Quân Thư Ảnh trầm mặt trở lại gian phòng của mình. Cao Phóng im lặng chạy theo sau. Vừa vào phòng đã thấy giường Quân Thư Ảnh hỗn độn, ngay cả chăn cũng bị vứt xuống đất, hắn không nhịn được tiếng thở dài.

Quân Thư Ảnh ngồi bên cạnh bàn, nét mặt lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cao Phóng nhìn y, dường như y không để ý gì đến hắn cả. Hắn liền ngồi xuống bên cạnh, rót hai chén trà.

Hai người im lặng cả một lúc lâu. Cao Phóng theo thói quen lấy tay đùa nghịch với mái tóc dài của mình, lên tiếng: “Giáo chủ, những điều Sở đại hiệp vừa nói tất nhiên đều chỉ là…”

“Câm miệng.” Quân Thư Ảnh quát.

Cao Phóng lập tức im lặng, không dám nói tiếp.

Qua một lúc lâu sau, Quân Thư Ảnh nhíu mày, phân phó: “Cao Phóng, ngươi đi tìm hiểu xem Thanh Lang rốt cuộc có mục đích gì. Người này cho đến bây giờ không nói thật câu nào cũng không nhiệt tình làm việc gì, chúng ta đem sinh mạng tên Yến ra uy hiếp hắn quả thật có chút mạo hiểm. Không thể không để phòng tên Thanh Lang, nếu hắn có thể vứt bỏ tên ngu ngốc kia…”

Cao Phóng nghe vậy, đưa tay chống cằm, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.

“Ngươi sao vậy? Có chuyện gì thì nói.” Quân Thư Ảnh tức giận liếc nhìn Cao Phóng.

“Giáo chủ, kỳ thật có rất nhiều chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu. Ngươi nói đúng, tên Thanh Lang này nói một câu thì hết nửa câu là giả, nửa câu còn lại thì không biết đâu là thật đâu là giả. Nhưng với tính cách của hắn mà nguyện ý theo chúng ta nhiều ngày như vậy, có thể thấy thiếu chủ chính là tử huyệt của hắn.” Cao Phóng nói.

“Nói tiếp đi.” Quân Thư Ảnh gật đầu, thản nhiên nói.

“Nói một cách đơn giản, tình cảm của Thanh Lang đối với tên Yến này không thua gì tình cảm của Sở Phi Dương đối với Giáo chủ.” Cao Phóng nhìn gương mặt Quân Thư Ảnh càng lúc càng nhăn lại, đôi mày nhíu lại, hắn cười cười nói tiếp: “Chỉ cần chúng ta bắt giữ thiếu chủ, Thanh Lang chỉ còn là con châu chấu trong tay chúng ta, chỉ cần chúng ta trở tay là hắn không chống đỡ nổi. Đổi lại, nếu Thanh Lang dùng Giáo chủ uy hiếp Sở đại hiệp, Sở đại hiệp dù bản lĩnh cao tới đâu cùng cũng chỉ như con châu chấu, cùng lắm là trở mình chống cự vài lần, cuối cùng cũng phải chấp nhận số phận. Nhưng nếu hai con châu chấu này cùng chống cự cũng khiến chúng ta phải đau đầu.”“…” Quân Thư Ảnh nghe hắn nói, cúi đầu im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cao Phóng thở dài, lơ đãng quấn lọn tóc dài vào tay, nói tiếp: “Mà có câu, cùng môi trường sống thì cùng trở thành một loại người. Tiểu tử kia cùng ăn thức ăn, uống nước uống, cùng được lão đầu tử kia nuôi lớn như Sở đại hiệp, vậy sao tính cách lại như vậy chứ, còn nhỏ mà đã như ông cụ non, tính cách y hệt phụ thân hắn. Phải chi mà hắn học được bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của Sở đại hiệp…”

“Cao Phóng!” Quân Thư Ảnh nghe hắn nói càng lúc càng quá đà liền nổi giận đùng đùng, đập bàn quát: “Cao Phóng, ngươi còn nói thêm một tiếng nữa, ta sẽ đem tên tiểu tử họ Tín kia làm thịt!”

Cao Phóng vừa nghe chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng.

Quân Thư Ảnh thở dài, chỉ ra cửa: “Đủ rồi, ngươi lập tức trở về phòng, đừng ở đây nói hưu nói vượn nữa.”

Cao Phóng bất đắc dĩ đứng lên đi ra ngoài, đến gần cửa hắn chợt dừng lại, quay đầu nói: “Giáo chủ, không phải tất cả những lời ta nói đều là nói hưu nói vượn. Ngươi chấp niệm quá sâu, không chịu chấp nhận những suy nghĩ trong lòng mình. Ngay cả ngươi cũng không chịu thừa nhận, làm sao người khác… kiên trì được? Nếu có một ngày, Sở Phi Dương quay mặt đối địch với chúng ta, ngươi phải làm thế nào?!”

“Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Kẻ cản đường ta, chỉ có một con đường chết. Cũng giống như trước kia, không kẻ nào là ngoại lệ cả.” Quân Thư Ảnh nói.

Cao Phóng cười khổ: “Ta cũng hy vọng như vậy…”

Tiếng bước chân của Cao Phóng dần dần biến mất, Quân Thư Ảnh vẫn ngồi im lặng trước bàn một lúc. Không biết qua bao lâu, y cảm thấy giống như toàn bộ khí lực trong người mình dần mất hết, mệt mỏi không chịu nổi. Y đưa tay cầm chén trà lên, nhìn lá trà di động bên trong, thơ thẫn một hồi. Đột nhiên y cảm thấy bàn tay tê rần, buông ra thì thấy, hóa ra trong lúc bất tri bất giác y đã dùng khí lực quá lớn, chén trà bị bóp nát, một dòng máu đỏ tươi từ bàn tay chảy xuống.

Rõ ràng vết thương nhỏ như vậy, lại đau đớn vô cùng.

Quân Thư Ảnh tùy tay chùi vết máu, nhưng máu vẫn rỉ ra từ miệng vết thương. Y cũng lười dùng nội lực cầm máu, chỉ đến bên giường nằm.

Cơn đau đớn từ bàn tay lại khiến Quân Thư Ảnh lo lắng. Rõ ràng y đã chịu nhiều vết thương do đao kiếm giang hồ, vì sau một vết thương nhỏ bé như vậy lại khiến y không thể chịu được?!

Thì ra, dù có là một con chim diều hung ác, được cưng chiều quá cũng có thể hóa thành chim hoàng yến…

Rốt cuộc, là lỗi của ai, vì ai mà…

Miệng vết thương… thật sự rất đau …

Quân Thư Ảnh dùng nội lực cầm máu, nắm chặt nắm tay, vùi mình thật sâu vào tấm chăn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương