Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
-
Chương 59
Tác giả: Nam Phong Ca
Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn lên. Bất ngờ, trang chủ Vô Cực thần bí tột cùng lại là một mỹ phụ trung niên.
Gò má có vẻ gầy guộc, làn môi mỏng mím chặt lạnh lùng uy nghiêm, mắt phượng sắc lạnh quét qua nghiễm tràng, chân mày giống như mang theo lợi tiến băng sương, nhìn khắp nơi chúng nhân đang im phăng phắc.
“Nữ nhân?” Thanh Lang vô cùng kinh ngạc nói.
Những người xung quanh thần tình mơ hồ cũng đưa mắt nhìn nhau, xem ra trước đó cũng chưa từng thấy qua diện mạo thực sự của vị Vô Cực trang chủ này.
Vô cực trang chủ cước bộ nhẹ nhàng, từ trên bậc thang chậm rãi bước xuống đài cao đồ sộ sớm đã được dựng lên, bài trí khéo léo.
Ngọc nhi không biết từ đâu bước lên đỡ lấy Vô Cực trang chủ tiến về phía tọa ỷ hồ bì (ghế tựa bọc da cáo).
Trung niên mỹ phụ khẽ phất tay áo, xoay người ngồi xuống ghế.
Nàng chậm rãi đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi mới phát ra âm thanh: “Thánh Cô ở chỗ nào?”
Bốn người trà trộn ở phía dưới tinh thần đều lay động, quả nhiên đã đến lúc Thánh Cô hiện thân rồi.
Vô Cực trang chủ vừa dứt lời, ở một góc nghiễm tràng bất ngờ phát sinh hỗn loạn, thanh âm hỗn độn vọng lại. Một đạo thanh linh nữ thanh truyền ra: “Nữ nhi ở đây, nữ nhi chúc trang chủ phúc thọ vô cực! Nữ nhi lần này đi Trung Nguyên, may mắn không làm nhục mệnh, đem người này trở về sơn trang, làm lễ vật mừng thọ trang chủ!”
“Viên cô nương, ngươi vì sao…” Thanh âm của một nam tử đang luống cuống nhưng lại bị cắt ngang.
Trình Tuyết Tường nghe xong thanh âm này cả người chấn động, đột nhiên ngẩng cao đầu cố gắng nhìn về phía đó.
Sở Phi Dương phát giác hắn bất thường, thấp giọng hỏi: “Trình minh chủ, làm sao vậy?”
“Thanh âm này, thanh âm này… là của sư huynh ta!” Trình Tuyết Tường vội la lên, “Hắn vì sao lại ở đây? Lẽ nào Võ Lâm minh thực sự đã xảy ra chuyện?”
“Võ Lâm minh khẳng định đã xảy ra chuyện.” Thanh Lang đột nhiên nói, “Huynh nhìn đi.”
Chỉ thấy ở một góc đám người vốn đang vây quanh tự giác tránh ra hai bên, ở giữa xuất hiện một lối đi đủ năm người cùng song hành.
Một lục y nữ tử vừa đi vừa đẩy một người về phía trước, người nọ thất tha thất thểu suýt nữa ngã sõng soài nhưng vẫn miễn giữ thăng bằng, đứng thẳng sống lưng không chịu khuất phục.
Sở Phi Dương cùng với Trình Tuyết Tường định thần nhìn lại, người đó không ngờ lại là sư phụ của Trình Tuyết Tường, Viên Khang Thọ.
Tất cả mọi người đã từng suy đoán Vô Cực sơn trang này cùng với võ lâm Trung Nguyên có mâu thuẫn nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới lại cùng với Viên lão Minh Chủ có quan hệ.
Lục y nữ tử chậm rãi đi thẳng về phía trước, trên khuôn mặt xinh đẹp lại là một tầng hàn nhược băng sương, chính là Thánh Cô của Vô Cực sơn trang đã lâu không thấy mặt.
Viên Khang Thọ căm tức nhìn về phía lục y nữ tử, hung hăng nói: “”Là lão phu mắt bị mù, cả tin lời nói của nữ oa ngươi!”
Thánh Cô nhếch môi khẽ cười: “Viên lão tiền bối, ta cũng không có lừa gạt lão a, ta nói có thể đem lão trà trộn vào Vô Cực sơn trang, gặp mặt Vô Cực trang chủ, thật sự ta đã làm được rồi a. Võ Lâm minh các ngươi đối với ta còn oán giận cái gì?”
Nàng nói xong lại nhìn về phía Vô Cực trang chủ ở trên đài cao. Trung niên mỹ phụ đang lặng yên quan sát sự việc, nàng không lên tiếng, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, khiến cho kẻ khác thực sự không biết rốt cuộc nàng đang có tính toán gì.
Thánh Cô lại đẩy Viên Khang Thọ về phía trước, nói: “Minh Chủ, trang chủ của chúng ta đang ở phía trước chờ ngươi, ngươi muốn thì xin mời đi.”
Viên Khang Thọ lảo đảo một cái, rốt cuộc không kịp giữ thăng bằng nên ngã nhào xuống đất. Thoạt nhìn lão có vẻ không được như bình thường, chỉ sợ cũng đã bị hạ độc rồi.
Trình Tuyết Tường vội vàng muốn đứng lên, lại bị Sở Phi Dương án trụ, thấp giọng nói: “Trình huynh chớ động, bây giờ chưa phải lúc.”
Trình Tuyết Tường cố gắng nhẫn nhịn, cắn răng nhìn về phía trước, gân xanh trên trán nổi lên.
Viên Khang Thọ miễn cưỡng đi tới nơi đài cao, Ngọc nhi vung ngân tiên, khẽ quát: “Lão tặc, thấy Vô Cực trang chủ, còn không mau quỳ xuống!”
Viên Khang Thọ nhìn về phía trung niên mỹ phụ diện dung niên khinh, nhưng chỉ trừng mắt tức giận hừ một tiếng: “Yêu phụ, lão phu hôm nay tính sai một bước mới rơi vào bẫy của ngươi, là lão phu sơ sẩy. Ngươi muốn đánh muốn giết thì cứ việc đến đây!”
Vô Cực trang chủ ngược lại chỉ ung dung nhìn lão một hồi, đột nhiên khẽ thở dài nói: “Ngươi cư nhiên đã già như vậy rồi!”
Ngữ khí giống như đối với người đã từng quen biết. Viên Khang Thọ nhíu mày nhìn nàng, nghi ngờ trên mặt một tia cũng không giảm.
Vô Cực trang chủ cười lạnh một tiếng: “Viên đại hiệp, Viên Minh Chủ, ngài thực sự là quý nhân hay quên.” Nói đến mấy chữ cuối cùng, nàng cũng đã nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện vẻ hung dữ.
“Xem ra chính là món nợ phong lưu của lão Minh Chủ a.” Thanh Lang ‘sách’ một tiếng, “Nhìn không ra được a, lão Minh Chủ lúc còn trẻ thực không đơn giản, làm sao lại trêu chọc phải cực phẩm nữ tử như vậy chứ!”
Quân Thư Ảnh sau một hồi quan sát mới nói: “Vô Cực trang chủ rõ ràng là muốn Viên Khang Thọ phải xuất hiện ở đây, nhưng lão nhân này lại quên sạch những chuyện về nàng. Nếu lão còn tiếp tục không nhớ ra, nữ nhân này nhất định sẽ bởi vì không cam lòng mà sinh căm ghét, chắc chắn sẽ không chịu để yên.”
Y vừa dứt lời, Vô Cực trang chủ quả nhiên tiếp tục nói: “Viên Khang Thọ, ta cho ngươi thời gian nửa nén hương, ngươi nếu như vẫn còn không nhớ ra nổi, ta sẽ lấy máu của mười người ở đây!” Nàng mạnh mẽ vung tay, lập tức liền có vài tên đệ tử Vô Cực xông về phía nghiễm tràng, trong nháy mắt bắt lấy mười người ném lên đài cao.
Mấy người bị ném lên vẻ mặt vẫn còn u mê, sau một lát mới ý thức được chuyện gì xảy ra, rầm rập quỳ xuống, luôn miệng cầu xin tha mạng.
Thanh Lang ghé sát Quân Thư Ảnh, cười nói: “Trang chủ này quả nhiên thẹn quá hoá giận. Thư Ảnh, ngươi đối với tâm tư của phụ nữ thực hiểu biết.” =]]
“Đây rõ ràng là thông tính của con người, ngươi nếu ngay cả việc này cũng nhìn không ra thì chỉ sợ ngươi là lão hồ đồ rồi.” Quân Thư Ảnh không thèm liếc mắt nhìn Thanh Lang lấy một cái, không chút khách khí nói.
Trên đài cao, Viên Khang Thọ chứng kiến những người kia đang quỳ lạy van xin, hừ lạnh một tiếng nói: “Những người này đều là phản đồ võ lâm Trung Nguyên, ngươi lấy mạng của bọn chúng để uy hiếp lão phu, không phải quá buồn cười hay sao?”
“Phản đồ? Lúc trước Vô Cực sơn trang ta đã cho bọn chúng hai sự lựa chọn, hoặc là quy phục hoặc là chết. Khi đó Võ Lâm minh mà bọn chúng vẫn dựa vào đang ở nơi nào? Viên Minh Chủ đang ở đâu?” Vô Cực trang chủ cười lạnh nói, “Bọn chúng cũng chỉ là một đám người đáng thương tận lực muốn sống. Viên Minh Chủ ngươi không phải nuôi chí bảo vệ võ lâm Trung Nguyên trăm năm thái bình sao? Tại sao không hỏi những kẻ phản đồ này một chút, ngươi đến tột cùng đã làm việc đó như thế nào?”
Vô Cực trang chủ đối với lão hiểu rõ như vậy khiến Viên Khang Thọ không khỏi có chút sửng sốt, càng thêm ngờ vực, thực sự lão không nhớ nổi trung niên mỹ phụ này đến tột cùng là ai, nhưng chỉ sợ ở đây tất cả mọi người đều đã đoán được nàng nhất định là người quen cũ của lão.
“Viên lão Minh Chủ, đây rõ ràng là chính món nợ phong lưu của ngươi nhưng lại để cho tất cả võ lâm Trung Nguyên phải chịu tai hoạ. Chúng ta vì muốn bảo vệ gia nhân thủ hạ của mình nên mới không thể không đầu phục Vô Cực sơn trang, ngươi mới là người gây nên tội lỗi này!” Không biết là kẻ nào trong đám người ở dưới giận dữ hét lên. Một câu này giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, trong nháy mắt nổi lên một cơn sóng phẫn nộ.
Viên Khang Thọ quay đầu nhìn về phía chúng nhân đang kích động, trên khuôn mặt già nua hiện ra một tia chấn kinh cùng ngỡ ngàng, nhất thời cũng không biết phải ứng đối ra sao. Lão ở Võ lâm minh dốc hết tâm huyết, không thẹn với trời đất, chưa bao giờ có nửa điểm tư tâm, thậm chí cả đời không dính đến tư tình nhi nữ, vốn cho là sớm đã để lại hiệp danh, không thể ngờ rốt cuộc vào lúc này lại phải đối mặt với nhiều chỉ trích phẫn nộ như vậy.
Vô Cực trang chủ mắt lạnh nhìn lão, lạnh lùng nói: “Viên Minh Chủ, hương sắp tàn rồi.”
Viên Khang Thọ mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía nàng, chiếu vào tầm mắt vẫn là khuôn mặt mỹ lệ nhìn không rõ tuổi. Ánh mắt của nàng hàm chứa lãnh mạc, phẫn nộ nhưng lão hoàn toàn cảm thấy xa lạ.
Rốt cuộc nàng là ai?!
Phía trên mười người đang liều mạng cầu xin, phía dưới chúng nhân tức giận không ngừng nộ mạ, Vô Cực trang chủ chân mày xô lại nhìn chằm chằm Viên Khang Thọ, một thân xuyết sức rườm rà, y phục đứng giữa sơn cốc bị gió lạnh thổi bay phất phơ, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Một người trăm phương ngàn kế mấy chục năm trời tìm cách trả thù, thế nhưng ngay cả nàng là ai cũng lão cũng không nhớ được, vô tình như vậy nếu so với thần binh lợi khí thì băng lãnh phong lợi hơn nhiều.
“Viên Khang Thọ!” Vô Cực trang chủ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, giận giữ quát lên một tiếng, “Ngươi, nam nhân vô tình vô nghĩa này! Ta hôm nay phải giết ngươi, dùng đầu của ngươi tế điện mấy ngàn tộc nhân uổng mạng của Tứ Phương trại ta!”
“Tứ Phương trại?” Viên Khang Thọ lẩm bẩm, “Ngươi là… trại chủ Tứ Phương trại…” Rốt cuộc trong trí nhớ cũng tìm ra một tia quen thuộc, Viên Khang Thọ buột miệng nói ra một cái tên: “Trì Oanh!”
Một đạo bạch luyện (dải lụa màu trắng) chớp mắt đã quấn lên cổ Viên Khang Thọ, giờ phút này đột nhiên khựng lại.
Vô Cực trang chủ hiện ra thần sắc phức tạp, nàng còn chưa mở miệng, một đạo bóng dáng đột nhiên từ trong đám người phía dưới nhảy lên, khí thế sắc bén vọt lên đài cao.
Trình Tuyết Tường trong tay cầm Ảnh Nhẫn, dưới chân vận lực, bay vụt qua đỉnh đầu mọi người.
Tại thời điểm Vô Cực trang chủ bạo nộ, hắn không thể kiềm chế hơn được nữa, chẳng quan tâm đến ba người kia mà một mình nhảy vọt lên, phi thân lên đài cao.
“Tuyết nhi…” Viên Khang Thọ nhìn thấy hắn, mở miệng kêu lên.
Trong đám người trà trộn có người của Võ Lâm minh, nhưng không hề khiến cho Vô Cực trang chủ ngạc nhiên hay lúng túng. Nàng ngăn lại một đòn sắc bén của Trình Tuyết Tường vung tới, thu hồi bạch luyện rồi ngồi trở lại ghế. Mấy tên đệ tử Vô Cực nhanh chóng tiến lên, che chắn trước người nàng.
“Sư phụ, người không sao chứ?” Trình Tuyết Tường đỡ lấy Viên Khang Thọ, lo lắng hỏi, “Người như thế nào lại tới đây?”
Viên Khang Thọ thở dài não nề, nhìn về phía Thánh Cô vẫn đang đứng ở một bên chứng kiến sự việc, lắc đầu nói: “Vi sư không cảnh giác nên trúng mưu.”
Thanh âm lạnh nhạt của Vô Cực trang chủ vào lúc này lại vang lên: “Tốt lắm, Viên Khang Thọ, ngươi tiếp tục thăm hỏi đồ tử đồ tôn duy nhất của ngươi đi. Sau ngày hôm nay, Võ lâm minh nếu không còn hậu thế thì võ lâm Trung Nguyên chắc chắn sẽ máu chảy thành sông, vĩnh viễn không được an bình!”
“Trang chủ, lời nói cũng đừng quá vẹn toàn mới phải.” Một đạo thanh âm khác lại vang lên giữa trời, mọi người đang huyên náo thoáng chốc bị nội lực của thanh âm này làm cho chấn động, rốt cuộc im bặt.
Rõ ràng chưa kịp cảm thấy một tia uy chấn thì đã phảng phất có áp lực từ bốn phía dồn lại. Cảm giác áp bách này vừa nhu hòa như nước lại vừa triền miên không dứt, tiếp nhận trong một khoảnh khắc nhưng lại không thể dùng lời nào để diễn tả.
Ba đạo bóng dáng từ trong đám người chợt lóe lên, như chim yến đạp gió, chớp mắt đã đứng trên đài cao.
Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn lên. Bất ngờ, trang chủ Vô Cực thần bí tột cùng lại là một mỹ phụ trung niên.
Gò má có vẻ gầy guộc, làn môi mỏng mím chặt lạnh lùng uy nghiêm, mắt phượng sắc lạnh quét qua nghiễm tràng, chân mày giống như mang theo lợi tiến băng sương, nhìn khắp nơi chúng nhân đang im phăng phắc.
“Nữ nhân?” Thanh Lang vô cùng kinh ngạc nói.
Những người xung quanh thần tình mơ hồ cũng đưa mắt nhìn nhau, xem ra trước đó cũng chưa từng thấy qua diện mạo thực sự của vị Vô Cực trang chủ này.
Vô cực trang chủ cước bộ nhẹ nhàng, từ trên bậc thang chậm rãi bước xuống đài cao đồ sộ sớm đã được dựng lên, bài trí khéo léo.
Ngọc nhi không biết từ đâu bước lên đỡ lấy Vô Cực trang chủ tiến về phía tọa ỷ hồ bì (ghế tựa bọc da cáo).
Trung niên mỹ phụ khẽ phất tay áo, xoay người ngồi xuống ghế.
Nàng chậm rãi đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi mới phát ra âm thanh: “Thánh Cô ở chỗ nào?”
Bốn người trà trộn ở phía dưới tinh thần đều lay động, quả nhiên đã đến lúc Thánh Cô hiện thân rồi.
Vô Cực trang chủ vừa dứt lời, ở một góc nghiễm tràng bất ngờ phát sinh hỗn loạn, thanh âm hỗn độn vọng lại. Một đạo thanh linh nữ thanh truyền ra: “Nữ nhi ở đây, nữ nhi chúc trang chủ phúc thọ vô cực! Nữ nhi lần này đi Trung Nguyên, may mắn không làm nhục mệnh, đem người này trở về sơn trang, làm lễ vật mừng thọ trang chủ!”
“Viên cô nương, ngươi vì sao…” Thanh âm của một nam tử đang luống cuống nhưng lại bị cắt ngang.
Trình Tuyết Tường nghe xong thanh âm này cả người chấn động, đột nhiên ngẩng cao đầu cố gắng nhìn về phía đó.
Sở Phi Dương phát giác hắn bất thường, thấp giọng hỏi: “Trình minh chủ, làm sao vậy?”
“Thanh âm này, thanh âm này… là của sư huynh ta!” Trình Tuyết Tường vội la lên, “Hắn vì sao lại ở đây? Lẽ nào Võ Lâm minh thực sự đã xảy ra chuyện?”
“Võ Lâm minh khẳng định đã xảy ra chuyện.” Thanh Lang đột nhiên nói, “Huynh nhìn đi.”
Chỉ thấy ở một góc đám người vốn đang vây quanh tự giác tránh ra hai bên, ở giữa xuất hiện một lối đi đủ năm người cùng song hành.
Một lục y nữ tử vừa đi vừa đẩy một người về phía trước, người nọ thất tha thất thểu suýt nữa ngã sõng soài nhưng vẫn miễn giữ thăng bằng, đứng thẳng sống lưng không chịu khuất phục.
Sở Phi Dương cùng với Trình Tuyết Tường định thần nhìn lại, người đó không ngờ lại là sư phụ của Trình Tuyết Tường, Viên Khang Thọ.
Tất cả mọi người đã từng suy đoán Vô Cực sơn trang này cùng với võ lâm Trung Nguyên có mâu thuẫn nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới lại cùng với Viên lão Minh Chủ có quan hệ.
Lục y nữ tử chậm rãi đi thẳng về phía trước, trên khuôn mặt xinh đẹp lại là một tầng hàn nhược băng sương, chính là Thánh Cô của Vô Cực sơn trang đã lâu không thấy mặt.
Viên Khang Thọ căm tức nhìn về phía lục y nữ tử, hung hăng nói: “”Là lão phu mắt bị mù, cả tin lời nói của nữ oa ngươi!”
Thánh Cô nhếch môi khẽ cười: “Viên lão tiền bối, ta cũng không có lừa gạt lão a, ta nói có thể đem lão trà trộn vào Vô Cực sơn trang, gặp mặt Vô Cực trang chủ, thật sự ta đã làm được rồi a. Võ Lâm minh các ngươi đối với ta còn oán giận cái gì?”
Nàng nói xong lại nhìn về phía Vô Cực trang chủ ở trên đài cao. Trung niên mỹ phụ đang lặng yên quan sát sự việc, nàng không lên tiếng, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, khiến cho kẻ khác thực sự không biết rốt cuộc nàng đang có tính toán gì.
Thánh Cô lại đẩy Viên Khang Thọ về phía trước, nói: “Minh Chủ, trang chủ của chúng ta đang ở phía trước chờ ngươi, ngươi muốn thì xin mời đi.”
Viên Khang Thọ lảo đảo một cái, rốt cuộc không kịp giữ thăng bằng nên ngã nhào xuống đất. Thoạt nhìn lão có vẻ không được như bình thường, chỉ sợ cũng đã bị hạ độc rồi.
Trình Tuyết Tường vội vàng muốn đứng lên, lại bị Sở Phi Dương án trụ, thấp giọng nói: “Trình huynh chớ động, bây giờ chưa phải lúc.”
Trình Tuyết Tường cố gắng nhẫn nhịn, cắn răng nhìn về phía trước, gân xanh trên trán nổi lên.
Viên Khang Thọ miễn cưỡng đi tới nơi đài cao, Ngọc nhi vung ngân tiên, khẽ quát: “Lão tặc, thấy Vô Cực trang chủ, còn không mau quỳ xuống!”
Viên Khang Thọ nhìn về phía trung niên mỹ phụ diện dung niên khinh, nhưng chỉ trừng mắt tức giận hừ một tiếng: “Yêu phụ, lão phu hôm nay tính sai một bước mới rơi vào bẫy của ngươi, là lão phu sơ sẩy. Ngươi muốn đánh muốn giết thì cứ việc đến đây!”
Vô Cực trang chủ ngược lại chỉ ung dung nhìn lão một hồi, đột nhiên khẽ thở dài nói: “Ngươi cư nhiên đã già như vậy rồi!”
Ngữ khí giống như đối với người đã từng quen biết. Viên Khang Thọ nhíu mày nhìn nàng, nghi ngờ trên mặt một tia cũng không giảm.
Vô Cực trang chủ cười lạnh một tiếng: “Viên đại hiệp, Viên Minh Chủ, ngài thực sự là quý nhân hay quên.” Nói đến mấy chữ cuối cùng, nàng cũng đã nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện vẻ hung dữ.
“Xem ra chính là món nợ phong lưu của lão Minh Chủ a.” Thanh Lang ‘sách’ một tiếng, “Nhìn không ra được a, lão Minh Chủ lúc còn trẻ thực không đơn giản, làm sao lại trêu chọc phải cực phẩm nữ tử như vậy chứ!”
Quân Thư Ảnh sau một hồi quan sát mới nói: “Vô Cực trang chủ rõ ràng là muốn Viên Khang Thọ phải xuất hiện ở đây, nhưng lão nhân này lại quên sạch những chuyện về nàng. Nếu lão còn tiếp tục không nhớ ra, nữ nhân này nhất định sẽ bởi vì không cam lòng mà sinh căm ghét, chắc chắn sẽ không chịu để yên.”
Y vừa dứt lời, Vô Cực trang chủ quả nhiên tiếp tục nói: “Viên Khang Thọ, ta cho ngươi thời gian nửa nén hương, ngươi nếu như vẫn còn không nhớ ra nổi, ta sẽ lấy máu của mười người ở đây!” Nàng mạnh mẽ vung tay, lập tức liền có vài tên đệ tử Vô Cực xông về phía nghiễm tràng, trong nháy mắt bắt lấy mười người ném lên đài cao.
Mấy người bị ném lên vẻ mặt vẫn còn u mê, sau một lát mới ý thức được chuyện gì xảy ra, rầm rập quỳ xuống, luôn miệng cầu xin tha mạng.
Thanh Lang ghé sát Quân Thư Ảnh, cười nói: “Trang chủ này quả nhiên thẹn quá hoá giận. Thư Ảnh, ngươi đối với tâm tư của phụ nữ thực hiểu biết.” =]]
“Đây rõ ràng là thông tính của con người, ngươi nếu ngay cả việc này cũng nhìn không ra thì chỉ sợ ngươi là lão hồ đồ rồi.” Quân Thư Ảnh không thèm liếc mắt nhìn Thanh Lang lấy một cái, không chút khách khí nói.
Trên đài cao, Viên Khang Thọ chứng kiến những người kia đang quỳ lạy van xin, hừ lạnh một tiếng nói: “Những người này đều là phản đồ võ lâm Trung Nguyên, ngươi lấy mạng của bọn chúng để uy hiếp lão phu, không phải quá buồn cười hay sao?”
“Phản đồ? Lúc trước Vô Cực sơn trang ta đã cho bọn chúng hai sự lựa chọn, hoặc là quy phục hoặc là chết. Khi đó Võ Lâm minh mà bọn chúng vẫn dựa vào đang ở nơi nào? Viên Minh Chủ đang ở đâu?” Vô Cực trang chủ cười lạnh nói, “Bọn chúng cũng chỉ là một đám người đáng thương tận lực muốn sống. Viên Minh Chủ ngươi không phải nuôi chí bảo vệ võ lâm Trung Nguyên trăm năm thái bình sao? Tại sao không hỏi những kẻ phản đồ này một chút, ngươi đến tột cùng đã làm việc đó như thế nào?”
Vô Cực trang chủ đối với lão hiểu rõ như vậy khiến Viên Khang Thọ không khỏi có chút sửng sốt, càng thêm ngờ vực, thực sự lão không nhớ nổi trung niên mỹ phụ này đến tột cùng là ai, nhưng chỉ sợ ở đây tất cả mọi người đều đã đoán được nàng nhất định là người quen cũ của lão.
“Viên lão Minh Chủ, đây rõ ràng là chính món nợ phong lưu của ngươi nhưng lại để cho tất cả võ lâm Trung Nguyên phải chịu tai hoạ. Chúng ta vì muốn bảo vệ gia nhân thủ hạ của mình nên mới không thể không đầu phục Vô Cực sơn trang, ngươi mới là người gây nên tội lỗi này!” Không biết là kẻ nào trong đám người ở dưới giận dữ hét lên. Một câu này giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, trong nháy mắt nổi lên một cơn sóng phẫn nộ.
Viên Khang Thọ quay đầu nhìn về phía chúng nhân đang kích động, trên khuôn mặt già nua hiện ra một tia chấn kinh cùng ngỡ ngàng, nhất thời cũng không biết phải ứng đối ra sao. Lão ở Võ lâm minh dốc hết tâm huyết, không thẹn với trời đất, chưa bao giờ có nửa điểm tư tâm, thậm chí cả đời không dính đến tư tình nhi nữ, vốn cho là sớm đã để lại hiệp danh, không thể ngờ rốt cuộc vào lúc này lại phải đối mặt với nhiều chỉ trích phẫn nộ như vậy.
Vô Cực trang chủ mắt lạnh nhìn lão, lạnh lùng nói: “Viên Minh Chủ, hương sắp tàn rồi.”
Viên Khang Thọ mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía nàng, chiếu vào tầm mắt vẫn là khuôn mặt mỹ lệ nhìn không rõ tuổi. Ánh mắt của nàng hàm chứa lãnh mạc, phẫn nộ nhưng lão hoàn toàn cảm thấy xa lạ.
Rốt cuộc nàng là ai?!
Phía trên mười người đang liều mạng cầu xin, phía dưới chúng nhân tức giận không ngừng nộ mạ, Vô Cực trang chủ chân mày xô lại nhìn chằm chằm Viên Khang Thọ, một thân xuyết sức rườm rà, y phục đứng giữa sơn cốc bị gió lạnh thổi bay phất phơ, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Một người trăm phương ngàn kế mấy chục năm trời tìm cách trả thù, thế nhưng ngay cả nàng là ai cũng lão cũng không nhớ được, vô tình như vậy nếu so với thần binh lợi khí thì băng lãnh phong lợi hơn nhiều.
“Viên Khang Thọ!” Vô Cực trang chủ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, giận giữ quát lên một tiếng, “Ngươi, nam nhân vô tình vô nghĩa này! Ta hôm nay phải giết ngươi, dùng đầu của ngươi tế điện mấy ngàn tộc nhân uổng mạng của Tứ Phương trại ta!”
“Tứ Phương trại?” Viên Khang Thọ lẩm bẩm, “Ngươi là… trại chủ Tứ Phương trại…” Rốt cuộc trong trí nhớ cũng tìm ra một tia quen thuộc, Viên Khang Thọ buột miệng nói ra một cái tên: “Trì Oanh!”
Một đạo bạch luyện (dải lụa màu trắng) chớp mắt đã quấn lên cổ Viên Khang Thọ, giờ phút này đột nhiên khựng lại.
Vô Cực trang chủ hiện ra thần sắc phức tạp, nàng còn chưa mở miệng, một đạo bóng dáng đột nhiên từ trong đám người phía dưới nhảy lên, khí thế sắc bén vọt lên đài cao.
Trình Tuyết Tường trong tay cầm Ảnh Nhẫn, dưới chân vận lực, bay vụt qua đỉnh đầu mọi người.
Tại thời điểm Vô Cực trang chủ bạo nộ, hắn không thể kiềm chế hơn được nữa, chẳng quan tâm đến ba người kia mà một mình nhảy vọt lên, phi thân lên đài cao.
“Tuyết nhi…” Viên Khang Thọ nhìn thấy hắn, mở miệng kêu lên.
Trong đám người trà trộn có người của Võ Lâm minh, nhưng không hề khiến cho Vô Cực trang chủ ngạc nhiên hay lúng túng. Nàng ngăn lại một đòn sắc bén của Trình Tuyết Tường vung tới, thu hồi bạch luyện rồi ngồi trở lại ghế. Mấy tên đệ tử Vô Cực nhanh chóng tiến lên, che chắn trước người nàng.
“Sư phụ, người không sao chứ?” Trình Tuyết Tường đỡ lấy Viên Khang Thọ, lo lắng hỏi, “Người như thế nào lại tới đây?”
Viên Khang Thọ thở dài não nề, nhìn về phía Thánh Cô vẫn đang đứng ở một bên chứng kiến sự việc, lắc đầu nói: “Vi sư không cảnh giác nên trúng mưu.”
Thanh âm lạnh nhạt của Vô Cực trang chủ vào lúc này lại vang lên: “Tốt lắm, Viên Khang Thọ, ngươi tiếp tục thăm hỏi đồ tử đồ tôn duy nhất của ngươi đi. Sau ngày hôm nay, Võ lâm minh nếu không còn hậu thế thì võ lâm Trung Nguyên chắc chắn sẽ máu chảy thành sông, vĩnh viễn không được an bình!”
“Trang chủ, lời nói cũng đừng quá vẹn toàn mới phải.” Một đạo thanh âm khác lại vang lên giữa trời, mọi người đang huyên náo thoáng chốc bị nội lực của thanh âm này làm cho chấn động, rốt cuộc im bặt.
Rõ ràng chưa kịp cảm thấy một tia uy chấn thì đã phảng phất có áp lực từ bốn phía dồn lại. Cảm giác áp bách này vừa nhu hòa như nước lại vừa triền miên không dứt, tiếp nhận trong một khoảnh khắc nhưng lại không thể dùng lời nào để diễn tả.
Ba đạo bóng dáng từ trong đám người chợt lóe lên, như chim yến đạp gió, chớp mắt đã đứng trên đài cao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook