Người đầu tiên Cao Phóng nghĩ đến chính là Miêu Cương chung vương. Hắn từng lưu tại Miêu Cương nhiều năm, cũng có chút giao tình với chung vương, ở Miêu Cương tất nhiên được khoản đãi nhiệt tình. Nhưng chung vương kia vừa mới nghe nói đối thủ là Thanh Lang liền một hơi từ chối rõ ràng, cho dù Cao Phóng khích tướng hay cầu xin như thế nào, chung vương vẫn kiên quyết không đáp ứng. Bị ép buộc mãi, chung vương càng lúc càng phiền nóng nảy quát: “Các ngươi đều là huynh đệ của ta, ta không thể vì tên Quân Thư Ảnh đó, thực xin lỗi huynh đệ.”

Cao Phóng chỉ có thể nghĩ cách khác. Nhưng người có thể nguyện ý vì Quân Thư Ảnh mà đắc tội với Thanh Lang, hắn nghĩ mãi cũng không ra là ai, nhất thời có chút thê lương buồn bã. Cao Phóng không có nơi để đi, chỉ có thể ở lại Miêu Cương, mỗi ngày cũng không có việc gì liền đi tìm chung vương để quấy rối. Chung vương bị quấy nhiễu cực kỳ phiền phức không ngừng lẩn tránh.Qua nửa tháng, đột nhiên một ngày tin tức từ Trung Nguyên truyền đến. Nguyên nhân là sinh thần của chưởng môn nhân Thanh Phong Kiếm phái Tín Bạch đã tới, giáo phái liền mở tiệc chiêu đãi quần hùng, lan ra cả ngoài sơn môn. Cao Phóng lúc này liền nghĩ đến một người, một nam nhân có thể nói là đệ nhất thiên hạ, chỉ cần người nọ nguyện ý thì có thể cứu Quân Thư Ảnh ra.

Lúc đó người nọ cố ý giết Quân Thư Ảnh, lại không giải quyết được y. Cao Phóng khi đó không hiểu chuyện gì nhưng chỉ ở trước mặt Quân Thư Ảnh đề cập đến người đó một lần, y liền giận dữ, hắn từ sau đó cũng không dám nhắc lại. Hiện tại nghĩ đến liền minh bạch từ đầu đến cuối. Nếu như vậy, cầu được người nọ đồng ý cũng không phải hoàn toàn không có khả năng. Nhưng phải làm như thế nào mới có thể khiến người nọ đồng ý… Nói rõ sự thật thì sao? Cao Phóng cười khổ, trừ khi nam nhân kia điên rồi mới có thể tin tưởng hắn.

Nhưng bất luận thế nào, thuyết phục cái vị tự cho mình là đại hiệp nhân nghĩa kia cũng dễ dàng hơn nhiều so với việc thuyết phục chung vương ngoan cố. Cao Phóng lúc này từ biệt chung vương, mau chóng thúc ngựa chạy tới Trung Nguyên.

Cao Phóng thay y phục man tộc ra, xõa mái tóc dài, thay vào y phục Trung Nguyên càng toát lên vẻ tuấn tú phong lưu. Lúc đầu hắn nghĩ muốn tiến vào Thanh Phong Kiếm phái sẽ có chút trắc trở, không nghĩ đến việc tên đệ tử đón khách dễ dàng cho hắn qua. Cao Phóng sải bước vào sơn môn nguy nga to lớn cảm thấy phấn khích, quả là khí chất của người làm việc quang minh lỗi lạc. Nhìn nơi này kiến trúc cảnh trí đều có vẻ trang nghiêm, cũng khó trách có thể nuôi dưỡng được một Sở Phi Dương chính nghĩa đến mức cứng nhắc, cường đại hơn người.

Nặc đại phòng cơ hồ có thể cất chứa mấy trăm người, giờ phút này lại chật kín. Tiếng người ồn ào, các nơi vui vẻ phấn chấn, uống rượu chơi đoán số.

Cao Phóng ngồi một góc, tay mân mê chén rượu, yên lặng quan sát mọi người xung quanh.

Trong thính phòng này có đến mấy trăm người, nhiều nhất là võ lâm nhân sĩ. Có rất nhiều người Cao Phóng có thể nói tên, hoặc hổ bối hùng thắt lưng (cái này là gì ta không biết) hai mắt sáng ngời hữu thần, hoặc phong lưu tuấn nhã, khí vũ bất phàm, vừa thấy liền biết không phải hạng người hời hợt, đều là người nổi tiếng trong võ lâm, chúa tể một phương. Còn một ít tiểu phái hắn không biết tên cũng được khoản đãi nhiệt tình. Thanh Phong Kiếm phái này thật sự quang minh lỗi lạc, đối xử bình đẳng với mọi người, hay đây là thủ đoạn thu mua lòng người cao siêu? Mặc cho là gì, hắn cũng không thể chối cãi giáo phái này có địa vị cao lại được mọi người tôn kính.

Giữa phòng có một thọ tứ thật to, một người quắc thước, mặt tươi cười ngồi giữa bộ bàn ghế khắc hình rồng, đối với những người đến mời rượu đều hào sảng uống cạn, chuyện trò vui vẻ. Chắc chắn chính là nhân vật chính của thọ yến lần này, chưởng môn nhân Thanh Phong Kiếm phái Tín Bạch.

Cao Phóng nhìn hết xung quanh cũng không thấy bóng dáng người muốn tìm. Nhưng đây là sinh thần của sư phụ hắn, người này lại là mẫu người nhân nghĩa chi sĩ, nhân nghĩa lễ trí tín trung, lại là một đệ tử ngoan ngoãn, tất nhiên là không có khả năng không đến dự yến thọ nên Cao Phóng cũng không lo lắng, ánh mắt chuyển sang người bên cạnh Tín Bạch.Một thiếu niên áo trắng đến bên cạnh Tín Bạch, không biết nói gì. Tín Bạch ban đầu cuối mặt gõ y một cái, thiếu niên ủy khuất nhăn nhăn trán, miệng còn nói vài câu làm Tín Bạch cười ha ha, trong mắt rõ ràng tràn ngập sự cưng chiều.

Cao Phóng sớm nghe nói Tín Bạch đối với nam hài này sủng ái vô cùng. Hiện giờ xem ra thiếu niên kia thực bộ dáng khờ dại, chưa nếm trải sóng gió đối lập với Sở Phi Dương mười mấy tuổi đã một mình bước chân vào gian hồ, quả nhiên là được cưng yêu chiều chuộng.

Cao Phóng đem ly rượu cầm trong tay uống một hơi cạn sạch, khi nhìn lên lại thì đã thấy thiếu niên kia hướng hắn bên này trông lại, ánh mắt đột nhiên gặp nhau. Thiếu niên kia cong khóe miệng cười với hắn. Cao Phóng lấy lại bình tĩnh cũng thản nhiên tươi cười rồi ngay lập tức di dời ánh mắt sang chỗ khác lại cảm nhận được ánh mắt trong suốt kia cứ đảo quanh trên người mình. Sau đó thiếu niên đi tới bên cạnh làm Cao Phóng không thể tránh được nữa.

Tín Vân Thâm hướng hắn cười cười, nói: “Vị công tử này, ta chưa từng gặp qua ngươi. Ngươi thuộc môn phái nào?”

Cao Phóng cũng mỉm cười trả lời: “Nơi này vài trăm người, chẳng lẽ ngươi đều nhận ra được tất cả sao? Sao lại cố tình tới hỏi ta?”

Tín Vân Thâm đưa tay lấy bầu rượu rót cho Cao Phóng một chén rượu đầy, cười nói: “Ngươi tương đối đặc biệt”

Cao Phóng nhận chén rượu, mỉm cười đáp: “Đa tạ”

Tín Vân Thâm lại giương mắt nghĩ, sau đó thêm vào một câu: “Có đôi chút khả nghi”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương