Dương Thư Mị Ảnh
Chương 127: Phiên ngoại 6: Giang hồ đệ nhất mỹ nhân [7]

Tiểu Thạch Đầu đang ở trên gường nhỏ tỉnh lại, dùng cánh tay nhỏ bé mũm mĩm dụi dụi hai mắt, nằm trên giường quay đầu nhìn xung quanh một chút, nhưng không trông thấy hai thân ảnh quen thuộc. Tiểu hài tử đem món đồ chơi nắm chặt trong tay đưa lên miệng cắn một lát, chỉ đến món đồ kia ướt đẫm, dưới cằm cũng dính đầy nước bọt, mới nhàm chán mà buông món đồ chơi ra.

Tiểu Thạch Đầu vươn tay cố gắng ngiêng thân hình bé nhỏ mập mạp, gian nan mà bò dậy. Bò đến bên mép giường nhìn một vòng, bị độ cao như vách núi kia doạ cho hoảng sợ mà lùi lại phía sau. Chậm rì rì mà quay thân một vòng, đem mông xoay ra ngoài, đặt mông ngã xuống phía dưới. ( giảm thiểu thương vong đây)

Phía dưới giường cố ý đặt một tấm đệm thật dầy, Tiểu Thạch Đầu ngã chổng bốn vó đang bò dậy, nhoáng một cái đã đi đến bên cạnh cửa. Đưa tay đẩy đẩy, đẩy không động. Lại ra sức mà kéo kéo, vẫn không chút lay chuyển.

” Ngốc… A… A… ” Tiểu Thạch Đầu mở miệng kêu lên, dùng hết sức lực của hài tử lay lay. Cánh cửa vang lên vài cái. Tiểu Thạch Đầu dừng lại, ngửa đầu nhìn cánh cửa cao như Nam Thiên Môn ( cổng trời), đợi trong chốc lát.

Tất nhiên là một chút động tĩnh cũng không có.

Tiểu Thạch Đầu quay người, lại chậm rãi đi trở về. Đột nhiên, ‘ Két’ một tiếng, phía sau một tia gió lạnh thổi vào.

” Nha?” Tiểu Thạch Đầu chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía đại môn đang chậm rãi mở ra.

※※※

Chân thủy môn.

” Sở đại ca, huynh xem những… loài hoa này, tất cả đều là ta hao hết tâm lực từ mọi nơi thu thập tới. ” Phinh Đình tiên tử chỉ ra xung quanh nơi muôn hoa đua nở tươi đẹp như những đám mây ngũ sắc, giống như dâng vật quý nói, ” Ta dám cam đoan với huynh ở nơi khác không thể thấy được trăm hoa đua nở mỹ lệ như vậy.”

Nàng đối với Sở Phi Dương luôn là vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, dung mạo như tranh, càng thêm động lòng người.

Sở Phi Dương nhàn nhạt đáp lời: ” Hoa đúng là rất đẹp, nhưng người đẹp hơn.”

Đối với lời khen ngợi thẳng thắn như vậy, lời khen đó lại xuất ra từ miệng Sở Phi Dương, Phinh Đình tiên tử đương nhiên tâm hoa nộ phóng. Nàng không chút che giấu mà lộ rõ niềm hân hoan nơi chân mày, nụ cười trên mặt cũng càng thêm ngọt ngào ” Sở đại ca, huynh cuối cùng cũng thấy Phinh Đình thật là tốt…. ” nói xong đi tới gần, đem khuôn mặt tựa trên lồng ngực Sở Phi Dương, lại lên tiếng ” Ta thấy Sở đại ca mấy ngày qua có chút rầu rĩ không vui, cho nên đã ra lệnh cho thuộc hạ thỉnh tiểu oa nhi của huynh đến đây. Quá hai ngày là huynh có thể thấy nó. Nhi tử của Sở đại ca, ta cũng muốn tiếp kiến.”

” Cái gì?! ” Sở Phi Dương chặn ngang lời đưa tay giữ lấy Phinh Đình tiên tử, nắm lấy hai vai nàng kêu lên ” Lời muội nói không phải sự thực đúng không. Nếu như để… nếu để cho Quân Thư Ảnh biết, hắn….”” Sở đại ca, huynh yên tâm, ta đã nói Hắc Phong vỗ về Quân Thư Ảnh, hơn nữa thoạt nhìn hắn làm rất khá. ” Phinh Đình tiên tử cười nói ” Thủ hạ của ta nhất định sẽ hảo hảo đem Sở tiểu công tử an toàn trọn vẹn hoàn hoàn hảo hảo mà dẫn tới đây . Ta làm như vậy, chỉ là mong muốn Sở đại ca sau này có thể toàn tâm toàn ý ở lại bên người Phinh Đình .” Phinh Đình tiên tử nói xong lại dựa vào lòng Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương đỡ bờ vai nàng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên mái tóc nàng, trên mu bàn tay vì âm thầm dụng lực mà gân xanh nổi chằng chịt. ( em giả mạo em í sợ anh Dê đến nổi cả gân xanh ~_~’ )

※※※

Quân Thư Ảnh nhắm mắt, vừa mở ra thì đã thích ứng với tia sáng u ám. Y nhìn xung quanh một chút, đúng là một gian mật thất được bày trí trang nhã. Bốn phương đều là đồ đá, vật bày trí bằng đá, giường đá, đầy đủ mọi thứ.

“… trong biệt viện này của ngươi còn có bao nhiêu mật thất người khác không biết?” Quân Thư Ảnh có chút bất đắc dĩ, ” Ngươi làm đại hiệp mà xem ra cũng không quá quang minh lỗi lạc.”

” Cũng không phải ta đào ra.” Sở Phi Dương vẻ mặt vô tội nói, bàn tay phía dưới đã không thành thật ở trên lưng Quân Thư Ảnh chậm rãi vuốt ve, tới tận phần bụng trơn nhẵn hơi gồ lên kia, đem mặt tiến lại gần nhẹ nhàng hôn lên hai má y, khẽ cười nói : ” Hiện tại…. có thể chứ?”

Quân Thư Ảnh quay đi không thèm đoái hoài, nhìn không ra biểu tình. Sở Phi Dương cũng không lo lắng, đại chưởng ở trên bụng y khẽ vuốt ve, nhất định phải chờ y trả lời.

” … có thể.” Quân Thư Ảnhsau một hồi lâu mới đáp lời.

Tiếu ý trên mặt Sở Phi Dương càng sâu, bỗng nhiên cúi người đem Quân Thư Ảnh ôm lấy. Quân Thư Ảnh cả kinh, theo bản năng đưa tay chụp lên vai Sở Phi Dương, xoay người một cái từ trong lòng Sở Phi Dương nhẩy xuống. Vừa đứng vững đã thấy Sở Phi Dương đang nhìn mình có chút ai oán.

” …. cảnh giác của người tập võ, ngươi biết mà.” Quân Thư Ảnh ho nhẹ một cái lên tiếng giải thích.

…….

Sở Phi Dương thực sự yêu chết cái thái độ phối hợp ngoan ngoãn phục tùng của y lúc trên giường. Tựa hồ cho dù hắn làm ra hành vi quá giới hạn gì Quân Thư Ảnh cũng không cảm thấy quá đáng. Đã như vậy, hắn tự nhiên không cần phải thay y tự trách mình luôn được tiện nghi lại còn khoe mẽ.

Sở Phi Dương khoát khoát tay, vẻ mặt biểu lộ ‘ quên đi ta không so đo với ngươi’. Quân Thư Ảnh có chút xấu hổ đi đến trước mặt Sở Phi Dương. Sở Phi Dương cười cười, ôm lấy y, thi triển khinh công, đem hai người đồng thời nhẹ nhàng bay đến trên chiếc giường đá rộng lớn.

‘ Sột soạt’ tiếng ma sát của quần áo, trong mật thất phong kín vang lên thanh âm rên rỉ đầy tình sắc, trong ánh sáng lờ mờ mơ hồ có thể thấy được hai thân ảnh dây dưa cùng một chỗ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương