Đường Phong Chi Thừa Kiền
Chương 8: Giải đáp khúc mắc [1]

Thái Tông đế hồi triều , triệu tập quần thần cùng tướng lĩnh, hạ lệnh cho tướng lãnh cùng cấm quân binh sĩ  mỗi ngày đến Hiển Đức điện luyện tập vũ kỹ .

Đồng thời, Thái Tông đế hạ chiếu, huỷ bỏ chức vụ các quan trấn thủ, ngăn lại hành vi nhận hối lộ . Đồng thời ban chiếu phóng thích ba ngàn cung nữ

Chiếu lệnh hạ xuống , Thừa Kiền ở sau đại thụ  đọc sách .

Bích nhi hầu hạ một bên , Tiểu Kim cung kính dâng trà lên Thừa Kiền .

Châu nhi vẻ mặt không che dấu được hưng phấn, vội vàng đến, sau khi hành lễ , tiến lên nói “Điện hạ, chiếu bệ hạ vừa ban , nói phóng thích cung nữ xuất cung, hoàng hậu nương nương liền kiểm kê các cung nữ, nương nương vừa mới phái Phong Hiệp cô cô tiến đến truyền lệnh, thỉnh điện hạ sau giờ ngọ ngày mai đưa tới danh sách cung nữ được xuất cung của Khởi Huy Điện .”

Ở một bên , Bích nhi nghe được mắt sáng lên .

Thừa Kiền sửng sốt, lúc này cũng giống như lần trước, Thừa Kiền nhớ rõ kiếp trước, phụ hoàng trực tiếp hạ lệnh phóng thích cung nữ Dịch Đình xuất cung, hơn nữa không cho mẫu hậu kiểm kê các cung nữ, lúc ấy xuất cung chỉ có các cung nữ ở Dịch Đình .

Thoáng suy nghĩ một chút, trong lòng rất nghi hoặc, có lẽ vì mình đã cải biến, cho nên, có một số việc cũng cải biến sao?

“Điện hạ?” Châu nhi chần chờ tiến lên, điện hạ suy nghĩ cái gì?

Nhờ có Châu nhi khẽ gọi mà Thừa Kiền mới lấy lại thần trí , ngẩng đầu, cười cười “Châu nhi tỷ tỷ, ngươi triệu tập các cung nữ đến Khởi Huy Điện”

Thái Tông đế cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đi đến cửa Khởi Huy điện, tiểu thái giám vừa thay phiên công việc ở Khởi Huy điện vừa thấy, mắt sáng lên, vội vàng lại hành lễ “Nô tài khấu kiến bệ hạ. Kiến quá Trưởng Tôn đại nhân.”

Thái Tông đế phất tay, ý bảo đứng dậy, thản nhiên hỏi “Điện hạ đâu?”

Tiểu thái giám cung kính hồi đáp “Hồi Hoàng Thượng , điện hạ đang ở tiền điện giáo huấn  .”

Giáo huấn  ? Thái Tông đế nhướng mày, có hứng thú, hài tử rất thanh nhã ôn nhuận kia nói gì nhỉ , liệu có thú vị hay không ?

Vì thế, Thái Tông đế nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ phía sau , mỉm cười “Vô Kỵ, đi, chúng ta nhìn xemTrung Sơn Vương điện hạ giáo huấn như thế nào .”

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười, cung kính nói “Ân. Vi thần cũng rất ngạc nhiên. Điện hạ thông minh nhu thuận, thần cũng thật sự không thể tưởng tượng bộ dáng của điện hạ khi giáo huấn . Vừa lúc được chứng kiến .”

Trưởng Tôn Vô Kỵ tuy rằng nói như vậy, đầu đã có chút bồn chồn, dù sao Trung Sơn Vương điện hạ mới tám tuổi, 1 tiểu tử mới tám tuổi nếu nói sai cái gì, Hoàng Thượng cũng sẽ không trách tội chứ .

Hồi kinh không lâu, Hoàng Thượng liền hạ ngay ba cái chiếu lệnh, lại lưu lại hắn cùng đám người Ẩn Sĩ Liêm , Phòng Huyền Linh , thương nghị một ít quốc sự, thương nghị xong, đang muốn rời cung, Hoàng Thượng lại đột ngột lưu hắn lại, nói cùng đi thămTrung Sơn Vương điện hạ.

Từ lúc Trung Sơn Vương điện hạ bị thương tới nay, hắn cũng từng muốn thăm qua , lại bị hoàng hậu cự tuyệt nói Trung Sơn Vương điện hạ cần tĩnh dưỡng không nên quấy rầy .

Dù bị cự tuyệt, Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng cũng hiểu rõ, thân là trưởng tử của Hoàng Thượng lại không đi lại được , đối Hoàng Thượng, đối hoàng thất mà nói, đều là sự tình không dễ nghe, ngay cả yến quốc ăn mừng Hoàng Thượng đăng cơ đều không có tham dự, có thể thấy được trong lòng Hoàng Thượng cùng hoàng hậu kỳ thật đã coi Trung Sơn Vương điện hạ như vô hình .

Nhưng, như vậy, theo như Đỗ Như Hối nói  , cũng là một loại phúc khí.

Chính là, nghe hoàng hậu nói, Hoàng Thượng từ sau khiTrung Sơn Vương điện hạ bị thương liền chưa từng đi thăm hỏi qua , nhưng hôm nay như thế nào đột nhiên nghĩ tới ? Còn mang theo cả mình?

Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng bồn chồn, trên mặt vẫn thản nhiên cười, đi theo phía sau Thái Tông đế, lặng lẽ đi vào Khởi Huy điện.

Ở tiền điện , Thừa Kiền ngồi trên xe lăn , hai tay thanh thản đặt ở trên tay vịn, khuôn mặt điềm tĩnh nhìn hơn hai mươi cung nữ quỳ trước mặt hắn . Châu nhi cùng Bích nhi đều quỳ ở hàng đầu tiên . Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân đều đứng ở phía sau Thừa Kiền .

Lúc này cũng đều cúi đầu, cung kính lắng nghe Thừa Kiền giáo huấn.

Thừa Kiền điềm tĩnh cười, mở miệng, thanh âm nhu nhu, mang theo non nớt hài đồng, ngữ tốc không vội không hoãn, vẻ mặt có chút ngại ngùng

“Phụ hoàng ân chỉ, chiếu lệnh ba ngàn cung nữ ra cung, ta biết, chư vị tỷ tỷ đều ở lại trong cung nhiều năm, hiện tại khẳng định đều muốn về nhà, nhưng  phụ hoàng ân chỉ cho có ba ngàn, mẫu hậu cấp danh sách cung nữ Khởi Huy Điện rời cung cũng chỉ có mười người , nhưng ở Khởi Huy Điện lại có hai mươi lăm người , Châu nhi tỷ tỷ vừa mới bẩm báo , có mười lăm vị tỷ tỷ muốn về nhà. Ta nghĩ, để cho mười lăm vị tỷ tỷ đều cùng nhau về nhà khẳng định không được, mẫu hậu sẽ không đáp ứng, cho dù mẫu hậu sủng ái ta, ban thưởng Khởi Huy Điện này ta đặc quyền, ta cũng không thể làm thế , bởi vì việc này đối cung nữ ở cung khác không công bằng, chư vị tỷ tỷ ngẫm lại như thế có phải hay không ?”

Dừng một chút, Thừa Kiền lại chậm rãi mở miệng nói “ Ta tự tuyển mười vị tỷ tỷ xuất cung cũng không công bình, ta cũng không biết vì sao các vị tỷ tỷ cần xuất cung , cho nên, như vậy đi, thỉnh các vị tỷ tỷ đề cử nhau một chút ? Chư vị tỷ tỷ ngày thường cùng nhau sống, khẳng định rất hiểu nhau , ai tối cần, ai không cần, hoặc là, có tỷ tỷ không muốn xuất cung, cũng nhất định phải viết ra , được không?”

Dứt lời, Thừa Kiền liền cười nhạt nhẽo, phất tay ý bảo Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân ở phía sau đem trang giấy xuống phân phát .

Nghĩ nghĩ, Thừa Kiền lại nhẹ nhàng nói “Nếu có vị tỷ tỷ không biết viết, có thể nhờ Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân .”

Một hồi phân phát trang giấy có chút ầm ỹ, Thừa Kiền liền im lặng hai tay giao nhau đặt ở trên đùi, nhìn các cung nữ nằm úp nằm sấp mà viết.

Có vài cung nữ vẻ mặt thực do dự, có vài cung nữ trầm mặc viết, có vài cung nữ không biết viết đã nói khẽ với Tiểu Kim hoặc Tiểu Ngân cái gì đó , Châu nhi trầm tư một hồi liền huy bút mà viết, mà Bích nhi cũng rất do dự viết ra.

Thái Tông đế cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng ở cửa hông của tiền điện , Thái Tông đế trầm ngâm một lát, lập tức mặt lộ tiếu ý, tươi cười tựa hồ có chút kiêu ngạo. Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút đăm chiêu.

Nửa nén hương qua đi, Thừa Kiền mở miệng “Chư vị tỷ tỷ đều viết xong rồi chứ ? Tiểu Kim , Tiểu Ngân, thu lên đây đi.”

Lấy đám giấy Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân dâng lên , Thừa Kiền hé ra  nhìn, xem qua, một phần để trên tay Tiểu Kim , một phần để trên tay Tiểu Ngân , còn một ít, Thừa Kiền tự mình giữ lại.

Chỉ chốc lát đã xem xong, Thừa Kiền ngẩng đầu, cười khẽ “Tốt lắm, mười vị tỷ tỷ tối cần xuất cung đã có .” Quay đầu, đối Tiểu Ngân nói “ Tiểu Ngân, ngươi tuyên bố đi.”

Tiểu Ngân vì thế cầm lấy trang giấy Thừa Kiền đưa, đọc rõ các tên

Đọc đến một cái tên , Tiểu Ngân có một hồi ngây người “Bích nhi?”

Châu nhi ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía Bích nhi, đã thấy Bích nhi vẻ mặt giật mình cùng khó thể tin.

Các cung nữ khác được nghe tên , có ngạc nhiên có vui sướng , có tựa hồ không cam lòng. Nhưng cuối cùng, đều quỳ rạp trên đất, khấu tạ ân điển.

Thừa Kiền chờ Tiểu Ngân đọc tên xong, cười yếu ớt nói “Tốt lắm, các tỷ tỷ được ra cung hảo hảo thu dọn đi , các tỷ tỷ đều lui xuống.”

Dứt lời, lại đối Tiểu Kim nói “Hồi hậu điện đi.”

Tiểu Kim phụ giúp lăn xe, bỗng nhiên phía sau có một cung nữ quỳ xuống  “Điện hạ! Nô tỳ không phục!”

Thái Tông đế ở cạnh cửa không vui nhíu mày, giương mắt lạnh lùng nhìn cung nữ , sau đó, lại giương mắt nhìn hướng Thừa Kiền. Trong lòng có loại chờ mong, không biết hài tử này xử lý như thế nào?

Thừa Kiền ý bảo Tiểu Kim đem xe lăn vòng lại, nhìn về phía cung nữ quỳ xuống , đúng là Bích nhi.

Khuôn mặt Thừa Kiền vẫn điềm tĩnh như cũ, nhẹ nhàng cười, thanh âm nhu nhu, rất bình tĩnh nói ra  “Bích nhi tỷ tỷ, tuy rằng các tỷ tỷ không có đề cử ngươi, nhưng ta biết, ngươi kỳ thật thực cần xuất cung, trước kia , Phong Hiệp cô cô bên người mẫu hậu mang ngươi tới, từng đề cập qua, nhà ngươi lão phụ tuổi già, ngươi còn có một đệ đệ, mẫu thân lại mất sớm, phụ hoàng mẫu hậu thường nói, hiếu thuận cha mẹ là bổn phận của con cháu , cho nên, ta chấp thuận ngươi xuất cung hầu hạ lão phụ, chiếu cố ấu đệ.”

Bích nhi một bên quỳ xuống, một bên rơi lệ “Điện hạ, nhưng mà Bích nhi muốn ở bên hầu hạ điện hạ, đi theo điện hạ, cầu điện hạ không đuổi Bích nhi đi.”

Thừa Kiền nhẹ nhàng thở dài, khẽ nhíu mày, tựa hồ rất tiếc nuối “Bích nhi tỷ tỷ, có một câu thế này , cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử dục dưỡng mà thân không ở ( muốn hiếu thuận mà người không còn ) , hơn nữa sau này muốn hiếu thảo cũng khó thành, Bích nhi tỷ tỷ muốn chờ lão phụ đã qua đời mới đi hiếu thuận sao? Bích nhi tỷ tỷ, ta có chư vị tỷ tỷ hầu hạ, ngươi có thể yên tâm.” Dứt lời, Thừa Kiền ngại ngùng cười, quay đầu, không hề nhìn Bích nhi “Hồi hậu điện.”

Phía sau, Bích nhi quỳ rạp trên đất, khóc lớn .

Châu nhi lăng lăng nhìn Bích nhi, nghĩ tiến lên, lại yên lặng dừng lại, xoay người, bước nhanh đi hướng hậu điện.

“Điện hạ! Điện hạ!” Châu nhi vội vàng tiến lên, trước hậu điện đuổi kịp Thừa Kiền, đến gần Thừa Kiền, quỳ xuống, dập đầu “Điện hạ vì sao phải đuổi Bích nhi đi?”

Thừa Kiền vẻ mặt bình tĩnh, nhìn vẻ mặt chấp nhất của Châu nhi một hồi, mới nhẹ giọng mở miệng “Châu nhi tỷ tỷ, ngươi vừa mới gọi ta là cái gì?”

Miệng gọi điện hạ, lại chất vấn điện hạ?!

Châu nhi sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần, điện hạ là chủ, nàng là phó nha! Có chút xấu hổ dập đầu nói “Là Châu nhi vô lễ. Châu nhi không nên nói chuyện như vậy đối điện hạ.”

Thừa Kiền cười, tươi cười bình thản “Châu nhi tỷ tỷ, vì Thừa Kiền bị thương, Châu nhi tỷ tỷ chịu mẫu hậu nhờ vả vẫn chiếu cố Thừa Kiền, trên danh nghĩa, ta là chủ, ngươi là phó, nhưng Thừa Kiền biết, Châu nhi tỷ tỷ kỳ thật vẫn xem Thừa Kiền là đệ đệ mà chiếu cố. Phân tình nghĩa này, Thừa Kiền hiểu được.”

Châu nhi trong lòng run lên, có chút nghẹn ngào ngẩng đầu, đã thấy Thừa Kiền cười yếu ớt , vẻ mặt an bình, trong lòng kích động, nàng nghĩ rằng điện hạ còn là hài đồng, sẽ không biết, từ lần đó điện hạ vì nàng cầu tình , nàng liền đem điện hạ trở thành đệ đệ tám tuổi của mình mà chiếu cố .

“Nhưng mà Châu nhi tỷ tỷ, đây là trong cung. Lễ không thể phế, ta là con của mẫu hậu , rất nhiều ánh mắt đều đang nhìn ta, nay ta lại thành bộ dạng này , ta càng thêm không thể làm cho mẫu hậu quan tâm ta . Châu nhi tỷ tỷ, ngươi là cung nữ tùy thị bên ta , cho nên, Châu nhi tỷ tỷ, về sau thỉnh thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Thừa Kiền ôn nhu nói. Nhìn Châu nhi vẻ mặt run rẩy, nàng dập đầu , sau đó hắn mới nhẹ nhàng thở ra trong lòng, lại chậm rãi giải thích “Về phần Bích nhi, Châu nhi tỷ tỷ, ngươi có biết người nàng đề cử  là ai không ?”

Châu nhi giật mình ngạc nhiên, dập đầu hỏi “Nô tỳ không biết, cầu điện hạ vì nô tỳ giải thích nghi hoặc.”

Thừa Kiền nhẹ giọng mở miệng “Là ngươi.”

Châu nhi chấn động.

Thừa Kiền chậm rãi nói “Châu nhi tỷ tỷ , chuyện gì cũng nhất định đều cùng Bích nhi nói đi.”

Xem Châu nhi đờ đẫn gật đầu. Thừa Kiền trong lòng thở dài. Biết rõ Châu nhi trong nhà sớm không người, còn đề cử Châu nhi rời cung? Bích nhi xem nhẹ Thừa Kiền hắn , cũng không tránh khỏi nghĩ đến quá mức đơn giản. Hoặc là, Bích nhi kỳ thật cũng chỉ là thử một lần, xem có thể hay không làm cho Châu nhi rời đi? Nếu chính mình vẫn là thái tử tám tuổi năm đó , có lẽ thực sẽ bị Bích nhi lừa gạt. Đáng tiếc không phải.

Chính là, không nghĩ tới, Bích nhi hiền dịu ngày thường lại có lúc tâm tư âm trầm ?

Nhìn Châu nhi vẻ mặt mất mát, Thừa Kiền mở miệng “Châu nhi tỷ tỷ, ngươi đến gặp mẫu hậu hồi bẩm tình hình cung nữ Khởi Huy Điện xuất cung đi .” Thừa Kiền nói xong, ý bảo Tiểu Kim phụ giúp chính mình hồi hậu điện.

Bầu trời của Đường sơ không nhất định phải sáng rõ , nhưng luôn luôn mù sương vô pháp phòng ngừa .  Thừa Kiền nghĩ , bất quá, so với  sau này càng thêm âm u hơn mà nói, phụ hoàng trị vì Đại Đường thật sự tốt hơn rất nhiều. Chuyện tình Bích nhi chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Hắn không chút để ý .

Khi hắn tiến vào hậu điện, nhìn hai người Thái Tông đế cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi đối diện ở phía nhuyễn *** hậu điện, thảnh thơi ẩm trà , thanh đạm không để ý ,  hắn nhất thời lại run như cầy sấy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương