Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
-
Chương 94
Tác giả: Nam Phong Ca
Quân Thư Ảnh vừa nghe được thanh âm này thì nhíu mày, thật sự là cơn sóng này chưa qua cơn sóng khác đã ập tới, chỉ cần Sở Phi Dương ở đâu, là y như rằng ở đó sẽ nảy sinh những chuyện phiền toái.
Một bóng người gầy yếu xuất hiện trước đại môn, sát khí đậm đặc và huyết tinh vị đạo trong viện tử khiến cho hắn hơi co rúm người lại.
Khoảng cách có chút xa cho nên ảnh lửa chiếu tới đó lại càng trở nên mờ ảo, Sở Phi Dương chỉ có thể nhìn thấy người nọ áo quần tả tơi, khuôn mặt bẩn bụi, nhìn qua giống như là người của Liên Sơn tộc.
Nhưng này cũng có khả năng là một cái bẫy khác. Thánh Cô vì muốn vây khốn hắn có thể không từ một thủ đoạn nào, ngày hôm nay ở đây hưng sư động chúng (*) muốn xử trí ba vị trưởng lão cũng là thủ đoạn của nàng. Nhưng sự tình có liên quan đến tính mạng người khác, Sở Phi Dương biết rõ nếu đó có là cạm bẫy thì hắn cũng không thể không để tâm.
(Hưng sư động chúng – 兴师动众: phát động nhiều người làm một việc gì đó gây tiếng vang).
Người trước mặt lại không biết là thật hay giả, Sở Phi Dương vẫn đứng nguyên tại vị trí, trong nháy mắt đáy lòng xoay chuyển hơn trăm ý niệm, nhưng vẫn như trước không có hành động.
Thánh Cô bị nội lực của mình bức lại, thương thế nặng thêm một phần, đã không còn khả năng xướng ra mê hồn khúc. Nàng đột nhiên kéo Ngọc nhi tới gần, đôi môi nhuốm máu tiến đến bên tai Ngọc nhi, thấp giọng nói: “Nhanh đi bắt lấy Cầm Anh.”
Ngọc nhi nhìn nàng, mơ hồ nói: “Tỷ tỷ, Cầm Anh kia đích thực có thể ngăn trở Sở Phi Dương? Ngọc nhi thấy… hôm nay dừng lại tại đây đi, dù sao thời gian vẫn còn nhiều, tỷ tỷ cần phải chữa trị nội thương trước.”
“Nói ngươi đi, ngươi còn nói mấy lời vô nghĩa!” Thánh Cô cả giận nói, một tay đẩy Ngọc nhi đi.
Ngọc nhi cắn cắn môi dưới, nhìn Thánh Cô, cuối cùng cũng xoay người, ẩn thân vào ánh lửa mập mờ. Ở giữa đám người huyên náo, cũng không khó để nàng trà trộn.
Ngọc nhi vẫn một mực giữ im lặng, hỗn chiến rối loạn, không người nào nhận ra nàng. Nàng lặng lẽ rời đi, cơ hồ cũng không khiến ai để ý đến, nhưng Thanh Lang lại phát giác ra một tia không thích hợp.
“Sở huynh, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, bằng không ta sợ sẽ không đi được nữa.” Thanh Lang ở phía sau Sở Phi Dương thấp giọng nói.
“Thanh Lang nói đúng, nhanh đi thôi!” Quân Thư Ảnh hiếm khi có một lần ủng hộ Thanh Lang.
Thánh Cô vào lúc này bỗng nhiên lại gây khó dễ, thân hình mạnh mẽ di chuyển hướng về phía bóng dáng nhỏ yếu trước đại môn kia.
Trên lòng bàn tay nàng tích đầy nội lực, có vẻ là một kích dùng toàn lực. Cho dù nàng có thương tích trong người thì một kích này cũng đủ để giết chết một Liên Sơn tộc nhân thể chất yếu đuối.
Cơ hồ là đồng thời, Sở Phi Dương cũng động thân.
Một đạo hư ảnh nhanh chóng xẹt qua vòng vây, cản lại một đòn của Thánh Cô, khó khăn tiếp nhận một kích trí mạng kia của nàng.
Đối diện với thần sắc Thánh Cô, đáy lòng Sở Phi Dương dâng lên một tia bất đắc dĩ và buồn bực. Phía sau hắn là nhân ảnh gầy yếu đang dùng bàn tay khô gầy nắm chặt lấy khung cửa, miễn cưỡng đứng thẳn thân người.
Một tay Sở Phi Dương túm lấy hắn, một chưởng đẩy Thánh Cô vẫn còn đang không ngớt dây dưa ra, sau đó xoay người trở về bên cạnh Quân Thư Ảnh và Thanh Lang.
Không bị mê hồn khúc của Thánh Cô khống chế, hiện tại có dũng khí xông lên cũng chỉ còn mười mấy tên đệ tử Vô Cực sơn trang. Vừa mới trải qua một hồi ác chiến, kẻ nào ánh mắt cũng lấp kín bởi tơ máu, không biết là mệt mỏi hay hung tàn, ba người Sở Phi Dương bất động, mười mấy tên đệ tử Vô Cực sơn trang cùng võ lâm nhân sĩ phía bên kia cũng bất động, giương giương mắt hổ giằng co, ám lưu cuộn trào mãnh liệt.
Sở Phi Dương đẩy hài tử kia về phía sau, bàn tay lại bị hắn nắm chặt: “Sở đại hiệp, nếu không phải thực sự không còn biện pháp, ta sẽ không tới quấy rầy các ngươi. Cầm Anh, hắn… thực sự sắp chết rồi, máu của hắn đang rất nhanh chảy hết…”
Sở Phi Dương ra hiệu cho hắn không cần nói them nữa: “Chúng ta đã biết.” Liên Sơn tộc nhân không hề có tâm cơ, hài tử này cứ như vậy chạy tới đây, quả thực là đem nhược điểm trao vào tay đối phương.
Không ngoài sở liệu, chỉ trong chốc lát Ngọc nhi đã bắt được Cầm Anh mang tới đây.
Bộ dạng Cầm Anh quả nhiên hết sức tồi tệ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Sở Phi Dương cũng không làm cách nào hình dung ra được một người rõ ràng trong vòng vài ngày đã có thể trở nên tiều tụy đến như vậy. Nếu không phải lồng ngực vẫn còn một chút phập phồng yêu ớt, thì căn bản hắn một tia sinh khí cũng không còn.
Ngọc nhi giống như ngại bẩn, một tay ném Cầm Anh xuống mặt đất. Thấy vậy, mấy tên đệ tử Vô cực sơn trang lập tức chạy đến vây quanh Cầm Anh mới ngã xuống đất, không gượng dậy nổi.
Thánh Cô nhìn Sở Phi Dương, cười nói: “Sở đại hiệp, ta tin tưởng lòng hiệp nghĩa của ngươi, ngươi nhất định sẽ cứu hài tử này.”
Sở Phi Dương nhìn Thánh Cô: “Thánh Cô, trận náo kịch này của ngươi, mục đích cuối cùng là gì?”
Thánh Cô ngửa cổ, cười to hai tiếng, nhưng trong mắt hoàn toàn không có tiếu ý.
“Ta muốn cái gì?” Nàng lặp lại một lần, “Đúng a, ta muốn cái gì chứ? Nếu ta nói ta muốn có được Sở đại hiệp ngươi, ngươi cũng sẽ nguyện ý xả thân cứu người?”
“Người ta muốn cứu nhưng thân không thể xả.” Sở Phi Dương nói xong, vung kiếm tới trước ngực, sắc mặt bỗng nhiên trầm tĩnh lại.
Sở dĩ mọi người đều không dám trọng thương Thánh Cô là vì kiêng dè kịch độc trong máu của nàng, hơn nữa còn phải dựa vào nàng để cứu sống thụ thần. Nó chẳng những là gốc rễ của Liên Sơn tộc mà còn là dược thần cứu mạng của hắn.
Nhưng lúc này không thể tính toán nhiều như vậy nữa, cho dù thế nào hắn cũng đã là người trúng độc, dù có bị dính máu của Thánh Cô thì đã sao? Còn có thể tồi tệ hơn so với tình huống hiện tại?
Huống hồ lúc này, Sở Phi Dương thậm chí đã đánh mất kiên nhẫn mà trước đây hắn vẫn lấy đó làm tự hào. Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi nội lực Đông Long Các, hoặc cũng có thể là do Thánh Cô này quá phiền nhiễu, liên tiếp làm chuyện ác, thậm chí sau khi phạm vào nhiều ác nghiệt như vậy một chút áy náy cũng không hề có.
Có thể nàng có được sự thông cảm của những người khác nhưng trước tình cảnh này, nữ tử kia không thể khiến Sở Phi Dương có một chút cảm thông.
Thánh Cô cũng giống như không cam chịu yếu thế mà nhìn lại Sở Phi Dương. Bất quá cho đến khi trên mặt có chút thay đổi, đột nhiên có một cỗ áp lực cường đại từ phía trước đánh tới. Thánh Cô dùng toàn bộ tinh thần và ý chí của mình cố gắng gắng gượng, thậm chí cho đến khi trong miệng cảm thấy đau đớn cùng vị tanh của máu, mới có thể khắc chế bản thân không hoảng sợ mà lùi về phía sau một bước.
Thanh Lang đương nhiên phát giác ám lưu mãnh liệt này, không khỏi có chút lo lắng: “Sở huynh, huynh không nên kích động. Nếu giết nàng, giải dược của huynh phải làm thế nào?”
Sở Phi Dương đưa lưng về phía y, mắt điếc tai ngơ, Thanh Lang chỉ có thể đối hướng, nói với Quân Thư Ảnh: “Thư Ảnh, ngươi còn nhìn cái gì? Kéo hắn lại, đừng để hắn làm chuyện ngu ngốc!”
Quân Thư Ảnh nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, lúc này giống như mới phục hồi tinh thần, nhưng chỉ liếc mắt nhìn Thanh Lang một cái: “Hắn hiện tại rất tỉnh táo, hắn biết chừng mực, sẽ không có bất cứ hậu quả gì, ngươi không cần lo lắng.”
“Ngươi ngược lại quá tự tin đi.” Thanh Lang cắn răng, căm hận nói.
Sở Phi Dương đúng là cao thủ đứng đầu, Thánh Cô mặc dù bị nội thương nhưng công lực cũng không hề thấp, hai người lúc này hao tổn nội lực tạo áp lực về phía đối phương, uy thế kia quá lớn, mọi người vốn đứng không mấy xa, lúc này không kiên trì được, tay nắm vũ khí cảnh giác lùi dần về phía sau, xung quanh hai người tự giác xuất hiện một khoảng trống.
Mọi người có mặt ở đây đều cho rằng sẽ có một trận ác chiến, trận ác chiến quyết định thắng thua sinh tử. Đây là ân ân oán oán của người khác, hẳn là không ai muốn bị uổng mạng cho nên ra sức lùi về phía sau trốn tránh. Ngọc nhi nhận ra điều đó, liền xách theo một thanh kiếm, chạy tới trước đám người đang hỗn loạn, cả giận nói: “Những kẻ chết nhát các ngươi, không được phép lui! Uổng công Vô Cực sơn trang chúng ta đối đãi với các ngươi tốt như vậy!”
Nhưng, biến cố thường phát sinh một cách bất ngờ.
Cầm Anh vốn đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên vươn cánh tay gầy như que củi ra, run rẩy mò mẫm xung quanh. Đình viện này sớm đã hóa thành chiến trường, bởi vậy hắn rất dễ dàng tìm được một lưỡi đao sắc bén.
Thánh Cô thấy thế, coi thường nói: “Cũng đã thành ra như vậy, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đả thương ai đó…”
Nàng còn chưa dứt lời, đã thấy Cầm Anh cư nhiên quay ngược lưỡi kiếm, mạnh mẽ đâm vào ngực mình, một mảnh huyết dịch đen đặc trong nháy mắt thấm đẫm xiêm y cũ nát trước ngực hắn.
“Liên Sơn tộc… là y giả chi tộc… không thể liên lụy…” Khóe miệng Cầm Anh trào ra máu đen, nhưng vẫn miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Sở Phi Dương, đôi mắt sưng phù cơ hồ chỉ có thể mở ra một khe hẹp.
Thể lực hư nhược, sinh mệnh nhanh chóng xói mòn chặt đứt lời nói mỏng manh của hắn, cái cổ mảnh khảnh rốt cuộc vô lực gục xuống, từ trên cơ thể khô héo, máu đen nhanh chóng chảy ra bốn phía khiến người khác hoài nghi trong cơ thể gầy yếu kia tại sao lại có thể chảy ra nhiều máu như vậy.
Này là biến cố không ai có thể dự liệu được, thậm chí cả Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, Thanh Lang cũng sửng sốt chứng kiến.
Bọn họ nghe được lời nói cuối cùng của Cầm Anh, tận mắt chứng kiến nam hài vô hại ôn thuận không khác nào một con vật bé nhỏ kia sau khi phải nhận lấy đủ loại dày vò, cứ như vậy mà chết đi.
Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (*). Người thiện lương yếu đuối rốt cuộc phải chịu khi nhục, bị kẻ mạnh áp bước. Lúc còn trẻ đã từng chứng kiến một màn tương tự, khiến Sở Phi Dương tự thề với lòng mình, không bao giờ để cảnh tượng như vậy tái diễn trước mặt mình. Hắn nếu thấy sẽ muốn xen vào, khắp giang hồ đều muốn quản. Đây cũng là lòng nghĩa hiệp của hắn.”
(“Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu”: “Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm”, trích Chương 5 – Hư Dụng trong cuốn Đạo Đức Kinh do triết gia Lão Tử viết ra vào khoảng năm 600 TCN.
Sô cẩu: chó rơm, chó được bện bằng rơm, dùng để tế lễ; trước khi dùng, người ta quý báu nâng niu, sau khi lễ xong, người ta đem vứt bỏ.)
Hôm nay hiệp nghĩa của hắn ngay cả Cầm Anh cũng không cứu được. Có lẽ ngay từ đầu hắn đã sai lầm rồi, đối với Vô Cực sơn trang không thể nhân từ, không nên vọng tưởng. Nếu đổi thành Hiên Viên Dật, người đã dùng trận pháp nham hiểm để bảo hộ tộc nhân thiện lương, Thanh Phong phái chưởng môn thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, cho dù đã chết cách đây mấy trăm năm nhưng vẫn có thể đem hậu bối ra đùa bỡn, thì lão sẽ làm như thế nào?
Lão đối với Liên Sơn tộc thì nhân từ nhất, còn đối với những kẻ xông vào đây thì chỉ có khảo nghiệm cửu tử nhất sinh.
Cái gì là nhân, cái gì là bất nhân? Hắn khắp nơi nể tình ngược lại so với Hiên Viên Dật đoạn tuyệt với tất cả mọi thứ thì nhân từ có bao nhiêu?
Sở Phi Dương nắm chặt kiếm, khóe môi kéo căng thành một đường thẳng tắp.
Huyết dịch của Cầm Anh đã chảy tới từng khe đá, trong khe đá thật nhỏ bỗng có cây cỏ bén rễ đâm chồi, kết nụ đơm hoa.
Mọi người ở đây cũng đã được nghe qua công hiệu thần kỳ của Liên Sơn tộc huyết, nhưng vẫn chưa từng một lần được chứng kiến qua kỳ cảnh, lúc này tận mắt nhìn những nơi huyết dịch chảy tới, mặt đất trăm hoa đua nở, không khỏi cảm thán.
Duy chỉ có Thánh Cô, sau khi chứng kiến cảnh tượng này hai mắt lại có thể phóng ra quang mang.
“Hoá ra tiểu tử này chính là Thánh tử! Thật sự là đắc lai toàn bất phí công phu (*)!” Thánh Cô rốt cuộc không quan tâm đến mấy người Sở Phi Dương, một tay túm lấy cơ thể Cầm Anh đang nằm dưới đất, lật ngược trở lại, giơ kiếm nhắm thẳng bờ ngực đã không còn khí tức của hắn.
(Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu – 踏 破 铁 鞋 无 觅 处, 得 来 全 不 费 功 夫: Đạp mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi tìm thấy chẳng tốn công.)
“Muốn giải độc thụ thần, chỉ có trái tim của Thánh tử. Ta đã phải chịu tra tấn mười mấy năm, rốt cuộc đã tìm được giải dược rồi.” Thánh Cô kích động thì thào nói, không chút do dự giơ kiếm đâm xuống bờ ngực kia.
_____________oOo_____________
Lời tác giả: Lang ca gọi Quân Quân nhà người ta làm cái gì, Quân Quân còn đang say sưa ngắm lão công mà!
Quân Thư Ảnh vừa nghe được thanh âm này thì nhíu mày, thật sự là cơn sóng này chưa qua cơn sóng khác đã ập tới, chỉ cần Sở Phi Dương ở đâu, là y như rằng ở đó sẽ nảy sinh những chuyện phiền toái.
Một bóng người gầy yếu xuất hiện trước đại môn, sát khí đậm đặc và huyết tinh vị đạo trong viện tử khiến cho hắn hơi co rúm người lại.
Khoảng cách có chút xa cho nên ảnh lửa chiếu tới đó lại càng trở nên mờ ảo, Sở Phi Dương chỉ có thể nhìn thấy người nọ áo quần tả tơi, khuôn mặt bẩn bụi, nhìn qua giống như là người của Liên Sơn tộc.
Nhưng này cũng có khả năng là một cái bẫy khác. Thánh Cô vì muốn vây khốn hắn có thể không từ một thủ đoạn nào, ngày hôm nay ở đây hưng sư động chúng (*) muốn xử trí ba vị trưởng lão cũng là thủ đoạn của nàng. Nhưng sự tình có liên quan đến tính mạng người khác, Sở Phi Dương biết rõ nếu đó có là cạm bẫy thì hắn cũng không thể không để tâm.
(Hưng sư động chúng – 兴师动众: phát động nhiều người làm một việc gì đó gây tiếng vang).
Người trước mặt lại không biết là thật hay giả, Sở Phi Dương vẫn đứng nguyên tại vị trí, trong nháy mắt đáy lòng xoay chuyển hơn trăm ý niệm, nhưng vẫn như trước không có hành động.
Thánh Cô bị nội lực của mình bức lại, thương thế nặng thêm một phần, đã không còn khả năng xướng ra mê hồn khúc. Nàng đột nhiên kéo Ngọc nhi tới gần, đôi môi nhuốm máu tiến đến bên tai Ngọc nhi, thấp giọng nói: “Nhanh đi bắt lấy Cầm Anh.”
Ngọc nhi nhìn nàng, mơ hồ nói: “Tỷ tỷ, Cầm Anh kia đích thực có thể ngăn trở Sở Phi Dương? Ngọc nhi thấy… hôm nay dừng lại tại đây đi, dù sao thời gian vẫn còn nhiều, tỷ tỷ cần phải chữa trị nội thương trước.”
“Nói ngươi đi, ngươi còn nói mấy lời vô nghĩa!” Thánh Cô cả giận nói, một tay đẩy Ngọc nhi đi.
Ngọc nhi cắn cắn môi dưới, nhìn Thánh Cô, cuối cùng cũng xoay người, ẩn thân vào ánh lửa mập mờ. Ở giữa đám người huyên náo, cũng không khó để nàng trà trộn.
Ngọc nhi vẫn một mực giữ im lặng, hỗn chiến rối loạn, không người nào nhận ra nàng. Nàng lặng lẽ rời đi, cơ hồ cũng không khiến ai để ý đến, nhưng Thanh Lang lại phát giác ra một tia không thích hợp.
“Sở huynh, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, bằng không ta sợ sẽ không đi được nữa.” Thanh Lang ở phía sau Sở Phi Dương thấp giọng nói.
“Thanh Lang nói đúng, nhanh đi thôi!” Quân Thư Ảnh hiếm khi có một lần ủng hộ Thanh Lang.
Thánh Cô vào lúc này bỗng nhiên lại gây khó dễ, thân hình mạnh mẽ di chuyển hướng về phía bóng dáng nhỏ yếu trước đại môn kia.
Trên lòng bàn tay nàng tích đầy nội lực, có vẻ là một kích dùng toàn lực. Cho dù nàng có thương tích trong người thì một kích này cũng đủ để giết chết một Liên Sơn tộc nhân thể chất yếu đuối.
Cơ hồ là đồng thời, Sở Phi Dương cũng động thân.
Một đạo hư ảnh nhanh chóng xẹt qua vòng vây, cản lại một đòn của Thánh Cô, khó khăn tiếp nhận một kích trí mạng kia của nàng.
Đối diện với thần sắc Thánh Cô, đáy lòng Sở Phi Dương dâng lên một tia bất đắc dĩ và buồn bực. Phía sau hắn là nhân ảnh gầy yếu đang dùng bàn tay khô gầy nắm chặt lấy khung cửa, miễn cưỡng đứng thẳn thân người.
Một tay Sở Phi Dương túm lấy hắn, một chưởng đẩy Thánh Cô vẫn còn đang không ngớt dây dưa ra, sau đó xoay người trở về bên cạnh Quân Thư Ảnh và Thanh Lang.
Không bị mê hồn khúc của Thánh Cô khống chế, hiện tại có dũng khí xông lên cũng chỉ còn mười mấy tên đệ tử Vô Cực sơn trang. Vừa mới trải qua một hồi ác chiến, kẻ nào ánh mắt cũng lấp kín bởi tơ máu, không biết là mệt mỏi hay hung tàn, ba người Sở Phi Dương bất động, mười mấy tên đệ tử Vô Cực sơn trang cùng võ lâm nhân sĩ phía bên kia cũng bất động, giương giương mắt hổ giằng co, ám lưu cuộn trào mãnh liệt.
Sở Phi Dương đẩy hài tử kia về phía sau, bàn tay lại bị hắn nắm chặt: “Sở đại hiệp, nếu không phải thực sự không còn biện pháp, ta sẽ không tới quấy rầy các ngươi. Cầm Anh, hắn… thực sự sắp chết rồi, máu của hắn đang rất nhanh chảy hết…”
Sở Phi Dương ra hiệu cho hắn không cần nói them nữa: “Chúng ta đã biết.” Liên Sơn tộc nhân không hề có tâm cơ, hài tử này cứ như vậy chạy tới đây, quả thực là đem nhược điểm trao vào tay đối phương.
Không ngoài sở liệu, chỉ trong chốc lát Ngọc nhi đã bắt được Cầm Anh mang tới đây.
Bộ dạng Cầm Anh quả nhiên hết sức tồi tệ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Sở Phi Dương cũng không làm cách nào hình dung ra được một người rõ ràng trong vòng vài ngày đã có thể trở nên tiều tụy đến như vậy. Nếu không phải lồng ngực vẫn còn một chút phập phồng yêu ớt, thì căn bản hắn một tia sinh khí cũng không còn.
Ngọc nhi giống như ngại bẩn, một tay ném Cầm Anh xuống mặt đất. Thấy vậy, mấy tên đệ tử Vô cực sơn trang lập tức chạy đến vây quanh Cầm Anh mới ngã xuống đất, không gượng dậy nổi.
Thánh Cô nhìn Sở Phi Dương, cười nói: “Sở đại hiệp, ta tin tưởng lòng hiệp nghĩa của ngươi, ngươi nhất định sẽ cứu hài tử này.”
Sở Phi Dương nhìn Thánh Cô: “Thánh Cô, trận náo kịch này của ngươi, mục đích cuối cùng là gì?”
Thánh Cô ngửa cổ, cười to hai tiếng, nhưng trong mắt hoàn toàn không có tiếu ý.
“Ta muốn cái gì?” Nàng lặp lại một lần, “Đúng a, ta muốn cái gì chứ? Nếu ta nói ta muốn có được Sở đại hiệp ngươi, ngươi cũng sẽ nguyện ý xả thân cứu người?”
“Người ta muốn cứu nhưng thân không thể xả.” Sở Phi Dương nói xong, vung kiếm tới trước ngực, sắc mặt bỗng nhiên trầm tĩnh lại.
Sở dĩ mọi người đều không dám trọng thương Thánh Cô là vì kiêng dè kịch độc trong máu của nàng, hơn nữa còn phải dựa vào nàng để cứu sống thụ thần. Nó chẳng những là gốc rễ của Liên Sơn tộc mà còn là dược thần cứu mạng của hắn.
Nhưng lúc này không thể tính toán nhiều như vậy nữa, cho dù thế nào hắn cũng đã là người trúng độc, dù có bị dính máu của Thánh Cô thì đã sao? Còn có thể tồi tệ hơn so với tình huống hiện tại?
Huống hồ lúc này, Sở Phi Dương thậm chí đã đánh mất kiên nhẫn mà trước đây hắn vẫn lấy đó làm tự hào. Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi nội lực Đông Long Các, hoặc cũng có thể là do Thánh Cô này quá phiền nhiễu, liên tiếp làm chuyện ác, thậm chí sau khi phạm vào nhiều ác nghiệt như vậy một chút áy náy cũng không hề có.
Có thể nàng có được sự thông cảm của những người khác nhưng trước tình cảnh này, nữ tử kia không thể khiến Sở Phi Dương có một chút cảm thông.
Thánh Cô cũng giống như không cam chịu yếu thế mà nhìn lại Sở Phi Dương. Bất quá cho đến khi trên mặt có chút thay đổi, đột nhiên có một cỗ áp lực cường đại từ phía trước đánh tới. Thánh Cô dùng toàn bộ tinh thần và ý chí của mình cố gắng gắng gượng, thậm chí cho đến khi trong miệng cảm thấy đau đớn cùng vị tanh của máu, mới có thể khắc chế bản thân không hoảng sợ mà lùi về phía sau một bước.
Thanh Lang đương nhiên phát giác ám lưu mãnh liệt này, không khỏi có chút lo lắng: “Sở huynh, huynh không nên kích động. Nếu giết nàng, giải dược của huynh phải làm thế nào?”
Sở Phi Dương đưa lưng về phía y, mắt điếc tai ngơ, Thanh Lang chỉ có thể đối hướng, nói với Quân Thư Ảnh: “Thư Ảnh, ngươi còn nhìn cái gì? Kéo hắn lại, đừng để hắn làm chuyện ngu ngốc!”
Quân Thư Ảnh nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, lúc này giống như mới phục hồi tinh thần, nhưng chỉ liếc mắt nhìn Thanh Lang một cái: “Hắn hiện tại rất tỉnh táo, hắn biết chừng mực, sẽ không có bất cứ hậu quả gì, ngươi không cần lo lắng.”
“Ngươi ngược lại quá tự tin đi.” Thanh Lang cắn răng, căm hận nói.
Sở Phi Dương đúng là cao thủ đứng đầu, Thánh Cô mặc dù bị nội thương nhưng công lực cũng không hề thấp, hai người lúc này hao tổn nội lực tạo áp lực về phía đối phương, uy thế kia quá lớn, mọi người vốn đứng không mấy xa, lúc này không kiên trì được, tay nắm vũ khí cảnh giác lùi dần về phía sau, xung quanh hai người tự giác xuất hiện một khoảng trống.
Mọi người có mặt ở đây đều cho rằng sẽ có một trận ác chiến, trận ác chiến quyết định thắng thua sinh tử. Đây là ân ân oán oán của người khác, hẳn là không ai muốn bị uổng mạng cho nên ra sức lùi về phía sau trốn tránh. Ngọc nhi nhận ra điều đó, liền xách theo một thanh kiếm, chạy tới trước đám người đang hỗn loạn, cả giận nói: “Những kẻ chết nhát các ngươi, không được phép lui! Uổng công Vô Cực sơn trang chúng ta đối đãi với các ngươi tốt như vậy!”
Nhưng, biến cố thường phát sinh một cách bất ngờ.
Cầm Anh vốn đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên vươn cánh tay gầy như que củi ra, run rẩy mò mẫm xung quanh. Đình viện này sớm đã hóa thành chiến trường, bởi vậy hắn rất dễ dàng tìm được một lưỡi đao sắc bén.
Thánh Cô thấy thế, coi thường nói: “Cũng đã thành ra như vậy, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đả thương ai đó…”
Nàng còn chưa dứt lời, đã thấy Cầm Anh cư nhiên quay ngược lưỡi kiếm, mạnh mẽ đâm vào ngực mình, một mảnh huyết dịch đen đặc trong nháy mắt thấm đẫm xiêm y cũ nát trước ngực hắn.
“Liên Sơn tộc… là y giả chi tộc… không thể liên lụy…” Khóe miệng Cầm Anh trào ra máu đen, nhưng vẫn miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Sở Phi Dương, đôi mắt sưng phù cơ hồ chỉ có thể mở ra một khe hẹp.
Thể lực hư nhược, sinh mệnh nhanh chóng xói mòn chặt đứt lời nói mỏng manh của hắn, cái cổ mảnh khảnh rốt cuộc vô lực gục xuống, từ trên cơ thể khô héo, máu đen nhanh chóng chảy ra bốn phía khiến người khác hoài nghi trong cơ thể gầy yếu kia tại sao lại có thể chảy ra nhiều máu như vậy.
Này là biến cố không ai có thể dự liệu được, thậm chí cả Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, Thanh Lang cũng sửng sốt chứng kiến.
Bọn họ nghe được lời nói cuối cùng của Cầm Anh, tận mắt chứng kiến nam hài vô hại ôn thuận không khác nào một con vật bé nhỏ kia sau khi phải nhận lấy đủ loại dày vò, cứ như vậy mà chết đi.
Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (*). Người thiện lương yếu đuối rốt cuộc phải chịu khi nhục, bị kẻ mạnh áp bước. Lúc còn trẻ đã từng chứng kiến một màn tương tự, khiến Sở Phi Dương tự thề với lòng mình, không bao giờ để cảnh tượng như vậy tái diễn trước mặt mình. Hắn nếu thấy sẽ muốn xen vào, khắp giang hồ đều muốn quản. Đây cũng là lòng nghĩa hiệp của hắn.”
(“Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu”: “Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm”, trích Chương 5 – Hư Dụng trong cuốn Đạo Đức Kinh do triết gia Lão Tử viết ra vào khoảng năm 600 TCN.
Sô cẩu: chó rơm, chó được bện bằng rơm, dùng để tế lễ; trước khi dùng, người ta quý báu nâng niu, sau khi lễ xong, người ta đem vứt bỏ.)
Hôm nay hiệp nghĩa của hắn ngay cả Cầm Anh cũng không cứu được. Có lẽ ngay từ đầu hắn đã sai lầm rồi, đối với Vô Cực sơn trang không thể nhân từ, không nên vọng tưởng. Nếu đổi thành Hiên Viên Dật, người đã dùng trận pháp nham hiểm để bảo hộ tộc nhân thiện lương, Thanh Phong phái chưởng môn thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, cho dù đã chết cách đây mấy trăm năm nhưng vẫn có thể đem hậu bối ra đùa bỡn, thì lão sẽ làm như thế nào?
Lão đối với Liên Sơn tộc thì nhân từ nhất, còn đối với những kẻ xông vào đây thì chỉ có khảo nghiệm cửu tử nhất sinh.
Cái gì là nhân, cái gì là bất nhân? Hắn khắp nơi nể tình ngược lại so với Hiên Viên Dật đoạn tuyệt với tất cả mọi thứ thì nhân từ có bao nhiêu?
Sở Phi Dương nắm chặt kiếm, khóe môi kéo căng thành một đường thẳng tắp.
Huyết dịch của Cầm Anh đã chảy tới từng khe đá, trong khe đá thật nhỏ bỗng có cây cỏ bén rễ đâm chồi, kết nụ đơm hoa.
Mọi người ở đây cũng đã được nghe qua công hiệu thần kỳ của Liên Sơn tộc huyết, nhưng vẫn chưa từng một lần được chứng kiến qua kỳ cảnh, lúc này tận mắt nhìn những nơi huyết dịch chảy tới, mặt đất trăm hoa đua nở, không khỏi cảm thán.
Duy chỉ có Thánh Cô, sau khi chứng kiến cảnh tượng này hai mắt lại có thể phóng ra quang mang.
“Hoá ra tiểu tử này chính là Thánh tử! Thật sự là đắc lai toàn bất phí công phu (*)!” Thánh Cô rốt cuộc không quan tâm đến mấy người Sở Phi Dương, một tay túm lấy cơ thể Cầm Anh đang nằm dưới đất, lật ngược trở lại, giơ kiếm nhắm thẳng bờ ngực đã không còn khí tức của hắn.
(Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu – 踏 破 铁 鞋 无 觅 处, 得 来 全 不 费 功 夫: Đạp mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi tìm thấy chẳng tốn công.)
“Muốn giải độc thụ thần, chỉ có trái tim của Thánh tử. Ta đã phải chịu tra tấn mười mấy năm, rốt cuộc đã tìm được giải dược rồi.” Thánh Cô kích động thì thào nói, không chút do dự giơ kiếm đâm xuống bờ ngực kia.
_____________oOo_____________
Lời tác giả: Lang ca gọi Quân Quân nhà người ta làm cái gì, Quân Quân còn đang say sưa ngắm lão công mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook