Dưỡng Thành Lĩnh Chủ
-
Chương 27
Sau khi đến vấn an Đại phu nhân cùng Tam phu nhân, Mộ Phi Sắt vẫn bình an
mà trở về tiểu viện của mình. Tin tức Mộ Phi Sắt đến chỗ của Đại phu
nhân, lại làm cho Mộ Thiên Hạc lo lắng, chỉ sợ Mộ Phi Sắt lại bị những
người đó ức hiếp, cho nên khi nghe tin Mộ Phi Sắt về đã sai người gọi
nàng tới. Còn đặc biệt giữ Mộ Phi Sắt ở lại ăn tối, lại không ngờ hỏi
đến chuyện giao hảo của nàng với Giác Viễn đại sư.
Đến bây giờ Mộ Phi Sắt mới biết vì sao Mộ lão gia lại cho phép nàng mang theo hai cái hạ nhân không hề có võ công ra ở bên ngoài Mộ phủ. Đó là bởi vì bên cạnh nàng luôn có ám vệ của Mộ phủ bảo vệ, ngoài việc đảm bảo an nguy cho nàng, mà ám vệ còn báo những việc xảy ra với nàng khi còn ở Kỳ Bình tự. Mộ Thiểu Hoa cũng biết chuyện nàng có quan hệ khá tốt với Giác Viễn đại sư, và cũng biết nàng có gặp qua Ninh Lạc.
Khi biết được việc này, toàn thân Mộ Phi Sắt toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Mộ Phi Sắt cố gắng thăm dò, nhưng lại phát hiện Mộ lão gia lại hoàn toàn không biết sự tồn tại của Vân Nhược Lan. Mộ Phi Sắt cũng không biết Vân Nhược Lan dùng phương pháp gì mà che mắt được ám vệ, nhưng vì Mộ Phi Sắt cũng là một người có chủ kiến, cho nên khi biết việc này cũng nhất thời tức giận.
Nàng đã đánh giá thấp sự coi trọng của Mộ Thiên Hạc đối với mình, cũng xem nhẹ những kĩ xảo ở thế giới này. Sơ sẩy như vậy làm giấy lên trong lòng Mộ Phi Sắt một hồi chuông cảnh báo, nếu như chuyện mình phôi phục được Hồn nguyên lực rơi vào tay người hạ độc, nàng cũng chỉ sợ khó lòng phòng bị được.
Mang tâm trạng không vui trở về tiểu viện của mình, Hương Liên cùng Phú Quý vẫn đang dọn dẹp lại tiểu viện, nhưng trong đáy mắt lại không khỏi toát ra sự vui vẻ.
Chỉ khi có sự xuất hiện của Vân Nhược Lan thì hai người này mới có biểu hiện như vậy. Mộ Phi Sắt thở dài, đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt không mang vẻ bất ngờ khi thấy một người nam nhân đang ngồi trên ghế, khuôn mặt đang tươi cười nhìn nàng.
“Phi Nhi, tay nghề của Phú Quý quả thật rất tốt, cá hấp quế rất hợp với khẩu vị của vi sư nha!”
Từ trước đến nay Vân Nhược Lan đối với đồ ăn vẫn luôn bắt bẻ, mấy lần cùng ngồi ăn chung nên Mộ Phi Sắt mới nhận ra điều này. Trù nghệ của Phú Quý có thể nhận được sự khen ngợi của người này, thật sự nằm ngoài dự liệu của nàng.
Nhưng bởi vì trong lòng vẫn không yên, nên đối với Vân Nhược Lan nói ra sự hoang mang trong lòng: “Vì sao ám vệ trong phủ lại không phát hiện được sự xuất hiện của ngươi?”
“Mộ thừa tướng đối với con cũng rất để ý, bất quá những người kia tu vi cũng không cao, không nhìn ra được Thuật ẩn nấp của vi sư, cho nên không phát hiện được vi sư cũng là chuyện đương nhiên.” Vân Nhược Lan nhẹ nhàng giải thích, lại phát hiện tiểu đồ đệ vẫn không vui, nên ân cần hỏi thăm: “Phi Nhi, tâm tình của con không được vui sao?”
Mộ Phi Sắt buồn bực lên tiếng: “Không có gì. Chỉ sợ việc có lúc Hồn nguyên lực của ta chấn động, những người kia biết được, lại gây ra phiền toái mà thôi.”
“Không quan trọng, từ lúc con khôi phục được Hồn Nguyên Lực vi sư cũng đã dò xét, xung quanh cũng không có cường giả, Tứ linh hồn sư trở xuống không thể dò xét được hồn nguyên lực của người khác. Con yên tâm đi.”
Nếu như Vân Nhược Lan nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể lạc quan trong một thời gian. Vừa định hỏi tại sao dung mạo của mình lại xảy ra biến hóa như vậy, nhưng lại nghĩ không nên từ chuyện bé hóa ra to. Mộ Phi Sắt nhìn gian phòng đã được sắp xếp lại ngọn ngàng, nhẹ giọng hỏi: “Khi nào thì mới dạy cho ta cách cách ngưng tụ ra Hồn Tinh?”
Vân Nhược Lan cũng biết nàng muốn sớm thoát khỏi trạng thái bị động, cũng thu hồi ý muốn trêu tức Mộ Phi Sắt, nghiêm túc nói: “Hồn nguyên lực của con là thuộc tính hỏa, nên tương đối thô bạo, trước tiên phải khống chế được nó, sau đó mới có thể ngưng tụ ra Hồn Tinh.”
Mộ Phi Sắt chăm chú lắng nghe, im lặng không nói gì. Vân Nhược Lan nói tiếp: “Hồn Nguyên lực của Phi Nhi rất cũng rất mạnh mẽ, chuyện ngưng tụ ra Hồn Tinh cũng không phải ngày một ngày hai. Vi sư sẽ dạy cho con cách khống chế hơi thở, lại thêm tác dụng của dược hoàn, chắc chắn không lâu sau tại sân nhỏ này sẽ sinh ra thêm một Hồn sư.”
Ngưng tụ ra Hồn Tinh là mộng tưởng của biết bao hồn sĩ, nếu có thể thành công ngưng tụ ra Hồn Tinh, thì có thể thành công trở thành một Hồn Sư, lúc đó con đường tu luyện mới được bắt đầu. Giống như Mộ Ngôn cũng là một kỳ tài ngút trời, học tập ở học viện bốn năm mới chỉ chạm đến cánh cửa ngưng tụ ra Hồn tinh. Nàng dù sao cũng không phải người có thiên phú dị bẩm, mọi chuyện cũng không phải dễ dàng gì.
Mộ Phi Sắt cũng biết rõ đây là Vân Nhược Lan đang trấn an mình, nàng cũng không muốn tự thương cảm bản thân mình, nhanh chóng ngồi xuống dưới bên cạnh Vân Nhược Lan, nghiêm nghị tiếp thu cái gọi là thuật khống chế hơi thở.
Tuy đây cũng là lần đầu Vân Nhược Lan chỉ bảo cho đồ đệ, nhưng sư phụ gà mờ này cũng giảng giải tinh tường cho Mộ Phi Sắt. Lời ít mà ý nhiều, Vân Nhược Lan trình bày cặn kẽ cách vận hành Hồn Nguyên lực, sau đó lấy từ trong ngực ra hai khối đá thạch bích hình vuông, đưa cho Mộ Phi Sắt.
“Tâm pháp đều ở trong này, con rót Hồn Nguyên lực vào trong này, nội dung sẽ tự nhiên hiện lên trong đầu. Bất quá lần đầu sử dụng không nên vượt quá thời gian một nén nhang. Con ngàn vạn lần đừng quá gấp rút, nếu không sẽ làm Hồn Nguyên lực trở nên bạo động.”
Vuốt ve hòn đá vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Vân Nhược Lan, Mộ Phi Sắt cũng không nhìn ra hai hòn đá này có gì đặc biệt, chỉ cúi đầu đáp ứng. Sau khi nói chuyện được vài câu, Mộ Phi Sắt đứng dậy trở về phòng ngủ của mình. Khi mới đi đến cửa, Vân Nhược Lan đột nhiên lại nói ra một câu: “Phi Nhi, hiện tại con không có mẫu thân, nhưng con còn có sư phụ, bất cứ khi nào, vi sư đều sẽ ở bên cạnh con.”
Mộ Phi Sắt thoáng dừng lại, bả vai có chút suy sụp, mắt dừng lại trên mũi giày. Bên cạnh sao? Đây cũng chỉ là sự thương cảm của Vân Nhược Lan, nhưng vì sao nàng lại có cảm giác yên tâm như vậy?
Mộ Phi Sắt quay đầu, thản nhiên cười: “ Cám ơn, sư phụ!”
Khoảng thời gian này ở trong phủ coi như cũng yên tĩnh, Mộ Thiên Hạc cho phép Mộ Phi Sắt không phải qua thỉnh an mỗi ngày, lấy lý do là Giác Viễn đại sư nói thân thể Mộ Phi Sắt đang cần tĩnh dưỡng.
Trong lòng Mộ Phi Sắt cũng biết Mộ lão gia là đang tận lực che chở cho mình, tránh cho nàng cùng với những người kia lại xảy ra xung đột. Vì vậy mà Mộ Phi Sắt lại có khoảng thời gian thoải mái tu luyện trong tiểu viện của mình.
Thể chất của thân thể này không tốt lại là vấn đề đau đầu của của Mộ Phi Sắt hiện giờ, vậy nên nàng vẫn duy trì rèn luyện võ học để làm thân thể trở nên khỏe mạnh hơn, điều này cũng làm Vân Nhược Lan kinh ngạc không thôi.
Hương Kiên cùng Phú Quý lại vô cùng hiếu kỳ với những động tác kỳ lạ của tiểu thư, thỉnh thoảng lại bắt chước Mộ Phi Sắt khoa tay múa chân vài cái, nhưng được một lúc lại thở hổn hển. Quay sang nhìn thấy tiểu thư vẫn duy trì những động tác như vậy, càng khâm phục không thôi.
Thấy hai người tập được vài động tác, sau đó lại đứng bên ngoài mà nhìn, làm cho Mộ Phi Sắt nghĩ ra một ý tưởng khác. Vì vậy mỗi ngày trong tiểu viện đều xuất hiện những cảnh tượng thú vị.
Phú Quý trải qua mấy lần uốn nắn, rốt cục cũng thực hiện đúng tư thế đứng trung bình tấn, cả người run run, phát ra thanh âm run rẩy hỏi: “Tiểu thư, phải đứng như vậy nửa canh giờ sao? Chân của nô tài...”
Mộ Phi Sắt đang đứng một bên chỉnh lại tư thế cho Hương Liên, sau đó nhìn lại đồng hồ cát bên cạnh, ngữ điệu đều đều nói: “Thời gian mới qua chưa được một nửa. Phú Quý, tiếp tục chịu đựng.”
“Tiểu thư, chân nô tỳ có thể bỏ xuống chưa?” Chân hương Liên đang bị đặt trên đài cao, cả người sát đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Có thể bỏ xuống.”
Hương Liên rốt cục có thể nhẹ nhõm bỏ chân xuống, nhẹ nhàng xoa bóp chân đang đau nhức, thanh âm của Mộ Phi Sắt truyền tới làm nụ cười trên môi Hương Liên như bị đóng băng. “Đổi chân bên kia.”
Hương Liên giống như muốn khóc, nhưng không thể làm trái ý tiểu thư. Hai người bày ra bộ dáng khóc không ra nước mắt, làm Mộ Phi Sắt bật cười, nàng cũng không nói cho hai người biết đây chỉ là kiến thức cơ bản của võ học, chỉ cho bọn họ biết đây chỉ là một số thuật phòng thân mà thôi, dù sao cũng không sợ không có chỗ dùng.
Vân Nhược Lan đang xếp bằng trong phòng, nghe lời nói từ bên ngoài thỉnh thoảng truyền vào, như có điều suy nghĩ. Trên người tiểu đồ đệ tựa hồ như có khá nhiều bí mật. Thân pháp tu luyện cổ quái, tính tình thay đổi, tác phong xử lý tình huống, còn có..., việc tiểu đồ đệ này khôi phục được Hồn Nguyên Lực cũng quá nhanh đi!
Lúc đầu, hắn cũng nghĩ việc khôi phục được Hồn nguyên lực là do tác dụng của Bách Ngưng hoàn kết hợp với việc trị liệu của Giác Viễn đại sư, nhưng bây giờ ngẫm lại, tựa hồ bên trong cũng không đơn giản như vậy.
Học viên trước khi bước vào Thiên Hồn học viện xác thực cũng phải trải qua việc huấn luyện thân thể, nhưng theo như hắn biết được, bọn họ cũng không có trải qua phương pháp giống như của Phi Nhi. Còn một điều nữa, chính là trong cơ thể của nàng dường như có một cỗ năng lượng kỳ quái.
Mặc dù hắn chỉ mơ hồ cảm giác được, nhưng đêm hôm đó khi ổn định lại Hồn Nguyên lực cho Phi Nhi, hắn càng cảm giác được có sự tồn tại dị thường đó. Vân Nhược Lan cũng không có mở miệng hỏi, chẳng lẽ năm đó sư tỷ vì đảm bảo an toàn cho Phi Nhi mà để lại nguồn năng lực nào đó mà hắn không biết?
Vân Nhược Lan lâm vào trầm tư hồi lâu, cũng chưa phát giác được sắc trời đã dần tối. Lúc xưa mọi người còn dùng bữa đúng giờ, nhưng từ khi vị đầu bếp duy nhất bị kéo vào công cuộc huấn luyện thân thể của Mộ Phi Sắt, cho nên việc ăn uống của mọi người cũng trở nên trễ nải.
Thật khó khăn mới đợi được Phú Quý đang xanh mặt bưng lên bữa tối, Vân Nhược Lan nhanh chóng nếm một miếng, dở khóc dở cười nói:
“Phú Quý a! Món gà hầm hôm nay không ăn được rồi!”
Đến bây giờ Mộ Phi Sắt mới biết vì sao Mộ lão gia lại cho phép nàng mang theo hai cái hạ nhân không hề có võ công ra ở bên ngoài Mộ phủ. Đó là bởi vì bên cạnh nàng luôn có ám vệ của Mộ phủ bảo vệ, ngoài việc đảm bảo an nguy cho nàng, mà ám vệ còn báo những việc xảy ra với nàng khi còn ở Kỳ Bình tự. Mộ Thiểu Hoa cũng biết chuyện nàng có quan hệ khá tốt với Giác Viễn đại sư, và cũng biết nàng có gặp qua Ninh Lạc.
Khi biết được việc này, toàn thân Mộ Phi Sắt toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Mộ Phi Sắt cố gắng thăm dò, nhưng lại phát hiện Mộ lão gia lại hoàn toàn không biết sự tồn tại của Vân Nhược Lan. Mộ Phi Sắt cũng không biết Vân Nhược Lan dùng phương pháp gì mà che mắt được ám vệ, nhưng vì Mộ Phi Sắt cũng là một người có chủ kiến, cho nên khi biết việc này cũng nhất thời tức giận.
Nàng đã đánh giá thấp sự coi trọng của Mộ Thiên Hạc đối với mình, cũng xem nhẹ những kĩ xảo ở thế giới này. Sơ sẩy như vậy làm giấy lên trong lòng Mộ Phi Sắt một hồi chuông cảnh báo, nếu như chuyện mình phôi phục được Hồn nguyên lực rơi vào tay người hạ độc, nàng cũng chỉ sợ khó lòng phòng bị được.
Mang tâm trạng không vui trở về tiểu viện của mình, Hương Liên cùng Phú Quý vẫn đang dọn dẹp lại tiểu viện, nhưng trong đáy mắt lại không khỏi toát ra sự vui vẻ.
Chỉ khi có sự xuất hiện của Vân Nhược Lan thì hai người này mới có biểu hiện như vậy. Mộ Phi Sắt thở dài, đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt không mang vẻ bất ngờ khi thấy một người nam nhân đang ngồi trên ghế, khuôn mặt đang tươi cười nhìn nàng.
“Phi Nhi, tay nghề của Phú Quý quả thật rất tốt, cá hấp quế rất hợp với khẩu vị của vi sư nha!”
Từ trước đến nay Vân Nhược Lan đối với đồ ăn vẫn luôn bắt bẻ, mấy lần cùng ngồi ăn chung nên Mộ Phi Sắt mới nhận ra điều này. Trù nghệ của Phú Quý có thể nhận được sự khen ngợi của người này, thật sự nằm ngoài dự liệu của nàng.
Nhưng bởi vì trong lòng vẫn không yên, nên đối với Vân Nhược Lan nói ra sự hoang mang trong lòng: “Vì sao ám vệ trong phủ lại không phát hiện được sự xuất hiện của ngươi?”
“Mộ thừa tướng đối với con cũng rất để ý, bất quá những người kia tu vi cũng không cao, không nhìn ra được Thuật ẩn nấp của vi sư, cho nên không phát hiện được vi sư cũng là chuyện đương nhiên.” Vân Nhược Lan nhẹ nhàng giải thích, lại phát hiện tiểu đồ đệ vẫn không vui, nên ân cần hỏi thăm: “Phi Nhi, tâm tình của con không được vui sao?”
Mộ Phi Sắt buồn bực lên tiếng: “Không có gì. Chỉ sợ việc có lúc Hồn nguyên lực của ta chấn động, những người kia biết được, lại gây ra phiền toái mà thôi.”
“Không quan trọng, từ lúc con khôi phục được Hồn Nguyên Lực vi sư cũng đã dò xét, xung quanh cũng không có cường giả, Tứ linh hồn sư trở xuống không thể dò xét được hồn nguyên lực của người khác. Con yên tâm đi.”
Nếu như Vân Nhược Lan nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể lạc quan trong một thời gian. Vừa định hỏi tại sao dung mạo của mình lại xảy ra biến hóa như vậy, nhưng lại nghĩ không nên từ chuyện bé hóa ra to. Mộ Phi Sắt nhìn gian phòng đã được sắp xếp lại ngọn ngàng, nhẹ giọng hỏi: “Khi nào thì mới dạy cho ta cách cách ngưng tụ ra Hồn Tinh?”
Vân Nhược Lan cũng biết nàng muốn sớm thoát khỏi trạng thái bị động, cũng thu hồi ý muốn trêu tức Mộ Phi Sắt, nghiêm túc nói: “Hồn nguyên lực của con là thuộc tính hỏa, nên tương đối thô bạo, trước tiên phải khống chế được nó, sau đó mới có thể ngưng tụ ra Hồn Tinh.”
Mộ Phi Sắt chăm chú lắng nghe, im lặng không nói gì. Vân Nhược Lan nói tiếp: “Hồn Nguyên lực của Phi Nhi rất cũng rất mạnh mẽ, chuyện ngưng tụ ra Hồn Tinh cũng không phải ngày một ngày hai. Vi sư sẽ dạy cho con cách khống chế hơi thở, lại thêm tác dụng của dược hoàn, chắc chắn không lâu sau tại sân nhỏ này sẽ sinh ra thêm một Hồn sư.”
Ngưng tụ ra Hồn Tinh là mộng tưởng của biết bao hồn sĩ, nếu có thể thành công ngưng tụ ra Hồn Tinh, thì có thể thành công trở thành một Hồn Sư, lúc đó con đường tu luyện mới được bắt đầu. Giống như Mộ Ngôn cũng là một kỳ tài ngút trời, học tập ở học viện bốn năm mới chỉ chạm đến cánh cửa ngưng tụ ra Hồn tinh. Nàng dù sao cũng không phải người có thiên phú dị bẩm, mọi chuyện cũng không phải dễ dàng gì.
Mộ Phi Sắt cũng biết rõ đây là Vân Nhược Lan đang trấn an mình, nàng cũng không muốn tự thương cảm bản thân mình, nhanh chóng ngồi xuống dưới bên cạnh Vân Nhược Lan, nghiêm nghị tiếp thu cái gọi là thuật khống chế hơi thở.
Tuy đây cũng là lần đầu Vân Nhược Lan chỉ bảo cho đồ đệ, nhưng sư phụ gà mờ này cũng giảng giải tinh tường cho Mộ Phi Sắt. Lời ít mà ý nhiều, Vân Nhược Lan trình bày cặn kẽ cách vận hành Hồn Nguyên lực, sau đó lấy từ trong ngực ra hai khối đá thạch bích hình vuông, đưa cho Mộ Phi Sắt.
“Tâm pháp đều ở trong này, con rót Hồn Nguyên lực vào trong này, nội dung sẽ tự nhiên hiện lên trong đầu. Bất quá lần đầu sử dụng không nên vượt quá thời gian một nén nhang. Con ngàn vạn lần đừng quá gấp rút, nếu không sẽ làm Hồn Nguyên lực trở nên bạo động.”
Vuốt ve hòn đá vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Vân Nhược Lan, Mộ Phi Sắt cũng không nhìn ra hai hòn đá này có gì đặc biệt, chỉ cúi đầu đáp ứng. Sau khi nói chuyện được vài câu, Mộ Phi Sắt đứng dậy trở về phòng ngủ của mình. Khi mới đi đến cửa, Vân Nhược Lan đột nhiên lại nói ra một câu: “Phi Nhi, hiện tại con không có mẫu thân, nhưng con còn có sư phụ, bất cứ khi nào, vi sư đều sẽ ở bên cạnh con.”
Mộ Phi Sắt thoáng dừng lại, bả vai có chút suy sụp, mắt dừng lại trên mũi giày. Bên cạnh sao? Đây cũng chỉ là sự thương cảm của Vân Nhược Lan, nhưng vì sao nàng lại có cảm giác yên tâm như vậy?
Mộ Phi Sắt quay đầu, thản nhiên cười: “ Cám ơn, sư phụ!”
Khoảng thời gian này ở trong phủ coi như cũng yên tĩnh, Mộ Thiên Hạc cho phép Mộ Phi Sắt không phải qua thỉnh an mỗi ngày, lấy lý do là Giác Viễn đại sư nói thân thể Mộ Phi Sắt đang cần tĩnh dưỡng.
Trong lòng Mộ Phi Sắt cũng biết Mộ lão gia là đang tận lực che chở cho mình, tránh cho nàng cùng với những người kia lại xảy ra xung đột. Vì vậy mà Mộ Phi Sắt lại có khoảng thời gian thoải mái tu luyện trong tiểu viện của mình.
Thể chất của thân thể này không tốt lại là vấn đề đau đầu của của Mộ Phi Sắt hiện giờ, vậy nên nàng vẫn duy trì rèn luyện võ học để làm thân thể trở nên khỏe mạnh hơn, điều này cũng làm Vân Nhược Lan kinh ngạc không thôi.
Hương Kiên cùng Phú Quý lại vô cùng hiếu kỳ với những động tác kỳ lạ của tiểu thư, thỉnh thoảng lại bắt chước Mộ Phi Sắt khoa tay múa chân vài cái, nhưng được một lúc lại thở hổn hển. Quay sang nhìn thấy tiểu thư vẫn duy trì những động tác như vậy, càng khâm phục không thôi.
Thấy hai người tập được vài động tác, sau đó lại đứng bên ngoài mà nhìn, làm cho Mộ Phi Sắt nghĩ ra một ý tưởng khác. Vì vậy mỗi ngày trong tiểu viện đều xuất hiện những cảnh tượng thú vị.
Phú Quý trải qua mấy lần uốn nắn, rốt cục cũng thực hiện đúng tư thế đứng trung bình tấn, cả người run run, phát ra thanh âm run rẩy hỏi: “Tiểu thư, phải đứng như vậy nửa canh giờ sao? Chân của nô tài...”
Mộ Phi Sắt đang đứng một bên chỉnh lại tư thế cho Hương Liên, sau đó nhìn lại đồng hồ cát bên cạnh, ngữ điệu đều đều nói: “Thời gian mới qua chưa được một nửa. Phú Quý, tiếp tục chịu đựng.”
“Tiểu thư, chân nô tỳ có thể bỏ xuống chưa?” Chân hương Liên đang bị đặt trên đài cao, cả người sát đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Có thể bỏ xuống.”
Hương Liên rốt cục có thể nhẹ nhõm bỏ chân xuống, nhẹ nhàng xoa bóp chân đang đau nhức, thanh âm của Mộ Phi Sắt truyền tới làm nụ cười trên môi Hương Liên như bị đóng băng. “Đổi chân bên kia.”
Hương Liên giống như muốn khóc, nhưng không thể làm trái ý tiểu thư. Hai người bày ra bộ dáng khóc không ra nước mắt, làm Mộ Phi Sắt bật cười, nàng cũng không nói cho hai người biết đây chỉ là kiến thức cơ bản của võ học, chỉ cho bọn họ biết đây chỉ là một số thuật phòng thân mà thôi, dù sao cũng không sợ không có chỗ dùng.
Vân Nhược Lan đang xếp bằng trong phòng, nghe lời nói từ bên ngoài thỉnh thoảng truyền vào, như có điều suy nghĩ. Trên người tiểu đồ đệ tựa hồ như có khá nhiều bí mật. Thân pháp tu luyện cổ quái, tính tình thay đổi, tác phong xử lý tình huống, còn có..., việc tiểu đồ đệ này khôi phục được Hồn Nguyên Lực cũng quá nhanh đi!
Lúc đầu, hắn cũng nghĩ việc khôi phục được Hồn nguyên lực là do tác dụng của Bách Ngưng hoàn kết hợp với việc trị liệu của Giác Viễn đại sư, nhưng bây giờ ngẫm lại, tựa hồ bên trong cũng không đơn giản như vậy.
Học viên trước khi bước vào Thiên Hồn học viện xác thực cũng phải trải qua việc huấn luyện thân thể, nhưng theo như hắn biết được, bọn họ cũng không có trải qua phương pháp giống như của Phi Nhi. Còn một điều nữa, chính là trong cơ thể của nàng dường như có một cỗ năng lượng kỳ quái.
Mặc dù hắn chỉ mơ hồ cảm giác được, nhưng đêm hôm đó khi ổn định lại Hồn Nguyên lực cho Phi Nhi, hắn càng cảm giác được có sự tồn tại dị thường đó. Vân Nhược Lan cũng không có mở miệng hỏi, chẳng lẽ năm đó sư tỷ vì đảm bảo an toàn cho Phi Nhi mà để lại nguồn năng lực nào đó mà hắn không biết?
Vân Nhược Lan lâm vào trầm tư hồi lâu, cũng chưa phát giác được sắc trời đã dần tối. Lúc xưa mọi người còn dùng bữa đúng giờ, nhưng từ khi vị đầu bếp duy nhất bị kéo vào công cuộc huấn luyện thân thể của Mộ Phi Sắt, cho nên việc ăn uống của mọi người cũng trở nên trễ nải.
Thật khó khăn mới đợi được Phú Quý đang xanh mặt bưng lên bữa tối, Vân Nhược Lan nhanh chóng nếm một miếng, dở khóc dở cười nói:
“Phú Quý a! Món gà hầm hôm nay không ăn được rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook