Dương Rơi Quỳ Tẫn (Đồng Nhân Tiên Tam)
-
Chương 1: Hai nước ngưng chiến
“Đông —— đông —— đông ——” tiếng trống trận lần thứ ba vang lên, hai nước rốt cuộc bắt đầu một cuộc chiến tranh mới. Một vị quốc vương trênđứng ở nơi cao nhất của chiếc chiến xa nhìn xuống, vừa xem cuộc chiến, vừa thưởng thức rượu ngon trong tay, không chút ý tứ chỉ huy chiến tranh nào, giống như là đang nhìn một cuộc ca múa.
Mà lúc này, đội quân của một phe đã không địch lại, cuộc chiến tranh này phần thắng chắc chắn thuộc về vị quẩn vương đang thưởng rượu rồi.
“Bệ hạ, quốc sư sai thần tới thông báo với ngài trận đánh này không thể đánh nữa.” Một người lính nhắc nhở.
“Hừ! Khương quốc nho nhỏ chắc chắn ta sẽ chiếm được, sao có thể nói ta dừng tay?!” Vị quân chủ kia không khỏi hướng về phía tên lính kia quát, “Đừng có ngừng, tiếp tục! Tiếp tục!”
“Quốc sư nói nếu như không ngừng tay, bệ hạ sẽ phải gánh chịu tại họa khủng khiếp.” Người binh lính nàu vẫn như cũ cả gan can gián.
“Cô vương đánh trận nhiều năm như vậy trận, sao có thể để một quốc sư dọa sợ được, ngươi trở về nói cho hắn biết, chỉ nên đàng hoàng giúp cô vương tính tính toán toán chuyện thôn tính Vệ quốc thôi.” Quân vương khoát tay áo, ý bảo hắn lui ra.
Cũng không lâu sau, lại một tên lính vội vội vàng vàng chạy tới.”Bệ hạ —— bệ hạ ——” người này sắc mặt tái nhợt, giống như người mất hồn, “Ngài Tiểu hoàng tử...... Yểu...... Chết non rồi.”
“Cái gì?!” Quân vương sợ tới mức ly rượu cũng từ trong tay tuột xuống, đụng vào chiếc xà ngang trên chiến xa chiến xa, vỡ nát bấy.”Ngưng chiến! Ngưng chiến! Lui binh! Mau!” Vị quân vương lúc này nhất thời mất đi trấn tĩnh. Nhảy lên khoái mã, hướng Dương Quốc chạy đi.
Khương Quốc mặc dù chỉ là một đất nước rất nhỏ, lại có vô số tài nguyên. Cho nên người dân ở đó cũng sinh hoạt rất hạnh phúc. Tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp, cho đến một năm kia, Dương Quốc chỉ huy tiến công Khương Quốc, vì muốn cướp lấy tài nguyên của Khương Quốc, bọn họ không tiếc bất cứ giá nào. Thật ra thì, rất nhiều nước láng giềng ở đây đều nhìn chằm chằm vào đất rừng Khương Quốc, mà Dương Quốc chỉ là một nước láng giềng mạnh nhất phát động chiến tranh đầu tiên mà thôi.
Vốn dĩ, chuyện Dương Quốc diệt Khương đã trở thành chuyện nhất định, nhưng không hiểu dao bọn họ đột nhiên chủ động mà đưa ra ý muốn hòa, chỉ cần chúng ta hàng năm tiến cống, bọn họ nguyện ý ngưng chiến mười năm. Đây đối với Khương Quốc mà nói thật có thể coi là chuyện may mắn lớn nhất rồi. Ông trời thật vô cùng chiếu cố cái tiểu quốc này nha. Một ngày kia, hoa hướng dương trong nước đều nở, bách tính tất cả đều nói đây là dấu hiệu của thiên thần giáng thế.
Mà tiểu công chúa của đất nước lại ngay tại ngày đó được sinh ra, Khương vương thấy trong thành đột nhiên xuất hiện hiện tượng lạ này, cho rằng là Cát Tường hiển linh, cố ý thay tiểu nữ nhi đặt tên là “Long Quỳ”. Trừ phụ hoàng, mẫu hậu, Long Quỳ còn có một Vương huynh, gọi là “Long Dương”, hắn ta so với nàng lớn hơn ba tuổi, là Khương Quốc thái tử.
Mà lúc này, đội quân của một phe đã không địch lại, cuộc chiến tranh này phần thắng chắc chắn thuộc về vị quẩn vương đang thưởng rượu rồi.
“Bệ hạ, quốc sư sai thần tới thông báo với ngài trận đánh này không thể đánh nữa.” Một người lính nhắc nhở.
“Hừ! Khương quốc nho nhỏ chắc chắn ta sẽ chiếm được, sao có thể nói ta dừng tay?!” Vị quân chủ kia không khỏi hướng về phía tên lính kia quát, “Đừng có ngừng, tiếp tục! Tiếp tục!”
“Quốc sư nói nếu như không ngừng tay, bệ hạ sẽ phải gánh chịu tại họa khủng khiếp.” Người binh lính nàu vẫn như cũ cả gan can gián.
“Cô vương đánh trận nhiều năm như vậy trận, sao có thể để một quốc sư dọa sợ được, ngươi trở về nói cho hắn biết, chỉ nên đàng hoàng giúp cô vương tính tính toán toán chuyện thôn tính Vệ quốc thôi.” Quân vương khoát tay áo, ý bảo hắn lui ra.
Cũng không lâu sau, lại một tên lính vội vội vàng vàng chạy tới.”Bệ hạ —— bệ hạ ——” người này sắc mặt tái nhợt, giống như người mất hồn, “Ngài Tiểu hoàng tử...... Yểu...... Chết non rồi.”
“Cái gì?!” Quân vương sợ tới mức ly rượu cũng từ trong tay tuột xuống, đụng vào chiếc xà ngang trên chiến xa chiến xa, vỡ nát bấy.”Ngưng chiến! Ngưng chiến! Lui binh! Mau!” Vị quân vương lúc này nhất thời mất đi trấn tĩnh. Nhảy lên khoái mã, hướng Dương Quốc chạy đi.
Khương Quốc mặc dù chỉ là một đất nước rất nhỏ, lại có vô số tài nguyên. Cho nên người dân ở đó cũng sinh hoạt rất hạnh phúc. Tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp, cho đến một năm kia, Dương Quốc chỉ huy tiến công Khương Quốc, vì muốn cướp lấy tài nguyên của Khương Quốc, bọn họ không tiếc bất cứ giá nào. Thật ra thì, rất nhiều nước láng giềng ở đây đều nhìn chằm chằm vào đất rừng Khương Quốc, mà Dương Quốc chỉ là một nước láng giềng mạnh nhất phát động chiến tranh đầu tiên mà thôi.
Vốn dĩ, chuyện Dương Quốc diệt Khương đã trở thành chuyện nhất định, nhưng không hiểu dao bọn họ đột nhiên chủ động mà đưa ra ý muốn hòa, chỉ cần chúng ta hàng năm tiến cống, bọn họ nguyện ý ngưng chiến mười năm. Đây đối với Khương Quốc mà nói thật có thể coi là chuyện may mắn lớn nhất rồi. Ông trời thật vô cùng chiếu cố cái tiểu quốc này nha. Một ngày kia, hoa hướng dương trong nước đều nở, bách tính tất cả đều nói đây là dấu hiệu của thiên thần giáng thế.
Mà tiểu công chúa của đất nước lại ngay tại ngày đó được sinh ra, Khương vương thấy trong thành đột nhiên xuất hiện hiện tượng lạ này, cho rằng là Cát Tường hiển linh, cố ý thay tiểu nữ nhi đặt tên là “Long Quỳ”. Trừ phụ hoàng, mẫu hậu, Long Quỳ còn có một Vương huynh, gọi là “Long Dương”, hắn ta so với nàng lớn hơn ba tuổi, là Khương Quốc thái tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook