Tường đá hạ xuống, cơ quan mở ra, đại môn rộng mở, ánh nắng nhàn nhạt từ bên ngoài chiếu vào. Mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy ra ngoài.

Bên ngoài vẫn là một sơn động nhưng không hề bị phong bế trong lòng núi, ngoài động có một phiến thạch môn, xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy bên ngoài cỏ dại mọc tươi tốt.

So với sơn động bên trong ấn giấu trùng trùng điệp điệp cơ quan hung hiểm kia thì nơi này rõ ràng là nơi đã từng có người ở, có lẽ chính là người đã bày ra trận pháp này.

Trong một góc sáng sủa của sơn động chất một đống nồi bát, còn có một chiếc hỏa lò. Hai bên hỏa lò thậm chí còn có một bộ dụng cụ dùng để tróc xương thịt động vật. Tất cả đều rất bình thường giống như chủ nhân của nó bất cứ lúc nào cũng có thể quay trở về.

Thanh Lang sau một hồi đánh giá mới mở miệng nói: “Xem ra chúng ta mới từ phòng ngủ người ta đi ra, hiện giờ là tới phòng bếp.”

Hạng Ninh Tử rất phối hợp cười lên mấy tiếng nhưng thấy những người khác đều đang liếc mắt nhìn thì vội vã ngậm miệng. Chỉ có Thanh Lang là đi tới vỗ vai hắn, nói: “Tiểu tử, ngươi rất có tiền đồ.”

Bên cạnh hỏa lò bừa bộn vài phiến đá, Sở Phi Dương đi tới xem xét thì thấy trên những phiến đá này có khắc chữ. Đem chúng sắp xếp lại, tựa hồ là thông điệp mà người bày trận muốn lưu lại cho những ai đến được đây.

“Tiểu tử, nếu như ngươi thấy được những phiến đá này thì chúc mừng ngươi vì ngươi đã có thể còn sống mà ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời. Ở bên trong có sợ hãi không? Ha ha!”

Thanh Lang nói: “Vị lão tiền bối này có điểm cần phải ăn đòn.”

Sở Phi Dương trừng mắt liếc y, tiếp tục nhìn xuống dưới: “Tin ta đi, ta đối với các ngươi không có ác ý. Mặc dù có người đã chết trong cơ quan của ta nhưng đó chính là sự lựa chọn của bọn họ, không phải ta bức, có đúng không? Ta để cho bọn họ ở thời điểm trước khi chết một khắc bị chi phối bởi ảo ảnh, tuyệt đối không hề đau đớn, ta thân là một đại tông sư từ bi, các ngươi nhất định hiểu.”

“Các ngươi nếu đã nếm trăm cay nghìn đắng để đến đây chắc hẳn biết tới sự tồn tại của Liên Sơn tộc. Liên Sơn tộc nhân thân thể mang dị năng, nhưng lại không có một chút sức lực tự bảo vệ mình, cho nên ta mới thiết hạ cơ quan này, hy vọng có thể bảo vệ bọn họ vài đời yên ổn, không bị hệ lụy bởi thế nhân vẩn đục.”

“Nhưng Liên Sơn tộc nhân thiện lương đến mức gần như nhu nhược, chẳng khác nào đứa trẻ ba tuổi mang theo dị bảo đứng giữa đường. Thế nhân hiểm ác như vậy sớm muộn gì cũng có ngày Liên Sơn tộc sẽ gặp phải tai ương.”

“Các ngươi có thể thoát ra khỏi cơ quan của ta, nếu không phải người nhân nghĩa cũng là người cực kỳ thông minh. Ta sẽ không nhiều lời với các ngươi. Chẳng biết hiện tại Liên Sơn tộc nhân có bình an? Nếu bình an, ta hi vọng các ngươi hãy lấy thiện để đối đãi với bọn họ. Còn nếu Liên Sơn tộc nhân gặp kiếp nạn thì các ngươi cần phải cứu vớt bọn họ. Đừng tưởng rằng đi ra khỏi sơn động là đã an toàn, thời điểm các ngươi mở ra cơ quan kia cũng là lúc trên người đã trúng dị độc. Nếu muốn sống sót, thỉnh gặp Thánh tử Liên Sơn tộc hỏi một câu, rồi đem câu đó đến gặp chưởng môn đương nhiệm của Thanh Phong kiếm phái trên núi Lãng Nguyệt. Hắn nghe được câu này nhất định sẽ đưa giải dược cho các ngươi. Thời gian của các ngươi chỉ có ba tháng, nhớ lấy nhớ lấy.

Đại chưởng môn đời thứ sáu Thanh Phong kiếm phái Hiên Viên Dật.”

Phiến đá cuối cũng còn khắc lại một hàng chữ: “Đúng rồi, tiểu tử, nhớ kỹ giúp ta đem Lãng Nguyệt kiếm trở về Thanh Phong kiếm phái giao cho chưởng môn đương nhiệm, không được vứt đi cũng không được lấy làm của riêng, tính mệnh du quan, nhớ lấy nhớ lấy.” Bên dưới phiến đá rõ ràng còn có một thanh trường kiếm được bọc vải.

Sở Phi Dương đặt phiến đá xuống, cầm thanh kiếm lên. Nào ngờ liền với kiếm còn có một cơ quan, thân kiếm vừa mới rời khỏi mặt đất thì phiến đá cuối cùng kia cũng nứt ra, vỡ vụn.

Sở Phi Dương xé mảnh vải, trên chuôi kiếm có khắc hai chữ ‘Lãng Nguyệt’ xinh đẹp, ở dưới ánh nắng rạng rỡ đầy sức sống.

Quân Thư Ảnh không dám tin, nói: “Người bày trận thật sự là người của Thanh Phong kiếm phái?”

Sở Phi Dương gật đầu: “Ta sớm đã nói, việc này ta cũng là không lừa gạt các ngươi.”

Thanh Lang vỗ tay tán thưởng nói: “Bây giờ thì bổn giáo chủ đã biết, tại sao Thanh Phong kiếm phái có thể trở thành đại môn phái đệ nhất giang hồ, vững vàng mấy trăm năm không bị quật ngã. Sư tổ của các ngươi thực phi thường không ai sánh bằng. Hiện giờ Vân Thâm là chưởng môn đời thứ mấy? Vị này đã chết cách đây mấy trăm năm rồi vậy mà vẫn có thể đem hậu nhân ra làm trò đùa giỡn trong tay, thật không thể không phục.”

Trình Tuyết Tường cũng gật đầu nói: “Sư phụ ta đã từng nói, giang hồ mấy trăm năm qua luôn luôn tụt dốc. Võ công, y thuật cùng với cơ quan trận pháp bị thất truyền vô số kể, hiện tại cơ hồ hoàn toàn không có khả năng sánh với mấy trăm năm về trước. Bị tiền bối chèn ép đến mức không ngóc đầu lên được như thế này cũng không tính là mất mặt đi.”

Tâm tư Quân Thư Ảnh lại chú ý tới một chuyện khác, y nhìn về phía Sở Phi Dương nói: “Chúng ta thực sự bị trúng độc sao? Nếu là chưởng môn Thanh Phong kiếm phái thì sẽ không…” Y muốn nói là sẽ không âm hiểm như vậy nhưng ngẫm lại suốt chặng đường đi đến được nơi này, mê hồn trận pháp cùng cơ quan bí hiểm có cái nào là không âm hiểm? Vì vậy lời từ miệng muốn nói ra cũng không được trọn vẹn.

Sở Phi Dương gãi miệng, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Việc này lại không có cách nào kiểm chứng.” Hắn nhìn về phía Cao Phóng, Cao Phóng cũng đang cau mày như có điều suy nghĩ, cảm thấy ánh mắt của Sở Phi Dương nhìn tới, y cũng chỉ có thể lắc lắc đầu, kỳ thực đúng là không có manh mối.

“Hiện giờ chưởng môn là Vân Thâm nhưng rõ ràng Vân Thâm không biết gì hết.” Cao Phóng khó hiểu nói.

Thanh Lang nói: “Tiểu Phóng, việc này ngược lại không cần suy đoán. Xưa nay chưởng môn của các môn phải luôn luôn có một số bí mật không thể truyền ra ngoài, chắc hẳn vị Hiên Viên chưởng môn này sớm đã sắp xếp đâu vào đó, e rằng Vân Thâm chính mình cũng không biết hắn thực sự là có manh mối gì đó.”

“Cái vị Hiên Viên chưởng môn này vì sao phải che chở Liên Sơn tộc như thế chứ? Đến chết cũng phải thủ ở đây. Thanh Phong kiếm phái rõ ràng cũng không biết đến sự tồn tại của Liên Sơn tộc.” Hạng Ninh Tử đột nhiên hỏi.

“…”

Mọi người im lặng một hồi, Sở Phi Dương nói: “Tiền bối làm việc đều có lí do của riêng mình, không nên tùy tiện suy đoán, đi ra ngoài trước rồi tính sau.” Nói xong liền đeo Lãng Nguyệt kiếm lên lưng rồi bước đi trước.

Bên ngoài sơn động là một cốc địa cây cối um tùm, phía xa xa có một đại thụ cao ngất trời, xung quanh động khẩu này cỏ dại mọc cao ngang đầu người, lá cây sắc bén đến nỗi có thể cắt đứt da.

Mấy người đi ra khỏi tiểu sơn cốc, không lâu sau thì thấy bên cạnh một cái hồ rất lớn cách đó không xa, có một trạch tử dựa núi gần sông (“依山傍水” – một trong những nguyen tắc cơ bản trong phong thủy), mái hiên tráng lệ cao chót vót thoáng ẩn thoáng hiện dưới tán cây.

Sở Phi Dương cùng mọi người leo lên vị trí cao nhất, tinh tường nhìn thấy bên trong đại trạch tử kia từng đoàn người ngay ngắn chỉnh tề đi tới đi lui. Cho dù cách xa như vậy cũng có cảm thấy những người này chính là đang cẩn thận dè dặt giữa sự nơm nớp lo sợ.

“Vô Cực sơn trang.” Trình Tuyết Tường vừa nhìn chằm chằm vừa nói, “Cuối cùng cũng đã tới.”

_____________oOo_____________

Lời tác giả: Tiếp tục ngoại truyện con cua.

03

Buổi tối ngày hôm đó, Tín lão đầu gọi Sở Phi Dương đến.

“Phi Dương a, vi sư hỏi có chuyện này muốn hỏi ngươi.”

“Sư phụ cứ nói.”

“Khụ, gần đây Thư Ảnh… thân thể không thoải mái?”

“Thì…” Nhíu mày, “… đại khái dạo trước không kiềm chế, ăn quá nhiều cua nên hiện tại mỗi lần ngửi thấy mùi thức ăn tanh là không chịu được.”

Tín lão đầu tự lọc ra những câu mà lão muốn nghe nhất nên lão mới chỉ nghe thấy “không kiềm chế”, “ngửi thấy mùi thức ăn tanh là không chịu được” thì hai mắt đã sáng lên.

“Tiểu Dương a, tuy là các ngươi tuổi còn trẻ, võ công cao, nhưng vẫn phải điều độ một chút mới tốt.”

“Sư phụ dạy rất đúng.”

“Từ giờ trở đi để Thư Ảnh qua đây ở. Ta nói đầu bếp mỗi ngày làm một chút đồ ăn nhẹ, trong khoảng thời gian này trước tiên phải loại bỏ cảm giác khó chịu rồi mới tính sau.”

“Ân?” Sở Phi Dương thập phần nghi hoặc, cũng chỉ là ăn quá nhiều cua, không cần quan trọng như vậy đi…

“Đúng rồi, Tiểu Phóng tinh thông y thuật, nhớ kỹ phải để Tiểu Phóng thường xuyên chăm sóc.”

“Việc này… thật cũng không cần phiền toái như vậy đi.” Từ nay về sau ăn ít cua một chút là tốt rồi.

“Phi Dương a Phi Dương, không phải sư phụ muốn giáo huấn ngươi nhưng ngươi làm sao càng ngày càng không ra gì như vậy chứ!” Tín lão đầu kịch liệt lên án, “Nhìn ngươi hàng ngày đối với Quân Thư Ảnh rất tốt tại sao bây giờ cái cần để tâm ngươi lại không để tâm như vậy? Thời điểm ngươi phong lưu khoái hoạt tại sao không nghĩ tới ngày hôm nay?” Chuyện liên quan đến bảo bối tôn tử của lão phu a, vậy mà ngươi dám hời hợt không coi ra gì! Ngươi đúng là đồ con gấu! (Ta không hiểu Tín lão đầu nói Dê ca là đồ con gấu là muốn ám chỉ cái gì = =!)

Sở Phi Dương không hiểu ra sao tự nhiên bị Tín lão đầu đuổi ra khỏi thư phòng, vừa đi vừa nghĩ mà mãi vẫn nghĩ không ra, hắn rốt cuộc đã làm sai gì sao?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương