Dưỡng Quỷ
-
Chương 16: Thiên sư tróc quỷ
Thẩm Thanh bị đưa vào viện tâm thần
Thời điểm bị đưa vào bệnh viện, phản ứng của Thẩm Thanh vô cùng kịch liệt, Thẩm Hạ Đông căn bản không thể giữ được nàng,nàng không ngừng điên cuồng giãy dụa “Ta không bị điên! Ta không bị điên! Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!” , khí lực Thẩm Thanh lớn đến kinh người,phải cần tới hai người nam hộ sĩ mới có thể hế trụ được nàng.
Thẩm Hạ Đông ngơ ngác đứng bên ngoài khung thủy tinh, nhìn Thẩm Thanh bị đưa vào phòng bệnh,hai mắt Thẩm Thanh biến thành màu đen, tóc rối tung,trên mặt vì giãy dụa kịch liệt mà xước ra tia máu.
Nàng chạy tới khung thủy tinh , ánh mắt long sòng sọc nhìn Thẩm Hạ Đông “Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài! Ngươi mau thả ta ra ngoài !” cổ họng nàng đều bị xé rách,Thẩm Hạ Đông nghe thấy trong lòng dâng trào tư vị không nói nên lời, hốc mắt nhịn không được mà ươn ướt. Nhưng đây mới là lựa chọn tốt nhất cho Thẩm Thanh, không phải sao ?
Thẩm Hạ Đông ngoan tâm bước đi,lúc đi hai chân run run, bỏ lại sau lưng tiếng gào thét của Thẩm Thanh
*****
_”Ta đến thăm ngươi.” Thẩm Hạ Đông đứng trước mộ Thẩm Thành, bởi vì lâu ngày không người thăm viếng, trên bia mộ đã bám đầy một lớp tro bụi.
Thẩm Hạ Đông lẳng lặng nhìn,một lát sau chậm rãi vươn tay, lau đi tro bụi “Sao ngươi lại không chịu buông tha ta chứ ? Ta biết là ta sai,nhưng ngươi không nên hại muội muội của ngươi như vậy,ngươi không nên đối xử với nàng như vậy,ngươi cứ giày vò một mình ta a.
Trong tấm ảnh đen trắng, thiếu niên tựa hồ đang nhìn hắn. Gió lạnh thổi qua,Thẩm Hạ Đông hút hút cái mũi,hắn chà chà làn da đang co rút của mình,đầu đau dữ dội.
_”Thẩm Thành a…” Thẩm Hạ Đông đột nhiên không biết nên nói gì,hắn muốn hỏi, “ Dương Hoằng, là ngươi giết phải không ? Cả vị cảnh sát hôm trước ? À, đúng rồi,còn có tên lái xe cắn lưỡi tự sát trong ngục kia nữa ? Là ngươi làm sao ? Ta nghĩ là do một tay ngươi gây ra ? Ngươi nhìn đi, ta đều đoán được hết, ta đã biết,vậy thì cần gì ta phải hỏi ngươi nữa ? Đầu óc Thẩm Hạ Đông thực hỗn loạn,đủ loại chuyện đã xảy ra lúc trước,con người căn bản không thể làm được , không phải sao ? Trừ bỏ Thẩm Thành, thì còn ai vào đây cơ chứ ?
Nhưng mà Thẩm Thành đã chết, muốn truy cứu cái gì nữa ? Thẩm Hạ Đông quỳ trên mặt đất,hai đầu gối ướt đẫm.
Hắn cảm thấy có chút lạnh lẽo,muốn châm một điếu thuốc,đôi môi cùng bàn tay đều phát run. Thời điểm tàn thuốc rơi xuống lòng bàn tay,nóng rát gắt gao thiếp vào da thịt,Thẩm Hạ Đông nắm chặt tay,hoàn toàn không có cảm giác đau đớn. Nhưng vẫn cứng rắn hỏi ra khẩu “Tại sao ngươi lại giết nàng,nàng là mẹ ruột của ngươi mà…”
Thẩm Hạ Đông không cầm được nước mắt mà ào ào tuôn xuống,mỗi khi hắn nhớ đến nữ nhân kia, trái tim lại đau đến không thở nổi.
Thẩm Thành có thể hận mình,thậm chí hận cả Trần Lệ lẫn Thẩm Thanh. Như vậy đều có thể hiểu được. Nhưng mà vì cái gì lại là Dương Hoằng ? Nàng là mẹ ruột của hắn,nàng rất thương hắn,người kia trước khi chết đều thủy chung không bỏ xuống được hắn. Làm thế nào mà ngươi có thể ra tay tàn nhẫn như vậy ? Vẫn là nói Thẩm Thành kì thực là một kẻ có tâm lý biến thái,là một đứa trẻ không được bình thường ?
Dĩ nhiên,Thẩm Hạ Đông vĩnh viễn đều không chiếm được câu trả lời,Thẩm Hạ Đông cứ khóc khóc cười cười như một kẻ điên loạn,hắn khóc vì nhiều nguyên nhân lắm, vì Trần Lệ,Thẩm Thanh, Dương Hoằng,cả Thẩm Thành nữa. Hắn cười là cười sự ngu xuẩn của bản thân mình, cười kẻ từng có dục vọng xấu xí như hắn. Chính là hắn không dám nói,hắn tình nguyện chịu đựng loại dằn vặt thống khổ này, còn hơn trắng trợn phơi bày nó ra ánh sáng, đây tuyệt đối là một đoạn quá khứ khó vượt qua,một đoạn hồi ức trí mạng chết người.
_”Thẩm Thành a…” Trước khi đi, Thẩm Hạ Đông hô tên hắn một lần cuối cùng, trong ảnh thiếu niên vĩnh viễn đều câm lặng nhìn hắn, đôi mắt đó, thật sự rất đẹp. Thẩm Hạ Đông nói “ Con vốn là một đứa trẻ rất ngoan…”
Nhưng mà cuối cùng lại bị ta phá hủy…
Thân ảnh Thẩm Hạ Đông càng lúc càng xa,mùa đông gió thổi thật mãnh liệt,như mang theo tiếng than khóc nức nở của người nào đó,lượn lờ xung quanh nghĩa địa mãi vẫn không chịu tán đi.
****
Trần Đông cũng không phải về một mình,hắn còn dẫn theo một thanh niên,thanh niên kia lưng mang một balô màu đen lớn, tóc nhuộm loạn thất bát tao,miệng nhóp nhép kẹo cao su,quần áo luộm thuộm,thoạt nhìn có chút lôi thôi.
Thời điểm vào nhà còn tùy tiện cởi giày,một tiếng chào hỏi cũng không có liền đi vào, xem xét một hồi, sau đó phán rằng “Âm khí quá nặng a, sách!”
Thẩm Hạ Đông đứng ở phòng khách không biết nói gì với Trần Đông , Trần Đông khoát tay “Không có gì đâu,đây là con trai của bạn ta. Là một…” Trần Đông vẻ mặt mỏi mệt,nói đến đây liền im bặt..
Thanh niên kia đột nhiên bu lại,đứng trước mặt Thẩm Hạ Đông,nhe răng cười “Ta vừa học xong đại học ở Anh…Được rồi,kỳ thật đây không phải là trọng điểm. Ta là một cái thiên sư tróc quỷ,ngươi gọi ta…Ân,ta tên Trương Mục,nhưng mà ta có thể gọi ta là Trương thiên sư,như vậy ta sẽ càng thích hơn. Lúc ở nước ngoài có nghe thúc thúc nói qua chuyện của gia đình,lần này đến đây là để trợ giúp các ngươi.”
Thanh niên nói với tốc độ cực nhanh,ánh mắt láo liên rà xét khắp phòng,nói xong đột nhiên thu liễm tươi cười , nhìn Thẩm Hạ Đông hết sức nghiêm túc “Âm khí trên người ngươi quá nặng.”
Thẩm Hạ Đông khó hiểu nhìn hắn,hiển nhiên là chưa kịp phản ứng.
_”Có nước không ? Ta cảm thấy hơi khát. Đương nhiên nếu là một ly nước ngọt* thì càng tốt .” Thanh niên vừa chuyển đề tài,ngẩng đầu nhìn cầu thang.
Nước ngọt* : trong bàn gốc là nhưng nhạc, ta chẳng hiểu nó là gì nên thay bằng nước ngọt.
Thẩm Hạ Đông nhìn hắn có chút sững sờ “À à,ta lập tức lấy cho ngươi.”Nói xong liền đi lấy nước cho hắn.
Trần Đông gác tay lên ghế salon,sắc mặt thực trầm trọng.
Đối với kẻ xa lạ bước vào nhà mình, Trần Lệ rõ ràng rất mất hứng “Ba ba, ta nghĩ ngươi nhiều chuyện quá đó. Ta không muốn có người lạ ở trong nhà ta.”
_”Tiểu Lệ a, con nhìn xem bây giờ con thành cái dạng gì…Ba ba cũng vì tốt cho con mà thôi. Trương Mục hài kia có chút bổn sự, ba nghĩ để cho nó ở đây vài ngày, giải quyết một số việc…” Nó tới đây Trần Đông liền đổi đề tài “Tiểu Lệ…Con nhìn Tiểu Thanh xem..còn có những chuyện lạ lùng phát sinh gần đây…” lúc ở nước ngoài nghe được tin dữ, Trần Đông một đêm mất ngủ.
_”Ta không sợ! Ta không sao!” Trần Lệ lạnh mặt,ánh mắt mang theo chán ghét nhìn Trần Đông “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ hãi giống như ngươi sao ?! Ta sẽ không!” Trần Lệ âm lãnh cười , bộ mặt phảng phất dưới ánh trăng phá lệ dữ tợn.
Trần Đông nhìn nàng một cái,giật giật miệng,muốn nói lại thôi. Thần tình áy náy ngồi vào xe,lúc chuẩn bị đóng cửa xe, Trần Đông thử thò đầu ra “Tiểu Lệ.”
Trần Lệ khoanh tay trước ngực nhìn Trần Đông “Ba ba , ta không nghĩ ngươi có đủ tư cách để xen vào chuyện của ta, nói cho ta biết phải làm như thế nào.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Trần Đông đành đem những lời chưa kịp nói ra nuốt hết vào bụng.
****
_”Xin hỏi,đêm nay ta ngủ ở đâu ?” Trương Mục ngồi trên ghế salon ngốn nghiến đồ ăn vặt mà Thẩm Hạ Đông lấy tới “Ca sát” “ ca sát “ vài tiếng, vụn bánh quy rơi đầy nhà.
Trần Lệ đí vào nhà, chứng kiến cảnh tượng trước mắt , đôi mày lập tức nhíu lại
Nhưng Thẩm Hạ Đông vẫn kiên nhẫn hầu hạ chu đáo “Ngươi…” Ngươi có thể tự chọn theo ý mình.
_”Ờ, ta nghĩ ta ngủ trong căn phòng gần WC kia là tương đối thích hợp.” Trương Mục bỏ túi bánh sang một bên, tự lẩm bẩm một mình, sau đó chống tay đứng dậy lên lầu.
_”..” Thẩm Hạ Đông ngây người, há hốc mồm, một hồi lâu sau mới kịp phản ứng “Có thể, đương nhiên có thể….”
Thời điểm bước lên cầu thang, Trương Mục quay đầu nhìn Thẩm Hạ Đông “À, ta muốn hỏi một câu, có làm phiền đến các người không ?”
_”Không có, không có”Thẩm Hạ Đông vội vàng lắc đầu “ Có phiền hà gì đâu…”
_”Ân, ta cũng nghĩ như vậy.” Trương Mục nhún nhún vai, nói xong liền biến mất trong hàng lang. Thẩm Hạ Đông vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần,người thanh niên này thật kì quái…
Trần Lệ nhìn theo thân ảnh đã biến mất của Trương Mục, hừ lạnh một tiếng.
****
Buối tối, Thẩm Hạ Đông nằm ở trên giường lăn lộn,thủy chung không thể đi vào giấc ngủ. Mỗi khi nhắm mắt lại có cảm giác như người nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình,trong phòng không sáng đèn,có chút tối,Thẩm Hạ Đông lại nhớ tới Dương Hoằng. Lại ngủ không được,các loại cảm giác áp bách lại chèn ép hắn, hắn mãnh liệt ngồi dậy. Từng ngụm từng ngụm thở dốc,tại sao cứ luôn như vậy ? Rất tra tấn người.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác,Trần Lệ ngồi trên ghế salon nhìn ra cửa sổ,nàng cũng ngủ không được. Nàng nắm trong tay tấm ảnh,nàng xem một lần lại một lần,nàng nghĩ, không biết nàng đã xem nó bao nhiêu năm ? Nàng bây giờ giống như Thẩm Hạ Đông,mỗi khi nhắm mắt,lại hiện ra hình ảnh mà nàng hoàn toàn không muốn nhớ lại,bỏ qua không được, hệt như ma quỷ, tham lam nhấm nuốt con người.
Thẩm Hạ Đông xuống giường,cổ họng hơi khô, hắn đi xuống lầu rót một ly nước.
Một ly nước đá buốt lạnh, làm hắn nổi hết cả da gà,nhưng tốt xấu gì cũng giúp vực dậy tinh thần.
Xoay người qua, phát hiện một cái bóng đen đang ngồi trên ghế salon,tay Thẩm Hạ Đông run lên,ly thủy tinh rơi xuống mặt đất,phát ra tiếng rơi vỡ chói tai.
_”Thẩm tiên sinh, ngươi quấy rầy tới ta. Ta nghĩ , đây là hành vi không tốt chút nào.” Bóng đen đứng lên, vươn tay bật đèn.
Trương Mục liền xuất hiện trước mặt Thẩm Hạ Đông, miệng còn ngậm kẹo que. Cười hì hì nhìn Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông vội vàng cúi đầu , luống cuống nhặt những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất “Ngượng ngùng, ngượng ngùng,. Ta sẽ lập tức dọn dẹp chỗ này.”
_”Thẩm tiên sinh,ngươi nghĩ ta là ai ?” Trương Mục đến gần hắn,cúi đầu nhìn Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông nghi hoặc ngẩng đầu “Cái, cái gì ?”
_”Ngươi cho là ngươi nhìn thấy ai ? Ngươi từng nhìn thấy cái gì sao ?” Trương Mục ngồi xổm xuống , kề sát mặt Thẩm Hạ Đông “Sao ngươi lại kích động đến như vậy ? Ngươi từng nhìn thấy cái gì đúng không ? Ngươi đã nghĩ sẽ lại phải gặp nữa, phải không? Thẩm tiên sinh ?”
Đối với việc Trương Mục ép hỏi như thế,Thẩm Hạ Đông chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn không biết nên nói gì.
Ai ngờ thanh niên kia lại đột nhiên nhếch miệng cười “Hắc, bị ta dọa rồi sao ?” Sau đó đứng dậy trở lại ghế salon,gãi gãi đầu “Ngươi đừng khẩn trương như thế, ta chỉ đùa với ngươi thôi.”
Thẩm Hạ Đông mím môi không nói gì.
_Thẩm tiên sinh, trễ thế này còn chưa ngủ sao ?
_”À, ta chỉ muốn xuống uống ly nước thôi. Ngươi cũng chưa ngủ sao ?” Thẩm Hạ Đông đem mảnh vở bỏ vào thùng rác,đầu ngón tay bị mảnh thủy tinh đâm một vết, ứa ra chút máu, hắn liền tùy tiện lau đi.
_”Người như ta chỉ thích hợp hoạt động về đêm,ngươi biết rồi đấy, công việc của ta đòi hỏi như vậy.” Ngồi trên ghế salon, thanh niên nhún nhún vai,phun ra kẹo que,sau đó lại lấy di động ra chơi game.
Thẩm Hạ Đông nhìn hắn, một hồi lâu sau mới do dự mở miệng “Ngươi, ngươi là thiên sư trừ quỷ thật sao ?”
Nhìn bộ dạng thanh niên cà lơ cà phất như vậy thật sự đoán không ra,người trẻ như thế, sao lại chọn công việc này chứ ? Hơn nữa, hành vị cử chỉ còn kém rất xa so với những nhân vật trong TV…
Nghe Thẩm Hạ Đông hỏi như vậy,Dương Mục ngẩng đầu,đột nhiên cầm di động hướng Thẩm Hạ Đông “Ca sát” một tiếng, chói mắt bạch quang khiến mắt Thẩm Hạ Đông cảm thấy đau đớn, Thẩm Hạ Đông lập tức nhắm mắt, đưa tay chắn đi.
_”Ân, ngươi có thể nghĩ như vậy. Đây là lần đầu tiên ta hành động một mình. Tuy rằng đây là lần đầu tiên ta tróc quỷ,nhưng ngươi không cần nghi ngờ năng lực của ta.”
Trương Mục vẫn cúi đầu trả lời,hắn nhìn điện thoại, cau mày,lại ngẩng nhìn Thẩm Hạ Đông, lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm,sau đó đứng dậy, đi lên lầu.
_Thẩm Tiên sinh, ta nghĩ bây giờ ngươi có thể lên lầu ngủ một giấc.
Thẩm Hạ Đông á khẩu nhìn hắn. Cuối cùng nhìn quanh phòng một phen, sau đó cũng theo lên lầu.
Thanh niên trở lại phòng,bật đèn lên,trên di động hiện lên một tấm ảnh,chính là bộ dáng vừa rồi của Thẩm Hạ Đông,giơ tay che mặt.
Thanh niên lại tắt đèn đi, đến bên cạnh cửa sổ,nương theo ánh trăng xem lại tấm ảnh. Nhưng lần này, lại là một gương mặt lạ lẫm phóng đại trên ảnh chụp, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm màn hình, có thể nhận ra, đôi mắt kiau đang nhìn hắn…
Thanh niên nhìn tấm ảnh trong di động,cuối cùng huýt gió một hơi “Thật thú vị.”
Thời điểm bị đưa vào bệnh viện, phản ứng của Thẩm Thanh vô cùng kịch liệt, Thẩm Hạ Đông căn bản không thể giữ được nàng,nàng không ngừng điên cuồng giãy dụa “Ta không bị điên! Ta không bị điên! Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!” , khí lực Thẩm Thanh lớn đến kinh người,phải cần tới hai người nam hộ sĩ mới có thể hế trụ được nàng.
Thẩm Hạ Đông ngơ ngác đứng bên ngoài khung thủy tinh, nhìn Thẩm Thanh bị đưa vào phòng bệnh,hai mắt Thẩm Thanh biến thành màu đen, tóc rối tung,trên mặt vì giãy dụa kịch liệt mà xước ra tia máu.
Nàng chạy tới khung thủy tinh , ánh mắt long sòng sọc nhìn Thẩm Hạ Đông “Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài! Ngươi mau thả ta ra ngoài !” cổ họng nàng đều bị xé rách,Thẩm Hạ Đông nghe thấy trong lòng dâng trào tư vị không nói nên lời, hốc mắt nhịn không được mà ươn ướt. Nhưng đây mới là lựa chọn tốt nhất cho Thẩm Thanh, không phải sao ?
Thẩm Hạ Đông ngoan tâm bước đi,lúc đi hai chân run run, bỏ lại sau lưng tiếng gào thét của Thẩm Thanh
*****
_”Ta đến thăm ngươi.” Thẩm Hạ Đông đứng trước mộ Thẩm Thành, bởi vì lâu ngày không người thăm viếng, trên bia mộ đã bám đầy một lớp tro bụi.
Thẩm Hạ Đông lẳng lặng nhìn,một lát sau chậm rãi vươn tay, lau đi tro bụi “Sao ngươi lại không chịu buông tha ta chứ ? Ta biết là ta sai,nhưng ngươi không nên hại muội muội của ngươi như vậy,ngươi không nên đối xử với nàng như vậy,ngươi cứ giày vò một mình ta a.
Trong tấm ảnh đen trắng, thiếu niên tựa hồ đang nhìn hắn. Gió lạnh thổi qua,Thẩm Hạ Đông hút hút cái mũi,hắn chà chà làn da đang co rút của mình,đầu đau dữ dội.
_”Thẩm Thành a…” Thẩm Hạ Đông đột nhiên không biết nên nói gì,hắn muốn hỏi, “ Dương Hoằng, là ngươi giết phải không ? Cả vị cảnh sát hôm trước ? À, đúng rồi,còn có tên lái xe cắn lưỡi tự sát trong ngục kia nữa ? Là ngươi làm sao ? Ta nghĩ là do một tay ngươi gây ra ? Ngươi nhìn đi, ta đều đoán được hết, ta đã biết,vậy thì cần gì ta phải hỏi ngươi nữa ? Đầu óc Thẩm Hạ Đông thực hỗn loạn,đủ loại chuyện đã xảy ra lúc trước,con người căn bản không thể làm được , không phải sao ? Trừ bỏ Thẩm Thành, thì còn ai vào đây cơ chứ ?
Nhưng mà Thẩm Thành đã chết, muốn truy cứu cái gì nữa ? Thẩm Hạ Đông quỳ trên mặt đất,hai đầu gối ướt đẫm.
Hắn cảm thấy có chút lạnh lẽo,muốn châm một điếu thuốc,đôi môi cùng bàn tay đều phát run. Thời điểm tàn thuốc rơi xuống lòng bàn tay,nóng rát gắt gao thiếp vào da thịt,Thẩm Hạ Đông nắm chặt tay,hoàn toàn không có cảm giác đau đớn. Nhưng vẫn cứng rắn hỏi ra khẩu “Tại sao ngươi lại giết nàng,nàng là mẹ ruột của ngươi mà…”
Thẩm Hạ Đông không cầm được nước mắt mà ào ào tuôn xuống,mỗi khi hắn nhớ đến nữ nhân kia, trái tim lại đau đến không thở nổi.
Thẩm Thành có thể hận mình,thậm chí hận cả Trần Lệ lẫn Thẩm Thanh. Như vậy đều có thể hiểu được. Nhưng mà vì cái gì lại là Dương Hoằng ? Nàng là mẹ ruột của hắn,nàng rất thương hắn,người kia trước khi chết đều thủy chung không bỏ xuống được hắn. Làm thế nào mà ngươi có thể ra tay tàn nhẫn như vậy ? Vẫn là nói Thẩm Thành kì thực là một kẻ có tâm lý biến thái,là một đứa trẻ không được bình thường ?
Dĩ nhiên,Thẩm Hạ Đông vĩnh viễn đều không chiếm được câu trả lời,Thẩm Hạ Đông cứ khóc khóc cười cười như một kẻ điên loạn,hắn khóc vì nhiều nguyên nhân lắm, vì Trần Lệ,Thẩm Thanh, Dương Hoằng,cả Thẩm Thành nữa. Hắn cười là cười sự ngu xuẩn của bản thân mình, cười kẻ từng có dục vọng xấu xí như hắn. Chính là hắn không dám nói,hắn tình nguyện chịu đựng loại dằn vặt thống khổ này, còn hơn trắng trợn phơi bày nó ra ánh sáng, đây tuyệt đối là một đoạn quá khứ khó vượt qua,một đoạn hồi ức trí mạng chết người.
_”Thẩm Thành a…” Trước khi đi, Thẩm Hạ Đông hô tên hắn một lần cuối cùng, trong ảnh thiếu niên vĩnh viễn đều câm lặng nhìn hắn, đôi mắt đó, thật sự rất đẹp. Thẩm Hạ Đông nói “ Con vốn là một đứa trẻ rất ngoan…”
Nhưng mà cuối cùng lại bị ta phá hủy…
Thân ảnh Thẩm Hạ Đông càng lúc càng xa,mùa đông gió thổi thật mãnh liệt,như mang theo tiếng than khóc nức nở của người nào đó,lượn lờ xung quanh nghĩa địa mãi vẫn không chịu tán đi.
****
Trần Đông cũng không phải về một mình,hắn còn dẫn theo một thanh niên,thanh niên kia lưng mang một balô màu đen lớn, tóc nhuộm loạn thất bát tao,miệng nhóp nhép kẹo cao su,quần áo luộm thuộm,thoạt nhìn có chút lôi thôi.
Thời điểm vào nhà còn tùy tiện cởi giày,một tiếng chào hỏi cũng không có liền đi vào, xem xét một hồi, sau đó phán rằng “Âm khí quá nặng a, sách!”
Thẩm Hạ Đông đứng ở phòng khách không biết nói gì với Trần Đông , Trần Đông khoát tay “Không có gì đâu,đây là con trai của bạn ta. Là một…” Trần Đông vẻ mặt mỏi mệt,nói đến đây liền im bặt..
Thanh niên kia đột nhiên bu lại,đứng trước mặt Thẩm Hạ Đông,nhe răng cười “Ta vừa học xong đại học ở Anh…Được rồi,kỳ thật đây không phải là trọng điểm. Ta là một cái thiên sư tróc quỷ,ngươi gọi ta…Ân,ta tên Trương Mục,nhưng mà ta có thể gọi ta là Trương thiên sư,như vậy ta sẽ càng thích hơn. Lúc ở nước ngoài có nghe thúc thúc nói qua chuyện của gia đình,lần này đến đây là để trợ giúp các ngươi.”
Thanh niên nói với tốc độ cực nhanh,ánh mắt láo liên rà xét khắp phòng,nói xong đột nhiên thu liễm tươi cười , nhìn Thẩm Hạ Đông hết sức nghiêm túc “Âm khí trên người ngươi quá nặng.”
Thẩm Hạ Đông khó hiểu nhìn hắn,hiển nhiên là chưa kịp phản ứng.
_”Có nước không ? Ta cảm thấy hơi khát. Đương nhiên nếu là một ly nước ngọt* thì càng tốt .” Thanh niên vừa chuyển đề tài,ngẩng đầu nhìn cầu thang.
Nước ngọt* : trong bàn gốc là nhưng nhạc, ta chẳng hiểu nó là gì nên thay bằng nước ngọt.
Thẩm Hạ Đông nhìn hắn có chút sững sờ “À à,ta lập tức lấy cho ngươi.”Nói xong liền đi lấy nước cho hắn.
Trần Đông gác tay lên ghế salon,sắc mặt thực trầm trọng.
Đối với kẻ xa lạ bước vào nhà mình, Trần Lệ rõ ràng rất mất hứng “Ba ba, ta nghĩ ngươi nhiều chuyện quá đó. Ta không muốn có người lạ ở trong nhà ta.”
_”Tiểu Lệ a, con nhìn xem bây giờ con thành cái dạng gì…Ba ba cũng vì tốt cho con mà thôi. Trương Mục hài kia có chút bổn sự, ba nghĩ để cho nó ở đây vài ngày, giải quyết một số việc…” Nó tới đây Trần Đông liền đổi đề tài “Tiểu Lệ…Con nhìn Tiểu Thanh xem..còn có những chuyện lạ lùng phát sinh gần đây…” lúc ở nước ngoài nghe được tin dữ, Trần Đông một đêm mất ngủ.
_”Ta không sợ! Ta không sao!” Trần Lệ lạnh mặt,ánh mắt mang theo chán ghét nhìn Trần Đông “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ hãi giống như ngươi sao ?! Ta sẽ không!” Trần Lệ âm lãnh cười , bộ mặt phảng phất dưới ánh trăng phá lệ dữ tợn.
Trần Đông nhìn nàng một cái,giật giật miệng,muốn nói lại thôi. Thần tình áy náy ngồi vào xe,lúc chuẩn bị đóng cửa xe, Trần Đông thử thò đầu ra “Tiểu Lệ.”
Trần Lệ khoanh tay trước ngực nhìn Trần Đông “Ba ba , ta không nghĩ ngươi có đủ tư cách để xen vào chuyện của ta, nói cho ta biết phải làm như thế nào.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Trần Đông đành đem những lời chưa kịp nói ra nuốt hết vào bụng.
****
_”Xin hỏi,đêm nay ta ngủ ở đâu ?” Trương Mục ngồi trên ghế salon ngốn nghiến đồ ăn vặt mà Thẩm Hạ Đông lấy tới “Ca sát” “ ca sát “ vài tiếng, vụn bánh quy rơi đầy nhà.
Trần Lệ đí vào nhà, chứng kiến cảnh tượng trước mắt , đôi mày lập tức nhíu lại
Nhưng Thẩm Hạ Đông vẫn kiên nhẫn hầu hạ chu đáo “Ngươi…” Ngươi có thể tự chọn theo ý mình.
_”Ờ, ta nghĩ ta ngủ trong căn phòng gần WC kia là tương đối thích hợp.” Trương Mục bỏ túi bánh sang một bên, tự lẩm bẩm một mình, sau đó chống tay đứng dậy lên lầu.
_”..” Thẩm Hạ Đông ngây người, há hốc mồm, một hồi lâu sau mới kịp phản ứng “Có thể, đương nhiên có thể….”
Thời điểm bước lên cầu thang, Trương Mục quay đầu nhìn Thẩm Hạ Đông “À, ta muốn hỏi một câu, có làm phiền đến các người không ?”
_”Không có, không có”Thẩm Hạ Đông vội vàng lắc đầu “ Có phiền hà gì đâu…”
_”Ân, ta cũng nghĩ như vậy.” Trương Mục nhún nhún vai, nói xong liền biến mất trong hàng lang. Thẩm Hạ Đông vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần,người thanh niên này thật kì quái…
Trần Lệ nhìn theo thân ảnh đã biến mất của Trương Mục, hừ lạnh một tiếng.
****
Buối tối, Thẩm Hạ Đông nằm ở trên giường lăn lộn,thủy chung không thể đi vào giấc ngủ. Mỗi khi nhắm mắt lại có cảm giác như người nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình,trong phòng không sáng đèn,có chút tối,Thẩm Hạ Đông lại nhớ tới Dương Hoằng. Lại ngủ không được,các loại cảm giác áp bách lại chèn ép hắn, hắn mãnh liệt ngồi dậy. Từng ngụm từng ngụm thở dốc,tại sao cứ luôn như vậy ? Rất tra tấn người.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác,Trần Lệ ngồi trên ghế salon nhìn ra cửa sổ,nàng cũng ngủ không được. Nàng nắm trong tay tấm ảnh,nàng xem một lần lại một lần,nàng nghĩ, không biết nàng đã xem nó bao nhiêu năm ? Nàng bây giờ giống như Thẩm Hạ Đông,mỗi khi nhắm mắt,lại hiện ra hình ảnh mà nàng hoàn toàn không muốn nhớ lại,bỏ qua không được, hệt như ma quỷ, tham lam nhấm nuốt con người.
Thẩm Hạ Đông xuống giường,cổ họng hơi khô, hắn đi xuống lầu rót một ly nước.
Một ly nước đá buốt lạnh, làm hắn nổi hết cả da gà,nhưng tốt xấu gì cũng giúp vực dậy tinh thần.
Xoay người qua, phát hiện một cái bóng đen đang ngồi trên ghế salon,tay Thẩm Hạ Đông run lên,ly thủy tinh rơi xuống mặt đất,phát ra tiếng rơi vỡ chói tai.
_”Thẩm tiên sinh, ngươi quấy rầy tới ta. Ta nghĩ , đây là hành vi không tốt chút nào.” Bóng đen đứng lên, vươn tay bật đèn.
Trương Mục liền xuất hiện trước mặt Thẩm Hạ Đông, miệng còn ngậm kẹo que. Cười hì hì nhìn Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông vội vàng cúi đầu , luống cuống nhặt những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất “Ngượng ngùng, ngượng ngùng,. Ta sẽ lập tức dọn dẹp chỗ này.”
_”Thẩm tiên sinh,ngươi nghĩ ta là ai ?” Trương Mục đến gần hắn,cúi đầu nhìn Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông nghi hoặc ngẩng đầu “Cái, cái gì ?”
_”Ngươi cho là ngươi nhìn thấy ai ? Ngươi từng nhìn thấy cái gì sao ?” Trương Mục ngồi xổm xuống , kề sát mặt Thẩm Hạ Đông “Sao ngươi lại kích động đến như vậy ? Ngươi từng nhìn thấy cái gì đúng không ? Ngươi đã nghĩ sẽ lại phải gặp nữa, phải không? Thẩm tiên sinh ?”
Đối với việc Trương Mục ép hỏi như thế,Thẩm Hạ Đông chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn không biết nên nói gì.
Ai ngờ thanh niên kia lại đột nhiên nhếch miệng cười “Hắc, bị ta dọa rồi sao ?” Sau đó đứng dậy trở lại ghế salon,gãi gãi đầu “Ngươi đừng khẩn trương như thế, ta chỉ đùa với ngươi thôi.”
Thẩm Hạ Đông mím môi không nói gì.
_Thẩm tiên sinh, trễ thế này còn chưa ngủ sao ?
_”À, ta chỉ muốn xuống uống ly nước thôi. Ngươi cũng chưa ngủ sao ?” Thẩm Hạ Đông đem mảnh vở bỏ vào thùng rác,đầu ngón tay bị mảnh thủy tinh đâm một vết, ứa ra chút máu, hắn liền tùy tiện lau đi.
_”Người như ta chỉ thích hợp hoạt động về đêm,ngươi biết rồi đấy, công việc của ta đòi hỏi như vậy.” Ngồi trên ghế salon, thanh niên nhún nhún vai,phun ra kẹo que,sau đó lại lấy di động ra chơi game.
Thẩm Hạ Đông nhìn hắn, một hồi lâu sau mới do dự mở miệng “Ngươi, ngươi là thiên sư trừ quỷ thật sao ?”
Nhìn bộ dạng thanh niên cà lơ cà phất như vậy thật sự đoán không ra,người trẻ như thế, sao lại chọn công việc này chứ ? Hơn nữa, hành vị cử chỉ còn kém rất xa so với những nhân vật trong TV…
Nghe Thẩm Hạ Đông hỏi như vậy,Dương Mục ngẩng đầu,đột nhiên cầm di động hướng Thẩm Hạ Đông “Ca sát” một tiếng, chói mắt bạch quang khiến mắt Thẩm Hạ Đông cảm thấy đau đớn, Thẩm Hạ Đông lập tức nhắm mắt, đưa tay chắn đi.
_”Ân, ngươi có thể nghĩ như vậy. Đây là lần đầu tiên ta hành động một mình. Tuy rằng đây là lần đầu tiên ta tróc quỷ,nhưng ngươi không cần nghi ngờ năng lực của ta.”
Trương Mục vẫn cúi đầu trả lời,hắn nhìn điện thoại, cau mày,lại ngẩng nhìn Thẩm Hạ Đông, lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm,sau đó đứng dậy, đi lên lầu.
_Thẩm Tiên sinh, ta nghĩ bây giờ ngươi có thể lên lầu ngủ một giấc.
Thẩm Hạ Đông á khẩu nhìn hắn. Cuối cùng nhìn quanh phòng một phen, sau đó cũng theo lên lầu.
Thanh niên trở lại phòng,bật đèn lên,trên di động hiện lên một tấm ảnh,chính là bộ dáng vừa rồi của Thẩm Hạ Đông,giơ tay che mặt.
Thanh niên lại tắt đèn đi, đến bên cạnh cửa sổ,nương theo ánh trăng xem lại tấm ảnh. Nhưng lần này, lại là một gương mặt lạ lẫm phóng đại trên ảnh chụp, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm màn hình, có thể nhận ra, đôi mắt kiau đang nhìn hắn…
Thanh niên nhìn tấm ảnh trong di động,cuối cùng huýt gió một hơi “Thật thú vị.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook