Tác giả: Nam Phong Ca

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh dẫn theo đệ tử Võ Lâm minh rút lui, dọc đường cũng mấy lần gặp phải sự truy kích nhưng những kẻ cản đường cũng vừa mới thoát ra khỏi địa lao, tinh thần hư nhược, thể lực kém cho nên không khó đối phó. Mặc dù như thế nhưng thời gian ly khai khỏi Vô Cực sơn trang của mọi người cũng bị kéo dài.

Sau khoảng thời gian một nén hương, mọi người mới tiếp cận được tới đại môn của Vô Cực sơn trang.

Ngay tại thời điểm đang muốn nhanh chóng chạy ra ngoài, Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh lại đột nhiên đồng thời đề phòng.

Là trực giác của người tập võ, hai người cảm giác được ở phía trước đang có một mối uy hiếp rất lớn. Gần như cùng một lúc, Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh đồng thời cảm nhận được toàn thân khẽ run lên, đó là phản ứng khi cảm nhận được nguy hiểm trực diện đang cận kề.

Có hai cỗ khí tức mãnh liệt từ hai hướng phóng tới. Hai kẻ đó ít nhất cũng là cao thủ nhất lưu trong chốn giang hồ, khiến Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh không thể khinh thường.

Lối ra gần ngay trước mắt, Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cũng không nói cho những người khác biết về mối nguy hiểm này, chỉ biết giảm tốc độ di chuyển của đoàn người lại.

Hàng ngũ mười mấy người đi ở phía trước, cảm giác nguy hiểm càng lúc càng trở nên rõ ràng, càng lúc càng trực tiếp.

Đôi mắt ẩn giấu từ một nơi bí mật, không mang theo một chút ôn độ đang nhìn đoàn người mỗi lúc một gần. Cánh tay màu đen nắm chặt thiết thai cung, thân cung hơn phân nửa được giấu trong bóng tối, chỉ lộ ra một phần nhưng hiển nhiên là một lương cung mạnh mẽ hữu lực.

Thân cung chậm rãi giương lên, ba mũi tên được lên dây, cho đến khi kéo hết lực, hàn quang lóe lên, đầu mũi tên nhẹ nhàng di chuyển khỏi vị trí một chút, nhắm thẳng hướng hai nam nhân đang đi đầu hàng ngũ.

Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh giống như tâm hữu linh tê nhìn lại hắn.

(Tâm hữu linh tê: hiểu nhau đến nỗi không cần nói ra suy nghĩ của mình)

Sở Phi Dương chỉ vào người y, lại chỉ tới một vị trí khác, Quân Thư Ảnh hiểu ý gật đầu, đôi môi mấp máy.

Tuy rằng không phát ra tiếng, nhưng Sở Phi Dương rõ ràng nhìn thấy, khẩu hình của y chính là hai chữ ‘cẩn thận’.

Sở Phi Dương nhịn không được nở nụ cười, cũng không phát ra tiếng. Hắn nháy mắt với Quân Thư Ảnh, động động môi, giống như hôn cách không với y (hôn gió:-*), hết sức ngả ngớn.

Quân Thư Ảnh diện vô biểu tình quay mặt đi, làm như không nhìn không thấy.

Không cần bất cứ lời nhắc nhở hay giáo ước gì, hai người đều có thể tính toán vẹn toàn lúc nào là thời điểm tốt nhất để ra tay.

Cơ hồ là đồng thời, hai người vốn song song chạy phía trước đột nhiên tách nhau ra, nhanh chóng chia làm hai hướng.

Đôi mắt phía sau lương cung không dám tin mà trợn lên. Người nam nhân kia đang xông về phía gã, ánh mắt của y rõ ràng rất bình tĩnh, hàn lãnh như băng, giống như nhìn thấy một tử nhân.

Thả bàn tay nắm trên lương cung ra, ba mũi vũ tiễn mang theo khí thế lôi đình bay thẳng về phía trước.

Đệ tử Võ Lâm minh nhìn thấy Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh đột nhiên nhảy ra, cảm thấy hết sức kì lạ, cũng giảm tốc tộ di chuyển lại.

Ba mũi tên xé gió bay về phía Quân Thư Ảnh, y không hề có ý định né tránh. Phía sau chính là đệ tử Võ Lâm minh, tuy rằng y cũng không phải người thích bảo hộ kẻ khác nhưng vạn nhất một hai người bị mũi tên bắn thương, Sở Phi Dương nhất định sẽ không vui, đến lúc đó mới là đại phiền toái.

Quân Thư Ảnh lúc này đang ở giữa không trung, y một cước đạp lên một thân cây cứng cáp gần đó, đầu gối gập lại, toàn bộ cơ thể đều thu lại giống như một gốc hàm tu thảo diệp bị ai đó chạm phải mà khẽ khép mình.

(Hàm tu thảo diệp (含羞草叶): cây xấu hổ, hay còn gọi là cây trinh nữ)

Ngay sau đó, thân hình thon dài cân xứng lại giãn ra, y sam cùng với mái tóc dài bay lượn trong gió. Sức mạnh trong khoảnh khắc đột nhiên bạo phát, thân thể nguyên bản đang ở giữa không trung lại mượn sức nhảy lên cao hơn.

Ba mũi vũ tiễn vừa mới nhằm hướng chính diện mi tâm thì nay chỉ cao ngang tầm chân.

Mũi chân Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng tích tụ nội lực, đạp lên vũ tiễn, ba mũi vũ tiễn lập tức mất phương hướng, cắm thẳng xuống đất.

Đôi tay trong bóng tối lúc này lại tiếp tục kéo thêm ba mũi khác. Dây cung kéo căng, tên đã lên dây, chỉ cần khẽ buông tay ra là sẽ phóng ra đòn tấn công thứ hai.

Thế nhưng Quân Thư Ảnh không cho hắn cơ hội này.

Một đạo bạch quang lóe lên không biết từ đâu bay tới. Đôi mắt phía sau lương cung không kịp nhìn rõ, thậm chí vẫn còn đang suy nghĩ vì sao bạch quang kia dưới ánh mặt trời lại có thể loá mắt như thế.

Cảnh tượng cuối cùng mà gã nhìn thấy đó là quang mang kia đang vẽ thành một đường cong tao nhã kéo dài đến trước mặt, xẹt qua ba mũi vũ tiến, tiễn đầu đột nhiên lìa khỏi thân tiễn, thậm chí còn không kịp nhìn thấy tiễn đầu rơi xuống, ngay sau đó liền vĩnh viễn rơi vào hắc ám.

Ba mũi vũ tiễn mất đi tiễn đầu xiêu vẹo lao đi, Quân Thư Ảnh dễ dàng tránh được, đồng thời chứng kiến cung thủ ở nơi ẩn nấp khí vong ngã xuống đất, my tâm vẫn còn cắm một mũi ám khí màu bạc.

Quân Thư Ảnh quay đầu, đã thấy Sở Phi Dương đứng nghiêm chỉnh, hắn nhìn y vỗ tay hai cái, có vẻ cực kỳ hài lòng, mọi phương diện đều rất hài lòng.

Quân Thư Ảnh nheo hai mắt lại, mấp máy môi. Y lại một lần nữa không bằng Sở Phi Dương, lần này là thua về tốc độ. Người này rốt cuộc ăn cái gì mà cho dù công lực có như nhau nhưng người khác vẫn phải thua hắn một tầng, chẳng phải là khiến người ta oán hận hay sao?

Quân Thư Ảnh xoay người trở lại, chỉ ngắn gọn nói: “Nơi này không nên ở lại lâu, tiếp tục đi thôi.”

Thêm một khoảng thời gian nữa, mọi người đã thoát ra khỏi Vô Cực sơn trang, dọc đường đi cũng không còn gặp phải sự cản trở nào khác.

Ra khỏi địa phận Vô cực sơn trang, không còn nguy hiểm và uy hiếp đeo bám, Sở Phi Dương lúc này mới có thời gian quan sát Quân Thư Ảnh.

Sở Phi Dương liếc mắt một cái liền nhận ra, Quân Thư Ảnh nhất định là đang rầu rĩ không vui nhưng vì sao không vui thì hắn không thể lí giải.

Bởi vì vừa rồi hắn ngả ngớn? Không đến nỗi như vậy a, cũng đã là lão phu lão thê rồi, nào còn có chuyện gì mà chưa từng làm qua, đâu cần phải vì chút chuyện như thế mà mất hứng!

Vậy thì tại sao chứ?

Sở Phi Dương quay đầu nhìn Quân Thư Ảnh, thấy sắc mặt y nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trên thực tế Quân Thư Ảnh đang suy nghĩ rất đơn giản, y chẳng qua là đang ở trong đầu phân tích vừa rồi nếu như y áp dụng hành động như vậy như vậy thì có phải hay không sẽ nhanh hơn Sở Phi Dương một chút?

Nhưng phân tích đi phân tích lại, cuối cùng lại tự hỏi bản thân làm như thế nào mới có thể thằng được hành động hoàn toàn dựa vào bản năng của Sở Phi Dương, thật cũng là điểm đau đầu.

Quân Thư Ảnh không quan tâm thua kém, chỉ cần người đó là Sở Phi Dương, y thậm chí cam nguyện ở trên giường bày ra tư thế xấu hổ, giúp hắn vui sướng cực hạn. Nhưng mỗi khi dính dáng đến phương diện võ học thì trong lòng y lại không tránh khỏi nổi lên tranh cường háo thắng.

_____________oOo_____________

Lời tác giả: Quân Quân ngươi chậm hơn đại hiệp là bởi vì ngươi lãng phí thời gian tạo dáng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương