Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
-
Chương 64
Thời điểm thái dương lặn về phía tây là lúc hai người thanh thanh sảng sảng cất bước quay trở lại tiểu lộ dẫn về Vô Cực sơn trang…. chỉ là, có một người lưng mỏi chân nhuyễn phải âm thầm chống đỡ, tất nhiên không thể sảng khoái rồi.
Quân Thư Ảnh phẫn hận bất bình trừng mắt nhìn kẻ đang thoả mãn sảng khoái tinh thần như hùng sư, nổi giận nói: “Sở Phi Dương, lần sau còn không biết tiết chế như vậy, ngươi cũng đừng nghĩ tiếp tục… hừ!”
“Nghe lời ngươi.” Sở Phi Dương cười híp mắt kéo lấy cánh tay y, nói: “Thư Ảnh, lần này thực khiến ngươi mệt mỏi, lần sau ngươi hảo hảo nhìn xem, nhìn một lần chưa rõ ràng thì có thể thêm lần nữa, ngươi muốn cẩn thận xem xét bao nhiêu lần cũng được.”
“Ngươi đồ vô sỉ này…”
Câu trách móc này của Quân Thư Ảnh đã nói qua bao nhiêu lần, nói nhiều đến nỗi ngay cả chính mình cũng cảm thấy không còn tác dụng nữa rồi. Kẻ bị trách móc da mặt dày có thể đem làm khôi giáp khiến y không thể đối phó.
Hai người từ tiểu lộ ra đến đại lộ thì gặp Trình Tuyết Tường đang đi tới.
“Sở huynh, Thư Ảnh, các ngươi đi đâu vậy?”
Quân Thư Ảnh quay đầu không để ý tới hắn, Sở Phi Dương cười cười chào hỏi: “Trình huynh, chuyện Vô Cực sơn trang đã xử lý xong rồi sao?”
“Sao có thể chứ, nhiều chuyện nhiều người, thực sự rất phức tạp!” Trình Tuyết Tường cười khổ nói, “Đúng rồi, các ngươi cả một buổi chiều không có mặt, Tín chưởng môn mang theo Cầm Anh cùng với mấy tiểu công tử đã đến cả rồi.”
“Vân Thâm? Hắn tới làm cái gì?” Sở Phi Dương nghi hoặc nói.
Trình Tuyết Tường thở dài, nói: “Trở về rồi hãy nói.”
Nói xong liền đi trước dẫn đường. Sở Phi Dương đau lòng thân thể Quân Thư Ảnh không thoải mái, cũng biết y bướng bỉnh nhất định không nguyện ý trước mặt người khác tỏ ra yếu thế nên liền nắm lấy tay y.
Trình Tuyết Tường nhanh nhẹn đi phía trước, mãi mà không thấy có người đuổi theo liền quay đầu lại, chứng kiến Sở Phi Dương đang nắm tay Quân Thư Ảnh, vừa cười vừa nói gì đó.
Trình Tuyết Tường dừng lại một bước, tầm mắt từ hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia dời đến mái tóc Quân Thư Ảnh vẫn còn đang ẩm ướt, nhịn không được nắm chặt lòng bàn tay.
“Sở huynh, Thư Ảnh, ta chợt nhớ còn có chút việc gấp, ta đi trước, các ngươi về tới sơn trang thì trực tiếp tới đại sảnh.” Trình Tuyết Tường nói xong, liền ôm quyền cáo từ, vận khởi khinh công nhanh chóng rời đi.
“Có vấn đề.” Quân Thư Ảnh nhìn bóng dáng Trình Tuyết Tường đi xa, bỗng nhiên mở miệng nói.
Sở Phi Dương trong lòng khẽ động, thận trọng nói: “Có vấn đề gì? Thư Ảnh, ngươi đừng nghĩ ngợi quá nhiều, Trình minh chủ thực bình thường, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì cả.”
“Ngươi làm sao vậy? Thay hắn giải thích?” Quân Thư Ảnh ngược lại hồ nghi nhìn Sở Phi Dương, “Chẳng lẽ ngươi cũng có chuyện giấu giếm ta?”
Sở Phi Dương khựng lại, muốn hắn nói như thế nào đây? Nói rằng sợ ngươi nhìn ra Minh chủ kia đối với ngươi có ý tứ? Loại hành động tự chui đầu vào rọ như vậy hắn nhất định không làm.
“Đâu có, ngươi nhìn ngươi xem, chỉ thích nghĩ ngợi lung tung.” Sở Phi Dương nhéo nhéo bàn tay Quân Thư Ảnh, lại nói “Ngược lại ngươi thử nói một chút, ngươi nghi ngờ Trình minh chủ có vấn đề gì?”
“Mỗi lần đối mặt chúng ta hắn lại trốn trốn tránh tránh, tuyệt đối là trong lòng có chuyện gì đó mờ ám!” Quân Thư Ảnh chắc chắc nói, “Ta thấy hắn nhất định nhắm tới Vô Cực sơn trang. Vô Cực sơn trang này không ít béo bở, cho dù là Minh Chủ võ lâm cũng không có quyền xử trí, ngươi tỉnh lại cho ta, không thể để người khác chiếm không tiện nghi được!”
Sở Phi Dương nghe xong liền vui vẻ. Y thực sự nhìn không ra người ta có tâm sự. Như vậy cũng tốt, quả thực không còn gì tốt hơn rồi!
“Thư Ảnh ngươi nói rất đúng.” Sở Phi Dương gật đầu ứng hoà, nhìn Quân Thư Ảnh một chút, lại nói: “Thư Ảnh, ngươi có mệt hay không, nếu khó chịu thì vẫn là nên để ta cõng ngươi đi, ngàn vạn lần không được miễn cưỡng chính mình.”
“Cút!” Quân Thư Ảnh đẩy Sở Phi Dương ra, hừ một tiếng nói: “Ngươi cũng quá đề cao chính mình rồi!”
Một tiếng lầm bầm trong bụng Sở Phi Dương giống như trường thảo mọc lên, người này làm sao lại có thể khiến hắn yêu thích như vậy chứ, ngay cả bộ dạng khó chịu này cũng khiến hắn yêu vô cùng. Sở Phi Dương tự nhủ, khẳng định kiếp trước hắn nợ tiền Quân Thư Ảnh, mà lại còn nợ không ít. Tốt nhất là nên nợ dài dài để cho hắn đời này trả vẫn chưa hết, đời đời kiếp kiếp phải tiếp tục trả.
Sở Phi Dương cùng với Quân Thư Ảnh cứ như vậy dắt tay nhau về, vừa về đến trước đại môn Vô Cực sơn trang, liền có hai đạo bóng dáng nhanh như gió từ trong chạy ra, phi thẳng tới hai người.
Nhìn rõ là Thạch Đầu và Lân nhi, Quân Thư Ảnh vội vàng buông tay Sở Phi Dương ra.
Sở Lân chạy đến trước, cao hứng gọi một tiếng: “Cha!”
Tiểu Thạch Đầu cũng theo sau, kích động bổ nhào đến bên người Quân Thư Ảnh, kéo một bàn tay y lên, ngọt ngào gọi: “Phụ thân, chúng ta rất nhớ hai người a.”
Thanh Tĩnh lúc này mới phẩy tay áo từ trong cửa bước tới, cười tủm tỉm nhìn thấy Kỳ Lân ở trước mặt Quân Thư Ảnh nhu thuận vô cùng, thoả mãn gật đầu nói: “Thật đáng yêu a.” Lại bị Tiểu Thạch Đầu đá cho một cước: “Tiểu hài tử về nhà bú sữa mẹ đi.”
Sở Phi Dương bất đắc dĩ nhìn ba thiếu niên, cười nói: “Các ngươi vì sao lại tới đây? Võ lâm Trung Nguyên phát sinh biến cố gì sao? Dọc đường có gặp nguy hiểm gì không?”
Sở Lân nói: “A cha, chúng ta hộ tống Tín thúc thúc cùng đi, còn có Thạch Lệ dẫn đường nên không phải đi qua sơn động kia. A cha vừa rời khỏi, Trung Nguyên liền phát sinh rất nhiều chuyện, bất quá Tín thúc thúc đều xử lý tốt cả, a cha không cần lo lắng. Lần này chủ yếu là vì tộc nhân Cầm Anh mà tới, chúng ta lo lắng mọi người sẽ giết chết Vô Cực trang chủ và Thánh Cô nên mới một đường cấp tốc tới đây. Hoàn hảo chính là a cha cùng mọi người đã đem bọn chúng nhốt lại.”
“Cùng với Liên Sơn tộc nhân có quan hệ gì?” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói, “Vô Cực trang chủ và Thánh Cô kia thì sao?”
“Quân thúc thúc, việc này nói ra thì rất dài dòng.” Thanh Tĩnh chen miệng nói, “Chúng ta vào trong rồi hãy nói.”
Hai lớn ba nhỏ cùng nhau bước qua đại môn, tiến vào đại sảnh.
Vừa mới bước qua cánh cửa đã thấy một đạo hắc ảnh từ bên trong mạnh mẽ nhảy ra, lao thẳng tới trước mặt năm người.
Sở Phi Dương dừng bước, cúi đầu đối diện với con ngươi hắc sắc của Vượng Tài.
“Ngao ô…” Vượng Tài thè lưỡi nhìn Sở Phi Dương một lát, đột nhiên ngửa đầu tru lên, thanh âm kéo dài khiến Sở Phi Dương một trận khó hiểu.
Thanh Tĩnh ôm lấy đầu Vượng Tài kéo nó trở lại đại sảnh, Vượng Tài vẫn còn ngang ngạnh phát ra tiếng tru, nghiêng đầu muốn nhìn Sở Phi Dương, cái đuôi to cứng vẫy lên vẫy xuống.
Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cũng nhau đi vào, mấy người đang ở bên trong nghị sự nhất tề cùng nhìn lại.
_________________
Quân Thư Ảnh phẫn hận bất bình trừng mắt nhìn kẻ đang thoả mãn sảng khoái tinh thần như hùng sư, nổi giận nói: “Sở Phi Dương, lần sau còn không biết tiết chế như vậy, ngươi cũng đừng nghĩ tiếp tục… hừ!”
“Nghe lời ngươi.” Sở Phi Dương cười híp mắt kéo lấy cánh tay y, nói: “Thư Ảnh, lần này thực khiến ngươi mệt mỏi, lần sau ngươi hảo hảo nhìn xem, nhìn một lần chưa rõ ràng thì có thể thêm lần nữa, ngươi muốn cẩn thận xem xét bao nhiêu lần cũng được.”
“Ngươi đồ vô sỉ này…”
Câu trách móc này của Quân Thư Ảnh đã nói qua bao nhiêu lần, nói nhiều đến nỗi ngay cả chính mình cũng cảm thấy không còn tác dụng nữa rồi. Kẻ bị trách móc da mặt dày có thể đem làm khôi giáp khiến y không thể đối phó.
Hai người từ tiểu lộ ra đến đại lộ thì gặp Trình Tuyết Tường đang đi tới.
“Sở huynh, Thư Ảnh, các ngươi đi đâu vậy?”
Quân Thư Ảnh quay đầu không để ý tới hắn, Sở Phi Dương cười cười chào hỏi: “Trình huynh, chuyện Vô Cực sơn trang đã xử lý xong rồi sao?”
“Sao có thể chứ, nhiều chuyện nhiều người, thực sự rất phức tạp!” Trình Tuyết Tường cười khổ nói, “Đúng rồi, các ngươi cả một buổi chiều không có mặt, Tín chưởng môn mang theo Cầm Anh cùng với mấy tiểu công tử đã đến cả rồi.”
“Vân Thâm? Hắn tới làm cái gì?” Sở Phi Dương nghi hoặc nói.
Trình Tuyết Tường thở dài, nói: “Trở về rồi hãy nói.”
Nói xong liền đi trước dẫn đường. Sở Phi Dương đau lòng thân thể Quân Thư Ảnh không thoải mái, cũng biết y bướng bỉnh nhất định không nguyện ý trước mặt người khác tỏ ra yếu thế nên liền nắm lấy tay y.
Trình Tuyết Tường nhanh nhẹn đi phía trước, mãi mà không thấy có người đuổi theo liền quay đầu lại, chứng kiến Sở Phi Dương đang nắm tay Quân Thư Ảnh, vừa cười vừa nói gì đó.
Trình Tuyết Tường dừng lại một bước, tầm mắt từ hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia dời đến mái tóc Quân Thư Ảnh vẫn còn đang ẩm ướt, nhịn không được nắm chặt lòng bàn tay.
“Sở huynh, Thư Ảnh, ta chợt nhớ còn có chút việc gấp, ta đi trước, các ngươi về tới sơn trang thì trực tiếp tới đại sảnh.” Trình Tuyết Tường nói xong, liền ôm quyền cáo từ, vận khởi khinh công nhanh chóng rời đi.
“Có vấn đề.” Quân Thư Ảnh nhìn bóng dáng Trình Tuyết Tường đi xa, bỗng nhiên mở miệng nói.
Sở Phi Dương trong lòng khẽ động, thận trọng nói: “Có vấn đề gì? Thư Ảnh, ngươi đừng nghĩ ngợi quá nhiều, Trình minh chủ thực bình thường, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì cả.”
“Ngươi làm sao vậy? Thay hắn giải thích?” Quân Thư Ảnh ngược lại hồ nghi nhìn Sở Phi Dương, “Chẳng lẽ ngươi cũng có chuyện giấu giếm ta?”
Sở Phi Dương khựng lại, muốn hắn nói như thế nào đây? Nói rằng sợ ngươi nhìn ra Minh chủ kia đối với ngươi có ý tứ? Loại hành động tự chui đầu vào rọ như vậy hắn nhất định không làm.
“Đâu có, ngươi nhìn ngươi xem, chỉ thích nghĩ ngợi lung tung.” Sở Phi Dương nhéo nhéo bàn tay Quân Thư Ảnh, lại nói “Ngược lại ngươi thử nói một chút, ngươi nghi ngờ Trình minh chủ có vấn đề gì?”
“Mỗi lần đối mặt chúng ta hắn lại trốn trốn tránh tránh, tuyệt đối là trong lòng có chuyện gì đó mờ ám!” Quân Thư Ảnh chắc chắc nói, “Ta thấy hắn nhất định nhắm tới Vô Cực sơn trang. Vô Cực sơn trang này không ít béo bở, cho dù là Minh Chủ võ lâm cũng không có quyền xử trí, ngươi tỉnh lại cho ta, không thể để người khác chiếm không tiện nghi được!”
Sở Phi Dương nghe xong liền vui vẻ. Y thực sự nhìn không ra người ta có tâm sự. Như vậy cũng tốt, quả thực không còn gì tốt hơn rồi!
“Thư Ảnh ngươi nói rất đúng.” Sở Phi Dương gật đầu ứng hoà, nhìn Quân Thư Ảnh một chút, lại nói: “Thư Ảnh, ngươi có mệt hay không, nếu khó chịu thì vẫn là nên để ta cõng ngươi đi, ngàn vạn lần không được miễn cưỡng chính mình.”
“Cút!” Quân Thư Ảnh đẩy Sở Phi Dương ra, hừ một tiếng nói: “Ngươi cũng quá đề cao chính mình rồi!”
Một tiếng lầm bầm trong bụng Sở Phi Dương giống như trường thảo mọc lên, người này làm sao lại có thể khiến hắn yêu thích như vậy chứ, ngay cả bộ dạng khó chịu này cũng khiến hắn yêu vô cùng. Sở Phi Dương tự nhủ, khẳng định kiếp trước hắn nợ tiền Quân Thư Ảnh, mà lại còn nợ không ít. Tốt nhất là nên nợ dài dài để cho hắn đời này trả vẫn chưa hết, đời đời kiếp kiếp phải tiếp tục trả.
Sở Phi Dương cùng với Quân Thư Ảnh cứ như vậy dắt tay nhau về, vừa về đến trước đại môn Vô Cực sơn trang, liền có hai đạo bóng dáng nhanh như gió từ trong chạy ra, phi thẳng tới hai người.
Nhìn rõ là Thạch Đầu và Lân nhi, Quân Thư Ảnh vội vàng buông tay Sở Phi Dương ra.
Sở Lân chạy đến trước, cao hứng gọi một tiếng: “Cha!”
Tiểu Thạch Đầu cũng theo sau, kích động bổ nhào đến bên người Quân Thư Ảnh, kéo một bàn tay y lên, ngọt ngào gọi: “Phụ thân, chúng ta rất nhớ hai người a.”
Thanh Tĩnh lúc này mới phẩy tay áo từ trong cửa bước tới, cười tủm tỉm nhìn thấy Kỳ Lân ở trước mặt Quân Thư Ảnh nhu thuận vô cùng, thoả mãn gật đầu nói: “Thật đáng yêu a.” Lại bị Tiểu Thạch Đầu đá cho một cước: “Tiểu hài tử về nhà bú sữa mẹ đi.”
Sở Phi Dương bất đắc dĩ nhìn ba thiếu niên, cười nói: “Các ngươi vì sao lại tới đây? Võ lâm Trung Nguyên phát sinh biến cố gì sao? Dọc đường có gặp nguy hiểm gì không?”
Sở Lân nói: “A cha, chúng ta hộ tống Tín thúc thúc cùng đi, còn có Thạch Lệ dẫn đường nên không phải đi qua sơn động kia. A cha vừa rời khỏi, Trung Nguyên liền phát sinh rất nhiều chuyện, bất quá Tín thúc thúc đều xử lý tốt cả, a cha không cần lo lắng. Lần này chủ yếu là vì tộc nhân Cầm Anh mà tới, chúng ta lo lắng mọi người sẽ giết chết Vô Cực trang chủ và Thánh Cô nên mới một đường cấp tốc tới đây. Hoàn hảo chính là a cha cùng mọi người đã đem bọn chúng nhốt lại.”
“Cùng với Liên Sơn tộc nhân có quan hệ gì?” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói, “Vô Cực trang chủ và Thánh Cô kia thì sao?”
“Quân thúc thúc, việc này nói ra thì rất dài dòng.” Thanh Tĩnh chen miệng nói, “Chúng ta vào trong rồi hãy nói.”
Hai lớn ba nhỏ cùng nhau bước qua đại môn, tiến vào đại sảnh.
Vừa mới bước qua cánh cửa đã thấy một đạo hắc ảnh từ bên trong mạnh mẽ nhảy ra, lao thẳng tới trước mặt năm người.
Sở Phi Dương dừng bước, cúi đầu đối diện với con ngươi hắc sắc của Vượng Tài.
“Ngao ô…” Vượng Tài thè lưỡi nhìn Sở Phi Dương một lát, đột nhiên ngửa đầu tru lên, thanh âm kéo dài khiến Sở Phi Dương một trận khó hiểu.
Thanh Tĩnh ôm lấy đầu Vượng Tài kéo nó trở lại đại sảnh, Vượng Tài vẫn còn ngang ngạnh phát ra tiếng tru, nghiêng đầu muốn nhìn Sở Phi Dương, cái đuôi to cứng vẫy lên vẫy xuống.
Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cũng nhau đi vào, mấy người đang ở bên trong nghị sự nhất tề cùng nhìn lại.
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook