Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
-
Chương 62
Thân hình Vô Cực trang chủ mơ hồ như quỷ mỵ, hai người bay lên giữa không trung, bóng dáng tương giao, trong nháy mắt đã qua mấy chiêu.
Vừa chạm vào lại lập tức tách ra, Vô Cực trang chủ phi thân đứng lên trên đỉnh một cột cờ ở góc đài cao. Nàng quay đầu nhìn Sở Phi Dương, trên mặt có chút kinh ngạc.
Nàng có thể có được công lực như hiện giờ, toàn bộ là ỷ vào dị huyết của Liên Sơn tộc nhân, còn phải chịu sự dày vò của biết bao loại độc vật tương khắc, cơ hồ là dùng mấy chục năm tuổi thọ để đánh đổi, mỗi một lần phát công đều phải chịu nỗi hoảng sợ có thể mất đi mạng sống.
Sở Phi Dương này tuổi còn trẻ mà đã có được tu vi như thế, một thân công lực khiến nàng dốc toàn lực cũng không thể chiếm được một phần tiện nghi, trong khi động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại có sức nặng vạn cân.
Vô Cực trang chủ không dám khinh thường, xuất ra tất cả vốn liếng là muốn đem Sở Phi Dương một đòn hạ gục.
Phía dưới lại trở nên hỗn loạn, một số người đã tỉnh táo trở lại, chứng kiến Thánh Cô bị bắt, rốt cuộc cũng có chút kiêng dè, không dám toàn lực chống đối, một số khác không biết trung thành với Vô Cực sơn trang đến đâu nhưng một khi không còn bị khống chế thần chí bọn chúng lập tức sẽ không vì Vô Cực sơn trang mà liều mạng. Bởi vậy áp lực đè lên vai Thanh Lang và Quân Thư Ảnh cũng đã giảm đi rất nhiều. Nhưng dù sao đây cũng là tu la tràng sinh tử đồ lục, đến lúc này y sam trên người Quân Thư Ảnh cũng đã thấm đẫm máu tươi của địch nhân, khuôn mặt bạch tích cũng nhiễm lên vài giọt hồng diễm ngược lại càng trở nên khiết bạch băng lãnh như sứ.
Y cắn chặt khớp hàm, từ giữa vòng vây nhảy lên, cơ hồ một kiếm giết một người, huyết hoa bắn lên từng chùm. Tóc đen tung bay, khuôn mặt như mỹ ngọc, dáng người nhanh nhẹn… khiến Sở Phi Dương ở giữa không trung vẫn dư lực mà rung động trước mỹ cảnh như vậy.
Bộ dạng này của Quân Thư Ảnh đã rất lâu không còn bắt gặp, kia làn môi mỏng khẽ nhếch lên, kia mi nhãn hàm chứa sát ý sắc bén, vào giờ khắc này đều đã bị máu tươi nhiễm lên một tầng khinh diễm, khiến Sở Phi Dương cơ hồ lại một lần nữa được trải nghiệm cái cảm giác tim đập thình thịch thuở sơ luyến.
Đây chính là bộ dạng của y lúc mới quen.
Vô luận trước kia có là đóa hàn hoa cao lĩnh thân mang gai độc thì hiện giờ vẫn là nguyện ý làm noãn ngọc để hắn che chở ở trong lòng. Vô luận là bộ dạng nào của Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương cũng đều cảm thấy yêu thích, yêu thích vô cùng, nhìn ít nhìn nhiều vẫn thấy thích.
“Sở Phi Dương! Ngươi rốt cuộc có làm được hay không? Ngươi ở đó bần thần cái gì? Giải quyết lão yêu bà kia nhanh lên một chút!” Quân Thư Ảnh mắt thấy địch nhân hết tầng này đến lớp khác vây quanh vô cùng vô tận, lại nhịn không được ngửa đầu cả giận nói với Sở Phi Dương.
Lúc đó Sở Phi Dương chính là đang hóa giải một kích dốc toàn lực của Vô Cực trang chủ, đồng thời quay người đá một cước trúng lưng nàng. Vô Cực trang chủ vận đủ nội lực, cố gắng triệt hạ một đòn này sau đó tìm một khe hở để xoay người nhảy ra khỏi phạm vi công kích của Sở Phi Dương. Nàng cắn răng áp chế khí huyết đang chực trào ra, tiếp tục tùy cơ mà di chuyển.
Sở Phi Dương nghe được lời này của Quân Thư Ảnh, lông mày không nhịn được nhíu lại. Hắn thân là nhất gia chi chủ, lại bị chất vấn có làm được hay không, còn trước mặt nhiều người như vậy, đây quả thực là một loại nói xấu trắng trợn.
Sở Phi Dương xoay người một cái, mũi chân đạp lên đỉnh một cán cờ. Đây là nơi cao nhất của nghiễm tràng, phía bên kia đài cao, Vô Cực trang chủ vẻ mặt kinh sợ mang theo mệt mỏi đang nhìn hắn. Sở Phi Dương chậm rãi giơ tay phải lên, nhưng không gấp rút truy kích. Đôi mắt hắn lúc nhắm lúc mở khiến Vô Cực trang chủ lập tức cảm thấy có chút bất thường.
Dường như có gì đó đang lặng lẽ phát sinh, là một cỗ lực vô hình kinh sợ phát ra từ trên người Sở Phi Dương, nhìn không thấy, sờ không được, trong khoảnh khắc giống như tràn ngập, đám người hỗn chiến dưới đài rõ ràng cũng cảm nhận được cỗ áp lực này, nhịn không được lảo đảo lùi về phía sau tản đi khắp nơi, không quên ngẩng đầu về phía nguồn áp bức kia.
Thanh Lang cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi, đưa mắt nhìn phía Sở Phi Dương y sam phất phới đang đứng trên cao.
“Lẽ nào chính là công lực mà các ngươi có được sau khi trở về từ Đông Long Các?” Thanh Lang nói, “Mới chỉ có một nửa mà đã mạnh như vậy, nếu là toàn bộ thì sẽ còn đến mức độ nào?”
“Cũng chưa hẳn đã là tốt.” Quân Thư Ảnh nhớ lại bộ dạng của Sở Phi Dương thời điểm có được toàn bộ công lực, nhịn không được nhíu mày nói.
Sở Phi Dương không hề ấp chế nội lực Đông Long Các đang bành trướng, mặc cho nội lực cường đại nghịch thiên kia chậm rãi tràn ngập thân thể, lưu động khắp các kinh mạch.
“Nương…” Thánh Cô trên mặt đất cảm nhận được uy thế, nhịn không được lo lắng nhìn về phía Vô Cực trang chủ, thì thào gọi một tiếng.
Vô Cực trang chủ cảm thấy không thể kéo dài, quát một tiếng, vận đủ toàn bộ nội lực, phi thân đánh úp về phía Sở Phi Dương.
Chúng nhân trong nghiễm tràng chỉ kịp nhìn thấy thân hình Vô Cực trang chủ hóa thành một đạo ảnh tử vụt qua, nhắm thẳng về phía Sở Phi Dương
Thân hình Sở Phi Dương không động, ngay sau đó lại thấy bóng dáng Vô Cực trang chủ giống như diều đứt dây, từ nơi cao nhất rơi xuống.
Sở Phi Dương cũng từ không trung nhảy xuống, một tay túm lấy Vô Cực trang chủ, đem nàng nhấc lên trước khi rơi xuống mặt đất, tránh kết cục thân vong.
Sở Phi Dương điểm lên mấy đại huyệt trên người Vô Cực trang chủ, phong bế nội lực của nàng rồi mới giao nàng vào tay Viên Khang Thọ.
Vô Cực trang chủ bị bắt, chúng đệ tử Vô Cực sơn trang sợ ném chuột vỡ bình, không dám tiếp tục chém giết, chỉ có thể không nguyện ý mà vứt bỏ bỏ vũ khí, khoanh tay chịu trói.
Trì Oanh hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, trong mắt đều là không cam lòng cùng với phẫn hận. Nàng lúc này không còn nội lực để có thể áp chế khí huyết đang trào lên trong ngực, nhịn không được phun ra một ngụm máu lớn.
Viên Khang Thọ thở dài một tiếng, mở miệng nói: “Trì trang chủ, dù thế nào đi nữa, ngươi cũng đã từng cứu lão phu một mạng, đây là lão phu nợ ngươi, lão phu nhất định bồi hoàn. Nhưng ngươi ức hiếp võ lâm Trung Nguyên ta, phạm phải vô số nợ máu, đây là ngươi nợ võ lâm Trung Nguyên, lão phu cũng không thể che chở.”
Vô Cực trang chủ Trì Oanh nghe xong cười lạnh một tiếng, hung hăng phi phi nói: “Vô liêm sỉ ngụy quân tử ngươi đừng dùng những đạo lý ghê tởm này để vũ nhục lỗ tai của ta nữa. Hôm nay ta không giết được ngươi, trừ phi ngươi lập tức giết ta, bằng không ta tuyệt đối sẽ không chịu để yên!”
“Hừ, tài nghệ rõ ràng không bằng ai mà vẫn còn dám kiêu ngạo như thế. Chờ những kẻ ngụy quân tử này cảm thấy ngươi không còn giá trị lợi dụng, bọn họ nhất định sẽ cho ngươi nếm mùi sống không bằng chết, so với Liên Sơn tộc nhân còn phải thê thảm hơn. Bằng không sao có thể xứng với một tiếng ngụy quân tử này.” Quân Thư Ảnh lành lạnh nói.
Sở Phi Dương đứng ở bên cạnh y, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Đối với người trước sau yêu thích trổ tài võ mồm này, hắn từ trước đến nay luôn luôn không có biện pháp.
Vô Cực trang chủ sắc mặt trắng bệch, chỉ biết dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Viên Khang Thọ, răng nanh tế bạch cắn xuống môi dưới cơ hồ muốn chảy máu.
Viên Khang Thọ tựa hồ cũng thập phần bất đắc dĩ, lại đang bị nội thương, Trình Tuyết Tường tiến lên phía trước nói: “Sư phụ, việc này cũng coi như hết thảy đã kết thúc, những việc còn lại người cứ giao cho đệ tử, những kẻ Vô Cực sơn trang này, còn có Liên Sơn tộc nhân cần phải xử trí, không phải chuyện một hai ngày là có thể thu xếp ổn thỏa, sư phụ vẫn là nên an tâm dưỡng thương trước, còn có chuyện gì chờ đến khi người khỏe lại rồi sẽ tính sau.”
Viên Khang Thọ tuy là sư phụ Trình Tuyết Tường nhưng Trình Tuyết Tường mới là Minh chủ võ lâm đương nhiệm, lão đương nhiên đồng ý để Trình Tuyết Tường an bài, cũng coi như không làm mất mặt đồ đệ.
Viên Khang Thọ nói: “Trì trang chủ, chúng ta ngày đó nhất định là có hiểu lầm, lão phu sau này sẽ làm cho mọi chuyện minh bạch, cũng đồng thời cấp cho Trì trang chủ một câu trả lời thỏa đáng.”
Vô Cực trang chủ lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không mở miệng thêm nữa.
Thanh Lang sớm đã đứng trên đài cao, ba hoa vài câu cùng với một thanh trường kiếm khống chế được chúng nhân quần long thất thủ phía dưới, giờ là lúc giao toàn bộ cho Trình Tuyết Tường và Sở Phi Dương.
Những người này giết, cứu hay lưu lại cũng là một vấn đề nan giải nên Thanh Lang mới lười biếng không muốn dây dưa. Dù thế nào đi nữa y cũng không phải người của võ lâm Trung Nguyên. Thứ mà y hiện tại quan tâm nhất đương nhiên là tiền bạc châu báu của Vô Cực sơn trang.
Viên Khang Thọ thời điểm đến đây cũng dẫn theo không ít người, trước khi tiến vào sơn trang lão đã an trí phần lớn ở lại sơn cốc, chỉ dẫn theo vài người võ công tối cao tiến vào, lúc này đúng lúc phát huy công dụng.
Trình Tuyết Tường phái người chạy đến sơn cốc, đem theo tất cả những người kia tiến vào Vô Cực sơn trang, nơi này tù phạm rất nhiều, công việc cũng phức tạp đương nhiên cần không ít nhân thủ.
Cao Phóng và Hạng Ninh Tử cũng được dẫn trở về. Sự tình hôm nay đã có thể giải quyết suôn sẻ, Cao Phóng rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhõm, an tâm phối chế giải dược.
Tất cả mọi người ai ai cũng nghiêm túc làm việc, trái lại chỉ thấy thiếu mất hai người.
Quân Thư Ảnh một kéo tay Sở Phi Dương rất nhanh đi ra khỏi sơn trang, vẻ mặt ngưng trọng.
Sở Phi Dương mặc cho y kéo mình, nhịn không được cười nói: “Thư Ảnh, có chuyện gì mà phải vội vàng như vậy a?”
Quân Thư Ảnh không hề quay đầu, nói: “Trong sơn cốc có một cái hồ, ngươi qua đó đem chính mình gột rửa sạch sẽ cho ta!”
_________________
Vừa chạm vào lại lập tức tách ra, Vô Cực trang chủ phi thân đứng lên trên đỉnh một cột cờ ở góc đài cao. Nàng quay đầu nhìn Sở Phi Dương, trên mặt có chút kinh ngạc.
Nàng có thể có được công lực như hiện giờ, toàn bộ là ỷ vào dị huyết của Liên Sơn tộc nhân, còn phải chịu sự dày vò của biết bao loại độc vật tương khắc, cơ hồ là dùng mấy chục năm tuổi thọ để đánh đổi, mỗi một lần phát công đều phải chịu nỗi hoảng sợ có thể mất đi mạng sống.
Sở Phi Dương này tuổi còn trẻ mà đã có được tu vi như thế, một thân công lực khiến nàng dốc toàn lực cũng không thể chiếm được một phần tiện nghi, trong khi động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại có sức nặng vạn cân.
Vô Cực trang chủ không dám khinh thường, xuất ra tất cả vốn liếng là muốn đem Sở Phi Dương một đòn hạ gục.
Phía dưới lại trở nên hỗn loạn, một số người đã tỉnh táo trở lại, chứng kiến Thánh Cô bị bắt, rốt cuộc cũng có chút kiêng dè, không dám toàn lực chống đối, một số khác không biết trung thành với Vô Cực sơn trang đến đâu nhưng một khi không còn bị khống chế thần chí bọn chúng lập tức sẽ không vì Vô Cực sơn trang mà liều mạng. Bởi vậy áp lực đè lên vai Thanh Lang và Quân Thư Ảnh cũng đã giảm đi rất nhiều. Nhưng dù sao đây cũng là tu la tràng sinh tử đồ lục, đến lúc này y sam trên người Quân Thư Ảnh cũng đã thấm đẫm máu tươi của địch nhân, khuôn mặt bạch tích cũng nhiễm lên vài giọt hồng diễm ngược lại càng trở nên khiết bạch băng lãnh như sứ.
Y cắn chặt khớp hàm, từ giữa vòng vây nhảy lên, cơ hồ một kiếm giết một người, huyết hoa bắn lên từng chùm. Tóc đen tung bay, khuôn mặt như mỹ ngọc, dáng người nhanh nhẹn… khiến Sở Phi Dương ở giữa không trung vẫn dư lực mà rung động trước mỹ cảnh như vậy.
Bộ dạng này của Quân Thư Ảnh đã rất lâu không còn bắt gặp, kia làn môi mỏng khẽ nhếch lên, kia mi nhãn hàm chứa sát ý sắc bén, vào giờ khắc này đều đã bị máu tươi nhiễm lên một tầng khinh diễm, khiến Sở Phi Dương cơ hồ lại một lần nữa được trải nghiệm cái cảm giác tim đập thình thịch thuở sơ luyến.
Đây chính là bộ dạng của y lúc mới quen.
Vô luận trước kia có là đóa hàn hoa cao lĩnh thân mang gai độc thì hiện giờ vẫn là nguyện ý làm noãn ngọc để hắn che chở ở trong lòng. Vô luận là bộ dạng nào của Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương cũng đều cảm thấy yêu thích, yêu thích vô cùng, nhìn ít nhìn nhiều vẫn thấy thích.
“Sở Phi Dương! Ngươi rốt cuộc có làm được hay không? Ngươi ở đó bần thần cái gì? Giải quyết lão yêu bà kia nhanh lên một chút!” Quân Thư Ảnh mắt thấy địch nhân hết tầng này đến lớp khác vây quanh vô cùng vô tận, lại nhịn không được ngửa đầu cả giận nói với Sở Phi Dương.
Lúc đó Sở Phi Dương chính là đang hóa giải một kích dốc toàn lực của Vô Cực trang chủ, đồng thời quay người đá một cước trúng lưng nàng. Vô Cực trang chủ vận đủ nội lực, cố gắng triệt hạ một đòn này sau đó tìm một khe hở để xoay người nhảy ra khỏi phạm vi công kích của Sở Phi Dương. Nàng cắn răng áp chế khí huyết đang chực trào ra, tiếp tục tùy cơ mà di chuyển.
Sở Phi Dương nghe được lời này của Quân Thư Ảnh, lông mày không nhịn được nhíu lại. Hắn thân là nhất gia chi chủ, lại bị chất vấn có làm được hay không, còn trước mặt nhiều người như vậy, đây quả thực là một loại nói xấu trắng trợn.
Sở Phi Dương xoay người một cái, mũi chân đạp lên đỉnh một cán cờ. Đây là nơi cao nhất của nghiễm tràng, phía bên kia đài cao, Vô Cực trang chủ vẻ mặt kinh sợ mang theo mệt mỏi đang nhìn hắn. Sở Phi Dương chậm rãi giơ tay phải lên, nhưng không gấp rút truy kích. Đôi mắt hắn lúc nhắm lúc mở khiến Vô Cực trang chủ lập tức cảm thấy có chút bất thường.
Dường như có gì đó đang lặng lẽ phát sinh, là một cỗ lực vô hình kinh sợ phát ra từ trên người Sở Phi Dương, nhìn không thấy, sờ không được, trong khoảnh khắc giống như tràn ngập, đám người hỗn chiến dưới đài rõ ràng cũng cảm nhận được cỗ áp lực này, nhịn không được lảo đảo lùi về phía sau tản đi khắp nơi, không quên ngẩng đầu về phía nguồn áp bức kia.
Thanh Lang cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi, đưa mắt nhìn phía Sở Phi Dương y sam phất phới đang đứng trên cao.
“Lẽ nào chính là công lực mà các ngươi có được sau khi trở về từ Đông Long Các?” Thanh Lang nói, “Mới chỉ có một nửa mà đã mạnh như vậy, nếu là toàn bộ thì sẽ còn đến mức độ nào?”
“Cũng chưa hẳn đã là tốt.” Quân Thư Ảnh nhớ lại bộ dạng của Sở Phi Dương thời điểm có được toàn bộ công lực, nhịn không được nhíu mày nói.
Sở Phi Dương không hề ấp chế nội lực Đông Long Các đang bành trướng, mặc cho nội lực cường đại nghịch thiên kia chậm rãi tràn ngập thân thể, lưu động khắp các kinh mạch.
“Nương…” Thánh Cô trên mặt đất cảm nhận được uy thế, nhịn không được lo lắng nhìn về phía Vô Cực trang chủ, thì thào gọi một tiếng.
Vô Cực trang chủ cảm thấy không thể kéo dài, quát một tiếng, vận đủ toàn bộ nội lực, phi thân đánh úp về phía Sở Phi Dương.
Chúng nhân trong nghiễm tràng chỉ kịp nhìn thấy thân hình Vô Cực trang chủ hóa thành một đạo ảnh tử vụt qua, nhắm thẳng về phía Sở Phi Dương
Thân hình Sở Phi Dương không động, ngay sau đó lại thấy bóng dáng Vô Cực trang chủ giống như diều đứt dây, từ nơi cao nhất rơi xuống.
Sở Phi Dương cũng từ không trung nhảy xuống, một tay túm lấy Vô Cực trang chủ, đem nàng nhấc lên trước khi rơi xuống mặt đất, tránh kết cục thân vong.
Sở Phi Dương điểm lên mấy đại huyệt trên người Vô Cực trang chủ, phong bế nội lực của nàng rồi mới giao nàng vào tay Viên Khang Thọ.
Vô Cực trang chủ bị bắt, chúng đệ tử Vô Cực sơn trang sợ ném chuột vỡ bình, không dám tiếp tục chém giết, chỉ có thể không nguyện ý mà vứt bỏ bỏ vũ khí, khoanh tay chịu trói.
Trì Oanh hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, trong mắt đều là không cam lòng cùng với phẫn hận. Nàng lúc này không còn nội lực để có thể áp chế khí huyết đang trào lên trong ngực, nhịn không được phun ra một ngụm máu lớn.
Viên Khang Thọ thở dài một tiếng, mở miệng nói: “Trì trang chủ, dù thế nào đi nữa, ngươi cũng đã từng cứu lão phu một mạng, đây là lão phu nợ ngươi, lão phu nhất định bồi hoàn. Nhưng ngươi ức hiếp võ lâm Trung Nguyên ta, phạm phải vô số nợ máu, đây là ngươi nợ võ lâm Trung Nguyên, lão phu cũng không thể che chở.”
Vô Cực trang chủ Trì Oanh nghe xong cười lạnh một tiếng, hung hăng phi phi nói: “Vô liêm sỉ ngụy quân tử ngươi đừng dùng những đạo lý ghê tởm này để vũ nhục lỗ tai của ta nữa. Hôm nay ta không giết được ngươi, trừ phi ngươi lập tức giết ta, bằng không ta tuyệt đối sẽ không chịu để yên!”
“Hừ, tài nghệ rõ ràng không bằng ai mà vẫn còn dám kiêu ngạo như thế. Chờ những kẻ ngụy quân tử này cảm thấy ngươi không còn giá trị lợi dụng, bọn họ nhất định sẽ cho ngươi nếm mùi sống không bằng chết, so với Liên Sơn tộc nhân còn phải thê thảm hơn. Bằng không sao có thể xứng với một tiếng ngụy quân tử này.” Quân Thư Ảnh lành lạnh nói.
Sở Phi Dương đứng ở bên cạnh y, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Đối với người trước sau yêu thích trổ tài võ mồm này, hắn từ trước đến nay luôn luôn không có biện pháp.
Vô Cực trang chủ sắc mặt trắng bệch, chỉ biết dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Viên Khang Thọ, răng nanh tế bạch cắn xuống môi dưới cơ hồ muốn chảy máu.
Viên Khang Thọ tựa hồ cũng thập phần bất đắc dĩ, lại đang bị nội thương, Trình Tuyết Tường tiến lên phía trước nói: “Sư phụ, việc này cũng coi như hết thảy đã kết thúc, những việc còn lại người cứ giao cho đệ tử, những kẻ Vô Cực sơn trang này, còn có Liên Sơn tộc nhân cần phải xử trí, không phải chuyện một hai ngày là có thể thu xếp ổn thỏa, sư phụ vẫn là nên an tâm dưỡng thương trước, còn có chuyện gì chờ đến khi người khỏe lại rồi sẽ tính sau.”
Viên Khang Thọ tuy là sư phụ Trình Tuyết Tường nhưng Trình Tuyết Tường mới là Minh chủ võ lâm đương nhiệm, lão đương nhiên đồng ý để Trình Tuyết Tường an bài, cũng coi như không làm mất mặt đồ đệ.
Viên Khang Thọ nói: “Trì trang chủ, chúng ta ngày đó nhất định là có hiểu lầm, lão phu sau này sẽ làm cho mọi chuyện minh bạch, cũng đồng thời cấp cho Trì trang chủ một câu trả lời thỏa đáng.”
Vô Cực trang chủ lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không mở miệng thêm nữa.
Thanh Lang sớm đã đứng trên đài cao, ba hoa vài câu cùng với một thanh trường kiếm khống chế được chúng nhân quần long thất thủ phía dưới, giờ là lúc giao toàn bộ cho Trình Tuyết Tường và Sở Phi Dương.
Những người này giết, cứu hay lưu lại cũng là một vấn đề nan giải nên Thanh Lang mới lười biếng không muốn dây dưa. Dù thế nào đi nữa y cũng không phải người của võ lâm Trung Nguyên. Thứ mà y hiện tại quan tâm nhất đương nhiên là tiền bạc châu báu của Vô Cực sơn trang.
Viên Khang Thọ thời điểm đến đây cũng dẫn theo không ít người, trước khi tiến vào sơn trang lão đã an trí phần lớn ở lại sơn cốc, chỉ dẫn theo vài người võ công tối cao tiến vào, lúc này đúng lúc phát huy công dụng.
Trình Tuyết Tường phái người chạy đến sơn cốc, đem theo tất cả những người kia tiến vào Vô Cực sơn trang, nơi này tù phạm rất nhiều, công việc cũng phức tạp đương nhiên cần không ít nhân thủ.
Cao Phóng và Hạng Ninh Tử cũng được dẫn trở về. Sự tình hôm nay đã có thể giải quyết suôn sẻ, Cao Phóng rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhõm, an tâm phối chế giải dược.
Tất cả mọi người ai ai cũng nghiêm túc làm việc, trái lại chỉ thấy thiếu mất hai người.
Quân Thư Ảnh một kéo tay Sở Phi Dương rất nhanh đi ra khỏi sơn trang, vẻ mặt ngưng trọng.
Sở Phi Dương mặc cho y kéo mình, nhịn không được cười nói: “Thư Ảnh, có chuyện gì mà phải vội vàng như vậy a?”
Quân Thư Ảnh không hề quay đầu, nói: “Trong sơn cốc có một cái hồ, ngươi qua đó đem chính mình gột rửa sạch sẽ cho ta!”
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook