Tác giả: Nam Phong Ca 

Trong khoảnh khắc mũi kiếm vừa mới chạm được đến da thịt Cầm Anh, Thánh Cô chợt nghe thấy từ phía sau truyền đến một đạo kiếm thanh réo rắt như tiếng rồng ngâm, ngay sau đó là một cỗ đại lực nhanh chóng áp bách về phía nàng.

Ngọc nhi mắt thấy Sở Phi Dương đột nhiên gây rối loạn, vừa chạy về phía Thánh Cô vừa hô lớn: “Ngăn hắn lại!”

Đệ tử Vô Cực sơn trang nghe lệnh vội động thân, chưa kịp tới gần Sở Phi Dương thì đã bị bắn văng về phía sau như có một bức tường vô hình bức lại.

Ngọc nhi còn chưa dứt lời, Sở Phi Dương đã di chuyển tới phía sau Thánh Cô.

Một kiếm kia rốt cuộc không thể đâm vào Cầm Anh lúc này đã muốn mất đi khí tức. Kiếm văng đi thật xa, găm xuống một phiến đá cứng rắn, sau đó vẫn còn ông ông rung động. Thánh Cô sau đó cũng nặng nề ngã xuống, Ngọc nhi nhào tới bên người nàng, lo lắng đỡ nàng đứng dậy, rồi quay đầu căm hận nhìn Sở Phi Dương.

Nhưng Sở Phi Dương chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt mang theo âm u kín đáo nhìn không thấu. Ngọc nhi bất giác cảm thấy toàn thân phát lạnh, rốt cuộc không dám cùng hắn tiếp tục đối diện.

Sở Phi Dương đem Cầm Anh ốm yếu kéo lên ôm vào trong lòng rồi từng bước từng bước trở về bên cạnh Quân Thư Ảnh. Nam hài tới báo tin sớm đã bị một màn vừa rồi làm cho cả kinh, hồn bay phách lạc, lúc này nhìn thấy thân thể Cầm Anh mềm oặt không có một chút sức sống, nước mắt bỗng nhiên trào ra.

Máu đen thuận theo cánh tay Sở Phi Dương chảy xuống, mỗi một bước đều khiến đám bụi hoa phía sau nở rộ.

Trình Tuyết Tường từ đầu tới cuối chỉ một mực trầm mặc đứng một bên chứng kiến, bất động thanh sắc, bàn tay nắm Ảnh Nhẫn bất giác dùng sức đến nỗi trắng bệch.

Một gã đệ tử Võ Lâm minh bất thình lình nhích lại gần, thấp giọng nói: “Minh Chủ, trưởng lão đã tỉnh, lão nói…”

Trình Tuyết Tường vội vàng ghé sát tai tới vị trưởng lão kia, cố gắng nhận biết xem đôi môi khô nứt như lão thụ bì kia muốn nói ra cái gì, “Thỉnh… thỉnh… mang thụ thần tới… bên người… Thánh tử…”

Trình Tuyết Tường vừa nghe, ngay cả phân phó thủ hạ cũng không, vội vàng thu kiếm, tự mình rời đi.

Thời điểm Sở Phi Dương ôm Cầm Anh trở lại cũng là lúc Trình Tuyết Tường bất ngờ xuất hiện, trong tay đang ôm gốc thụ thần khô héo. Hắn tựa hồ rất chắc chắn trong lời nói của trưởng lão vừa rồi nhất định là có thâm ý, bởi vậy cũng không cố kỵ gì nữa, trực tiếp đi thẳng về phía Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh.

Cành cây khô héo tiếp xúc đến da thịt Cầm Anh, thời điểm máu tươi nhiễm lên căn tu, cành lá nhược tiểu bỗng nhiên run rẩy, dần dần tươi sống trở lại.

Nó tựa như một gốc cây khô hạn lâu ngày gặp được mưa, căn tu lay động, tham lam hút lấy huyết dịch đen đặc mang theo kịch độc, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thụ thần nhanh chóng thoát khỏi hình dạng khô héo, đầu cành nhú ra mầm xanh, sau đó phát triển thành lá mới, căn tu bám xuống phiến đá dưới mặt đất, tận dụng triệt để, cắm rễ thật sâu xuống lòng đất khiến cho phiến đá vốn cứng rắn bỗng nhiên nứt ra thành từng mảnh, sau đó vỡ vụn.

Cái này cơ hồ là một cảnh tượng thần bí, sinh mệnh tươi sống từ giữa cõi chết bạo phát, với tốc độ sinh trưởng khiến người ta thấy mà sợ hãi, nhanh chóng lan rộng ra. Vào thời khắc này, cái gì là cừu hận cùng với tranh đấu cũng đều trở nên mờ nhạt trước một sinh mệnh thuần túy nhất.

Sở Phi Dương nhìn gốc cây non đã cao ngang thân người, nhưng vẫn còn tiếp tục ra sức vươn lên, nét mặt thoáng chốc mờ mịt.

Một khắc này, trong đầu tựa hồ có rất nhiều thứ xẹt qua. Hắn nhiều năm hành tẩu giang hồ được chứng kiến người xấu xí nhất, người tham lam nhất; hắn có thể cứu vớt một người hoặc một nhóm người; hắn chỉ luôn giải quyết nghi hoặc ở phần ngọn mà không tìm hiểu phần gốc; hắn ban ơn nhưng đổi lấy cừu hận cùng mỏi mệt…

Trong khoảnh khắc trí não gần như trống rỗng, cái gì cũng không nắm được, cái gì cũng mơ hồ không rõ ràng, duy chỉ có mầm cây không ngừng sinh trưởng, tư thế thẳng thắn lý giải một sinh mệnh thuần túy, lúc này đã chiếm cứ toàn bộ tầm mắt cũng như nội tâm hắn.

Một bàn tay từ phía sau cào cào lên lưng hắn, Sở Phi Dương đột nhiên phục hồi thần trí, quay đầu nhìn lại. Quân Thư Ảnh đang đứng bên cạnh hắn, đôi mắt hắc sắc phảng phất, ẩn chứa ôn nhu sâu thẳm cùng với si luyến nhất thiên hạ, vẫn đang chuyên chú nhìn một mình hắn.

Trong khoảnh khắc đó, cái gì là chấp niệm và hoang mang cũng đều bị ném đi thật xa.

Nguyện y có được trái tim của một người, bạc đầu không phân ly. Hết thảy phồn hoa cùng tạp niệm ồn ào hỗn loạn đều bỏ sau lưng, đây mới là thứ mà nơi sâu nhất trong cõi lòng hắn muốn hướng tới.

Sở Phi Dương theo thói quen nắm ngược trở lại bàn tay Quân Thư Ảnh, khẽ mỉm cười với y. Toàn bộ nghi hoặc cùng mệt mỏi trong lòng đều tan biến, một khắc này trái tim như thông suốt triệt để.

Thụ thần tựa hồ cũng đã cao lớn hết mức, dần dần đình chỉ sinh trưởng. Bất quá chỉ trong vòng một nén hương ngắn ngủi, một gốc cây dồi dào sức sống đã cắm sâu rễ, vững vàng đứng giữa đình viện, dưới ánh sáng nhàn nhạt của cây đuốc, cành non lá mới thỉnh thoảng theo gió đêm khẽ lay động.

Trong khoảnh khắc đó, chúng nhân lúc trước bị một phen kỳ cảnh làm cho chấn kinh tựa hồ mới hồi phục tinh thần trở lại, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau mà không biết nên làm cái gì.

Thánh Cô thờ ơ nhìn Trình Tuyết Tường, lạnh lùng nói: “Trình minh chủ, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, ngươi nguyên là kẻ lừa gạt.”

Trình Tuyết Tường nhìn về phía Thánh Cô, lại quay sang nhìn Sở Phi Dương, bỗng nhiên khẽ mỉm cười: “Việc đã đến nước này, ta cũng không cần giấu giếm gì nữa. Ngươi nói không sai, ta là kẻ lừa gạt, chính là muốn lừa ngươi cứu sống thụ thần, cứu vớt Liên Sơn tộc nhân cũng như giải độc cho Sở đại hiệp. Nhưng bây giờ xem ra, không cần ngươi nữa rồi. Cũng nhờ Thánh Cô giả tạo mà Thánh tử chân chính biết bao cao quý mới xuất hiện.”

Trình Tuyết Tường vốn không phải người chanh chua, lúc này lại cố ý nói ra như vậy. Bị bắt làm kẻ bàng quan, đứng xem vở tuồng ti tiện này của nàng, đáy lòng tựa hồ đã sớm tích tụ đầy trọc khí, không nói ra thì không thoải mái.

Thánh Cô ngược lại không bị hắn chọc giận, vẫn lạnh lùng nhìn hắn.

Một mực chưa lên tiếng, Thanh Lang tựa hồ hiểu rõ phải làm như thế nào mới có thể chọc đến nỗi đau của nàng, lúc này chợt cười nói: “Lại nói, màn lừa bịp này chính là do Sở đại hiệp đề xuất, người ngươi ngưỡng mộ đối với ngươi chẳng thèm ngó tới, là có mùi vị gì đây?”

Thánh Cô nghe vậy, nét mặt quả nhiên vặn vẹo, nàng đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Trình minh chủ có chỗ nào tốt hơn? Ngày hôm đó ngươi đóng kịch quy phục, làm trò ngay trước mặt người trong thiên hạ, lời nói rất chân tình thực ý. Một khỏa chân tâm của ngươi, người khác ngay cả giẫm lên một cái cũng không thèm.”

Trình Tuyết Tường đương nhiên biết nàng ám chỉ cái gì, bất giác quay đầu nhìn về phía Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh cũng đang nhíu mày nhìn hắn, ẩn chứa trong ánh mắt là nét không vui.

Trình Tuyết Tường giật giật môi, một nét cười khổ chưa kịp hình thành đã biến mất trên khóe miệng.

“Hôm đó… những lời ta nói đều là giả.” Mong rằng Thư Ảnh… đừng nên để ý.

“Vốn chỉ là một màn lừa gạt, nếu không đủ chân tâm thực ý, có thể nào gạt được Thánh Cô ngươi.” Hết thảy mọi thứ ở giữa một màn lừa gạt đương nhiên sẽ là giả, không là giả cũng phải giả.

_____________oOo_____________

Lời tác giả: Dê béo nói, có Quân Quân bên người, bổn Dương còn có thể tái chiến tám trăm năm! Mị!

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương