Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
-
Chương 15
Y đỡ lấy Sở Phi Dương dìu trở về phòng, đặt hắn nằm trên giường rồi mới đứng dậy nói: “Ta đi tìm Cao Phóng tới đây.”
“Thư Ảnh, không cần tìm Cao Phóng.” Sở Phi Dương một tay giữ chặt cổ tay Quân Thư Ảnh, tay kia chống đỡ cơ thể, nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, nhìn Quân Thư Ảnh, nói: “Ngươi ngủ cùng ta một giấc là được rồi.”
Quân Thư Ảnh mặt biến sắc, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn Sở Phi Dương, cắn răng nói: “Đã như vậy, ngươi là còn muốn làm cái gì? Ban ngày ban mặt, ngươi làm sao lại muốn chuyện đó!”
Sở Phi Dương chớp chớp mắt, thở ra một hơi, cười nói: “Thư Ảnh, thực sự chỉ là quá mệt mỏi, muốn ngủ một giấc. Ngươi cho rằng ta đang suy nghĩ cái gì? Ân?!”
“Ngươi!” Quân Thư Ảnh tức giận, trừng mắt nhìn Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương trên tay dùng lực, đem Quân Thư Ảnh kéo vào lòng, một cánh tay gắt gao ôm lấy y, không cho y tránh ra.
“Nếu như ngươi trong lời nói là mong đợi thứ gì, tại hạ bất cứ lúc nào cũng có thể làm bất cứ việc gì, Thư Ảnh…” Sở Phi Dương giữa con ngươi đen như mực phản chiếu khuôn mặt Quân Thư Ảnh, khẽ cười, hắn càng ngày càng áp sát, hôn lên đôi môi của y.
Quân Thư Ảnh quay mặt đi chỗ khác, Sở Phi Dương liền từng chút từng chút một hôn lên trên mặt và trên cổ y. Quân Thư Ảnh cau mày, quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa còn đang khép hờ, mấp máy môi nói: “Phi Dương, bây giờ là ban ngày…”
“Hảo hảo, ngươi nếu không đồng ý, sẽ không làm gì cả. Ta chỉ là muốn gần gũi ngươi một chút, hảo bảo bối…” Sở Phi Dương nỉ non, ôm lấy Quân Thư Ảnh, đưa tay đem vạt áo y kéo ra, làm lộ ra da thịt mịn màng nơi tỏa cốt (xương quai xanh).
Quân Thư Ảnh đành miễn cưỡng vươn tay, đem một cái bàn nhỏ đặt cạnh giường mà đẩy về phía cánh cửa chặn lại.
Sở Phi Dương một tay mạnh mẽ kéo sàng trướng (tấm rèm treo ở giường), không muốn để cảnh xuân phơi phơi lộ ra ngoài.
Quân Thư Ảnh khẽ cắn răng, cảm thấy xúc cảm ấm áp quen thuộc kia từ trán quyến luyến đến môi, lại thuận theo trườn xuống cổ. Hai tay Sở Phi Dương nhẹ nhàng mà vuốt ve cánh tay y, chế trụ mười ngón tay của y, đem hai tay y áp lên đỉnh đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đối phương đều thấy trọn vẹn hình ảnh của bản thân mình, chiếm cứ lấy toàn bộ.
Ánh mắt giằng co, triền miên, mềm mại.
Sở Phi Dương chậm rãi cúi xuống, hàng mi dài cũng dần dần che đi con ngươi đen láy mà sáng rực. Quân Thư Ảnh chớp chớp mắt, cũng khẽ khép mi mắt lại.
Quân Thư Ảnh chờ một lát, không có hôn môi cũng như âu yếm, trong khi sức nặng trên người lại thêm gia tăng. Hơi thở ấm áp của Sở Phi Dương lại đang phả lên cổ y.
Quân Thư Ảnh mở to mắt, mới phát hiện Sở Phi Dương đã ngã trên người y, mặt tựa vào đầu vai y, cư nhiên là đang say ngủ. Phía dưới con mắt có chút quầng xanh đen, làn môi cũng khô cứng. Quả thật là một bộ dạng cực kỳ mệt mỏi.
Quân Thư Ảnh ngơ ngác nhìn Sở Phi Dương một lát, đột nhiên tiếp cận khuôn mặt hắn, do dự một chút liền dán chặt vào, dùng chóp mũi mà cọ xát, đồng thời đem hai tay thoát khỏi bàn tay của Sở Phi Dương, khẽ ôm lấy hắn.
Ngoài cửa sổ, mặt trời từ từ lặn xuống phía tây, Quân Thư Ảnh ôm lấy Sở Phi Dương cũng đã mệt mỏi muốn ngủ, chẳng biết lúc nào thực sự thiếp đi.
Quân Thư Ảnh bị một trận tiếng động ồn ào bên ngoài làm cho thức giấc, y mở mắt, ánh nắng xuyên qua sàng trướng trở nên dịu dàng, hào quang mềm mại, rải lên người cũng không cảm thấy chói mắt.
Chẳng biết lúc nào hai người tư thế đã biến thành Sở Phi Dương đem y ôm vào ngực. Quân Thư Ảnh nhìn cánh tay đặt dưới gáy y làm đệm không khỏi cảm thấy tê rần thay cho Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương vẫn còn ngủ rất say. Đang ở tại Thanh Phong kiếm phái, lại có Quân Thư Ảnh ở bên, nên hắn hoàn toàn đem một thân cảnh giác thu vào trong, chỉ muốn ngủ thẳng một giấc.
Quân Thư Ảnh đem canh tay đang ôm bên hông mình đẩy ra, giơ tay lên, ở nơi cánh tay hắn làm gối cho mình nắn nắn loạn xạ rồi lại kéo sàng trướng bước xuống giường, muốn ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
“Giáo chủ, ngươi ở đây làm gì vậy?” Vừa đi ra khỏi viện môn, đã nghe thanh âm Cao Phóng từ phía sau truyền đến. Quân Thư Ảnh quay đầu lại, thấy Cao Phóng trong tay đang cầm một chậu không biết là cây cỏ gì đó, vẻ mặt tò mò đang đi về phía y.
Quân Thư Ảnh lắc đầu nói: “Không có việc gì, bên ngoài ồn ào, ta ra để xem một chút.”
“Nga, việc này… Bởi vì buổi chiều Thanh Lang mang theo Yến Kỳ trở lại, hiện tại đang đại khái dọn dẹp viện tử. Thanh Lang và Yến Kỳ ở viện tử phía trước, rất gần nơi này.” Cao Phóng loay hoay một chút dược thảo trong tay, lại nói, “Hiện ở bên đó còn rất loạn, giáo chủ, ngươi muốn đi xem không?”
Quân Thư Ảnh suy nghĩ một chút, dường như cũng không có gì hay để xem, liền lắc đầu nói: “Không đi…”
Y còn chưa dứt lời, từ xa bỗng nhiên một sinh vật vĩ đại lông màu đen vàng xen lẫn đang xông tới, tạo ra một trận gió mạnh mẽ phóng thẳng tới chỗ y, giống như một đạo hắc sắc toàn phong.
Quân Thư Ảnh theo bản năng toàn thân căng cứng, đề phòng nhìn sinh vật với cái đầu vĩ đại kia đang từ đằng xa chạy đến trước mặt mình.
Tới gần, mới thấy rõ sinh vật này là một con chó rất lớn, hình thể tương đương với cự lang (cự – to lớn, lang – con sói), răng nanh bên miệng sắc bén.
Quân Thư Ảnh phòng bị không cho nó tiếp cận, vậy mà con vật khổng lồ kia lại đem cái đuôi vẫy vẫy làm cho người ta hoa cả mắt, di chuyển đến bên chân Quân Thư Ảnh, trong cổ họng phát ra những tiếng rầm rì khe khẽ, ra vẻ nũng nịu.
Cao Phóng sớm đã chuẩn bị một nắm dược phấn (thuốc dạng bột), chỉ đợi tung về phía con vật kia nếu nó thình lình xông tới. Nhưng mà hiện giờ nó lại đang ở bên chân Quân Thư Ảnh ra vẻ nũng nịu, ngược lại khiến y không thể ra tay.
“Này…. Đây là cái gì?!” Quân Thư Ảnh trợn to mắt nhìn xuống dưới chân.
Một người hắc y nam tử bị con vật đó kéo đến, trong tay còn đang nắm chặt sợi dây thừng, miệng hư hư mà huấn luyện: “Hư! Vượng Tài, ngồi xuống! Vượng Tài, ngồi xuống!”
Vượng Tài kia nhưng lại mắt điếc tai ngơ, chỉ ở bên chân Quân Thư Ảnh cọ tới cọ lui.
Nghe được Quân Thư Ảnh hỏi, người nọ ngẩng đầu lên, hơi ôm quyền nói: “Ta chính là tuần thú sư (người thuần hóa động vật) có kinh nghiệm nhất của Thiên Nhất giáo, đây là tiểu khuyển mà thiếu chủ nhặt được, ta muốn đem nó huấn luyện thành mới…”
Gã vừa mới dứt lời, Vượng Tài kia lại cứng đầu kéo theo dây thừng chạy mất mạng.
Người nọ bóng dáng ốm yếu thất tha thất thểu chạy theo, miệng lớn tiếng huấn đạo: “Hư! Hư! Vượng Tài, dừng lại! Vượng Tài, dừng lại!”
Quân Thư Ảnh và Cao Phóng im lặng mà nhìn theo một con chó đang kéo một người chạy mất.
Nam nhân tự xưng là tuần thú sư kia, dù thế nào cũng nhìn không ra gã ở điểm nào ‘có kinh nghiệm nhất’.
“Quân thúc thúc, Cao thúc thúc, không sai, nó chính là sủng vật của ta.” Một giọng nói trong trẻo ở sau lưng vang lên, Quân Thư Ảnh và Cao Phóng cùng xoay người, liền thấy Thanh Tĩnh một thân áo quần màu tím đang cười híp mắt mà nhìn bọn họ, Sở Kỳ cũng đang đứng ở bên cạnh y.
Sở Kỳ nghe vậy liền không vừa ý: “Không sai, cái gì không sai, khờ đầu khờ não. Nó bộ dáng cao lớn uy phong, nhất định là có huyết thống lang (quan hệ huyết thống với loài lang, sói). Vậy mà ngươi lại đặt cho nó cái tên thật ngốc như vậy.”
“Thư Ảnh, không cần tìm Cao Phóng.” Sở Phi Dương một tay giữ chặt cổ tay Quân Thư Ảnh, tay kia chống đỡ cơ thể, nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, nhìn Quân Thư Ảnh, nói: “Ngươi ngủ cùng ta một giấc là được rồi.”
Quân Thư Ảnh mặt biến sắc, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn Sở Phi Dương, cắn răng nói: “Đã như vậy, ngươi là còn muốn làm cái gì? Ban ngày ban mặt, ngươi làm sao lại muốn chuyện đó!”
Sở Phi Dương chớp chớp mắt, thở ra một hơi, cười nói: “Thư Ảnh, thực sự chỉ là quá mệt mỏi, muốn ngủ một giấc. Ngươi cho rằng ta đang suy nghĩ cái gì? Ân?!”
“Ngươi!” Quân Thư Ảnh tức giận, trừng mắt nhìn Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương trên tay dùng lực, đem Quân Thư Ảnh kéo vào lòng, một cánh tay gắt gao ôm lấy y, không cho y tránh ra.
“Nếu như ngươi trong lời nói là mong đợi thứ gì, tại hạ bất cứ lúc nào cũng có thể làm bất cứ việc gì, Thư Ảnh…” Sở Phi Dương giữa con ngươi đen như mực phản chiếu khuôn mặt Quân Thư Ảnh, khẽ cười, hắn càng ngày càng áp sát, hôn lên đôi môi của y.
Quân Thư Ảnh quay mặt đi chỗ khác, Sở Phi Dương liền từng chút từng chút một hôn lên trên mặt và trên cổ y. Quân Thư Ảnh cau mày, quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa còn đang khép hờ, mấp máy môi nói: “Phi Dương, bây giờ là ban ngày…”
“Hảo hảo, ngươi nếu không đồng ý, sẽ không làm gì cả. Ta chỉ là muốn gần gũi ngươi một chút, hảo bảo bối…” Sở Phi Dương nỉ non, ôm lấy Quân Thư Ảnh, đưa tay đem vạt áo y kéo ra, làm lộ ra da thịt mịn màng nơi tỏa cốt (xương quai xanh).
Quân Thư Ảnh đành miễn cưỡng vươn tay, đem một cái bàn nhỏ đặt cạnh giường mà đẩy về phía cánh cửa chặn lại.
Sở Phi Dương một tay mạnh mẽ kéo sàng trướng (tấm rèm treo ở giường), không muốn để cảnh xuân phơi phơi lộ ra ngoài.
Quân Thư Ảnh khẽ cắn răng, cảm thấy xúc cảm ấm áp quen thuộc kia từ trán quyến luyến đến môi, lại thuận theo trườn xuống cổ. Hai tay Sở Phi Dương nhẹ nhàng mà vuốt ve cánh tay y, chế trụ mười ngón tay của y, đem hai tay y áp lên đỉnh đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đối phương đều thấy trọn vẹn hình ảnh của bản thân mình, chiếm cứ lấy toàn bộ.
Ánh mắt giằng co, triền miên, mềm mại.
Sở Phi Dương chậm rãi cúi xuống, hàng mi dài cũng dần dần che đi con ngươi đen láy mà sáng rực. Quân Thư Ảnh chớp chớp mắt, cũng khẽ khép mi mắt lại.
Quân Thư Ảnh chờ một lát, không có hôn môi cũng như âu yếm, trong khi sức nặng trên người lại thêm gia tăng. Hơi thở ấm áp của Sở Phi Dương lại đang phả lên cổ y.
Quân Thư Ảnh mở to mắt, mới phát hiện Sở Phi Dương đã ngã trên người y, mặt tựa vào đầu vai y, cư nhiên là đang say ngủ. Phía dưới con mắt có chút quầng xanh đen, làn môi cũng khô cứng. Quả thật là một bộ dạng cực kỳ mệt mỏi.
Quân Thư Ảnh ngơ ngác nhìn Sở Phi Dương một lát, đột nhiên tiếp cận khuôn mặt hắn, do dự một chút liền dán chặt vào, dùng chóp mũi mà cọ xát, đồng thời đem hai tay thoát khỏi bàn tay của Sở Phi Dương, khẽ ôm lấy hắn.
Ngoài cửa sổ, mặt trời từ từ lặn xuống phía tây, Quân Thư Ảnh ôm lấy Sở Phi Dương cũng đã mệt mỏi muốn ngủ, chẳng biết lúc nào thực sự thiếp đi.
Quân Thư Ảnh bị một trận tiếng động ồn ào bên ngoài làm cho thức giấc, y mở mắt, ánh nắng xuyên qua sàng trướng trở nên dịu dàng, hào quang mềm mại, rải lên người cũng không cảm thấy chói mắt.
Chẳng biết lúc nào hai người tư thế đã biến thành Sở Phi Dương đem y ôm vào ngực. Quân Thư Ảnh nhìn cánh tay đặt dưới gáy y làm đệm không khỏi cảm thấy tê rần thay cho Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương vẫn còn ngủ rất say. Đang ở tại Thanh Phong kiếm phái, lại có Quân Thư Ảnh ở bên, nên hắn hoàn toàn đem một thân cảnh giác thu vào trong, chỉ muốn ngủ thẳng một giấc.
Quân Thư Ảnh đem canh tay đang ôm bên hông mình đẩy ra, giơ tay lên, ở nơi cánh tay hắn làm gối cho mình nắn nắn loạn xạ rồi lại kéo sàng trướng bước xuống giường, muốn ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
“Giáo chủ, ngươi ở đây làm gì vậy?” Vừa đi ra khỏi viện môn, đã nghe thanh âm Cao Phóng từ phía sau truyền đến. Quân Thư Ảnh quay đầu lại, thấy Cao Phóng trong tay đang cầm một chậu không biết là cây cỏ gì đó, vẻ mặt tò mò đang đi về phía y.
Quân Thư Ảnh lắc đầu nói: “Không có việc gì, bên ngoài ồn ào, ta ra để xem một chút.”
“Nga, việc này… Bởi vì buổi chiều Thanh Lang mang theo Yến Kỳ trở lại, hiện tại đang đại khái dọn dẹp viện tử. Thanh Lang và Yến Kỳ ở viện tử phía trước, rất gần nơi này.” Cao Phóng loay hoay một chút dược thảo trong tay, lại nói, “Hiện ở bên đó còn rất loạn, giáo chủ, ngươi muốn đi xem không?”
Quân Thư Ảnh suy nghĩ một chút, dường như cũng không có gì hay để xem, liền lắc đầu nói: “Không đi…”
Y còn chưa dứt lời, từ xa bỗng nhiên một sinh vật vĩ đại lông màu đen vàng xen lẫn đang xông tới, tạo ra một trận gió mạnh mẽ phóng thẳng tới chỗ y, giống như một đạo hắc sắc toàn phong.
Quân Thư Ảnh theo bản năng toàn thân căng cứng, đề phòng nhìn sinh vật với cái đầu vĩ đại kia đang từ đằng xa chạy đến trước mặt mình.
Tới gần, mới thấy rõ sinh vật này là một con chó rất lớn, hình thể tương đương với cự lang (cự – to lớn, lang – con sói), răng nanh bên miệng sắc bén.
Quân Thư Ảnh phòng bị không cho nó tiếp cận, vậy mà con vật khổng lồ kia lại đem cái đuôi vẫy vẫy làm cho người ta hoa cả mắt, di chuyển đến bên chân Quân Thư Ảnh, trong cổ họng phát ra những tiếng rầm rì khe khẽ, ra vẻ nũng nịu.
Cao Phóng sớm đã chuẩn bị một nắm dược phấn (thuốc dạng bột), chỉ đợi tung về phía con vật kia nếu nó thình lình xông tới. Nhưng mà hiện giờ nó lại đang ở bên chân Quân Thư Ảnh ra vẻ nũng nịu, ngược lại khiến y không thể ra tay.
“Này…. Đây là cái gì?!” Quân Thư Ảnh trợn to mắt nhìn xuống dưới chân.
Một người hắc y nam tử bị con vật đó kéo đến, trong tay còn đang nắm chặt sợi dây thừng, miệng hư hư mà huấn luyện: “Hư! Vượng Tài, ngồi xuống! Vượng Tài, ngồi xuống!”
Vượng Tài kia nhưng lại mắt điếc tai ngơ, chỉ ở bên chân Quân Thư Ảnh cọ tới cọ lui.
Nghe được Quân Thư Ảnh hỏi, người nọ ngẩng đầu lên, hơi ôm quyền nói: “Ta chính là tuần thú sư (người thuần hóa động vật) có kinh nghiệm nhất của Thiên Nhất giáo, đây là tiểu khuyển mà thiếu chủ nhặt được, ta muốn đem nó huấn luyện thành mới…”
Gã vừa mới dứt lời, Vượng Tài kia lại cứng đầu kéo theo dây thừng chạy mất mạng.
Người nọ bóng dáng ốm yếu thất tha thất thểu chạy theo, miệng lớn tiếng huấn đạo: “Hư! Hư! Vượng Tài, dừng lại! Vượng Tài, dừng lại!”
Quân Thư Ảnh và Cao Phóng im lặng mà nhìn theo một con chó đang kéo một người chạy mất.
Nam nhân tự xưng là tuần thú sư kia, dù thế nào cũng nhìn không ra gã ở điểm nào ‘có kinh nghiệm nhất’.
“Quân thúc thúc, Cao thúc thúc, không sai, nó chính là sủng vật của ta.” Một giọng nói trong trẻo ở sau lưng vang lên, Quân Thư Ảnh và Cao Phóng cùng xoay người, liền thấy Thanh Tĩnh một thân áo quần màu tím đang cười híp mắt mà nhìn bọn họ, Sở Kỳ cũng đang đứng ở bên cạnh y.
Sở Kỳ nghe vậy liền không vừa ý: “Không sai, cái gì không sai, khờ đầu khờ não. Nó bộ dáng cao lớn uy phong, nhất định là có huyết thống lang (quan hệ huyết thống với loài lang, sói). Vậy mà ngươi lại đặt cho nó cái tên thật ngốc như vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook