Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự
-
Chương 6
“Đoạn kiếm đó quả thực không có gì nổi bật, Quân công tử là quý nhân có nhiều chuyện phải lo, không nhớ rõ cũng là điều dễ hiểu, nhưng nó đối gia sư lại vô cùng quan trọng, là lễ vật cố nhân ngày trước tặng cho. Huống hồ việc này đối với Quân công tử cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đồn đãi trên giang hồ đều hướng về phía Sở đại hiệp mà đến, tiểu nhân nhân cơ hội phỉ báng cũng không ít. Ngài đã là bằng hữu của Sở đại hiệp, cho dù là vì nghĩa bằng hữu, cũng nên cố gắng trả lại sự trong sạch cho Sở đại hiệp mới phải.” Sở Vân Phi nói đến phần sau, đã có chút xúc động phẫn nộ.
Về cái chuôi kiếm bị mất trộm này, trong giang hồ đồn đãi Hiểu Tinh Kiếm mà trưởng môn phái Thiên Sơn luôn trân ái bên trong có giấu võ công bí tịch thượng thừa, tuy rằng phái Thiên Sơn đã lan truyền tin tức làm sáng tỏ lời đồn này, nhưng vẫn như cũ có người đối lời đồn vô căn cứ tin tưởng không chút nghi ngờ. Manh mối Sở Vân Phi điều tra được lần này coi như vô cùng xác thực, cậu cơ hồ có thể thấy đoạn Hiểu Tinh Kiếm mình đang tìm kiếm nằm ngay tại người Quân Thư Ảnh. Là y thèm muốn bí tịch mới ra tay trộm đi, đối với người lẻn vào phái mình trộm cắp đồ, đương nhiên không có hảo cảm. Nhưng mà nếu Sở Phi Dương nói đây là bằng hữu của hắn, Sở Vân Phi cũng liền ẩn nhẫn, lấy lễ để đãi. Còn nếu thái độ Quân Thư Ảnh tiếp tục tồi tệ như thế, cậu cũng không cách nào bảo trì lễ phép.
Quân Thư Ảnh vừa mới luyện kiếm xong, một thân toàn mồ hôi dính vào người rất không thoải mái. Bộ kiếm pháp Sở Phi Dương dạy vô luận luyện thế nào đi nữa cũng không quen, trong lòng đã sớm mất kiên nhẫn cực kì. Sở Vân Phi lại lấy ánh mắt đối kẻ trộm nhìn y, Quân Thư Ảnh làm sao kiên nhẫn tiếp được.
“Ta nói chưa thấy qua chính là chưa thấy qua, một thanh kiếm còn không nhập nổi vào mắt ta. Hơn nữa quý phái đường đường là Thiên Sơn phái, vậy mà một thanh kiếm cũng coi chừng không được, lại còn chạy khắp nơi kêu la.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, nhấc chân định rời đi.
Tiểu Thạch Đầu thấy Quân Thư Ảnh tựa hồ đang sinh khí, từ trong lòng Sở Phi Dương chui ra, bổ nhào về phía trước ôm lấy chân Quân Thư Ảnh, nãi thanh nãi khí kêu lên: “A cha —”
Sở Vân Phi ngẩn ra, có điều y cũng không nghe rõ Tiểu Thạch Đầu gọi cái gì, chỉ là trong lòng nghi hoặc một chút, tức khắc phẫn nộ với lời nói chanh chua của Quân Thư Ảnh.
Sở Vân Phi còn chưa kịp mở miệng, Sở Phi Dương đã kéo Quân Thư Ảnh lại, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cố cẩn thận nghĩ lại xem, ta nhớ rõ mấy ngày hôm trước ngươi xuất môn khi trở về, có mang theo một đoạn kiếm, còn nói….”
“Ngươi cũng hoài nghi ta?!” Quân Thư Ảnh cả giận nói.
Sở Phi Dương tùy tay trấn an Quân Thư Ảnh, tiếp tục nói: “Kiếm kia thân phận bất phàm, nhìn qua hẳn cũng từng là thần binh lợi khí, giờ chỉ còn lại nửa thanh có chút đáng tiếc.”
Nghe Sở Phi Dương nói vậy, Quân Thư Ảnh cũng an tĩnh lại, nghiêm túc suy nghĩ.
Sở Vân Phi nhìn nhìn Sở Phi Dương,lại nhìn qua Quân Thư Ảnh, tiếp tục nhìn nhìn Tiểu Thạch Đầu đang ôm bắp đùi Quân Thư Ảnh, chỉ cảm thấy bầu không khí giữa ba người có chút quỷ dị….
“Đi theo ta.” Quân Thư Ảnh nhìn thoáng qua Sở Vân Phi, một tay ôm lấy Tiểu Thạch Đầu, đi ra bên ngoài.
Mấy người đi theo Quân Thư Ảnh đến thư phòng, chình ình ba chữ “Sở Quân Đường” chắn ngay trước cửa, làm cho Sở Vân Phi mở to hai mắt, cậu kinh ngạc nhiên nghi ngờ nhìn nhìn Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh lấy ra một cái bố bao ở sau giá sách ném cho Sở Vân Phi: “Nhìn xem có phải kiếm của ngươi không?”
Sở Vân Phi mở ra bố bao, nhãn tình sáng lên: “Đây đúng là vật của bổn phái.”
“Nếu đúng thì mau mang đi.” Quân Thư Ảnh không chút khách khí ngầm ra lệnh đuổi khách.
“Ngươi…ngươi…, đạo tặc thâu đồ của người ta, thế nào còn có thể lẽ thắng khí hùng như vậy?!” Sở Vân Phi lần đầu gặp tình cảnh này, nhất thời nổi cáu mới mở miệng cả giận nói.
“Ngươi tận mắt nhìn thấy ta trộm đồ?” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, “Ta sớm đã nói, loại kiếm này ta thấy còn chướng mắt, ngay cả phái Thiên Sơn cũng cũng không trông giữ nổi, càng không nhập được mắt ta.”
“Ngươi…ngươi…khinh người quá đáng!” Sở Vân Phi chỉ vào Quân Thư Ảnh lộ ra khuôn mặt không biết là tức giận hay buồn bực, sung huyết đỏ bừng.
“Kiếm ngươi lấy đi. Ta chưa từng trộm qua vật của Thiên Sơn ngươi. Rốt cuộc là người phương nào cùng phái Thiên Sơn ngươi có cừu oán, cái này chẳng lên quan gì đến chúng ta. Những lời đồn đãi này, ngươi thức thời sớm thu hồi lại. Nếu để ta nghe được lần thứ hai, tuyệt không khinh tha.” Quân Thư Ảnh lạnh lùng nói.
Sở Phi Dương ở một bên bất đắc dĩ xoa trán. Sở Vân Phi đại khái chưa từng gặp qua người nào như thế, tức giận đến nói đều không thuận. “Ngươi…ý của ngươi là những lời đồn đãi nhắm vào Sở đại ca, đều là ta thả ra sao? Quả thực quá buồn cười! Ta…ta vì cái gì phải làm như vậy, nếu không phải ngươi trộm đồ của phái Thiên Sơn ta, sao có thể liên lụy Sở đại ca?!”
Quân Thư Ảnh nhướn mày, vừa muốn mở miệng, Sở Phi Dương sợ y tính tình trẻ con biến tốt thành xấu, vội giữ chặt: “Được rồi Thư Ảnh, ngươi hãy nói ra, kiếm kia là ngươi từ đâu lấy được. Nếu thật sự có người nhắm vào phái Thiên Sơn, cũng tiện cho Vân Phi huynh đệ có thể dễ dàng tìm ra.”
Quân Thư Ảnh trừng mắt liếc hắn một cái, bỏ qua Sở Phi Dương, chính mình tự rót một chén nước, uống một ngụm rồi nói: “Ta lần trước xuất môn gặp một tên côn đồ vô lại, hắn vì bảo mệnh, tùy tay ném ra. Ta thấy tên này cũng không có thực lực gì, nếu quả thực hắn là địch nhân của phái Thiên Sơn, một đại môn phái như các ngươi cũng không cần quá mức khẩn trương.” Nói xong giống như mỉa mai nở nụ cười nhẹ.
Điều này làm Sở Phi Dương cùng Sở Vân Phi đồng thời nhíu mày.
“Chuyện này căn bản là nói bậy. Cái gì côn đồ vô lại, chính là do ngươi bịa đặt ra.” Sở Vân Phi cả giận nói.
Sở Phi Dương còn muốn hỏi tiếp, nhìn nhìn Sở Vân Phi bên cạnh, cũng đành thôi, dự định buổi tối lúc chỉ có hai người sẽ hảo hảo hỏi lại rõ ràng.
Sở Vân Phi quay về phía Sở Phi Dương nói: “Chẳng lẽ Sở đại hiệp tin tưởng lý do thoái thác của y?! Này…không dấu vết làm sao có thể tìm ra cái gì côn đồ vô lại, căn bản chết không đối chứng, nói cái gì cũng chỉ dựa vào lời y.”
“Đương nhiên là tin a. Vân Phi huynh đệ, nếu ngươi tin được tại hạ, cũng có thể dựa theo manh mối này để đi điều tra.” Sở Phi Dương nói với Sở Vân Phi: “Nếu quả thực phía sau có âm mưu gì, cũng dễ định liệu.”
Sở Phi Dương nếu đã nói như vậy, Sở Vân Phi tuy rằng chán nản, nhưng cũng không có cách nào khác. Sở Phi Dương khách khí lưu y, y làm sao có tâm tình nán lại được, chỉ tìm bừa một lí do để thoái thác.
Về cái chuôi kiếm bị mất trộm này, trong giang hồ đồn đãi Hiểu Tinh Kiếm mà trưởng môn phái Thiên Sơn luôn trân ái bên trong có giấu võ công bí tịch thượng thừa, tuy rằng phái Thiên Sơn đã lan truyền tin tức làm sáng tỏ lời đồn này, nhưng vẫn như cũ có người đối lời đồn vô căn cứ tin tưởng không chút nghi ngờ. Manh mối Sở Vân Phi điều tra được lần này coi như vô cùng xác thực, cậu cơ hồ có thể thấy đoạn Hiểu Tinh Kiếm mình đang tìm kiếm nằm ngay tại người Quân Thư Ảnh. Là y thèm muốn bí tịch mới ra tay trộm đi, đối với người lẻn vào phái mình trộm cắp đồ, đương nhiên không có hảo cảm. Nhưng mà nếu Sở Phi Dương nói đây là bằng hữu của hắn, Sở Vân Phi cũng liền ẩn nhẫn, lấy lễ để đãi. Còn nếu thái độ Quân Thư Ảnh tiếp tục tồi tệ như thế, cậu cũng không cách nào bảo trì lễ phép.
Quân Thư Ảnh vừa mới luyện kiếm xong, một thân toàn mồ hôi dính vào người rất không thoải mái. Bộ kiếm pháp Sở Phi Dương dạy vô luận luyện thế nào đi nữa cũng không quen, trong lòng đã sớm mất kiên nhẫn cực kì. Sở Vân Phi lại lấy ánh mắt đối kẻ trộm nhìn y, Quân Thư Ảnh làm sao kiên nhẫn tiếp được.
“Ta nói chưa thấy qua chính là chưa thấy qua, một thanh kiếm còn không nhập nổi vào mắt ta. Hơn nữa quý phái đường đường là Thiên Sơn phái, vậy mà một thanh kiếm cũng coi chừng không được, lại còn chạy khắp nơi kêu la.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, nhấc chân định rời đi.
Tiểu Thạch Đầu thấy Quân Thư Ảnh tựa hồ đang sinh khí, từ trong lòng Sở Phi Dương chui ra, bổ nhào về phía trước ôm lấy chân Quân Thư Ảnh, nãi thanh nãi khí kêu lên: “A cha —”
Sở Vân Phi ngẩn ra, có điều y cũng không nghe rõ Tiểu Thạch Đầu gọi cái gì, chỉ là trong lòng nghi hoặc một chút, tức khắc phẫn nộ với lời nói chanh chua của Quân Thư Ảnh.
Sở Vân Phi còn chưa kịp mở miệng, Sở Phi Dương đã kéo Quân Thư Ảnh lại, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cố cẩn thận nghĩ lại xem, ta nhớ rõ mấy ngày hôm trước ngươi xuất môn khi trở về, có mang theo một đoạn kiếm, còn nói….”
“Ngươi cũng hoài nghi ta?!” Quân Thư Ảnh cả giận nói.
Sở Phi Dương tùy tay trấn an Quân Thư Ảnh, tiếp tục nói: “Kiếm kia thân phận bất phàm, nhìn qua hẳn cũng từng là thần binh lợi khí, giờ chỉ còn lại nửa thanh có chút đáng tiếc.”
Nghe Sở Phi Dương nói vậy, Quân Thư Ảnh cũng an tĩnh lại, nghiêm túc suy nghĩ.
Sở Vân Phi nhìn nhìn Sở Phi Dương,lại nhìn qua Quân Thư Ảnh, tiếp tục nhìn nhìn Tiểu Thạch Đầu đang ôm bắp đùi Quân Thư Ảnh, chỉ cảm thấy bầu không khí giữa ba người có chút quỷ dị….
“Đi theo ta.” Quân Thư Ảnh nhìn thoáng qua Sở Vân Phi, một tay ôm lấy Tiểu Thạch Đầu, đi ra bên ngoài.
Mấy người đi theo Quân Thư Ảnh đến thư phòng, chình ình ba chữ “Sở Quân Đường” chắn ngay trước cửa, làm cho Sở Vân Phi mở to hai mắt, cậu kinh ngạc nhiên nghi ngờ nhìn nhìn Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh lấy ra một cái bố bao ở sau giá sách ném cho Sở Vân Phi: “Nhìn xem có phải kiếm của ngươi không?”
Sở Vân Phi mở ra bố bao, nhãn tình sáng lên: “Đây đúng là vật của bổn phái.”
“Nếu đúng thì mau mang đi.” Quân Thư Ảnh không chút khách khí ngầm ra lệnh đuổi khách.
“Ngươi…ngươi…, đạo tặc thâu đồ của người ta, thế nào còn có thể lẽ thắng khí hùng như vậy?!” Sở Vân Phi lần đầu gặp tình cảnh này, nhất thời nổi cáu mới mở miệng cả giận nói.
“Ngươi tận mắt nhìn thấy ta trộm đồ?” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, “Ta sớm đã nói, loại kiếm này ta thấy còn chướng mắt, ngay cả phái Thiên Sơn cũng cũng không trông giữ nổi, càng không nhập được mắt ta.”
“Ngươi…ngươi…khinh người quá đáng!” Sở Vân Phi chỉ vào Quân Thư Ảnh lộ ra khuôn mặt không biết là tức giận hay buồn bực, sung huyết đỏ bừng.
“Kiếm ngươi lấy đi. Ta chưa từng trộm qua vật của Thiên Sơn ngươi. Rốt cuộc là người phương nào cùng phái Thiên Sơn ngươi có cừu oán, cái này chẳng lên quan gì đến chúng ta. Những lời đồn đãi này, ngươi thức thời sớm thu hồi lại. Nếu để ta nghe được lần thứ hai, tuyệt không khinh tha.” Quân Thư Ảnh lạnh lùng nói.
Sở Phi Dương ở một bên bất đắc dĩ xoa trán. Sở Vân Phi đại khái chưa từng gặp qua người nào như thế, tức giận đến nói đều không thuận. “Ngươi…ý của ngươi là những lời đồn đãi nhắm vào Sở đại ca, đều là ta thả ra sao? Quả thực quá buồn cười! Ta…ta vì cái gì phải làm như vậy, nếu không phải ngươi trộm đồ của phái Thiên Sơn ta, sao có thể liên lụy Sở đại ca?!”
Quân Thư Ảnh nhướn mày, vừa muốn mở miệng, Sở Phi Dương sợ y tính tình trẻ con biến tốt thành xấu, vội giữ chặt: “Được rồi Thư Ảnh, ngươi hãy nói ra, kiếm kia là ngươi từ đâu lấy được. Nếu thật sự có người nhắm vào phái Thiên Sơn, cũng tiện cho Vân Phi huynh đệ có thể dễ dàng tìm ra.”
Quân Thư Ảnh trừng mắt liếc hắn một cái, bỏ qua Sở Phi Dương, chính mình tự rót một chén nước, uống một ngụm rồi nói: “Ta lần trước xuất môn gặp một tên côn đồ vô lại, hắn vì bảo mệnh, tùy tay ném ra. Ta thấy tên này cũng không có thực lực gì, nếu quả thực hắn là địch nhân của phái Thiên Sơn, một đại môn phái như các ngươi cũng không cần quá mức khẩn trương.” Nói xong giống như mỉa mai nở nụ cười nhẹ.
Điều này làm Sở Phi Dương cùng Sở Vân Phi đồng thời nhíu mày.
“Chuyện này căn bản là nói bậy. Cái gì côn đồ vô lại, chính là do ngươi bịa đặt ra.” Sở Vân Phi cả giận nói.
Sở Phi Dương còn muốn hỏi tiếp, nhìn nhìn Sở Vân Phi bên cạnh, cũng đành thôi, dự định buổi tối lúc chỉ có hai người sẽ hảo hảo hỏi lại rõ ràng.
Sở Vân Phi quay về phía Sở Phi Dương nói: “Chẳng lẽ Sở đại hiệp tin tưởng lý do thoái thác của y?! Này…không dấu vết làm sao có thể tìm ra cái gì côn đồ vô lại, căn bản chết không đối chứng, nói cái gì cũng chỉ dựa vào lời y.”
“Đương nhiên là tin a. Vân Phi huynh đệ, nếu ngươi tin được tại hạ, cũng có thể dựa theo manh mối này để đi điều tra.” Sở Phi Dương nói với Sở Vân Phi: “Nếu quả thực phía sau có âm mưu gì, cũng dễ định liệu.”
Sở Phi Dương nếu đã nói như vậy, Sở Vân Phi tuy rằng chán nản, nhưng cũng không có cách nào khác. Sở Phi Dương khách khí lưu y, y làm sao có tâm tình nán lại được, chỉ tìm bừa một lí do để thoái thác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook