Dương Thanh Ký
Chương 162: Lo chuyện bao đồng

Lo chuyện bao đồng

Giữa lúc Gã cao nghệu đang chuẩn bị điểm thanh kiếm vào ngực Nguyễn trưởng lão kia thì hắn vội nhảy lùi lại sau một bước. cầm kiếm đừa về phía khu rừng lớn tiếng dõng dạc hỏi:

-Cao nhân phương nào giá lâm,?

hì ra trong lúc thấy gã cao nghệu định ra tay, Dương Thanh nhớ đến tình cũ năm xưa khi hắn còn ở Phong Hỏa Môn liền cải biến khuôn mặt, bỏ mũ trùm đầu và mặt nạ của Hỏa lân bào xuống, ho lên một tiếng, mặc dù hai tên này cảnh giới không thấp, nhưng hắn vẫn tự tin có thể trong tay hai người này cướp đi nguyễn trưởng lão kia.

gã mặt đỏ cũng trở nên kinh nghi giờ cao đồng chung tiến vào cảnh giới phòng nguự, hào quang hộ thân xung quanh không ngớt tỏa sáng lóng lánh

bỗng nghe một tiếng ho nhè nhẹ, trước mắt hai người đã xuất hiện một bóng đen, cảnh giới Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong.. mái tóc dài tung bay theo gió, một mắt bên phải bị chột. dưới hông đeo một quả bầu, kẻ này không ai khác chính là Dương Thanh giả dạng

Gã cao nghệu chắp tay không nhanh không chậm nói:

- Các hạ là ai, không biết có chuyện gì. Hắc Sát Giáo đang thi hành nhiệm vụ mong các hạ giúp đỡ, ngày sau tất có hậu báo.

‘hừm’, dương thanh nhủ thầm thì ra là người của Hắc Sát Giáo, năm xưa chính là cùng Phong Hỏa Môn tranh đoạt Hỗn Nguyên Tán, đùng là hai mốn phái có nhiều duyên nợ

Dương Thanh thoáng lộ nụ cười trên môi, chắp tay đáp lễ nói:

-Thì ra là Hắc Sát giáo đại danh đỉnh đỉnh của miền Hàn Giang, tại hạ Đồng Mã Kỳ xin hữu lễ.

hai tên cao nghệu và mặt đỏ đều không nhận ra vị Đồng Mã Kỳ này là người ở đâu, thấy hắn tới đây thì trong lòng không khỏi băn khoăn tự nghĩ:

-Bọn mình làm việc kín kẽ vô cùng, không thể nào bạo lộ phong thanh cho được, có lẽ tên này chỉ tình cờ qua đường.

gã cao nghệu lại nói:

-Thì ra là Đồng đạo hữu, hạnh ngộ, hạnh ngộ, tại hạ là Trần hữu Minh,

Rồi hắn chỉ sag tên mặt đỏ,

-Còn đây là bào đệ Trần Hữu Lượng. đạo hữu không biết có chuyện gì cần chỉ giáo.

Nét mặt Dương Thanh liền thê lương hắn nói:

- Ài, chuyện này phải kể từ ba trăm năm trước, cha ta chính là Ngự Tiền Tam Phẩm Đệ Nhất Đới Đao Thị Vệ Đồng Vân Long. Là thị vệ trong Hoàng cung Đại nam quốc, năm đó khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì bị trong thương nguy kịch…

Trần hữu minh nói

-Đồng đạo hữu, có lời gì máu nói, nếu không xin mời đi cho,

Không biết hắn sâu cạn thế nào hai huynh đệ Trần Hữu minh cũng chưa dám động thủ

Dương Thanh lại nói:

-hai vị bình tĩnh, để ta kể tiếp. Ðáng giận là lúc đó tổ phủ ta không mang theo thuốc trị thương, tính mạng ngàn cân troe sợi tóc. May thay lúc đó có một vị nhân sĩ đi qua đã cứu mạng tổ phụ ta. Tổ phủ ta vô cùng cảm kích liền hứa rằng khi hồi triều tất có hậu báo

Dương Thanh nói tới đây liền ra chiều kính cẩn như thể tổ phụ mình và vị nhân sĩ đó đang đứng ở đây vậy

Trần hữu Minh đã mất kiên nhẫn:

-Đồng huynh, nếu ngươi chưa đingay, chớ trách huynh đệ ta xuống tay ác độc

Dương Thanh nói:

- Chuyến này nhuynh đệ ra ngoài đi chơi một chuyến để tiêu tan lòng sầu muộn không ngờ lại gặp hậu nhân của ân nhân, chuyện này ta phải quản.

-Nực cười

Trần Hữu Lượng nói:

-Nhà ngươi nói đây là người quen cảu ngươi chúng ta liền tin hay sao. Cho dù đúng là người quen của ngươi thật, ngươi dám đắc tội với hắc sát giáo ư, sợ là đời này không có chỗ cho ngươi dung thân rồi, biết điều mau cút đi

đừng nhìn Trần Hữu Lương là một người thô kệch, thực ra hắn cẩn thận, tâm kế còn hơn cả đệ đệ của hắn. từ đâu nhảy ra một tên kết đan nhận người thân, chuyện này đã không bình thường, có thể xung quanh đây còn có mai phục không chừng, chuyện cấp bách bây giờ là giết chết tên họ Nguyễn kia, sưu hồn hắn là xong, trong một hơi thở Trần Hữu Lượng đã quyết định chủ ý, hắn sẽ chống đỡ Dương Thanh, còn đệ hắn phụ trách sưu hồn, Tu vi tuy ngang nhau, nhưng Nguyễn trưởng lão kia đã như đèn cạn dầu, chắc chắn không chống nổi.

Lại nghe dương thanh nói

-Ða ta lòng tốt của hai vị, Hắc Sát giáo là gì ta còn chưa từng nghe nói. Ðạo làm con hiếu thuận với song thân, phụ mẫu, đây chính là ân nhân của tổ phụ chuyện này nếu ta không quản còn mặt mũi đi gặp tổ tiên hay sao

Vừa nói hắn vừa âm thầm tìm sơ hở để xông vào cứu người, sở dĩ, hắn nói dông dài nãy giờ chính là phân tán sự chú ý của hai huynh đệ họ Trần, chỉ cần có sơ hở với thân pháp của mình hắn tự tin có thể mang người đào thoát

Thấy Dương Thanh coi thường thánh giáo Trần Hữu Lương đã thực sự động nộ, hắn quát lên:

-Hữu Minh, đi

Bản thân hắn nhanh chóng huy động Đồng chung, đánh ra vô số ảo ảnh Hào quang lấp loáng nhằm trước ngực Dương Thanh đâm tới.

không hề chậm trễ, TRần Hữu Minh cũng đưa cao tay phải nhắm thiên linh cái của Nguyễn trưởng lão phi thân đến từ tay của hắn phóng ra ba đóa hoa. Phân biệt bắn thẳng đến não hải của lão

Dương Thanh không hề hoảng vung tay phải ra, hai thanh Vô Cực Đao rít gió bay đi chém thẳng vào cánh tay của Trần Hữu Minh, đồng thờ tay trái hắn xòe ra cấp tốc đẩy tới trước, hắc khí từ bàn tay hắn cuồn cuồn phóng ra, mang theo tiếng ma tru quỷ khóc, như âm hôn địa ngục, trực tiếp va chạm với hào quang của đồng chung trong tay Trần Hữu Lượng,

hai luồng quang ảnh đụng nhau tuôn ra một thứ hơi lạnh kinh người

-Đùng!

uy lực mãnh liệt phát ra, cả hai người cùng bị chấn bay về phía sau một quãng mới đứng vững, tiên thức chỉ huy Vô Cực Đao của hắn bị gián đoạn trong giây lát, nhờ thế mà Trần hữu Minh tránh được hai thanh đao, bàn tay đã sắp chạm đến thiên linh cái của trưởng lão Phong Hỏa Môn,

Dương Thanh thấy vậy thì nhanh chóng xoay thân hình, vận khởi Âm Dương Sinh Tử Quyết đến cực hạn, dùng một tốc độ như thiểm điện vọt lên, hắn cho tay vào túi trữ vật, móc ra một cây Âm Phủ Ma Châm rồi điều khiển nó vọt đi, nhằm hậu tâm của Trần Hữu Minh vun vút lao đến

Trần Hữu Lượng hốt hoảng vô cùng, gã không ngờ Dương Thanh lại ra chiêu nhanh và độc như vậy, không còn cách nào khác, gã đánh cắn mạnh đầu lưỡi phun một ngụm máu huyết vào Đồng chung trên tay rồi ném mạnh ra. Hòng cứu đệ đệ

-Bong.

Một tiếng va chạm như tiếng cồng trầm, hai pháp bảo đụng nhau trên không toat ra một luồng hỏa nhiệt nóng bỏng, Trần Hữu Minh đừng gần vụ nổ nhất, mặc dù đã nhanh chóng dùng thần quang hộ thể nhưng hắn vẫn chật vật một phen, Nguyễn Trưởng lão kia lại không có may mắn như vậy, lão đã gần đất xa trời từ trước, lại thêm lần này bị ảnh hưởng từ hai pháp bảo, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài hai thước, tuyệt khí bỏ mình.

Kết quả này, ngay cả dương thanh cũng không ngờ tới, có thể nói hắn cũng góp phàn giết chết lão, nhưng rất nhanh hắn gạt chút áy náy ấy ra khỏi đầu, lão đằng nào cũng chết, chết trong tay mình còn đỡ chịu đau khổ sưu hồn, âu là ta không để hai kẻ này vũ nhục xác lão là được.

Nghĩ vậy, hắn liền giả bộ là lên:

-Hai vị đạo huynh, người đã chết hẳn rồi xin hai vị cho ta mang ân nhân đi mai táng.

Nói chưa dứt lời hắn đã phóng đến chỗ cai xác toan thu vào túi trữ vât,

Bị một tên lạ mặt phá hỏng nhiệm vụ hai huynh đệ trần thị đang tức giận trần hông, lại thấy hắn định cướp xác nữa thì điên cuống hét bên:

-Hôm nay chúng ta phải giết ngươi.

Đồng chung của Trần hữu Lượng đã bị rạn nứt một vệt khi va chạm với Âm Phủ Ma Châm trong tay Dương Thanh, lão không dám dùng nó nữa mà lấy trong túi trữ vật ra cây gậy màu đen rất lạ, không biết dùng vật liệu gì làm nên, một cây dài bốn tấc, một cây dài một thước

gã gào lên:

-Con mẹ ngươi, Đồng Mã Kỳ, hôm nay ngươi có là thần thánh phương nào cũng ngoan ngoan nằm xuống cho lão tử

Mỗi một thuật pháp từ cây gậy dánh ra đều công thủ rất trầm trọng, vững vàng, đây tuyệt đối là bảo vật. Trần Hữu Mình cũng nắm chặt trường kiếm phi thân đến vây công

Tên Trần Hữu Minh này thật là một đại hành gia về t kiếm

mỗi khi mình phóng kiếm ra Dương Thanh đều có cảm giác bị cả một trái núi nhỏ đè lên, làm cho hắn rất khó khăn mới chống đỡ được.

-Ài, thực lực vẫn yếu quá mà, sau này cần phải tu hành khắc khổ hơn mới được,

Dương Thanh vừa đánh vừa nghĩ cách thoát thân.

Trong Khi Dương Thanh kinh ngạc thì hai huynh đệ kia cũng khiếp sợ vạn phần, Dương Thanh rõ ràng yếu hơn họ, vậy mà có thể đối kháng với họ lâu như vậy, nhất là pháp bảo của Trần Hữu Lượng không phải tâm thường, kêu bằng Tử mẫu hắc thiết, một công một thủ,, dài thì lợi thế, mà ngắn thì hiểm ác, làn khí độc do pháp bảo phát ra, dù là kết đan hậu kỳ cũng không dám xem thường, vậy mà tên này vẫn có thể tả xung hữu đột. đánh thêm vài khắc nữa, Dương Thanh âm thầm vừa đánh vừa lùi về phía xác của Nguyễn trưởng lão.

Lập tức, sắc mặt của hai huynh đệ họ trần đại biến. hiển nhiên hai gã này nhận ra Dương Thành Muốn là gì, cả hai cũng quát lớn:

-Đồng Mã Kỳ, mau đứng lại đó

cả hai cùng huy động pháp bảo thấy từng trận quang mang từ trong cơ thể của hai người điên cuồng tản ra, nhất tề phóng về hướng Dương Thanh,

Một tay Dương Thanh nắm lấy xác trưởng lão của Phong Hỏa Môn một tay bấm quyết triệu hồi Âm Giới Kiếm. một đám hắc sắc quang cầu bỗng nhiên xuất hiện từ Âm Giới Kiếm bao quanh thân thể hắn

Khi công kích của hai huynh đệ họ trần vọt đến, hắc sắc này đều lập tức lóe lên bao phủ quang mang kia lại tiến hành thôn phệ. Chỉ nghe từng trận âm thanh ầm ầm vang lên. Trong chớp mắt công kích của hai huynh đệ đã biến mất không còn dấu vết.

Nháy mắt hắc mang nhất thời khéch tán ra,che lấp một khoảng không rộng lớn, cả thân mình Dương Thanh cũng bị khí vụ này nuốt trọn. những đạo hắc mang nhanh chóng xoay tròn. Hai trăm trượng xung quanh đây toàn là hắc mang đang quay cuồng gào thét

Sắc mặt của Trần Hữu Lượng vô cùng khó coi, hắn quát lên một tiếng:

-Mau. Hắn muộn chạy

Trần Hữu Lượng và Trần Hữu Mình đều đều thủ thế một cách kỳ là, đừa tay phải lên trời, ngon trỏ đưa ra phía trước. đây chính là tuyệt kỹ của bọn họ:

-Song Hỏa Chỉ

Năm xưa hai gã này nhặt được trong một bía địa, Song Hỏa chỉ này phải là hai huynh đệ cùng cảnh giới mới dùng được, tâm ý tương thông đưa chiến lực nháy mắt tăng lên một cấp. có thể nói chính là công pháp cao phẩm.

hai ngón tay đều điểm về phía Dương thanh. Một luồng kình lực bài sơn đảo hải tán ra trong không trung, mang theo uy áo của Ngưng Nguyên kỳ cảnh giới, công pháp này không hề đơn giản. Giờ khắc này, trong hắc mang, Dương Thanh cũng há hốc mồm, hắn không ngờ huynh đệ này còn con bài kinh khủng như vậy thân thể hắn tuyệt không chịu nổi một chỉ này, Ngay lập tức, dựa vào độc vụ che khuất, triển khai thân pháp nhanh chóng chạy về phía, cả thân người hắn hóa thành một đạo trường hồng điên cuồng bỏ chạy

Một chỉ của huynh đệ họ trần vừa lúc điểm tới, hồng quang bỗng nhiên xuất hiện đầy trờikhông gian như bị bóp chặt lại, rồi vỡ vụn ra

-ầm, Ầm

Hai tiếng nổ lớn vang lên

diện tích một trăm trượng hoàn toàn bị san thành bình địa, trên mặt đất hiện ra hai cái hố sâu khổng lồ, thế nhưng Dương Thanh đã nhanh chóng chuồn mất.

-Đuổi theo, con mẹ nói, Đồng Mã Kỳ, ngươi đừng hòng chạy.

Hai huynh đệ họ Trần điên cuồng hét lên, hóa thành một đạo thành hồng vun vút lao về phía trước, không ngừng triển khai tiên thức dò tìm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương