Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác
Chương 53: Thì ra là thế

A Tài đặt thức ăn xuống, vào phòng xem xét thương thế của Thổ Đậu, mới vừa vào cửa liền thấy Thổ Đậu ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển sách, “Sao không hảo hảo nghỉ ngơi mà còn đọc sách?”

“Sư phụ……” Thổ Đậu ngẩng đầu nói, “Nằm trên giường nhàm chán, cho nên muốn xem sách.”

A Tài xoa đầu Thổ Đậu, “Lần sau thấy nguy hiểm phải tránh xa nghe chưa, nào có ai giống ngươi nhảy vào nguy hiểm.” Hắn rất cảm động vì lúc đó Thổ Đậu dũng cảm quên mình, nhưng hắn càng hy vọng nó tránh xa tình huống như thế. Lần này chỉ là một chưởng, vận nhất lần sau là bả đao, A Tài thực không dám tưởng tượng hậu quả.

“Ta, ta nhìn thấy hắn đánh tới…… Không muốn sư phụ bị thương.” Thổ Đậu hạ mi mắt, nhỏ giọng nói.

A Tài vò mái tóc của Thổ Đậu rối thành tổ chim. Thổ Đậu ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn sư phụ.

“Không nên xem thường sư phụ, tình huống đó sư phụ có thể ứng phó, cho nên lần sau gặp nguy hiểm, nhất định phải tránh càng xa càng tốt, như vậy sư phụ mới có thể an tâm, hiểu chưa?” Ánh mắt A Tài đầy từ ái nhưng ngữ khí lại nghiêm túc.

Thổ Đậu không hiểu quá rõ nhưng vẫn gật đầu.

“Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi hảo, sư phụ mới có thể hảo, ân?” A Tài hiểu tâm ý của Thổ Đậu, nhưng hắn không muốn bất kì ai vì hắn mà chịu thương tổn, sẽ chỉ làm hắn khó xử.

“Buổi tối sư phụ nấu canh gà, để Thổ Đậu hảo hảo bồi bổ.”

Thổ Đậu ngại ngùng cười, ngây thơ nói, “Hảo.”

A Tài lại xoa đầu nó, ra khỏi phòng, đóng cửa, nhìn tiểu viện, tuy trống trải, đơn giản nhưng thật ấm áp, hắn hít sâu…… Đi nấu cơm.

Bữa tối, Cao Hành đúng giờ về nhà, Cao Vấn cũng đi cùng.

“Đến nhà bếp bưng thức ăn, ta đưa vào cho Thổ Đậu trước.” A Tài dặn dò.

Cao Hành nhìn đại ca đang đứng bên cạnh, không dám tùy ý sai bảo, đành phải tự mình vào bếp mang thức ăn.

“Thình thịch thình thịch……” Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Cao Hành liếc nhìn Cao Vấn, lúc này thì còn ai nữa.

Cao Vấn ra mở cửa, thấy một người vận hoa phục nhưng lạ lẫm đứng bên ngoài.

“A Tài có đây không?” Đối phương thân thiện hỏi.

“Ngươi là?”

“Âu Dương Húc.” Hắn lộ ra nụ cười hoàn mỹ.

“Ngự y Âu Dương Húc?” Ở trên quan trường, Cao Vấn nghe tên rất nhiều người.

“Đúng vậy.” Âu Dương Húc cong khóe miệng lên mười độ, xem ra, người biết rõ hắn rất nhiều, đúng là người sợ nổi danh hơn heo sợ mập, hắn hài lòng nghĩ.

“Thỉnh.” Cao Vấn tránh sang một bến, “Không biết muộn như vậy Âu Dương ngự y đến đây có chuyện gì?”

“Ta đến xem bệnh cho A Tài, nghe nói hắn lại bị thương,Tam vương gia bảo ta tới.”

“Tam vương gia?” Đúng vậy, nếu không phải Tam vương gia sai bảo, sao ngự y lại đến nhà, Cao Vấn nghĩ.

“Ta đi gọi A Tài.” Cao Hành nghe được thân phận người đến, vội nói.

“Không cần, ta và ngươi cùng đi là được.” Âu Dương Húc nói.

“…… Sư phụ đặc biệt đem hai cánh gà bỏ vào bát của ngươi, nhất định phải ăn hết.” A Tài nhìn cái bát, khuyên Thổ Đậu.

“Nhưng……” Nó thật sự đã quá no rồi.

“A Tài……” Cao Hành vừa vào cửa liền thấy hai sư đồ đang ‘Thảo luận’ về bát canh gà còn non nửa.

“Xem ra không có gì trở ngại.” Âu Dương Húc thấy A Tài vẫn sôi nổi, liền nói.

“Ngươi……” A Tài kéo dài thanh âm.

“Ngươi đừng nói lại không nhớ ta là ai?” Âu Dương Húc cảm thấy A Tài đang ‘Giẫm đạp’ lòng tự ái của hắn.

“Sao có thể, ngươi tới rất đúng lúc, Âu ngự y……” Nói xong, A Tài rất nhiệt tình kéo hắn qua.

“…… Ta họ Âu Dương.” Hắn nhẫn không được, nhắc nhở.

“Không sao cả, mau đến xem đồ đệ của ta, còn có … gì trở ngại hay không?” Không đợi người khác đồng ý, ấn Âu Dương Húc ngồi xuống ghế đặt bên giường.

Âu Dương Húc rất muốn nói rõ mình tới chữa trị cho hắn, nhưng thấy A Tài như vậy, “…… Duỗi tay ra.”

Âu Dương Húc bắt mạch cho Thổ Đậu, sau một lúc, “Không có gì trở ngại, nhưng thân thể hài tử này quá nhược, cần hảo hảo bồi bổ.”

“Ân ân ân, cụ thể cần bổ những gì?” A Tài hỏi.

“Lát nữa ta kê đơn cho ngươi, ngươi đi bốc ít dược, mỗi ngày hai bát nước sắc thành một bát dược, sau khi ăn xong thì uống.”

“Hảo, sau đó thì sao?” A Tài lại hỏi.

“Sau đó cái gì?” Âu Dương Húc khó hiểu.

“Tỷ như uống canh gà có phải rất tốt cho cơ thể?” A Tài hướng hắn chớp mắt vài cái.

“Ngạch, đúng vậy, sẽ tốt hơn.” Khóe miệng Âu Dương Húc run rẩy.

A Tài lập tức xoay đầu nói với Thổ Đậu, “Ngươi nghe rồi chứ, đại phu nói uống canh gà rất tốt, nhất định phải uống hết mới được.”

Thổ Đậu vểnh cái miệng nhỏ nhắn, “A……” Sờ lên bụng, thật sự quá no.

“Nếu không thì chờ một lát rồi uống, ngươi cho nó uống một lúc như vậy, quá no.” Cao Hành nhìn cái bụng căng lên của Thổ Đậu, nhíu mày nói.

Thổ Đậu im lặng cho hắn một ánh mắt cảm kích, A Tài nhìn nó, cuối cùng thỏa hiệp, “…… Được rồi, lát nữa sư phụ hâm nóng cho ngươi uống.” Hắn có chút lo lắng, quan tâm sẽ bị loạn.

Thổ Đậu dùng sức gật đầu.

“Ta và đại phu đi kê đơn.” A Tài nhìn Âu Dương Húc.

Hắn chỉ cần đứng dậy đi theo A Tài đến thư phòng kê đơn cho nó.

“Cảm tạ, ta tiễn ngươi ra ngoài.” A Tài gấp đơn dược, cất vào trong ngực.

Mặt Âu Dương Húc tràn đầy hắc tuyến, hắn cảm giác mình giống như thủ chỉ (aka giấy vệ sinh), dùng xong thì vứt đi.

“Ngươi không hỏi ta tới làm gì sao?”

“A? Không phải tới xem bệnh cho Thổ Đậu sao?” A Tài hỏi lại.

Hắn đường đường là một ngự y, một hài tử bị bệnh cần hắn đích thân tới sao, “Là Tam vương gia bảo ta tới xem thương thế của ngươi.” Hắn trực tiếp nói rõ.

“Ngạch, a, ta, ta đều hảo, bảo y yên tâm.” A Tài cảm thấy trong lòng ấm áp.

Rốt cuộc người này có nghe được mục đích hắn tới đây hay không, Âu Dương Húc trợn trắng mắt, “Ta tới xem thương thế của ngươi.”

“Ân.” Không phải vừa rồi hắn đã nói sao, A Tài khó hiểu nhìn hắn một cái.

Âu Dương Húc vô lực, hắn cảm thấy cách hai người nói chuyện thật sự có vấn đề, “Ngươi cảm thấy hảo, nhưng ít ra cũng để ta nhìn xem.”

“Từ lúc tiến vào ngươi nhìn ta rất nhiều lần, ngươi trở về nói với y, ta không sao là được.” A Tài nói.

“Có sao hay không, không phải ngươi nói là được, đưa tay ra.” Âu Dương Húc tỏ vẻ ‘Ít nói nhảm’.

A Tài không tình nguyện vươn tay, Âu Dương Húc cẩn thận bắt mạch, chậm rãi nhíu mày, “Ngươi thật sự quá ẩu, bộ dáng này còn nói mình không có việc gì.”

“Kỳ thật, cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt của ta.” A Tài giải thích.

Âu Dương Húc trừng mắt nhìn hắn một cái, nếu như trở về nói với Triển Cảnh Nham rằng thân thể người này rất tốt, sau đó xảy ra vấn đề gì, cái mạng nhỏ của hắn không nguyên vẹn, “Hiện tại ngươi không thể quá mức mệt nhọc, tốt nhất là buông việc ngỗ tác. Ta kê đơn cho ngươi, mỗi ngày ba lượt, chú ý cách sắc dược, ta sẽ viết ra đây.”

“Ngươi đừng nói với ai……” A Tài nói.

Âu Dương Húc không đồng ý nhìn A Tài.

“Ngươi biết, đại hoàng tử của Triệu quốc vừa mới chết, nếu như trong hai ngày chúng ta không tìm ra hung thủ, hai nước sẽ khai chiến, đến lúc đó dân chúng ở biên cảnh là người gặp nạn đầu tiên……” A Tài nỗ lực thuyết phục hắn.

Hắn đương nhiên biết rõ, nhưng…… Nhìn ánh mắt cố chấp của A Tài, “Được rồi. Gần đây bả vai của ngươi rất đau, đúng không?”

A Tài cười cười, gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, rất đau.”

“Ngươi còn biết đau sao.” Nói xong, lấy trong rương ra một bao bố.

“Đó là cái gì?” A Tài tò mò hỏi.

“Ngạch, dùng làm gì?”

“Châm cứu. ” Nói xong, hắn mở hỏa dẫn, đốt đèn trong thư phòng, nói, “Cởi áo ra, ngồi ở đây.”

“A, không cần.” A Tài nhìn châm đốt trên lửa, vừa lui ra sau vừa nói.

“Vậy ngươi để ta châm cứu, hay muốn ta nói thương thế của ngươi cho tất cả mọi người?” Âu Dương Húc thờ ơ nói.

“…… Cứ châm cứu đi.” A Tài cởi áo, ngoan ngoãn ngồi phía trước Âu Dương Húc, “Ngươi học châm cứu bao lâu rồi?”

“Yên tâm, sẽ không đau.” Âu Dương Húc không trực tiếp trả lời.

Sau nửa canh giờ, Âu Dương Húc thu châm lại, “Phải uống dược đúng giờ.”

A Tài đứng dậy vung vẩy cánh tay, vặn vẹo cổ. “Ân, thật sự không đau.” Trí tuệ thừa hưởng từ lão tổ tông quả nhiên không bình thường.

“Đó là đương nhiên, châm cứu là nhằm vào huyệt vị trên người của ngươi hạ châm, ở các huyệt vị khác nhau thì có kết quả khác nhau, hơn nữa không lưu lại dấu vết gì.” Âu Dương Húc nói.

Không lưu lại dấu vết? A “…… Vậy có khả năng đâm lên huyệt vị nào đó, mà khiến người ta không thể động đậy, không cách nào phản kháng?” A Tài đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên, nếu đâm vào ma huyệt phía sau cổ, sẽ khiến người tạm thời không thể nhúc nhích.” Âu Dương Húc giải thích.

“Sau khi châm cứu có lưu lại lỗ kim không?” A Tài lại hỏi.

“Châm cứu là đâm lên huyệt đạo, hơn nữa cây kim rất nhỏ, vài ngày đầu sẽ có, nhưng không rõ ràng, mấy ngày sau thì biến mất.”

Hắn thu thập xong, thấy A Tài vẫn sững sờ, “Ngươi làm sao vậy?”

“A, không sao. Cửa bên kia, ta không tiễn ngươi….” Sau đó liền chạy ra ngoài.

Lưu lại Âu Dương Húc đứng sững tại chỗ, sao có thể đối đãi với khách nhân như vậy.

Cao Vấn ở tại nội viện chờ Âu Dương Húc và A Tài nói chuyện trong thư phòng thật lâu, bỗng thấy A Tài đột nhiên chạy ra, vội hỏi, “Làm sao vậy?”

“Ta muốn đến nha môn.” A Tài nói.

“Bây giờ?” Món ăn trên bàn……

Thấy A Tài nghiêm túc, Cao Vấn nói, “Ta đi với ngươi.”

“Sao ngươi muốn xem thi thể của đại hoàng tử?” Cao Vấn hỏi.

“Ta muốn xác định một chuyện.” A Tài xốc vải trắng đắp trên thi thể, “Giúp ta một tay, lật hắn lại.”

Hai người cùng nhau lật thi thể.

A Tài cúi sát xem xét phần cổ của đại hoàng tử.

“Có phát hiện mới sao?”

Một lát sau, A Tài chậm rãi nói, “Quả thế.”

“Cái gì quả thế?” Cao Vấn không rõ.

“Ta biết rõ vì sao đại hoàng tử bị tấn công nhưng không kêu cứu, cũng không làm gì tự cứu mình.” A Tài nhìn Cao Vấn, nói.

“Vì sao?” Cao Vấn hỏi.

“Ngươi xem……” A Tài chỉ vào ma huyệt sau cổ.

“Cái gì?” Bảo hắn nhìn cái gì.

“Cúi sát một chút.” A Tài nói thêm.

Cao Vấn cúi sát xem vị trí A Tài chỉ, “Di, sao ở đây có một lỗ nhỏ?”

“Đó là lỗ kim.” A Tài nói.

“Lỗ kim? Trên người đại hoàng tử sao có thể có lỗ kim?” Cao Vấn đứng thẳng dậy, buồn bực hỏi.

“Ta nghe Âu Dương Húc nói, châm cứu là thông qua kinh mạch, huyệt đạo, cần thủ pháp chính xác, trị liệu bệnh toàn thân. Chúng ta vừa xem ma huyệt, nếu châm cứu tại vị trí này, sẽ khiến người tạm thời mất đi ý thức.” A Tài giải thích.

“Ngươi hoài nghi, có người dùng châm đâm lên ma huyệt của đại hoàng tử khiến hắn không thể kêu cứu?” Cao Vấn hỏi.

“Không phải hoài nghi, vừa rồi chúng ta thấy chính là lỗ kim, cho nên chắc chắn có người đâm vào ma huyệt của đại hoàng tử, mới khiến hắn không bị vết thương trí mạng nhưng đổ máu quá nhiều mà chết.” Thủ pháp này khá nguy hiểm và tốn thời gian, A Tài cảm thấy rất khó hiểu, “Kỳ thật theo cái chết của đại hoàng tử, chúng ta quên một chuyện rất quan trọng.”

“Chuyện gì?” Cao Vấn nhìn chằm chằm vào A Tài.

“Động cơ. Động cơ giết đại hoàng tử là gì?” A Tài hỏi.

“Có thể vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của Triệu quốc không?” Cao Vấn nghĩ tới xung đột trực tiếp nhất.

“Nếu là vì ngôi vị hoàng đế, giết Thái tử càng trực tiếp.”

“Có lẽ là giết chết đại hoàng tử giá họa cho Thái tử, chẳng phải một hòn đá trúng hai con chim.” Nhị hoàng tử là người như vậy, tin rằng hắn có thể làm.

“Cũng có khả năng, nhưng trước mắt không có bất kì chứng cứ nào hướng vào Thái tử, huống chi hắn có hai người làm chứng.” A Tài gật đầu.

“Còn có một điểm, Đại hoàng tử của Triệu quốc chết ở Thiên triều, sẽ càng khiến quan hệ giữa hai nước căng thẳng, tình hình như vậy, xác thực rất có lợi với các nước phương bắc.” Cao Vấn nói đến cái lợi và hại.

“Nếu là gian tế địch quốc vì phá hư quan hệ giữa hai nước mà giết hại Đại hoàng tử, cần gì phiền toái như vậy, trực tiếp một kiếm phong hầu không phải càng đơn giản.” A Tài nói nhận định của mình, “Để ý đến động cơ giết người mơ hồ này, ngay cả phương hướng tìm hung thủ cũng không có.”

“Hiện tại có.” Cao Vấn nhướng một bên mày.

“Ân?” A Tài nhìn Cao Vấn, chờ đợi câu trả lời của hắn.

“Chẳng phải ngươi vừa tìm ra một điểm, hung thủ là người biết châm cứu.” Cao Vấn cười nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương