Tác giả: Nam Phong Ca

Ngọc nhi dẫn người trở về Vô Cực sơn trang trong khi Thánh Cô vẫn chưa thấy xuất hiện.

Trình Tuyết Tường có chút lo lắng nói: “Không lẽ hành động của chúng ta đã bị bại lộ?”

Thanh Lang lắc đầu, rất chắc chắn nói: “Không thể có khả năng này.”

Quân Thư Ảnh hiếm khi đồng tình: “Chúng ta làm gì cũng thận trọng, sao có thể bại lộ hành tung. Trình minh chủ cũng không cần đánh giá quá cao thực lực kẻ địch như vậy.”

“Sở huynh, huynh thấy thế nào?” Trình Tuyết Tường lại nhìn về phía Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương im lặng suy nghĩ, lúc này mới mở miệng nói: “Ta cũng cảm thấy nguyên nhân không phải là ở chúng ta. Ta lo chính là võ lâm Trung Nguyên sẽ xảy ra chuyện. Thánh Cô chỉ một mực hoạt động ở Trung Nguyên, hiện tại thọ thần Vô Cực trang chủ gần kề nhưng nàng vẫn chưa trở về. E rằng Trung Nguyên có biến.”

“Trung Nguyên có biến?” Cao Phóng vội la lên, “Vân Thâm, còn có mấy đứa trẻ…”

Quân Thư Ảnh nói: “Vân Thâm sẽ không sao, tiểu tử đó rất lanh lợi. Vả lại Thanh Phong kiếm phái lớn như vậy, lão đầu tử lão hồ ly kia chẳng phải thành tinh rồi sao, sẽ không có việc gì.”

“Còn có Thiên Nhất giáo ở đó nữa.” Thanh Lang cũng nói, “Thanh Tĩnh sẽ trông nom, Tiểu Phóng không cần lo lắng.”

Cao Phóng liếc mắt nhìn y: “Ngươi đem trọng trách nặng như vậy giao phó cho một đứa trẻ?”

Thanh Lang khóe miệng nhếch lên nói: “Chẳng lẽ lại phó thác cho Tiểu Kỳ sao?”

Cao Phóng nhíu mày trầm mặc, thực sự là… không thể.

Đợi cho đến khi đoàn người dọc theo sơn đạo đi xa, cuối cùng nhìn không thấy dấu vết, Sở Phi Dương mới đứng lên nói: “Không cần suy đoán, suy nghĩ nhiều cũng không ích gì, ta tin tưởng năng lực của Tín Vân Thâm. Cho dù Thánh Cô kia có tính toán gì đi chăng nữa thì tới thọ yến nhất định sẽ rõ ràng.”

Trở lại sơn động tạm thời dừng chân, Hạng Ninh Tử từ bên trong đi ra đón.

“Sở đại hiệp, các huynh đã trở về.” Hạng Ninh Tử la lên, “Sư phụ ta đã tỉnh. Cao đại ca, làm phiền huynh tới xem xét một chút.”

Hạng Ninh Tử biết sư phụ hắn đã từng là người của Vô Cực sơn trang, bởi vậy ở trước mặt mọi người bao giờ cũng cảm thấy hết sức hổ thẹn. Nhưng dù sao cũng là sư phụ của hắn, ơn dưỡng dục giáo đạo không thể quên, bởi vậy chỉ có thể mặt dày thỉnh cầu Cao Phóng, nói xong mặt liền đỏ bừng bừng.

Mấy ngày trôi qua Hứa Trực đã khôi phục một chút, lại có Cao Phóng chữa trị, lão lúc này đã tỉnh táo nhưng người lại có vẻ càng thêm già nua, tinh thần cũng không còn nhanh nhẹn như lúc trước, miệng thì thào nhớ tới Lệ nhi.

Cao Phóng bắt mạch cho lão, hướng Hạng Ninh Tử nói: “Sư phụ ngươi thể cốt vốn khoẻ mạnh, hiện tại cũng không còn đáng ngại, chỉ cần sau khi sự tình này kết thúc, trở về hảo hảo tĩnh dưỡng là tốt rồi.”

Quân Thư Ảnh ôm cánh tay đứng ở một bên, cúi đầu nhìn vào Hứa Trực ánh mắt đang đăm đăm bộ dạng si ngốc, nhíu mày nói: “Lão không phải là u mê rồi chứ?”

Cao Phóng mở mí mắt Hứa Trực ra nhìn một chút, lại nhẫn nại hỏi lão mấy vấn đề, rồi mới đứng dậy nói: “Không phải, lão chỉ là chịu đả kích quá lớn, nhất thời có chút thất hồn lạc phách.”

“Lão đầu này khẳng định vẫn còn một số việc giấu giếm chúng ta, nếu lão không u không mê thì nhanh nhanh để lão nói ra hết.” Quân Thư Ảnh nói.

Mấy người đồng loạt nhìn về phía Hứa Trực, nhưng lão vẫn giữ nguyên bộ dạng ngu ngơ, trái lại Hạng Ninh Tử có chút khó xử che chắn trước mặt sư phụ hắn: “Quân công tử, sư phụ ta trọng thương, bệnh nặng mới tỉnh, thần chí cũng không được rõ ràng. Hơn nữa, người cũng là bị Thánh Cô kia hãm hại.”

“Lão đầu này vốn là tiếp tay cho Vô Cực sơn trang.” Quân Thư Ảnh nói, “Đại chiến sắp đến, lão trái lại một mực giấu giếm, đúng là không có chút nào hối cải. Người như thế chính là phản đồ võ lâm Trung Nguyên, các ngươi không thể cứ tiếp tục hảo tâm thương xót một tên phản đồ.” Y một tay chỉ vào mấy người Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương đưa tay nắm lấy ngón tay bạch tích của Quân Thư Ảnh, kéo y đến bên người.

Kẻ lúc trước đem võ lâm Trung Nguyên quấy nhiễu đến nỗi tinh phong huyết vũ hiện tại lại ở chỗ này lên án kịch liệt phản đồ võ lâm Trung Nguyên khiến Sở đại hiệp trong lòng không khỏi âm thầm đắc ý, cảm khái phong thủy luân chuyển, thế sự vô thường.

“Đừng nóng nảy, cứ để ta hỏi lão.” Sở Phi Dương vỗ vỗ bả vai Quân Thư Ảnh, lại nhìn Hạng Ninh Tử nói: “Hạng huynh đệ, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không kích động sư phụ ngươi, nhưng Thư Ảnh nói đúng, đại chiến sắp đến, bất luận giấu giếm cái gì cũng là phản bội, ngươi cũng không hy vọng sư phụ ngươi mắc thêm sai lầm nữa đúng không?”

Hạng Ninh Tử nghe xong, càng nghĩ lại càng thấy Sở Phi Dương nói rất có lý, tuy rằng vẫn khó xử nhưng cũng không ngăn cản nữa.

Sở Phi Dương ngồi xuống nhìn Hứa Trực, sau một lát mới nói: “Nghiêm môn chủ, lão trước kia rời bỏ Vô Cực sơn trang, tới Trung Nguyên mai danh ẩn tích, hiện giờ vào lúc Vô Cực sơn trang tác oai tác quái lại chủ động hiện thân, ta tin tưởng lão vốn là người có lòng từ bi. Về Vô Cực sơn trang, lão rốt cuộc còn giấu giếm chúng ta những gì, ta hi vọng giữa lúc võ lâm Trung Nguyên đang gặp khổ nạn, liên luỵ đến hàng ngàn hàng vạn người vô tội, môn chủ có thể thẳng thắn nói cho chúng ta biết, giúp giang hồ sớm vượt qua kiếp nạn này.”

Sở Phi Dương tình chân ý thiết nói xong, Hứa Trực vẫn nghiêm mặt như một khúc gỗ không đáp lời, giống như hoàn toàn không nghe thấy gì.

Quân Thư Ảnh đứng ở phía sau Sở Phi Dương, hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy lão gia hỏa này vốn là kiên định chủ ý không mở miệng. Nhi tử của ở trong mê hồn động nhiều năm như vậy, trong khi Vô Cực sơn trang gần ngay trước mắt nhưng căn bản không có người cứu. Mặc dù như vậy nhưng lão vẫn là có ý bênh vực Vô Cực sơn trang. Người như vậy ta nhìn không ra có chút nào từ bi. Lão ngay cả nhi tử của mình cũng không màng vậy còn có thể để ý tới người giang hồ hay sao?”

Quân Thư Ảnh không chút lưu tình nói, tròng mắt Hứa Trực giật giật, vài tia thần thái cư nhiên khôi phục trở lại, không còn đờ đẫn như lúc trước nữa. Lão nhìn về phía Quân Thư Ảnh, lại bị hai đạo ánh mắt sắc bén chọc thương liền vội và quay mặt đi.

Sở Phi Dương tận đáy lòng giơ lên một ngón tay cái. Mặt xấu xa này đôi khi cũng thật tốt.

Sắc mặt Hứa Trực sau một hồi nhăn nhó mới khàn giọng mở miệng nói: “Lão phu sẽ đem nhưng chuyện lão phu biết nói cho các ngươi. Nhưng, có một chuyện lão phu cho dù có chết cũng sẽ không nói. Vả lại nó cũng không liên quan đến mục đích lần này các ngươi đến đây, hi vọng các ngươi nể tình ta tuổi già sức yếu, không cần tiếp tục bức bách ta.”

Sở Phi Dương nhìn lão đã đến cực hạn, hiểu rõ tiếp tục bức cũng vô dụng, liền gật đầu đồng ý với điều kiện của Hứa Trực.



Thọ thần đã đến gần, Sở Phi Dương căn dặn Hạng Ninh Tử, đến ngày đó sẽ để hắn cùng Hứa Trực và A Doanh ở lại sơn động của Hiên Viên Dật tránh bị liên lụy, thời điểm đó bọn họ khẳng định là không rảnh rỗi để chiếu cố những người này.

Hạng Ninh Tử biết mình võ công không đủ cao, không thể giúp gì, cũng không muốn liên luỵ những người khác bởi vậy đối với Sở Phi Dương thì bảo sao nghe vậy, hoàn toàn không có dị nghị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương