Dương Thanh Vương Diễm FULL
-
8: Tính Sĩ Bọ
Tôi tức giận về nhà, quăng cặp lên giường, nằm vật ra giãy đành đạch: “Thằng khốn, rồi mày sẽ biết tay bà.”Tôi hậm hực nghĩ kế trả thù, nghĩ mãi không ra, cho đến khi bố gọi tôi xuống ăn cơm.
Tôi vẫn xị mặt, bố mẹ hôm nay không hỏi tôi có chuyện gì, chỉ nói chuyện với nhau mấy việc vặt vãnh.“Em ít đi mấy chỗ kia thôi.”“Sao lại ít đi, có thờ có thiêng, có kiêng có lành.”“Đừng có để tâm linh biến thành mê tín dị đoan.”“Ơ hay anh buồn cười nhỉ, người ta luyện tập cho cơ thể dẻo dai khỏe mạnh, mê tín dị đoan cái gì?”Tôi ăn cơm xong xin phép bố mẹ bò vào phòng, vẫn nghe tiếng bố mẹ sau lưng.“Anh để ý cái Diễm sang năm nay hay thất thường không?”“Con gái lớn rồi, phải thay đổi chứ?”“Sao cũng được, đừng có yêu đương nhăng nhít sớm.
Chị Hoà nói với em bắt được thư tình của đứa con gái học lớp mười một kia kìa.”“Con nhà người ta thế nào là việc của họ, sao em lại so sánh với con mình.”“Anh đừng có chủ quan, em mà tóm được yêu đương em đập chết.”“Không được đánh con, tuổi mới lớn tâm lý thay đổi là chuyện bình thường, em phải nói chuyện khuyên giải cho con hiểu.”“Ông cứ như thế con gái ông hư hỏng lúc nào không biết đâu.”Tôi đóng cửa, không nghe mấy lời bố mẹ nói nữa.
Hứ, ai thèm yêu đương, mẹ chỉ lo bò trắng răng.
Tôi chỉ là bị vong ám thôi, mẹ chẳng biết gì cả.Hai ngày sau tôi vẫn không tìm được cách trả thù Kiên, Duy khăng khăng bảo vệ thằng bạn cùng đội bóng với nó, Ly không ý kiến gì, chỉ bảo tôi phải có chứng cứ xác thực hơn.
Chứng cứ xác thực chính là tôi đây còn gì?“A… a… a… bực mình quá.” Dịu vừa đến cửa lớp đã hét toáng, như thể nó chờ đợi lên lớp để được giải toả.“Làm sao? Mày gào cái gì đấy hả con kia.” Tôi khó chịu quát Dịu.Dịu thấy tôi bắt sóng của nó, vai còn đeo cặp, bổ nhào xuống bàn của tôi.“Hôm qua tao bị rạch yên xe, mày xem đứa nào khốn nạn thế không biết?”“Trước xịt lốp giờ lại cả rạch yên xe, thằng này táo tợn quá rồi.” Tôi đập sách xuống bàn.“Tao về mách bố rồi, sáng nay bố tao lên trường, giờ đang làm việc với cô giáo trong phòng hội đồng ý.” Dịu gạt bỏ sự tức giận lúc nãy, tỏ ra kiêu hãnh.“Làm việc với cô thì sao? Có phải cô rạch yên xe mày đâu?” Tôi hỏi.Duy nghe câu chuyện của chúng tôi, giơ tay cốc đầu: “Chả hiểu đầu mày có sỏi không? Xe bị xịt lốp chuyện nhỏ nên chẳng ai quan tâm, giờ bố con Dịu lên làm việc chuyện bị rạch yên, nhà trường có điều tra việc này không?”Tôi bị cốc đau quay lại tính cầm sách đập lại, đúng lúc trống đánh vào lớp, Dịu bò về chỗ của nó.
Tôi nhìn cô Cấp bước vào lớp, để sách xuống bàn, không quên quay lại trừng mắt với thằng Duy.Đúng là người lớn ra tay, tốc độ nhanh không tưởng, cuối giờ cô giáo chủ nhiệm lên lớp thông báo với chúng tôi.
Đã bắt được kẻ xấu, là một đứa lớp mười hai đã thôi học, ngày trước đánh nhau bị trường đình chỉ, nó bỏ học luôn không đi nữa.
Vì bất mãn nên trong giờ học trèo tường vào giở trò ở nhà để xe, nó khai hết đã xịt lốp xe của các lớp, về sau thấy nhàm quay sang rạch yên.“Các em phải nhớ đây là lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời, hãy sống sao cho sau này nhìn lại luôn luôn vui vẻ tự hào, đừng vì một phút bốc đồng làm những chuyện khiến bản thân xấu hổ về sau.”Cô Hạnh kết thúc bài diễn thuyết, những gì cô nói, tôi chẳng nghe lọt tai câu nào.Ra về Duy đi qua tôi đắc ý: “Tao nói mày không nghe.”Ly khoác tay tôi: “Diễm bị xịt lốp một tuần liền, cáu giận cũng phải thôi mà.”Duy nhún vai: “Thôi tôi té đây.”Tôi cùng Ly tay trong tay ra về, đến nhà để xe thấy Kiên, Ly sau sự việc kia mỗi lần thấy Kiên có chút xấu hổ, hơi đứng nép phía sau tôi.
Kiên nhìn thấy chúng tôi đi đến, chắc nó cũng được thông báo sự việc kia rồi, tôi thấy nó như hơi nhếch miệng lên một cái rồi đạp xe đi biến.“Thái độ tinh tướng.” Tôi làu bàu.“Bà nói ai cơ.” Ly hỏi.“Thằng Kiên ấy.” Tôi đáp.“Tôi tưởng bà với Kiên không ghét nhau nữa rồi, Kiên còn cho bà đĩa nhạc cơ mà.”“Bà quên đấy là nó trả công cho tôi làm chân đưa thư à?”“Ờ tôi quên thật, hôm trước bà còn chửi người ta te tua nữa.” Ly cười, nụ hoa đồng tiền trên má nở rộ.“Đấy là tạm hoãn binh thôi, tôi bị lợi ích trước mắt làm mờ.”“Thu hoạch cũng được còn gì?”“Tôi vẫn chia cho bà ăn chung mà.
Giờ đi ăn sữa chua không?” Tôi sáng mắt nhìn Ly.“Thôi, tí về không ăn được cơm, mẹ tôi mắng chết.”***Không bận nghĩ kế hoạch trả thù Kiên nữa, tôi có hứng đọc truyện trở lại, lục cái hộp sắt hình trái tim mở ra, nhặt nhặt mấy đồng đạp xe ra khỏi nhà.
Buổi chiều bố mẹ đi làm, hôm nay tôi không phải đi học thêm, tự thưởng cho mình đọc truyện thoả thích.Tôi nhặt mấy quyển “nữ hoàng ai cập” trả tiền cọc, vui vẻ ôm đống truyện thả vào giỏ xe.
Lúc nãy có nhìn thấy Jindo tập mới, nhưng tôi biết ông anh mình sẽ thuê nên không mượn, đọc ké lão cho đỡ tốn tiền.Một ngày đẹp trời như vậy, lại bị phá hỏng bởi cái xe đạp.
Đang vừa đi vừa hát thì cái pê đan đột ngột rơi ra, tôi luống cuống phanh xe, cúi xuống nhặt lại.
Nhìn cái pê đan gãy rời không thể lắp lại được mà muốn khóc, nó gãy hẳn nên không thể đạp xe nữa, tôi thuê truyện hết tiền rồi làm gì còn tiền sửa xe.Tôi lê thân mình đau khổ dắt xe đạp đi dưới cái nắng trời vào Hè, kiếp nạn của tôi năm nay hơi nhiều thì phải?“Xe làm sao đấy?” Giọng nói này là của cái vong tôi vẫn ghét.“Số đỏ” quá mà, trong lúc thảm hại thì gặp kẻ địch, nó lại được trận cười nhạo tôi cho xem.“Tớ hỏi xe cậu làm sao mà phải dắt? Quên miệng ở nhà à?” Vong ám tôi.“Mắt mù à mà không thấy? Xe tôi bị hỏng chứ sao?” Tôi gắt gỏng.Kiên đạp xe lên trước tôi một đoạn, dừng lại dựng chân chống con cào cào xanh lét của mình.
Nó nắm lấy ghi đông xe tôi nhìn xuống, mắt hơi nheo lại.“Cậu đi xe giỏi thật, pê đan rơi đã đành, đến cả cái trục bàn đạp cũng bị gãy.
Phải vào quán sửa thôi.”Nói như không, tôi thừa biết phải vào quán.
Tuột xích hay gì đấy còn có thể tự sửa, chứ cái bàn đạp nó rơi hẳn một bên còn trơ mỗi trục giữa.
Tôi ngồi hí hoáy mất bao lâu không lắp vào được, đã xác định mất tiền rồi.“Cậu đi tiếp không có quán sửa xe đâu, vòng lại một đoạn là có đấy.” Kiên thấy tôi không trả lời nói tiếp.Tôi quay lưng lại nhìn, không thấy có biển sửa xe đâu.
Kiên như hiểu tôi nghĩ nó đang lừa tôi nói: “Không có biển, đi dắt xe quay lại.”Nhớ đến trong túi không có tiền, giờ dắt về nhà thì xa, sửa xe lấy luôn không được.
Băn khoăn một lát, tôi vẫn dắt xe quay lại theo hướng Kiên chỉ.“Cái này phải thay thôi, hôm nay chú hết đồ, giờ sửa luôn thì để chú đi lấy, đợi khoảng hai tiếng, còn không thì để xe đây mai quay lại lấy nhé.”Bác sửa xe nhìn chiếc mini Nhật của tôi ngẩng lên nói.
Tôi lúng túng, vốn định dắt xe đến gửi lại sửa xong đi bộ về, ngày mai bảo bố chở tôi đến lấy, giờ sửa luôn tôi đâu có tiền.Cái thằng Kiên kia chỉ quán sửa xe cho tôi rồi không đi luôn, lại đạp xe quay lại cùng tôi, giờ nó vẫn đứng đấy nhìn.“Để xe đấy đi, tớ lai cậu về.” Tôi chưa kịp trả lời bác sửa xe cái gì Kiên đã nói.Tôi băn khoăn trong lòng, nếu là đứa khác thì vô tư chẳng ngại.
Đằng này nó là kẻ thù của tôi, nhận ơn huệ của nó là tôi mắc nợ.
Không nhận thì là đồ sĩ bọ, đi bộ về giữa cái nắng như thế này không đùa được đâu, tôi sẽ mệt chết.
Ngồi lại đợi chắc chắn không thể, làm gì có tiền trả người ta luôn?Bệnh lười chiến thắng sau một hồi giằng co tranh chấp với tính sĩ diện trong tôi.Kiên thả tôi trước cửa nhà, ôm đống “nữ hoàng ai cập” trong tay tôi xìu mặt cảm ơn.
Chiếc cào cào xanh của Kiên vừa rời khỏi tầm mắt thì mẹ về đến, ánh mắt nhìn tôi có chút nghi hoặc.“Con chào mẹ.”“Con thuê nhiều chuyện thế kia thì học lúc nào?” Mẹ dắt xe vào nhà nói.“Con học xong mới đọc cơ mà.”Mẹ không phát hiện xe đạp của tôi không có ở nhà, tôi cũng không bảo mẹ xe hỏng, để tí bố về tôi bảo bố.
Tôi tính đoán để bảo bố còn xin tiền quá lên nữa, mẹ tôi khó tính, sẽ chỉ cho đủ tiền sửa xe thôi.Buổi tối, tôi vừa học bài xong.
Còn chưa kịp ôm quyển chuyện yêu thích thì mẹ hằm hằm đi vào, tay lăm lăm cái chổi lông gà.Tôi quýnh quáng.“Nói yêu đương nhăng nhít từ bao giờ?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook