Chi vẫn nghiêng về nam nhân khí phách, càng có mị lực.... Giống như, người trước mặt.
"Ừm,.... tạm được." Tịch Tích Chi luống cuống tay chân cuốn bức tranh lại, đặt sang một bên.
"Tạm được? Là ý gì? Đoàn hoàng tử không đủ đẹp?" Trên mặt An Hoằng Hàn không để lộ ra thái độ gì, nhưng trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.
Sau khi nghe An Hoằng Hàn hỏi, Tịch Tích Chi lộ vài phần lúng túng, trong lòng nói thầm,sao cứ để ý đến vấn đề này mãi vậy! Gương mặt của hắn ta, liên quan gì đến bọn họ! Dù có anh tuấn đến đâu cũng đâu có thể chuyển đến trên người mình được.
"Cực kỳ anh tuấn!" Tịch Tích Chi miễn cưỡng cười một tiếng, trong lòng hừ nói,nàng trả lời như vậy cũng không có sai!
"Thật là cực kỳ anh tuấn?" An Hoằng Hàn hỏi ngược lại.
Tịch Tích Chi lặp lại một lần nữa, vô cùng 'thành khẩn' nói: "Hắn cực kỳ anh tuấn."
Nhưng đáp án như vậy, chẳng những không khiến An Hoằng Hàn dừng đề tài này lại, ngược lại khiến hắn càng hỏi nhiều hơn. An Hoằng Hàn nâng tay phải lên, chỉ bản thân, "So với trẫm thì sao?"
Nàng không có nghe lầm đi.
An Hoằng Hàn lại hỏi vấn đề này.
Khụ khụ.... ho khan một trận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi do bị sặc mà đỏ bừng lên.
Sắc mặt An Hoằng Hàn trầm xuống, nói chuyện cũng toát ra khí lạnh, "Vấn đề này khó lắm sao? Nàng không trả lời được sao."
Không... không, một điểm cũng không khó! Chỉ là vấn đề này, khiến cho Tịch Tích Chi cảm thấy quá kinh ngạc rồi.
Lau đi nước đọng bên miệng, Tịch Tích Chi cố gắng để mình khôi phục lại bình thường. Giương mắt, tỉ mỉ quan sát An Hoằng Hàn, sau đó mở bức tranh ra, so sánh một chút.
Đột nhiên An Hoằng Hàn tiến sát lại, gương mặt phóng đại trước mắt Tịch Tích Chi.
Thậm chí Tịch Tích Chi có thể nhìn rõ lông mi của đối phương, ánh mắt không tự giác chuyển qua ánh mắt của đối phương, đen sẫm mà thâm sâu, có thể khiến người khác chìm sâu trong đó.
Này... này khoảng cách này có phải là quá gần rồi không! Trong lòng Tịch Tích Chi sinh ra một cảm giác áp bách khó trách mọi người đều sợ An Hoằng Hàn, đây là cảm giác không phải người thường có thể chịu được.
Hai bàn tay nhỏ nắm chặt bức tranh, chắn ở giữa nàng và An Hoằng Hàn. Tịch Tích Chi nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng đối phương lại đoán được ý đồ của nàng, nhanh hơn nàng một bước, càng xích lại gần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook