Dưỡng Thú Thành Phi
-
Quyển 2 - Chương 56
Trong đó đã sớm không có bóng dáng Bạch Hồ, Tịch Tích Chi sờ soạng đi tới, hy vọng có thể đuổi theo con Bạch Hồ kia.
Có lẽ là ông trời nghe được tiếng lòng của Tịch Tích Chi, cửa động trống không rốt cuộc vang lên một đạo âm thanh không thuộc về nàng. Tiếng bước chân bịch bịch truyền vào lỗ tai của Tịch Tích Chi. Hai lỗ tai lông lá run lên, Tịch Tích Chi suy đoán. . . . . . Động này gần đến điểm cuối rồi.
Cuối sơn động, chiều rộng dần dần trở nên lớn hơn, khoảng hơn mười mét vuông.
Con hồ ly thối này, rõ ràng không phải Xuyên Sơn Giáp (1), sao lại ở chỗ sâu trong huyệt động này.
Thả nhẹ bước chân, Tịch Tích Chi rón rén đến gần nơi phát ra âm thanh.
Ở cuối động, ánh sáng màu xanh mỏng manh chớp lóe, bầu không khí làm cho người ta cảm thấy hết sức đè nén.
Không đợi Tịch Tích Chi đi tới điểm cuối, một giọng nam liền vang lên, "Mị Cơ, xem chuyện tốt của ngươi đi! Nếu không phải ngươi tùy tiện xuất hiện ở trước mặt nhân loại, tiết lộ hành tung, sẽ khiến cho An Hoằng Hàn chú ý sao? Thật là thành công không có, bại sự có thừa."
Tiếng quát mắng không ngừng vang lên trong sơn động.
Giọng nói âm trầm của nam tử, chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Mũi ngửi ngửi, Tịch Tích Chi ngửi thấy được một cỗ yêu khí. Thế nhưng trong cỗ yêu khí này, hình như có điểm bất thường. Tịch Tích Chi vắt hết óc nghĩ đáp án, suy tư thật lâu, cũng nghĩ không ra tại sao.
Vì để cho mình tìm được nhiều manh mối, Tịch Tích Chi tiến thêm hai bước, núp ở cửa sơn động, lộ ra đầu nhỏ quan sát.
Một bóng dáng màu đen đứng ở cách đó không xa, hắn đưa lưng về phía Tịch Tích Chi, thế cho nên Tịch Tích Chi không thấy rõ khuôn mặt của hắn. Hắn mặc một thân cẩm bào màu đen, ở trong ánh sáng lục u u, rất dễ làm cho người ta bỏ qua bóng dáng của hắn.
Lúc đầu tiên nhìn thấy người nọ, Tịch Tích Chi lại không thể tin trợn to hai mắt. Cái bóng dáng kia rõ ràng chính là loài người, vậy mà quanh người hắn lại mang theo yêu khí. Cỗ yêu khí này tỏa ra còn mãnh liệt hơn Bạch Hồ, đặc biệt là bên cạnh người kia còn vây quanh tầng tầng sát khí, vừa nhìn đã thấy không phải là người lương thiện.
Yêu tinh và nhân loại giao thiệp với nhau, khẳng định là không có chuyện tốt!
Loài người có yêu khí, có hai loại. Loại thứ nhất chính là tiếp xúc quá nhiều với yêu ma, dính vào yêu khí. Loại tình huống này mức độ tương đối nhẹ, chỉ cần sau này tránh không tiếp xúc, sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp. Loại thứ hai tương đối khó giải quyết. . . . . .
Tịch Tích Chi có thâm ý khác nhìn chằm chằm bóng người màu đen đó, loại tình huống thứ hai chính là. . . . . . người nọ đã vào yêu đạo. Phương pháp xử lý loại người vào yêu đạo có rất nhiều loại, biện pháp nhanh nhất chính là cắn nuốt nội đan của yêu tinh. Nội đan chính là tinh hoa tu luyện của yêu tinh, loài người nuốt vào liền có thể tăng cao yêu lực.
Nhưng được cái này thì mất cái kia, nhìn người nam tử này một thân cẩm bào màu đen, Tịch Tích Chi liền đoán được một chút chân tướng. Người này rõ ràng cho thấy là loại thứ hai, khó trách toàn thân yêu khí ngất trời! Cái này cần dùng bao nhiêu nội đan, mới có thể đạt đến trình độ như vậy.
Bạch Hồ rụt đầu, thân thể phủ phục nằm ở bên chân nam tử, tư thế kia liền giống như quỳ xuống cầu xin tha thứ. Hai mắt Bạch Hồ nhiễm nước, hình như rất uất ức, nhỏ giọng rên hai tiếng, cũng không dám phát ra bất kỳ phản bác nào.
Nhớ tới hóa yêu quả trồng ở ngoài sơn động, Tịch Tích Chi không khỏi lộ ra nghi ngờ, chẳng lẽ con Bạch Hồ này cũng là ăn nhầm quả đó, mới có thể rơi vào yêu đạo? Tịch Tích Chi cảm thấy vô cùng có khả năng, nhìn ánh mắt của con Bạch Hồ kia, Tịch Tích Chi luôn cảm thấy tính cách nó rất hồn nhiên. Ít nhất theo hơi thở nó phát ra, con Bạch Hồ này còn chưa từng sát sinh.
"Phế vật, một súc sinh chỉ biết khóc lóc sướt mướt!" Nam tử tức giận vung bàn tay lên, một cỗ gió lốc mãnh liệt đánh về phía Bạch Hồ.
Bạch Hồ không hề có lực chống đỡ, trong nháy mắt bị bắn ra ngoài mấy mét. Sơn động vốn là nhỏ hẹp, Bạch Hồ rầm một tiếng đụng phải vách núi. Tro bụi rơi tán loạn khắp nơi, cả sơn động tràn ngập rất tro bụi.
Tịch Tích Chi nhìn mà thương Bạch Hồ, người nam tử mặc cẩm bào áo đen kia rốt cuộc là người phương nào? Lại có thể chỉ huy Bạch Hồ làm việc.
Sống lưng Bạch Hồ bị đụng mạnh, thân thể cứng ngắc một hồi, mới đứng lên từ trên mặt đất.
"Chủ Thượng, Mị Cơ biết sai, Mị Cơ cũng không phải cố ý. Chỉ là hôm đó ta tính trở về động nghỉ ngơi, đột nhiên gặp một nhóm người lên đường núi, cho nên chuyện mới phát sinh như vậy.” Miệng Bạch Hồ nói tiếng người, tiếng nói mang theo một cỗ cảm giác mê hoặc lòng người.
Mất một lúc sau, Tịch Tích Chi mới hồi hồn từ trong giọng nói nũng nụi kia. Chỉ sợ là nam nhân, chỉ cần nghe thấy tiếng nói mị hoặc như thế, cũng sẽ không nhịn được mà tâm thần nhộn nhạo.
Nhưng những thứ này đều không phải là mấu chốt! Phàm là hồ ly tu luyện thành yêu, cũng không tránh khỏi bản lĩnh mê hoặc người, đây cũng chính là chuyện mọi người đều biết, cho nên Tịch Tích Chi cũng không cảm thấy kỳ quái. Kỳ quái chính là ........con Bạch Hồ vừa rồi lấy hình thú nói chuyện!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trước kia, lúc Tịch tích chi còn là hình thú, đã thử rất nhiều biện pháp, đều không thể nói tiếng người, mà con Bạch Hồ kia lại nói được! Có thể không khiến nàng cảm thấy kỳ quái sao?
Đều là động vật, sao lại khác nhau lớn như vậy?
“Sai! Hoàn toàn sai!” Nam tử tức giận xoay thân thể lại, đối mặt chính diện với Bạch Hồ, “Biết rõ gần đây Từ quốc sư mất tích, An Hoằng Hàn chắc chắn phái người nghiêm túc lục soát, ngươi lại còn chạy lung tung, thật không sợ dẫn tới sự chú ý của người khác sao?”
Tịch Tích Chi lên mười hai phần tinh thần, muốn nhìn thấy diện mạo của hắn. Một đôi mắt trong veo như nước không chớp nhìn chằm chằm phía trước, sợ rằng lớ mất cảnh này.
Nam tử từ từ xoay người, Tịch Tích Chi nâng đầu nhỏ lên, dần dần chuyển ánh mắt lên trên mặt hắn. Vừa thấy, tức giận đến mức mắng to trong lòng! Trên mặt còn đeo một tấm mặt nạ màu bạc, mặt nạ chế tạo vô cùng tinh xảo, che chắn gần hết khuôn mặt của hắn, chỉ lộ cằm. Bờ môi của hắn tương đối mỏng, khiến người ta vừa nhìn liền không nhịn được cảm thấy hắn là loại người bạc tình kia.
“Mị Cơ biết sai, cầu xin Chúa Thượng tha thứ.” Móng trước của hồ ly phủ trên mặt đất, nằm sấp không dám ngẩng đầu.
Tịch Tích Chi nhìn một màn này, có vài phần đồng tình.
Bởi vì đứng ở cửa động, Tịch Tích Chi không dám có động tác quá lớn, sợ đưa tới chú ý của bọn hắn. Trước phải xác định Từ lão đầu có trong động hay không? Tịch Tích Chi lại lộ đầu nhỏ ra một chút xíu, muốn nhìn rõ bên trong động đến tột cùng là quang cảnh như thế nào?
Đúng lúc này, Bach Hồ cách đó không xa nhìn thấy nàng, đầu tiên nàng ta chớp mắt một cái, sau đó tựa hồ cảm thấy nghi hoặc.
Cái nhìn này khiến Tịch Tích Chi sợ tới mức bước chân khong ổn, lảo đảo ngã xuống bên cạnh. Đối diện Tịch Tích Chi chính là người nam tử, cử động này của Tịch Tích Chi, trong nháy mắt dẫn tới sự chú ý của đối phương.
Ánh mắt của nam tử trầm xuống, lập tức nhìn tới chỗ nàng.
Tịch Tích Chi kinh hồn bạt vía nhìn thấy tất cả, vừa định nhấc chân bỏ chạy, thế nhưng nhìn thấy góc bên phải để một chiếc ghế, trên ghế trói một người, người kia chính là Từ lão đầu mất tích nhiều ngày!
Cho dù mắt Từ lão đầu bị miếng vải đen che, thế nhưng Tịch Tích Chi nhận ra ông không chút trở ngại.
Quả thật là đám yêu nghiệt này quấy phá, bắt trói Từ lão đầu.
Chít chít.....Tịch Tích Chi tức giận đến la to, nhưng biết chỉ một mình nàng thì không phải đối thủ của đối phương. Xoay người liền muốn chạy đi tìm viện binh. Nhìn sắc mặt xám trắng của Từ lão đầu, một bộ dạng tiều tụy vì bệnh, Tịch Tích Chi sợ ông tùy thời có thể đi đời nha ma.
Trong miệng Từ lão đầu bị nhét một khối vải, mắt lại bị che bởi miếng vải đen mỏng, cho nên hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài.
Tịch Tích Chi rất tò mò, rõ ràng người trưởng thành không thể nào tiến vào huyệt nhỏ hẹp này, nhưng ở chỗ sâu nhất lại có thể phát hiện Từ lão đầu và tên nửa người nửa yêu đó.
“Con......con chồn kia...”Bạch Hồ đóng mở miệng.
Tịch Tích Chi nhìn đối phương lấy hình thú nói tiếng người, cực kỳ không quen, sợ tới mức lui về phía sau hai bước.
Tiếng cười tâm trầm, vang dội cả sơn động, nam tử áo đen ôm ngực đi tới chỗ Tịch Tích Chi, “Ha ha, trời cũng giúp ta, không ngờ ở chỗ này, lại có thể phát hiện ra Vân Chồn. Nghe nói An Hoằng Hàn sủng ái nhất con Vân Chồn và Tịch cô nương kia.....Ngược lại có thể xem là một quân cờ tốt.”
Nghe giọng điệu của hắn, Tịch Tích Chi lập tức hiểu hắn và An Hoằng Hàn chính là quan hệ thù địch.
Nhưng nàng là một con chồn, tại sao có thể trở thành cờ đây? Người này chẳng lẽ đầu óc hồ đồ?
“Bắt lấy no.” Giọng nói nam tử vừa chuyển, phát ra mệnh lệnh với Bạch Hồ.
Đối phó với một con chồn, một con Bạch Hồ vẫn còn dư dả. Huống chi con hồ ly chính là dã thú trong rừng núi, rất là quen thuộc với kỹ xảo săn mồi. Nam tử vô cùng tin tưởng Bạch Hô sẽ không làm hắn thất vọng, sau khi nói xong câu đó, liền tự tin đứng ở một bên quan sát.
Sao Tịch Tích Chi có thể đứng tại chỗ để người ta bắt? Thay đổi phương hướng, liền trở về đường cũ. Nàng tăng tinh thần, nhanh chóng chạy trốn. Bạch Hồ vẫn ở phía sau không ngừng đuổi theo, tứ chi của nó vốn lớn, vì không để cho đối phương đuổi theo, Tịch Tích Chi liền xuất ra toàn bộ sức mạnh để chạy trốn.
An Hoằng Hàn chờ ở bên ngoài một chút, tầm mắt gần như không hề rời khỏi cửa động. Cho dù mặt hắn lạnh lẽo, nhưng người nào nhìn cũng đoán được bệ hạ đang lo lắng cho con chồn đó.
Tịch Tích Chi dám một mình đi trước dò đường, phần này dũng khí làm Phùng chân nhân bội phục, lại nói cũng không dễ dàng gặp được một yêu tinh thật lòng tu tiên, Phùng chân nhân cũng không hi vọng nó gặp chuyện không may. Huống chi trước đó đến lời nói tục An Hoằng Hàn cũng đã nói ra, nếu Vân Chồn gặp chuyện không may, muốn chôn theo toàn bộ Tuệ Vân Quan của ông. Phùng chân nhân không quan tâm tánh mạng của mình, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn đồng môn sư huynh đệ chết oan.
“Bịch bịch bịch” tiếng bước chân đang chạy, truyền ra từ cửa động nhỏ hẹp.
An Hoằng Hàn lập tức ưỡn thẳng sống lưng, nhìn về phía cửa động. Ánh mắt liếc nhìn Phùng chân nhân, ý bảo ông nhanh chuẩn bị nếu sau lưng Vân Chồn dẫn tới những vật khác nhất định phải bắt lại.
Phùng chân nhân móc ra từng món phấp bảo trong tay áo bào, cùng An Hoằng Hàn chia ra đứng ở hai bên trái phải của cửa động.
An Hoằng Hàn chính là nhất quốc chỉ tôn, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào đều không đến gần được, vì khí thế đế vương xung quanh người hắn có thể chống lại khí yêu ma.
Chít chít.......Còn chưa chạy đến cửa động, Tịch Tích Chi đã lớn tiếng hô lên hai lần.
Hồ ly sau lưng chạy quá nhanh, Tịch Tích Chi ra sức chạy như điên, nhưng thiếu chút nữa đã rơi vào móng hồ ly. Nhiều lần suýt bị Bạch hồ níu cái đuôi, thiếu chút nữa liền bị nó bắt được. Lòng Tịch Tích Chi nóng như lửa đốt, chạy như điên, nhìn thấy rộng rãi bên ngoài cửa động, bật thân lên, bay thẳng nhào tới.
An Hoằng hàn nhìn thấy hành động này của con chồn, trong lòng hơi căng thẳng, vươn tay vững vàng tiếp được một quả bạch cầu mũm mĩm nào đó.
Bạch Hồ thấy chuyện không ổn, muốn nhanh chóng dừng bước chân, nhưng không đợ nó dừng chân, một cái lưới tràn đầy hào quang màu vàng óng phủ xuống đầu nó.
Chú thích:
(1)Xuyên Sơn Giáp: con tê tê.
Có lẽ là ông trời nghe được tiếng lòng của Tịch Tích Chi, cửa động trống không rốt cuộc vang lên một đạo âm thanh không thuộc về nàng. Tiếng bước chân bịch bịch truyền vào lỗ tai của Tịch Tích Chi. Hai lỗ tai lông lá run lên, Tịch Tích Chi suy đoán. . . . . . Động này gần đến điểm cuối rồi.
Cuối sơn động, chiều rộng dần dần trở nên lớn hơn, khoảng hơn mười mét vuông.
Con hồ ly thối này, rõ ràng không phải Xuyên Sơn Giáp (1), sao lại ở chỗ sâu trong huyệt động này.
Thả nhẹ bước chân, Tịch Tích Chi rón rén đến gần nơi phát ra âm thanh.
Ở cuối động, ánh sáng màu xanh mỏng manh chớp lóe, bầu không khí làm cho người ta cảm thấy hết sức đè nén.
Không đợi Tịch Tích Chi đi tới điểm cuối, một giọng nam liền vang lên, "Mị Cơ, xem chuyện tốt của ngươi đi! Nếu không phải ngươi tùy tiện xuất hiện ở trước mặt nhân loại, tiết lộ hành tung, sẽ khiến cho An Hoằng Hàn chú ý sao? Thật là thành công không có, bại sự có thừa."
Tiếng quát mắng không ngừng vang lên trong sơn động.
Giọng nói âm trầm của nam tử, chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Mũi ngửi ngửi, Tịch Tích Chi ngửi thấy được một cỗ yêu khí. Thế nhưng trong cỗ yêu khí này, hình như có điểm bất thường. Tịch Tích Chi vắt hết óc nghĩ đáp án, suy tư thật lâu, cũng nghĩ không ra tại sao.
Vì để cho mình tìm được nhiều manh mối, Tịch Tích Chi tiến thêm hai bước, núp ở cửa sơn động, lộ ra đầu nhỏ quan sát.
Một bóng dáng màu đen đứng ở cách đó không xa, hắn đưa lưng về phía Tịch Tích Chi, thế cho nên Tịch Tích Chi không thấy rõ khuôn mặt của hắn. Hắn mặc một thân cẩm bào màu đen, ở trong ánh sáng lục u u, rất dễ làm cho người ta bỏ qua bóng dáng của hắn.
Lúc đầu tiên nhìn thấy người nọ, Tịch Tích Chi lại không thể tin trợn to hai mắt. Cái bóng dáng kia rõ ràng chính là loài người, vậy mà quanh người hắn lại mang theo yêu khí. Cỗ yêu khí này tỏa ra còn mãnh liệt hơn Bạch Hồ, đặc biệt là bên cạnh người kia còn vây quanh tầng tầng sát khí, vừa nhìn đã thấy không phải là người lương thiện.
Yêu tinh và nhân loại giao thiệp với nhau, khẳng định là không có chuyện tốt!
Loài người có yêu khí, có hai loại. Loại thứ nhất chính là tiếp xúc quá nhiều với yêu ma, dính vào yêu khí. Loại tình huống này mức độ tương đối nhẹ, chỉ cần sau này tránh không tiếp xúc, sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp. Loại thứ hai tương đối khó giải quyết. . . . . .
Tịch Tích Chi có thâm ý khác nhìn chằm chằm bóng người màu đen đó, loại tình huống thứ hai chính là. . . . . . người nọ đã vào yêu đạo. Phương pháp xử lý loại người vào yêu đạo có rất nhiều loại, biện pháp nhanh nhất chính là cắn nuốt nội đan của yêu tinh. Nội đan chính là tinh hoa tu luyện của yêu tinh, loài người nuốt vào liền có thể tăng cao yêu lực.
Nhưng được cái này thì mất cái kia, nhìn người nam tử này một thân cẩm bào màu đen, Tịch Tích Chi liền đoán được một chút chân tướng. Người này rõ ràng cho thấy là loại thứ hai, khó trách toàn thân yêu khí ngất trời! Cái này cần dùng bao nhiêu nội đan, mới có thể đạt đến trình độ như vậy.
Bạch Hồ rụt đầu, thân thể phủ phục nằm ở bên chân nam tử, tư thế kia liền giống như quỳ xuống cầu xin tha thứ. Hai mắt Bạch Hồ nhiễm nước, hình như rất uất ức, nhỏ giọng rên hai tiếng, cũng không dám phát ra bất kỳ phản bác nào.
Nhớ tới hóa yêu quả trồng ở ngoài sơn động, Tịch Tích Chi không khỏi lộ ra nghi ngờ, chẳng lẽ con Bạch Hồ này cũng là ăn nhầm quả đó, mới có thể rơi vào yêu đạo? Tịch Tích Chi cảm thấy vô cùng có khả năng, nhìn ánh mắt của con Bạch Hồ kia, Tịch Tích Chi luôn cảm thấy tính cách nó rất hồn nhiên. Ít nhất theo hơi thở nó phát ra, con Bạch Hồ này còn chưa từng sát sinh.
"Phế vật, một súc sinh chỉ biết khóc lóc sướt mướt!" Nam tử tức giận vung bàn tay lên, một cỗ gió lốc mãnh liệt đánh về phía Bạch Hồ.
Bạch Hồ không hề có lực chống đỡ, trong nháy mắt bị bắn ra ngoài mấy mét. Sơn động vốn là nhỏ hẹp, Bạch Hồ rầm một tiếng đụng phải vách núi. Tro bụi rơi tán loạn khắp nơi, cả sơn động tràn ngập rất tro bụi.
Tịch Tích Chi nhìn mà thương Bạch Hồ, người nam tử mặc cẩm bào áo đen kia rốt cuộc là người phương nào? Lại có thể chỉ huy Bạch Hồ làm việc.
Sống lưng Bạch Hồ bị đụng mạnh, thân thể cứng ngắc một hồi, mới đứng lên từ trên mặt đất.
"Chủ Thượng, Mị Cơ biết sai, Mị Cơ cũng không phải cố ý. Chỉ là hôm đó ta tính trở về động nghỉ ngơi, đột nhiên gặp một nhóm người lên đường núi, cho nên chuyện mới phát sinh như vậy.” Miệng Bạch Hồ nói tiếng người, tiếng nói mang theo một cỗ cảm giác mê hoặc lòng người.
Mất một lúc sau, Tịch Tích Chi mới hồi hồn từ trong giọng nói nũng nụi kia. Chỉ sợ là nam nhân, chỉ cần nghe thấy tiếng nói mị hoặc như thế, cũng sẽ không nhịn được mà tâm thần nhộn nhạo.
Nhưng những thứ này đều không phải là mấu chốt! Phàm là hồ ly tu luyện thành yêu, cũng không tránh khỏi bản lĩnh mê hoặc người, đây cũng chính là chuyện mọi người đều biết, cho nên Tịch Tích Chi cũng không cảm thấy kỳ quái. Kỳ quái chính là ........con Bạch Hồ vừa rồi lấy hình thú nói chuyện!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trước kia, lúc Tịch tích chi còn là hình thú, đã thử rất nhiều biện pháp, đều không thể nói tiếng người, mà con Bạch Hồ kia lại nói được! Có thể không khiến nàng cảm thấy kỳ quái sao?
Đều là động vật, sao lại khác nhau lớn như vậy?
“Sai! Hoàn toàn sai!” Nam tử tức giận xoay thân thể lại, đối mặt chính diện với Bạch Hồ, “Biết rõ gần đây Từ quốc sư mất tích, An Hoằng Hàn chắc chắn phái người nghiêm túc lục soát, ngươi lại còn chạy lung tung, thật không sợ dẫn tới sự chú ý của người khác sao?”
Tịch Tích Chi lên mười hai phần tinh thần, muốn nhìn thấy diện mạo của hắn. Một đôi mắt trong veo như nước không chớp nhìn chằm chằm phía trước, sợ rằng lớ mất cảnh này.
Nam tử từ từ xoay người, Tịch Tích Chi nâng đầu nhỏ lên, dần dần chuyển ánh mắt lên trên mặt hắn. Vừa thấy, tức giận đến mức mắng to trong lòng! Trên mặt còn đeo một tấm mặt nạ màu bạc, mặt nạ chế tạo vô cùng tinh xảo, che chắn gần hết khuôn mặt của hắn, chỉ lộ cằm. Bờ môi của hắn tương đối mỏng, khiến người ta vừa nhìn liền không nhịn được cảm thấy hắn là loại người bạc tình kia.
“Mị Cơ biết sai, cầu xin Chúa Thượng tha thứ.” Móng trước của hồ ly phủ trên mặt đất, nằm sấp không dám ngẩng đầu.
Tịch Tích Chi nhìn một màn này, có vài phần đồng tình.
Bởi vì đứng ở cửa động, Tịch Tích Chi không dám có động tác quá lớn, sợ đưa tới chú ý của bọn hắn. Trước phải xác định Từ lão đầu có trong động hay không? Tịch Tích Chi lại lộ đầu nhỏ ra một chút xíu, muốn nhìn rõ bên trong động đến tột cùng là quang cảnh như thế nào?
Đúng lúc này, Bach Hồ cách đó không xa nhìn thấy nàng, đầu tiên nàng ta chớp mắt một cái, sau đó tựa hồ cảm thấy nghi hoặc.
Cái nhìn này khiến Tịch Tích Chi sợ tới mức bước chân khong ổn, lảo đảo ngã xuống bên cạnh. Đối diện Tịch Tích Chi chính là người nam tử, cử động này của Tịch Tích Chi, trong nháy mắt dẫn tới sự chú ý của đối phương.
Ánh mắt của nam tử trầm xuống, lập tức nhìn tới chỗ nàng.
Tịch Tích Chi kinh hồn bạt vía nhìn thấy tất cả, vừa định nhấc chân bỏ chạy, thế nhưng nhìn thấy góc bên phải để một chiếc ghế, trên ghế trói một người, người kia chính là Từ lão đầu mất tích nhiều ngày!
Cho dù mắt Từ lão đầu bị miếng vải đen che, thế nhưng Tịch Tích Chi nhận ra ông không chút trở ngại.
Quả thật là đám yêu nghiệt này quấy phá, bắt trói Từ lão đầu.
Chít chít.....Tịch Tích Chi tức giận đến la to, nhưng biết chỉ một mình nàng thì không phải đối thủ của đối phương. Xoay người liền muốn chạy đi tìm viện binh. Nhìn sắc mặt xám trắng của Từ lão đầu, một bộ dạng tiều tụy vì bệnh, Tịch Tích Chi sợ ông tùy thời có thể đi đời nha ma.
Trong miệng Từ lão đầu bị nhét một khối vải, mắt lại bị che bởi miếng vải đen mỏng, cho nên hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài.
Tịch Tích Chi rất tò mò, rõ ràng người trưởng thành không thể nào tiến vào huyệt nhỏ hẹp này, nhưng ở chỗ sâu nhất lại có thể phát hiện Từ lão đầu và tên nửa người nửa yêu đó.
“Con......con chồn kia...”Bạch Hồ đóng mở miệng.
Tịch Tích Chi nhìn đối phương lấy hình thú nói tiếng người, cực kỳ không quen, sợ tới mức lui về phía sau hai bước.
Tiếng cười tâm trầm, vang dội cả sơn động, nam tử áo đen ôm ngực đi tới chỗ Tịch Tích Chi, “Ha ha, trời cũng giúp ta, không ngờ ở chỗ này, lại có thể phát hiện ra Vân Chồn. Nghe nói An Hoằng Hàn sủng ái nhất con Vân Chồn và Tịch cô nương kia.....Ngược lại có thể xem là một quân cờ tốt.”
Nghe giọng điệu của hắn, Tịch Tích Chi lập tức hiểu hắn và An Hoằng Hàn chính là quan hệ thù địch.
Nhưng nàng là một con chồn, tại sao có thể trở thành cờ đây? Người này chẳng lẽ đầu óc hồ đồ?
“Bắt lấy no.” Giọng nói nam tử vừa chuyển, phát ra mệnh lệnh với Bạch Hồ.
Đối phó với một con chồn, một con Bạch Hồ vẫn còn dư dả. Huống chi con hồ ly chính là dã thú trong rừng núi, rất là quen thuộc với kỹ xảo săn mồi. Nam tử vô cùng tin tưởng Bạch Hô sẽ không làm hắn thất vọng, sau khi nói xong câu đó, liền tự tin đứng ở một bên quan sát.
Sao Tịch Tích Chi có thể đứng tại chỗ để người ta bắt? Thay đổi phương hướng, liền trở về đường cũ. Nàng tăng tinh thần, nhanh chóng chạy trốn. Bạch Hồ vẫn ở phía sau không ngừng đuổi theo, tứ chi của nó vốn lớn, vì không để cho đối phương đuổi theo, Tịch Tích Chi liền xuất ra toàn bộ sức mạnh để chạy trốn.
An Hoằng Hàn chờ ở bên ngoài một chút, tầm mắt gần như không hề rời khỏi cửa động. Cho dù mặt hắn lạnh lẽo, nhưng người nào nhìn cũng đoán được bệ hạ đang lo lắng cho con chồn đó.
Tịch Tích Chi dám một mình đi trước dò đường, phần này dũng khí làm Phùng chân nhân bội phục, lại nói cũng không dễ dàng gặp được một yêu tinh thật lòng tu tiên, Phùng chân nhân cũng không hi vọng nó gặp chuyện không may. Huống chi trước đó đến lời nói tục An Hoằng Hàn cũng đã nói ra, nếu Vân Chồn gặp chuyện không may, muốn chôn theo toàn bộ Tuệ Vân Quan của ông. Phùng chân nhân không quan tâm tánh mạng của mình, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn đồng môn sư huynh đệ chết oan.
“Bịch bịch bịch” tiếng bước chân đang chạy, truyền ra từ cửa động nhỏ hẹp.
An Hoằng Hàn lập tức ưỡn thẳng sống lưng, nhìn về phía cửa động. Ánh mắt liếc nhìn Phùng chân nhân, ý bảo ông nhanh chuẩn bị nếu sau lưng Vân Chồn dẫn tới những vật khác nhất định phải bắt lại.
Phùng chân nhân móc ra từng món phấp bảo trong tay áo bào, cùng An Hoằng Hàn chia ra đứng ở hai bên trái phải của cửa động.
An Hoằng Hàn chính là nhất quốc chỉ tôn, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào đều không đến gần được, vì khí thế đế vương xung quanh người hắn có thể chống lại khí yêu ma.
Chít chít.......Còn chưa chạy đến cửa động, Tịch Tích Chi đã lớn tiếng hô lên hai lần.
Hồ ly sau lưng chạy quá nhanh, Tịch Tích Chi ra sức chạy như điên, nhưng thiếu chút nữa đã rơi vào móng hồ ly. Nhiều lần suýt bị Bạch hồ níu cái đuôi, thiếu chút nữa liền bị nó bắt được. Lòng Tịch Tích Chi nóng như lửa đốt, chạy như điên, nhìn thấy rộng rãi bên ngoài cửa động, bật thân lên, bay thẳng nhào tới.
An Hoằng hàn nhìn thấy hành động này của con chồn, trong lòng hơi căng thẳng, vươn tay vững vàng tiếp được một quả bạch cầu mũm mĩm nào đó.
Bạch Hồ thấy chuyện không ổn, muốn nhanh chóng dừng bước chân, nhưng không đợ nó dừng chân, một cái lưới tràn đầy hào quang màu vàng óng phủ xuống đầu nó.
Chú thích:
(1)Xuyên Sơn Giáp: con tê tê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook