Sở Phi Dương thảnh thơi đóng cửa, cài then, mỉm cười nhìn Quân Thư Ảnh, cất bước tới gần.

“Sắc trời vẫn còn sớm, ngươi khoá cửa làm gì?” Quân Thư Ảnh nhìn nhìn cánh cửa đóng chặt kia, cảnh giác nói.

Sở Phi Dương “xích” cười ra tiếng, lắc đầu nói: “Ta muốn làm gì, mỗi lần đều hỏi câu này, ngươi không thấy phiền phức sao. Ta muốn làm cái gì ngươi không biết a. Mau mau a, nhanh đi tắm rửa.”

“Ngươi! Ta không tắm.” Quân Thư Ảnh lòng đầy phẫn uất ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cửa sổ.

Sở Phi Dương không hề gì “nga” một tiếng, “Không tắm cũng được, ta thế nào cũng không sao cả. Vậy đến đây đi.” Lời còn chưa dứt đã mang vẻ mặt thèm nhỏ dãi bổ nhào về phía Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh ba chân bốn cẳng vùng ra khỏi hắn, kéo kéo xiêm y bị hắn nháo loạn, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng lộn xộn nữa, ngày mai có việc phải làm, ai mà biết ngày mai lại xuất hiện thêm biến cố gì, đêm nay thành thành thật thật nghỉ ngơi đi.”

Sở Phi Dương nghiêng người ngồi vào ghế bên kia, nhặt một quả hạch trên bàn ném vào miệng, nhai nhai nói: “Không được, ngươi hoặc là hiện tại đi tắm rửa, hoặc là ngoan ngoãn lên giường nằm, tự mình chọn đi.”

Quân Thư Ảnh bị vẻ mặt vô lại của hắn chọc cho tức điên nhưng lại không có chỗ nào phát tiết, cả giận nói: “Sở Phi Dương, ngươi đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Sở Phi Dương dí sát mặt vào y, đôi con ngươi đen láy chớp động, mang theo ý cười không chút che dấu, ngả ngớn nói: “Nga, không biết rượu mời của Quân công tử là thế nào mà rượu phạt lại là thế nào?”

Quân Thư Ảnh sắc mặt không vui, nhìn thẳng hắn, trong lòng buồn bực, khi người này không muốn đứng đắn nói chuyện, thật sự khiến người ta khó có thể cùng hắn khai thông.

Lại không biết người nào bắt đầu trước, là ánh mắt của ai nhu hoà xuống, trở nên đứng đắn, tầm mắt giao nhau lại có phần ôn nhu hơn cùng với ý tứ ái muội.

Sở Phi Dương đưa tay sờ lên hai má Quân Thư Ảnh, lại trượt tới sau tai, xuống cổ, tinh tế dịu dàng vuốt ve.

Quân Thư Ảnh quả thực không muốn tối nay làm chuyện mây mưa với hắn. Y thực sự lo lắng cho ngày mai. Chung quy vẫn sợ không như ý người không thể mau rời khỏi Mai gia.

Nhưng không khí quá mức ôn nhu lúc này, ôn nhu đến mức khiến y không nỡ cắt ngang sự đụng chạm như sùng bái của Sở Phi Dương.

Đôi môi mỏng luôn mang ý cười dần tiến sát lại, cặp mắt sâu và đen láy kia cũng càng ngày càng gần, vô cùng chuyên chú nhìn y. Lông mi Quân Thư Ảnh chớp chớp hai cái, liền nhắm mắt lại.

Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, Quân Thư Ảnh có chút không vui mím mím khoé môi, ngay sau đó liền cảm nhận được nụ hôn mềm mại dịu dàng.

Nụ hôn của Sở Phi Dương vừa tiếp xúc liền lập tức tách ra, từ môi chuyển đến hai má, sau tai, giống như xuân phong nhẹ lướt, hơi thở phun lên làn da cũng ấm áp nhu hoà.

Quân Thư Ảnh cảm thấy có một đôi tay nâng khuôn mặt mình lên, Sở Phi Dương ấn một nụ hôn  lên trán y, lâu dài mà sâu sắc. Mặc dù mấy năm qua đã có vô số lần da thịt thân cận, tứ chi giao triền, nhưng đôi tay dùng sức lúc này, đôi môi dán chặt trên trán, vẫn khiến Quân Thư Ảnh cảm nhận được loại cảm tình thắm thiết động nhân tâm.

Quân Thư Ảnh biết sự yêu thích của Sở Phi Dương đối với mình, lại vĩnh viễn không thể đo được sự yêu thích kia đã khắc sâu đến nhường nào. Tâm của y vốn tàn nhẫn ngoan độc lại càng ngày càng bị tình yêu say đắm xâm nhập vào linh hồn, y biết Sở Phi Dương muốn dùng thứ tình cảm điên cuồng này để hóa giải một thân lệ khí quanh y, y cảm thấy phiền phức, cũng đã từng kháng cự, thế nhưng lần đầu tiên chính mình phóng túng trầm mê vào đó, đã thấy không còn cách nào thoát ra nữa rồi.

Sở Phi Dương tay chân nhẹ nhàng lưu loát đem quần áo quanh thân Quân Thư Ảnh cởi sạch, còn y phục của mình vẫn giữ nguyên, lại mở ra ngoại sam rộng thùng thình của hắn bao lấy hai người, một bên ôm ái nhân vào lồng ngực tận tình hôn môi, một bên hướng về phía dục dũng bước nhanh tới.

Thẳng đến khi Quân Thư Ảnh thần chí mê man dần tỉnh lại đã thấy mình ngồi bên trong một dục dũng lớn khác thường, trước mắt là khuôn mặt tuấn đĩnh tươi cười đầy nhiệt khí của ai kia, cả người ghé vào trên mép bồn.

Sở Phi Dương nhịn không được vừa cười vừa lên tiếng, thân thủ nhẹ nhàng vẩy một ít nước ấm lên người Quân Thư Ảnh: “Thư Ảnh a Thư Ảnh, rõ ràng biết kết quả cuối cùng đều là như vậy, tội gì ngay từ đầu không nghe lời ta? Ân?!”

Quân Thư Ảnh hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, vẻ mặt khinh thường không thèm cùng hắn tranh luận.

Sở Phi Dương cũng không tiếp tục trêu đùa, nhoài đến phía sau Quân Thư Ảnh, cầm lấy một cái gáo nước, múc nước ấm đổ lên trên tóc Quân Thư Ảnh, chậm rãi giúp y thanh tẩy.

Sau khi gội sạch dùng trâm gài tóc lên đỉnh đầu, làm lộ ra làn da trắng nõn đằng sau gáy, Sở Phi Dương lại vì Quân Thư Ảnh chà lưng, rốt cuộc nhịn không được mĩ cảnh hấp dẫn trước mắt, cởi quần áo phi vào trong bồn.

Sở Phi Dương ở dưới nước kéo tay Quân Thư Ảnh lại gần, khẽ cười nói: “Ngoan, trước giúp vi phu.”

Quân Thư Ảnh theo bản năng muốn rụt tay trở về, lại bị Sở Phi Dương dùng sức giữ yên tại chỗ, cái thứ ở trong lòng bàn tay kia nhiệt độ còn nóng bỏng hơn so với ôn thủy, giống như vật sống mà thỉnh thoảng co giật.

Lúc này có nói gì cũng chỉ là vô ích, Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng mà cử động ngón tay, rõ ràng cảm thấy vật đó nhanh chóng trướng lên. Sở Phi Dương thở dốc, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh có chút nan kham cúi đầu, động tác trên tay vẫn mềm nhẹ linh hoạt như cũ.

Sở Phi Dương có phần thô lỗ kéo tay kia của Quân Thư Ảnh, thì thầm: “Hai tay.”

Quân Thư Ảnh bị hắn lôi kéo đến thật gần, nửa quỳ ở trong bồn, đỉnh cằm chạm vào trán Sở Phi Dương. Sở Phi Dương ngẩng đầu lên hôn môi y, ôn nhu xuống dần tới vùng cổ ngâm trong ôn thủy, hai tay nguyên bản đặt tại mép bồn cũng hướng về thân thể dưới nước mà đến.

Hơi thở của Quân Thư Ảnh thêm phần nặng nề. Y cảm thấy một đôi tay thô ráp đang mơn trớn trên người mình, từ trước ngực trượt nhẹ xuống thắt lưng, hướng phía sau tìm kiếm. Một ngón tay trơn nhẵn nương theo ôn thủy cường ngạnh tiến vào cơ thể, hồi lâu không thấy động khiến cho y khẽ hừ một tiếng.

“Không thoải mái sao?” Sở Phi Dương cắn cắn lên xương quai xanh của y, hàm hồ hỏi han, thế nhưng dưới tay vẫn không có nửa điểm lưu tình, thậm chí có phần háo sắc khuếch trương: “Nhẫn một chút.”

Quân Thư Ảnh hai Thư Ảnhy nắm chặt lấy cánh tay của Sở Phi Dương, không thoải mái cau mày: “Đau…Ngươi dám trực tiếp tiến vào thử xem.”

Sở Phi Dương cười khổ, duỗi tay lục lọi y phục lúc nãy, tìm kiếm một hồi, lấy ra một hộp mỡ, quệt lên trên ngón tay, sau đó ôm lấy tấm lưng trần mềm mại của Quân Thư Ảnh tiếp tục động tác lúc trước.

“Ngươi…” Quân Thư Ảnh bởi vì cảm thấy dị vật lành lạnh trong cơ thể, hít một ngụm lãnh khí, mới nói: “Ngươi cư nhiên lại mang vật này theo tuỳ thân, ngươi….ngươi….”

“Vô sỉ a, ta biết. Ngoan, không nên cử động, ta không muốn làm ngươi bị thương.” Sở Phi Dương vội vàng nói hai câu, vốn đang băn khoăn giữa xương quai xanh và đôi môi của Quân Thư Ảnh, tựa hồ không thể kiềm chế được, cư nhiên há mồm cắn xuống.

Quân Thư Ảnh đơn giản nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, tùy ý để mặc hắn. Thẳng đến khi Sở Phi Dương dằn lòng cẩn thận làm xong việc bôi trơn, Quân Thư Ảnh cảm thấy thân thể bị Sở Phi Dương xoay một vòng, phía sau lưng tựa vào trước ngực Sở Phi Dương, một bên bị liếm cắn vành tai, một bên bị hung hăng tiến nhập.

“Ngươi…Ngươi chờ một chút…” Quân Thư Ảnh đè lại hai tay của Sở Phi Dương đang ôm chặt lấy mình.

Sở Phi Dương không nghe, miệng lẩm bẩm: “Ngoan, đừng cử động, ta sẽ không làm đau ngươi.” Nói xong bắt đầu đại động.

Nước trong bồn dập dềnh gợn sóng, tràn cả ra ngoài. Quân Thư Ảnh không chỗ mượn lực, chỉ có thể nắm chặt cánh tay của Sở Phi Dương, khó khăn ngẩng đầu lên, cổ uốn thành một đường cong tao nhã, theo động tác của Sở Phi Dương phập phồng nặng nhọc thở hào hển, không thể nói rõ là thoải mái hay là khó chịu.

Mấy ngày nay cấm dục tựa hồ làm cho Sở Phi Dương đã sớm không thể chịu đựng nổi, dục vọng vốn nhẫn đến cực điểm khi đụng chạm tới thân thể Quân Thư Ảnh mà giống như lũ tràn đê, mãnh liệt trào dâng, hắn cư nhiên không còn do dự thêm nữa, cảm thụ người trong lồng ngực, một lần so với một lần càng thêm dùng sức.

Mái tóc dài ẩm ướt của Quân Thư Ảnh phiêu tán, thở hổn hển ra tiếng: “Phi Dương…Ân….” Muốn hắn nhẹ nhàng một chút nhưng vì động tác phía dưới mà nói không nên lời, đang do dự lại bị Sở Phi Dương quay mặt qua, hung hăng hôn lên môi y.

Quân Thư Ảnh nhíu mày, vừa sảng khoái vừa khó chịu, cảm giác như đang ở giữa băng và hỏa, không biết giằng co bao lâu, thẳng đến khi Sở Phi Dương phát tiết trong thân thể y.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương