Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 51: Thỉnh Kinh Không Phải Nhiệm Vụ Cuối Cùng (2)

Làm chuyện mình thích làm.

Mặc kệ thần tiên nói gì!

Còn chuyện mất tư cách thỉnh kinh?

Đó là chuyện sau này, vẫn còn là ẩn số.

Nhưng mặc dù Đường Tăng không quá quan tâm tới thân phận người thỉnh kinh, thì hắn vẫn rất khát vọng cái gọi là kinh thư kia.

- Hệ thống, thỉnh kinh, chắc không phải là nhiệm vụ cuối cùng chứ?

Đường Tăng lại hỏi.

- Không có nhiệm vụ cuối cùng.

Hệ thống nói:

- Mục đích tồn tại của hệ thống, chính là đào tạo Siêu cấp Đường Tăng.

- Vậy thì tốt, nếu quả thật mất đi tư cách thỉnh kinh thì cũng chả lo, chờ sau khi ta trở nên vô cùng cường đại thì trực tiếp tới cướp là được!

Đường Tăng thầm nói trong lòng như vậy:

- Trước đó, hãy để cho ta làm cái thế giới này huyên náo tới long trời lở đất đi!

- Nếu lấy được chân kinh cũng không phải mục đích cuối cùng, vậy để ta xem thử, có thể thay đổi nội dung truyện hay không?

Nghĩ tới chuyện vui, Đường Tăng không nhịn được cười “hắc hắc-, trong lòng suy nghĩ, ngày nào đó phải học Tôn Ngộ Không tới đại náo thiên cung chơi một chuyến.

Đương nhiên, chuyện đó cũng phải chờ sau khi hắn đủ cường đại mới được. Nếu không lại giống như Tôn Ngộ Không bị trấn áp năm trăm năm, vậy thì thảm.

- Tướng công, chàng cười gì vậy?

Cao Thúy Lan đi ra khỏi phòng, thấy Đường Tăng đứng cười một mình, tò mò hỏi.

Lúc này Cao Thúy Lan đã đổi một thân y phục khác, thân thể mềm mại yểu điệu, xinh đẹp động lòng người, trong một đêm nàng đã từ cô nương thanh thuần trở thành một người phụ nữ thành thục đầy mị lực.

- Không nên gọi tướng công, gọi là chồng.

Đường Tăng nói.

- Tại sao?

- Bởi vì “chồng” là từ nữ tử quê ta gọi tướng công mình.

- Thúy Lan biết, chồng.

Cao Thúy Lan khôn khéo nói.

- Thật ngoan.

Đường Tăng hài lòng cười một tiếng.

- Nữ nhi...

- Thúy Lan...

Lúc này Cao lão gia và Cao phu nhân đã chạy tới, trên mặt đầy vẻ phức tạp.

Vốn là mời pháp sư, không ngờ lại đưa nữ nhi mình ra ngoài luôn, mà từ đầu tới cuối, bọn họ còn không dám lắm mồm.

- Nương, cha...

Cao Thúy Lan vội vàng khom người hành lễ.

- Sư phụ...

- Sư phụ.

Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới cũng tiến vào trong viện, Tiểu Bạch Long hóa thành Long Quy cũng nghênh ngang đi tới.

- Nhạc phụ, nhạc mẫu, hai người yên tâm, bần tăng nhất định không bạc đãi Thúy Lan.

Đường Tăng nói với Cao lão gia và Cao phu nhân.

Vẻ mặt Cao Thúy Lan đầy hạnh phúc, nhìn Cao lão gia và Cao phu nhân vẻ mặt không biết làm sao.

Nếu như có thể lựa chọn, Cao phu nhân và Cao lão gia tuyệt đối không đồng ý. Mặc dù Đường Tăng có vẻ rất lợi hại, nhưng dù sao cũng chỉ là một tên hòa thượng, danh tiếng này kiểu gì cũng không tốt.

- Ngộ Không, Bát Giới, đi lắp một cái ghế ngồi lớn một chút lên lưng A Quy.

Đường Tăng nói:

- Nhất định phải lớn, phải vững đấy.

Sau đó hắn nói với Tiểu Bạch Long:

- A Quy, con còn có thể biến lớn hơn chút nữa được không?

Tiểu Bạch Long nghe vậy, thân thể Long Quy chậm rãi phình lên, hình như là giận dỗi chuyện gì, y trực tiếp biến lớn gấp ba bốn lần, cao tới năm sáu thước, đường kính khoảng chừng mười thước.

Một con rùa to tổ bố xuất hiện trong sân viện.

- Yêu... Yêu quái...

Cao lão gia và Cao phu nhân bị dọa lần nữa, mặt mày xám ngoét.

Cao Thúy Lan cũng sợ tới biến sắc, thân thể mềm mại run rẩy núp sau lưng Đường Tăng.

- Không cần lớn như vậy, đường kính ba thước là được.

Đường Tăng nói:

- Ngộ Không, Bát Giới, các con đi tìm thợ rèn, lắp một cái ghế lớn lên trên đó, nhất định phải ngồi thật thoải mái.

- Dạ, sư phụ.

Tôn Ngộ Không cung kính nói, sau đó mang Trư Bát Giới và Long Quy đã thu nhỏ lại rời khỏi Cao phủ.

Cách Cao phủ không xa có một cái trấn, nơi này cũng được coi là sầm uất, người đến người đi.

Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không mang theo Long Quy to lớn vừa xuất hiện, trấn nhỏ lập tức náo loạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương