Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác
Chương 17: Làm kẻ trộm coi chừng hỏng

Cơm tối xong, người Cao gia và A Tài tụ lại một chỗ, “Ngày mai Thôi đại nhân muốn thẩm tra xử lí án kiện này.” Cao phụ nói.

“A? Cha, sao lại nhanh như vậy?” Cao Hành hỏi.

Mấy người đều nhìn về Cao phụ, Cao phụ thở dài, “Án kiện lần này bên trên rất xem trọng, áp lực của đại nhân cũng rất lớn, Từ Hữu Đức dù sao cũng là một cái mạng, nhân chứng đặc biệt, việc cân nhắc hình phạt cũng khiến đại nhân lo lắng.”

“Nhưng căn cứ theo suy đoán thì Thổ Đậu của chúng ta không phải là hung thủ a, chỉ cần cho ta thêm một ít thời gian, chúng ta…..” Cao Hành nóng lòng nói.

“Bao lâu?” Cao phụ hỏi.

“…. Cái này…” Cao Hành không cách nào hứa hẹn thời gian, kéo kéo A Tài, bảo hắn hỗ trợ mình.

“Làm gì?” A Tài hỏi.

“Ngươi nói một câu đi.” Trước kia hắn rất quan tâm chuyện của Thổ Đậu, sao đến thời khắc mấu chốt lại giả ngu.

“A.” A Tài nói.

“A? A cái gì chứ?” Cao Hành nói thầm, đây là muốn giết chết hắn.

“A Hành, chuyện này đại nhân đã quyết định.” Cao Vấn thấy A Tài không có gì muốn nói, hẳn là cũng không còn cách nào.

“Vâng.” Cao Hành đợi cha cùng đại ca đi xa, “Sao ngươi không khuyên cha ta?”

“Án tử sớm muộn gì cũng thẩm án.”

“Ít nhất chúng ta phải kéo dài thời gian, đợi tìm được chứng cứ chứng minh Thổ Đậu không phải hung thủ.” Ngày mai thẩm án, Thổ Đậu sẽ không tránh khỏi hình phạt, Cao Hành nghĩ thầm.

“Nếu như không có cách nào giúp Thổ Đậu, sao ta có thể đồng ý thẩm án.” Có đôi khi thoạt nhìn rất thông minh, sao lúc này lại ngu ngốc như vậy, A Tài khó hiểu.

“Ngươi có chủ ý? Vậy ngươi không nói sớm, làm hại ta lo lắng muốn chết.” Cao Hành nén giận nói.“Vậy ngươi biết rõ hung thủ là ai sao?”

“Thiên cơ bất khả lộ, ngày mai ngươi sẽ biết.” Thấy A Tài thừa nước đục thả câu, hắn thật muốn bóp cổ người này đến khi khai ra.

Hôm sau tất cả mọi người dậy thật sớm, Thôi đại nhân đối với án tử khó khăn này một đêm không ngủ ngon, hai mắt gấu mèo ngồi trên công đường, Cao Hành biết A Tài có cách, nhưng vẫn lo lắng mà khó ngủ.

“Oa, sao ngươi cũng như vậy? Đại nhân lo lắng xử án không tốt, ngủ không ngon thì thôi, sao mắt ngươi cũng biến đen như thế?” Thấy Cao Hành, A Tài lại càng hoảng sợ. Đen, quá đen, không phải đen bình thường a.

“Ai bảo ngày hôm qua ngươi không nói với ta, hại ta suy nghĩ một đêm cũng không ra ngươi sẽ rửa sạch tội danh cho Thổ Đậu như thế nào.” Thấy vẻ mặt giễu cợt của A Tài, Cao Hành liếc hắn.

“Nếu ta nói có cách, đương nhiên thật sự có cách, làm sao ta có thể nói giỡn loại chuyện này.” A Tài nói.

“Tốt nhất là ngươi thật sự có cách.” Cao Hành nói.

“Ba”, Thôi đại nhân rất uy nghiêm vỗ mộc phách, “Đối với vụ án Từ chưởng quỹ của Nhất Phẩm Lâu bị giết, hiện tại thẩm tra xử lí một lần nữa.”

Thổ Đậu quỳ dưới công đường, Từ phu nhân ngồi một bên, nha hoàn Đào Hoa và Chung quản sự đứng bên cạnh hầu hạ.

“Về vụ án tất cả mọi người rất minh bạch, như vậy, Thổ Đậu, đối với án mưu sát Từ Hữu Đức, ngươi có nhận tội?” Thôi đại nhân hỏi.

Thổ Đậu nhìn A Tài, dựa theo lời dạy của hắn, Thổ Đậu kiên định nói, “Đại nhân, ta, ta oan uổng.”

Lúc này một trận xôn xao, lần trước thẩm án đã chứng thật Thổ Đậu giết người, sao giờ lại là oan uổng?

“A? Căn cứ lần trước ca ca và tẩu tử ngươi nói, ngày ấy ngươi toàn thân đầy máu cầm đao ra khỏi phòng Từ Hữu Đức, cái này là giả?”

“Không, là, là thật.”

“Nếu là sự thật, vì sao ngươi nói mình oan uổng?”

“Đại nhân,” Cao Hành ôm quyền đi về phía trước một bước.

“Có chuyện nói thẳng.” Thôi đại nhân chấp thuận.

“Đại nhân, căn cứ lời khai lúc trước, lúc ấy Thổ Đậu ăn cơm xong liền mê man, chờ hắn…tỉnh lại thì phát hiện trong tay mình nắm đao, và Từ Hữu Đức đã chết. Cho nên chúng ta hoài nghi có người hạ dược Thổ Đậu, sau đó sát hại người, cố ý vu oan hãm hại Thổ Đậu.”

“A? Có chứng cớ gì? Như vậy hung thủ chính thức là ai?” Thôi đại nhân hỏi.

“Tất cả mọi người đều nhìn ra, Thổ Đậu nhỏ yếu như vậy sao có thể khống chế người lớn gấp hai lần mình.” Cao Hành nói.

“Có lý.” Thôi đại nhân gật đầu.

“Cũng có thể Thổ Đậu một đao sát hại tướng công nhà ta, cho nên khiến tướng công nhà ta không có sức phản kháng.” Từ phu nhân đột nhiên nói.

“Điều đó không có khả năng.” A Tài nói.

“Sao lại không có khả năng?” Từ phu nhân hỏi lại.

“Vết thương được tạo thành trước hay sau khi chết đều có thể phân biệt được. Trước khi chết vết thương tạo thành là màu đỏ, sau khi chết tạo thành màu đen, cái này có thể thấy rõ ràng trên thi thể, những vết thương kia là trước khi chết tạo thành, tướng công của ngươi không phải là đầu gỗ, nhiều đao như vậy mà không phản kháng.”

“Hừ, trừ hắn ra, còn ai có thể là hung thủ?” Từ phu nhân cười lạnh.

“Trừ hắn ra, cũng có thể là Từ phu nhân ngươi.” A Tài nói.

“Ha hả, nực cười, chẳng lẽ ta mưu hại tướng công của mình?” Từ phu nhân trả lời một cách mỉa mai.

“Kỳ thật lúc bắt đầu ta cho rằng hung thủ là Chung quản sự. Hôm qua ta còn cố ý mang Thổ Đậu đến Nhất Phẩm Lâu ăn cơm, thấy những mỹ thực kia, Thổ Đậu chỉ cảm thấy chán ghét, hóa ra trước kia Từ Hữu Đức cho nó ăn những món ăn này, cho nên ta nghĩ, như vậy ai có thể hạ dược trong thức ăn của Từ Hữu Đức và Thổ Đậu, không thể nghi ngờ là Chung quản sự rất thuận tiện, thế nhưng khi Chung quản sự thấy Thổ Đậu lại không phản ứng chút nào, cái này nói rõ Chung quản sự không biết Thổ Đậu, dù sao khi đó mọi người đều biết Thổ Đậu chính là hung thủ, một nghi phạm bị nhốt trong đại lao làm sao có thể xuất hiện tại tửu lâu. Cho nên người vu oan giá họa cho Thổ Đậu không phải là Chung quản sự.” A Tài vừa nói vừa đi đến. Cuối cùng đứng hơi lệch so với vị trí của Từ phu nhân. “Sau đó ta nghĩ tới phu nhân.”

Từ phu nhân nhìn thẳng phía trước, căn bản không nhìn A Tài. “Thật là vớ vẩn, tại sao ta phải giết tướng công của ta?”

“Trước tiên ta kể một chuyện cũ, có vị tiểu thư và quản sự trong nhà yêu thương nhau, nhưng cha của tiểu thư không đồng ý chuyện của hai người, liền đem vị tiểu thư này gả cho một người làm ăn, giúp đỡ hắn mở một tửu lâu lớn nhất kinh thành, dưới áp lực và sự uy hiếp của phụ thân, vị tiểu thư này không thể không từ bỏ tình cảm của mình với quản sự kia, nàng quyết định cùng tướng công hảo hảo sống bên nhau, hai bên tương hỗ, cùng cả đời. Nhưng hai người không yêu, tính cách cũng bất hòa, vì vậy mỗi ngày hai người đều cãi nhau, có một ngày vị lão gia kia nói cho phu nhân, hắn coi trọng thiếp thân nha hoàn của nàng, muốn thu làm thiếp, phu nhân rất tức giận, hai người cãi nhau một hồi, sau đó vị lão gia kia rất thông minh, vì trấn an phu nhân của hắn, liền đem nha hoàn bán cho một tiểu nhị, lúc này hai người mới hòa hảo. Trên thực tế vị chưởng quỹ này muốn đem nha hoàn nuôi bên ngoài. Nhưng tiểu nhị đâu chịu làm loại chuyện này, vì vậy vị lão gia đó liền bắt đệ đệ của tiểu nhị uy hiếp, không lâu sau, lão gia này lại coi trọng đệ đệ của người ta, cũng bức tới quan hệ bất chính. Nhưng giấy không gói được lửa, vấn đề này bị vị phu nhân này phát hiện, vị phu nhân này có thể nói là giận dữ, lửa giận đốt hết tất cả lý trí, nghĩ thầm: Ta từ bỏ tình cảm lúc trước, lấy hắn, hắn đầu tiên là muốn nạp thiếp, bây giờ lại còn cùng một chỗ với nam tử. Đột nhiên cảm giác những hy sinh của mình đều không đáng, phi thường không cam lòng. Vì vậy liền sắp đặt mưu kế vu oan giá họa. Ngày nào đó, vị phu nhân này giả vờ ở trong nhà đánh đàn, sau đó bảo thiếp thân nha hoàn giả mạo mình, mà nàng thì cải trang, đi vào trong tiệm của vị lão gia kia, bởi vì nàng chưa bao giờ đến, cho nên hầu hết tiểu nhị trong tiệm không nhận ra nàng. Vì vậy nàng thừa dịp người không chú ý, hạ dược vào trong thức ăn của vị lão gia kia, khiến lão gia kia và đệ đệ của tiểu nhị hôn mê. Đợi hai người kia hoàn toàn bất tỉnh, liền vào phòng vị lão gia kia, đánh gãy chân tay hắn, sau đó dùng đao chém giải hận. Rồi đem hung khí giết người để vào tay nam hài đang mê man, cuối cùng nàng bỏ trốn trở lại phủ giả vờ tiếp tục đánh đàn. Rồi sau đó nam hài tỉnh lại, phát hiện đao trong tay, cùng vị lão gia đã chết, bảy hồn dọa mất sáu phách, liền chạy ra bên ngoài, lúc này vừa vặn thấy ca ca và tẩu tử của mình, bọn họ thấy chưởng qũy như vậy cũng tưởng lầm là đệ đệ mình giết người, sau đó ca ca bảo tẩu tử mang đệ đệ đi trước, chính mình phóng hỏa.” Nói xong, A Tài nuốt nước miếng, hảo khát. “Phu nhân, ta nói có đúng không?”

“Ha ha…. Rất đặc sắc, ngươi nói là ta làm, chứng cứ?” Từ phu nhân rất khinh thường liếc nhìn A Tài.

“Phu nhân, chém nhiều như vậy trên thân có không ít máu a, chắc hẳn ngươi mang theo y phục đến hiện trường, giết người sau đó thay y phục dính máu, thay một thân sạch sẽ mới rời đi, đúng không? Nhưng y phục dính máu kia ngươi xử lý như thế nào?”

Trong lòng Từ phu nhân cả kinh, nhưng mặt không đổi sắc nói. “Có chứng cứ thì lấy ra? Nói nhảm như vậy làm gì.” Từ phu nhân tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất, ta xem ngươi có thể lấy ra cái gì.

“Nếu như y phục dính máu bị người khác phát hiện, mọi người sẽ biết rõ hung thủ là ngươi, cho nên sau khi trở về khẳng định ngươi tìm cơ hội nhanh chóng xử lý bộ y phục, tỷ như vứt bỏ?” A Tài nhìn trứ Từ phu nhân, còn cố tình kéo dài bốn chữ cuối cùng.

“Hừ.” Từ phu nhân trào phúng cười lạnh một tiếng.

“Đương nhiên không có khả năng.” A Tài căn cứ vào phản ứng của Từ phu nhân, nhanh chóng thay đổi, “Vứt bỏ bị người khác nhặt được thì làm sao. Bảo đảm nhất, đương nhiên là… Thiêu hủy.”

Lúc này Từ phu nhân cứng đờ.

“Nhưng Từ phu nhân, lúc đốt đi, ngươi và Tiểu Đào có xử lý sạch sẽ không?” A Tài nghiêng người tới gần Từ phu nhân hỏi, hắn cảm giác được rõ ràng hô hấp của đối phương bắt đầu dồn dập.

“Đại nhân, thỉnh xem.” Nói xong, A Tài lấy một bao bố từ trong lòng ra.

Cao Hành nhận lấy, giao cho Thôi đại nhân.

Thôi đại nhân mở ra, sắc mặt cả kinh, “Đây là?”

“Không sai, đây là y phục chưa đốt hết của Từ phu nhân mà ta phát hiện được.” A Tài khom người nói.

“Ba”, chỉ thấy Từ phu nhân tát Tiểu Đào một cái, “Có chút chuyện nhỏ ngươi cũng làm không xong, còn nói với ta đã xử lý tốt, không để ta phải lo lắng, thật sự là không có ai đáng tin cậy.”

Tiểu Đào bụm mặt, mắt hiện lệ quang, đứng sững tại chỗ.

Lời này vừa nói ra, người ở đây xôn xao lần nữa.

“Phu nhân?” Chung quản sự vẻ mặt không thể tin nhìn Từ phu nhân, đây là người nhu thuận động lòng người trong trí nhớ của hắn sao?

Từ phu nhân chậm rãi đứng người lên, “Không sai, người là ta giết. Suy đoán của ngỗ tác đại nhân cũng không sai là mấy.”

“Phu nhân….” Tiểu Đào hô to nhưng không thể ngăn cản Từ phu nhân thẳng thắn. “Phu nhân, y phục nhiễm máu của người, Tiểu Đào đốt sạch sẽ, ngay cả tro cũng ném xuống sông…” Tiểu Đào kêu gào.

“Cái gì?” Từ phu nhân lảo đảo. “…. …. Trong bao bố là….?” Ngón tay xoắn lấy nhau hỏi đại nhân trên công đường.

“Thật xấu hổ, đó là vớ của bỉ nhân.” A Tài quay sang, thật có lỗi nói.

“Ngươi…. Ngươi lừa ta?” Từ phu nhân không thể tin được.

A Tài vô tội gật đầu.

Vẻ mặt Từ phu nhân đầy phẫn hận, trừng mắt nhìn A Tài. Tiểu Đào khóc, ngã xuống một bên, Chung quản sự vẻ mặt mờ mịt. Thôi đại nhân thỏa mãn gật đầu, vài vị Cao gia chỉ có thể trợn tròn mắt sợ hãi nhìn A Tài.

Cuối cùng án tử kết thúc nhờ một màn hí kịch.

————————————–

Sau đó, “Làm sao ngươi biết nàng là hung thủ” Cao Vấn nói.

“Ngay từ đầu, lúc nhận thi thể, nàng chỉ bằng một bàn tính kết luận đó là tướng công nàng, khẳng định có vấn đề. Người nọ hoàn toàn thay đổi, thân nhân bằng hữu luôn ôm hi vọng, hi vọng sẽ có may mắn. Biểu hiện của nàng như vậy không hợp lẽ thường.”

Cao Vấn gật đầu, điểm ấy hắn đã từng nghĩ tới, thật là khả nghi.

“Vậy ngươi làm sao biết nàng sẽ thiêu hủy y phục?” Cao Vấn hỏi.

“Xử lý y phục dính máu không phải vứt bỏ thì là thiêu hủy, ta nói vứt bỏ, nàng cười nhạo nhìn ta, nói rõ ý nghĩ của nàng là ta không biết cái gì cả, cho nên ta đương nhiên nói là thiêu hủy.”

Cao Hành kính nể nhẹ gật đầu, cái này phải quan sát cẩn thận cỡ nào mới có thể phán đoán a.

“Vậy ngươi làm sao biết nàng sẽ đem y phục dính máu cho Tiểu Đào xử lý?” Cao phụ nói.

“Ta không biết, ta chỉ là nói nàng và Tiểu Đào xử lý, không chỉ rõ là ai làm. Nhưng nàng làm việc trái lương tâm như vậy, nhất định sẽ lo lắng mình có sơ hở không. Như vậy lúc ngươi đoán đúng một số chuyện, trong lòng nàng đã sinh ra hoài nghi, có phải là ta đã biết tất cả, trong lòng nàng sẽ sinh ra cảm giác không xác định.”

Ba người nghe xong, gật đầu tán thán: Hắn có thể cẩn thận phóng đoán lòng người như thế.

“Vậy sao ngươi biết Tiểu Đào không đem chuyện xử lý như thế nào nói cho Từ phu nhân biết?” Cao Hành lại hỏi.

“Ta không biết a, trùng hợp mà thôi.” A Tài gãi gãi đầu nói. “Nhưng thật đúng là may mắn vì nàng không nói cho Từ phu nhân.”

Nhìn vẻ mắt cảm thấy đầy may mắn của A Tài, trán ba người đầy hắc tuyến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương