Dương Thanh Ký
-
Chương 33: Sát yêu
Mắt thấy hai con yêu thú định chống đối đến cùng, hắn dồn tất cả tiên lực còn lại trong cơ thể điểu khiển mũi phi châm xoay một vòng trên không rồi nhắm vào đầu một con địa ma thú, lao thẳng xuống. Một tiếng " Soạt " vang lên mũi châm phát ra anh sáng màu xanh biếc đã xuyên thủng đầu con yêu thú. Nó kêu lên một tiếng thảm khốc rồi nằm im không nhúc nhíc. Một khắc sau cái bụng nó cũng thôi không còn phát sáng nữa. Vì vận dụng pháp lực quá sức của mình, giờ đây đầu hắn đau như búa bổ. Sắp không thể duy trì được nữa, hắn cố gắng đứng thẳng người lên, dưới tấm màn bảo vệ của hỗn nguyên tán, miệng lầm rầm đọc chú ngữ. Mũi ma châm một lần nữa lại phát ra quang mang xanh biếc nhắm con yêu thú con lại.
Thấy động bọn của mình đã chết. Lúc này con yêu thú còn lại sợ hãi, quay đầu định tìm đường chạy trốn. Nhưng nó quên mất là mình đang ở trong pháp trận, lâm vào đường cùng, nó kêu lên một tiếng, há miệng ra từ miệng của nó một tinh cầu màu bạc bay ra huyễn hõa thành một lớp bảo vệ bao quanh thân nó. Ngạnh kháng Âm phủ ma châm. Mắt, mũi, miệng của Dương Thanh đã bắt đầu rỉ máu, tai hắn ù đi, cả người sắp không còn nghe hắn điều khiển nữa. Dưới sự thúc dục của hắn mũi châm vẫn không thể xuyên qua lớp yêu khí kia được, hắn thầm nghĩ nếu cứ kéo dài thế này, tất hắn phải chết không ngờ. Hắn vội vã cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau làm cho hắn tỉnh táo trở lại. Hắn vỗ mạnh vào túi trữ vật miễn cưỡng gọi ra chiếc ma châm thứ hai. Châm vừa ra khỏi túi, miệng và mắt hắn đã trào máu tươi ướt đẫm vạt áo trước ngực, tiên thức của hắn đã đi quá giới hạn. Không chậm trễ một phút nào, hắn phất tay một cái. Mũi ma châm thứ hai lao vụt đến nhập vào mũi châm đầu tiên. Một âm thanh như tiếng xe lụa vang lên. Lớp bảo vệ con yêu thú đã bị xé rách, nó chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi bị mũi châm xiên qua người, đóng đinh nó xuống mặt đất.
Cùng lúc này Hỗn Nguyên Tán mất đi ánh hào quang nhập trở lại trong người hắn. Giọng nói của Tử Nguyệt vang lên từ xa xăm:
- Lần này ta bị thương rất nặng, phải tiềm tu rồi.
Hắn mơ hồ tiến vào pháp trận, nhìn hai con yêu thú đã bị tiêu diệt trước mặt rồi khẽ lẩm nhẩm:
- Thanh Hương ta lại đến gần nàng một chút rồi.
Chưa dứt lời hắn đã ngã ra đất mê man bất tỉnh.
Ba canh giờ sau, hắn từ trong mê man tỉnh dậy, hắn cố gắng lảo đảo đứng lên, pháp lực của hắn vẫn chưa hồi phục. Hắn lấy từ trong túi ra một viên linh thạch cấp trung nắm chặt trong tay nhẹ nhàng hấp thu linh khí, còn về tiên thức bị chấn động kia hắn không có cách nào khắc phục ngay được, từ nay về sau phải bồi dưỡng từ từ. Vừa rồi khi chiến đâu với hai con yêu thú hắn đã vượt quá giới hạn khi cùng một lúc điều khiển hai cây phi châm, nên tiên thức của hắn không thể nào chịu nổi. Khiến thất khiếu đổ máu. Nguy hiểm như vậy nhưng hắn cho rằng, nguy hiểm mà mình trải qua vừa rồi cũng được đền đáp. Bằng chứng là hai con yêu thú vẫn đang ở trước mặt hắn đây. Hắn lẩm nhẩm mấy câu hai cây phi châm dưới đất sáng lên rồi bay về tay hắn, hắn vuốt ve chúng rồi bảo:
- Cảm ơn, nếu không có các ngươi thì ta không thể nào là chuyện này được.
Nói xong hắn cất chiếc châm vào túi, rồi theo thói quen, hắn gọi:
- Tử Nguyệt, có sao không??
Không ai trả lời
- Tử Nguyệt
Vẫn im lặng
Hắn ngỡ ngàng rồi chợt nhớ lại tình cảnh trước lúc ngất đi. Tử Nguyệt đã nói là nàng ấy bị trọng thương cần phải tĩnh dưỡng, hắn bắt đầu trở nên lo lắng, nàng ấy không sao chứ, tất cả chỉ tại ta vô dụng, lần nào cũng để Tử Nguyệt phải xả thân cứu nguy. Giờ đây còn bị thương không biết sống chết thế nào. Sau khi hắn thử gọi mấy lần nữa không thấy nàng trả lời, có lẽ nàng đã bế quan trong tiên thức của hắn. Hắn nói lớn như thể nói với chính mình:
- Tử Nguyệt, cô cứ yên tâm mà tu luyện, ta sẽ cố gắng bảo vệ cho cô.
Một ngày sau, hắn ngồi trong động phủ ở chân núi của mình ngắm nhìn hai viên yêu đan màu trắng bạc trong tay. Đây là lần đầu tiên từ khi bước chân vào tu tiên đạo, hắn nhì thấy nội đan của yêu thú. Hai viên nội đan trong tay hắn, to cỡ ngon tay cái và không ngớt tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhẹ. Dùng một viên nội đan này sẽ tăng khả năng Trúc Cơ của hắn lên một thành vậy nếu dùng hai viên thì sao, hắn nhớ lại Những gì viết trong Sinh Tử Quyết và chợt nhận ra là chỉ ăn một khỏa là đã đủ rồi, dù hắn tham lam ăn cả hai viên thì cũng chỉ có tác dụng như một viên mà thôi. Hắn cất hai viên yêu đan vào trong túi trữ vật rồi ngồi đó suy tính bước tiếp theo. Có yêi đan rồi giờ đây hắn sẽ phải đi âm hồn đảo. Nhưng không có Tử Nguyệt bên cạnh hắn không được tự tin cho lắm. Hắn chưa biết gì về đảo này. Nếu cứ khinh xuất đi vào thì chỉ có con đường chết. Hắn cần thông tin. Có lẽ hắn phải vào một thành thị nào đó tìm hiểu thêm về âm hồn đảo. Nhưng mấy thành thị quanh đây, trước kia bán yêu thú hắn đã đi hết rồi, người tu tiên rất ít. Ở Vân Nam đại lục này nơi tu tiên gia nhiều nhất chỉ có ở Bắc Quốc mà thôi có lẽ hắn phải lên đường đi đến đó một chuyến. Thọ mệnh của hắn không còn nhiều. Hắn phải nhanh nữa lên mới được.
Ba ngày sau. Khi đã phục hồi hoàn toàn pháp lực. Hắn đánh sập cái động phủ này rồi hướng về phía bắc ngự khí phi hành, điểm đến chính là bắc quốc được xưng tụng là thiên đường tu tiên của Vân Nam đại lục. Trung tâm của đại lục, nơi có Thánh Thành. Tòa thành lớn nhất, chắc hắn những gì hắn cần sẽ có ở đây. Hơn nữa hắn nhắm đến quốc gia này còn vì từ nơi đây có thể đến được âm hồn đảo một cách nhanh nhất. Giảm bớt mối lo gặp quái thú trên biển. Trên nên trời hắn gia tăng hết tốc lực vun vút lao đi. Sau khi phi hành được ba ngày thì hắn gặp một trấn nhỏ, hắn đi vào trong trấn quyết định nghỉ ngơi giây lát. Hắn thuê một phòng trọ nhỏ ở một góc khuất nẻo của trấn này. Đã ba ngày không ngủ hắn mệt mỏi leo lên giường nghỉ ngơi. Chẳng mấy chốc hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ, đêm đến chợt hắn giật mình thức giấc. Tiên thức linh mẫn của hắn khi săn yêu thú trong rừng đã cảnh báo cho hắn có một luồng linh khí đang đến gần, khẳng định là một tu tiên giả. Hắn vội vã ém nhẹm khí tức nhảy qua cửa sổ nấp xuống phía dưới một đống củi phía nhà sau. Trong anh sáng mờ ảo hắn nhìn thấy một tên luyện khí kì đồng cấp 10 như hắn đang từ từ đáp xuống khoảnh sân trước mặt. Hắn nghiêng ngó hồi lâu rồi mở một cánh cửa nhỏ tiến vào đó, một lát sau hắn lại cùng với một người đàn bà ra ngoài, hắn bế người phụ nữ đó lên phi hành biến mất. Hắn thở phào một hơi rồi quay trở lại phòng:
- Thì ra là một đôi gian phu dâm phụ.
Hắn lại trèo lên giường tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Thấy động bọn của mình đã chết. Lúc này con yêu thú còn lại sợ hãi, quay đầu định tìm đường chạy trốn. Nhưng nó quên mất là mình đang ở trong pháp trận, lâm vào đường cùng, nó kêu lên một tiếng, há miệng ra từ miệng của nó một tinh cầu màu bạc bay ra huyễn hõa thành một lớp bảo vệ bao quanh thân nó. Ngạnh kháng Âm phủ ma châm. Mắt, mũi, miệng của Dương Thanh đã bắt đầu rỉ máu, tai hắn ù đi, cả người sắp không còn nghe hắn điều khiển nữa. Dưới sự thúc dục của hắn mũi châm vẫn không thể xuyên qua lớp yêu khí kia được, hắn thầm nghĩ nếu cứ kéo dài thế này, tất hắn phải chết không ngờ. Hắn vội vã cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau làm cho hắn tỉnh táo trở lại. Hắn vỗ mạnh vào túi trữ vật miễn cưỡng gọi ra chiếc ma châm thứ hai. Châm vừa ra khỏi túi, miệng và mắt hắn đã trào máu tươi ướt đẫm vạt áo trước ngực, tiên thức của hắn đã đi quá giới hạn. Không chậm trễ một phút nào, hắn phất tay một cái. Mũi ma châm thứ hai lao vụt đến nhập vào mũi châm đầu tiên. Một âm thanh như tiếng xe lụa vang lên. Lớp bảo vệ con yêu thú đã bị xé rách, nó chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi bị mũi châm xiên qua người, đóng đinh nó xuống mặt đất.
Cùng lúc này Hỗn Nguyên Tán mất đi ánh hào quang nhập trở lại trong người hắn. Giọng nói của Tử Nguyệt vang lên từ xa xăm:
- Lần này ta bị thương rất nặng, phải tiềm tu rồi.
Hắn mơ hồ tiến vào pháp trận, nhìn hai con yêu thú đã bị tiêu diệt trước mặt rồi khẽ lẩm nhẩm:
- Thanh Hương ta lại đến gần nàng một chút rồi.
Chưa dứt lời hắn đã ngã ra đất mê man bất tỉnh.
Ba canh giờ sau, hắn từ trong mê man tỉnh dậy, hắn cố gắng lảo đảo đứng lên, pháp lực của hắn vẫn chưa hồi phục. Hắn lấy từ trong túi ra một viên linh thạch cấp trung nắm chặt trong tay nhẹ nhàng hấp thu linh khí, còn về tiên thức bị chấn động kia hắn không có cách nào khắc phục ngay được, từ nay về sau phải bồi dưỡng từ từ. Vừa rồi khi chiến đâu với hai con yêu thú hắn đã vượt quá giới hạn khi cùng một lúc điều khiển hai cây phi châm, nên tiên thức của hắn không thể nào chịu nổi. Khiến thất khiếu đổ máu. Nguy hiểm như vậy nhưng hắn cho rằng, nguy hiểm mà mình trải qua vừa rồi cũng được đền đáp. Bằng chứng là hai con yêu thú vẫn đang ở trước mặt hắn đây. Hắn lẩm nhẩm mấy câu hai cây phi châm dưới đất sáng lên rồi bay về tay hắn, hắn vuốt ve chúng rồi bảo:
- Cảm ơn, nếu không có các ngươi thì ta không thể nào là chuyện này được.
Nói xong hắn cất chiếc châm vào túi, rồi theo thói quen, hắn gọi:
- Tử Nguyệt, có sao không??
Không ai trả lời
- Tử Nguyệt
Vẫn im lặng
Hắn ngỡ ngàng rồi chợt nhớ lại tình cảnh trước lúc ngất đi. Tử Nguyệt đã nói là nàng ấy bị trọng thương cần phải tĩnh dưỡng, hắn bắt đầu trở nên lo lắng, nàng ấy không sao chứ, tất cả chỉ tại ta vô dụng, lần nào cũng để Tử Nguyệt phải xả thân cứu nguy. Giờ đây còn bị thương không biết sống chết thế nào. Sau khi hắn thử gọi mấy lần nữa không thấy nàng trả lời, có lẽ nàng đã bế quan trong tiên thức của hắn. Hắn nói lớn như thể nói với chính mình:
- Tử Nguyệt, cô cứ yên tâm mà tu luyện, ta sẽ cố gắng bảo vệ cho cô.
Một ngày sau, hắn ngồi trong động phủ ở chân núi của mình ngắm nhìn hai viên yêu đan màu trắng bạc trong tay. Đây là lần đầu tiên từ khi bước chân vào tu tiên đạo, hắn nhì thấy nội đan của yêu thú. Hai viên nội đan trong tay hắn, to cỡ ngon tay cái và không ngớt tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhẹ. Dùng một viên nội đan này sẽ tăng khả năng Trúc Cơ của hắn lên một thành vậy nếu dùng hai viên thì sao, hắn nhớ lại Những gì viết trong Sinh Tử Quyết và chợt nhận ra là chỉ ăn một khỏa là đã đủ rồi, dù hắn tham lam ăn cả hai viên thì cũng chỉ có tác dụng như một viên mà thôi. Hắn cất hai viên yêu đan vào trong túi trữ vật rồi ngồi đó suy tính bước tiếp theo. Có yêi đan rồi giờ đây hắn sẽ phải đi âm hồn đảo. Nhưng không có Tử Nguyệt bên cạnh hắn không được tự tin cho lắm. Hắn chưa biết gì về đảo này. Nếu cứ khinh xuất đi vào thì chỉ có con đường chết. Hắn cần thông tin. Có lẽ hắn phải vào một thành thị nào đó tìm hiểu thêm về âm hồn đảo. Nhưng mấy thành thị quanh đây, trước kia bán yêu thú hắn đã đi hết rồi, người tu tiên rất ít. Ở Vân Nam đại lục này nơi tu tiên gia nhiều nhất chỉ có ở Bắc Quốc mà thôi có lẽ hắn phải lên đường đi đến đó một chuyến. Thọ mệnh của hắn không còn nhiều. Hắn phải nhanh nữa lên mới được.
Ba ngày sau. Khi đã phục hồi hoàn toàn pháp lực. Hắn đánh sập cái động phủ này rồi hướng về phía bắc ngự khí phi hành, điểm đến chính là bắc quốc được xưng tụng là thiên đường tu tiên của Vân Nam đại lục. Trung tâm của đại lục, nơi có Thánh Thành. Tòa thành lớn nhất, chắc hắn những gì hắn cần sẽ có ở đây. Hơn nữa hắn nhắm đến quốc gia này còn vì từ nơi đây có thể đến được âm hồn đảo một cách nhanh nhất. Giảm bớt mối lo gặp quái thú trên biển. Trên nên trời hắn gia tăng hết tốc lực vun vút lao đi. Sau khi phi hành được ba ngày thì hắn gặp một trấn nhỏ, hắn đi vào trong trấn quyết định nghỉ ngơi giây lát. Hắn thuê một phòng trọ nhỏ ở một góc khuất nẻo của trấn này. Đã ba ngày không ngủ hắn mệt mỏi leo lên giường nghỉ ngơi. Chẳng mấy chốc hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ, đêm đến chợt hắn giật mình thức giấc. Tiên thức linh mẫn của hắn khi săn yêu thú trong rừng đã cảnh báo cho hắn có một luồng linh khí đang đến gần, khẳng định là một tu tiên giả. Hắn vội vã ém nhẹm khí tức nhảy qua cửa sổ nấp xuống phía dưới một đống củi phía nhà sau. Trong anh sáng mờ ảo hắn nhìn thấy một tên luyện khí kì đồng cấp 10 như hắn đang từ từ đáp xuống khoảnh sân trước mặt. Hắn nghiêng ngó hồi lâu rồi mở một cánh cửa nhỏ tiến vào đó, một lát sau hắn lại cùng với một người đàn bà ra ngoài, hắn bế người phụ nữ đó lên phi hành biến mất. Hắn thở phào một hơi rồi quay trở lại phòng:
- Thì ra là một đôi gian phu dâm phụ.
Hắn lại trèo lên giường tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook