Sở Phi Dương nhìn một vòng xunh quanh. Hai tên hắc y đưa mắt nhìn nhau, một tên xông ra quát lớn: “ Tiểu tử ngươi là ai? Dám xen vào việc của đại gia chúng ta?”

Sở Phi Dương cười khinh thường. Tất nhiên đó chỉ là theo suy nghĩ của Quân Thư Ảnh – người đang dùng khóe mắt liếc hắn. Còn trong mắt mọi người xung quanh thì đó là một nụ cười khiêm tốn, vân đạm phong kinh.

Ngoại trừ cái đêm hoang đường trong sơn động phía sau Thương Lang Sơn kia, Quân Thư Ảnh chưa từng ở gần Sở Phi Dương như vậy. Thân thể hai người – hay có thể nói là ba người – tiếp xúc như thế, chẳng hiểu vì lẽ gì lại khiến Quân Thư Ảnh cảm thấy bối rối.

Sở Phi Dương vẫn nắm chặt tay y chưa chịu buông. Quân Thư Anh đau đầu tính kế thoát thân, mặt khác cũng không ngừng oán thầm từng cử động của Sở Phi Dương.

“Tại hạ là Sở Phi Dương. Không biết các vị hảo hán cùng vị công tử này có việc gì lại làm lớn chuyện như vậy?”

Âm thanh trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu, Quân Thư Ảnh cảm nhận rõ được bộ ngực phập phồng bên cạnh. Y cười lạnh, y có thể cảm nhận với khẩu khí kia thì hắn dường như đang muốn nói: “Ta chính là đỉnh đỉnh dại danh Sở Phi Dương, các ngươi dám không nể mặt ta?!”

Quả nhiên, xung quanh vang lên tiếng thở mạnh, tiếp đến là những lời nịnh nọt: “Ra là Thanh Phong Kiếm phái Sở đại hiệp! Chúng tiểu nhân thật là có mắt như mù, không thấy thái sơn! Sở đại hiệp chớ nên chấp nhất cùng chúng ta. Vị công tử kia là bằng hữu của Sở đại hiệp sao? Chỉ là có chút hiểu lầm thôi mà!”

Sở Phi Dương buông tay Quân Thư Ảnh ra, ôm quyền hướng mọi người xunh quanh, cười nói: “Các vị quá khiêm nhường rồi. Ta xem các vị cũng là người hiệp nghĩa, như thế nào lại không phân biệt được trắng đen phải trái, thì ra chỉ là hiểu lầm. Chỉ không biết là tổn thất ở đây…”

“Sở đại hiệp yên tâm! Chúng ta đều là người trong giang hồ, tất nhiên là biết đạo nghĩa! Tổn thất nơi này cứ để cho chúng ta!”

Sở Phi Dương gật gật đầu cười nói: “Các vị quả nhiên là người nghĩa hiệp. Vậy thì tại hạ cùng vị công tử này xin cáo lui trước.” Hắn chỉ về hướng Quân Thư Ảnh đang lén lút chuồn xuống lầu, tươi cười đối mặt với các hắc y đại hán vẻ mặt đầy kính sợ, nói: “Hẹn ngày tái ngộ.”

“Hẹn ngày tái ngộ.” Bọn hắc y nhân tạm biệt, trong lời nói lại mang điểm thoải mái như trút được gánh nặng. Quân Thư Ảnh không tránh được Sở Phi Dương đang quay lại phía mình. Y thu lại những thanh ngân châm trong tay áo – nếu tên Sở Phi Dương thích xen vào việc của người khác này không xuất hiện, bọn hắc y nhân kia sợ là đã sớm bỏ mạng.

“Vị công tử này, tại hạ là Sở Phi Dương. Vừa rồi tại hạ cảm thấy chân khí trong cơ thể ngươi rất bất ổn, là do ngươi bị nội thương? Tại hạ bất tài, nhưng cũng biết chút y lý, nếu ngươi tin ta, hãy để cho ta chuẩn đoán và điều trị bệnh của ngươi?” Thanh âm phía sau mang theo sự chân thành khẩn thiết, nhưng lại khiến Quân Thư Ảnh lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.Sở Phi Dương từ khi hành sự giang hồ tới nay đã cứu người vô số. Dù là người nào cũng tin tưởng hắn, nguyện ý báo ơn. Có lẽ đúng như lời Tín Vân Thâm nói, gương mặt hắn khiến cho người khác thấy tin tưởng.

Sở Phi Dương mỉm cười nhìn thân thể cao gầy đứng trước mặt. Y không quay đầu lại, chỉ vội vàng rời đi. Sở Phi Dương hơi nhíu mày hoài nghi, nhưng trước sau vẫn phát ra âm thanh ôn hòa chân thành: “Công tử xin dừng bước, tại hạ không có ác ý.”

Quân Thư Ảnh làm sao còn tâm trí đoái hoài đến lời nói của hắn, nếu để hắn thấy mặt mình, y chắc chắn khó có thể giữ được cái mạng nhỏ này. Sở Phi Dương tuyệt đối sẽ không tin y xuất hiện ở Trung Nguyên mà không có ý đồ bất lương nào. Được rồi, đúng là y cũng có chút ý đồ bất lương, nhưng đó chỉ là lấy một hạt châu nho nhỏ của nhạc phụ tương lai của hắn mà thôi. Vì việc này mà bỏ mạng thì thật oan uổng.

Sở Phi Dương thấy thân ảnh mau xanh không quay đầu lại cứ một mực rời đi thì sự nghi hoặc trong lòng càng sâu sắc hơn. Hắn đưa tay nắm bả vai y. Hắn biết mình không dùng nhiều khí lực, nhưng y bị trượt chân, ngã về phía trước. Sở Phi Dương không còn cách nào khác chỉ có thể phi thân kéo y vào lòng, thuận theo tay vịn cầu thang mà nhảy xuống lầu. Nhưng hắn lại chạm vào một nơi khác thường trên người y. Hắn hơi xấu hổ cúi đầu nhìn nhìn, chỉ thấy được đỉnh đầu người nọ. Vài sợi tóc theo gió khẽ vươn lên má hắn, làm hắn càng thêm mất tự nhiên, nhưng cũng không dám thả lỏng tay.

Chân vừa chạm đất, Sở Phi Dương lập tức buông tay ra, nhìn thân ảnh màu xanh thối lui vài bước. Tuy y vẫn cúi đầu không để lộ diện mạo, nhưng có thể cảm giác được toàn thân y toát lên vẻ phòng bị.

Sở Phi Dương hắng giọng một cái, lên tiếng: “Vị này… à không… phu nhân, tại hạ có mắt như mù, đã mạo phạm người, xin thứ lỗi.”

Quân Thư Ảnh đang chuẩn bị đối phó, nhưng câu nói của sở Phi Dương khiến y bất ngờ. Sau khi hiểu được ý nghĩa câu nói, lửa giận trong y bùng lên ngất trời. Mang theo dáng vẻ muốn hủy diệt hết thảy, Quân Thư Ảnh âm trầm đi về phía hắn.

Sở Phi Dương nhìn người nọ mang đầy sát khí từng bước tiến về phía mình. Nhưng hắn cũng không hiểu, tội tuy là hắn gây ra nhưng cũng đâu đến mức đáng chết.

Cũng may “nàng” không làm gì nữa, mà “nàng” giống như đang dùng nghị lực rất lớn để thu hồi cước bộ, không quay đầu lại mà rời khỏi tửu lâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương