Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự
-
Chương 42
Mấy người ngồi vào chỗ của mình bên bàn tròn trong nhã gian, Sở Phi Dương theo thứ tự rót nước trà cho từng người.
Phinh Đình trộm liếc hắn một cái, lại vội vàng hạ mắt, cái roi trong tay bị nàng quấn thành bảy tám khúc.
Sở Phi Dương thở dài một tiếng mở miệng: “Phinh Đình cô nương, cô nương nói đang đợi chúng ta. Nhưng mà chúng ta hết thảy đều chỉ là quyết định tạm thời, làm sao cô biết chúng ta sẽ đến nơi này?”
“Không, muội cũng không biết. Chính là muội thu mua hết khách điếm lão bản của mấy thôn trấn phụ cận, nói với bọn họ, nếu có một người anh tuấn tiêu sái, tuấn mỹ vô cùng, khí tức bất phàm vừa thấy đã biết là nam tử nhân trung long phượng đi qua, hãy lập tức nói cho muội biết.”
“Phốc…” Giang Tam đang ngồi ở cạnh cửa uống rượu, một ngụm phun ra hết, ho sặc sụa.
Phinh Đình hung hăng trừng mắt nhìn gã một cái, rồi quay lại nhìn Sở Phi Dương, mỉm cười.
Sở Vân Phi không tự chủ được nheo mắt, chẳng nhẽ người nàng nói là Sở đại ca?
Sở Phi Dương dưới cái nhìn tự tiếu phi tiếu của Quân Thư Ảnh, không được tự nhiên sờ sờ mũi, lại tiếp tục hỏi: “Vậy Phinh Đình cô nương sao lại có thể khẳng định chúng ta sẽ đến mấy tiểu trấn này?”
“Các huynh muốn đi Kỳ Lân Đảo nha, trước khi ra khơi nhất định phải nghỉ tạm tại mấy tiểu trấn phụ cận này. Muội chỉ cần thủ tại nơi đây, đương nhiên có thể đợi Sở đại ca rồi.” Phinh Đình nhanh mồm nhanh miệng nói.
Những lời này của nàng đồng thời khiến Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh kinh ngạc, Giang Tam cũng có phản ứng rất lớn, gã lập tức nhảy dựng lên nói: “Kỳ Lân Đảo? Cô biết chúng ta muốn đi đâu? Cô biết tên của hòn đảo đó?”
Phinh Đình khinh thương nhìn gã một cái: “Chân Thuỷ Môn của ta là nơi nào? Có cái gì mà ta lại không biết?!”
Sở Phi Dương trầm tư một lát ngón tay khấu khấu bên cạnh bàn, hỏi Phinh Đình: “Phinh Đình, muội nói cho ta biết, rốt cuộc muội làm sao mà biết được lộ trình của chúng ta? Trước hôm nay ngay cả chính chúng ta cũng không biết phải đi thế nào, muội là tra ra được từ nơi nào?” Hắn nhớ rõ tấm bản đồ cũ kỹ kia, trừ bỏ mấy người bọn họ, cũng không có ai khác nhìn qua, đến nay vẫn hoàn hảo do hắn giữ gìn trên người. Chân Thuỷ Môn dù có lớn mạnh cỡ nào, cũng không thể thần không biết quỷ không hay ngay dưới mí mắt hắn tra ra nội dung trên tấm bản đồ được.
Phinh Đình vì một tiếng xưng hô như trước đây của Sở Phi Dương mà cảm thấy lòng nhảy nhót, bởi vậy cũng cho biết đầu đuôi ngọn nguồn: “Huynh còn nhớ hai tháng trước lần muội gặp huynh ở Thanh Châu không?! Lần đó là do một người nam nhân nói cho muội biết, huynh sẽ ở trong tửu lâu kia chờ muội. Tuy rằng muội không tin, nhưng vẫn quyết định đi, quả nhiên đúng là gặp huynh ở đó. Về sau, cũng là do người đó nói cho muội biết, muốn muội đến vùng duyên hải này, huynh nhất định sẽ đến, hơn nữa nhất định cần đến sự trợ giúp của muội. Cho nên muội tới đây, muội đã ở bên cạnh đợi rất nhiều ngày. Sở đại các huynh thật là chậm a.” Phinh Đình nói xong, ánh mắt còn phiêu đến Quân Thư Ảnh, rồi lại tức khắc rời đi.
“Trong lúc chờ đợi, muội đã nghĩ huynh muốn tới địa phương xa như vậy làm gì. Nếu người nam nhân bí ẩn kia nói là sự thực, huynh sẽ cần muội giúp đỡ, vậy rốt cuộc đó là việc gì. Sau, người của muội tra ra được một ít chuyện, hoá ra sư môn của đại sư phụ Sở đại ca nguyên lai đặt trên cô đảo này. Chuyện đó liền đơn giản. Huynh còn nhớ đại sư phụ từ trong sư môn mang ra thánh vật Kỳ Lân Huyết của môn phái người. Huynh và muội mỗi người chia nhau một nửa. Nếu huynh cần phần đó của muội, muội nghĩ nhất định là có quan hệ với Kỳ Lân Đảo.”
Sở Phi Dương lộ ra một tia cười khổ, giờ hắn mới nhớ đến quả thật có chuyện này. Nha đầu này nói cái gì mà mỗi người một nửa thân mật như vậy, rõ ràng là do nàng biết Kỳ Lân Huyết kia sẽ giúp tăng tiến võ công, tự mình chạy tới đánh cắp một nửa. Vì chuyện này mà hắn không ít lần bị sư phụ ra sức mắng. Sở Phi Dương liếc nhìn Quân Thư Ảnh một cái. Hy vọng y đừng hiểu nhầm mình từ nhỏ đã trêu hoa ghẹo nguyệt.
Quân Thư Ảnh từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng nghe, vô luận nghe được điều gì cũng không có một tia động dung, chỉ là thỉnh thoảng nhấp một ít nước trà trong chén.
Sở Vân Phi nghe Kỳ Lân huyết kia có chút quen tai, suy nghĩ một lát lại không nghĩ ra đã nghe qua ở nơi nào, liền không thèm nghĩ nữa. Cậu vừa quay đầu thấy trong chén nước trà của Quân Thư Ảnh chỉ còn một chút, vội vàng niềm nở rót đầy cho y.
Quân Thư Ảnh ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt tựa hồ có điểm tán dương, khiến Sở Vân Phi vô cũng ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu.
Sở Phi Dương nhìn thấy vậy, phát đại hoả, vừa chu toàn vài câu, liền khuyên mọi người đi ngủ, vì sáng mai phải khởi hành sớm, tranh thủ mau chóng rời bến. Tới thời điểm này hắn cũng chẳng còn tâm tư chậm rãi tiêu tốn thời gian.
Phinh Đình quyết định sẽ đi theo, Sở Phi Dương khuyên vài câu cũng không có biện pháp khiến nàng hồi tâm chuyển ý, chỉ có thể cấp nàng một gian phòng. Khi trở về thấy Phinh Đình lén lút thả bồ câu đưa tin, Sở Phi Dương cũng không phá hỏng, chỉ là âm thầm đau đầu, sợ rằng sẽ lại có thêm nhiều phiền toái.
Phinh Đình trộm liếc hắn một cái, lại vội vàng hạ mắt, cái roi trong tay bị nàng quấn thành bảy tám khúc.
Sở Phi Dương thở dài một tiếng mở miệng: “Phinh Đình cô nương, cô nương nói đang đợi chúng ta. Nhưng mà chúng ta hết thảy đều chỉ là quyết định tạm thời, làm sao cô biết chúng ta sẽ đến nơi này?”
“Không, muội cũng không biết. Chính là muội thu mua hết khách điếm lão bản của mấy thôn trấn phụ cận, nói với bọn họ, nếu có một người anh tuấn tiêu sái, tuấn mỹ vô cùng, khí tức bất phàm vừa thấy đã biết là nam tử nhân trung long phượng đi qua, hãy lập tức nói cho muội biết.”
“Phốc…” Giang Tam đang ngồi ở cạnh cửa uống rượu, một ngụm phun ra hết, ho sặc sụa.
Phinh Đình hung hăng trừng mắt nhìn gã một cái, rồi quay lại nhìn Sở Phi Dương, mỉm cười.
Sở Vân Phi không tự chủ được nheo mắt, chẳng nhẽ người nàng nói là Sở đại ca?
Sở Phi Dương dưới cái nhìn tự tiếu phi tiếu của Quân Thư Ảnh, không được tự nhiên sờ sờ mũi, lại tiếp tục hỏi: “Vậy Phinh Đình cô nương sao lại có thể khẳng định chúng ta sẽ đến mấy tiểu trấn này?”
“Các huynh muốn đi Kỳ Lân Đảo nha, trước khi ra khơi nhất định phải nghỉ tạm tại mấy tiểu trấn phụ cận này. Muội chỉ cần thủ tại nơi đây, đương nhiên có thể đợi Sở đại ca rồi.” Phinh Đình nhanh mồm nhanh miệng nói.
Những lời này của nàng đồng thời khiến Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh kinh ngạc, Giang Tam cũng có phản ứng rất lớn, gã lập tức nhảy dựng lên nói: “Kỳ Lân Đảo? Cô biết chúng ta muốn đi đâu? Cô biết tên của hòn đảo đó?”
Phinh Đình khinh thương nhìn gã một cái: “Chân Thuỷ Môn của ta là nơi nào? Có cái gì mà ta lại không biết?!”
Sở Phi Dương trầm tư một lát ngón tay khấu khấu bên cạnh bàn, hỏi Phinh Đình: “Phinh Đình, muội nói cho ta biết, rốt cuộc muội làm sao mà biết được lộ trình của chúng ta? Trước hôm nay ngay cả chính chúng ta cũng không biết phải đi thế nào, muội là tra ra được từ nơi nào?” Hắn nhớ rõ tấm bản đồ cũ kỹ kia, trừ bỏ mấy người bọn họ, cũng không có ai khác nhìn qua, đến nay vẫn hoàn hảo do hắn giữ gìn trên người. Chân Thuỷ Môn dù có lớn mạnh cỡ nào, cũng không thể thần không biết quỷ không hay ngay dưới mí mắt hắn tra ra nội dung trên tấm bản đồ được.
Phinh Đình vì một tiếng xưng hô như trước đây của Sở Phi Dương mà cảm thấy lòng nhảy nhót, bởi vậy cũng cho biết đầu đuôi ngọn nguồn: “Huynh còn nhớ hai tháng trước lần muội gặp huynh ở Thanh Châu không?! Lần đó là do một người nam nhân nói cho muội biết, huynh sẽ ở trong tửu lâu kia chờ muội. Tuy rằng muội không tin, nhưng vẫn quyết định đi, quả nhiên đúng là gặp huynh ở đó. Về sau, cũng là do người đó nói cho muội biết, muốn muội đến vùng duyên hải này, huynh nhất định sẽ đến, hơn nữa nhất định cần đến sự trợ giúp của muội. Cho nên muội tới đây, muội đã ở bên cạnh đợi rất nhiều ngày. Sở đại các huynh thật là chậm a.” Phinh Đình nói xong, ánh mắt còn phiêu đến Quân Thư Ảnh, rồi lại tức khắc rời đi.
“Trong lúc chờ đợi, muội đã nghĩ huynh muốn tới địa phương xa như vậy làm gì. Nếu người nam nhân bí ẩn kia nói là sự thực, huynh sẽ cần muội giúp đỡ, vậy rốt cuộc đó là việc gì. Sau, người của muội tra ra được một ít chuyện, hoá ra sư môn của đại sư phụ Sở đại ca nguyên lai đặt trên cô đảo này. Chuyện đó liền đơn giản. Huynh còn nhớ đại sư phụ từ trong sư môn mang ra thánh vật Kỳ Lân Huyết của môn phái người. Huynh và muội mỗi người chia nhau một nửa. Nếu huynh cần phần đó của muội, muội nghĩ nhất định là có quan hệ với Kỳ Lân Đảo.”
Sở Phi Dương lộ ra một tia cười khổ, giờ hắn mới nhớ đến quả thật có chuyện này. Nha đầu này nói cái gì mà mỗi người một nửa thân mật như vậy, rõ ràng là do nàng biết Kỳ Lân Huyết kia sẽ giúp tăng tiến võ công, tự mình chạy tới đánh cắp một nửa. Vì chuyện này mà hắn không ít lần bị sư phụ ra sức mắng. Sở Phi Dương liếc nhìn Quân Thư Ảnh một cái. Hy vọng y đừng hiểu nhầm mình từ nhỏ đã trêu hoa ghẹo nguyệt.
Quân Thư Ảnh từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng nghe, vô luận nghe được điều gì cũng không có một tia động dung, chỉ là thỉnh thoảng nhấp một ít nước trà trong chén.
Sở Vân Phi nghe Kỳ Lân huyết kia có chút quen tai, suy nghĩ một lát lại không nghĩ ra đã nghe qua ở nơi nào, liền không thèm nghĩ nữa. Cậu vừa quay đầu thấy trong chén nước trà của Quân Thư Ảnh chỉ còn một chút, vội vàng niềm nở rót đầy cho y.
Quân Thư Ảnh ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt tựa hồ có điểm tán dương, khiến Sở Vân Phi vô cũng ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu.
Sở Phi Dương nhìn thấy vậy, phát đại hoả, vừa chu toàn vài câu, liền khuyên mọi người đi ngủ, vì sáng mai phải khởi hành sớm, tranh thủ mau chóng rời bến. Tới thời điểm này hắn cũng chẳng còn tâm tư chậm rãi tiêu tốn thời gian.
Phinh Đình quyết định sẽ đi theo, Sở Phi Dương khuyên vài câu cũng không có biện pháp khiến nàng hồi tâm chuyển ý, chỉ có thể cấp nàng một gian phòng. Khi trở về thấy Phinh Đình lén lút thả bồ câu đưa tin, Sở Phi Dương cũng không phá hỏng, chỉ là âm thầm đau đầu, sợ rằng sẽ lại có thêm nhiều phiền toái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook