Sở Phi Dương kỳ thật vẫn buồn bực như cũ, mặc dù lúc cả hai ở trên mái nhà, hắn ôm cũng đã ôm qua, nhưng chung quy cũng không được gì. Đối mặt với hắn, Quân Thư Ảnh vẫn giữ một bộ dáng thản nhiên, Sở Phi Dương cho dù muốn đến hôn y, cũng không dám vượt qua lớp hàn khí vây quanh y.

Sau lần đó, chuyện hắn cùng Thanh Phong Kiếm Phái rốt cuộc cũng truyền ra khắp võ lâm. Khắp nơi mọi người bàn tán xôn xao chuyện hắn – một chính nghĩa đại hiệp – lại vì một tên yêu nhân mà rơi vào ma đạo.

Sở Phi Dương chăm chú lắng nghe, không thể không bội phục bản lĩnh của họ, kể chuyện y như thật, khiến hắn nghĩ nếu mình không đi gây họa cho võ lâm quả thực có lỗi với những người đã thổi phồng câu chuyện này.

Võ lâm đại hội sắp tới, Sở Phi Dương biết là mình vô duyên với nó. Nói hắn không hối tiếc chút gì cũng không đúng, nhiều năm khổ luyện như thế, ngôi vị võ lâm dễ dàng đoạt lấy như trở bàn tay lại vuột mất. Nhưng cho dù được trở lại bao nhiêu lần, không nghi ngờ gì nữa, hắn cũng vẫn sẽ chọn con đường này.

Hắn có thể vứt bỏ danh lợi, chỉ vì Quân Thư Ảnh. Lại không biết mình trong mắt Quân Thư Ảnh như thế nào? Sở Phi Dương chán nản, đáp án thật rõ ràng, nếu muốn cùng danh lợi địa vị tranh giành sự ưu ái của Quân Thư Ảnh, quả thật là không biết tự lượng sức mình.

Sở Phi Dương từ bên ngoài trở về, vỗ vỗ bụi bám trên y phục, đi vào đại sảnh. Quân Thư Ảnh đang ngồi trước bàn đọc sách, trong tay là cây tiêu hắn tặng cho y. Tuy rằng biết rõ Quân Thư Ảnh làm vậy cũng không có tâm tư gì, nhưng trong lòng Sở Phi Dương cũng dâng lên một niềm vui khó tả. Hắn nhẹ nhàng đến phía sau Quân Thư Ảnh, vòng tay ôm y. Thân thể Quân Thư Ảnh cứng đờ, giơ tay lên muốn đẩy ra. Sở Phi Dương thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.” Quân Thư Ảnh dừng lại, thả lỏng thân thể.

“Ngươi đang xem gì vậy?” Sở Phi Dương áp mặt vào y, nhẹ giọng hỏi.

“Phong thổ tập tục của Trung Nguyên.” Quân Thư Ảnh nghiêng đầu, thản nhiên trả lời.

Sở Phi Dương cười khẽ, đứng thẳng lên: “Ngươi xem để làm gì? Muốn sau này ở lại Trung Nguyên sao? Có gì muốn biết cứ hỏi ta không phải là tốt hơn sao, không ai hiểu rõ Trung Nguyên hơn ta đâu.”

Quân Thư Ảnh trầm tĩnh một lát, trả lời: “Ta chỉ tùy tiện xem thôi.”

Sở Phi Dương thở dài, vươn tay lấy quyển sách Quân Thư Ảnh đang cầm ném lên mặt bàn, quay Quân Thư Ảnh sang phía mình, nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc nói: “Quân Thư Ảnh, ta có chuyện quan trọng cần nói.”Quân Thư Ảnh chuyển tầm mắt sang cái ghế bên cạnh, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”

Sở Phi Dương ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng nói: “Quân Thư Ảnh, lời nói ngày đó trên đỉnh thân cây… ngươi hiểu được ý ta không?”

Quân Thư Ảnh gật đầu, vẫn bình thản không chút dao động nhìn hắn. Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc y hiểu là hiểu cái gì chứ?

“Ý của ta là, ta muốn ở bên cạnh ngươi, cùng với Tiểu Thạch Đầu. Chúng ta là người một nhà. Hiểu không?”

Quân Thư Ảnh nhướng mày nói: “Ngươi cho ta là ngốc tử sao?”

… Ngược lại, Sở Phi Dương cũng không rõ lời nói của Quân Thư Ảnh nghĩa là gì. Y nói y hiểu, nhưng lại không… nói ra rõ ràng, như vậy y căn bản là không muốn ở bên cạnh hắn?

“Nói xong chưa? Ta muốn đi luyện công.” Quân Thư Ảnh nhướng mày nhìn hắn, đứng dậy.

Sở Phi Dương vội giữ chặt tay y, nói: “Ngươi chờ một chút. Ta… ngươi…”

Con mẹ nó, ta muốn ngươi, ngươi liền đi theo ta đi!! Giọng nói trong lòng Sở Phi Dương hét lên.

“Gần đây ta có quan sát võ công của ngươi. Bởi vì nội lực của ta và ngươi hoàn toàn trái ngược nhau, cho nên võ công ta dạy ngươi, dù ngươi có luyện đến đâu cũng không thể phát huy hết uy lực của đòn thế. Chuyện này không quan hệ đến việc có chăm chỉ luyện tập hay không, ngược lại ngươi cố ép bản thân quá cũng không có kết quả.” Sở Phi Dương nghiêm mặt nói.

“Vậy phải làm sao?” Quân Thư Ảnh nghe xong có chút phiền não. “Ngươi nên sớm cho ta biết ta không thể luyện như ngươi. Cố ý làm ra vẻ nghĩa hiệp, là bởi vì ngươi biết ta căn bản không thể vượt qua ngươi, phải không?”

Sở Phi Dương thở dài: “Ngươi đúng là tên tiểu nhân vong ân bội nghĩa. Nếu ta có moi tim đưa tới trước mặt ngươi, chắc ngươi cũng chỉ ngại bẩn mà ném đi thôi.”

Quân Thư Ảnh nhìn hắn, không đáp lại.

Sở Phi Dương buông tay y ra, đứng dậy nói: “Đi thôi. Ta sẽ dạy ngươi chút chiêu thức mới. Tuy rằng ngươi không thể luyện đến mức cao nhất, nhưng sẽ tiến xa hơn so với trước. Ngươi có thể tự mình nhận ra được điều đó. Nhưng nếu ngươi muốn vượt qua ta, ta chỉ có một câu thôi, kiếp sau ngươi cũng không thể!”

Quân Thư Ảnh oán hận nhìn hắn bước ra ngoài. Sở Phi Dương đi được vài bước lại quay đầu nhìn về phía Quân Thư Ảnh vẫn còn đứng bất động tại chỗ, nhướng mày nói: “Ngươi không đi? Ta đây tuyệt thế công phu không phải không muốn truyền cho ngươi, chỉ là không thể!”

Quân Thư Ảnh hung tợn rủa thầm, vẻ mặt không cam lòng, nhưng cũng theo sát Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương xoay người, khẽ cười, kèm theo đó là tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương