Dưỡng Thú Thành Phi
Quyển 2 - Chương 54

"Trận pháp này tràn đầy uy lực, nếu không cẩn thận chạm vào cơ quan, cho dù có lão phu ở đây, cũng không nắm chắc có thể an toàn rút lui." Cảnh cáo trước, Phùng chân nhân suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói ra với hư không tối đen.

Tịch Tích Chi cực kỳ tin tưởng năng lực của Phùng chân nhân, có thể làm cho ông nói ra như vậy, có lẽ trận pháp này rất khó khăn giống như mình nghĩ.

Nhưng ở nguyên tại chỗ cũng không phải là biện pháp, bọn họ nên làm gì?

So với Phùng chân nhân lẻ loi, Tịch Tích Chi vẫn còn tương đối may mắn, ít nhất khi tiến vào chỗ sâu trong sơn động, vẫn có An Hoằng Hàn đi theo bên cạnh. Dựa vào lồng ngực ấm áp của An Hoằng Hàn, trái tim không ổn định của Tịch Tích Chi càng lúc càng bình tĩnh. Quả nhiên trong lòng nàng vẫn tin tưởng, có An Hoằng Hàn ở đây, như vậy khẳng định mình sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, xung quanh trừ gió lạnh thổi tới vù vù, nơi này không có bất kỳ động tĩnh gì.

Xem ra con yêu tinh kia vì ngăn cản người tiến vào sơn động, hao phí không ít khổ tâm.

"Để lão phu suy nghĩ trước, biện pháp sớm muộn sẽ có." Tiếng nói mơ hồ, quanh quẩn một chỗ trong cả sơn động.

Tịch Tích Chi không thể xác định phương hướng của Phùng chân nhân, chỉ có thể nhàn nhạt ‘ ừ ’ một tiếng với hư không.

Lửa không đốt được, trong sơn động tối mờ không có ánh sáng, hình như có thứ gì đó đang ẩn núp, bất cứ lúc nào cũng có thể cho bọn họ một kích trí mạng. Lần đầu tiên cảm giác được tiếng hít thở của mình, lại có thể lớn tiếng như vậy.

Dĩ nhiên lúc một người không nhìn thấy được, thính lực thường sẽ tăng thêm, bởi vì đây là cảm giác duy nhất của họ đối với bên ngoài. Trước mắt một mảnh đen như mực, hai mắt Tịch Tích Chi giống như bị mù, mất đi tác dụng. Thính lực của nàng vốn là tương đối nhạy cảm, hiện giờ yên tĩnh, thính lực càng tăng cường thêm gấp mấy lần.

Nghe tiếng gió lạnh lẽo, toàn bộ da gà của Tịch Tích Chi đều nổi lên. Tâm tình càng trở nên kích động, Tịch Tích Chi lại càng không khống chế được biến hình, trên đầu đột nhiên xuất hiện hai lỗ tai đầy lông lá.

Có lẽ phát hiện thân thể mình biến hóa, Tịch Tích Chi nâng tay nhỏ bé trắng nõn non mềm lên, sờ sờ đỉnh đầu. Quả nhiên không ngoài dự đoán, lỗ tai lông lá đã chui ra.

Đứa trẻ trong ngực lộn xộn, dẫn tới sự chú ý của An Hoằng Hàn, "Sao vậy?"

Tịch Tích Chi ấp úng, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Lỗ tai nhô ra."

An Hoằng Hàn giơ bàn tay lên, liền dời đến đỉnh đầu của nàng, sờ tới lỗ tai lông nhung mềm mại kia, trong nháy mắt hiểu đây là vì sao rồi.

Bàn tay An Hoằng Hàn mang theo cảm giác ấm áp, Tịch Tích Chi giống như lúc ở trong hình thú, nâng đầu nhỏ lên cọ xát.

Động tác này nhanh chóng lấy được cảm tình của An Hoằng Hàn, khiến An Hoằng Hàn không khỏi khẽ mỉm cười. Chỉ là nụ cười nhạt này, bởi vì tầm mắt quá mức mơ hồ nên không có người nhìn thấy

Gió lạnh thổi qua bên tai Tịch Tích Chi, Tịch Tích Chi lôi kéo vạt áo. Cùng lúc đó tiếng gió sinh ra theo quỹ đạo, lục lọi ra được một chút đầu mối. Gió lạnh thổi qua khuôn mặt nàng, mà từng đợt gió lạnh đều từ một phương hướng.

Chỗ có gió thổi vào, không phải nghĩa là có cửa ra sao?

Ở trong sơn động tối đen, âm thanh khiến người ta không phân rõ vị trí, hỏa chiết tử lại không đốt được, biện pháp duy nhất của bọn họ chính là xuống tay từ quỹ đạo của gió. Tịch Tích Chi tận lực thả lỏng thân thể, cố gắng cảm giác quỹ đạo của gió, thân thể chậm rãi xoay sang bên phải. Trong bóng tối, Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn, "Gió thổi tới từ bên kia."

Gió rất lạnh, từng luồng thổi qua gương mặt non mềm trắng nõn của Tịch Tích Chi.

Một câu thức tỉnh người trong mộng, An Hoằng Hàn lập tức hiểu ý trong lời nói của nàng. Từ khi bọn họ bắt đầu đi vào sơn động, liền đặt toàn bộ lực chú ý ở việc đốt lửa, ngược lại bỏ quên hướng gió.

Chỉ là nghe tiếng gió lạnh gào thét, bọn họ tuyệt đối phán đoán không ra hướng gió, đó là bởi vì trải qua xử lý đắc biệt của trận pháp, âm thanh tạo thành từng trận tiếng vang, truyền đến từ bốn phương tám hướng. Âm thanh có thể thay đổi, nhưng hướng gió sẽ không! Gió chỉ có thể phát ra từ một hướng.

Lúc bọn họ vào động, đi qua mấy cua quẹo, gió bên ngoài hoàn toàn không thể thổi tới chỗ sâu. Đáp án duy nhất chính là từ một cửa động khác.

“Rất thông minh.” Tán dương nói ra ba chữ, An Hoằng Hàn khen ngợi sờ sờ lỗ tai lông lá của Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi dậm chân, dù gì lỗ tai cũng cực kỳ nhạy cảm, An Hoằng Hàn luôn nắm lỗ tai của nàng, khiến nàng cảm thấy không thoải mái. Điều động linh lực, Tịch Tích Chi muốn thu hai lỗ tai lại, nhưng bất luận nàng thúc giục linh lực thế nào, cặp lỗ tai lông lá kia vẫn mọc trên đỉnh đầu, không chịu biến mất.

“Đi ra ngoài trước rồi nói.” An Hoằng Hàn mở ra bước chân, đi theo phương hướng gió thổi tới.

Phùng chân nhân cũng là người thông minh, tự nhiên hiểu ý trong lời nói vừa rồi của Tịch Tích Chi, không chần chờ nữa, cũng từng bước đi tới nơi nguồn gió.

Đường xá cực kỳ dài dằng dặc, càng đi về phía trước, Tịch Tích Chi phát hiện sức gió càng lớn. Nhiều lần Tịch Tích Chi suýt bị sức gió đẩy ra, nhờ An Hoằng Hàn nắm chặt cánh tay của nàng, nàng mới không có bị gió cuốn đi.

Lúc bước đi phải cố hết sức, đặc biệt là thân thể nhỏ bé của Tịch Tích Chi, vốn là gầy yếu. Đến cuối cùng, gần như đều là An Hoằng Hàn ôm lấy nàng, mới đi tới được chỗ nguồn gió.

Nguồn gió rất nhỏ, cao khoảng nửa thước, đám người An Hoằng Hàn chỉ có thể khom lưng, rồi chui vào.

Phùng chân nhân sợ hồ yêu cài bẫy, đi tuốt ở đằng trước đảm đương tiên phong. Cửa động từ nhỏ hẹp trở nên to lớn, Phùng chân nhân móc ra kính chiếu yêu, lần nữa đọc chú ngữ, lần này không để cho mọi người thất vọng, mặt kính chiếu yêu phát ra một tầng ánh sáng mãnh liệt, trong nháy mắt chiếu sáng cả sơn động.

Mà lúc này đây, bọn họ đã thoát khỏi trận pháp tối đen kia. Trải qua chuyện lần này, Tịch Tích Chi suy đoán chủ nhân sơn động phải là một yêu quái tinh thông trận pháp. Như trận pháp mới vừa rồi, rất dễ dàng mê hoặc tầm mắt của mọi người.

Tịch Tích Chi quét mắt liếc chung quanh, nhìn thấy ở giữa xếp đặt rất nhiều lá cờ nhỏ, lá cờ nhỏ xếp đặt theo quy luật cao thấp không đều. Trước kia Tịch Tích Chi từng nhìn thấy qua trận pháp này ở tàng thư các của sư phụ, liếc mắt một cái liền nhận ra được, “Đây là Tụ Phong Trận.”

Tụ Phong Trận, chính là một trận pháp đặc biệt, có thể khiến cho chỗ không có gió, sinh ra gió mạnh dữ dội. Tịch Tích Chi nhìn về phía cửa động, trận pháp này rất rõ ràng là dùng ở nơi đó, khó trách vừa rồi bọn họ không đốt lửa được, nhất định là do trận pháp này giở trò quỷ.

Nhưng nghe sư phụ nói, thế gian hiếm khi có người biết trận pháp này. Ngay cả quyển sách kia đều là từ một vị lão bằng hữu, tốn không ít công phu mới lấy được đến tay.

“Tụ Phong Trận?” Có lẽ Phùng chân nhân cũng nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Tịch Tích Chi, “Ngươi xác định đây là Tụ Phong Trận?”

“Chẳng lẽ Phùng chân nhân không biết? Người xem cách xếp đặt của ba mặt lá cờ nhỏ này, chiếm giữ ba hướng đông, nam, tây, duy chỉ không có ở hướng bắc...... Mà phương Bắc, chính là chỉ hướng gió thổi ra. Tất cả gió đều thổi mạnh về hướng đó, cho nên vừa rồi lúc chúng ta đi vào mới có thể khó khăn như vậy. Ta may mắn gặp qua trận pháp. Tụ Phong Trận, cho nên ta dám khẳng định.” Tịch Tích Chi nói rất chắc chắn, mặc dù đời trước nàng thích lười biếng, không thích tu luyện pháp thuật, nhưng thường bị sư phụ ép buộc nhìn trận pháp.

Bởi vì sư phụ nói, vào ngảy phi thăng, nếu như lôi kiếp quá mãnh liệt, rất nhiều trận pháp có thể phát huy tác dụng, còn có thể vì con chặn lại không ít uy lực của thiên lôi.

Chỉ tiếc...... Tịch Tích Chi xui xẻo hồ đồ, không đợi nàng bày xong trận pháp, lôi kiếp đã đến. Lôi kiếp đột nhiên liền giáng xuống làm hại nàng chưa chuẩn bị được chút nào. Nếu không phải sư phụ cho nàng món pháp bảo này, ngăn cản đợt công kích cuối cùng cho nàng, ngay cả cơ hội sống lại nàng cũng không có, nhất định sẽ hồn bay phách tán.

“Sư tôn của ngươi là vị cao nhân nào?” Phùng chân nhân không tin một tiểu yêu lại có thể biết một trận pháp cao thâm như vậy, chỉ có thể hoài nghi đến trên đầu sư phụ của nàng. Vả lại, tu vị của Phùng chân nhân ở cả Phong Trạch quốc cũng là số một số hai, nghe nói còn có nhân vật lợi hại như vậy, đương nhiên muốn đi gặp một lần, thảo luận về đạo pháp cao thâm một chút.

Vấn đề này lập tức hỏi khó Tịch Tích Chi, dường như trước kia An Hoằng Hàn cũng đã hỏi vấn đề giống như vậy, lúc ấy nàng trả lời thế nào? Cố gắng nghĩ lại một chút, Tịch Tích Chi đang nhớ lại, bên cạnh đã có một giọng nói nói trước nàng: “Sư phụ nàng đã phi thăng.”

Phùng chân nhân không thể tin trợn to mắt, lấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Tịch Tích Chi. Phi thăng, chính là ước muốn một đời của mỗi người tu tiên, Phùng chân nhân cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc tu tiên dễ dàng, phi thăng khó khăn. Ông khổ tu mấy chục năm, lại không thể hiểu thấu đáo thiên cơ, đắc đạo thành tiên.

Lần này Phùng chân nhân hoàn toàn buông xuống phòng bị với Tịch Tích Chi, đã có cao nhân thu nàng làm đò đệ, chắc hẳn cũng là vật nhỏ có tiền đồ không giới hạn. Lại nói, thế gian cũng không thiếu yêu tinh có thể tu thành chánh quả, có lẽ có mình giúp nàng một tay, nàng cách chánh đạo cũng không xa.

“Thì ra là như vậy, nếu quen biết sớm mấy năm, không chừng còn có thể gặp mặt một lần.” Trừ thở dài, Phùng chân nhân đã không còn gì để nói.

Mà Tịch Tích Chi lại cảm thán trong lòng, cho dù ngài sinh ra sớm mười năm, cũng không thể nhìn thấy sư phụ nàng. Bời vì hai người căn bản không ở cùng một thế giới, giống như nàng...... Chẳng qua là bởi vì một lần ngoài ý muốn, mới lưu lạc đến thế giới này.

“Phá hủy trận pháp này.” An Hoằng Hàn dạo quanh lá cờ nhỏ một vòng, từ đầu đến cuối đểu cảm thấy không ổn, nếu bọn họ muốn trở về theo đường cũ, trận pháp này sẽ tạo thành trở ngại không nhỏ, vẫn sớm phá hủy thì tốt hơn.

Phùng chân nhân và Tịch Tích Chi cũng cực kỳ đồng ý, cũng nhau gật đầu.

“Lão đạo tuân lệnh.” Phùng chân nhân rút kiếm gỗ đào ở bên hông ra, trong miệng lại đọc vài câu chú ngữ.

Tốc độ đọc của ông rất nhanh, đến mức Tịch Tích Chi không nghe rõ ràng rốt cuộc ông đang đọc cái gì.

Quơ múa kiếm gỗ đào, Phùng chân nhân giơ kiếm chém tới ba mặt lá cờ nhỏ, động tác cực nhanh, Tịch Tích Chi thậm chí có thể nghe tiếng gió vù vù.

Bịch một tiếng, ba mặt lá cờ nhỏ rơi xuống.

Gió mạnh dần dần biến mất, lúc này, cả sơn động không còn gió lạnh âm hàn nữa.

Đúng lúc này, một tiếng ‘rắc’ thanh thúy vang lên, dẫn tới sự chú ý của Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi nhanh chóng quay đầu, nhìn về chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy trong sơn động nhỏ hẹp cách đó không xa, một con hồ ly màu trắng đang nhìn chòng chọc vào bọn họ. Âm thanh vừa rồi, chính là nó không cẩn thận dẫm lên gỗ khô mà phát ra.

Hồ ly dựng đứng con ngươi, nhìn rất là dọa người. Ánh mắt nhìn chằm chằm Tịch Tích Chi, hình như có mấy phần không hiểu. Mà khi nhìn thấy Phùng chân nhân đứng sau Tịch Tích Chi, bị dọa đến run rẩy, xoay người chạy vào trong sơn động nhỏ hẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương