Dưỡng Quỷ
-
Chương 60
Thẩm Hạ Đông làm như không hề có việc gì, quay về công ty.
Trương Mục hắc nghiêm mặt nhìn Thẩm Hạ Đông đi vào công ty.
Một lát sau lão Trần do dự mở miệng “Chắc là…không có liên quan gì tới hắn, đừng ép hắn nữa…” Nói xong lại cảm thấy có chút không đúng,dù sao chuyện này cũng có liên quan đến mạng người,không phải trò đùa, sao lại có thể hàng xử theo cảm tính được chứ ?
Trương Mục trầm mặc không nói, quay xe rời đi.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ thành phố đều chìm vào trong bóng tối.
Hà Nhã Chi lên lầu,đến phòng Thẩm Hạ Đông,mở cửa, bật đèn,nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng híp mắt chăm chú thật lâu,sau đó mới đến chỗ bàn học, thay đi những đóa hoa hồng đỏ đã héo rũ bằng những bông hoa tươi mới.
Nàng cúi đầu dùng mũi ngửi ngửi, nhẹ giọng nói “Thật thơm.”
Đúng lúc này, đèn đột nhiên tối sầm lại.
Hà Nhã Chi không chút hoang mang ,quẹt một que diêm,ánh sáng từ que diêm khiến căn phòng trở nên sáng sủa hơn một chút,nàng xoay người đi,nhìn đến một bóng đen liền dập tắt que diêm trong tay.
Giống như đã sớm biết bóng đen ở đó,nàng dùng một loại ngữ khí tựa hồ như hai người đã quen biết thật lâu nói “Ngày đêm trốn tránh không gặp người như vậy, hiện tại xem ra, vết thương đã lành rồi a.”
Dường như đang nói với một người bạn, thanh âm mang theo tiếng cười.
_”Không thể tưởng tượng được phải không, ta vẫn ở đây. Rất kì quái nhỉ ,vì cái gì ta còn có thể xuất hiện?” Trong bóng tối, nữ nhân có thể hoàn toàn không chướng ngại nhìn rõ bóng đen kia.
Sau khi chết, nàng không bị hồn phi phách tán,thời điểm đó Thẩm Thành đã muốn thần trí không rõ,sao có thể làm gì được nàng ? Cũng nhờ như vậy, nàng mới có cơ hội đào thoát.
_ “Nhưng mà,thật đúng là ta nên cảm ơn ngươi…” Hà Nhã Chi nở nụ cười.
Một bàn tay tái nhợt bỗng nắm trụ yết hầu của nàng,sắc mặt nàng lập tức có chút cứng ngắt,nhưng vẫn mỉm cười như trước “Lại muốn dùng phương thức này đối phó với ta sao ?”
Thẩm Thành âm ngoan nhìn chằm chằm nàng,hắn càng thêm dùng sức ,nhìn đến hai đồng tử của nữ nhân dần dần co rút,năm đầu ngón tay sắc nhọn cắm sâu vào cổ nàng “Tiện nhân.”
_”Hắn sắp trở lại, nếu bị hắn bắt gặp…A…” Hà Nhã Chi cười rộ lên.
Quả nhiên không ngoài sở liện, cái tay kia dừng lại, không tiếp tục nữa..
Tiếng mở cửa chợt vang lên,Hà Nhã Chi tránh thoát khỏi bàn tay kia, lao thẳng ra ngoài.
Thẩm Hạ Đông tan ca về nhà, cả người vô cùng mệt mỏi.
Đột nhiên phát hiện một bóng người đang chạy nhanh về phía mình,Thẩm Hạ Đông chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của người nọ đã bị bổ nhào vào người, cả cơ thể đánh lên mặt tường. Ngay sau đó, một giọng nói run rẩy mang theo sợ hãi vang lên bên tai “Có quỷ! Có quỷ!”
Là tiếng của Hà Nhã Chi! Thẩm Hạ Đông vội vàng hỏi “Xảy ra chuyện gì vậy ?”
Hà Nhã Chi gắt gao nắm lấy hai vai Thẩm Hạ Đông “Ta nhìn thấy quỷ! Ta nhìn thấy quỷ! Lúc ở dưới lầu, ta nhìn thấy một bóng người đi lên cầu thang,mới đầu ta tưởng là người,nhưng đến khi ta đi lên, lại, lại,lại không thấy ai hết!”
Hà Nhã Chi nhịn không được khóc nấc lên,Thẩm Hạ Đông vừa nghe Hà Nhã Chi nói xong, trong đầu lập tức hiện lên hai chữ : Thẩm Thành ?
Thấy Hà Nhã Chi kích động như vậy, hắn vươn tay vỗ vỗ lưng nàng “Cái kia…có thể là ngươi nhìn lầm thôi,ngươi đừng quá hoảng hốt.”
Nói xong, Thẩm Hạ Đông đi qua bật đèn,”Ngươi xem, có gì đâu…” Nói tới đây liền nhận ra mình không thể thốt nên lời,bởi vì Thẩm Hạ Đông phát hiện Thẩm Thành đang đứng trong phòng,vẻ mặt âm trầm, hung tợn nhìn về phía mình.
_”A…Thật đúng là không có gì hết sao, nhưng mà…nhưng mà ta rõ ràng đã thấy một bóng đen đi lên mà..” Hà Nhã Chi nói.
Điều này cũng làm cho Thẩm Hạ Đông cảm thấy sửng sốt,nàng không nhìn thấy Thẩm Thành sao ?
Thẩm Hạ Đông nhìn biểu tình trên mặt Hà Nhã Chi,thấy nàng nhìn lướt qua phòng khách,bộ dạng dường như không tìm thấy gì cả sau đó còn thở ra một hơi, Thẩm Hạ Đông lắp bắp nói “Đúng, đúng rồi…Ngươi thật sự nhìn lầm rồi…”
_”Gần đây không phải đang xảy ra án mạng sao ? Nếu, nếu hung thủ giết người đang theo dõi chỗ này thì phải làm sao bây giờ !?” Hà Nhã Chi hoảng loạn nói,lấm lét nhìn xung quanh,đôi môi đều trở nên trắng bệch.
Thẩm Hạ Đông vội nói “Sẽ không!”
Chính là nói như thế nào Thẩm Hạ Đông cũng không dám tiếp tục an ủi Hà Nhã Chi,nàng đứng ở cửa nhìn Thẩm Hạ Đông,vẻ mặt như sắp khóc “Ta, ta không dám đi xuống…” Nàng cắn chặt mu bàn tay,bắt đầu nức nở.
Thẩm Hạ Đông trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao bây giờ,ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện Thẩm Thành đang dùng ánh mắt âm ngoan nhìn Hà Nhã Chi “Tiện nhân.”
Thẩm Hạ Đông trong lòng hô không tốt,vội vàng xoay Hà Nhã Chi sang chỗ khác, “Không sao đâu,là ngươi suy nghĩ nhiều thôi. Ta đưa ngươi xuống lầu,uống một ly sữa ấm rồi hảo hảo ngủ một giấc, ngươi sẽ cảm thấy khá hơn.”
Hắn mang Hà Nhã Chi xuống lầu,một bên quay đầu lại, bất an nhìn lên trên,nhìn xem Thẩm Thành có đi theo bọn họ không.
Biểu tình vừa rồi trên mặt Thẩm Thành khiến hắn cảm thấy trong giây tiếp theo Thẩm Thành nhất định sẽ giết chết Hà Nhã Chi…
Thẩm Hạ Đông không dám nghĩ nhiều. Đưa Hà Nhã Chi về phòng, hắn nói “Hảo hảo ngủ một giấc, không có chuyện gì đâu.”
Ngay khi Thẩm Hạ Đông định đi, Hà Nhã Chi đột nhiên nắm lấy tay hắn “Ngươi nói, ta sẽ bị gì không? Mấy ngày nay ta luôn mơ thấy có một người mặc đồ đen đuổi theo ta,muốn giết ta, ta có thể sẽ chết hay không…”
Lời này khiến Thẩm Hạ Đông vô cùng hoảng hốt, sợ run một hồi hắn vội vàng lắc đầu “Tuyệt đối sẽ không! Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, tin ta đi!”
_”Thật không…” Hà Nhã Chi cúi đầu, lâm vào trầm tư,sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạ Đông lộ ra một nụ cười nhợt nhạt “Có thể là ta suy nghĩ nhiều quá,ngươi lên lầu đi. Ta ngủ một giấc…”
_Ân, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.
Lời nói của Hà Nhã Chi thành công khiến Thẩm Hạ Đông cảm thấy lo lắng,nói vậy…Không, không thể hoài nghi Thẩm Thành. Thẩm Hạ Đông lắc lắc đầu.
Đứng ở cửa, Thẩm Hạ Đông đột nhiên không có dũng khí đẩy ra, hắn cúi đầu nhìn qua khe cửa.
Suy nghĩ hồi lâu,hắn rụt rè vươn tay mở cửa…Không thấy Thẩm Thành…
Thẩm Hạ Đông đứng ở phòng khách,hắn biết Thẩm Thành nhất định vẫn còn ở đây.
Đi vào nhà vệ sinh,Thẩm Hạ Đông dùng nước tẩy mặt,tầm mắt có chút mơ hồ nhìn vào trong gương.
Hắn lau đi những giọt nước trên mặt,tầm mắt khôi phục bình thường.
Thẩm Thành không biết từ khi nào đã đứng sau lưng hắn,ở trong gương, khuôn mặt của Thẩm Thành trở nên vặn vẹo, vẻ mặt vô cùng hung ác.
Thẩm Hạ Đông nhìn Thẩm Thành trong gương,một lát sau hắn vươn tay, nhẹ nhàng chà lau mặt gương “Con đã trở lại.”
Thẩm Hạ Đông cười cười,xoay người nắm lấy tay Thẩm Thành “Ba còn tưởng là con sẽ không trở về.”
Cả người Thẩm Thành có chút cứng ngắt,vẻ âm ngoan trên mặt dần dần thối lui,hắn cúi đầu nhìn tay Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông nhìn hắn “Ba chờ con đã lâu rồi. Đáp ứng ba, con đừng đi nữa.”
Thẩm Thành ngẩng đầu nhìn hắn.
Thẩm Hạ Đông đột nhiên mở ra hai tay, ôm lấy Thẩm Thành, gắt gao ôm vào lòng “Đã trở lại rồi thì đừng đi nữa.”
Thân thể Thẩm Thành càng thêm cương cứng,hắn tùy ý Thẩm Hạ Đông ôm mình.
Thẩm Hạ Đông thế nhưnn cảm giác được hai tay Thẩm Thành có chút run rẩy,hắn tựa đầu vào vai Thẩm Thành “Chúng ta hãy đi đến một nơi khác,không có ai cả, chỉ có ba và con. Lời của con khi đó, hiện tại ba đồng ý rồi, được không ?”
Đây là những lời mà Thẩm Thành đã từng nói,bây giờ Thẩm Hạ Đông cũng lặp lại những lời đó,còn tự mình nói với Thẩm Thành.
Thẩm Thành kinh ngạc nhìn nam nhân trong gương,hai tay nâng lên, muốn đáp lại cái ôm của Thẩm Hạ Đông.
Trong đôi mắt khẽ đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, chậm rãi rơi xuống.
Lại chỉ vì một câu…
Cố gắng cho tới ngày hôm nay,đều vì một câu của nam nhân, dễ dàng quyết định hết thảy…
Hắn có chút chần chờ,hai tay không tự chủ chạm vào lưng Thẩm Hạ Đông,gần một chút…gần thêm chút nữa…
Người này là của mình, tất cả đều thuộc về mình…
_”Đừng tiếp tục giết hại những người vô tội,những người đó không có sai…Con muốn cái gì,ba sẽ cho con,toàn bộ đều cho con…Được không ?” Thẩm Hạ Đông gắt gao ôm lấy thân thể lạnh như băng này.
Đôi tay thiếu chút nữa đã ôm chằm lấy Thẩm Hạ Đông lập tức khựng lại…
_”Chỉ cần con không làm hại những người khác nữa, đáp ứng ba. Mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra,chúng ta hãy rời đi nơi này.” Thẩm Hạ Đông cố gắng thuyết phục.
Trong gương,vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi kia lập tức biến đổi,giống như có cái gì đó trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ…
Thẩm Thành vươn tay, nắm lấy tóc Thẩm Hạ Đông khiến hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Đông,trong mắt hiện lên cay độc,nhìn thấy Thẩm Hạ Đông hoảng sợ,hắn cũng không làm gì,chỉ rời đi ngay trước mặt Thẩm Hạ Đông, hốt hoảng mà đi,biến mất trong tầm mắt của Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông nhìn phòng khách trống không,tại sao lại đột nhiên như vậy ? Cái mũi của hắn có chút ê ẩm.
Thẩm Thành biến mất không thấy, vài ngày qua cũng không còn phát sinh án mạng.
Mà Thẩm Hạ Đông lại phát hiện một chuyện bất thường ,mấy ngày nay hắn không thấy Hà Nhã Chi ra khỏi phòng.
Hắn có thử gọi điện thoại ,nhưng không thấy ai đón,đi đâu rồi? Sao lại không nói một tiếng liền đi mất ?
Cùng lúc đó Trương Mục bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Là về Hà Nhã Chi.
Hắn cảm thấy Hà Nhã Chi rất khả nghi,nhớ tới ngày đó đi tìm Thẩm Hạ Đông,lúc hắn muốn vào phòng nàng nhìn xem,theo lẽ thường lập tức sẽ bị cự tuyệt,hơn nữa khi đó mình cũng không dùng thân phận cảnh sát để ép nàng, chính là nữ nhân kia dù lộ ra biểu cảm cực kì không muốn nhưng vẫn nguyện ý để hắn đi vào, vì cái gì lại làm như vậy ? Điểm ấy không phải rất đáng ngờ sao ? Ý thức được điều này,Trương Mục mới nghĩ tới mỗi lần hắn gặp Hà Nhã Chi đều có cảm giác vô cùng quái dị,tựa hồ có cái gì đó không đúng,trực giác của hắn luôn luôn chuẩn xác,nữ nhân này nhất định có vấn đề!
Về phần vấn đề gì, phải đợi hắn gặp được nàng mới biết được,Trương Mục không chút suy nghĩ chạy đến chỗ nhà trọ của Thẩm Hạ Đông.
Đôi khi có một số việc trùng hợp đến kì lạ,luôn thích phát sinh trong cùng một thời gian…
Trương Mục hắc nghiêm mặt nhìn Thẩm Hạ Đông đi vào công ty.
Một lát sau lão Trần do dự mở miệng “Chắc là…không có liên quan gì tới hắn, đừng ép hắn nữa…” Nói xong lại cảm thấy có chút không đúng,dù sao chuyện này cũng có liên quan đến mạng người,không phải trò đùa, sao lại có thể hàng xử theo cảm tính được chứ ?
Trương Mục trầm mặc không nói, quay xe rời đi.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ thành phố đều chìm vào trong bóng tối.
Hà Nhã Chi lên lầu,đến phòng Thẩm Hạ Đông,mở cửa, bật đèn,nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng híp mắt chăm chú thật lâu,sau đó mới đến chỗ bàn học, thay đi những đóa hoa hồng đỏ đã héo rũ bằng những bông hoa tươi mới.
Nàng cúi đầu dùng mũi ngửi ngửi, nhẹ giọng nói “Thật thơm.”
Đúng lúc này, đèn đột nhiên tối sầm lại.
Hà Nhã Chi không chút hoang mang ,quẹt một que diêm,ánh sáng từ que diêm khiến căn phòng trở nên sáng sủa hơn một chút,nàng xoay người đi,nhìn đến một bóng đen liền dập tắt que diêm trong tay.
Giống như đã sớm biết bóng đen ở đó,nàng dùng một loại ngữ khí tựa hồ như hai người đã quen biết thật lâu nói “Ngày đêm trốn tránh không gặp người như vậy, hiện tại xem ra, vết thương đã lành rồi a.”
Dường như đang nói với một người bạn, thanh âm mang theo tiếng cười.
_”Không thể tưởng tượng được phải không, ta vẫn ở đây. Rất kì quái nhỉ ,vì cái gì ta còn có thể xuất hiện?” Trong bóng tối, nữ nhân có thể hoàn toàn không chướng ngại nhìn rõ bóng đen kia.
Sau khi chết, nàng không bị hồn phi phách tán,thời điểm đó Thẩm Thành đã muốn thần trí không rõ,sao có thể làm gì được nàng ? Cũng nhờ như vậy, nàng mới có cơ hội đào thoát.
_ “Nhưng mà,thật đúng là ta nên cảm ơn ngươi…” Hà Nhã Chi nở nụ cười.
Một bàn tay tái nhợt bỗng nắm trụ yết hầu của nàng,sắc mặt nàng lập tức có chút cứng ngắt,nhưng vẫn mỉm cười như trước “Lại muốn dùng phương thức này đối phó với ta sao ?”
Thẩm Thành âm ngoan nhìn chằm chằm nàng,hắn càng thêm dùng sức ,nhìn đến hai đồng tử của nữ nhân dần dần co rút,năm đầu ngón tay sắc nhọn cắm sâu vào cổ nàng “Tiện nhân.”
_”Hắn sắp trở lại, nếu bị hắn bắt gặp…A…” Hà Nhã Chi cười rộ lên.
Quả nhiên không ngoài sở liện, cái tay kia dừng lại, không tiếp tục nữa..
Tiếng mở cửa chợt vang lên,Hà Nhã Chi tránh thoát khỏi bàn tay kia, lao thẳng ra ngoài.
Thẩm Hạ Đông tan ca về nhà, cả người vô cùng mệt mỏi.
Đột nhiên phát hiện một bóng người đang chạy nhanh về phía mình,Thẩm Hạ Đông chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của người nọ đã bị bổ nhào vào người, cả cơ thể đánh lên mặt tường. Ngay sau đó, một giọng nói run rẩy mang theo sợ hãi vang lên bên tai “Có quỷ! Có quỷ!”
Là tiếng của Hà Nhã Chi! Thẩm Hạ Đông vội vàng hỏi “Xảy ra chuyện gì vậy ?”
Hà Nhã Chi gắt gao nắm lấy hai vai Thẩm Hạ Đông “Ta nhìn thấy quỷ! Ta nhìn thấy quỷ! Lúc ở dưới lầu, ta nhìn thấy một bóng người đi lên cầu thang,mới đầu ta tưởng là người,nhưng đến khi ta đi lên, lại, lại,lại không thấy ai hết!”
Hà Nhã Chi nhịn không được khóc nấc lên,Thẩm Hạ Đông vừa nghe Hà Nhã Chi nói xong, trong đầu lập tức hiện lên hai chữ : Thẩm Thành ?
Thấy Hà Nhã Chi kích động như vậy, hắn vươn tay vỗ vỗ lưng nàng “Cái kia…có thể là ngươi nhìn lầm thôi,ngươi đừng quá hoảng hốt.”
Nói xong, Thẩm Hạ Đông đi qua bật đèn,”Ngươi xem, có gì đâu…” Nói tới đây liền nhận ra mình không thể thốt nên lời,bởi vì Thẩm Hạ Đông phát hiện Thẩm Thành đang đứng trong phòng,vẻ mặt âm trầm, hung tợn nhìn về phía mình.
_”A…Thật đúng là không có gì hết sao, nhưng mà…nhưng mà ta rõ ràng đã thấy một bóng đen đi lên mà..” Hà Nhã Chi nói.
Điều này cũng làm cho Thẩm Hạ Đông cảm thấy sửng sốt,nàng không nhìn thấy Thẩm Thành sao ?
Thẩm Hạ Đông nhìn biểu tình trên mặt Hà Nhã Chi,thấy nàng nhìn lướt qua phòng khách,bộ dạng dường như không tìm thấy gì cả sau đó còn thở ra một hơi, Thẩm Hạ Đông lắp bắp nói “Đúng, đúng rồi…Ngươi thật sự nhìn lầm rồi…”
_”Gần đây không phải đang xảy ra án mạng sao ? Nếu, nếu hung thủ giết người đang theo dõi chỗ này thì phải làm sao bây giờ !?” Hà Nhã Chi hoảng loạn nói,lấm lét nhìn xung quanh,đôi môi đều trở nên trắng bệch.
Thẩm Hạ Đông vội nói “Sẽ không!”
Chính là nói như thế nào Thẩm Hạ Đông cũng không dám tiếp tục an ủi Hà Nhã Chi,nàng đứng ở cửa nhìn Thẩm Hạ Đông,vẻ mặt như sắp khóc “Ta, ta không dám đi xuống…” Nàng cắn chặt mu bàn tay,bắt đầu nức nở.
Thẩm Hạ Đông trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao bây giờ,ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện Thẩm Thành đang dùng ánh mắt âm ngoan nhìn Hà Nhã Chi “Tiện nhân.”
Thẩm Hạ Đông trong lòng hô không tốt,vội vàng xoay Hà Nhã Chi sang chỗ khác, “Không sao đâu,là ngươi suy nghĩ nhiều thôi. Ta đưa ngươi xuống lầu,uống một ly sữa ấm rồi hảo hảo ngủ một giấc, ngươi sẽ cảm thấy khá hơn.”
Hắn mang Hà Nhã Chi xuống lầu,một bên quay đầu lại, bất an nhìn lên trên,nhìn xem Thẩm Thành có đi theo bọn họ không.
Biểu tình vừa rồi trên mặt Thẩm Thành khiến hắn cảm thấy trong giây tiếp theo Thẩm Thành nhất định sẽ giết chết Hà Nhã Chi…
Thẩm Hạ Đông không dám nghĩ nhiều. Đưa Hà Nhã Chi về phòng, hắn nói “Hảo hảo ngủ một giấc, không có chuyện gì đâu.”
Ngay khi Thẩm Hạ Đông định đi, Hà Nhã Chi đột nhiên nắm lấy tay hắn “Ngươi nói, ta sẽ bị gì không? Mấy ngày nay ta luôn mơ thấy có một người mặc đồ đen đuổi theo ta,muốn giết ta, ta có thể sẽ chết hay không…”
Lời này khiến Thẩm Hạ Đông vô cùng hoảng hốt, sợ run một hồi hắn vội vàng lắc đầu “Tuyệt đối sẽ không! Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, tin ta đi!”
_”Thật không…” Hà Nhã Chi cúi đầu, lâm vào trầm tư,sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạ Đông lộ ra một nụ cười nhợt nhạt “Có thể là ta suy nghĩ nhiều quá,ngươi lên lầu đi. Ta ngủ một giấc…”
_Ân, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.
Lời nói của Hà Nhã Chi thành công khiến Thẩm Hạ Đông cảm thấy lo lắng,nói vậy…Không, không thể hoài nghi Thẩm Thành. Thẩm Hạ Đông lắc lắc đầu.
Đứng ở cửa, Thẩm Hạ Đông đột nhiên không có dũng khí đẩy ra, hắn cúi đầu nhìn qua khe cửa.
Suy nghĩ hồi lâu,hắn rụt rè vươn tay mở cửa…Không thấy Thẩm Thành…
Thẩm Hạ Đông đứng ở phòng khách,hắn biết Thẩm Thành nhất định vẫn còn ở đây.
Đi vào nhà vệ sinh,Thẩm Hạ Đông dùng nước tẩy mặt,tầm mắt có chút mơ hồ nhìn vào trong gương.
Hắn lau đi những giọt nước trên mặt,tầm mắt khôi phục bình thường.
Thẩm Thành không biết từ khi nào đã đứng sau lưng hắn,ở trong gương, khuôn mặt của Thẩm Thành trở nên vặn vẹo, vẻ mặt vô cùng hung ác.
Thẩm Hạ Đông nhìn Thẩm Thành trong gương,một lát sau hắn vươn tay, nhẹ nhàng chà lau mặt gương “Con đã trở lại.”
Thẩm Hạ Đông cười cười,xoay người nắm lấy tay Thẩm Thành “Ba còn tưởng là con sẽ không trở về.”
Cả người Thẩm Thành có chút cứng ngắt,vẻ âm ngoan trên mặt dần dần thối lui,hắn cúi đầu nhìn tay Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông nhìn hắn “Ba chờ con đã lâu rồi. Đáp ứng ba, con đừng đi nữa.”
Thẩm Thành ngẩng đầu nhìn hắn.
Thẩm Hạ Đông đột nhiên mở ra hai tay, ôm lấy Thẩm Thành, gắt gao ôm vào lòng “Đã trở lại rồi thì đừng đi nữa.”
Thân thể Thẩm Thành càng thêm cương cứng,hắn tùy ý Thẩm Hạ Đông ôm mình.
Thẩm Hạ Đông thế nhưnn cảm giác được hai tay Thẩm Thành có chút run rẩy,hắn tựa đầu vào vai Thẩm Thành “Chúng ta hãy đi đến một nơi khác,không có ai cả, chỉ có ba và con. Lời của con khi đó, hiện tại ba đồng ý rồi, được không ?”
Đây là những lời mà Thẩm Thành đã từng nói,bây giờ Thẩm Hạ Đông cũng lặp lại những lời đó,còn tự mình nói với Thẩm Thành.
Thẩm Thành kinh ngạc nhìn nam nhân trong gương,hai tay nâng lên, muốn đáp lại cái ôm của Thẩm Hạ Đông.
Trong đôi mắt khẽ đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, chậm rãi rơi xuống.
Lại chỉ vì một câu…
Cố gắng cho tới ngày hôm nay,đều vì một câu của nam nhân, dễ dàng quyết định hết thảy…
Hắn có chút chần chờ,hai tay không tự chủ chạm vào lưng Thẩm Hạ Đông,gần một chút…gần thêm chút nữa…
Người này là của mình, tất cả đều thuộc về mình…
_”Đừng tiếp tục giết hại những người vô tội,những người đó không có sai…Con muốn cái gì,ba sẽ cho con,toàn bộ đều cho con…Được không ?” Thẩm Hạ Đông gắt gao ôm lấy thân thể lạnh như băng này.
Đôi tay thiếu chút nữa đã ôm chằm lấy Thẩm Hạ Đông lập tức khựng lại…
_”Chỉ cần con không làm hại những người khác nữa, đáp ứng ba. Mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra,chúng ta hãy rời đi nơi này.” Thẩm Hạ Đông cố gắng thuyết phục.
Trong gương,vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi kia lập tức biến đổi,giống như có cái gì đó trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ…
Thẩm Thành vươn tay, nắm lấy tóc Thẩm Hạ Đông khiến hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Đông,trong mắt hiện lên cay độc,nhìn thấy Thẩm Hạ Đông hoảng sợ,hắn cũng không làm gì,chỉ rời đi ngay trước mặt Thẩm Hạ Đông, hốt hoảng mà đi,biến mất trong tầm mắt của Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông nhìn phòng khách trống không,tại sao lại đột nhiên như vậy ? Cái mũi của hắn có chút ê ẩm.
Thẩm Thành biến mất không thấy, vài ngày qua cũng không còn phát sinh án mạng.
Mà Thẩm Hạ Đông lại phát hiện một chuyện bất thường ,mấy ngày nay hắn không thấy Hà Nhã Chi ra khỏi phòng.
Hắn có thử gọi điện thoại ,nhưng không thấy ai đón,đi đâu rồi? Sao lại không nói một tiếng liền đi mất ?
Cùng lúc đó Trương Mục bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Là về Hà Nhã Chi.
Hắn cảm thấy Hà Nhã Chi rất khả nghi,nhớ tới ngày đó đi tìm Thẩm Hạ Đông,lúc hắn muốn vào phòng nàng nhìn xem,theo lẽ thường lập tức sẽ bị cự tuyệt,hơn nữa khi đó mình cũng không dùng thân phận cảnh sát để ép nàng, chính là nữ nhân kia dù lộ ra biểu cảm cực kì không muốn nhưng vẫn nguyện ý để hắn đi vào, vì cái gì lại làm như vậy ? Điểm ấy không phải rất đáng ngờ sao ? Ý thức được điều này,Trương Mục mới nghĩ tới mỗi lần hắn gặp Hà Nhã Chi đều có cảm giác vô cùng quái dị,tựa hồ có cái gì đó không đúng,trực giác của hắn luôn luôn chuẩn xác,nữ nhân này nhất định có vấn đề!
Về phần vấn đề gì, phải đợi hắn gặp được nàng mới biết được,Trương Mục không chút suy nghĩ chạy đến chỗ nhà trọ của Thẩm Hạ Đông.
Đôi khi có một số việc trùng hợp đến kì lạ,luôn thích phát sinh trong cùng một thời gian…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook