Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự
-
Chương 109: Bổ sung thêm (4)
Phần 4
Thế nhưng kế hoạch gian ác của ba người Thanh Lang, Sở Phi Dương và Tín Vân Thâm còn chưa kịp triển khai thì từ Thiên Nhất giáo lại truyền đến một đạo tin tức xấu, khiến Thanh Lang không còn có tâm tư vui đùa.
“Giáo chủ, Yến tiểu chủ tử bị người ta bắt đi rồi. Thuộc hạ hành sự bất lực, không thể bảo vệ tốt Yến tiểu chủ tử, thỉnh giáo chủ giáng tội trách phạt.” Ảnh vệ thủ lĩnh được cấp cho Yến Kỳ quỳ gối trước mặt Thanh Lang, vẻ mặt lo lắng hổ thẹn.
Sở Phi Dương ngồi ở một bên quan sát Thanh Lang. Cơ hồ đây là lần đầu tiên thấy Thanh Lang biểu tình âm trầm như vậy, toàn thân giống như bao quanh bởi khí tức kiềm chế hắc ám, khiến ảnh vệ đang quỳ dưới đất không rét mà run.
“Mạng của ngươi trước giữ lại, ta không vội trị tội ngươi. Ngươi nếu như còn muốn hảo hảo mà sống, thì phải xem Yến Kỳ có hay không bình yên vô sự mà trở về.” Thanh Lang trầm tĩnh nói, thanh âm băng lãnh mang theo mưa gió đáng sợ.
Ảnh vệ thủ lĩnh dập đầu tạ ơn, lại đem chuyện Yến Kỳ vụng trộm luyện chế ‘Thiên Hạ Vô Song’ nói ra tất thảy.
“Quả dưa ngốc này! Ta thực sự nào có để ý hắn có thể giúp ta hay không…” Thanh Lang nắm chặt bàn tay, xót xa nói.
“Bởi vì cổ văn tự bên trong cổ thư ‘Thiên Hạ Vô Song’ này hiện tại chỉ có Yến tiểu chủ tử là người có thể đọc được. Những kẻ đó còn đem cả tài liệu, dược vật Yến tiểu chủ tử chưa luyện thành đoạt đi tất thảy, thuộc hạ đoán chừng bọn chúng là vì cổ thư và đan dược ‘Thiên Hạ Vô Song’ kia mà đến.”
Sở Phi Dương nhíu mày nói: “Tại sao lại là ‘Thiên Hạ Vô Song’ này?”
“Sở huynh biết sao?” Thanh Lang nghe vậy mạnh mẽ chuyển hướng sang Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương gật đầu: “Sư phụ ta đang ở bên ngoài tìm kiếm thứ này, nếu như chỗ của lão có đầu mối, có lẽ có thể giúp ngươi cứu Yến Kỳ trở về.”
Thanh Lang nghe được tin tức như thế làm sao có thể ngồi yên, lập tức chạy đến Thanh Phong kiếm phái tìm Tín Vân Thâm bàn bạc, muốn sớm biết nơi Tín Bạch đang tìm kiếm ‘Thiên Hạ Vô Song’.
Sự tình ồn ào như vậy, Quân Thư Ảnh hiển nhiên cũng biết việc Thanh Lang đã đến. Sở Phi Dương cứng rắn kéo y bồi bên người, cùng Thanh Lang lên núi tìm Tín Vân Thâm.
Mấy người trên đường lên núi, Thanh Lang một mạch chạy như bay, Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh theo sát phía sau.
“Cho tới bây giờ chưa từng thấy Thanh Lang gấp gáp như vậy. Đám người kia có thể từ Thiên Nhất giáo bắt Yến Kỳ đi, còn khiến sư phụ ta hao tâm tổn trí mà tìm kiếm như vậy, hẳn không phải là kẻ tầm thường. Xem ra lần này chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn rồi.” Sở Phi Dương nắn nắn lòng bàn tay Quân Thư Ảnh, nói.
Quân Thư Ảnh đãng trí gật đầu, rồi lại như chìm vào suy nghĩ của mình, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Ngươi nghĩ gì mà mất hồn như vậy?” Sở Phi Dương nhấc cả người Quân Thư Ảnh lên, từ cành cây này nhẹ lướt tới cành cây khác, vẫn không quên tò mò hướng Quân Thư Ảnh hỏi.
“Yến Kỳ là bị người ta nhân cơ hội lúc Thanh Lang không có ở trong giáo bắt đi, vậy chứng tỏ Thanh Lang từ sớm đã đi ra ngoài. Hắn lén lén lút lút như vậy chạy tới chỗ chúng ta, ắt là không có chuyện tốt!” Quân Thư Ảnh sắc mặt ngưng trọng, trong lòng kết luận.
Sở đại hiệp cảm thấy sau lưng một trận mồ hôi lạnh được gió thổi qua mát rượi.
Không có cách nào, coi như sưu chủ ý kia đổ bể ngoài ý muốn, vẫn là khó tránh khỏi có tật giật mình a!
Tín Vân Thâm nghe Thanh Lang hai ba câu thuật lại sự việc, vội vàng tìm Cao Phóng đến, lại cho gọi đến người đã giúp cha hắn gửi thư về. Trong số tất thảy mọi người chỉ có Cao Phóng là có tìm hiểu về cổ thư ‘Thiên Hạ Vô Song’ kia, ngay cả Tín Bạch cũng là nghe được tung tích cổ thư này từ chỗ y.
Cao Phóng nhìn về phía Thanh Lang vẻ mặt nôn nóng, khẽ nhíu mày suy nghĩ, nói: “Ta cũng không biết tung tích cổ thư, nó ma xui quỷ khiến thế nào lại rơi vào tay Yến Kỳ, ta cũng không rõ. Nhưng mà ta có nghe qua vùng đất cực bắc có Vô Vi bộ tộc, luôn luôn mong muốn tìm kiếm ‘Thiên Hạ Vô Song’. Tín chưởng môn biết được Vô vi bộ tộc tựa hồ có manh mối, lão chính là đã tới nơi đó.”
Thanh Lang vừa nghĩ đã hiểu ra, Vô Vi bộ tộc có được manh mối về cổ thư, còn có thể là manh mối gì? Dĩ nhiên là những tin tức đã rơi vào tay Yến Kỳ kia, Yến Kỳ tám chín phần mười là bị bọn chúng bắt đi.
“Cao Phóng, nói cho ta biết Vô Vi bộ tộc kia rốt cuộc ở đâu? Ta sẽ lập tức lên đường!” Thanh Lang nắm lấy Cao Phóng, sốt ruột hỏi.
“Thanh Lang, ngươi từ lúc nào trở nên lỗ mãng như vậy?” Quân Thư Ảnh cầm một phong thư, đặt tới trước mặt mọi người nói: “Đây là lá thư cuối cùng Tín lão đầu gửi về, ngươi tự xem đi!”
Thanh Lang một phen thần tốc chạy đến nhìn một lượt. Tín Bạch đã tìm được vị trí của Vô Vi bộ tộc, trong thư còn đem vị trí địa lý công đạo vạch ra rõ ràng, còn nói toàn bộ lãnh địa của bọn chúng đều bị chướng khí và tầng tầng lớp lớp đủ loại trận pháp vây quanh, tộc nhân của bọn chúng đối với loại chướng khí và trận pháp kỳ dị này như cá gặp nước, ngoại nhân khó có thể đối phó. Vô Vi tộc nhân ở giữa lãnh địa của mình mặc dù võ công không cao nhưng bọn chúng dựa vào thiên thời địa lợi, nên chiếm lợi thế, khó có thể từ chỗ của bọn chúng đòi hỏi tiện nghi gì. Cuối thư còn hỏi Cao Phóng có phương pháp phá giải hay không.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Cao Phóng, Cao Phóng quệt quệt khóe môi nói: “Ta xem ra cũng vô pháp, Vô Vi tộc sống giữa loại chướng khí này đã nhiều thế hệ, cũng không thể dễ dàng phá giải được, bất quá bọn chúng cũng là bởi vì rất khó thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài, chỉ có thể bị bắt buộc phong ấn tại vùng đất nhỏ hẹp cách biệt với nhân thế. Đây chính là nguyên nhân bọn họ một mực tìm kiếm các loại vật phẩm phi thường, ‘Thiên Hạ Vô Song’ chính là một trong số đó. Bọn chúng muốn trở nên bình thường như những người khác.”
Thanh Lang đập mạnh phong thư xuống mặt bàn, thấp giọng nói: “Nếu đã biết vị trí của Vô Vi tộc thì những thứ khác cũng không cần bận tâm. Các vị, Tín tiền bối cũng là đã hết cách, chỉ sợ đi chuyến này đi sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Ta thật sự không muốn liên luỵ mọi người, vậy cáo từ.”
***
Trên đường lớn dưới chân Lãng Nguyệt sơn, từ đàng xa truyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn. Bụi đất cuồn cuộn, năm con ngựa cao lớn xuất hiện ở cuối đường lớn, đang ngẩng đầu phi tới.
Thanh Lang bỏ đi trang phục hào hoa phú quý, lúc này chỉ một thân kính trang(trang phục gọn gàng khỏe khoắn), một tay giữ cương ngựa, quay đầu nhìn về phía những người khác, bất đắc dĩ nói: “Sở huynh, Vân Thâm, Thư Ảnh, Tiểu Phóng, các ngươi thật không cần đi cùng ta. Ta đường đường Thiên Nhất giáo đi cứu người của mình trở về, đâu cần phải trận trượng (trận chiến có dựa vào sức lực của người khác) như vậy.”
Sở Phi Dương cười cười nói: “Thanh huynh từ lúc nào trở nên khách khí như vậy khiến tại hạ thật sự thấy không quen.”
Tín Vân Thâm cũng nói: “Thanh Lang, ngươi không cần nghĩ ngợi quá nhiều. Cha ta cũng là đang bị vây khốn ở đó, ta không đi chẳng phải là bất hiếu sao?”
Cao Phóng gật đầu: “Vân Thâm đi đâu, ta sẽ đi đó.”
Mặc dù mọi người ngoài miệng nói như vậy, Thanh Lang sao lại không biết tâm ý của họ, nói không cảm động là nói dối. Y lại nhìn về phía vị Quân Thư Ảnh vẫn một mực không mở miệng.
Quân Thư Ảnh: “…”
Sở Phi Dương thấy thế liền nói: “Thanh huynh, huynh nếu như không muốn bị đả kích, thì nên cầu nguyện Thư Ảnh đừng mở miệng nói chuyện thì tốt hơn.”
Quân Thư Ảnh nghe vậy quay đầu trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta chính là vì ‘Thiên Hạ Vô Song’ trong truyền thuyết kia.”
Sở Phi Dương ngượng ngùng hướng Thanh Lang cười cười: “Thanh huynh, huynh cứ xem như không nghe thấy gì đi.”
Thanh Lang hiểu ý, mấp máy môi khẽ cười: “Thanh mỗ kiếp này có thể cùng mọi người làm bạn, thật không uổng phí.”
Mấy người xan phong lộ túc (tương tự ‘ăn gió nằm sương’, ý nói vất vả) một đường đi nhanh, cuối cùng đã tới lãnh địa Vô Vi tộc theo như trong thư Tín Bạch nói tới. Nơi này rất xa thành trấn hương thôn, nếu thực sự có người sống ở đây, nói là đoạn tuyệt với nhân thế cũng không quá chút nào.
Hiện ra trước mắt mọi người là một mảnh hoang dã không nhìn thấy điểm tận cùng. Cây khô thưa thớt lẩn khuất, sớm đã không còn sức sống, chỉ còn lại vài nhánh khô héo đen một màu, tử khí nặng nề từ mặt đất bốc lên tận trời cao.
Cao Phóng thấy lời trong sách nói quả nhiên không sai, trước mặt cách đó không xa, sương mù màu xám bắt đầu mơ hồ di động, càng xa càng dày đặc, đem tất cả sự vật che phủ trong màn sương, nhìn không rõ diện mạo.
Cao Phóng từ bọc nhỏ mang bên mình lấy ra vài viên dược hoàn, vừa phân phát cho mọi người vừa nói: “Cái này là đan dược có công dụng loại bỏ tà khí, mọi người trước ăn vào, có chút ít còn hơn không. Ngoài cái này ra, đối với chướng khí nơi này ta cũng không có biện pháp khác. Ta mang đủ dược vật, chỉ có thể đi một bước xem xét một bước. Bất quá sương mù dày đặc này đối với thân thể hẳn là không có gì tổn hại, nhưng Vô Vi tộc nhân dường như là muốn dùng chướng khí để che mắt, mọi người phải cẩn thận.”
Tín Vân Thâm tiến về phía trước vài bước, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng: “Cha ta đã rất lâu không có có tin tức, không biết lão hiện tại thế nào.”
Sở Phi Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, cùng Quân Thư Ảnh nhìn nhau một cái. Thanh Lang trầm mặc đi thẳng về phía trước, cùng mọi người đi về hướng sương mù dày đặc lượn lờ huyền bí kia…
Mới nhìn qua là một mảnh hoang dã trụi nhẵn, nhưng khi vừa đi vào khoảng sương mù dày đặc thì lại phát sinh biến hóa. Cây cối đổ ngã nhìn qua khô héo một màu xám xịt nhưng trong sương mù dường như từ đâu có được sinh mệnh, cơ hồ thỉnh thoảng lại ngăn cản mấy người tiến về phía trước. Quân Thư Ảnh nhăn mày quan sát xung quanh, sương mù khiến cho mọi vật trở nên mờ ảo nhưng y lại cảm giác có những ánh mắt không mang hảo ý vây quanh bọn họ.
“Phi Dương…” Quân Thư Ảnh khẽ gọi.
Sở Phi Dương nắm chặt tay y, dùng sức nắn nắn.
“Ta biết, không cần lo lắng, ta dắt ngươi đi.” Sở Phi Dương mỉm cười, thanh âm truyền đến.
Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ khẽ thở dài, hắn lúc này vẫn còn có tâm tư đùa giỡn, nhưng y cũng không có ý rút tay về.
Cao Phóng khịt khịt mũi, cau mày nói: “Xem ra ta nói sai rồi, chướng khí này cũng không phải là không có độc, mọi người cẩn thận.”
Phải đi lòng vòng khiến cho Thanh Lang có chút thiếu kiên nhẫn: “Không thể đi như vậy được, những cái cây chết tiệt này đang bắt chúng ta vòng tới vòng lui. Đây là chướng nhãn pháp (thủ thuật che mắt, ngụy trang) cấp thấp nhất, cần xác định rõ đường đi nếu không muốn mất phương hướng.”
Quân Thư Ảnh hiếm khi tán đồng với Thanh Lang: “Đúng vậy, chỉ cần đem những cái cây khô héo vô dụng này nhổ tận gốc là được, không cần phải vòng vèo.”
Thanh Lang hoàn toàn tán thành phương pháp đơn giản nhưng thô bạo này của Quân Thư Ảnh, một chưởng đem bốn năm gốc cây đang cản trước mặt mọi người oanh một cái sạch sẽ.
Oán khí nhẫn nhịn vài ngày vào thời khắc này như được bạo phát một chút, Thanh Lang thở ra một hơi nói: “Thư Ảnh không hổ là người của Thiên Nhất giáo ta, biết là ta thích làm như thế nào. Tiếp tục đi thôi.”
Những con mắt dị thường lẩn khuất sau lớp sương mù dày đặc như lóe lên, Quân Thư Ảnh mạnh mẽ ngoảnh lại nhìn nhưng hoàn toàn không thấy gì, giống như chúng đã biến mất trong màn sương mù quỷ dị.
Thanh Lang và Tín Vân Thâm dọc đường đi đạp bằng mọi vật cản. Cao Phóng không có nội lực, lại dặn dò Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh không cần lãng phí thể lực để phòng gặp phải dị tượng khác. Mấy người cứ như vậy một đường đi tới, tựa như đi trên đạo lộ, cảm thấy sương mù lượn lờ không dứt cũng vì vậy mà loãng đi rất nhiều.
Sở Phi Dương nắm tay Quân Thư Ảnh, lại cảm thấy tay y càng lúc càng lạnh thỉnh thoảng còn khẽ run.
“Thư Ảnh, ngươi làm sao vậy? Là bị nhiễm sương độc? Cao Phóng…” Thanh âm lo lắng gọi Cao Phóng của Sở Phi Dương bị Quân Thư Ảnh cắt ngang.
“Không phải, ta không sao. Chỉ là… chỉ là cảm thấy dường như càng ngày càng lạnh.” Quân Thư Ảnh đem hai tay đều đặt vào trong lòng bàn tay Sở Phi Dương sưởi ấm, nhíu mày nói: “Nội lực của ta cùng các ngươi bất đồng, đối với khí lạnh có một chút nhạy cảm. Nơi này rất quái dị, chúng ta nhất định phải nhanh đi ra ngoài.”
Sở Phi Dương đau lòng đem hai tay Quân Thư Ảnh bao trọn trong lòng bàn tay của mình, dùng nội lực chậm rãi sưởi ấm cho y.
Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương nói: “Ngươi cũng đừng hoang phí nội lực, ta cũng có nội lực hộ thể, không sợ lạnh.”
Chính la lúc hai người đang trò chuyện, Sở Phi Dương bỗng cảm thấy bốn phía trong màn sương mù truyền đến sát khí mãnh liệt, mạnh mẽ hướng về phía mấy người. Thanh Lang một câu hô to “Mọi người cẩn thận!” còn chưa dứt, chỉ nghe mấy tiếng xé gió vang lên, vô số điểm đen quỷ dị từ bốn phía mạnh mẽ bắn tới.
Thế nhưng kế hoạch gian ác của ba người Thanh Lang, Sở Phi Dương và Tín Vân Thâm còn chưa kịp triển khai thì từ Thiên Nhất giáo lại truyền đến một đạo tin tức xấu, khiến Thanh Lang không còn có tâm tư vui đùa.
“Giáo chủ, Yến tiểu chủ tử bị người ta bắt đi rồi. Thuộc hạ hành sự bất lực, không thể bảo vệ tốt Yến tiểu chủ tử, thỉnh giáo chủ giáng tội trách phạt.” Ảnh vệ thủ lĩnh được cấp cho Yến Kỳ quỳ gối trước mặt Thanh Lang, vẻ mặt lo lắng hổ thẹn.
Sở Phi Dương ngồi ở một bên quan sát Thanh Lang. Cơ hồ đây là lần đầu tiên thấy Thanh Lang biểu tình âm trầm như vậy, toàn thân giống như bao quanh bởi khí tức kiềm chế hắc ám, khiến ảnh vệ đang quỳ dưới đất không rét mà run.
“Mạng của ngươi trước giữ lại, ta không vội trị tội ngươi. Ngươi nếu như còn muốn hảo hảo mà sống, thì phải xem Yến Kỳ có hay không bình yên vô sự mà trở về.” Thanh Lang trầm tĩnh nói, thanh âm băng lãnh mang theo mưa gió đáng sợ.
Ảnh vệ thủ lĩnh dập đầu tạ ơn, lại đem chuyện Yến Kỳ vụng trộm luyện chế ‘Thiên Hạ Vô Song’ nói ra tất thảy.
“Quả dưa ngốc này! Ta thực sự nào có để ý hắn có thể giúp ta hay không…” Thanh Lang nắm chặt bàn tay, xót xa nói.
“Bởi vì cổ văn tự bên trong cổ thư ‘Thiên Hạ Vô Song’ này hiện tại chỉ có Yến tiểu chủ tử là người có thể đọc được. Những kẻ đó còn đem cả tài liệu, dược vật Yến tiểu chủ tử chưa luyện thành đoạt đi tất thảy, thuộc hạ đoán chừng bọn chúng là vì cổ thư và đan dược ‘Thiên Hạ Vô Song’ kia mà đến.”
Sở Phi Dương nhíu mày nói: “Tại sao lại là ‘Thiên Hạ Vô Song’ này?”
“Sở huynh biết sao?” Thanh Lang nghe vậy mạnh mẽ chuyển hướng sang Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương gật đầu: “Sư phụ ta đang ở bên ngoài tìm kiếm thứ này, nếu như chỗ của lão có đầu mối, có lẽ có thể giúp ngươi cứu Yến Kỳ trở về.”
Thanh Lang nghe được tin tức như thế làm sao có thể ngồi yên, lập tức chạy đến Thanh Phong kiếm phái tìm Tín Vân Thâm bàn bạc, muốn sớm biết nơi Tín Bạch đang tìm kiếm ‘Thiên Hạ Vô Song’.
Sự tình ồn ào như vậy, Quân Thư Ảnh hiển nhiên cũng biết việc Thanh Lang đã đến. Sở Phi Dương cứng rắn kéo y bồi bên người, cùng Thanh Lang lên núi tìm Tín Vân Thâm.
Mấy người trên đường lên núi, Thanh Lang một mạch chạy như bay, Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh theo sát phía sau.
“Cho tới bây giờ chưa từng thấy Thanh Lang gấp gáp như vậy. Đám người kia có thể từ Thiên Nhất giáo bắt Yến Kỳ đi, còn khiến sư phụ ta hao tâm tổn trí mà tìm kiếm như vậy, hẳn không phải là kẻ tầm thường. Xem ra lần này chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn rồi.” Sở Phi Dương nắn nắn lòng bàn tay Quân Thư Ảnh, nói.
Quân Thư Ảnh đãng trí gật đầu, rồi lại như chìm vào suy nghĩ của mình, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Ngươi nghĩ gì mà mất hồn như vậy?” Sở Phi Dương nhấc cả người Quân Thư Ảnh lên, từ cành cây này nhẹ lướt tới cành cây khác, vẫn không quên tò mò hướng Quân Thư Ảnh hỏi.
“Yến Kỳ là bị người ta nhân cơ hội lúc Thanh Lang không có ở trong giáo bắt đi, vậy chứng tỏ Thanh Lang từ sớm đã đi ra ngoài. Hắn lén lén lút lút như vậy chạy tới chỗ chúng ta, ắt là không có chuyện tốt!” Quân Thư Ảnh sắc mặt ngưng trọng, trong lòng kết luận.
Sở đại hiệp cảm thấy sau lưng một trận mồ hôi lạnh được gió thổi qua mát rượi.
Không có cách nào, coi như sưu chủ ý kia đổ bể ngoài ý muốn, vẫn là khó tránh khỏi có tật giật mình a!
Tín Vân Thâm nghe Thanh Lang hai ba câu thuật lại sự việc, vội vàng tìm Cao Phóng đến, lại cho gọi đến người đã giúp cha hắn gửi thư về. Trong số tất thảy mọi người chỉ có Cao Phóng là có tìm hiểu về cổ thư ‘Thiên Hạ Vô Song’ kia, ngay cả Tín Bạch cũng là nghe được tung tích cổ thư này từ chỗ y.
Cao Phóng nhìn về phía Thanh Lang vẻ mặt nôn nóng, khẽ nhíu mày suy nghĩ, nói: “Ta cũng không biết tung tích cổ thư, nó ma xui quỷ khiến thế nào lại rơi vào tay Yến Kỳ, ta cũng không rõ. Nhưng mà ta có nghe qua vùng đất cực bắc có Vô Vi bộ tộc, luôn luôn mong muốn tìm kiếm ‘Thiên Hạ Vô Song’. Tín chưởng môn biết được Vô vi bộ tộc tựa hồ có manh mối, lão chính là đã tới nơi đó.”
Thanh Lang vừa nghĩ đã hiểu ra, Vô Vi bộ tộc có được manh mối về cổ thư, còn có thể là manh mối gì? Dĩ nhiên là những tin tức đã rơi vào tay Yến Kỳ kia, Yến Kỳ tám chín phần mười là bị bọn chúng bắt đi.
“Cao Phóng, nói cho ta biết Vô Vi bộ tộc kia rốt cuộc ở đâu? Ta sẽ lập tức lên đường!” Thanh Lang nắm lấy Cao Phóng, sốt ruột hỏi.
“Thanh Lang, ngươi từ lúc nào trở nên lỗ mãng như vậy?” Quân Thư Ảnh cầm một phong thư, đặt tới trước mặt mọi người nói: “Đây là lá thư cuối cùng Tín lão đầu gửi về, ngươi tự xem đi!”
Thanh Lang một phen thần tốc chạy đến nhìn một lượt. Tín Bạch đã tìm được vị trí của Vô Vi bộ tộc, trong thư còn đem vị trí địa lý công đạo vạch ra rõ ràng, còn nói toàn bộ lãnh địa của bọn chúng đều bị chướng khí và tầng tầng lớp lớp đủ loại trận pháp vây quanh, tộc nhân của bọn chúng đối với loại chướng khí và trận pháp kỳ dị này như cá gặp nước, ngoại nhân khó có thể đối phó. Vô Vi tộc nhân ở giữa lãnh địa của mình mặc dù võ công không cao nhưng bọn chúng dựa vào thiên thời địa lợi, nên chiếm lợi thế, khó có thể từ chỗ của bọn chúng đòi hỏi tiện nghi gì. Cuối thư còn hỏi Cao Phóng có phương pháp phá giải hay không.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Cao Phóng, Cao Phóng quệt quệt khóe môi nói: “Ta xem ra cũng vô pháp, Vô Vi tộc sống giữa loại chướng khí này đã nhiều thế hệ, cũng không thể dễ dàng phá giải được, bất quá bọn chúng cũng là bởi vì rất khó thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài, chỉ có thể bị bắt buộc phong ấn tại vùng đất nhỏ hẹp cách biệt với nhân thế. Đây chính là nguyên nhân bọn họ một mực tìm kiếm các loại vật phẩm phi thường, ‘Thiên Hạ Vô Song’ chính là một trong số đó. Bọn chúng muốn trở nên bình thường như những người khác.”
Thanh Lang đập mạnh phong thư xuống mặt bàn, thấp giọng nói: “Nếu đã biết vị trí của Vô Vi tộc thì những thứ khác cũng không cần bận tâm. Các vị, Tín tiền bối cũng là đã hết cách, chỉ sợ đi chuyến này đi sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Ta thật sự không muốn liên luỵ mọi người, vậy cáo từ.”
***
Trên đường lớn dưới chân Lãng Nguyệt sơn, từ đàng xa truyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn. Bụi đất cuồn cuộn, năm con ngựa cao lớn xuất hiện ở cuối đường lớn, đang ngẩng đầu phi tới.
Thanh Lang bỏ đi trang phục hào hoa phú quý, lúc này chỉ một thân kính trang(trang phục gọn gàng khỏe khoắn), một tay giữ cương ngựa, quay đầu nhìn về phía những người khác, bất đắc dĩ nói: “Sở huynh, Vân Thâm, Thư Ảnh, Tiểu Phóng, các ngươi thật không cần đi cùng ta. Ta đường đường Thiên Nhất giáo đi cứu người của mình trở về, đâu cần phải trận trượng (trận chiến có dựa vào sức lực của người khác) như vậy.”
Sở Phi Dương cười cười nói: “Thanh huynh từ lúc nào trở nên khách khí như vậy khiến tại hạ thật sự thấy không quen.”
Tín Vân Thâm cũng nói: “Thanh Lang, ngươi không cần nghĩ ngợi quá nhiều. Cha ta cũng là đang bị vây khốn ở đó, ta không đi chẳng phải là bất hiếu sao?”
Cao Phóng gật đầu: “Vân Thâm đi đâu, ta sẽ đi đó.”
Mặc dù mọi người ngoài miệng nói như vậy, Thanh Lang sao lại không biết tâm ý của họ, nói không cảm động là nói dối. Y lại nhìn về phía vị Quân Thư Ảnh vẫn một mực không mở miệng.
Quân Thư Ảnh: “…”
Sở Phi Dương thấy thế liền nói: “Thanh huynh, huynh nếu như không muốn bị đả kích, thì nên cầu nguyện Thư Ảnh đừng mở miệng nói chuyện thì tốt hơn.”
Quân Thư Ảnh nghe vậy quay đầu trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta chính là vì ‘Thiên Hạ Vô Song’ trong truyền thuyết kia.”
Sở Phi Dương ngượng ngùng hướng Thanh Lang cười cười: “Thanh huynh, huynh cứ xem như không nghe thấy gì đi.”
Thanh Lang hiểu ý, mấp máy môi khẽ cười: “Thanh mỗ kiếp này có thể cùng mọi người làm bạn, thật không uổng phí.”
Mấy người xan phong lộ túc (tương tự ‘ăn gió nằm sương’, ý nói vất vả) một đường đi nhanh, cuối cùng đã tới lãnh địa Vô Vi tộc theo như trong thư Tín Bạch nói tới. Nơi này rất xa thành trấn hương thôn, nếu thực sự có người sống ở đây, nói là đoạn tuyệt với nhân thế cũng không quá chút nào.
Hiện ra trước mắt mọi người là một mảnh hoang dã không nhìn thấy điểm tận cùng. Cây khô thưa thớt lẩn khuất, sớm đã không còn sức sống, chỉ còn lại vài nhánh khô héo đen một màu, tử khí nặng nề từ mặt đất bốc lên tận trời cao.
Cao Phóng thấy lời trong sách nói quả nhiên không sai, trước mặt cách đó không xa, sương mù màu xám bắt đầu mơ hồ di động, càng xa càng dày đặc, đem tất cả sự vật che phủ trong màn sương, nhìn không rõ diện mạo.
Cao Phóng từ bọc nhỏ mang bên mình lấy ra vài viên dược hoàn, vừa phân phát cho mọi người vừa nói: “Cái này là đan dược có công dụng loại bỏ tà khí, mọi người trước ăn vào, có chút ít còn hơn không. Ngoài cái này ra, đối với chướng khí nơi này ta cũng không có biện pháp khác. Ta mang đủ dược vật, chỉ có thể đi một bước xem xét một bước. Bất quá sương mù dày đặc này đối với thân thể hẳn là không có gì tổn hại, nhưng Vô Vi tộc nhân dường như là muốn dùng chướng khí để che mắt, mọi người phải cẩn thận.”
Tín Vân Thâm tiến về phía trước vài bước, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng: “Cha ta đã rất lâu không có có tin tức, không biết lão hiện tại thế nào.”
Sở Phi Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, cùng Quân Thư Ảnh nhìn nhau một cái. Thanh Lang trầm mặc đi thẳng về phía trước, cùng mọi người đi về hướng sương mù dày đặc lượn lờ huyền bí kia…
Mới nhìn qua là một mảnh hoang dã trụi nhẵn, nhưng khi vừa đi vào khoảng sương mù dày đặc thì lại phát sinh biến hóa. Cây cối đổ ngã nhìn qua khô héo một màu xám xịt nhưng trong sương mù dường như từ đâu có được sinh mệnh, cơ hồ thỉnh thoảng lại ngăn cản mấy người tiến về phía trước. Quân Thư Ảnh nhăn mày quan sát xung quanh, sương mù khiến cho mọi vật trở nên mờ ảo nhưng y lại cảm giác có những ánh mắt không mang hảo ý vây quanh bọn họ.
“Phi Dương…” Quân Thư Ảnh khẽ gọi.
Sở Phi Dương nắm chặt tay y, dùng sức nắn nắn.
“Ta biết, không cần lo lắng, ta dắt ngươi đi.” Sở Phi Dương mỉm cười, thanh âm truyền đến.
Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ khẽ thở dài, hắn lúc này vẫn còn có tâm tư đùa giỡn, nhưng y cũng không có ý rút tay về.
Cao Phóng khịt khịt mũi, cau mày nói: “Xem ra ta nói sai rồi, chướng khí này cũng không phải là không có độc, mọi người cẩn thận.”
Phải đi lòng vòng khiến cho Thanh Lang có chút thiếu kiên nhẫn: “Không thể đi như vậy được, những cái cây chết tiệt này đang bắt chúng ta vòng tới vòng lui. Đây là chướng nhãn pháp (thủ thuật che mắt, ngụy trang) cấp thấp nhất, cần xác định rõ đường đi nếu không muốn mất phương hướng.”
Quân Thư Ảnh hiếm khi tán đồng với Thanh Lang: “Đúng vậy, chỉ cần đem những cái cây khô héo vô dụng này nhổ tận gốc là được, không cần phải vòng vèo.”
Thanh Lang hoàn toàn tán thành phương pháp đơn giản nhưng thô bạo này của Quân Thư Ảnh, một chưởng đem bốn năm gốc cây đang cản trước mặt mọi người oanh một cái sạch sẽ.
Oán khí nhẫn nhịn vài ngày vào thời khắc này như được bạo phát một chút, Thanh Lang thở ra một hơi nói: “Thư Ảnh không hổ là người của Thiên Nhất giáo ta, biết là ta thích làm như thế nào. Tiếp tục đi thôi.”
Những con mắt dị thường lẩn khuất sau lớp sương mù dày đặc như lóe lên, Quân Thư Ảnh mạnh mẽ ngoảnh lại nhìn nhưng hoàn toàn không thấy gì, giống như chúng đã biến mất trong màn sương mù quỷ dị.
Thanh Lang và Tín Vân Thâm dọc đường đi đạp bằng mọi vật cản. Cao Phóng không có nội lực, lại dặn dò Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh không cần lãng phí thể lực để phòng gặp phải dị tượng khác. Mấy người cứ như vậy một đường đi tới, tựa như đi trên đạo lộ, cảm thấy sương mù lượn lờ không dứt cũng vì vậy mà loãng đi rất nhiều.
Sở Phi Dương nắm tay Quân Thư Ảnh, lại cảm thấy tay y càng lúc càng lạnh thỉnh thoảng còn khẽ run.
“Thư Ảnh, ngươi làm sao vậy? Là bị nhiễm sương độc? Cao Phóng…” Thanh âm lo lắng gọi Cao Phóng của Sở Phi Dương bị Quân Thư Ảnh cắt ngang.
“Không phải, ta không sao. Chỉ là… chỉ là cảm thấy dường như càng ngày càng lạnh.” Quân Thư Ảnh đem hai tay đều đặt vào trong lòng bàn tay Sở Phi Dương sưởi ấm, nhíu mày nói: “Nội lực của ta cùng các ngươi bất đồng, đối với khí lạnh có một chút nhạy cảm. Nơi này rất quái dị, chúng ta nhất định phải nhanh đi ra ngoài.”
Sở Phi Dương đau lòng đem hai tay Quân Thư Ảnh bao trọn trong lòng bàn tay của mình, dùng nội lực chậm rãi sưởi ấm cho y.
Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương nói: “Ngươi cũng đừng hoang phí nội lực, ta cũng có nội lực hộ thể, không sợ lạnh.”
Chính la lúc hai người đang trò chuyện, Sở Phi Dương bỗng cảm thấy bốn phía trong màn sương mù truyền đến sát khí mãnh liệt, mạnh mẽ hướng về phía mấy người. Thanh Lang một câu hô to “Mọi người cẩn thận!” còn chưa dứt, chỉ nghe mấy tiếng xé gió vang lên, vô số điểm đen quỷ dị từ bốn phía mạnh mẽ bắn tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook