Dương Thư Mị Ảnh
Chương 136: Phiên ngoại 12: Nếu khi đó gặp nhau Thượng

Có câu giang sơn sinh tài tử, cũng có người nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước.

Còn có câu ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.

Gần đây trên giang hồ có một người, gần như chỉ trong một đêm thanh danh tước khởi, tiếng tăm lẫy lừng. Nhắc tới người tự xưng Lâu Tiểu Mộng -Tiểu Mộng Lâu này những người trong giới bạch đạo vốn được giang hồ vọng trọng đều đen mặt, đem một trăm linh một câu mắng chửi người niệm đi niệm lại, lẩm nhẩm ” Yêu nhân, nghiệp chướng, bại hoại, cặn bã” Nếu muốn hỏi bọn họ người này phạm phải chuyện gì, đám tiền bối họ cũng chỉ có thể nhếch râu nâng cao thanh âm lại đem mấy lời thô tục không có chút mới mẻ lặp lại một lần bên miệng, cũng nói không ra một phần ba.

” ‘Ngậm bò hòn làm ngọt’, tự nhiên là khó nói ra.” Thanh Lang ôm ‘ Phu nhân’ nhà mình càng ngày càng thành thục xinh đẹp, tựa sát vào thích ý uống chút mỹ tửu từ ngọc thủ thon dài của mỹ nhân đưa tới, giả bộ ‘ưu nhân chi ưu’ –(1) mà thở dài. ( 1-vì người khác lo nghĩ)

” Đúng vậy, chỉ sợ nữ quyến trong các môn phái này, đa số đều bị cái dâm tặc kia quấy rối. Nỗi khổ này quả nhiên làm cho các lão nhân miệng đầy lễ nghĩa nói không lên lời.” Yến Kỳ gật đầu đáp.

” Ui, ngươi thực hiểu biết.” Thanh Lang mặt dầy kề sát vào Yến Kỳ trêu đùa, ” Tiểu mỹ nhân của ta, chỉ sợ đám nữ quyến của mấy lão nhân này một người so ra cũng không bằng ngươi. Ngươi có sợ dâm tặc kia không, ân ? Có sợ không? Có sợ không?…….”

Yến Kỳ đỏ mặt vùi đầu vào trước ngực Thanh Lang, ấp a ấp úng nói ” Không sợ, có Thanh đại ca bảo hộ ta…….”

” Tê_________” ngồi ở một bên- Sở Phi Dương mắt lé thấy được một màn này, chua đến sắp rớt cả răng.

Quân Thư Ảnh cầm chén rượu, uống cạn một hơi, mặt không biến sắc ngồi ngay ngắn.

” Khụ ! Thanh huynh, thương lượng chính sự, đừng như vậy…..” Sở Phi Dương sắc mặt nhắc nhở.

” Dâm tặc trước mắt, quan tâm mỹ nhân một chút có gì sai? ” Thanh Lang thản nhiên cười nói, liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh một cái lại nói tiếp” Sở huynh cũng nên quan tâm đến nhà mình đi, còn nữa đều là lão phu lão thê rồi còn ngồi xa như vậy…….”

‘Đinh’ một tiếng, một cây ngân châm vụt sát qua gương mặt Thanh Lang, cắm vào vách tường phía sau.

” Ngươi còn há miệng xen vào nữa, ta không ngại để cho ngân châm lệch đi vài phần.” Quân Thư Ảnh lên tiếng.

Thanh Lang thực nể mặt mà ngồi nghiêm chỉnh cười nói ” Quân huynh đừng giận, nói chính sự, nói chính sự.”

Sở Phi Dương lại không biết nghe xong câu nào mà kích động, nơi chân mày giương lên cười đến mê người, nghiêng người hướng Quân Thư Ảnh cười nói ” Thư Ảnh a………”

Căn cứ theo tình báo, tên dâm tặc này cũng không có dùng kỳ kỹ dâm xảo gì, chỉ là người đang ngoài vạn dặm, lại có thể tiến vào giấc mộng của người khác. Muốn bắt được hắn, khó nhất ở chỗ hành tung bất định của hắn, chỉ nghe được chút tin tức lại đã chuồn mất rất nhanh, đến nay cũng không người nào nhìn thấy chân diện mục của hắn.” Quân Thư Ảnh một hơi đã nói vào chính đề, Sở Phi Dương còn chưa kịp mở miệng nói ra lời đã bị chặn về trong bụng, chỉ có thể sờ sờ mũi, ngượng ngùng ngồi thẳng dậy.

” Đầu năm nay, ngay cả hái hoa đạo tặc cũng xuất ra một cái Hoa nhi a. Người này thậm chí ngay cả thực danh của hắn cũng không ai biết, danh xưng Tiểu Lâu Mộng- Tiểu Mộng kia, cũng không biết như thế nào mà ra.” Sở Phi Dương lên tiếng.

Thanh Lang cười giễu cợt một cái ” Danh xưng này cũng không có gì khó lường. Chỉ vì mấy cô nương bị hắn quấy rầy, có người nói hắn gọi Lâu Tiểu Mộng, có người kêu Mộng Tiểu Lâu, có người lại nói là Lâu Tiểu Lâu, người thì nói Mộng Tiểu Mộng. Thậm chí ngay cả bộ dáng người nọ thế nào mỗi người nói ra cũng không đồng nhất. Xem ra người này tâm tế như tơ, cũng nhát như thỏ đế.”

” Cuộc tranh luận này. Một người không biết thân phận, không biết bộ dáng, không biết danh tính, muốn bắt hắn, nói dễ hơn làm.” Quân Thư Ảnh nhíu mày.

” Những việc này không cần lo lắng, các ngươi nghĩ bổn toạ cả ngày không có việc gì làm chỉ biết chơi đùa hay sao?” Thanh Lang dạt dào đắc ý ” Thiên Nhất giáo dưới sự thống lĩnh của bổn toạ, sớm đã cường đại đến mức các ngươi không thể tưởng tượng. Tìm một người, còn không phải dễ như trở bàn tay.”

Quân Thư Ảnh vốn đang chăm chú nghe, lại cảm thấy Thanh Lang dùng nhãn thần ‘ Khinh thường ngươi’ liếc mắt nhìn mình một cái. Đang không hiểu tại sao, lại nghe thấy hắn khoa trương tự khen bản thân mình, trong lòng nhất thời hiểu được, đây là hắn đang châm chọc y không thích hợp làm giáo chủ, nhất thời hoả đại, rồi lại tìm không ra lời để phản bác, chỉ đơn giản ‘ Hừ’ một tiếng không phản ứng.

Thanh Lang thấy cư nhiên không khơi mào được Quân Thư Ảnh phản kích, nhíu mày, cầm đôi đũa gắp đồ ăn bổ sung thể lực.

Sở Phi Dương nhức đầu nhu nhu mi gian, đây là nguyên nhân sau khi ân oán giữa mọi người chấm dứt, hắn vẫn không muốn mọi người tụ họp cùng nhau.

” Nghe Thanh huynh nói, hẳn là đã biết chỗ ẩn thân của tên tiểu thâu này? Thỉnh Thanh huynh chỉ giáo. Chúng ta sớm ngay tróc nã hắn, cũng để sớm chấm dứt trận khôi hài hỗn loạn trên giang hồ.”

” Không dám không dám, ngày mai chúng ta có thể khởi hành.” Thanh Lang nâng chén hướng Sở Phi Dương cười.

Sở Phi Dương cứng đờ ” Ý của Thanh huynh……..”

” Đồng hành đồng hành.” Thanh Lang ha hả cười nói, đem chén rượu đưa cho Yến Kỳ, ” Mọi người cùng đi mới náo nhiệt.”

Bóng đêm buông xuống, một mảnh trăng non mọc lên, treo trên màn trời u ám, phía trước cửa sổ vài cành trúc non xanh biếc ở trong gió khẽ lay động.

Quân Thư Ảnh tắm rửa xong thì trở về phòng, mở cửa sổ ra cho gió mát thổi vào, chính mình cũng đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài đến ngẩn ngơ, tuỳ ý để mái tóc dài còn đang mướt nước.

” Nghĩ gì vậy?” đôi tay rộng lớn đã sớm vô cùng quen thuộc vừa ôn nhu vừa ấp ám từ phía sau ôm lấy eo, trên vai cũng chống đỡ cằm của người nọ.

Trong lúc nhất thời có chút hoảng thần.

Ban ngày lúc cùng bọn Thanh Lang gặp mặt, trong lúc ngẩn ngơ lại kéo về những chuyện rất lâu trước đây. Những thứ như băng lãnh, sắc nhọn, hắc ám, cực đoan đủ loại, từng là toàn bộ cuộc sống của y, y cũng từng nghĩ những thứ như thế là toàn bộ nhân sinh của mình.Chính là không biết sai lầm ở đâu, liền biến thành tình cảnh như hiện giờ. Địch nhân từng muốn đưa y vào chỗ chết hiện giờ lại coi y như trân bảo, bảo vệ y đến cẩn cẩn dực dực. Kẻ y từng muốn loại trừ cũng trở thành bằng hữu có thể đồng tịch mà ngồi nói cười yến yến oanh oanh.

Quân Thư Ảnh tuy cố chấp, nhưng rốt cuộc cũng nguyện ý chân thật với lòng mình. Thỉnh thoảng y có nhớ lại dĩ vãng, lại nhìn trước mắt, đây cũng là cuộc sống y thích nhất. Có người thân mật, có nhi tử đáng yêu. Mặc dù những việc này hơn phân nửa là do Sở Phi Dương cưỡng ép, mặc dù y không thể như nữ tử khuất phục, nhưng nếu đã tiếp nhận hiện trạng, y cũng không vì vậy mà tự phiền muộn chính mình.

Bất quá, luôn luôn có một sự tình, làm cho người ta cảm thấy………

” Ta không muốn đồng hành cùng Thanh Lang .” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói.

” Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao?” Sở Phi Dương thở dài.

Vốn tưởng rằng lần này có thể cùng Quân Thư Ảnh song hành, du du sơn, ngoạn ngoạn thuỷ, tróc tróc tặc, tăng tiến tăng tiến tình cảm, kết cục bị người chặn ngang một cước, Sở đại hiệp sớm đã vô cùng khó chịu. Mới nhớ tới giọng điệu thủ đoạn của Thanh Lang, Sở Phi Dương liền cảm thấy đau đầu.

Đáng lẽ, có một số việc, nghĩ trong lòng là tốt rồi, thế nhưng Thanh Lang hắn lại lớn tiếng nói ra. Nói mấy lời hồ đồ lẫn lộn đã đành, hết lần này đến lần khác Sở đại hiệp có chút tâm tư không đúng đắn lại bị hắn vừa nói một cái đã trúng phóc. Nếu chỉ làm trò trước mặt Yến Kỳ thì không nói làm gì, thế nhưng hắn lại nói trước mặt Quân Thư Ảnh. Thực sự khiến cho Sở Phi Dương muốn tìm một gian phòng tối đem hắn vào ám sát cho xong việc.

Đương nhiên, Sở Phi Dương cũng chỉ có thể thầm nghĩ. Dù sao giáo chủ Thiên Nhất giáo cũng không phải dễ chết như vậy, cho dù hắn là thiên hạ đệ nhất- Sở đại hiệp.

” Quên đi, vừa lúc đem Tiểu Thạch Đầu đưa đến giáo lý của hắn cho người hảo hảo chăm sóc, chúng ta đỡ phải đi đường vòng đến Lãng Nguyệt Sơn đem Tiểu Thạch Đầu đưa đến Thanh Phong kiếm phái. Ngươi không phải không thích qua bên kia hay sao?” Sở Phi Dương hôn lên hai má Quân Thư Ảnh.

” Sớm biết vậy để Tiểu Thạch Đầu cùng Lân nhi cùng bái sư học nghệ, bớt phiền rồi.” Quân Thư Ảnh nói.

Sở Lân đã bái sư, chính là vị thần bí sư phụ ‘ thần long kiến thủ bất kiến vĩ’ của Sở Phi Dương. Vốn dĩ Sở Phi Dương cùng Tiểu Tùng cho là người cuối cùng cũng bế môn không nhận đệ tử, nào ngờ vào ngày đại thọ Viên Minh chủ lão nhân kia vô tình đụng mặt tiểu Sở Lân, đại thán( ca ngợi) căn cốt kỳ giai, tuy đã sớm lập lời thề bế sơn không thu đệ tử, nhưng ỷ vào mình là sư công của Sở Lân, nhất định đem người mang đi.

Sở Lân tuổi còn nhỏ, suy nghĩ lại sâu xa, trong lòng âm thầm so sánh tình huống của phụ thân cùng cha, biết đi theo lão nhân sẽ có tiền đồ, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn dứt khoát rưng rưng bái biệt song thân. ( nhóc này giống Ảnh nhi thế cơ chứ )

Ngược lại Tiểu Thạch Đầu khó cả đôi đường, đôi mắt long lanh hàm lệ, nhìn đệ đệ lại nhìn phụ thân, người nào cũng luyến tiếc, không biết phải đi với ai. Cuối cùng lão nhân cũng đem Tiểu Thạch Đầu ôm lấy, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hắn nói ” Lân tiểu tử ta mang đi, còn bảo bối này được nuông chiều từ nhỏ ta cũng không dám đường đột. Phi Dương à, mang về hảo hảo dưỡng đi.”Cuối cùng, Tiểu Thạch Đầu cứ như vậy cùng đệ đệ xa cách, khổ sở vài ngày không ăn thứ gì, ôm món đồ chơi cùng trang phục hàng ngày của đệ đệ lặng lẽ rơi lệ, đem trưởng bối toàn gia thương tiếc, ngay cả Tín Bạch cũng không buồn cùng Quân Thư Ảnh đối chọi gay gắt, chỉ một lòng một dạ muốn Tiểu Thạch Đầu khôi phục. Thật sự là, đáng thương thiên hạ trong lòng trưởng bối. (yêu thế cơ chứ >_<)

” Ngươi lại nói bừa, rõ ràng cũng rất nhớ lân nhi, đem Tiểu Thạch Đầu cũng tống xuất đi, ngươi cam lòng?” Sở Phi Dương vén lên mái tóc dài của Quân Thư Ảnh, đem môi để trên cổ y nhẹ nhàng quấy rầy.

Quân Thư Ảnh cả kinh đẩy Sở Phi Dương ra, quay đầu lại thấy Sở Phi Dương đang trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt uỷ khuất.

Quân Thư Ảnh không được tự nhiên quay đầu lại, hướng bên ngoài cửa sổ quét tầm mắt, dùng một tay khép cửa sổ lại. Thẳng đến khi đem cánh cửa đóng kín, Quân Thư Ảnh mới quay người về phía Sở Phi Dương, đã thấy hắn vẻ mặt thâm ý sâu sắc điệu bộ tươi cười tà đạo.

” Quân Thư Ảnh, ta cái gì cũng chưa làm, ngươi như thế nào lại tự giác đóng cửa sổ, ngươi là chờ mong vi phu làm chút gì sao……” mở miệng trêu chọc, thế nhưng trong lòng Sở Phi Dương rất đỗi vui mừng. Thời gian không phụ lòng người, đều đã vài năm, nhìn một cái, thực khiến cho người ta cảm động.

Sở Phi Dương quan sát thật kỹ vẻ mặt y, trước khi sắc mặt Quân Thư Ảnh sa sầm xuống, hắn phi thân một cái, thực háo sắc mà đem người đã tắm rửa đến thanh thanh sảng sảng cuốn đến trên giường, hồ thiên hồ địa đứng lên. ( hồ thiên hồ địa ta luận mãi không ra, đành giữ nguyên QT- theo ta suy đoán chắc là long trời lở đất chăng???)

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh trang y giản dị, tới nơi giao hẹn cùng Thanh Lang chờ đợi. Không bao lâu, chỉ nhìn thấy hai con bạch mã….. song song chạy tới, Thanh Lang cùng Yến Kỳ, đều là thần thái phi dương. Yến Kỳ thay một bộ xiêm y gọn gàng bằng lụa trắng, càng làm tôn thêm dung nhan tuyệt sắc, không còn vẻ phong tình ( lẳng lơ).

Sở Phi Dương tiến ra đón, hướng về thanh lang vừa thi lễ vừa cười nói: ” Nếu đều đến đông đủ, chúng ta lập tức khởi hành. Cảm phiền Thanh huynh dẫn đường.”

Thanh Lang nhẩy xuống ngựa, giơ giơ mã tiên lắc đầu nói ” Chưa đủ, chờ một chút.”

” Còn có ai?” trong nhát mắt Sở Phi Dương có dự cảm bất hảo.

” Ai, đến đây đến đây.” Thanh Lang đưa tay chỉ hướng xa xa.

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh nhìn theo, chỉ thấy nơi chân trời xuất hiện một đường bụi bặm, cuồn cuộn cuồn cuộn càng ngày càng đến gần, tiếng vó ngựa vang rền kề sát, cuối cùng mấy chục con hắc mã ngay ngắn đứng trước mắt.

Sở Phi Dương nhìn thấy hàng loạt đoàn ngựa thồ có thể dùng ‘ trùng trùng điệp điệp’ để hình dung, phía sau còn không biết có bao nhiêu cỗ đại mã xa, kìm chế khoé miệng co giật, hướng Thanh Lang nói ” Thanh huynh đây là ý gì?”Thanh Lang vén tay áo, lắc đầu thở dài ” Cả một Thiên Nhất giáo lớn mạnh, cũng không dễ làm ăn. Dưỡng gia lại không đổi, chuyến này đi Mặc Bắc, thuận đường làm chút tiểu sinh ý thôi.”

” Chính là chúng ta chuyến này đi bắt tiểu thâu, Thanh huynh không thấy ……… quá mức phô trương sao?” Sở Phi Dương bất đắc dĩ nói.

” Không dám không dám.” Thanh Lang liên tục nói ” Đâu có phô trương bằng Sở huynh mỗi lần sát nhân trước tiên còn gửi bái thiếp tới .”

Sở Phi Dương nghe vậy thái dương giật giật.

” Vả lại, Sở huynh chẳng nhẽ không hiểu được cái gì kêu là ‘ giấu đầu hở đuôi’ sao? Lần này cần trảo chính là kẻ vô cùng thận trọng cùng giảo hoạt, chúng ta ra vẻ thương nhân rêu rao khắp nơi, ngược lại sẽ không khiến hắn hoài nghi.” Thanh Lang nói xong đem Yến Kỳ đỡ xuống ngựa, ” Hơn nữa, giai nhân đi theo, ta sao nhẫn tâm để hắn theo ta chịu nỗi khổ màn trời chiếu đất?!” Đúng rồi, Quân huynh trước kia cũng là quen tác uy tác phúc hưởng thụ, Sở huynh sao không hỏi y là nguyện ý dọc đường đi chịu khổ chịu tội, hay là vẫn muốn cho hạ nhân đi theo, hầu hạ đến thư thư phục phục tới thoải mái.?!”

Sở Phi Dương nhìn về phía Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh lại quay đầu chuyển dời tầm mắt, không cùng hắn đối diện.

Sở Phi Dương bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt dò hỏi. Cái gì cũng không cần nhiều lời, chính là một cái ham ăn biếng làm.

Vì thế cuối cùng ba chọi một, Sở Phi Dương cũng đành thoả hiệp, đoàn người cứ thế mà trùng trùng điệp điệp trên con đường.

Dọc đường đi Thanh Lang đem sinh ý làm đến sinh động, mua rẻ bán mắc kiếm đến thoả mãn, phát huy trọn vẹn bản sắc gian thương, hoàn toàn nhìn không ra một chút bóng dáng Thiên nhất giáo giáo chủ.

Yến Kỳ cầm tiền Thanh Lang kiếm được tiêu xài đến bất diệc nhạc hồ, Quân Thư Ảnh mỗi ngày đối với đám giáo chúng Thiên Nhất giáo ngày càng khôn ngoan hiểu chuyện vênh mặt hất hàm sai khiến, tìm về một chút cảm giác sảng khoái làm lão Đại, cũng là bộ dáng vui đến quên cả trời đất. Chỉ có Sở Phi Dương Sở đại hiệp còn nhớ ký sứ mệnh hành hiệp trượng nghĩa của mình, lúc nào cũng vì hành vi thiếu lý trí của mình khi tìm ba người này cùng nhau đồng hành mà có cảm giác sâu sắc hối hận.

Cứ như vậy gần hai mươi ngày, mãi đến khi đoàn mã xa trống rỗng của Thanh Lang chứa đầy bao tiền, Yến Kỳ cùng Quân Thư Ảnh cũng đã nghiền, mục đích Sở Phi Dương hy vọng từ lâu, rốt cục cũng tới.

Mà hơn hai mươi ngày này, giang hồ đồn đãi lại có phái Thanh Thành, Hồng Diệp Các, Vô Hoa Cốc, Trần Nguyệt Sơn Trang, Bích Ba Thành…..v….v mấy vị thiên kim tiểu thư của các đại môn phải đều bị yêu nhân kia quấy rầy. Sở Phi Dương hướng về phương hướng các phái lắc lắc cúi đầu, yên lặng hổ thẹn nói ” Các vị chưởng môn Thành chủ Cốc chủ Lão trang chủ, tại hạ xuất sư bất lợi, để các vị bị kinh hãi rồi.”

Thanh Lang hạ lệnh cho thuộc hạ đi theo đóng quân tại thôn trấn, để Yến Kỳ ở lại, phân phó hạ nhân hảo hảo chiếu khán, liền tự mình dẫn theo Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh hướng về nơi trú ẩn của tên tiểu tặc.Ba người kỵ mã tới vùng ngoại ô xa xôi rời xa thành trấn, đi tới bên hồ. Lại đi thuyền hướng giữa hồ thêm một khoảng thời gian, mới nhìn thấy một tiểu đảo.

” Tên này đúng là lão thử, trốn kỹ như vậy, nhát gan tới mức này.” Thanh Lang bước chân lên đảo, cảm khái nói.

Quân Thư Ảnh nhìn xung quanh, trên đảo khắp nơi khắp chốn đều mọc từng bụi hoa tươi, đủ loại đủ kiểu, sắc màu rực rỡ, mùi thơm tinh tế, trái lại cảnh sắc thực yên bình đầy sức sống.

” Những …… bụi hoa này có cổ quái, mọi người cần cẩn thận.” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói. Những bụi hoa này nhìn qua có vẻ hỗn độn tuỳ ý sinh trưởng không có trật tự, nhưng nhìn kỹ, cũng ẩn giấu huyền cơ, ẩn hàm một trận pháp ảo diệu trong đó.

” Sợ hắn làm cái gì, cho dù có trận pháp huyền cơ gì đó, bất quá cũng là chút thủ thuật che mắt. Bằng không đem mấy thứ hoa hoa thảo thảo này toàn bộ nhổ tận gốc, trận pháp gì cũng không còn.” Thanh Lang hiểu nhiên cũng nhìn ra chút môn đạo, nhưng làm bộ phe phẩy thiết phiến khinh thường nói.

Quân Thư Ảnh nhìn về phía Sở Phi Dương, đã thấy Sở Phi Dương có chút thất thần nhìn về phía sau.

” Làm sao vậy? Đang nhìn cái gì?” Quân Thư Ảnh hướng phía sau nhìn lại, ngoại trừ chút hoa cỏ khoe sắc ra, cái gì cũng không thấy.

Sở Phi Dương làm như không nghe thấy, vẫn ngẩn ngơ nhìn.

” Phi Dương!” Quân Thư Ảnh nâng tay ở trước mắt Sở Phi Dương quơ quơ, lúc này mới gọi được thần trí Sở Phi Dương quay về.

Sở Phi Dương giống như vừa tỉnh lại, nhu nhi mi tâm, nâng tay nắm tay Quân Thư Ảnh để trước mắt hắn cười nói ” Không có việc gì, nhãn thần có chút mệt. Chúng ta đi thôi.”

Quân Thư Ảnh gật đầu, rút kiếm đi về hướng tâm đảo.

Thanh Lang nhướng môt bên mày có cảm giác thú vị nhìn hai người một chút, đem chiết phiến thu lại, cũng đi theo vào bên trong.

Sở Phi Dương đi được vài bước, lại quay đầu nhìn địa phương lúc đầu.

Vừa rồi, tựa hồ nhìn thấy…..

Không có khả năng. Sở Phi Dương lắc lắc đầu, xác định những mùi hương này có tác dụng mê hoặc nhân tâm, vừa rồi chỉ sợ do mình sơ suất.

Ba người vẫn hướng bên trong đi tới, dọc đường đi những khóm hoa càng ngày càng nhiều hơn, màu sắc rực rỡ đến mức khiến người ta khó chịu, hương vị càng ngày càng nồng đậm.

Sở Phi Dương càng chạy càng chậm, chỉ cảm thấy trí óc dần trở lên hỗn loạn. Nhu nhu mắt, lại phát hiện phía trước thân ảnh Quân Thư Ảnh cùng Thanh Lang càng ngày càng mơ hồ.

” Thư……. Thư Ảnh …….. chậm đã, có cổ quái……” Sở Phi Dương hô lên, lại nghe không được thanh âm của chính mình.

Cảnh vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ, các loại màu sắc đan xen thành quang ảnh kỳ lạ. Sở Phi Dương ngừng cước bộ, nhắm hai mắt, ép buộc chính mình tỉnh táo.

Chỉ sợ……….. lúc hắn vừa lên đảo đã rơi vào cạm bẫy, trái lại Quân Thư Ảnh cùng Thanh Lang xem ra không có việc gì. Sở Phi Dương cười khổ, đây xem như là hắn được đặc biệt chiếu cố sao?!Sở Phi Dương lại mở hai mắt, chỉ thấy những quanh ảnh hỗn loạn trước mặt trải qua chút biến ảo huyền diệu, cư nhiên biến thành một sơn động tối tăm. Chóp mũi vẫn quẩn quanh mùi hương hoa, Sở Phi Dương không tin chính mình trong khoảng khắc nhắm mắt lại thì có thể đến một nơi khác, chỉ sợ chính mình vẫn bị giam cầm trong trận pháp. Nhưng là……

Sở Phi Dương nâng tay sờ sờ thạch bích, lạnh lẽo, cứng rắn, xúc cảm chân thực. Này……….. cũng quá thật.

Sở Phi Dương cẩn thận đi về phía trước, một thạch động âm u lạnh lẽo thẳng tắp về tiền phương hắc ám. Thạch động cũng không hẳn bằng phẳng, mà dốc thẳng xuống dưới.

Cứ như vậy đi xuống, sẽ không phải đi đến Quỷ Môn Quan chứ. Sở Phi Dương không khỏi bật cười. Kỳ thực hắn cũng không cần phải đi xuống. Nếu có lối ra, nhất định phải ở phía trên, mà không có khả năng dưới lòng đất. Nhưng bóng tối vô cùng vô tận bên kia dường như có cái gì đó hấp dẫn hắn. Hắn có cảm giác mãnh liệt, hắn cần phải qua, nếu hắn không đi, nhất định hối hận.

Không biết đi bao lâu, trong bóng tối u ám ngoại trừ khoảng cách vài bước chân ra cũng không nhìn được thứ gì, mơ hồ truyền đến tiếng người huyên náo. Cẩn thận nghe kỹ, trong thanh âm kia có tiếng kêu thảm thiết, có khóc rống, có tiếng quát tháo, thậm chí xen lẫn cả tiếng mãnh thú kêu gào.

Thật đúng là giống loại địa phương này. Sở Phi Dương nắm chặt thanh kiếm trong tay, bước nhanh về phương hướng thanh âm kia truyền đến.

Càng đến gần, mùi máu tươi càng nặng. Nếu không phải hương thơm nhàn nhạt vẫn quanh quẩn không tiêu tan, Sở Phi Dương cơ hồ tin mọi thứ trước mắt là thật.

Ánh đuốc dao động không ngừng đem khoảng không phía trước chiếu sáng một mảng, Sở Phi Dương nấp sau một tảng đá, chỉ thấy phía trước hơn chục người toàn thân đẫm máu đang hỗn chiến, thứ gì đó bị bị bọn họ vây quanh động tác nhanh đến mức không nhìn rõ hình dáng, không biết là người hay thứ gì.

Trên mặt đất ngổn ngang vài thi thể không còn trọn vẹn, tứ chi lộn xộn rải rác, dạ dày kéo dài trên mặt đất, vướng víu khắp nơi.

Xem ra……… nhất định không phải người. Sở Phi Dương thấy có chút buồn nôn.

Người bị giết càng ngày càng nhiều, Sở Phi Dương đang lo nghĩ có ra tay tương trợ hay không, phía trước đột nhiên trở lên hôn ám, lúc đầu vốn có bẩy tám ngọn đuốc chiếu sáng trong khoảng khắc dập tắt, chỉ còn lại chút hoả quang yếu ớt nằm trên mặt đất.

Một trận bước chân ồn ào xen lẫn tiếng thở dốc ồ ồ càng ngày càng gần, vài người đang bảo hộ một nam nhân theo chỗ Sở Phi Dương ẩn thân rất nhanh rút lui khỏi thông đạo, mà cách đó không xa vẫn còn hơi thở tanh nồng từ trong cổ họng của dã thú, còn có chút thanh âm giãy dụa yếu ớt.

Sở Phi Dương không hề do dự, nâng kiếm phi thân tới.

Phiên ngoại 12: Nếu khi đó gặp nhau -Hạ 2

Sở Phi Dương nâng kiếm nghênh đón. Chạy tới phụ cận thì, chỉ nhìn thấy một thân ảnh với màu da xám xịt, hình như là một con quái vật đang dùng móng vuốt sắc bén nắm một thiếu niên, cái miệng tanh hôi hung ác cắn trên vai thiếu niên, tức giận mà vẫy vẫy đầu, dường như đang muốn cắn xuống một miếng thịt.Người thiếu niên nhìn qua có vẻ vô cùng suy yếu, đã không còn sức hoàn thủ, chỉ còn đôi mắt hơi hé mở, hiện lên chút quang mang ảm đạm tối tăm, dường như phẫn hận tận xương, lại tựa như nản lòng thoái chí, không chút sức sống.

Sở Phi Dương thu kiếm, nhặt lên một cục đá, hướng quái vật đang nổi khùng kia bắn tới. Thạch tử sắc nhọn vèo một cái cắm vào mắt con quái vật kia. Quái vật thống khổ rống lên một tiếng, tiêm trảo che lại con mắt đang chảy máu, muốn đem thứ gì đó đang chảy ra nhét trở lại, lại muốn mang thạch tử chui trong mắt trảo đi ra, thống khổ bất kham.

Sở Phi Dương đỡ lấy thiếu niên yếu ớt, chỉ thấy toàn thân y lạnh buốt, run rẩy không ngừng. Sở Phi Dương thấy y sợ hãi, vỗ vỗ trấn an, ôn nhu nói ” Tiểu huynh đệ, không cần sợ, ta mang ngươi ra ngoài.”

Thiếu niên kia mờ mịt nhìn hắn một cái. Sở Phi Dương thấy bộ dáng y như sắp ngất xỉu, lại nhìn một chút vết cắn trên vai y, huyết nhục mơ hồ thực khiến người ta khiếp sợ. Sở Phi Dương vội vàng lấy thuốc giải độc ra rắc trên vết thương, để ngừa quái vật kia có nọc độc gì đó, đem người khiêng đến trên vai, hướng ngoài động đi đến.

Không biết đi bao lâu, tựa hồ thông đạo vô biên vô hạn kia không có lối ra. Sở Phi Dương chợt nhớ tới bản thân đang ở trong trận pháp, nếu như không phá được trận, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không ra được. Vậy mình mang cậu thiếu niên này……… hẳn, cũng là giả.

Lý trí biết như vậy, nhưng cảm giác rất chân thực, sức nặng cũng chân thực như vậy, Sở Phi Dương dù thế nào cũng không thể bỏ mặc.

Mắt thấy cứ mù quáng đi về phía trước chỉ vô vọng không thể thoát ra ngoài, vết thương của thiếu niên cũng cần chữa trị gấp, Sở Phi Dương tuỳ ý chọn một con đường nhỏ cắt với thông đạo rẽ vào, đi vào một thạch động không lớn lắm, cẩn thận đem thiếu niên kia đặt xuống mặt đất.

Thiếu niên lúc này đã hôn mê, đôi môi khô khốc nứt cả da, toàn thân đẫm máu, trên người không ít những vết thương nho nhỏ, nặng nhất vẫn là vết thương trên vai.Tuy đã được đắp dược trị độc cầm máu, nhưng vẫn cần băng bó tỉ mỉ mới tốt.

Sở Phi Dương rút kiếm, dùng mũi kiếm cẩn thận đem y phục quanh miệng vết thương vạch ra, lộ ra vết thương trên bả vai. Lại móc túi rượu đem vết thương cùng da dẻ xung quanh tinh tế rửa sạch, đang muốn đặt túi rượu xuống, xé xiêm y nơi miệng vết thương ra để băng bó thì, lại bị một nốt ruồi đen nho nhỏ trên vai thiếu niên thu hút sự chút ý.

Ở đây……. ở đây rõ ràng là………

Sở Phi Dương có chút khiếp sợ mà ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thiếu niên, do dự mà đưa tay lau khô vết máu trên mặt y, lộ ra khuôn mặt chưa hết tính hài tử, nhưng nơi mi mày thanh tú kia lộ ra nét rất quen thuộc.

Cái tên bên miệng, sẵn sàng bật ra. Sở Phi Dương nóng ruột nhưng tận lực phóng nhẹ lực đạo, chuyển từ khuôn mặt thiếu niên sang bên tai y_______

Không có gì cần hoài nghi nữa. Tất cả tiêu ký dù nhỏ nhất trên người thiếu niên đều cùng người nọ tương đồng, không có bất luận cái gì sai biệt.” Thư…. Thư Ảnh…. ” trong lòng Sở Phi Dương không biết là tư vị gì, thanh âm gọi run rẩy, nhưng không truyền vào được trong tai thiếu niên đang hôn mê kia.

Sở Phi Dương có chút luống cuống tay chân mà xé mở nội sam của mình, cẩn thận đem vết thương trên vai Quân Thư Ảnh bao lại. Chà xát bàn tay lạnh giá của y, nhưng rốt cuộc cũng không nóng lên được.

Sở Phi Dương cầm túi rượu, nhìn khuôn mặt vừa có chút xa lạ vừa quen thuộc của thiếu niên, thần sắc phức tạp ” Đắc tội.” Liền ngậm một ngụm rượu, áp vào đôi môi mềm mại của thiếu niên mớm vào.

Sau khi uống vài ngụm rượu, thiếu niên bị sặc mà ho khan vài tiếng, bắt đầu có phần tỉnh táo lại, trên người cũng có chút nhiệt độ.

” Thư Ảnh, đừng sợ, ta ở chỗ này, ta nhất định mang ngươi ra ngoài, đừng sợ .” Sở Phi Dương vén mái tóc rối bời trên trán Quân Thư Ảnh lên, yêu thương nói ra, nắm bàn tay gầy nhỏ non mềm của y, mười ngón tương giao chậm rãi vì y truyền vào nội lực.

Mi mắt Quân Thư Ảnh khẽ run, chậm rãi mở ra hai mắt, đối diện với ánh mắt tràn đầy yêu thương lo lắng của Sở Phi Dương.

Quân Thư Ảnh trừng mắt nhìn, phảng phất như không biết mình ở nơi nào.

” Thư Ảnh…….” Sở Phi Dương mở miệng.

” Ngươi sao biết tên ta?” Quân Thư Ảnh hỏi. Âm sắc niên thiếu trong trẻo khiến cho Sở Phi Dương có cảm giác quái dị nói không lên lời.

” Là ….. là lúc ngươi hôn mê nói cho ta biết.” Sở Phi Dương lộ ra bộ dáng tươi cười nhu hoà, giống như một đại ca ca sờ sờ mái tóc của Quân Thư Ảnh vẻ mặt vẫn đang nghi hoặc, ” Ta nghe nói Thiên Nhất giáo giáo chủ muốn đoạt tiên thảo trong động này, cho nên mới cố ý theo vào, vốn định ngăn cản ma đầu kia, không ngờ tới đánh bậy đánh bạ cứu được tiểu huynh đệ. Ngươi không thấy đây là một loại duyên phận hả.” trước đây hắn nghe Cao Phóng nói qua một đoạn hồi ức, chỉ là từ đó không dám chủ động nhắc tới trước mặt Quân Thư Ảnh. Hôm nay trong tình cảnh giấc mộng Nam Kha này, những chuyện cũ từng được nghe lại có tác dụng như vậy. Hơn nữa nhiều năm làm đại hiệp, hắn luôn luôn biết biểu tình thế nào có tác dụng trấn an nhất cùng có thể khiến cho người tin phục.

Quân Thư Ảnh quả nhiên không hề hoài nghi, nhưng thay vào đó là thần sắc bi thương buồn bã, vẻ mặt lã chã muốn khóc.

Quả nhiên là còn nhỏ, hỉ nộ đều lộ ra trên mặt. Sở Phi Dương thở dài, lòng tràn đầy yêu mến sủng nịnh cùng thương tiếc_____ tuy rằng lúc y trưởng thành cũng không thấy ở phương diện này có gì tiến bộ.

” Thư Ảnh, chuyện vừa rồi ta đều thấy được. Kỳ thực….. ngươi không cần khổ sở, chí ít ngươi sớm ngày thấy rõ chân diện mục của Thiên Nhất giáo chủ, bằng không còn không biết vì hắn ngu trung đến ngày nào.” Sở Phi Dương mềm giọng an ủi .

” Ta đối với hắn trung tâm như vậy, thế nhưng hắn đối với ta. Ta không hiểu……” Quân Thư Ảnh bi ai nói.

Sở Phi Dương trong nháy mắt có chút thụ sủng nhược kinh. Không vì cái gì, chỉ vì Quân Thư Ảnh chưa từng thẳng thắn nói chuyện thân thiết với hắn như thế. Hài tử này lúc nhỏ đối với người xa lạ không có chút bố trí phòng vệ như thế sao? Này thực sự là……… quá nguy hiểm! Hay là nói chính sách làm thân của hắn quá mức thành công…….Tâm tư ở trong lòng Sở Phi Dương thiên hồi bách chuyển, thế nhưng nét mặt không chút thay đổi, vẫn là bộ dáng đại ca đáng tin cậy, nắm tay Quân Thư Ảnh đặt trong tay vỗ về, than thở ” Việc này ngươi nghĩ sai rồi. Không nói gạt ngươi, Thiên Nhất giáo chủ này, ta âm thầm quan sát từ lâu. Hắn vốn là người lãnh huyết vô tâm ích kỷ. Vì lợi ích của chính mình, đừng nói là thuộc hạ trung tâm với hắn, cho dù là nhi tử của hắn, chỉ sợ hắn cũng không chút do dự mà vứt bỏ. Cho nên, đều không phải ngươi làm không tốt, là người nhìn lầm người.”

Quân Thư Ảnh rút tay ra, nhìn Sở Phi Dương, quay mặt đi, có chút suy nghĩ.

” Nhìn lầm người loại chuyện này…….. cả đời người chỉ có vài lần như vậy. Một lần thì đáng gì, hiện tại ngươi đã hiểu rõ hắn, như vậy không phải điều tốt nhất sao.” Sở Phi Dương tiếp tục cười nói.

” Là hắn đem chúng ta nuôi lớn…….” Quân Thư Ảnh thấp giọng.

” Vậy ngươi trung tâm cũng coi như là hoàn trả ân tình của hắn, các ngươi từ nay về sau không ai nợ ai.” Sở Phi Dương nói.

Một lúc sau, Quân Thư Ảnh mới lên tiếng ” Ngươi nói đúng……. Kỳ thực ta đã sớm biết giáo chủ hắn hành sự cực đoan hung ác, chỉ là vẫn không muốn đối mặt….”

Sở Phi Dương giật giật khoé miệng, thầm nghĩ một chút, ngươi còn không biết xấu hổ nếu nói đến ai khác cực đoan hung ác, vi phu trước đây thiếu chút nữa bị ngươi dày vò đến chết.

” Bất quá, nếu ngươi là địch nhân của chúng ta, vì sao phải cứu ta? Ngươi có âm mưu gì?” Quân Thư Ảnh đột nhiên trở lên cảnh giác.

” Ta… ta chỉ là không biết vì sao, lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã cảm thấy thân thiết. Có lẽ, đây là duyên phận của chúng ta.” Sở Phi Dương cười nói, nhìn khuôn mặt ngây thơ trắng mịn trước mặt, trong ngực thầm than thở, ta thực sự không phải muốn đùa giỡn tiểu hài tử a.

Quân Thư Ảnh nghe xong cũng cười nói ” Đại ca nói rất phải. Ta nhìn đại ca, cũng cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như……. giống như bằng hữu đã quen biết từ lâu.”

Sở Phi Dương bị y một tiếng gọi đại ca khiến cho trong lòng nhộn nhạo. Quân Thư Ảnh nói chuyện nhu thuận lại ngọt ngào như thế, hắn thực sự là chỉ có nằm mơ mới có thể thấy được a!

” Không biết tục danh đại ca?” Quân Thư Ảnh lại hỏi, đột nhiên như là bị sặc, ôm ngực ho khan vài tiếng.

Sở Phi Dương hoảng hốt vì y thuận khí, vừa trả lời ” Tại hạ Sở Phi Dương. Ngươi……. ngươi có thể gọi một tiếng Sở đại ca.”

” Sở đại ca.” Quân Thư Ảnh thẳng thắn giòn thanh mà gọi một tiếng, còn hướng hắn nở một nụ cười nhàn nhạt mang theo ý tứ cảm tạ, Sở Phi Dương nhìn thấy tựa như một tiểu tử mới biết yêu, ngực ‘bang bang’ mà kinh hoàng đập loạn vài cái.

Lãnh tỉnh, lãnh tỉnh. Hắn…….. hắn chỉ là một tiểu hài tử !

Quân Thư Ảnh lẳng lặng ngồi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sở Phi Dương nhìn y, tuy bộ dáng chật vật thê thảm, nhưng kỳ thực vết thương cũng không nặng. Cùng với bộ dáng thảm thiết mà Cao Phóng thuật lại cách khá xa. Xem ra bởi vì sự xuất hiện của hắn, dù ít dù nhiều cũng có chút biến hoá.Bất quá…….. nếu thực sự Quân Thư Ảnh ở trước mặt hắn bi thảm giống như lời Cao Phóng nói, mặc dù là trong ảo giác, hắn cũng khó đảm bảo chính mình sẽ không lao ra đem tên đồ bỏ giáo chủ gì đó chém làm tám khối.

Không biết ngồi bao lâu, cũng không ai lên tiếng nói chuyện. Dựa theo tính cách Quân Thư Ảnh, đương nhiên không có khả năng y mở miệng trước. Sở Phi Dương vẫn có chút cảm giác quỷ dị, không biết như thế nào mới có thể cùng thiếu niên non nớt dường như vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này ở chung.

” Ngươi……”

” Ta…..”

Sở Phi Dương không thích không khí trầm lặng này, rốt cuộc vẫn muốn cùng Quân Thư Ảnh nói vài câu. Không ngờ vừa mới nói, Quân Thư Ảnh cũng mở miệng.

” Ách……… ngươi nói, ngươi nói trước đi.” Sở Phi Dương có chút kinh ngạc, vội vàng khách khí nhường lời.

Quân Thư Ảnh cười cười, sắc mặt có phần tái nhợt ” Ta có chút lạnh……….”

Sở Phi Dương cuống quýt dựa tới gần, cầm tay Quân Thư Ảnh, cảm thấy tay y lạnh buốt, Lại thấy rõ sắc mặt y tái nhợt, mới nghĩ tới tuy miệng vết thương không trầm trọng, nhưng mất quá nhiều máu, mới khiến cơ thể lạnh.

Nếu là lúc thường, Sở Phi Dương không có việc gì cũng muốn dính lấy Quân Thư Ảnh. Hiện giờ đối diện với bộ dáng niên thiếu của y, lại có chút câu nệ, không dám quá mức thân mật.

” Này…. ta thất lễ.” Sở Phi Dương nói nhỏ một tiếng, đem người kéo vào trong lòng cẩn thận mà ôm chặt lấy, lại vận nội lực, muốn cho thân thể băng lãnh của Quân Thư Ảnh mau chóng ấm áp trở lại.

” Cảm tạ Sở đại ca.” Quân Thư Ảnh cũng không khách khí, lui vào trong lòng Sở Phi Dương, gần như tham lam hấp thu nhiệt độ cơ thể hắn.

Tâm Sở Phi Dương một trận kinh hoàng.

Ai! một thân vô tội, trong lòng có tội……..

Ách, dường như không phải như vậy……

Nói chung, Quân Thư Ảnh vẫn là tâm tính thiếu niên, đối với Sở Phi Dương không chút cảnh giác, hành động thân mật của y là vô tâm, nhưng rốt cuộc khiến Sở Phi Dương gần như khó mà tự kiềm chế.

Đương nhiên, tất cả không liên quan đến nhục dục, Sở đại hiệp cũng không cầm thú như vậy. Hắn chỉ là có cực đại xung động nói cho thiếu niên, thân phận của hắn, sau này bọn họ có quan hệ thân mật, tràn ngập ái mộ chi tâm. Hắn còn muốn khuyên bảo y, không nên tái xoay chuyển Thiên Nhất giáo, không nên đi tranh giành địa vị Giáo chủ. Hắn muốn y hiện tại đi tới Trung Nguyên, lên Lãng Nguyệt Sơn tìm vị thiếu hiệp hiện nay vẫn còn trẻ tuổi. Nếu như bọn họ tại nơi đó có thể gặp nhau, biết đâu nhân sinh có rất nhiều điều khác biệt.

Tuy trong lòng tâm tình rối loạn, tới bên miệng bất quá cũng chỉ là một tiếng thở dài. Sở Phi Dương cái gì cũng không nói. Nói cũng không lên lời gì, mọi chuyện chung quy vẫn nên phát sinh theo trình tự của nó. Nếu như hắn miễn cưỡng ngăn trở, chỉ sợ sẽ có chuyện xấu gì không lường được. Tục ngữ nói ‘ rút dây động rừng’, mà trong đó bất luận là chút thay đổi bất lợi nho nhỏ, hắn cũng không muốn thừa nhận.Cho nên………. Sở Phi Dương nhẹ nhàng vuốt ve an ủi mái tóc dài của thiếu niên, e rằng ngươi nhất định phải thừa thụ chút cơ khổ, một chút ngày tháng mệt nhọc. Thế nhưng cuối cùng, ngươi nhất định một lần nữa tìm được vòng tay này. Ta sẽ bảo hộ ngươi, vĩnh viễn không để bất luận tục vật thế gian gì tổn thương ngươi.

Không biết qua bao lâu, Sở Phi Dương lẳng lặng ôm thân thể tinh tế mềm mại trong lòng, rất kiên nhẫn mà dùng nội lực dẫn dắt nguồn nội lực trong cơ thể Quân Thư Ảnh lưu chuyển, cuối cùng cũng khiến y không còn băng lãnh nữa.

Trong bóng tối không cảm giác được thời gian trôi qua, tựa hồ như một cái chớp mắt, lại tựa hồ đã rất lâu. Sở Phi Dương nghĩ đến Quân Thư Ảnh cùng Thanh Lang cũng ở trên đảo, không biết tình hình bọn họ ra sao, trong lòng cũng không khỏi lo lắng.

” Thư Ảnh, chúng ta cứ một mực ở đây cũng không phải biện pháp. Ngươi biết làm sao để ra ngoài không?” Sở Phi Dương hỏi.

” Đi ra ngoài…….” Quân Thư Ảnh thấp giọng lập lại.

” Đúng vậy, cứ ngẩn ra ở chỗ này, không buồn bực mà chết, cũng chết vì đói.” Sở Phi Dương cười nói.

” Đúng vậy, sẽ chết…….” Quân Thư Ảnh thì thầm.

” Ngươi xẩy ra chuyện gì?” Sở Phi Dương cảm thấy được dị trạng của y, cúi đầu hỏi.

Quân Thư Ảnh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại vùi mặt xuống.

Sở Phi Dương không biết chính mình có hoa mắt hay không, trong nháy mắt cảm giác ánh mắt kia rất thân thiết, nhìn lại lần nữa, lại là vẻ bình tĩnh lãnh đạm.

” Đúng vậy, không thể cả đời ngốc ở chỗ này.” Quân Thư Ảnh lên tiếng, nói xong liền đứng lên, đè lại vết thương trên vai giơ giơ cánh tay, hướng Sở Phi Dương cười nói ” Không ngờ dược của Sở đại ca lại có hiệu dụng như vậy, quả thực có thể so với mấy thứ Cao Phóng làm ra.”

Sở Phi Dương ngầm hiểu ý cười, những …..thứ này cũng là do Cao Phóng làm.

Quân Thư Ảnh hướng phía ngoài đi đến ” Ở đây chỉ có một thông đạo, cứ đi thẳng về phía trước là được rồi, thấy ánh sáng là lúc đi ra.”

Sở Phi Dương nhặt kiếm lên đi theo. Thông đạo quá chật hẹp, chứa không được hai người sóng vai. Sở Phi Dương đi phía sau Quân Thư Ảnh, nhìn thân ảnh tinh tế nhưng kiên cường phóng khoáng phía trước. Hắn nhất thời không thể tưởng tượng, một Quân Thư Ảnh như vậy sau khi ra ngoài, còn có thể đi tranh giành địa vị giáo chủ.

Nếu như y không làm giáo chủ, sẽ không có án tử Tống gia, cũng không có hành trình lên Thương Lang Sơn của hắn………. bọn họ lúc đó, chẳng phải sẽ không có cơ hội nhận thức?!”

Trong ngực Sở Phi Dương bỗng dửng nảy lên một chút cảm giác lành lạnh.

Thân ảnh phía trước càng ngày rõ ràng, hoá ra phía trước bất ngờ có ánh sáng. Lúc trước hắn đi lâu như vậy cũng không thấy động khẩu. Vốn tưởng còn cách xa, không nghĩ tới từ lâu đã gần ngay trước mắt.

Ánh sáng càng lúc càng mạnh, Quân Thư Ảnh xoay người hướng hắn cười nói: ” Sở đại ca, đã tới động khẩu. Chẳng hay sau khi Sở đại ca ra ngoài, có thể có dự định gì?”Sở Phi Dương mở miệng, chỉ cảm thấy tia sáng kia đột nhiên trở lên cường liệt, chói đến mức không thể mở mắt. Hắn tận lực chống lại ánh sáng chói lọi nhìn về phía trước, trong cường liệt quang mang Quân Thư Ảnh dường như không có cảm giác gì, vẫn đang tự nói ” Ta quay về Thiên Nhất giáo cũng không có ý nghĩa, không bằng cùng Sở đại ca kết giao, cùng tới Trung Nguyên xem náo nhiệt……”

Tai nghe không rõ, cũng nhìn không thấy. Sở Phi Dương nhắm chặt hai mắt, vươn hai tay chộp về phía trước.

Phút chia ly tới quá bất ngờ, hắn luyến tiếc, luyến tiếc…….

Tay chạm tới làn da ấm áp, Sở Phi Dương gia tăng khí lực, gắt gao nắm lấy.

” … Uy, ngươi nhẹ chút, nhẹ chút!” một thanh âm hô to gọi nhỏ khiến thần trí hắn từ trong bạch quang chói lọi rối loạn quay trở về, Sở Phi Dương chậm rãi mở mắt, không ngờ một khuôn mặt đột nhiên kề sát lại đây ” Uy, Sở huynh, ta không biết ngươi đối với ta có những…. tâm tư này a.”

Sở Phi Dương hí mắt vừa nhìn, đúng là Thanh Lang, thuận theo tầm mắt, đã thấy mình nắm chặt tay hắn, cuống quýt buông ra.

” Không cần như vậy a.” Thanh Lang bĩu môi, nhìn Sở Phi Dương đứng dậy, lại hảo tâm tiến đến vỗ vỗ bụi bặm trên người cho hắn, cười đến mức thấy răng mà không thấy mắt ” Không ngờ Sở huynh cũng rơi vào trận pháp. Có thể nhìn thấy Sở huynh chật vật đến nước này, chuyến đi này của tại hạ thực không tệ.”

Sở Phi Dương lười cùng hắn tính toán, nhìn xung quanh một chút, vội la lên ” Quân Thư Ảnh đâu?”

” Nga, ngươi yên tâm. Ngươi không có việc gì, y tất nhiên cũng không có việc gì.” Thanh Lang gẩy gẩy bông tua trên thân kiếm, ” Có điều các ngươi không biết. Hoa trận này vốn được gọi là Toả tình trận, nếu như một trong ba chúng ta vào đây, nó đều không có tác dụng. Nhưng ngươi và Quân huynh hai người hữu tình, lại cùng bước vào trận pháp, lúc này mới có chuyện để nói.”

Sở Phi Dương lười nghe Thanh Lang nói lời vô ích, vội vã mà đi chung quanh tìm người.

Thanh Lang nhàn nhã đi sát phía sau Sở Phi Dương, tiếp tục giảng giải” Trận pháp này cũng không có cách giải, kỳ thực cũng không dễ giải. Phàm người rơi vào trận, nếu không có ngoại lực tương trợ, chỉ sợ đời đời kiếp kiếp bị khốn tử bên trong, cũng không ra được. Trong lúc hai người các ngươi ở trong trận trợn mắt mê mê hoặc hoặc , tại hạ đã thuận lợi đem Lâu Tiểu Mộng kia trảo lấy, vừa nãy trói thành cái bánh chưng treo ở trên cây kia…”

” Thư Ảnh!” Thanh Lang đang nói cái gì, Sở Phi Dương căn bản không có nghe, chỉ thấy phía trước một thân ảnh bán ỷ tại thân cây thì vội vã hô một tiếng, xông lên phía trước.

” Tỉnh tỉnh, Thư Ảnh, ngươi không sao chứ.” Sở Phi Dương lắc lắc vai Quân Thư Ảnh, lại nâng mặt y lên xoa xoa, nhìn y dần dần phục hồi tinh thần, mới yên tâm.

” Ta… ta không sao.” Quân Thư Ảnh đứng dậy, nhìn xung quanh một chút, có chút mờ mịt, chỉ khoảng nửa khắc sau lại bình phục.

Ba người đem tiểu tặc bị Thanh Lang trói chặt xách lên thuyền, khua khua mái chèo chầm chậm rời xa tiểu đảo.

Tiểu tặc kia nhìn qua chỉ là một hài tử khoảng mười bẩy mười tám tuổi. Cũng không biết Thanh Lang đối với nhân gia ( con nhà người ta) làm cái gì, mà khiến cho hắn vừa nhìn thấy Thanh Lang thì mặt một trận trắng một trận hồng, rất đặc sắc.Quân Thư Ảnh đứng ở mũi thuyền, nhìn tiểu đảo dần dần tiêu thất, có chút xuất thần.

Sở Phi Dương đi tới phía sau y, cũng nhìn một hồi. Rồi sau đó mới khụ một tiếng, hỏi một câu hắn rất muốn biết ” Thư Ảnh, ta hỏi ngươi một chút. Lúc ngươi ở trong trận pháp kia, ngươi mơ tới cái gì ?”

Quân Thư Ảnh nghe thấy vậy ngừng một lát, mới xoay người lại, thần tình phức tạp nhìn Sở Phi Dương một cái ” Ngươi thật muốn biết?”

Sở phi dương thần sắc khẩn thiết mà gật đầu.

Quân thư ảnh thở dài một tiếng, mặt hướng viễn phương, mạn thanh nói: “Nhất thống giang hồ, uy lăng thiên hạ.” ( mạn: từ từ)

Sở Phi Dương nghe xong trố mắt nửa ngày. Mãi đến khi Quân Thư Ảnh vỗ vỗ bờ vai của hắn, xoay người trở về khoang thuyền, Sở Phi Dương còn đang sững sờ.

Hảo một lát sau, Sở Phi Dương che mặt thở dài một tiếng: ” Ta bên này nhi nữ tình trường, ngươi bên kia thì tư thế hào hùng chinh chiến giang hồ. Ai____ tạo nghiệt a! Ta Sở Phi Dương gây ra tội lỗi gì! Ngươi nói dối!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương