Dương Thanh Ký
-
Chương 31: May mắn không ngờ tới
Đọc xong quyển di thư. Hắn lại nghĩ đến chuyện của mình, hắn may mắn hơn vị thái tử này nhiều, ít nhất thì cả hai đều còn sống. Chỉ là không biết khi nào gặp lại mà thôi. Tử Nguyệt bất ngờ lên tiếng:
- Không thể ngờ rằng, Đường Đường là thái tử của ma giới lại chết ở nơi này. Mà chỉ vì một người con gái.
Ngừng lại một lát như để suy tư, giọng của Tử Nguyệt lại vang lên:
- Tính ái là gì mà có sức mạnh như vậy:
Hắn thở dài bảo nàng:
- Ngươi mới tu luyện thành người sao hiểu được. Có lẽ vài trăm năm nữa ngươi swx ngộ ra chăng.
Tử Nguyệt ngắt lời hắn.:
- Ta không hiểu và cũng không muốn hiểu. Giờ đây ngươi định làm thế nào.
Dương Thanh gấp quyển sách lại đi vào bên trong động phủ. Ngay ở phòng khách là một chiếc hộp lớn màu đen làm hoàn toàn bằng đá. Trên nắp hộp là một lá thư khắc bằng ngọc.:
- Cái tên thái tử này giàu quá. Cái gì cũng dùng ngọc hết.
Hắn không trả lời Tử Nguyệt mà cầm bức thư lên đọc.
" Ngươi đã vào được đến nơi đây. Xin hãy dùng số tài liệu này để khôi phục trận pháp. Sau khi viên Âm Hàn ngọc trên đỉnh Vọng Nguyệt Lâu phát sáng là đại trận đã thành. Khi pháp trận một lần nữa phát động phong ấn trong hậu động sẽ tự mở. Lúc đó toàn bộ đồ đạc trong đó sẽ là của ngươi.
Triệu phong tuyệt bút"
- Chà. Vị thái tử này quả thật là cẩn thận hơn người. Chết rồi mà vẫn còn thò tay thao túng được.
Hắn gật đầu xem như là đồng ý với ý kiến của Tử Nguyệt. Rồi hắn ốm lấy chiến hộp đá và nói to.:
- Triệu Phong tiền bối. Vãn bối khâm phục tấm si tình của ngài. Hôm nay ở đây vãn bối xin thề. Còn sống trên nhân giới ngày nào, nhất định sẽ bảo vệ nơi này an toàn ngày đó.
Lại mất ba ngày tỉ mẩn nhìn đồ hình pháp trận, cùng với sự trợ giúp của Tử Nguyệt. Hắn đã thành công vá lại pháp trận. Ngay khi mảnh tài liệu cuối cùng đặt vào vị trí. Trên đỉnh của Vọng Nguyệt lâu phát ra một thứ ánh sáng màu trắng ngà dịu nhẹ. Giờ thì hắn đã hiểu tại sao nơi đó gọi là Vọng Nguyệt lâu. Nhìn từ nơi này Âm Hàn ngọc không khác gì một mặt trăng trên trời. Hắn lại càng khâm phúc tấm chân tình của vị Thái tử ma giới này. Hắn thu lại chiếc hộp bỏ vào túi trữ vật rồi phi thân trở về động phủ. Hắn hồi hộp tiến vào hậu động để xem thành quả của mình. Sau phòng luyện đan có một ngách nhỏ dẫn sâu vào lòng đất mà lúc nãy chưa hề có. Hắn cứ theo đó mà đi xuống. Hai bên thành đều được gắn dạ minh châu sáng lấp lánh thay cho đèn đuốc. Xuống đến tận cùng là một căn phòng rộng lớn có một chiếc bàn nhỏ. Ngồi phía sau chiếc bàn là một bộ xương khô. Nhìn vào quần áo trên ngươi, hắn nghĩ đây ắt hẳn là vị thái tử nọ. Trên chiếc bàn có để vài thứ. Hắn vội tiến lại nhìn. Một bộ áo giáp màu bạc. Một thanh kiếm và một chiếc hộ thuẫn làm bằng một vật liệu gì đó, hắn chưa từng được biết. Kế tiếp là một cái túi trữ vật. Hắn kiểm tra qua bên trong có hơn mười vạn linh thạch các loại. Hắn há hốc mồm,
- Cái này, cái này.
Tử Nguyệt cười ha hả nói:
- Cái này. Người từ này sẽ trở thành ngưòi giàu có trong tu tiên giới rồi. Hahaha.
Cố nén vui mừng, hắn bỏ túi trữ vật xuống. Nhìn đến thứ cuối cùng. Là một chiếc hộp, bên trong có đựng bộ phi châm có 12 chiếc. Bên ngoài chiếc hộp có khắc bốn chữ:
- Âm Phủ Ma Châm.
Sau khi đi một lượt kiểm tra cả căn phòng xác nhận không còn gì nữa. Hắn mới vui mừng quay trở lại cái bàn. Việc đầu tiên hăn thu lấy cái túi linh thạch, cất vào trong người. Sau đó, cầm lấy bộ giáp mặc thử. Áo vừa vào người hắn liền cảm thấy một sức nặng ngàn cân đè hắn khụy xuống sàn. Pháp lực trong người dần dần tiêu tán hết. Hắn vội lên tiếng:
- Tử Nguyệt mau, mau giúp ta.
- Ta không thể sử dụng pháp lực được. Bộ giáp này có gì đó cổ quái.
Áp lực, càng lúc càng nặng. Hai đầu gối của hắn đã lún xuống đất. Nguyên thần của hắn, bị bộ giáp trói chặt. Không di chuyển được. Đúng lúc đó một tiếng "Xùy" vang lên. Từ bộ giáp một làn khói đen bay ra, huyễn hõa thành một cái đầu người nhưng lại có hai chiếc sừng trông vô cùng ghê rợn. Cái đầu đó. Nhìn thoáng qua Dương Thanh rồi cất giọng ồm ồm bảo:
- Nhiều vạn năm qua. Ta vì tránh sự truy đuổi của Tiên giới mà lẩn trốn ở nơi này. Nàng vì ta mà bỏ mạng. Ta cũng sẽ vì nàng mà báo thù rửa hận. Ta đã ở đây. Ngày đêm bầu bạn với nàng. Mong có một ngày pháp lực khôi phục. Nhưng không như ý ta. Pháp lực của ta đã dùng cho việc bảo hộ pháp trận này. Nó làm cho nguyên thần ta bất ổn. Cuối cùng ta đành chấp nhận sự thật là mình sẽ chết.
Khuôn mặt chợt cười lên sằng sặc, giọng cười cuồng ngạo có một chút gì đó thê lương. Nó nói tiếp:
- Ta đã lo răng. Khi ta chết nơi này sẽ không còn an toàn. Sẽ có kẻ phá hỏng giấc ngủ của nàng. Cho nên ta đã nghĩ ra kế này. Ta nguyền rằng, kẻ nào lọt vào đây ta sẽ cho hắn toàn bộ của cải. Nhưng cũng sẽ bắt hắn trở thành hộ vệ của nơi này.
Khuôn mặt lại cười, lần này giọng cười đã trở nên ghê rợn.
- Ta đã phong ấn trong chiếc áo giáp này một loại Huyết chú của ma tộc. Ta sẽ dùng chút ma lực cuối cùng của phân thần này, kích hoạt nó. Sau này cứ 100 năm một lần ngươi phải trở lại nơi này ba năm để hấp thu ma khí từ tòa Vọng Nguyệt Lâu kia. Nếu không nguyên thần của ngươi sẽ bị Huyết chú tàn phá. Ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Ngươi hãy nhớ lấy. Chỉ cần ngươi bảo hộ cho nàng. Ở nơi này. Ngươi sẽ luôn bình an vô sự.
Dứt lời khuôn mặt đen đó chợt vặn vẹo gào rú. Từ cái miệng của nó phát ra một loại chú ngữ nào đó, bộ giáp cũng ngày một sáng lên, rồi phát ra ánh sáng đỏ như máu. Khuôn mặt ánh lên một vẻ âm độc, rồi lại buồn bã có lúc lại bi thương, sầu khổ. Nó cố gắng lẩm nhẩm một câu cuối cùng rồi tan biến:
- Hồng Liên, cuối cùng ta cũng được gặp lại nàng.
Khi khuôn mặt vừa biến mất. Bộ giáp phát ra quang mang chói mắt, một luồng khí màu đỏ từ bộ giáp chui thẳng vào người Dương Thanh, hắn hét lên một tiếng rồi ngã vật ra đất. Mê man bất tỉnh.
- Không thể ngờ rằng, Đường Đường là thái tử của ma giới lại chết ở nơi này. Mà chỉ vì một người con gái.
Ngừng lại một lát như để suy tư, giọng của Tử Nguyệt lại vang lên:
- Tính ái là gì mà có sức mạnh như vậy:
Hắn thở dài bảo nàng:
- Ngươi mới tu luyện thành người sao hiểu được. Có lẽ vài trăm năm nữa ngươi swx ngộ ra chăng.
Tử Nguyệt ngắt lời hắn.:
- Ta không hiểu và cũng không muốn hiểu. Giờ đây ngươi định làm thế nào.
Dương Thanh gấp quyển sách lại đi vào bên trong động phủ. Ngay ở phòng khách là một chiếc hộp lớn màu đen làm hoàn toàn bằng đá. Trên nắp hộp là một lá thư khắc bằng ngọc.:
- Cái tên thái tử này giàu quá. Cái gì cũng dùng ngọc hết.
Hắn không trả lời Tử Nguyệt mà cầm bức thư lên đọc.
" Ngươi đã vào được đến nơi đây. Xin hãy dùng số tài liệu này để khôi phục trận pháp. Sau khi viên Âm Hàn ngọc trên đỉnh Vọng Nguyệt Lâu phát sáng là đại trận đã thành. Khi pháp trận một lần nữa phát động phong ấn trong hậu động sẽ tự mở. Lúc đó toàn bộ đồ đạc trong đó sẽ là của ngươi.
Triệu phong tuyệt bút"
- Chà. Vị thái tử này quả thật là cẩn thận hơn người. Chết rồi mà vẫn còn thò tay thao túng được.
Hắn gật đầu xem như là đồng ý với ý kiến của Tử Nguyệt. Rồi hắn ốm lấy chiến hộp đá và nói to.:
- Triệu Phong tiền bối. Vãn bối khâm phục tấm si tình của ngài. Hôm nay ở đây vãn bối xin thề. Còn sống trên nhân giới ngày nào, nhất định sẽ bảo vệ nơi này an toàn ngày đó.
Lại mất ba ngày tỉ mẩn nhìn đồ hình pháp trận, cùng với sự trợ giúp của Tử Nguyệt. Hắn đã thành công vá lại pháp trận. Ngay khi mảnh tài liệu cuối cùng đặt vào vị trí. Trên đỉnh của Vọng Nguyệt lâu phát ra một thứ ánh sáng màu trắng ngà dịu nhẹ. Giờ thì hắn đã hiểu tại sao nơi đó gọi là Vọng Nguyệt lâu. Nhìn từ nơi này Âm Hàn ngọc không khác gì một mặt trăng trên trời. Hắn lại càng khâm phúc tấm chân tình của vị Thái tử ma giới này. Hắn thu lại chiếc hộp bỏ vào túi trữ vật rồi phi thân trở về động phủ. Hắn hồi hộp tiến vào hậu động để xem thành quả của mình. Sau phòng luyện đan có một ngách nhỏ dẫn sâu vào lòng đất mà lúc nãy chưa hề có. Hắn cứ theo đó mà đi xuống. Hai bên thành đều được gắn dạ minh châu sáng lấp lánh thay cho đèn đuốc. Xuống đến tận cùng là một căn phòng rộng lớn có một chiếc bàn nhỏ. Ngồi phía sau chiếc bàn là một bộ xương khô. Nhìn vào quần áo trên ngươi, hắn nghĩ đây ắt hẳn là vị thái tử nọ. Trên chiếc bàn có để vài thứ. Hắn vội tiến lại nhìn. Một bộ áo giáp màu bạc. Một thanh kiếm và một chiếc hộ thuẫn làm bằng một vật liệu gì đó, hắn chưa từng được biết. Kế tiếp là một cái túi trữ vật. Hắn kiểm tra qua bên trong có hơn mười vạn linh thạch các loại. Hắn há hốc mồm,
- Cái này, cái này.
Tử Nguyệt cười ha hả nói:
- Cái này. Người từ này sẽ trở thành ngưòi giàu có trong tu tiên giới rồi. Hahaha.
Cố nén vui mừng, hắn bỏ túi trữ vật xuống. Nhìn đến thứ cuối cùng. Là một chiếc hộp, bên trong có đựng bộ phi châm có 12 chiếc. Bên ngoài chiếc hộp có khắc bốn chữ:
- Âm Phủ Ma Châm.
Sau khi đi một lượt kiểm tra cả căn phòng xác nhận không còn gì nữa. Hắn mới vui mừng quay trở lại cái bàn. Việc đầu tiên hăn thu lấy cái túi linh thạch, cất vào trong người. Sau đó, cầm lấy bộ giáp mặc thử. Áo vừa vào người hắn liền cảm thấy một sức nặng ngàn cân đè hắn khụy xuống sàn. Pháp lực trong người dần dần tiêu tán hết. Hắn vội lên tiếng:
- Tử Nguyệt mau, mau giúp ta.
- Ta không thể sử dụng pháp lực được. Bộ giáp này có gì đó cổ quái.
Áp lực, càng lúc càng nặng. Hai đầu gối của hắn đã lún xuống đất. Nguyên thần của hắn, bị bộ giáp trói chặt. Không di chuyển được. Đúng lúc đó một tiếng "Xùy" vang lên. Từ bộ giáp một làn khói đen bay ra, huyễn hõa thành một cái đầu người nhưng lại có hai chiếc sừng trông vô cùng ghê rợn. Cái đầu đó. Nhìn thoáng qua Dương Thanh rồi cất giọng ồm ồm bảo:
- Nhiều vạn năm qua. Ta vì tránh sự truy đuổi của Tiên giới mà lẩn trốn ở nơi này. Nàng vì ta mà bỏ mạng. Ta cũng sẽ vì nàng mà báo thù rửa hận. Ta đã ở đây. Ngày đêm bầu bạn với nàng. Mong có một ngày pháp lực khôi phục. Nhưng không như ý ta. Pháp lực của ta đã dùng cho việc bảo hộ pháp trận này. Nó làm cho nguyên thần ta bất ổn. Cuối cùng ta đành chấp nhận sự thật là mình sẽ chết.
Khuôn mặt chợt cười lên sằng sặc, giọng cười cuồng ngạo có một chút gì đó thê lương. Nó nói tiếp:
- Ta đã lo răng. Khi ta chết nơi này sẽ không còn an toàn. Sẽ có kẻ phá hỏng giấc ngủ của nàng. Cho nên ta đã nghĩ ra kế này. Ta nguyền rằng, kẻ nào lọt vào đây ta sẽ cho hắn toàn bộ của cải. Nhưng cũng sẽ bắt hắn trở thành hộ vệ của nơi này.
Khuôn mặt lại cười, lần này giọng cười đã trở nên ghê rợn.
- Ta đã phong ấn trong chiếc áo giáp này một loại Huyết chú của ma tộc. Ta sẽ dùng chút ma lực cuối cùng của phân thần này, kích hoạt nó. Sau này cứ 100 năm một lần ngươi phải trở lại nơi này ba năm để hấp thu ma khí từ tòa Vọng Nguyệt Lâu kia. Nếu không nguyên thần của ngươi sẽ bị Huyết chú tàn phá. Ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Ngươi hãy nhớ lấy. Chỉ cần ngươi bảo hộ cho nàng. Ở nơi này. Ngươi sẽ luôn bình an vô sự.
Dứt lời khuôn mặt đen đó chợt vặn vẹo gào rú. Từ cái miệng của nó phát ra một loại chú ngữ nào đó, bộ giáp cũng ngày một sáng lên, rồi phát ra ánh sáng đỏ như máu. Khuôn mặt ánh lên một vẻ âm độc, rồi lại buồn bã có lúc lại bi thương, sầu khổ. Nó cố gắng lẩm nhẩm một câu cuối cùng rồi tan biến:
- Hồng Liên, cuối cùng ta cũng được gặp lại nàng.
Khi khuôn mặt vừa biến mất. Bộ giáp phát ra quang mang chói mắt, một luồng khí màu đỏ từ bộ giáp chui thẳng vào người Dương Thanh, hắn hét lên một tiếng rồi ngã vật ra đất. Mê man bất tỉnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook