—o0o—

Trước Halloween hai ngày Harry kịp phát lại những bài luận văn mà bốn người sáng lập phê sửa xong, những luận văn đó được bốn người sáng lập không ăn không ngủ liên tục sửa, không hề qua loa.

Cho dù hiện tại bọn họ vây ở trong ảnh cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, vì đó là một linh hồn chứ không phải bức ảnh thông thường, nhưng cho dù Harry và Snape khuyên bọn họ bình tĩnh thế nào thì bốn người họ cũng chỉ mỉm cười dùng pháp thuật rút ra tấm da dê tiếp theo tiếp tục phê chữa.

Đơn giản Harry lật lật từng tấm da dê xem lời bình trên đó, nếu nói là một luận văn dài mười hai tấc Anh vậy lời bình chỉ có sáu tấc Anh. Bên Gryffindor, có những lời bình thậm chí còn dài hơn cả bài luận văn, Harry biết, đây là do bốn người thay đổi cách dạy bọn nhỏ. Ngoại trừ Slytherin thì các luận văn mà bọn nhỏ ba Nhà khác nộp cho Harry đều vì nghe xong lời của Harry đều nhận ra, tự nguyện đi viết luận văn, vậy bọn họ nhất định sẽ thực sự đọc kỹ lời bình trên đó.

Mà nhóm bốn người hiển nhiên cũng rất hiểu tính cách bọn nhỏ, cho dù bọn họ chưa từng gặp mặt nhưng vẫn hiểu bọn nhỏ rõ như trong lòng bàn tay.

Trong bình luận của Godric chủ yếu là lấy ví dụ thực tiễn, trích dẫn các cảnh ngoạn mục lôi cuốn hấp dẫn phấn khích, nhóm Gryffindor không quá nhẫn nại nhất định khi gặp lời bình còn dài hơn cả luận văn lại được lời bình dẫn dắt. Bình luận của Rowena lại lấy luận chứng làm chủ đạo, phát huy đầy đủ tính học thuật thảo luận tri thức, lấy luận chứng hấp dẫn sự chú ý của nhóm ưng nhỏ, Harry biết, sau khi đọc xong lời bình của Rowena thì nhóm ưng nhỏ nhất định sẽ thay đổi rất lớn trong phương diện học thuật tham khảo. Trong lời bình của Helga lại lấy sự khuyên giải làm chủ đạo, đối với nhóm lửng nhỏ cố gắng hết sức giảm bớt sự tồn tại của mình, Helga lấy khuyên giải làm bọn họ hiểu được Hufflepuff là bộ phận không thể tách rời khỏi Hogwarts, đứa nhỏ Hufflepuff hiền lành trung thành, không thể vì người khác cho rằng là vô dụng mà thật sự khiến mình trở nên vô dụng.

Về phần Slytherin…

Harry ngồi trên ghế chủ thượng trong phòng sinh hoạt chung, nhìn nhóm rắn nhỏ mang những biểu tình khác nhau, ấm áp mỉm cười.

Harry để Snape cho những đứa nhỏ bị anh tóm được bắt cấm túc chậm lại một tối, lúc bảy giờ để tất cả mọi người tập trung lại phát luận văn cầm từ chỗ Salazar. Nhóm rắn nhỏ vốn đang nhìn trên mặt luận văn của mình kéo dài những dòng chữ đỏ thì có hơi run sợ trong lòng, rất nhiều người phát hiện lời bình dường như kéo dài suốt bài luận văn của họ, chẳng lẽ thủ tịch không hài lòng với bài luận văn của họ nên thẳng thắn phê bình trong đó?

Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện không phải như mình nghĩ, từ những lời bình thật dài mỗi một quan điểm và cách sử dụng ngôn từ kiểu cách đánh giá, giữa những hàng chữ nhìn như chỉ nói ra một chút đề nghị nhưng sau khi đọc hết toàn bộ bài luận lại để người ta hiểu được rất nhiều, rất nhiều chuyện không nói nên lời nhưng đã khắc sâu trong lòng.

Gần như là đồng thời, nhóm rắn nhỏ trao đổi luận văn cho nhau.

Mỗi một luận văn khác nhau lại có lời bình khác nhau, bọn họ viết luận văn dài bao nhiêu thì lời bình dường như còn dài hơn, không có bài luận văn nào lại ít hơn một nửa so với nội dung cả. Mà trong lời bình thật dài ấy lại không hề có bất cứ một câu phê bình, lại để người đang nhìn xong đồng thời trong mơ hồ hiểu được điều gì đó. Với cách nói chuyện của Salazar, không hề gọn gàng dứt khoát mà lại khiến đối phương chậm rãi nắm lấy ý chính bên trong, nhưng trong lời bình của đối phương lại có kiểu hướng dẫn từng bước, cũng không làm người ta có cảm giác đối phương kiêu ngạo, đọc xong lời bình bài luận văn lại vẫn có thể chưa hết ý, nhịn không được xem thêm mấy lần rồi trao đổi cùng người khác đọc những lời khuyên mới.

Harry ngồi trên vị trí chủ thượng nhìn mọi người không ngừng thay đổi luận văn, nếu ở quá khứ thì dường như không thể xảy ra, Slytherin chú trọng riêng tư, bài tập của mình cũng là một loại riêng tư, mà ngày hôm nay bọn họ lại tự nguyện trao đổi, như đói như khát mà hấp thụ từng lời bình mới một. Harry biết, Salazar chính là có sự hấp dẫn như thế, anh hiểu những đứa nhỏ này, biết nên dùng lời nói nào để nhóm rắn nhỏ kiêu ngạo nhận lời bình và ý kiến của mình.

Rất nhanh tới chín giờ, nhóm rắn nhỏ mới chú ý tới thủ tịch còn đang ngồi trên vị trí chủ thượng, mà bọn họ lại dám chăm chú như vậy, vứt thủ tịch sang một bên không còn một mảnh!

“Làm sao vậy?” Nhìn nhóm rắn nhỏ đồng loạt nhìn mình, Harry mỉm cười, không hề tức giận vì mọi người bỏ qua.

Draco liếm liếm đôi môi khô nứt của mình, hơi khàn khàn hỏi ra nghi vấn, “Harry, những luận văn này không phải do cậu phê chữa đúng không.” Cậu biết rõ gần đây tuy Harry thường xuyên biến mất nhưng trong lúc lên lớp và dùng cơm thì đều ở, mà tất cả học sinh Slytherin bảy năm học đều nộp luận văn, tuyệt đối không thể sửa xong trong một thời gian ngắn như vậy. Cộng thêm, từ những lời bình trên đó thì có thể nhận thấy người phê rất chăm chú dốc lòng xem mỗi một luận văn, chăm chú suy nghĩ rồi mới phê lời bình. Hiển nhiên, trong luận văn này anh ta có thể dễ dàng hiểu được tính cách người viết luận văn, hơn nữa tìm được phương thức tương ứng phê lời bình khiến Slytherin không tin tưởng người khác lại không thể tự kiềm chế trong ngôn từ.

Mà Harry tuyệt đối không có khả năng có nhiều thời gian xem xong đống luận văn này được, cho dù cậu hiểu được phần lớn tính cách trong Slytherin đi nữa.

“À, đúng là không phải mình sửa.” Harry than nhẹ một tiếng, cũng thừa nhận hào phóng, nhóm Slytherin phát hiện, cách nói chuyện của thủ tịch bọn họ có đôi khi làm cho người ta có cảm giác rất Gryffindor, không phải làm người ta thấy tùy tiện mà để người ta cảm thấy rất chân thành, không cần bọn họ nói bóng nói gió, cậu sẽ trực tiếp trả lời vấn đề bọn họ muốn biết.

“Cũng không phải là chủ nhiệm đúng không?” Lời bình của ba đỡ đầu thường thường đánh thẳng vào chỗ đau, cố gắng ngắn gọn nhất, không dài dòng văn tự có đôi khi lại thêm một chút nọc độc làm lời bình dài hơn, nhưng tuyệt đối đây không phải phong cách ba đỡ đầu nhà mình.

Harry cười gật đầu.

Draco há miệng thở dốc lại không biết phải nói gì tiếp theo.

Nhìn nhóm rắn nhỏ muốn hỏi lại không biết hỏi từ đâu, Harry đứng lên, hiền hòa nói, “Đầu tiên, tôi muốn gửi lời xin lỗi tới mọi người, tôi chỉ yêu cầu mọi người nộp luận văn cho tôi nhưng lại không nói cho mọi người biết người phê chữa không phải là tôi.” Những đứa nhỏ cả bảy năm đều lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không để ý. Nếu là quá khứ thì bọn họ có lẽ sẽ hơi khó chịu nhưng sau khi đọc xong lời bình này thì tất cả sự khó chịu đều biến mất.

“Còn một chút nữa, tôi cũng rất xin lỗi bây giờ tôi vẫn không thể nói cho các bạn rốt cuộc tôi đã đưa những bài luận này cho ai xem,” Salazar lúc này cũng không muốn bại lộ chính mình, có lẽ biết bốn người sáng lập tồn tại cũng có lợi cho sự đoàn kết của Hogwarts nhưng Salazar bọn họ càng muốn nhìn dưới sự dẫn dắt của Harry bọn nhỏ tự đứng cạnh nhau hơn. Những đứa nhỏ này là hy vọng tương lai của giới phù thủy, cho dù lạnh lùng thế nào nhưng Salazar hy vọng bọn họ trưởng thành hơn, anh không hy vọng nhóm Slytherin lại vì gia đình mình quyết định đứng ở bên nào, mà là hy vọng những đứa nhỏ này sẽ nắm chắc tương lai của mình rồi thoát khỏi trói buộc.

“Nếu các bạn còn nguyện ý thì tôi hy vọng các bạn lại đọc lại mấy quyển sách rồi viết một bản luận văn nữa.” Harry chậm rãi nhìn quanh bốn phía, không hề bắt ép, “Lần này không phải là mệnh lệnh của thủ tịch mà là các bạn tự nguyện, nếu cảm thấy muốn viết thì tôi hy vọng trước bài thi đầu tiên một tuần sẽ nhận được luận văn của các bạn.”

Không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng nhìn Harry.

“Nếu có người muốn viết thì xin đi đọc ‘Sinh mà cao quý’, ‘Khúc mắc giữa phù thủy và Muggle thời trung cổ’, ‘Thời kỳ đầu pháp thuật hắc ám’, trình bày việc các bạn cho rằng quý tộc như thế nào, trình bày vì sao các bạn lại kiên trì quan điểm máu trong của Slytherin. Cùng với, đọc lại mấy lần ‘Hành vi thủ tục Slytherin’, trình bày cảm xúc của các bạn. Cuối cùng tôi đưa cho các bạn một đề nghị, nếu muốn được sự đánh giá chân thành nhất thì xin viết ra cái nhìn chân thật nhất của các bạn.” Harry nói, “Luận văn các bạn giao cho tôi vẫn không phải do tôi và chủ nhiệm phê duyệt” Harry nhìn con rắn khắc trên vách tường, “Khi các bạn đạt tới yêu cầu thì các bạn sẽ gặp được người đó thôi. Đương nhiên hiện tại điều chúng ta cần quan tâm không phải cái này, ngày mai, đại diện Durmstrang và Beauxbatons sẽ tới đây, tôi hy vọng bọn họ thấy một Hogwarts ấm áp chứ không phải Hogwarts ngập tràn khói lửa, các bạn hiểu chứ?”

“Hiểu.” Nhóm rắn nhỏ đồng loạt cúi đầu trả lời.

Harry vừa lòng gật đầu, “Không còn sớm nữa, mọi người cũng đi nghỉ ngơi sớm đi, giải tán.”

Nói là nghỉ ngơi sớm đi, nhưng đêm nay bao nhiêu người có thể thực sự chìm vào giấc ngủ được đây?

Mọi người cầm luận văn của mình đầy mặt suy nghĩ sâu xa về ký túc xá.

Trong phòng không muốn người biết ở Hogwarts, bốn người sáng lập đều nhìn tình huống khác nhau ở từng Nhà, đều vừa lòng gật đầu.

“Một bắt đầu quá tốt.” Godric nhìn nhóm phù thủy nhỏ không viết luận văn đang nhìn luận văn của nhóm học sinh năm trên khó không khỏi suy nghĩ sâu xa, hài lòng nở nụ cười, “Khi Harry tốt nghiệp, Hogwarts có thể trở về như hồi trước đúng không?”

“Ít nhất, không phải giống như bây giờ,” Rowena nhìn học sinh Nhà mình, trang nhã nở nụ cười, “Vài năm này tôi còn lo lắng Hogwarts thật sự có phải đi đến đường cùng rồi hay không, may mắn Harry xuất hiện.”

“Dưới sự dẫn dắt của Harry Hogwarts sẽ xuất hiện huy hoàng mới.” Helga tổng kết.

“Huy hoàng thuộc về chính bọn họ.” Salazar cũng cười lên, “Không phải sao?” Dường như anh lại đang nhìn thấy được Hogwarts hòa thuận vui vẻ từ ngàn năm trước, cho dù giữa các Nhà cũng có xích mích nhưng ràng buộc giữa mọi người không thể nào chặt đứt được.

Sáng ngày hôm trước Halloween, khi Harry dẫn nhóm Slytherin xuất hiện tại lễ đường thì lễ đường im lặng, tất cả mọi người đều phức tạp nhìn Harry, hiển nhiên rất muốn có được một ít đáp án liên quan nào đó.

Harry ngồi xuống như thường, ngay sau khi cậu cầm lấy dĩa ăn xắn thức ăn thì nhóm Slytherin mới bắt đầu dùng bữa sáng của mình.

Mấy người ở Nhà khác đứng lên, dường như muốn đến hỏi một ít gì đó nhưng khi nhìn thấy đầu bàn Slytherin thì đều dừng lại.

Harry đang ăn chậm nhai kỹ nhẹ nhàng giật giật ngón tay, chỉ thấy ba con chim nhỏ làm từ giấy bay về ba đầu bàn của ba Nhà.

Thủ Lĩnh Nam Sinh cầm lấy chim nhỏ đọc xong nội dung bên trong đều ngồi xuống, tiếp tục dùng bữa sáng của mình, chẳng qua tốc độ nhanh hơn một tí, thoạt nhìn là đang chạy đua với thời gian.

Đương nhiên Harry biết đối phương muốn hỏi gì, trong tờ giấy cậu đưa tới chỗ bọn họ là nội dung mà Harry đã giải thích với nhóm Slytherin tối qua, đồng thời cũng nói người phê duyệt luận văn của bọn họ tạm thời không thể gặp bọn họ được, nhưng nếu mọi người muốn viết thêm một luận văn nữa thì bọn họ rất vui lòng sửa lại. Đương nhiên, đề mục mà Harry đưa ra cho ba Nhà kia không hề giống với đề mục đưa cho Slytherin, đề mục này là do bốn người sáng lập phân biệt ra, chẳng qua Harry thay bọn họ sắp xếp mà thôi.

Vì muốn chào đón đại diện của trường khác, lớp buổi chiều không cần học, Harry biết bọn họ sẽ phải chờ từ rất sớm nhưng cũng không muốn gió lạnh thổi lâu rồi mới có thể chờ được khách, cho nên trước khi dẫn nhóm Slytheirn ra ngoài thì Harry cố ý dặn dò mỗi người mặc thêm một chiếc áo.

“Nhớ kỹ, tôi muốn các bạn biểu hiện ra tình hữu nghị và nhiệt tình của Hogwarts chứ không phải xung đột lẫn nhau.” Trước khi đi, Harry nhấn mạnh lần nữa.

“Đi thôi.” Snape vẫn chưa lên tiếng lúc này mới mở miệng, dạo đây anh rất ít khi quản chuyện Slytherin, dường như đều do Harry quản lý. Anh cũng biết chuyện Salazar phân phó Harry làm, rõ ràng rất ít khi  lại có được thời gian nghỉ ngơi, dường như đều đem quyền kiểm soát Slytherin giao cho Harry.

Khi bốn phía tối dần, gió lạnh nổi lên bốn phía, nhóm động vật nhỏ mặt lạnh băng phát run, Slytherin khẽ khàng giơ đũa phép lên, ếm cho người chung quanh một thần chú giữ ấm. Vốn nhóm động vật nhỏ thấy có người ếm đũa phép lên mình bắt đầu gia tăng cảnh giác chuẩn bị tấn công lại thì không thể tin được mở to hai mắt.

“Chúng tôi cũng không hy vọng khi khách đến đây nhìn thấy cái dạng ngu ngốc vì quá đỗi học tập của các bạn.” Slytherin giải thích.

Nhóm Gryffindor năm dưới dường như muốn nói gì nhưng lại bị nhóm năm trên ngăn cản, bạn học cấp cao hơn phức tạp nhìn về phía nhóm rắn nhỏ nâng ngang cằm, đột nhiên nhớ tới một đoạn trêu chọc Slytherin trong ‘Hogwarts, một lịch sử’, “Bọn họ vĩnh viễn chỉ biết nói dối lòng, động tác thể hiện quan tâm người khác lại nói làm người ta phải tức chết, kết bạn với Slytherin thì không nên nhìn biểu tình của bọn họ.”

“Cám ơn.” Thủ Lĩnh Nam Sinh Ravenclaw cảm ơn Thủ Lĩnh Nam Sinh Slytherin.

Dưới ánh trăng màu bạc, sắc mặt Thủ Lĩnh Nam Sinh Slytherin không hề tái nhợt, dường như có sắc thái hơn gì đó, chỉ tiếc dưới ánh trăng, tất cả đều mơ hồ.

Khi đại diện Durmstrang và Beauxbatons tới thì vì thần chú giữ ấm mọi người cũng không đến mức đông cứng, cụ Dumbledore dẫn dắt hai hiệu trưởng cười nói, khi thấy Karkaroff cúi đầu cung kính để người nào đó đi trước thì ấm áp trong đôi mắt màu lam chợt lóe rồi biến mất.

Gellert, cậu đến rồi!

“Harry, rất vui vì gặp lại cậu!” Krum dẫn tới một trận rối loạn tự nhiên đi tới đầu bàn Slytherin, nhiệt tình chào hỏi.

“Em cũng rất vui lại được gặp anh, Krum!” Harry lịch sự đứng lên, bắt tay Krum.

“Shhh!!!” Trên dãy bàn giáo sư, Snape nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, tay cầm đồ ăn siết chặt một chút, con dao hung hăng xẹt qua trên đĩa, phát ra tiếng vang chói tai.

– Hết chương 95 –

Tác giả có lời muốn nói: vì thế giáo sư đã đánh nghiêng bình dấm chua rồi, haizzzzz~~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương