Tác giả: Nam Phong Ca

Tiếng ca của Thánh Cô vang vọng khắp đài cao. Giọng ca rất đẹp, giống như giọt sương sớm trên lá cây rơi xuống phiến đá tạo ra thanh âm trong trẻo, biến ảo khôn lường.

Trước đây, mấy người Sở Phi Dương cũng đã từng được nghe qua tiếng ca của nàng. Một lần là ở phía sau núi Thanh Phong kiếm phái, nàng dùng tiếng ca của mình để khống chế ý thức Thạch Lệ. Nhưng thanh âm đó tuyệt đối không thể gọi là dễ nghe, nó giống như một sợi tơ mềm không ngừng quấn lấy khiến người khác khó chịu. Lần thứ hai là khi nàng dùng tiếng ca để mê hoặc thần chí những môn phái vỗ lâm bị trúng vũ phách. Khi đó vẻ mặt những người này trông giống như hết sức thoải mái.

Lúc trước cho dù Thạch Lệ giả bộ phản bội Vô Cực sơn trang, thì lời nói đối với Thánh Cô vẫn có vài phần kính sợ, nói vậy việc Thánh Cô dùng tiếng ca để vỗ về là nhằm mục đích khiến cho bọn họ đối với nàng sản sinh ý thức lệ thuộc, cũng vì thế bọn họ mới có lòng trung thành tuyệt đối với nàng như vậy.

Lúc này tiếng ca của Thánh Cô không giống những lần trước mà êm tai hơn, mỹ diệu hơn. Nếu như không phải ở trong tình huống này thì tiếng ca như vậy nhất định sẽ rất động tâm tư.

Nhưng lúc này Sở Phi Dương thân trúng huyết độc của Thánh Cô. Bởi vậy tiếng ca của nàng khi rót vào tai Quân Thư Ảnh lại không khác nào tiếng ác quỷ gào khóc nơi địa ngục sâu thẳm, khiến y khắp người phát lạnh.

Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút, mọi người ở đây đều nghĩ ra một việc.

Thanh Lang nhíu mày, thân hình chợt lóe lên, nhảy tới trước mặt Thánh Cô đưa tay muốn điểm huyệt đạo của nàng, khiến nàng không thể thi triển phương pháp mê hoặc nhân tâm.

“Đợi một chút…” Quân Thư Ảnh đột nhiên hô lên.

Thánh Cô tựa hồ sớm đã đoán được việc này, tiếp tục ngâm xướng không ngừng, còn dùng ánh mắt lạnh lùng, khinh thường nhìn Thanh Lang.

Thanh Lang bước về phía trước một bước, y sam bị gió hất tung lên phần phật, khó hiểu nhìn Quân Thư Ảnh, nói: “Thư Ảnh, sao vậy?”

Quân Thư Ảnh vẫn chú ý đến tình hình của Sở Phi Dương. Vừa rồi hắn bị kịch độc dày vò đến nỗi muốn chết mà không được, cho dù hắn đang cực lực nhẫn nại nhưng cũng không thể khống chế thân thể đang bị nỗi đau đớn đến tột cùng giằng xé.

Nhưng lúc này, thân hình Sở Phi Dương vốn căng cứng đang lại dần dần trở nên an ổn. Quân Thư Ảnh gần như có thể dùng hai mắt để nhìn thấy nỗi thống khổ khiến hắn sống không bằng chết kia đang lưu động trên cơ thể hắn rồi biến mất.

Đây chính là tính toán của nàng sao? Bản thân nàng mới là giải dược?!

Quân Thư Ảnh hận đến cắn chặt răng, trong miệng xộc lên mùi vị tanh nồng của máu.

Nàng ái mộ Sở Phi Dương. Nàng không cấp cho Sở Phi Dương giải dược. Chỉ có tiếng ca của nàng mới có thể xoa dịu đau đớn của Sở Phi Dương. Nàng muốn dùng cái này để danh chính ngôn thuận bồi bên người Sở Phi Dương?!

Nếu là đang ở trong một câu chuyện truyền kỳ thì nàng mới mong có thể dựng lên một kỳ tích.

Nhưng đây là đời thực, nàng dựa vào cái gì!

Nàng dựa vào cái gì mà mơ ước có được Sở Phi Dương!

Nàng dựa vào cái gì mà mưu đồ tranh giành Sở Phi Dương!

Nàng là cái thá gì! Nàng căn bản không là gì hết!

Trong ngực giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy, nhuộm đỏ huyết sắc. Thứ đang được ngọn lửa ấy nung nấu chính là phẫn nộ, là lo lắng, là hận, là sát y… tất cả đã bị thiêu rụi, tan ra rồi nhập thành một khối, nặng trịch dằn xuống đáy lòng, khiến Quân Thư Ảnh càng lúc càng cảm thấy nghẹt thở.

Quân Thư Ảnh hiểu hơn ai hết Sở Phi Dương tựa như một ngọn đèn duy nhất, ôn nhu cháy trong bóng đêm cô tịch, hấp dẫn vô số loài bươm bướm quen sống ở nơi gía lạnh… Bươm bướm cô độc, khao khát ấm áp, không tiếc bản thân để tìm đến vây quanh ánh đèn, uổng công vẫy đôi cánh, mưu đồ muốn đến gần hơn đăng tâm (tim đèn) quang mang rực rỡ.

Nhưng bọn chúng bất luận thế nào cũng không đủ tư cách, Sở Phi Dương vĩnh viễn sẽ không thuộc về bất cứ ai trong bọn chúng.

Quân Thư Ảnh ôm chặt Sở Phi Dương, đem mặt chôn thật sâu trên vai hắn.

Lúc này mặc kệ y có bao nhiêu ý nghĩ muốn một kiếm giết chết nữ nhân kia, ngăn cản tiếng ca không mang hảo ý của nàng thì y cũng không thể ra tay. Bởi vì, một khi y làm như vậy, Sở Phi Dương sẽ bị nỗi thống khổ này dày vò đến chết.

Quân Thư Ảnh không biết đau đớn tột cùng như vậy rốt cuộc có mùi vị ra sao, nhưng ngay cả Sở Phi Dương chưa bao giờ dễ dàng bị đánh bại mà cũng không thể chống đỡ như vậy thì nhất định đó phải là một sự tra tấn lợi hại.

Quân Thư Ảnh không nỡ, y không nỡ. Cho dù hiểu rõ đây là uống rượu độc giải khát nhưng y chính là… không nỡ.

Bàn tay Sở Phi Dương đột nhiên giơ lên, cơ thể phục hồi một chút khí lực có thể kiềm chế, hắn dùng ngón tay khẽ run run xoa nhẹ lên tai, lên tóc Quân Thư Ảnh rồi trượt xuống khuôn mặt y.

“Thư Ảnh… Ngăn nàng ta lại.” Sở Phi Dương mấp máy đôi môi vẫn còn lưu lại vết máu, từ trong cổ họng phát ra thanh âm khàn đục.

“Ngươi lại muốn đau đớn đến chết à!” Quân Thư Ảnh cắn răng nói.

Sở Phi Dương cư nhiên lại nở nụ cười, hắn dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt Quân Thư Ảnh, thấp giọng nói: “Rõ ràng là khóc, vậy mà cũng không nói được hai câu dễ nghe…”

Thanh Lang chạy tới trước mặt hai người, từ trên cao nhìn xuống, đối diện với ánh mắt của Sở Phi Dương. Sở Phi Dương rõ ràng không có mấy phần sức lực nhưng vẫn cố gắng dùng ánh mắt mệt mỏi bất kham nhìn Thanh Lang, khẽ gật đầu.

Thanh Lang thở dài một hơi, quay đầu lại đi đến bên cạnh Thánh Cô, nhanh nhẹn điểm lên huyệt đạo của nàng, phất tay ám hiệu cho đệ tử áp giải nàng đi.

Tiếng ca đình chỉ, Thánh Cô không có chút nào chống cự, chỉ ngoảnh mặt nhìn về phía Sở Phi Dương, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu khiến kẻ khác không thể nhìn thấu.

Cơ hồ là trong khoảnh khắc đó, cơ thể Sở Phi Dương lại lập tức căng cứng. Đau đớn còn chưa kịp kéo tới thì nỗi sợ hãi lại tới trước một bước, thâm nhập toàn thân.

Sở Phi Dương nếu còn một chút khí lực nhất định cũng sẽ tự giễu bản thân. Hắn tuy rằng từ trước đến nay ở trước mặt người khác khiêm nhường, nhưng kỳ thực đáy lòng tự đánh giá mình rất cao, rất ít khi đem thứ gì đó để vào mắt, bất quá hiện giờ, xem như thuyền lật trong mương rồi.

Khoảnh khắc tiếng ca của Thánh Cô tiêu thất, hắn thật sự có một cỗ xúc động muốn vãn hồi. Nếu là người có ý chí bạc nhược, chỉ sợ vì muốn thoát ra khỏi sự tra tấn dày vò này thì cái gì cũng có thể nguyện ý làm. Huống chi ở trong đau đớn cảm nhận được tiếng ca êm ái xoa dịu thì lại càng khiến người ta sinh lòng muốn thân cận tiếng ca đó.

Sở Phi Dương hiện tại đã hiểu tại sao những người trúng độc vũ phách lại kính sợ Thánh Cô như vậy. Nhưng cũng vì lẽ đó nên hắn lại càng không thể nghe, một chút cũng không thể nghe.

Cơn đau lại một lần nữa ập tới khiến Sở Phi Dương run rẩy, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng cùng bi thương của Quân Thư Ảnh đang đung đưa trước mặt hắn.

Sở Phi Dương muốn an ủi y nhưng lại cảm thấy bất cứ lời an ủi nào vào lúc này cũng đều là dư thừa.

Hắn chỉ có thể dùng hết một chút khí lực cuối cùng, đưa ngón tay mơn trớn bờ môi Quân Thư Ảnh, vuốt ve khóe môi y, thấp giọng nói: “Nhìn ta như vậy nếu khiến ngươi khó chịu thì hôn ta đi. Ngươi hôn ta, so với bất kỳ loại linh dược nào đều hữu dụng…”

Một chút đau đớn từ ngực bị đẩy lên, nhanh chóng lan rộng ra, trong nháy mắt thấm vào huyết nhục, vào kinh mạch, vào xương cốt. Trước mắt Sở Phi Dương tối sầm lại, thần chí bị đau đớn kịch liệt bao trùm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương