Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy
-
Chương 99: Rita Skeeter
—o0o—
“Óa, mình nhìn thấy gì thế này?” Ron gào thảm thiết bên Gryffindor, “Neville, khi nào thì Trevor của cậu lại trở nên to vậy?”
Neville mặt đỏ hồng, nhưng cậu vẫn rất dũng cảm tức giận thay cho thú cưng của mình, “Trevor không phải dạng đó!”
Nói cách khác, Trevor của cậu nhìn còn đẹp hơn cái mụ Umbridge kia, ít nhất cậu sẽ không sinh ra cái ý nghĩ ôm Umbridge trong đầu, mà cậu cũng rất thích ôm Trevor của mình.
Mọi người đều bị lời của Neville làm nở nụ cười, cho dù biết Neville nói thật nhưng nghe thấy Neville bình thường thành thật cũng ghét bỏ tạo hình mới của Umbridge vẫn để người cảm thấy buồn cười, không thể không nói thật sự Umbridge rất không được ưa thích.
Mà bên Slytherin, sắc mặt mọi người cũng không tốt tí nào, bạc và xanh lục vẫn là màu đại diện cho Slytherin, nhóm Slytherin vẫn xưng vinh dự của mình là ‘vinh dự thanh ngân’. Mà hiện tại màu xanh lục bọn họ tôn sùng lại bị Umbridge biến thành như vậy, chẳng lẽ về sau sẽ làm cho bọn họ vừa thấy xanh lá đã nghĩ ngay đến cóc nhái rồi buồn nôn sao? Tóc trắng của Merlin chứ, nghìn năm qua xanh bạc vẫn là màu tượng trưng cho Slytherin, chẳng lẽ lần này vì mụ cóc kia mà không thể không thay đổi?
Trên dãy bàn giáo sư, Umbridge đang cao giọng nói gì đó, trải qua chuyện kia mụ cũng chỉ thay đổi màu, giọng nói vẫn nhão nhoẹt giống một cô gái của mụ tra tấn màng tai của mọi người.
Harry im lặng ăn đồ ăn của mình, thấy nhóm Slytherin rõ ràng nghe cái giọng nhão nhoẹt của mụ Umbridge không những không ăn được bữa sáng mà còn rất muốn nôn, chỉ là ngại cậu bây giờ còn chưa buông đồ ăn xuống nên cũng không dám dừng lại và đang nhẫn nại ăn, cậu rút đũa phép của mình nhẹ gõ mặt bàn.
Một luồng pháp lực hiền hòa lấy Harry làm trung tâm nhẹ nhàng khuếch tán qua bốn phía, không chỉ là nhóm Slytherin mà học sinh Nhà khác cũng rất rõ ràng cảm nhận được ‘tiếng ồn’ giảm hẳn.
Rất nhiều người còn nhìn Umbridge đang nói không ngừng trên dãy bàn giáo sư, hơi quái lạ vì sao bọn họ lại không nghe được giọng nói của mụ Umbridge.
Harry không nhanh không chậm nuốt bacon trong miệng, uống thêm một ngụm nước rồi mới chậm rì rì nói, “Lời nói ảnh hưởng đến khẩu vị, theo cá nhân tôi thì không cần phải nghe, đúng không?”
Quả thật như thế, giọng của mụ Umbridge cho dù là người kiềm chế cỡ nào cũng không có tí cảm tình, nhóm Slytherin vô cùng cảm ơn thủ tịch, chú ý tới tình huống của bọn họ.
“Về chuyện quý bà Umbridge thích mặc màu khác thì…” Harry bưng cốc nhẹ mỉm cười, nhưng nụ cười kia thế nào cũng chỉ làm người ta cảm thấy rét lạnh, “Nếu mụ có thể từ màu hồng sang thích màu xanh, vậy chúng ta cũng có thể có biện pháp làm mụ thích mặc màu khác đúng không? Các bạn đừng sốt ruột, cứ từ từ đợi.”
Nhờ lời của Harry mọi người hiểu ra hơi hơi gật gật đầu với Harry rồi bắt đầu cùng ăn.
Đúng vậy, thủ tịch nói đúng, bọn họ có thể từ từ đợi, cái Slytherin không thể thiếu nhất chính là kiên nhẫn, nếu thủ tịch có thể khiến vị quý bà cóc này thích màu khác thì bọn họ cũng có thể giúp đỡ để quý bà này thích mặc màu khác được!
Học sinh Nhà khác không rõ vì sao, nhưng ít nhất bọn họ cũng biết không cần phải chịu đựng nỗi ghê tởm mà ăn sáng nữa, trong lúc nhất thời, mọi người vốn không có hứng thú gì với bữa sáng lại lần nữa cầm lấy đồ ăn, tránh cho nhóm gia tinh khi nhìn thấy nhiều đồ ăn chưa được đụng tới mà muốn đập đầu vào tường,
Mà bên dãy bàn giáo sư kia không cần Harry lo lắng, một thần chú bế tắc nhĩ không là vấn đề gì với giáo sư cả, chỉ cần xem cụ Dumbledore lạnh nhạt cùng Chúa Tể Hắc Ám đời trước giả vờ rất tốt hưng trí bừng bừng nói chuyện, xem giáo sư McGonagall và Severus vẻ mặt bình tĩnh không hề thay đổi lưu loát xắt bánh mì trong đĩa, Harry liền biết trong toàn lễ đường cũng chỉ có mình Umbridge tự biên tự diễn.
Mười lăm phút sau, Harry dẫn nhóm Slytherin lên lớp, nhóm Gryffindor sau khi ăn uống no say cũng rời khỏi lễ đường, nhóm ưng nhỏ Ravenclaw và Hufflepuff kết bạn đi cùng.
Cho tới khi Umbridge phản ứng được thì lễ đường cũng không còn mấy người.
“Thật quá đáng!” Mụ tức giận run rẩy cả người, “Vô cùng không tôn trọng người khác, cụ Dumbledore, đây là học sinh mà các người dạy dỗ sao!”
Người nào đó bên cạnh cụ Dumbledore nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn Umbridge không biết sống chết là gì hơi hơi nâng ngón tay lên, nhưng cụ Dumbledore cười chắn trước mặt người nào đó, cười nói với Umbridge, “Những học sinh này rất đúng giờ, biết chỉ còn mười phút nữa sẽ bắt đầu tiết đầu tiên, học sinh tuân thủ kỷ luật chẳng lẽ không phải là học sinh tốt sao? Nếu bà đi làm muộn thì bộ trưởng có lẽ sẽ tức giận, tôi chỉ dạy chúng cần phải lên lớp đúng giờ.”
“Nhưng,” Umbridge tức giận chỉ chỉ chính mình, mặt của mụ dường như thành màu da lợn, “Tôi còn đang phát biểu với bọn chúng, tôi còn đang nhắc nhở chuyện bọn chúng cần chú ý, tôi muốn nhắc nhở chúng không được làm Hogwarts mất mặt!”
“Nhưng quý bà à,” Cụ Dumbledore vô tội chớp chớp đôi mắt màu lam của mình, “Ngay từ đầu bà cũng không nói cho chúng hôm nay không cần phải lên lớp mà phải ở trong này nghe bà dạy bảo mà.”
“Các người rất đáng giận, các người dạy học sinh như vậy, vài năm nay chất lượng dạy học ở Hogwarts lại có thể kém đến thế, giáo sư không làm gương học sinh cũng coi trời bằng vung!” Umbridge không hề khách sáo phê bình, “Không được, tôi nhất định phải báo cáo tình huống này với bộ trưởng, Hogwarts đã không thể không quản được nữa!”
Mụ lải nhải xoay người rời khỏi lễ đường, trước khi đi còn dữ dằn trừng cụ Dumbledore một cái, đối với vị hiệu trưởng sớm hay muộn cũng bị Fudge đạp đổ này, mụ cũng không định nể mặt.
“Đi thong thả nhé, quý bà.” Cụ Dumbledore cười tủm tỉm nói.
“Al, vì sao cậu lại ngăn tôi?” Umbridge đi rồi, người sau cụ Dumbledore cau mày hỏi, “Mụ đàn bà này rất không biết điều.”
“Gellert, không cần gấp gáp,” Cụ Dumbledore xoay người nhìn Gellert Grindelwald, “Tôi đã đồng ý Harry sẽ không nhúng tay vào chuyện này, Harry có thể xử lý tốt.”
“Kẻ Được Chọn?” Gellert lịch sự chọn mi, “Dường như cậu nhóc rất ghét mụ đàn bà này.” So với chán ghét người khác thì Kẻ Được chọn kia chỉ trong ánh mắt lơ đãng nhìn sang Umbridge thôi cũng có thể nói là mang theo hận thù.
“Haha, Harry đương nhiên có nguyên nhân của trò ấy.”
Buổi sáng Umbridge không xuất hiện trước mặt mọi người, thư mụ gửi cho Fudge bị Peeves âm thầm chặn lại rồi giao cho Harry, Harry nhìn nội dung cường điệu tình huống ở Hogwarts trên đó cười lạnh một tiếng, khôi phục lại như ban đầu rồi để cú mèo giao thư đi.
Buổi chiều, khi lớp độc dược diễn ra được một nửa thì một học sinh năm thứ hai Slytherin mang đến lời nhắn, Harry cần đi kiểm tra đũa phép.
“Vậy, ta nghĩ trò Potter không cần giáo sư độc dược của trò ấy tự mình đưa tiễn chứ?” Snape nhìn Harry, thản nhiên nói.
“Đương nhiên, giáo sư, con có thể tự đi.” Harry đưa những thứ mình xử lý xong cho Draco rồi tự mình rời khỏi phòng học.
Harry đi vào một gian phòng học nhỏ, hầu hết các bàn ghế đều đã được dọn về cuối phòng, chừa ra một khoảng không gian khá rộng ở giữa. Tuy nhiên trước tấm bảng có ba cái bàn xếp nối tiếp nhau và được phủ một tấm vải nhung dài. Đằng sau cái bàn dài phủ vải nhhung đó có đặt sẵn năm cái ghế, và ông Ludo Bagman ngồi trên một trong năm cái ghế đó. Ông Bagman đang nói chuyện với một cô phù thủy, cô phù thủy này mặc một cái váy màu đỏ tươi, Harry nhận ra cô ta, Rita Skeeter.
Ở góc phòng, Krum đang đứng, mặt mày lạnh lùng như mọi khi, không nói chuyện với ai hết. Fleur có vẻ vui tươi hơn, cô nàng cứ hất đầu ra sau để cho mái tóc dài óng bạc ngời lên trong ánh sáng. Một ông bụng phệ cầm một cái máy ảnh to tướng màu đen ngòm đang liếc nhìn Fleur qua khóe mắt, cái máy ảnh trong tay ông nhè nhẹ bốc khói.
Ông Bagman chợt nhìn thấy Harry, ông vội vàng đứng dậy và đi nhanh tới trước.
“A, đây rồi! Vị quán quân cuối cùng của chúng ta! Vào đây, Harry, vào đây…chẳng có gì phải lo âu cả, chỉ là lễ Cân Đũa Phép mà thôi. Chúng ta phải kiểm tra đũa phép của các quán quân có đầy đủ chức năng hay không, cháu biết đó, đũa phép là công cụ quan trọng nhất để các cháu thực hiện những bài thi sắp tới. Các giám khảo khác cũng sẽ đến trong chốc lát nữa thôi…”
“Khi nào chúng ta bắt đầu kiểm tra ạ, ông Bagman?” Harry hiền hòa lễ phép hỏi,
Bagman nhìn Harry bình tĩnh, âm thầm khen ngợi Harry xuất sắc rồi mới nói, “Các chuyên gia đang ở trên lầu với cụ Dumbledore. Sau đó sẽ chụp vài tấm ảnh. Đây là cô Rita Skeeter,” Ông nói, chỉ chỉ cho Harrry thấy Skeeter đầy mặt vui vẻ, “Cô ấy đang viết một bài báo nhỏ về cuộc thi đấu cho ‘Nhật báo Tiên tri’…”
Rita Skeeter làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên sâu sắc, tóc cô được uốn chải công phu, cứng đơ một cách lạ lùng, rất tương phản kỳ cục với bộ mặt bành bạnh xương hàm của cô ta. Cô đeo kính mắt cẩn ngọc, nhưng ngón tay múp míp của cô quắp chặt lấy cái túi bằng da cá sấu. Đầu những ngón tay đó là những cái móng dài ba phân, sơn đỏ chót.
“Tôi không biết tôi có được phép nói đôi lời với Harry Potter trước khi chúng ta bắt đầu không ạ?” Cô hỏi ông Bagman nhưng vãn nhìn Harry chằm chằm, “Ông biết đó, đây là quán quân nhỏ tuổi nhất… thêm một chút màu sắc cho bài báo ấy mà…”
“Đương nhiên!” Ông Bagman lớn tiếng nói, “Cứ làm… nếu Harry không phản đối.”
“Dạ…” Harry nói, “Đương nhiên là không có vấn đề gì, từ chối lời mời của các quý cô là không lễ phép đúng không ạ?” Đây đúng là điều Harry muốn.
“Quá tốt.” Rita Skeeter nói, trong chớp mắt, mấy ngón tay đầy móng nhọn đỏ chót của cô túm ngay lấy cánh tay Harry bằng một cái nắm mạnh mẽ lạ lùng, và cô kéo cậu ra khỏi phòng, mở một cánh cửa phòng khác. Harry khẽ thoát ra khỏi bàn tay của cô, đi sau một bước vào.
“Chúng ta đừng ở trong căn phòng ồn ào đó.” Cô nói, “Để xem nào… à, được, chỗ này coi bộ rất im lặng rất thoải mái đây.”
Harry không cho bất cứ đánh giá nào với sự yêu thích nói chuyện trong cái phòng để chổi của cô ta cả.
“Quá tốt.” Rita Skeeter nói xong, lấy một tấm da dê vò vò rồi nhét tay vào túi. Sau đó cô ta nhướn người về phía Harry, “Vậy, Harry, em biết rõ, quán quân Thi đấu Tam Pháp thuật là do Chiếc Cốc Lửa quyết định, chỉ có người có năng lực mới được Chiếc Cốc Lửa lựa chọn tham gia cuộc thi tàn khốc này. Vậy em cảm thấy nguyên nhân nào có thể để Chiếc Cốc Lửa bỏ qua những học sinh năm trên mà lựa chọn tờ giấy của em?”
“Dạ…” Harry giả vờ suy nghĩ, hơn nữa xem nhẹ cây bút lông đang viết trên giấy kia, “Khi chúng tôi hỏi thì cậu bé có vẻ rất im lặng, có lẽ đang cố tình đè nén sự kích động của mình chăng? Có lẽ đây là chỗ khác biệt của Harry Potter, cậu bé làm việc cẩn thận, suy nghĩ kỹ trước khi làm…”
“Có lẽ vì năng lực của em mạnh hơn người khác chăng.” Harry không hề để ý khoe khoang, lập tức cậu nhìn thấy cây bút Skeeter cứ thế viết xuống, “Cậu bé đơn giản hào phóng thừa nhận năng lực của mình, đây là sự tự tin của kẻ mạnh sao?”
“Mạnh mẽ hơn cần không ngừng cố gắng, Potter, em có thể nói cho chị biết bình thường em học những phương diện nào không?”
“Em cảm thấy rất hứng thú với côn trùng,” Harry không cảm tình cười, “Nhất là… em rất thích biến bọ thành tiêu bản, dùng cách của Muggle…” Câu trả lời này căn bản không đúng vào trọng tâm câu hỏi Rita Skeeter, nhưng lại khiến gương mặt vốn trắng nõn của Rita Skeeter trở nên trắng bệch.
“Potter…” Dường như cô ta hơi run rẩy, cố gắng nói cho chính mình rằng Harry cũng không thể biết chuyện của mình được.
Harry cười đứng lên, “Quý cô, em rất thích nghiên cứu bọ, cho nên mỗi loại bọ em đều có thể nhận ra, nhất là… loại hình hóa thú.”
Dường như Rita không có sức ngồi xuống, ngay cả bút bên cạnh cô ta cũng dường như cảm giác được chủ nhân đang sợ hãi, phút chốc ngừng lại.
“Quý cô, có lẽ chúng ta cần phải nói chuyện một cách nghiêm túc.” Harry hiền hòa cười, nhưng Rita lại cảm thấy nhiệt độ bên người giảm xuống nhanh chóng, cô không nhin được lạnh run, liên tiếp gật đầu.
Mười phút sau, Harry mỉm cười ra khỏi căn phòng nhỏ, Rita im lặng đi sau cậu.
Cụ Dumbledore đã tới, cụ nhìn Harry, Harry chớp chớp mắt với cụ, cụ Dumbledore hiểu ý cười.
Xem ra cụ không cần lo lắng Harry, đứa nhỏ này có thể giải quyết chuyện này.
– Hết chương 99 –
Tác giả có lời muốn nói: Sự chán ghét ta dành cho Rita gần bằng ta dành cho quý bà cóc.
“Óa, mình nhìn thấy gì thế này?” Ron gào thảm thiết bên Gryffindor, “Neville, khi nào thì Trevor của cậu lại trở nên to vậy?”
Neville mặt đỏ hồng, nhưng cậu vẫn rất dũng cảm tức giận thay cho thú cưng của mình, “Trevor không phải dạng đó!”
Nói cách khác, Trevor của cậu nhìn còn đẹp hơn cái mụ Umbridge kia, ít nhất cậu sẽ không sinh ra cái ý nghĩ ôm Umbridge trong đầu, mà cậu cũng rất thích ôm Trevor của mình.
Mọi người đều bị lời của Neville làm nở nụ cười, cho dù biết Neville nói thật nhưng nghe thấy Neville bình thường thành thật cũng ghét bỏ tạo hình mới của Umbridge vẫn để người cảm thấy buồn cười, không thể không nói thật sự Umbridge rất không được ưa thích.
Mà bên Slytherin, sắc mặt mọi người cũng không tốt tí nào, bạc và xanh lục vẫn là màu đại diện cho Slytherin, nhóm Slytherin vẫn xưng vinh dự của mình là ‘vinh dự thanh ngân’. Mà hiện tại màu xanh lục bọn họ tôn sùng lại bị Umbridge biến thành như vậy, chẳng lẽ về sau sẽ làm cho bọn họ vừa thấy xanh lá đã nghĩ ngay đến cóc nhái rồi buồn nôn sao? Tóc trắng của Merlin chứ, nghìn năm qua xanh bạc vẫn là màu tượng trưng cho Slytherin, chẳng lẽ lần này vì mụ cóc kia mà không thể không thay đổi?
Trên dãy bàn giáo sư, Umbridge đang cao giọng nói gì đó, trải qua chuyện kia mụ cũng chỉ thay đổi màu, giọng nói vẫn nhão nhoẹt giống một cô gái của mụ tra tấn màng tai của mọi người.
Harry im lặng ăn đồ ăn của mình, thấy nhóm Slytherin rõ ràng nghe cái giọng nhão nhoẹt của mụ Umbridge không những không ăn được bữa sáng mà còn rất muốn nôn, chỉ là ngại cậu bây giờ còn chưa buông đồ ăn xuống nên cũng không dám dừng lại và đang nhẫn nại ăn, cậu rút đũa phép của mình nhẹ gõ mặt bàn.
Một luồng pháp lực hiền hòa lấy Harry làm trung tâm nhẹ nhàng khuếch tán qua bốn phía, không chỉ là nhóm Slytherin mà học sinh Nhà khác cũng rất rõ ràng cảm nhận được ‘tiếng ồn’ giảm hẳn.
Rất nhiều người còn nhìn Umbridge đang nói không ngừng trên dãy bàn giáo sư, hơi quái lạ vì sao bọn họ lại không nghe được giọng nói của mụ Umbridge.
Harry không nhanh không chậm nuốt bacon trong miệng, uống thêm một ngụm nước rồi mới chậm rì rì nói, “Lời nói ảnh hưởng đến khẩu vị, theo cá nhân tôi thì không cần phải nghe, đúng không?”
Quả thật như thế, giọng của mụ Umbridge cho dù là người kiềm chế cỡ nào cũng không có tí cảm tình, nhóm Slytherin vô cùng cảm ơn thủ tịch, chú ý tới tình huống của bọn họ.
“Về chuyện quý bà Umbridge thích mặc màu khác thì…” Harry bưng cốc nhẹ mỉm cười, nhưng nụ cười kia thế nào cũng chỉ làm người ta cảm thấy rét lạnh, “Nếu mụ có thể từ màu hồng sang thích màu xanh, vậy chúng ta cũng có thể có biện pháp làm mụ thích mặc màu khác đúng không? Các bạn đừng sốt ruột, cứ từ từ đợi.”
Nhờ lời của Harry mọi người hiểu ra hơi hơi gật gật đầu với Harry rồi bắt đầu cùng ăn.
Đúng vậy, thủ tịch nói đúng, bọn họ có thể từ từ đợi, cái Slytherin không thể thiếu nhất chính là kiên nhẫn, nếu thủ tịch có thể khiến vị quý bà cóc này thích màu khác thì bọn họ cũng có thể giúp đỡ để quý bà này thích mặc màu khác được!
Học sinh Nhà khác không rõ vì sao, nhưng ít nhất bọn họ cũng biết không cần phải chịu đựng nỗi ghê tởm mà ăn sáng nữa, trong lúc nhất thời, mọi người vốn không có hứng thú gì với bữa sáng lại lần nữa cầm lấy đồ ăn, tránh cho nhóm gia tinh khi nhìn thấy nhiều đồ ăn chưa được đụng tới mà muốn đập đầu vào tường,
Mà bên dãy bàn giáo sư kia không cần Harry lo lắng, một thần chú bế tắc nhĩ không là vấn đề gì với giáo sư cả, chỉ cần xem cụ Dumbledore lạnh nhạt cùng Chúa Tể Hắc Ám đời trước giả vờ rất tốt hưng trí bừng bừng nói chuyện, xem giáo sư McGonagall và Severus vẻ mặt bình tĩnh không hề thay đổi lưu loát xắt bánh mì trong đĩa, Harry liền biết trong toàn lễ đường cũng chỉ có mình Umbridge tự biên tự diễn.
Mười lăm phút sau, Harry dẫn nhóm Slytherin lên lớp, nhóm Gryffindor sau khi ăn uống no say cũng rời khỏi lễ đường, nhóm ưng nhỏ Ravenclaw và Hufflepuff kết bạn đi cùng.
Cho tới khi Umbridge phản ứng được thì lễ đường cũng không còn mấy người.
“Thật quá đáng!” Mụ tức giận run rẩy cả người, “Vô cùng không tôn trọng người khác, cụ Dumbledore, đây là học sinh mà các người dạy dỗ sao!”
Người nào đó bên cạnh cụ Dumbledore nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn Umbridge không biết sống chết là gì hơi hơi nâng ngón tay lên, nhưng cụ Dumbledore cười chắn trước mặt người nào đó, cười nói với Umbridge, “Những học sinh này rất đúng giờ, biết chỉ còn mười phút nữa sẽ bắt đầu tiết đầu tiên, học sinh tuân thủ kỷ luật chẳng lẽ không phải là học sinh tốt sao? Nếu bà đi làm muộn thì bộ trưởng có lẽ sẽ tức giận, tôi chỉ dạy chúng cần phải lên lớp đúng giờ.”
“Nhưng,” Umbridge tức giận chỉ chỉ chính mình, mặt của mụ dường như thành màu da lợn, “Tôi còn đang phát biểu với bọn chúng, tôi còn đang nhắc nhở chuyện bọn chúng cần chú ý, tôi muốn nhắc nhở chúng không được làm Hogwarts mất mặt!”
“Nhưng quý bà à,” Cụ Dumbledore vô tội chớp chớp đôi mắt màu lam của mình, “Ngay từ đầu bà cũng không nói cho chúng hôm nay không cần phải lên lớp mà phải ở trong này nghe bà dạy bảo mà.”
“Các người rất đáng giận, các người dạy học sinh như vậy, vài năm nay chất lượng dạy học ở Hogwarts lại có thể kém đến thế, giáo sư không làm gương học sinh cũng coi trời bằng vung!” Umbridge không hề khách sáo phê bình, “Không được, tôi nhất định phải báo cáo tình huống này với bộ trưởng, Hogwarts đã không thể không quản được nữa!”
Mụ lải nhải xoay người rời khỏi lễ đường, trước khi đi còn dữ dằn trừng cụ Dumbledore một cái, đối với vị hiệu trưởng sớm hay muộn cũng bị Fudge đạp đổ này, mụ cũng không định nể mặt.
“Đi thong thả nhé, quý bà.” Cụ Dumbledore cười tủm tỉm nói.
“Al, vì sao cậu lại ngăn tôi?” Umbridge đi rồi, người sau cụ Dumbledore cau mày hỏi, “Mụ đàn bà này rất không biết điều.”
“Gellert, không cần gấp gáp,” Cụ Dumbledore xoay người nhìn Gellert Grindelwald, “Tôi đã đồng ý Harry sẽ không nhúng tay vào chuyện này, Harry có thể xử lý tốt.”
“Kẻ Được Chọn?” Gellert lịch sự chọn mi, “Dường như cậu nhóc rất ghét mụ đàn bà này.” So với chán ghét người khác thì Kẻ Được chọn kia chỉ trong ánh mắt lơ đãng nhìn sang Umbridge thôi cũng có thể nói là mang theo hận thù.
“Haha, Harry đương nhiên có nguyên nhân của trò ấy.”
Buổi sáng Umbridge không xuất hiện trước mặt mọi người, thư mụ gửi cho Fudge bị Peeves âm thầm chặn lại rồi giao cho Harry, Harry nhìn nội dung cường điệu tình huống ở Hogwarts trên đó cười lạnh một tiếng, khôi phục lại như ban đầu rồi để cú mèo giao thư đi.
Buổi chiều, khi lớp độc dược diễn ra được một nửa thì một học sinh năm thứ hai Slytherin mang đến lời nhắn, Harry cần đi kiểm tra đũa phép.
“Vậy, ta nghĩ trò Potter không cần giáo sư độc dược của trò ấy tự mình đưa tiễn chứ?” Snape nhìn Harry, thản nhiên nói.
“Đương nhiên, giáo sư, con có thể tự đi.” Harry đưa những thứ mình xử lý xong cho Draco rồi tự mình rời khỏi phòng học.
Harry đi vào một gian phòng học nhỏ, hầu hết các bàn ghế đều đã được dọn về cuối phòng, chừa ra một khoảng không gian khá rộng ở giữa. Tuy nhiên trước tấm bảng có ba cái bàn xếp nối tiếp nhau và được phủ một tấm vải nhung dài. Đằng sau cái bàn dài phủ vải nhhung đó có đặt sẵn năm cái ghế, và ông Ludo Bagman ngồi trên một trong năm cái ghế đó. Ông Bagman đang nói chuyện với một cô phù thủy, cô phù thủy này mặc một cái váy màu đỏ tươi, Harry nhận ra cô ta, Rita Skeeter.
Ở góc phòng, Krum đang đứng, mặt mày lạnh lùng như mọi khi, không nói chuyện với ai hết. Fleur có vẻ vui tươi hơn, cô nàng cứ hất đầu ra sau để cho mái tóc dài óng bạc ngời lên trong ánh sáng. Một ông bụng phệ cầm một cái máy ảnh to tướng màu đen ngòm đang liếc nhìn Fleur qua khóe mắt, cái máy ảnh trong tay ông nhè nhẹ bốc khói.
Ông Bagman chợt nhìn thấy Harry, ông vội vàng đứng dậy và đi nhanh tới trước.
“A, đây rồi! Vị quán quân cuối cùng của chúng ta! Vào đây, Harry, vào đây…chẳng có gì phải lo âu cả, chỉ là lễ Cân Đũa Phép mà thôi. Chúng ta phải kiểm tra đũa phép của các quán quân có đầy đủ chức năng hay không, cháu biết đó, đũa phép là công cụ quan trọng nhất để các cháu thực hiện những bài thi sắp tới. Các giám khảo khác cũng sẽ đến trong chốc lát nữa thôi…”
“Khi nào chúng ta bắt đầu kiểm tra ạ, ông Bagman?” Harry hiền hòa lễ phép hỏi,
Bagman nhìn Harry bình tĩnh, âm thầm khen ngợi Harry xuất sắc rồi mới nói, “Các chuyên gia đang ở trên lầu với cụ Dumbledore. Sau đó sẽ chụp vài tấm ảnh. Đây là cô Rita Skeeter,” Ông nói, chỉ chỉ cho Harrry thấy Skeeter đầy mặt vui vẻ, “Cô ấy đang viết một bài báo nhỏ về cuộc thi đấu cho ‘Nhật báo Tiên tri’…”
Rita Skeeter làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên sâu sắc, tóc cô được uốn chải công phu, cứng đơ một cách lạ lùng, rất tương phản kỳ cục với bộ mặt bành bạnh xương hàm của cô ta. Cô đeo kính mắt cẩn ngọc, nhưng ngón tay múp míp của cô quắp chặt lấy cái túi bằng da cá sấu. Đầu những ngón tay đó là những cái móng dài ba phân, sơn đỏ chót.
“Tôi không biết tôi có được phép nói đôi lời với Harry Potter trước khi chúng ta bắt đầu không ạ?” Cô hỏi ông Bagman nhưng vãn nhìn Harry chằm chằm, “Ông biết đó, đây là quán quân nhỏ tuổi nhất… thêm một chút màu sắc cho bài báo ấy mà…”
“Đương nhiên!” Ông Bagman lớn tiếng nói, “Cứ làm… nếu Harry không phản đối.”
“Dạ…” Harry nói, “Đương nhiên là không có vấn đề gì, từ chối lời mời của các quý cô là không lễ phép đúng không ạ?” Đây đúng là điều Harry muốn.
“Quá tốt.” Rita Skeeter nói, trong chớp mắt, mấy ngón tay đầy móng nhọn đỏ chót của cô túm ngay lấy cánh tay Harry bằng một cái nắm mạnh mẽ lạ lùng, và cô kéo cậu ra khỏi phòng, mở một cánh cửa phòng khác. Harry khẽ thoát ra khỏi bàn tay của cô, đi sau một bước vào.
“Chúng ta đừng ở trong căn phòng ồn ào đó.” Cô nói, “Để xem nào… à, được, chỗ này coi bộ rất im lặng rất thoải mái đây.”
Harry không cho bất cứ đánh giá nào với sự yêu thích nói chuyện trong cái phòng để chổi của cô ta cả.
“Quá tốt.” Rita Skeeter nói xong, lấy một tấm da dê vò vò rồi nhét tay vào túi. Sau đó cô ta nhướn người về phía Harry, “Vậy, Harry, em biết rõ, quán quân Thi đấu Tam Pháp thuật là do Chiếc Cốc Lửa quyết định, chỉ có người có năng lực mới được Chiếc Cốc Lửa lựa chọn tham gia cuộc thi tàn khốc này. Vậy em cảm thấy nguyên nhân nào có thể để Chiếc Cốc Lửa bỏ qua những học sinh năm trên mà lựa chọn tờ giấy của em?”
“Dạ…” Harry giả vờ suy nghĩ, hơn nữa xem nhẹ cây bút lông đang viết trên giấy kia, “Khi chúng tôi hỏi thì cậu bé có vẻ rất im lặng, có lẽ đang cố tình đè nén sự kích động của mình chăng? Có lẽ đây là chỗ khác biệt của Harry Potter, cậu bé làm việc cẩn thận, suy nghĩ kỹ trước khi làm…”
“Có lẽ vì năng lực của em mạnh hơn người khác chăng.” Harry không hề để ý khoe khoang, lập tức cậu nhìn thấy cây bút Skeeter cứ thế viết xuống, “Cậu bé đơn giản hào phóng thừa nhận năng lực của mình, đây là sự tự tin của kẻ mạnh sao?”
“Mạnh mẽ hơn cần không ngừng cố gắng, Potter, em có thể nói cho chị biết bình thường em học những phương diện nào không?”
“Em cảm thấy rất hứng thú với côn trùng,” Harry không cảm tình cười, “Nhất là… em rất thích biến bọ thành tiêu bản, dùng cách của Muggle…” Câu trả lời này căn bản không đúng vào trọng tâm câu hỏi Rita Skeeter, nhưng lại khiến gương mặt vốn trắng nõn của Rita Skeeter trở nên trắng bệch.
“Potter…” Dường như cô ta hơi run rẩy, cố gắng nói cho chính mình rằng Harry cũng không thể biết chuyện của mình được.
Harry cười đứng lên, “Quý cô, em rất thích nghiên cứu bọ, cho nên mỗi loại bọ em đều có thể nhận ra, nhất là… loại hình hóa thú.”
Dường như Rita không có sức ngồi xuống, ngay cả bút bên cạnh cô ta cũng dường như cảm giác được chủ nhân đang sợ hãi, phút chốc ngừng lại.
“Quý cô, có lẽ chúng ta cần phải nói chuyện một cách nghiêm túc.” Harry hiền hòa cười, nhưng Rita lại cảm thấy nhiệt độ bên người giảm xuống nhanh chóng, cô không nhin được lạnh run, liên tiếp gật đầu.
Mười phút sau, Harry mỉm cười ra khỏi căn phòng nhỏ, Rita im lặng đi sau cậu.
Cụ Dumbledore đã tới, cụ nhìn Harry, Harry chớp chớp mắt với cụ, cụ Dumbledore hiểu ý cười.
Xem ra cụ không cần lo lắng Harry, đứa nhỏ này có thể giải quyết chuyện này.
– Hết chương 99 –
Tác giả có lời muốn nói: Sự chán ghét ta dành cho Rita gần bằng ta dành cho quý bà cóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook