Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 775: Tâm Của Tôn Ngộ Không Già Rồi

Nhóm: TTTV

Nguồn:

-----------------

- Mấy đứa các con đang làm gì?!!

Sắc mặt Tôn Ngộ Không hoảng sợ.

Vẻ mặt Đường Tăng cũng hơi thay đổi một chút, sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười ý vị thâm trường, rồi vươn bàn tay ra. Bàn tay đón gió tăng vọt, nghênh đón bảy luồng lưu quang màu sắc rực rỡ do bảy nữ nhi của Tôn Ngộ Không đánh ra.

- Các con mau dừng tay...

Mới vừa thoát khỏi dòng sông thời gian, Tử Lan hoảng sợ vội vàng mắng to.

Nhưng không còn kịp nữa rồi, chiến đấu dưới tình huống không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào lập tức xảy ra, bảy luồng thải quang xuyên qua tinh không đánh tới.

Bàn tay của Đường Tăng cũng lập tức che phủ xuống.

Trong nháy mắt, bầu trời Hoa Quả Sơn như sụp đổ, không gian loạn lưu, màn hào quang bảo vệ bao phủ Hoa Quả Sơn trong khoảnh khắc bị mở ra.

Bàn tay của Đường Tăng cũng lập tức trở nên vô tận, che phủ tinh không rồi chấn động một cái.

Trong giây phút đó tất cả mọi người đều cảm thấy linh hồn mình run rẩy, còn lưu quang thất thải kia thì tan vỡ.

Ầm...

Một tiếng vang thật lớn, bảy nữ nhi của Tôn Ngộ Không rên lên một tiếng, đồng thời bay ngược mấy vạn dặm.

Nhưng bảy nữ nhi đó cũng không tính dừng tay, chỉ thấy các nàng nhanh chóng bay lượn, từng dải lụa màu xuất hiện trong hư vô, khi cánh tay ngọc vung vẩy thì lụa màu xuyên thủng không gian bay về phía Đường Tăng.

Lúc này bàn tay của Đường Tăng co ngón lại bắn ra, dải lụa màu giống như dây đàn bị gảy vang tang tang..

Bảy nữ nhi quơ múa cánh tay lần nữa, bảy dải lụa màu thay đổi phương thức, dùng tốc độ cực nhanh xen quanh người Đường Tăng rồi đan vào nhau, trong nháy mắt tạo thành một quả cầu bằng lụa màu bao vây Đường Tăng bên trong.

Đường Tăng chỉ cảm thấy ý chí của mình bị ngăn cách với vũ trụ bên ngoài, giống như bị kẹt trong một thế giới nhỏ độc lập.

"Chút tài mọn!" Nhưng Đường Tăng chỉ cười nhạt, thân thể đột nhiên bành trướng phóng to, uy áp kinh khủng đánh sụp hư không, rồi làm nổ tung không gian độc lập.

Ầm...

Quả cầu bằng lụa màu trong nháy mắt nổ tung hóa thành vạn luồng lưu quang tiêu tán.

Bảy nữ nhi còn muốn ra tay, thì Đường Tăng đã trở tay ép xuống, trời long đất lở, một ngọn núi to lớn xuất hiện từ hư vô, trấn áp bảy nữ nhi.

Sắc mặt bảy người hoảng sợ, vội vàng bùng nổ thánh uy chống lại, nhưng núi lớn kia giống như cả một thế giới nặng nề nhanh chóng đè xuống, cuối cùng trấn áp các nàng bên dưới.

- Sư phụ, hạ thủ lưu tình...

Tôn Ngộ Không vội vàng kêu lên.

- Các con...

Tử Lan bị dọa sợ sắp khóc, núi lớn như vậy đè xuống, bảy nữ nhi chịu nổi sao?

Tử Vi tiên tử đang đứng xem cuộc chiến ở phía xa khiếp sợ nhìn Đường Tăng, thực lực mà bảy nữ nhi của Tôn Ngộ Không liên thủ tạo ra, thì ngay cả nàng đã bước vào Thánh cảnh cũng có cảm giác không chống lại được, nhưng lại bị Đường Tăng tùy tiện trấn áp.

"Không ngờ mấy ngàn năm không gặp, hắn đã mạnh hơn, trở tay đã trấn áp bảy người Thánh cảnh!"

Trong lòng Tử Vi tiên tử như có một cơn sóng thần, Đường Tam Tạng này luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người như vậy.

- Sư phụ, thỉnh người tha cho mấy đứa đi, bọn nhỏ không hiểu chuyện...

Tử Lan tiên tử khẩn trương bay tới.

Lúc này Dương Thiền cũng bay tới, gật đầu một cái với Tử Lan và Tử Vi tiên tử coi như là chào hỏi.

- Sư phụ...

Tôn Ngộ Không làm bộ đáng thương nhìn Đường Tăng, mặt đầy vẻ cầu xin.

Đường Tăng cười một tiếng, vung tay lên, núi to lập tức biến mất, lộ ra bảy cô gái tuyệt đẹp nằm dưới.

Kỳ quái là từng người đều mặc váy dài màu sắc theo thứ tự là đỏ vàng cam lục lam chàm tím, ai nấy đều xinh đẹp vô song, đồng thời cũng tản ra khí tức cường đại.

Tử Lan thấy thế vội vàng bay qua, trên mặt là lo lắng và trách cứ:

- Các con, làm như vậy không giống các con, tại sao có thể vô lễ với sư phụ như vậy?

Bảy cô gái không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn Đường Tăng, rồi quay mặt qua một bên không nói lời nào.

Dương Thiên nhìn bảy nữ nhi của Tôn Ngộ Không, trong mắt lóe lên vẻ cổ quái, hiển nhiên nàng đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Đường Tăng nhàn nhạt cười một tiếng, nhìn bảy cô gái nói:

- Bây giờ ta nên gọi các ngươi là bảy tiên nữ, hay là...

Đường Tăng vừa lên tiếng, mặt mũi mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Tôn Ngộ Không và Tử Lan tiên tử lại tái nhợt, hiển nhiên bọn họ cũng hiểu ra.

Khi bé còn nhìn không ra thì dễ hiểu, nhưng bây giờ bảy cô gái cũng đã lớn như vậy, dung mạo các nàng quả thật là giống như đúc bảy tiên nữ của Thiên Đình lúc trước, bảo người ta không nghĩ theo hướng đó cũng khó.

Dựa vào địa vị của Tử Lan, Tử Vi và cả Tôn Ngộ Không, đương nhiên đã được gặp mặt bảy tiên nữ trước kia, bọn họ đã sớm suy đoán ra rồi.

Hơn nữa, Ngọc Đế trước kia từng tới nơi này làm loạn, hơn nữa còn mang cả Tam Sinh Kính tới, luôn miệng nói, bảy nữ nhi của hắn chuyển thế đầu thai tới Hoa Quả Sơn.

Như vậy, cho dù có phản ứng chậm cỡ nào, cũng có thể đoán được tiền nhân hậu quả, vừa mới rồi bảy tiên nữ đột nhiên công kích Đường Tăng, nhất định là đã lấy lại trí nhớ.

Bảy tiên nữ lạnh lùng nhìn Đường Tăng, không nói gì, coi như thầm chấp nhận cách gọi của Đường Tăng.

Mặc dù các nàng không cách nào biết rõ một vài chuyện xảy ra sau này, nhưng lại biết, các nàng đầu thai chuyển thế cũng là vì Đường Tăng.

Bỗng nhiên bảy tiên nữ đồng thời quỳ xuống trước mặt Tử Lan.

- Các con... Các con...

Tử Lan đột nhiên có loại dự cảm xấu.

Nàng có chút khó mà tiếp nhận kết quả như vậy, đứa trẻ mình sinh ra lại thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, vậy rốt cuộc bọn nhỏ là ai?

Chẳng lẽ nàng cực nhọc nuôi lớn các nữ nhi, chỉ chớp mắt là biến thành nữ nhi của người khác sao?

- Các con, các con làm gì vậy?!

Tôn Ngộ Không cũng có chút hốt hoảng.

Bảy tiên nữ không trả lời, mà trực tiếp dập đầu ba cái với Tử Lan tiên tử và Tôn Ngộ Không, sau đó thì đỏ mắt nói với Tử Lan:

- Đa tạ ân sinh dưỡng của mẹ, các nữ nhi có chuyện phải rời khỏi, mẹ nhớ tự chăm sóc bản thân.

Nói xong, bảy tiên nữ đứng dậy, hóa thành lưu quang bay khỏi Hoa Quả Sơn, chợt lóe rồi biến mất trong chỗ sâu tinh không.

- Các con...

Tử Lan vội vàng kêu to, như muốn ngất đi.

Tử Vi tiên tử vội vàng đỡ Tử Lan.

Tôn Ngộ Không há miệng một cái, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lúc này ánh mắt của Tôn Ngộ Không rất bình tĩnh, không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, Đường Tăng cảm giác, Tôn Ngộ Không thật sự giống như già đi trong nháy mắt vậy.

- Ngộ Không, không cần lo lắng, trên người các nàng có dòng máu của con, điểm này vĩnh viễn không thay đổi được. Cho dù các nàng không muốn thừa nhận cũng vô ích, các nàng chung quy vẫn là con của con.

Đường Tăng an ủi.

- Dạ, sư phụ, con biết.

Tôn Ngộ Không gượng cười một tiếng, nhưng luôn cảm giác có chút hoang đường. Nữ nhi của mình thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, đột nhiên biến thành nữ nhi của người khác...

- Được rồi, chớ có suy nghĩ bậy bạ, nhanh chóng tăng thực lực lên đi, chỉ cần thực lực của con đủ mạnh, thì các nàng sẽ thừa nhận con. Cũng chỉ có thực lực đủ mạnh, con mới có thể đi giúp các nàng.

Đường Tăng nói:

- Con đó, cũng không suy nghĩ xem, bản thân những năm này có làm hết trách nhiệm của một người cha hay không. Con xem các nàng không phải vẫn thân thiết với Tử Lan hay sao? Mặc dù thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, các nàng vẫn nguyện ý gọi Tử Lan là mẹ.

Tôn Ngộ Không nghe vậy, cả người đột nhiên chấn động một cái, ánh mắt sáng lên lần nữa:

- Đúng, sư phụ nói đúng, là lão Tôn có lỗi với các nàng. Lão Tôn đã biết phải làm sao rồi!

Vừa nói Tôn Ngộ Không đã muốn rời đi luôn, hắn cũng phải lập tức lên cấp Thánh cảnh, nếu không có bảy nữ nhi Thánh cảnh, áp lực rất là lớn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương