Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
-
Chương 91
Tác giả: Nam Phong Ca
Thời điểm lưỡng đạo hắc ảnh xuất hiện giữa không trung, Trình Tuyết Tường thừa dịp địch thủ bị thu hút lực chú ý, một kiếm đâm bị thương mấy tên đệ tử Vô Cực sơn trang, đoạt lấy vị trưởng lão Liên Sơn tộc gần như sắp đoạn khí.
Lưỡng đạo hắc ảnh áp gió bay tới. Chợt có kẻ hét lớn một tiếng, đạp mạnh xuống đất, tiên phong đón đầu lưỡng đạo hắc ảnh. Hưởng ứng tiếng hô, đi phía sau gã còn có năm sáu nam nhân khác.
Quân Thư Ảnh định thần nhìn lại, người phía trượt mặt râu quai nón, vóc người cao tráng, vừa nhìn đã biết đúng là loại ngoại gia công phu. Khí lực hết sức mạnh mẽ nhưng có vẻ hư phù (không có thật), sắc mặt cũng tiều tụy. Cho dù dã vận đủ khí lực để lao tới cũng không giấu nổi ngoài mạnh trong yếu.
Người này Quân Thư Ảnh có thể nhận ra, gã là tổng tiêu đầu tiêu cục có chút danh tiếng, từng cùng với Sở Phi Dương qua loạt một chút. Sở Phi Dương phải xử lý sự vụ của Thanh Phong kiếm phái, khó tránh khỏi thỉnh thoảng tiệc tùng ăn uống, người này đã từng cùng với hắn ngồi trên bàn rượu.
Gã được xưng tụng là chính nghĩa chi sĩ, nhưng cũng chịu thua trước sự tra tấn của dược tính, giờ phút này chẳng khác nào một tên tẩu cẩu (chó săn) bính tẫn toàn lực của Thánh Cô.
Dạng người như vậy, cũng không phải là chỉ có một. Ngược lại, lần này Vô Cực sơn trang náo loạn, có bao nhiêu hiệp sĩ ngày thường ra vẻ đạo mạo một lời nhiệt huyết thì nay cũng đều hăng hái ngã quỵ.
Quân Thư Ảnh không than thở, cũng không cảm khái, chỉ là trong khoảnh khắc đó trước mắt y bỗng nhiên lướt qua hình ảnh Sở Phi Dương với khuôn mặt tái nhợt.
Hắn bị kịch độc giày vò đến hư nhược nhưng ánh mắt của hắn vẫn vững vàng như bàn thạch.
Thế nhân đều không đáng tin cậy, duy chỉ có hắn, là không thể dao động.
Quân Thư Ảnh kẹp chặt mười đầu ngón tay, ngón giữa chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy cây ngân châm. Cổ tay khẽ vung, đầu ngón tay vươn ra, vài đạo quang mang lập tức từ ngón tay bạch tích bay ra.
Không thấy máu tươi nhưng quang mang lại giống như sát khí bị cắt nhỏ thành từng khúc, trong nháy mắt lấy đi sinh mệnh của những kẻ đã ngây ngây dại dại.
Tất cả chuyện này bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Mấy gã nam nhân vốn muốn tiến lên phía trước đoạt công đầu trong nháy mắt đã trở thành một đống thi thể lạnh lẽo nằm trên mặt đất, bọn chúng thậm chí còn không thể tiếp cận lưỡng đạo hắc ảnh kia đến nửa khắc. Những người khác còn muốn đoạt công, cũng phải suy nghĩ thiệt hơn.
Hắc ảnh tốc độ không giảm lướt qua mấy thi thể, trong chớp mắt xuất hiện bên mộc thai. Mục tiêu của bọn họ hiển nhiên là muốn cứu hai vị Liên Sơn tộc trưởng lão còn lại.
“Quân Thư Ảnh! Ngươi đừng mơ tưởng!” Thánh Cô đột nhiên lạnh giọng quát. Nàng phi thân lên rồi xoay tròn, đem ngoại sam thêu đủ loại hoa văn như gấm mở ra, giấu dưới khoan bào đại tụ, mỗi một tay nắm một thanh kiếm sắc bén linh hoạt.
Nàng song kiếm chém ra lưỡng đạo lãnh quang như viên nguyệt (trăng tròn), khó khăn lắm mới có thể ngăn cản Quân Thư Ảnh và Thanh Lang.
“Sở Phi Dương đâu? Hắn không phải Sở đại hiệp quang minh lỗi lạc đệ nhất thiên hạ sao?” Thánh Cô nghiến răng cười lạnh nói, “Như thế nào lại giống như con rùa đen rụt cổ?”
“Ngươi không xứng gọi tên hắn!” Quân Thư Ảnh lạnh lùng nói.
Trên mặt Thánh Cô hiện ra một tia vặn vẹo nhưng ngay sau đó nàng lại đột nhiên phi người lên mang theo biểu tình không để ý, một đôi song thủ kiếm vung lên như bão táp mưa sa, thế tiến công sắc bén.
Võ công của nàng không đủ để cùng lúc chống lại Thanh Lang và Quân Thư Ảnh, nhưng độc dược kì bí trong máu của nàng cũng khiến người khác phải kiêng dè.
Thanh Lang và Quân Thư Ảnh phải tránh tiếp xúc với nàng, bởi vậy nhất thời bị nàng cản bước nhưng cũng không có cách tiếp cận hai vị trưởng lão vẫn còn đang hôn mê kia.
Trình Tuyết Tường mang theo vị trưởng lão thứ nhất được cứu ra, trở về hàng ngũ đệ tử Võ Lâm minh, sau khi lệnh cho hai đệ tử nghiêm mật trông coi để phòng bị người thừa dịp tập kích bất ngờ, hắn xoay người phóng tầm mắt về phía chiến cục.
Đạo bóng dáng kia nhẹ nhàng di chuyển, mỗi một động tác đều có thể kéo theo nhịp tim của hắn. Trình Tuyết Tường nắm chặt Ảnh Nhẫn trong tay, nhưng cuối cùng vẫn là đứng đó, không tiến lên phía trước.
Thánh Cô liên tục múa kiếm, không ngớt triền đấu cùng Thanh Lang và Quân Thư Ảnh.
Thanh Lang và Quân Thư Ảnh sớm đã nhìn ta mưu đồ của nàng. Nàng bất quá chính là muốn kéo dài thời gian, chờ đệ tử Vô Cực sơn trang và võ lâm nhân sĩ kịp phản ứng sẽ bày ra trận thế có lợi nhất, hình thành xu thế giáp công (đánh gọng kìm).
Vô Cực sơn trang nhân số rất đông, một khi bọn chúng vây công, cho dù hai người có bản lĩnh thiên đại, có thể từ trong vòng vây mà thoát thân đã là việc không dễ dàng, vì vậy giải cứu trưởng lão Liên Sơn tộc gần như là không thể.
Mắt thấy vòng vây càng ngày càng thắt chặt lại, Thanh Lang cắn răng, mạnh mẽ cởi ngoại sam, bao bọc lên người rồi lập tức phi thân, qua một lớp y vật chế trụ sử kiếm trong tay Thánh Cô, y hai tay dùng sức, ném nàng vào giữa đám người Vô Cực sơn trang.
“Thư Ảnh, nhanh!” Thanh Lang cao giọng hét lên, Quân Thư Ảnh khẽ gật đầu, mỗi người túm lấy một vị trưởng lão Liên Sơn tộc, định quay đầu thoát thân.
“Dám đả thương tỷ tỷ ta, các ngươi còn muốn chạy trốn nơi nào?” Một đạo nữ thanh phẫn nộ bất thình lình vang lên, Thanh Lang và Quân Thư Ảnh đã ở giũa không trung lại đột nhiên nhìn thấy phía trước bay tới từng dải lụa mỏng màu trắng, vài đạo nhân ảnh lẩn khuất bên trong lụa mỏng, hư ảo mơ hồ.
Không gian trong nội viện này bị nội lực làm cho xao động, khắp nơi đều có vi phong (gió nhẹ) tán loạn. Theo một làn gió khẽ thổi đến trước mặt hai người, Thanh Lang và Quân Thư Ảnh đều cảm thấy trên mặt có thú gì đó kích thích, lỗ mũi cũng ngửi được một chút mùi vị lạ.
“Có độc!” Thanh Lang và Quân Thư Ảnh nhìn nhau, nhận ra lụa mỏng màu trắng phía trước bất thường, không biết là trong đó mang theo thứ độc kỳ quái gì.
Hai người không ai bảo ai đồng thời lựa chọn tránh hiểm, từ giữa không trung đá lăn mấy tên tôm tép cản đường, ở giữa vòng vây rõ ràng xuất hiện một lỗ hổng, hai người đáp xuống, trở lại mặt đất.
Chân vừa chạm đất, đám đệ tử Vô Cực sơn trang cùng với võ lâm nhân sĩ phản loạn ở trong viện giống như phụ cốt chi thư (ruồi bọ bám vào xương), lập tức quay ngược lưỡi đao, vây quanh hai người.
Thanh Lang và Quân Thư Ảnh lùi thêm một bước nhưng trước sau tìm không thấy một lỗ hổng để đột phá. Mọi người kiêng dè hai người võ công cao cường, mặc dù có Ngọc nhi ở phía sau nổi giận đùng đùng xua đuổi bọn chúng tiến lên công kích nhưng từ đầu đến cuối cũng không có kẻ nào dám là người đầu tiên đứng ra lấy thân thử kiếm.
Trên tay có hai sinh mệnh nửa chết nửa sống, tựa hồ khí lực chỉ cần hơi lớn một chút là có thể giết chết trưởng lão Liên Sơn tộc, trên mặt đất có mấy trăm người cầm đao giương giương mắt hổ vây quanh, giữa không trung còn có lụa mỏng bạch sắc tẩm độc và đám người áo trắng, trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Lang và Quân Thư Ảnh cư nhiên không tìm ra phương pháp đột phá hữu hiệu để thoát khỏi khốn cảnh này.
Thánh Cô được Ngọc nhi đỡ dậy, đang đứng phía sau đám người, lạnh lùng nhìn hai nam nhân trong vòng vây.
Vừa rồi Thanh Lang chế ngự nàng, tuy rằng không dám dùng lưỡi đao sắc bén tổn thương nàng khiến nàng đổ máu nhưng khí lực trên tay quả thực không nhỏ, tổn thương gân cột là không tránh khỏi. Thánh Cô che sườn trái, cảm giác nơi đó đau đớn đến tê liệt nhưng một chút biểu hiện trên khuôn mặt cũng không có.
Ánh mắt nàng đăm đăm nhìn Quân Thư Ảnh giống như mang theo hỏa diễm đốt người, tựa hồ muốn đâm xuyên hai lỗ trên người Quân Thư Ảnh mới thôi.
Đó là ánh mắt ganh ghét căm hận, cũng chỉ có thể là ganh ghét căm hận, lòng đố kị đã thiêu đốt tâm can, thống khổ bất kham.
Vì cái gì đố kị, vì cái gì căm hận? Tựa hồ thật khó nói rõ ràng.
“Bắt sống bọn chúng!” Thánh Cô nghiến răng ra lệnh.
Nàng vừa dứt lời, một đạo thanh khiếu như rồng kêu vang dội trời đêm. Giống như thánh thú thượng cổ ngâm tiếu, xuyên thấu đình viện hỗn loạn, xuyên thấu màng nhĩ mỗi người.
Rồi sau đó thanh âm kia lại như hóa thành một mảnh lưới hữu hình, từ trên trời rơi xuống, đem tất cả mọi người trong viện tử giam giữ lại trong đó.
Uy áp trong khoảnh khắc đó bất luận ngôn từ nào cũng không thể diễn tả, chỉ có người tài năng cảm trí thân lâm kỳ cảnh mới có thể cảm nhận, đó là uy thế thật lớn khiến người ta gần như muốn quỳ xuống đất thi lễ. Tại thời khắc này, up thế áp xuống đỉnh đẩu mỗi người khiến họ không ngẩng đầu lên được, ngay cả dũng khí giơ mũi đao nhọn lên để tự vệ cũng như muốn mất đi.
Thanh Lang ngẩng đầu nhìn, cười nhẹ nói: “Sở huynh lại giở trò. Đây hẳn là tuyệt thế nội lực Đông Long Các? Quả nhiên… phi phàm!”
Quân Thư Ảnh cũng ngẩng đầu nhìn lên, không trung bị dải lụa che khuất, không nhìn rõ nhân ảnh những người khác. Tuy nhiên giữa lông mày y cũng có nét lo lắng.
Nội lực Đông Long Các quá mức nghịch thiên, ngay cả thời điểm thân thể Sở Phi Dương vô sự cũng không thể tùy ý vận khởi, nếu không sẽ có hậu quả gì thì không ai rõ. Huống hồ với thể trạng hư nhược của hắn lúc này, còn dám đem nội lực Đông Long Các gần như phóng thích toàn bộ, sử dụng chiêu thức ‘Phược Long’. (phược: trói/buộc)
Quân Thư Ảnh một mặt hận hắn liều lĩnh như vậy, một mặt không khỏi bị tuyệt thế kiếm pháp kinh diễm này làm cho giật mình.
Vô kiếm, vô chiêu nhưng lại có xu thế uy áp vô hình vô sắc, áp chế toàn bộ ý chí chiến đấu của người khác.
Thời điểm thanh âm như tiếng rồng kêu vang lên, Thánh Cô có chút chao đảo thân hình, may mà được Ngọc nhi đỡ lấy mới không bị ngã xuống nhưng nội thương lúc giao đấu với Thanh Lang lúc này cũng không tránh khổi nghiêm trọng thêm mấy phần.
Thánh Cô cắn chặt hàm răng, đem máu tươi đã đến yết hầu nuốt ngược trở lại, trong họng xộc lên mùi vị ngai ngái.
Ngay lúc này, nàng không thể thổ huyết, không thể biểu hiện một chút hư nhược.
“Sở đại hiệp, Sở Phi Dương, ngươi cuối cùng đã xuất hiện.” Thánh Cô cười lạnh một tiếng.
Thời điểm lưỡng đạo hắc ảnh xuất hiện giữa không trung, Trình Tuyết Tường thừa dịp địch thủ bị thu hút lực chú ý, một kiếm đâm bị thương mấy tên đệ tử Vô Cực sơn trang, đoạt lấy vị trưởng lão Liên Sơn tộc gần như sắp đoạn khí.
Lưỡng đạo hắc ảnh áp gió bay tới. Chợt có kẻ hét lớn một tiếng, đạp mạnh xuống đất, tiên phong đón đầu lưỡng đạo hắc ảnh. Hưởng ứng tiếng hô, đi phía sau gã còn có năm sáu nam nhân khác.
Quân Thư Ảnh định thần nhìn lại, người phía trượt mặt râu quai nón, vóc người cao tráng, vừa nhìn đã biết đúng là loại ngoại gia công phu. Khí lực hết sức mạnh mẽ nhưng có vẻ hư phù (không có thật), sắc mặt cũng tiều tụy. Cho dù dã vận đủ khí lực để lao tới cũng không giấu nổi ngoài mạnh trong yếu.
Người này Quân Thư Ảnh có thể nhận ra, gã là tổng tiêu đầu tiêu cục có chút danh tiếng, từng cùng với Sở Phi Dương qua loạt một chút. Sở Phi Dương phải xử lý sự vụ của Thanh Phong kiếm phái, khó tránh khỏi thỉnh thoảng tiệc tùng ăn uống, người này đã từng cùng với hắn ngồi trên bàn rượu.
Gã được xưng tụng là chính nghĩa chi sĩ, nhưng cũng chịu thua trước sự tra tấn của dược tính, giờ phút này chẳng khác nào một tên tẩu cẩu (chó săn) bính tẫn toàn lực của Thánh Cô.
Dạng người như vậy, cũng không phải là chỉ có một. Ngược lại, lần này Vô Cực sơn trang náo loạn, có bao nhiêu hiệp sĩ ngày thường ra vẻ đạo mạo một lời nhiệt huyết thì nay cũng đều hăng hái ngã quỵ.
Quân Thư Ảnh không than thở, cũng không cảm khái, chỉ là trong khoảnh khắc đó trước mắt y bỗng nhiên lướt qua hình ảnh Sở Phi Dương với khuôn mặt tái nhợt.
Hắn bị kịch độc giày vò đến hư nhược nhưng ánh mắt của hắn vẫn vững vàng như bàn thạch.
Thế nhân đều không đáng tin cậy, duy chỉ có hắn, là không thể dao động.
Quân Thư Ảnh kẹp chặt mười đầu ngón tay, ngón giữa chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy cây ngân châm. Cổ tay khẽ vung, đầu ngón tay vươn ra, vài đạo quang mang lập tức từ ngón tay bạch tích bay ra.
Không thấy máu tươi nhưng quang mang lại giống như sát khí bị cắt nhỏ thành từng khúc, trong nháy mắt lấy đi sinh mệnh của những kẻ đã ngây ngây dại dại.
Tất cả chuyện này bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Mấy gã nam nhân vốn muốn tiến lên phía trước đoạt công đầu trong nháy mắt đã trở thành một đống thi thể lạnh lẽo nằm trên mặt đất, bọn chúng thậm chí còn không thể tiếp cận lưỡng đạo hắc ảnh kia đến nửa khắc. Những người khác còn muốn đoạt công, cũng phải suy nghĩ thiệt hơn.
Hắc ảnh tốc độ không giảm lướt qua mấy thi thể, trong chớp mắt xuất hiện bên mộc thai. Mục tiêu của bọn họ hiển nhiên là muốn cứu hai vị Liên Sơn tộc trưởng lão còn lại.
“Quân Thư Ảnh! Ngươi đừng mơ tưởng!” Thánh Cô đột nhiên lạnh giọng quát. Nàng phi thân lên rồi xoay tròn, đem ngoại sam thêu đủ loại hoa văn như gấm mở ra, giấu dưới khoan bào đại tụ, mỗi một tay nắm một thanh kiếm sắc bén linh hoạt.
Nàng song kiếm chém ra lưỡng đạo lãnh quang như viên nguyệt (trăng tròn), khó khăn lắm mới có thể ngăn cản Quân Thư Ảnh và Thanh Lang.
“Sở Phi Dương đâu? Hắn không phải Sở đại hiệp quang minh lỗi lạc đệ nhất thiên hạ sao?” Thánh Cô nghiến răng cười lạnh nói, “Như thế nào lại giống như con rùa đen rụt cổ?”
“Ngươi không xứng gọi tên hắn!” Quân Thư Ảnh lạnh lùng nói.
Trên mặt Thánh Cô hiện ra một tia vặn vẹo nhưng ngay sau đó nàng lại đột nhiên phi người lên mang theo biểu tình không để ý, một đôi song thủ kiếm vung lên như bão táp mưa sa, thế tiến công sắc bén.
Võ công của nàng không đủ để cùng lúc chống lại Thanh Lang và Quân Thư Ảnh, nhưng độc dược kì bí trong máu của nàng cũng khiến người khác phải kiêng dè.
Thanh Lang và Quân Thư Ảnh phải tránh tiếp xúc với nàng, bởi vậy nhất thời bị nàng cản bước nhưng cũng không có cách tiếp cận hai vị trưởng lão vẫn còn đang hôn mê kia.
Trình Tuyết Tường mang theo vị trưởng lão thứ nhất được cứu ra, trở về hàng ngũ đệ tử Võ Lâm minh, sau khi lệnh cho hai đệ tử nghiêm mật trông coi để phòng bị người thừa dịp tập kích bất ngờ, hắn xoay người phóng tầm mắt về phía chiến cục.
Đạo bóng dáng kia nhẹ nhàng di chuyển, mỗi một động tác đều có thể kéo theo nhịp tim của hắn. Trình Tuyết Tường nắm chặt Ảnh Nhẫn trong tay, nhưng cuối cùng vẫn là đứng đó, không tiến lên phía trước.
Thánh Cô liên tục múa kiếm, không ngớt triền đấu cùng Thanh Lang và Quân Thư Ảnh.
Thanh Lang và Quân Thư Ảnh sớm đã nhìn ta mưu đồ của nàng. Nàng bất quá chính là muốn kéo dài thời gian, chờ đệ tử Vô Cực sơn trang và võ lâm nhân sĩ kịp phản ứng sẽ bày ra trận thế có lợi nhất, hình thành xu thế giáp công (đánh gọng kìm).
Vô Cực sơn trang nhân số rất đông, một khi bọn chúng vây công, cho dù hai người có bản lĩnh thiên đại, có thể từ trong vòng vây mà thoát thân đã là việc không dễ dàng, vì vậy giải cứu trưởng lão Liên Sơn tộc gần như là không thể.
Mắt thấy vòng vây càng ngày càng thắt chặt lại, Thanh Lang cắn răng, mạnh mẽ cởi ngoại sam, bao bọc lên người rồi lập tức phi thân, qua một lớp y vật chế trụ sử kiếm trong tay Thánh Cô, y hai tay dùng sức, ném nàng vào giữa đám người Vô Cực sơn trang.
“Thư Ảnh, nhanh!” Thanh Lang cao giọng hét lên, Quân Thư Ảnh khẽ gật đầu, mỗi người túm lấy một vị trưởng lão Liên Sơn tộc, định quay đầu thoát thân.
“Dám đả thương tỷ tỷ ta, các ngươi còn muốn chạy trốn nơi nào?” Một đạo nữ thanh phẫn nộ bất thình lình vang lên, Thanh Lang và Quân Thư Ảnh đã ở giũa không trung lại đột nhiên nhìn thấy phía trước bay tới từng dải lụa mỏng màu trắng, vài đạo nhân ảnh lẩn khuất bên trong lụa mỏng, hư ảo mơ hồ.
Không gian trong nội viện này bị nội lực làm cho xao động, khắp nơi đều có vi phong (gió nhẹ) tán loạn. Theo một làn gió khẽ thổi đến trước mặt hai người, Thanh Lang và Quân Thư Ảnh đều cảm thấy trên mặt có thú gì đó kích thích, lỗ mũi cũng ngửi được một chút mùi vị lạ.
“Có độc!” Thanh Lang và Quân Thư Ảnh nhìn nhau, nhận ra lụa mỏng màu trắng phía trước bất thường, không biết là trong đó mang theo thứ độc kỳ quái gì.
Hai người không ai bảo ai đồng thời lựa chọn tránh hiểm, từ giữa không trung đá lăn mấy tên tôm tép cản đường, ở giữa vòng vây rõ ràng xuất hiện một lỗ hổng, hai người đáp xuống, trở lại mặt đất.
Chân vừa chạm đất, đám đệ tử Vô Cực sơn trang cùng với võ lâm nhân sĩ phản loạn ở trong viện giống như phụ cốt chi thư (ruồi bọ bám vào xương), lập tức quay ngược lưỡi đao, vây quanh hai người.
Thanh Lang và Quân Thư Ảnh lùi thêm một bước nhưng trước sau tìm không thấy một lỗ hổng để đột phá. Mọi người kiêng dè hai người võ công cao cường, mặc dù có Ngọc nhi ở phía sau nổi giận đùng đùng xua đuổi bọn chúng tiến lên công kích nhưng từ đầu đến cuối cũng không có kẻ nào dám là người đầu tiên đứng ra lấy thân thử kiếm.
Trên tay có hai sinh mệnh nửa chết nửa sống, tựa hồ khí lực chỉ cần hơi lớn một chút là có thể giết chết trưởng lão Liên Sơn tộc, trên mặt đất có mấy trăm người cầm đao giương giương mắt hổ vây quanh, giữa không trung còn có lụa mỏng bạch sắc tẩm độc và đám người áo trắng, trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Lang và Quân Thư Ảnh cư nhiên không tìm ra phương pháp đột phá hữu hiệu để thoát khỏi khốn cảnh này.
Thánh Cô được Ngọc nhi đỡ dậy, đang đứng phía sau đám người, lạnh lùng nhìn hai nam nhân trong vòng vây.
Vừa rồi Thanh Lang chế ngự nàng, tuy rằng không dám dùng lưỡi đao sắc bén tổn thương nàng khiến nàng đổ máu nhưng khí lực trên tay quả thực không nhỏ, tổn thương gân cột là không tránh khỏi. Thánh Cô che sườn trái, cảm giác nơi đó đau đớn đến tê liệt nhưng một chút biểu hiện trên khuôn mặt cũng không có.
Ánh mắt nàng đăm đăm nhìn Quân Thư Ảnh giống như mang theo hỏa diễm đốt người, tựa hồ muốn đâm xuyên hai lỗ trên người Quân Thư Ảnh mới thôi.
Đó là ánh mắt ganh ghét căm hận, cũng chỉ có thể là ganh ghét căm hận, lòng đố kị đã thiêu đốt tâm can, thống khổ bất kham.
Vì cái gì đố kị, vì cái gì căm hận? Tựa hồ thật khó nói rõ ràng.
“Bắt sống bọn chúng!” Thánh Cô nghiến răng ra lệnh.
Nàng vừa dứt lời, một đạo thanh khiếu như rồng kêu vang dội trời đêm. Giống như thánh thú thượng cổ ngâm tiếu, xuyên thấu đình viện hỗn loạn, xuyên thấu màng nhĩ mỗi người.
Rồi sau đó thanh âm kia lại như hóa thành một mảnh lưới hữu hình, từ trên trời rơi xuống, đem tất cả mọi người trong viện tử giam giữ lại trong đó.
Uy áp trong khoảnh khắc đó bất luận ngôn từ nào cũng không thể diễn tả, chỉ có người tài năng cảm trí thân lâm kỳ cảnh mới có thể cảm nhận, đó là uy thế thật lớn khiến người ta gần như muốn quỳ xuống đất thi lễ. Tại thời khắc này, up thế áp xuống đỉnh đẩu mỗi người khiến họ không ngẩng đầu lên được, ngay cả dũng khí giơ mũi đao nhọn lên để tự vệ cũng như muốn mất đi.
Thanh Lang ngẩng đầu nhìn, cười nhẹ nói: “Sở huynh lại giở trò. Đây hẳn là tuyệt thế nội lực Đông Long Các? Quả nhiên… phi phàm!”
Quân Thư Ảnh cũng ngẩng đầu nhìn lên, không trung bị dải lụa che khuất, không nhìn rõ nhân ảnh những người khác. Tuy nhiên giữa lông mày y cũng có nét lo lắng.
Nội lực Đông Long Các quá mức nghịch thiên, ngay cả thời điểm thân thể Sở Phi Dương vô sự cũng không thể tùy ý vận khởi, nếu không sẽ có hậu quả gì thì không ai rõ. Huống hồ với thể trạng hư nhược của hắn lúc này, còn dám đem nội lực Đông Long Các gần như phóng thích toàn bộ, sử dụng chiêu thức ‘Phược Long’. (phược: trói/buộc)
Quân Thư Ảnh một mặt hận hắn liều lĩnh như vậy, một mặt không khỏi bị tuyệt thế kiếm pháp kinh diễm này làm cho giật mình.
Vô kiếm, vô chiêu nhưng lại có xu thế uy áp vô hình vô sắc, áp chế toàn bộ ý chí chiến đấu của người khác.
Thời điểm thanh âm như tiếng rồng kêu vang lên, Thánh Cô có chút chao đảo thân hình, may mà được Ngọc nhi đỡ lấy mới không bị ngã xuống nhưng nội thương lúc giao đấu với Thanh Lang lúc này cũng không tránh khổi nghiêm trọng thêm mấy phần.
Thánh Cô cắn chặt hàm răng, đem máu tươi đã đến yết hầu nuốt ngược trở lại, trong họng xộc lên mùi vị ngai ngái.
Ngay lúc này, nàng không thể thổ huyết, không thể biểu hiện một chút hư nhược.
“Sở đại hiệp, Sở Phi Dương, ngươi cuối cùng đã xuất hiện.” Thánh Cô cười lạnh một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook