Đường Phong Chi Thừa Kiền
-
Chương 44: Xúc cúc đại hội (nhất)
***
Lúc này, Lập Chính điện .
Trưởng Tôn hoàng hậu ngồi ở chủ vị , vẻ mặt dịu dàng, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên, nhưng tay giấu ở trong tay áo rất nhanh đã nắm rất chặt .
Ngồi ở đối diện nàng là thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi, bào sam bạch sắc quỳ rạp trên đất.
“Ngươi chính là Trầm Quân Nguyên ?” Khinh đạm mở miệng, trước sau như một dịu dàng nhu hòa.
“Thảo dân chính là Trầm Quân Nguyên .” Thanh niên nhẹ giọng mở miệng trả lời. Đầu không ngẩng , vẫn như cũ quỳ sát . Cung kính, lễ tiết , thật khiến người ta tìm không ra điều gì xấu .
Nếu là dĩ vãng, hành lễ xong, hoàng hậu nương nương sẽ cho người ta đứng dậy, bởi vì hoàng hậu nương nương kỳ thật không thích người khác quỳ cùng nàng nói chuyện. Nhưng lúc này, hoàng hậu nương nương giống như đã quên , vẫn như cũ cho này thanh niên mặc áo bào bạch sắc này quỳ sát dưới đất , tuy rằng dịu dàng, lại pha chút đạm mạc khi nói , Phong Hiệp nhìn thanh niên quỳ sát , nếu là người này… Phong Hiệp nghĩ , kia, cũng là không có biện pháp, ai kêu là người này đâu …
“Lời nói của ta, ngươi nghe rõ rồi chứ sao?” Trưởng Tôn hoàng hậu thản nhiên hỏi,“Trừ bỏ Văn Hoa điện, ngươi không thể tùy ý đi loạn trong ngự hoa viên, ngươi nhanh chóng chuẩn bị cho tốt, tháng sau Đột Lợi Khả Hãn sẽ đến, hy vọng ngươi có thể hoàn thành. Cái khác, sẽ có người giải thích với ngươi .” Dứt lời, Trưởng Tôn hoàng hậu chậm rãi đứng lên, thản nhiên phất tay nói,“Đi xuống đi.”
Đang muốn xoay người, đột nhiên, thanh niên mặc bào sam bạch sắc ngẩng đầu hô,“Hoàng hậu nương nương!”
Trưởng Tôn hoàng hậu chấn động, xoay người, liền chống lại khuôn mặt có vết sẹo xấu xí, Trưởng Tôn hoàng hậu trên mặt rất nhanh hiện lên cái gì, lập tức vẻ mặt dịu dàng cười,“Ngươi còn có chuyện gì sao?”
Người mang vết sẹo xấu xí đạm mạc nói “Thảo dân mấy năm nay gieo trồng một loại kỳ hoa, muốn hiến cho hoàng hậu nương nương.”
“Ân. Ta đã biết.” Trưởng Tôn hoàng hậu rất bình tĩnh gật đầu, phất tay nói “Đi xuống đi.”
Thanh niên bào sam bạch sắc chậm rãi đứng dậy, chậm rãi rời đi.
Cho đến khi thiếu niên bào sam bạch sắc ly khai, Trưởng Tôn hoàng hậu mới chậm rãi xoay người, được Phong Hiệp nâng xuống , đi hướng hậu điện.
Vừa đến hậu điện, chân Trưởng Tôn hoàng hậu cơ hồ đã nhuyễn , ngồi vào tháp thượng, nếu không có Phong Hiệp vẫn nâng, Trưởng Tôn hoàng hậu đã sớm té ngã.
Mà quay về đến hậu điện, Phong Hiệp ý bảo các cung nữ hầu hạ lui ra, nhìn Trưởng Tôn hoàng hậu ngồi vào chỗ của mình, mới lại đi ra ngoài cầm một đóa hoa màu lam , mở ra tiến vào.
Đi hướng tháp thượng Trưởng Tôn hoàng hậu đang ngồi ngốc ra, nhẹ giọng mở miệng nói,“Nương nương, đây là… hoa hắn dâng lên…”
Trưởng Tôn hoàng hậu bình tĩnh nhìn hoa, thì thào mở miệng,“Hạ Chí?”
Trong đầu chậm rãi nhớ tới…
“Ngồi đây tương tư ai ? Năm sau Hạ Chí vô tẫn hoan.”
Nhớ tới vừa mới thấy gương mặt dữ tợn, trong đầu lại hiện ra gương mặt tuấn mỹ luôn chôn dấu đạm mạc kia hiện ra, hai khuôn mặt khác nhau, trong lòng nhất thời chua xót không thôi.
Không thể ức chế nước mắt cũng chầm chậm chảy xuống…
Lúc này, Lập Chính điện .
Trưởng Tôn hoàng hậu ngồi ở chủ vị , vẻ mặt dịu dàng, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên, nhưng tay giấu ở trong tay áo rất nhanh đã nắm rất chặt .
Ngồi ở đối diện nàng là thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi, bào sam bạch sắc quỳ rạp trên đất.
“Ngươi chính là Trầm Quân Nguyên ?” Khinh đạm mở miệng, trước sau như một dịu dàng nhu hòa.
“Thảo dân chính là Trầm Quân Nguyên .” Thanh niên nhẹ giọng mở miệng trả lời. Đầu không ngẩng , vẫn như cũ quỳ sát . Cung kính, lễ tiết , thật khiến người ta tìm không ra điều gì xấu .
Nếu là dĩ vãng, hành lễ xong, hoàng hậu nương nương sẽ cho người ta đứng dậy, bởi vì hoàng hậu nương nương kỳ thật không thích người khác quỳ cùng nàng nói chuyện. Nhưng lúc này, hoàng hậu nương nương giống như đã quên , vẫn như cũ cho này thanh niên mặc áo bào bạch sắc này quỳ sát dưới đất , tuy rằng dịu dàng, lại pha chút đạm mạc khi nói , Phong Hiệp nhìn thanh niên quỳ sát , nếu là người này… Phong Hiệp nghĩ , kia, cũng là không có biện pháp, ai kêu là người này đâu …
“Lời nói của ta, ngươi nghe rõ rồi chứ sao?” Trưởng Tôn hoàng hậu thản nhiên hỏi,“Trừ bỏ Văn Hoa điện, ngươi không thể tùy ý đi loạn trong ngự hoa viên, ngươi nhanh chóng chuẩn bị cho tốt, tháng sau Đột Lợi Khả Hãn sẽ đến, hy vọng ngươi có thể hoàn thành. Cái khác, sẽ có người giải thích với ngươi .” Dứt lời, Trưởng Tôn hoàng hậu chậm rãi đứng lên, thản nhiên phất tay nói,“Đi xuống đi.”
Đang muốn xoay người, đột nhiên, thanh niên mặc bào sam bạch sắc ngẩng đầu hô,“Hoàng hậu nương nương!”
Trưởng Tôn hoàng hậu chấn động, xoay người, liền chống lại khuôn mặt có vết sẹo xấu xí, Trưởng Tôn hoàng hậu trên mặt rất nhanh hiện lên cái gì, lập tức vẻ mặt dịu dàng cười,“Ngươi còn có chuyện gì sao?”
Người mang vết sẹo xấu xí đạm mạc nói “Thảo dân mấy năm nay gieo trồng một loại kỳ hoa, muốn hiến cho hoàng hậu nương nương.”
“Ân. Ta đã biết.” Trưởng Tôn hoàng hậu rất bình tĩnh gật đầu, phất tay nói “Đi xuống đi.”
Thanh niên bào sam bạch sắc chậm rãi đứng dậy, chậm rãi rời đi.
Cho đến khi thiếu niên bào sam bạch sắc ly khai, Trưởng Tôn hoàng hậu mới chậm rãi xoay người, được Phong Hiệp nâng xuống , đi hướng hậu điện.
Vừa đến hậu điện, chân Trưởng Tôn hoàng hậu cơ hồ đã nhuyễn , ngồi vào tháp thượng, nếu không có Phong Hiệp vẫn nâng, Trưởng Tôn hoàng hậu đã sớm té ngã.
Mà quay về đến hậu điện, Phong Hiệp ý bảo các cung nữ hầu hạ lui ra, nhìn Trưởng Tôn hoàng hậu ngồi vào chỗ của mình, mới lại đi ra ngoài cầm một đóa hoa màu lam , mở ra tiến vào.
Đi hướng tháp thượng Trưởng Tôn hoàng hậu đang ngồi ngốc ra, nhẹ giọng mở miệng nói,“Nương nương, đây là… hoa hắn dâng lên…”
Trưởng Tôn hoàng hậu bình tĩnh nhìn hoa, thì thào mở miệng,“Hạ Chí?”
Trong đầu chậm rãi nhớ tới…
“Ngồi đây tương tư ai ? Năm sau Hạ Chí vô tẫn hoan.”
Nhớ tới vừa mới thấy gương mặt dữ tợn, trong đầu lại hiện ra gương mặt tuấn mỹ luôn chôn dấu đạm mạc kia hiện ra, hai khuôn mặt khác nhau, trong lòng nhất thời chua xót không thôi.
Không thể ức chế nước mắt cũng chầm chậm chảy xuống…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook