Đường Phong Chi Thừa Kiền
-
Chương 1: Trọng sinh
Hắn là Thừa Kiền .
Thừa Kiền đã từng chết .
Phiêu đãng mấy trăm năm ở nhân thế, hắn xem hết thịnh Đường phồn hoa , cũng thấy được khi phồn hoa qua đi là thê lương vô tận.
Thịnh suy vinh nhục , bất quá cũng chỉ là khoảng khắc mây bay .
Hắn trôi ở trên không, gần ngàn năm chỉ kịp nhìn mọi người ở dưới hoan hô, mỉm cười.
Dù vậy, hắn vẫn thích nhân loại .
Thích … ánh mắt mọi người ấm áp , tươi cười sáng ngời.
Ngẩng đầu nhìn lên, những ngôi sao bây giờ không sáng ngời như ngàn năm trước, nhưng, vẫn có mấy ngôi sao lạc loài xinh đẹp .
Nhớ tới kiếp trước mình hoang đường chấp nhất, tới khi chết hắn vẫn phẫn uất vì không địa vị, nhớ tới mấy trăm năm phiêu đãng, lúc ban đầu tuyệt vọng chết lặng, đến bây giờ lại đạm nhiên buông bỏ, mấy trăm năm nay, hắn sống có gì vui , chết có gì khổ ? Phiêu đãng nhân gian, có khi ngẫu ngộ vài kẻ quỷ hữu, hoặc là cộng ẩm, hoặc là đồng túy, hoặc là vui chơi thỏa thích, hắn tiêu diêu tự tại, hắn thản nhiên tươi cười.
Nay hắn, là Lý Thừa Kiền, cũng không phải Lý Thừa Kiền.
Chỉ là… Cũng đã đến ngày chấm dứt những tiêu dao kia …
Yên lặng xoay người, phía sau, người kia nói cái gì giờ đều không nghe được , luân hồi bị trống một chỗ , lão nhân nước mắt ngắn dài nhìn mình bắt đầu những chuyện dong dài lại nhàm chán, trên mặt lão nước mắt lưng tròng, làm cho hắn nhịn không được cười ra tiếng, lão nhân này, thực… Hảo ngoạn quá đi thôi .
“Được rồi, ta đi theo ngươi.”
Lão đầu nhi vừa nghe, vội vàng chạy xung quanh tìm pháo, tính ăn mừng ăn mừng! Không thể tưởng được Thừa Kiền này so với Dận Nhưng dễ dàng thu phục hơn ! ( Dận Nhưng trong Thanh ca chi Dận Nhưng )
“Nhưng… Ta có điều kiện…”
Lão đầu nhi đang chuẩn bị đốt pháo bị kiềm lại , chậm rãi quay đầu, nịnh nọt cười “Ngài nói cái gì?”
“Ta nói, ta có điều kiện, làm cho chân của ta tàn…” Hắn chắp hai tay sau lưng, từ từ nói .
Lão đầu nhi thiếu chút nữa kêu trời : “Ngài nói cái gì?! A?! Ta ta ta ta… Không có nghe sai chứ ?!”
“Ngài không có nghe sai, ta nói, chính là làm cho chân của ta tàn…”
Lão đầu nhi nhất thời mở lớn miệng, sau một hồi lâu mới khép lại miệng, nhìn thiếu niên tuấn mỹ đối diện tươi cười đày mặt , nhất thời trong lòng lão nước mắt tuôn rời , có người muốn làm cho chân mình tàn a… Thừa Kiền thái tử rõ ràng so với Dận Nhưng thái tử gia khôn khéo hơn, tốt xấu gì Dận Nhưng thái tử gia cũng chưa đề điều kiện gì, khụ khụ, có lẽ người ta đã quên…
Phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm, khúc mắc được hiểu rõ cùng hận ý đã hóa giải, linh hồn hắn giờ đây sạch sẽ ấm áp, nhưng là, cũng đồng thời tâm hồn hắn mở ra.
Không bị hận ý che hai mắt, không bị dục vọng ngăn chặn tâm linh, trí tuệ, giống như nước trong vắt, chậm rãi nảy sinh.
Linh hồn khác phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm thì đã sớm hôi phi yên diệt( giống như là hồn tiêu phách tán hay tan thành tro bụi ), còn hắn ngược lại bởi vì phiêu đãng nhân gian mà linh hồn tinh lọc , mở ra tâm hồn.
“Sao thế? Đáp ứng không?”
Lão đầu nhi khóc không ra nước mắt, chỉ có thể gật đầu.
Nhìn đối phương vừa lòng xoay người đi vào luân hồi hư không, lão đầu nhi mới nhỏ giọng nói thầm “Ngươi nói chính là lộng cho chân tàn phế , cũng không nói không thể khôi phục nga…”
Lão đầu nhi cười gian một tiếng, xoay người tiếp tục mở ra sách trong tay, lật a lật a lật ….
“Gì?! Công Tôn Sách?! Ngươi cũng bị nước lũ thời không phá !! Đó là người tồn tại chân thật sao!? A!?! A?? Di?? Thực… Có nha…”
—————————————————-
Thừa Kiền hiện tại vạn phần hoài nghi cái lão đầu nhi kia quan báo tư thù ( trả thù cá nhân )
Lại làm cho hắn trọng sinh vào thời điểm Huyền Vũ môn binh biến …
Thời điểm mở mắt ra, hắn nghĩ sẽ ở trong bụng mẫu hậu, ai ngờ là một mảnh hắc ám…
Huyền Vũ môn binh biến, phụ hoàng hắn mang theo mẫu hậu hắn đi Huyền Vũ môn tị nạn. Lưu lại hắn trong cung… Hắn lúc ấy tám tuổi, các cung nữ bên người đều đi rồi, sợ hãi, sợ hãi, vì thế, hắn liền trốn vào trong rương lớn.
Nghe bên ngoài có tiếng chém giết, hắn đờ đẫn sờ sờ chân của mình, tốt lắm, lão nhân nhi kia tuy rằng quan báo tư thù, nhưng chân hắn rốt cuộc cũng tàn phế .
Bởi vì té ngã, mà nát xương đùi. Lấy y thuật thời này mà nói, xem như hoàn toàn phế đi.
Cánh tay thu hồi, hắn nhịn không được nắm chặt thành quyền, bên ngoài chém giết tựa như địa ngục , liệt hỏa đốt người, móng tay bấu vào trong lòng bàn tay, máu tươi chảy ra, hắn cũng không hề hay biết, gắt gao nhắm lại hai mắt.
Tiếng chém giết yên tĩnh , hắn biết, trọng đầu hí giờ mới chính thức bắt đầu .
Người chết tiếp theo là huynh đệ mà hắn đã từng chơi đùa cùng nhau
Từ xưa thiên gia vô nhân tình, cung đình cho tới bây giờ đều là huyết cốt diễn. ( màn kịch xương máu )
Hắn gắt gao nhắm mắt lại, ý thức lâm vào hắc ám, để mình ngã vào đêm tối kia.
Nhìn không thấy, nghe không được, có lẽ mới là tốt.
— —- ——————————————————
Chú giải : trọng đầu hí : kịch có giọng hát và điệu bộ rất nặng
Thừa Kiền đã từng chết .
Phiêu đãng mấy trăm năm ở nhân thế, hắn xem hết thịnh Đường phồn hoa , cũng thấy được khi phồn hoa qua đi là thê lương vô tận.
Thịnh suy vinh nhục , bất quá cũng chỉ là khoảng khắc mây bay .
Hắn trôi ở trên không, gần ngàn năm chỉ kịp nhìn mọi người ở dưới hoan hô, mỉm cười.
Dù vậy, hắn vẫn thích nhân loại .
Thích … ánh mắt mọi người ấm áp , tươi cười sáng ngời.
Ngẩng đầu nhìn lên, những ngôi sao bây giờ không sáng ngời như ngàn năm trước, nhưng, vẫn có mấy ngôi sao lạc loài xinh đẹp .
Nhớ tới kiếp trước mình hoang đường chấp nhất, tới khi chết hắn vẫn phẫn uất vì không địa vị, nhớ tới mấy trăm năm phiêu đãng, lúc ban đầu tuyệt vọng chết lặng, đến bây giờ lại đạm nhiên buông bỏ, mấy trăm năm nay, hắn sống có gì vui , chết có gì khổ ? Phiêu đãng nhân gian, có khi ngẫu ngộ vài kẻ quỷ hữu, hoặc là cộng ẩm, hoặc là đồng túy, hoặc là vui chơi thỏa thích, hắn tiêu diêu tự tại, hắn thản nhiên tươi cười.
Nay hắn, là Lý Thừa Kiền, cũng không phải Lý Thừa Kiền.
Chỉ là… Cũng đã đến ngày chấm dứt những tiêu dao kia …
Yên lặng xoay người, phía sau, người kia nói cái gì giờ đều không nghe được , luân hồi bị trống một chỗ , lão nhân nước mắt ngắn dài nhìn mình bắt đầu những chuyện dong dài lại nhàm chán, trên mặt lão nước mắt lưng tròng, làm cho hắn nhịn không được cười ra tiếng, lão nhân này, thực… Hảo ngoạn quá đi thôi .
“Được rồi, ta đi theo ngươi.”
Lão đầu nhi vừa nghe, vội vàng chạy xung quanh tìm pháo, tính ăn mừng ăn mừng! Không thể tưởng được Thừa Kiền này so với Dận Nhưng dễ dàng thu phục hơn ! ( Dận Nhưng trong Thanh ca chi Dận Nhưng )
“Nhưng… Ta có điều kiện…”
Lão đầu nhi đang chuẩn bị đốt pháo bị kiềm lại , chậm rãi quay đầu, nịnh nọt cười “Ngài nói cái gì?”
“Ta nói, ta có điều kiện, làm cho chân của ta tàn…” Hắn chắp hai tay sau lưng, từ từ nói .
Lão đầu nhi thiếu chút nữa kêu trời : “Ngài nói cái gì?! A?! Ta ta ta ta… Không có nghe sai chứ ?!”
“Ngài không có nghe sai, ta nói, chính là làm cho chân của ta tàn…”
Lão đầu nhi nhất thời mở lớn miệng, sau một hồi lâu mới khép lại miệng, nhìn thiếu niên tuấn mỹ đối diện tươi cười đày mặt , nhất thời trong lòng lão nước mắt tuôn rời , có người muốn làm cho chân mình tàn a… Thừa Kiền thái tử rõ ràng so với Dận Nhưng thái tử gia khôn khéo hơn, tốt xấu gì Dận Nhưng thái tử gia cũng chưa đề điều kiện gì, khụ khụ, có lẽ người ta đã quên…
Phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm, khúc mắc được hiểu rõ cùng hận ý đã hóa giải, linh hồn hắn giờ đây sạch sẽ ấm áp, nhưng là, cũng đồng thời tâm hồn hắn mở ra.
Không bị hận ý che hai mắt, không bị dục vọng ngăn chặn tâm linh, trí tuệ, giống như nước trong vắt, chậm rãi nảy sinh.
Linh hồn khác phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm thì đã sớm hôi phi yên diệt( giống như là hồn tiêu phách tán hay tan thành tro bụi ), còn hắn ngược lại bởi vì phiêu đãng nhân gian mà linh hồn tinh lọc , mở ra tâm hồn.
“Sao thế? Đáp ứng không?”
Lão đầu nhi khóc không ra nước mắt, chỉ có thể gật đầu.
Nhìn đối phương vừa lòng xoay người đi vào luân hồi hư không, lão đầu nhi mới nhỏ giọng nói thầm “Ngươi nói chính là lộng cho chân tàn phế , cũng không nói không thể khôi phục nga…”
Lão đầu nhi cười gian một tiếng, xoay người tiếp tục mở ra sách trong tay, lật a lật a lật ….
“Gì?! Công Tôn Sách?! Ngươi cũng bị nước lũ thời không phá !! Đó là người tồn tại chân thật sao!? A!?! A?? Di?? Thực… Có nha…”
—————————————————-
Thừa Kiền hiện tại vạn phần hoài nghi cái lão đầu nhi kia quan báo tư thù ( trả thù cá nhân )
Lại làm cho hắn trọng sinh vào thời điểm Huyền Vũ môn binh biến …
Thời điểm mở mắt ra, hắn nghĩ sẽ ở trong bụng mẫu hậu, ai ngờ là một mảnh hắc ám…
Huyền Vũ môn binh biến, phụ hoàng hắn mang theo mẫu hậu hắn đi Huyền Vũ môn tị nạn. Lưu lại hắn trong cung… Hắn lúc ấy tám tuổi, các cung nữ bên người đều đi rồi, sợ hãi, sợ hãi, vì thế, hắn liền trốn vào trong rương lớn.
Nghe bên ngoài có tiếng chém giết, hắn đờ đẫn sờ sờ chân của mình, tốt lắm, lão nhân nhi kia tuy rằng quan báo tư thù, nhưng chân hắn rốt cuộc cũng tàn phế .
Bởi vì té ngã, mà nát xương đùi. Lấy y thuật thời này mà nói, xem như hoàn toàn phế đi.
Cánh tay thu hồi, hắn nhịn không được nắm chặt thành quyền, bên ngoài chém giết tựa như địa ngục , liệt hỏa đốt người, móng tay bấu vào trong lòng bàn tay, máu tươi chảy ra, hắn cũng không hề hay biết, gắt gao nhắm lại hai mắt.
Tiếng chém giết yên tĩnh , hắn biết, trọng đầu hí giờ mới chính thức bắt đầu .
Người chết tiếp theo là huynh đệ mà hắn đã từng chơi đùa cùng nhau
Từ xưa thiên gia vô nhân tình, cung đình cho tới bây giờ đều là huyết cốt diễn. ( màn kịch xương máu )
Hắn gắt gao nhắm mắt lại, ý thức lâm vào hắc ám, để mình ngã vào đêm tối kia.
Nhìn không thấy, nghe không được, có lẽ mới là tốt.
— —- ——————————————————
Chú giải : trọng đầu hí : kịch có giọng hát và điệu bộ rất nặng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook