Dưỡng Quỷ
-
Chương 28
CHƯƠNG 28
Trương Mục nhìn Thẩm Thành hồi lâu không thèm để ý đến mình ,nói.
Thẩm Thành lặng lẽ giật giật,sau đó chậm rãi vươn tay,nắm lấy cây bút mà Trương Mục đã đặt trước mặt mình,Trương Mục thần sắc mang theo hy vọng,không ngừng nháy mắt nhìn chằm chằm bàn tay Thẩm Thành,dâng trào một loại hưng phấn khi sắp tìm ra manh mối.
Chính là khi nhìn thấy Thẩm Thành đã cách cây bút không tới một li,hai mắt Trương Mục lại chậm rãi mở lớn,hắn chứng kiến tay cả Thẩm Thành, xuyên thấu qua cây bút…
Trương Mục khó tin nhíu mày “Không thể nào…”
Trương Mục cầm cây bút lên,cẩn thận kiểm tra,sao lại không được chứ ? Thẩm Thành có thể chạm vào Thẩm Hạ Đông,hắn có thể hại người,có thể làm một số chuyện mà quỷ hồn bình thường có thể làm,vì cái gì đột nhiên lại không thể chứ ???
Trương Mục nghĩ không ra,hắn là một trinh thám,là một cái trinh thám am hiểu thông linh thuật,nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc trao đổi với quỷ hồn, muốn xưng thiên sư gì đó bất quá chỉ là phóng đại lên thôi,Trương Mục kì thật là một tên gà mờ. =.=””
_”Tại sao lại như vậy ?” Trương Mục ngẩng đầu nhìn Thẩm Thành,trong mắt tràn đầy khó hiểu.
Thẩm Thành tựa hồ đã biết từ sớm,hai tay buông xuống, một đôi mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Trương Mục.
Trương Mục cũng biết mình nếu ở chỗ này quá lâu, sẽ chọc giận hắn, nhưng bản thân lại không muốn đi.
Hắn suy nghĩ thật lâu,hiện tại không đi thì biết làm gì đây,cũng không chiếm được kết quả ,việc cấp bách trước mắt là phải đi tìm sư phụ…Hỏi xem lão nhân có biết đây là đang xảy ra chuyện gì hay không…
Thời điểm Trương Mục ngẩng đầu lên, cảm thấy trên người Thẩm Thành có cái gì đó rất kì quái,hắn nhìn kỹ một hồi, lại không phát hiện có gì dị thường,vẫn là một quỷ hồn bán trong suốt như trước,xuyên thấu qua cơ thể của Thẩm Thành có thể mơ hồ nhìn thấy đồ vật sau lưng hắn, đến cùng là chỗ nào kì quái đây ?
Trong lúc nhất thời , Trương Mục nghĩ không ra…
Ánh mắt mà Thẩm Thành nhìn Trương Mục càng lúc càng phát ra âm trầm,Trương Mục cảm thấy hơi thở xung quanh trở nên không thích hợp,hắn liền vội vàng rời đi.
Hắn lấy di động, gọi cho sư phụ, nghe hắn kể hết mọi chuyện,lão nhân trầm mặc nửa ngày , kêu hắn đến gặp mình.
Trương Mục cúp máy,quay đầu nhìn căn hộ sau lưng mình, trong đầu đột nhiên hiện ra nghi vấn,Thẩm Thành hiện tại không thể đụng vào bất kì thứ gì ? Vậy…vậy nên Trần Lệ mới có thể an toàn đến bây giờ ? Hắn không có cách nào hại người,mà đây cũng là thời điểm yếu ớt nhất của Thẩm Thành,nếu muốn thu phục hắn ,chắc chắn sẽ không uổng phí chút khí lực nào…Dù sao một khi sự tình được giải quyết, hắn cũng sẽ biến mất , không phải sao ??
Chỉ là một linh hồn mà thôi…còn muốn tham luyến thế gian làm gì…
****
Thẩm Hạ Đông tránh đi bọn người Đặng Dương,tìm đến tòa nhà nơi Dương Hoằng đã nhảy lầu tự sát, lúc này nơi đây đang rất náo nhiệt,máy ủi đất đang vận hành,công nhân đang bận rộn thi công,tiếng “rầm rập” ầm ĩ đâm vào tai Thẩm Hạ Đông, khiến hắn không thể nghe được âm thanh nào khác.
_Tiên sinh , dừng lại dừng lại, nơi này không thể tự tiện tiến vào,cẩn thận coi chừng bị thương, làm ơn đứng qua một bên đi.
Thẩm Hạ Đông ngẩn người,quay đầu hỏi “Nơi này..đang làm cái gì?”
_”Nơi này đã bị người mua…chuẩn bị xây tòa nhà mới.” Công nhân nói, sau đó dùng đôi tay tràn ngập lực lượng,đổ đống xà bần trong xe đẩy ra. Bắt gặp Thẩm Hạ Đông vẫn còn đứng bất động,liền hỏi “Ngươi đến chỗ này làm gì ?”
_”Nhìn…” Thẩm Hạ Đông đáp,bao hàm bao nhiêu năm hối hận cùng khô héo, vô lực hóa thành một tiếng thở dài…
_”Ai, nghe người ta nói ở đây từng có người chết,xuất hiện quỷ, thật không biết ai lại chọn chỗ này, khiến buổi tối ta làm việc còn cảm thấy sợ a..”
Công nhân là một người trẻ tuổi,cũng không biết cố kỵ,lời nói ra không có chút suy xét, nghĩ gì liền nói đó. Cái này sợ để người khác nghe được nhất định sẽ mất hứng.
Nhưng Thẩm Hạ Đông đã không còn khí lực để chú ý tới,chỉ nhìn tòa trước mắt chậm rãi bị phá sập mà trong lòng xuất hiện từng đợt co rút đau đớn, Dương Hoằng đã tự sát ở đây…
Thẩm Hạ Đông một người đứng bất động ngẩng đầu nhìn tòa nhà,bắt đầu công nhân kia còn khuyên nhủ hai câu,nhưng chứng kiến biểu tình kì quái trên mặt Thẩm Hạ Đông sẽ không nói nữa,than thở một câu “quái nhân” liền tiếp tục làm việc.
Lúc nghỉ ngơi, một đám công nhân cùng một người đàn ông ngồi bên ấm nước, nghỉ ngơi trò chuyện.
_”Ai, nghe nói chỗ này có ma quỷ. Thật không vậy ?” Một công nhân hỏi.
_”Đương nhiên là thật.” Người trả lời chính là tiểu tử đã từng nói chuyện với Thẩm Hạ Đông,nhắc tới chuyện này tiểu tử kia liền thêm vào “Nơi này từng có một nữ nhân nhảy lầu tự tử.”
_Vậy có gì lạ đâu, người chết là chuyện thường mà.
_Chính là sau khi nàng chết, nơi này liền xuất hiện chuyện ma quái,ta đã từng tận mắt chứng kiến mà! Là thật đó!.
_Yêu a, ngươi nhìn thấy quỷ hả ? Ha ha có phải là một nữ quỷ hay không ? Mặc quần áo màu trắng,chân không chạm đất,tóc dài đến lưng,cái lưỡi thè ra,sắc mặt trắng xanh đúng không ?! Ha ha… Thật buồn cười.
Người này rõ ràng không tin,tiểu tử kia lập tức nỏng nảy,đột nhiên cao giọng “Ta nhìn thấy thật mà! Có điều không phải là nữ quỷ,mà là một đứa nhỏ,khi đó ta không có tiền, bị bà chủ đuổi ra khỏi nhà,ban đêm không tìm được chỗ ngủ,định đến chỗ này nghỉ tạm một đêm. Đứa nhỏ kia lớn lên rất xinh đẹp,đứng khóc trong một góc,lại không phát ra tiếng,lúc đó ta nhìn thấy liền hoảng sợ,lập tức xoay người bỏ chạy, má ơi, xém nữa bị hù chết. May mắn ta phước lớn mạng lớn!”
_Không phải là nữ nhân đã chết kia sao ? Đâu ra một đứa nhỏ ?
_Ai biết a, nơi này quá tà môn, không chừng có vài người chết đâu…
Tiếng trò chuyện của mọi người càng ngày càng nhỏ,Thẩm Hạ Đông chỉ nghe đến câu” đứa nhỏ kia…”Một đứa nhỏ,trước mắt đột ngột hiện lên gương mặt của Thẩm Thành…
Đầu óc nhất thời giống như bị nổ tung,dưới chân vô lực lùi về sau một bước. Hắn đi tới nắm lấy bả vai tiểu tử “Hài tử kia khoảng bao nhiêu tuổi ?”
Tiểu tử đột nhiên bị Thẩm Hạ Đông túm lấy không kịp phản ứng, ngây ngốc trả lời “Ách…là một đứa nhỏ choai choai, chắc khoảng mười mấy tuổi.”
_Có phải làn da rất trắng, đôi mắt rất lớn,cằng thực tiêm (nhọn) không ?
_”Đúng vậy đúng vậy,giống như thế,a ? Mà làm sao ngươi biết ? Ngươi quen sao ?” Tiểu tử kinh ngạc nói.
Thẩm Hạ Đông bật cười,nụ cười so với khóc còn khó coi hơn gấp vạn lần,hắn không biết trong lòng là cái gì tư vị,đại não trống rỗng,chỉ không ngừng nói “Là Thẩm Thành…là Thẩm Thành…”
Nói xong liền lảo đảo rời đi…
Tiểu tử kia không hiểu sao,nhìn theo bóng dáng rời đi của Thẩm Hạ Đông,vẻ mặt nghi hoặc nói với người bên cạnh “Hay là đứa nhỏ kia là con trai của hắn ? Nam tử dường như thụ đả kích quá lớn…Ta đoán chắc chắn là như vậy rồi.”
_Ha,ngươi thôi đi,chỉ giỏi đoán mò. Tốt lắm, bắt đầu làm việc thôi , còn nhiều việc phải làm lắm.
Đám người phát ra một trận cười vang..
Là Thẩm Thành, tuyệt đối là Thẩm Thành…
Như vậy, chuyện ma quái xảy ra có thể giải thích một cách rõ ràng,chắc chắn là Thẩm Thành..
Nhưng mà..tại sao Thẩm Thành lại xuất hiện ở chỗ này ? Khi đó, Thẩm Thành còn nhỏ như vậy,nó ở nơi này làm gì ? Làm sao nó biết được chỗ này ? Nó biết chuyện gì sao ???
Thẩm Hạ Đông cảm thấy dường như có một bàn tay đang bóp nghẹt trái tim của mình, đau đến vặn vẹo. Khi đó Thẩm Thành chỉ mới mười hai tuổi,nó làm sao biết được nơi mà Dương Hoằng tự tử chứ ? Một thanh âm chất vấn Thẩm Hạ Đông,trong đầu không tự chủ hiện lên vẻ mặt Thẩm Thành lãnh tĩnh, mím môi không nói lời nào,nhìn mẹ ruột của mình,nó đã nhìn thấy sao ???
Thẩm Hạ Đông nhịn không được phát ra từng tiếng nức nở,loại thống khổ đến quá bất ngờ này,giống như có ai đó truyền nhiễ, cho mình,tùy theo tâm tình của đối phương mà chuyển biến, đau đến mức khiến Thẩm Hạ Đông nói không nên lời.
Một đường nghiêng ngả, hắn bỗng ngừng lại trong một con hẻm,hô hấp rất nặng. Thẩm Hạ Đông run rẩy chà xát cổ mình,thống khổ cùng nghẹn ngào mãnh liệt nghẹt ở yết hầu làm cho hắn không thể thở nổi..
Trong mắt một mảnh nhạt nhòa, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng người đung đưa, xuất hiện trong một con hẻm âm u như thế này trông có vẻ phá lệ quỷ dị.
Thẩm Hạ Đông chớp chớp hai mắt,muốn nhìn rõ hơn,thân ảnh kia càng ngày càng gần,Thẩm Hạ Đông có thể đoán được đối phương là ai,nhưng lại không thể trấn tĩnh,hắn vẫn bị thống khổ vây khốn như trước.
Một bàn tay khoát lên người hắn, khí tức lạnh lẽo quen thuộc…
Thẩm Hạ Đông lắc đầu “Thực xin lỗi…” hắn quên mất mình đã nói bao nhiêu câu “ thực xin lỗi…” đối với Thẩm Thành,chỉ có thể nói vô số lời xin lỗi,không có bất cứ hành động thực tế nào khác,hắn căn bản không biết làm thế nào mới có thể bồi thường cho Thẩm Thành…
Bàn tay kia chậm rãi nắm lấy cổ tay Thẩm Hạ Đông,mở ra năm ngón tay,nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu của hắn, Thẩm Hạ Đông dần dần ổn định cảm xúc…
Hắn nhìn hai tay bị mở ra của mình,một bàn tay tới nhợt nắm lấy hắn,tay còn lại đang viết gì đó trong lòng bàn tay của mình, Thẩm Hạ Đông cố gắng đoán,chỉ có hai chữ, Thẩm Hạ Đông chỉ nhận biết một chữ là “Ta “ mà thôi…
_”Không,ta không biết,ta không biết..” Thẩm Hạ Đông liên tục lắc đầu, trong miệng nói năng lộn xộn,hắn không biết chữ đầu tiên là gì.
Ngón tay kia kiên nhẫn viết lại một lần nữa,nhưng khi chỉ vừa viết được một nửa,Thẩm Hạ Đông phát hiện Thẩm Thành xuyên thấu qua lòng bàn tay của mình.
Thẩm Hạ Đông ngẩng đầu nhìn Thẩm Thành,phát hiện thân thể hắn dần dần trở nên trong suốt,dường như sắp biến mất,Thẩm Hạ Đông vội vàng vươn tay,”Không, Không,Không thể như vậy,không được…Ta còn có chuyện chưa hỏi con,ta còn rất nhiều chuyện chưa hỏi,ta còn chưa bồi thường cho con,ta còn chưa bồi tội…Không được…không được…”
Thẩm Hạ Đông kích động lao về phía trước, nhưng mỗi lần hắn lao tới đều xuyên qua thân thể của Thẩm Thành,”Van cầu con…” Thẩm Hạ Đông không ngừng lắc đầu,vẻ mặt bất lực.
_”Giúp…Giúp ta…” Một tiếng mỏng manh khàn khàn vang lên,truyền vào trong lỗ tai Thẩm Hạ Đông. Thẩm Hạ Đông còn tưởng mình nghe lầm,hắn nhìn Thẩm Thành “Là con nói phải không ?? Thẩm Thành! Là con đang nói chuyện phải không ??” Thân thể Thẩm Thành hoàn toàn trở nên trong suốt, trước khi tiêu thất, ánh mắt còn mang theo.. khát vọng mãnh liệt nhìn Thẩm Hạ Đông…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook