Chỉ vì một cú điện thoại của Tô Vị Nhiên, Phương Quân Dục từ ngàn dặm xa xôi ngồi máy bay mười tiếng đồng hồ chạy đến chỉ để bồi Tô Vị Nhiên tản bộ. Đương nhiên cuộc tản bộ này cũng chỉ kéo dài hai tiếng đồng hồ.

Nguyên một tuần kế, mỗi ngày Tô Vị Nhiên đều lôi kéo Phương Quân Dục ra ngoài tản bộ. Cũng trong khoảng thời gian ấy, gia tộc Tây Tư Lâm rời vào trong cục diện hỗn loạn xưa nay chưa từng xảy ra. Evan bị gia tộc Tây Tư Lâm hất cẳng, vì lẩn tránh truy sắt khắp nơi mà hắn trốn khỏi Hanover, đến nay cũng chưa thấy tung tích. Gia tộc Tây Tư Lâm rơi vào thế “rắn mất đầu”, nhà không chủ, bị các thế lực khắp nơi dòm ngó chăm bẵm. Thế nhưng những người trong gia tộc vì trải qua nhiều trận chém giết đỏ mắt mà sức cùng lực kiệt, khong còn hơi đâu mà bận tâm đến chuyện này.

Những gia tộc khác còn chưa kịp ra tay, đối thủ cũ của gia tộc Tây Tư Lâm mafia giáo phụ Johnson đã nhanh tay chớp nhoáng, lây thế “sét đánh không kịp bưng tai” mà chiếm đoạt “năm bè bảy mảng” của gia tộc Tây Tư Lâm, đồng thời loại bỏ đi những suy tính của các gia tộc khác.

Mãi đến khi màn kịch tranh đoạt gia tộc Tây Tư Lâm của Johnson viên mãn, cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ nội tình trong đó.

“Chúc mừng.” Mấy ngày nay tâm tình Tô Vị Nhiên tương đối tốt. Vì vậy hiếm khi cậu chủ động gọi điện thoại cho Joe.

“Nếu như em có thể sử dụng chút hành động thực tế để chúc mừng, tôi nhất định sẽ còn cao hứng hơn nữa, bảo bối à.”

Joe bên đầu khác điện thoại thắm thiết nói.

“Anh nói quá hàm súc. Anh biết đó, năng lực phân tích của tôi luôn không tốt mà.” Tô Vị Nhiên uể oải nói.

“Nếu em đem SUK đưa cho tôi, tôi mới cảm thấy chiến dịch lần này của mình là giành được thắng lợi.”

Tô Vị Nhiên thở dài một hơi, “Tôi đã đem SUK giao cho Berton rồi, ông ấy chuẩn bị rất nhanh. Nếu như tôi tuẫn tình đem nó giao lại cho anh như anh muốn, Berton sẽ rất thương tâm. Tuy rằng giao tình hai ta không tệ, nhưng cũng không thể tổn thương đến trái tim thủ hạ của tôi chứ. Anh nói có đúng không?” Trên đời này cũng chỉ có Tô Vị Nhiên mới mặt không đỏ, tim không đập mà trắng trợn nói ra lời vô liêm sỉ như vậy. Tô Vị Nhiên không cần đoán cũng biết tâm tình cùng với vẻ mặt Joe lúc này. Cho nên tâm trạng cậu bây giờ khá vui sướng.

Quả thật trong lòng Joe đè nén đến mức nội thương không chỗ phát tiết. Bề ngoài, hắn thắng rất triệt để —

Triệt để tiêu diệt đối thủ cũ nhiều năm, chiếm đoạt gia tộc Tây Tư Lâm, thế lực ngày càng được củng cố.

Thế nhưng hắn căn bản chỉ thắng ở bề ngoài, chỗ tốt cũng có, nhưng cùng với dự tính quả thực là cách xa vạn dặm, còn có thêm một đống hỗn loạn lớn nữa. Hắn rất muốn toàn bộ phần bị Elvis lấy đi. Nhưng Elvis lại rất thông minh, tuy cậu ta lấy đi phần tinh hoa nhất, nhưng chi nhánh lưu lại cho hắn cũng rất mê người. Đặc biệt là mấy tuyến đường thủy trọng yếu cùng với đường dây tiêu thụ vũ khí, những cái này Joe không nỡ từ bỏ. Vì vậy hắn cũng chỉ có thể ra tay chống đỡ đống hỗn loạn này thay người ta. Cũng không có ai biết được Tô gia có nhúng tay vào chuyện này.

Càng làm cho hắn bực mình hơn nữa là tình địch số một của hắn, Phương Quân Dục! Rõ ràng đem Tô Vị Nhiên kéo vào chuyện này không chỉ có mỗi hắn! Có thể làm cho Alen vững tin đối với chuyện hắn với Elvis, đồng thời thúc đẩy Alen phá hoại kế hoạch ám sát Tô Lê, để cho Alen – người không hề có thế lực nào ở Trung Quốc thuận lợi mang Tô Lê đi, ngoài Phương Quân Dục thì còn ai nữa! Kết quả tên khốn kiếp Phương Quân Dục này còn nhiều lần nhân cơ hội cùng Elvis hôn hít tình cảm! E rằng khổ nhục kế còn thành công hơn cả hắn! Trước cảm tình còn đang dần giảm đi thì nay lại tăng trở lại! Elvis lại ở cùng với hắn! Không phải chỉ là thân thể bị bắn vài lỗ thôi sao? Hắn cũng có thể đỡ đạn vậy. Chẳng qua là do không có cơ hội thôi.

Tuy mục đích của hai người bọn họ không giống nhau, thế nhưng hành sự cũng chẳng thua kém đối phương. Tại sao có thể đối xử khác biệt đến vậy?

Lần bực mình này của Joe không ai có thể thấu hiểu. Người khác còn đến chúc mừng hắn, nào có hay trong lòng hắn đang đau khổ chừng nào…

“Nếu như không nhường lại SUK cũng không sao.” Joe đau thương, “Chúng ta lên giường, tâm tình tôi sẽ ngay lập tức tốt hơn.”

Tô Vị Nhiên nghe được lời Joe nói thì cười khẽ, sau đó giọng nói mềm mại vang lên: “Joe thân ái, hình như tôi không có nghĩa vụ phải làm cho tâm tình anh thoải mái…”

Joe: “…”

“Còn có –” Tô Vị Nhiên ung dung nói tiếp, “Trong đầu anh ngoại trừ chuyện lên giường thì không thể trang trí thêm cái gì hữu dụng nữa sao? Tôi phát hiện anh thật sự càng ngày càng thái hóa nha. Nhân loại tiến hóa thành hai chân, đầu óc tiến bộ. Còn anh lại thoái hóa thành ba chân, chân giữa còn cực kỳ phát triển.”

Joe: “…” Joe hít sâu một hơi, hắn cảm thấy hắn cần phải giữ bình tĩnh.

“Bảo bối, nam nhân cũng rất để ý đến sự phát triển của người huynh đệ bên dưới.”

Tô Vị Nhiên khẽ “ừ” biểu thị sự tán thành, sau đó mỉm cười: “Anh có biết vì sao tôi khen cái này của anh không? Bởi vì anh ngoại trừ mã ngoài, tựa hồ không còn gì đáng để tôi ca ngợi. Vì vậy cho dù anh có ngắn, nhỏ, không duy trì được lâu so với người khác thì tôi vẫn sẽ ca ngợi anh.”

“Vậy thì cảm ơn em — cảm ơn.” Joe nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không cần khách khí, tôi luôn luôn không keo kiệt trong chuyện khích lệ người khác.” Tô Vị Nhiên nói đến thuận miệng.

Nếu như nghe cậu khích lệ như thế, phỏng chừng nam nhân bình thường đã bị “khen ngợi” này bức đến liệt dương, Joe nhủ trong lòng.

“Còn về SUK –” Tô Vị Nhiên “tốt bụng” bổ sung, “Sau khi Berton tiếp nhận, thời gian giao thiệp giữa các người sẽ rất nhiều, cho dù không có được, nhưng cũng có thể ngày ngày ngắm nó, thậm chí có thể đến tham quan. Vì vậy không cần đau thương như thế. Anh đau lòng, tôi cũng sẽ đau lòng.”

Joe nghe xong cơ hồ tức đến muốn phun máu ra. Tô Vị Nhiên quả thật bồi thêm một nhát đao tốt. Vốn dĩ tâm Joe đã âm ĩ, lúc này có lẽ là xuất huyết rồi.

“Bảo bối, tôi còn chút chuyện phải xử lý, chúng ta lần sau nói tiếp.” Joe cáo từ.

“Anh không muốn nói chuyện với tôi?” Tô Vị Nhiên tổn thương, “Anh không phải nói yêu tôi nhất sao, làm sao bây giờ ngay cả điện thoại cũng không nguyện nghe. Lẽ nào anh có tân hoan khác? Thật khiến người ta đau lòng.”

“Bảo bối, tôi tất nhiên yêu em nhất.” Joe vội vàng thể hiện lòng thành, “Chỉ là gần đây vì sự tình gia tộc Tây Tư Lâm mà khá bận thôi.”

“Ồ — ” Tô Vị Nhiên nâng cao ngữ điệu, tự tiếu phi tiếu nói, “Vậy chúc anh sớm được rảnh rỗi. Nếu anh bận đến vậy, tôi sẽ lo đến mất ăn mất ngủ.” Nói xong liền cúp điện thoại.

“Tâm tình rất tốt?” Phương Quân Dục ngồi bên cạnh cậu, khóe miệng chứa nét cười ôn nhu hỏi.

Tô Vị Nhiên gật gật đầu, “Mới vừa cùng Joe nói chuyện.”

Nghe được câu trả lời của Joe, Phương Quân Dục lập tức liền lập tức liền có thể đoán được Tô Vị Nhiên có khi đã làm cho Joe tức đến không chỗ phát tiết. Nhưng Phương Quân Dục không có chút đồng cảm nào, đồng cảm với tình địch là tàn nhẫn với bản thân. Anh ôm Tô Vị Nhiên, nhẹ nhàng ấn lên trán cậu một nụ hôn. Trả lại Phương Quân Dục là cú đấm không báo trước. Đương nhiên Tô Vị Nhiên cũng coi như có quan tâm, không có trực tiếp đánh lên mắt, mà đánh vào bụng Phương Quân Dục. Đây đã xem như là phương thức quan tâm chăm sóc của Tô Vị Nhiên, chí ít nghênh tiếp anh không phải là một viên đạn. Phương Quân Dục cảm thấy đau đớn của lần trúng đạn trước đáng giá. Tuy rằng đoạn hồi ức bị thương phải nằm viện St Mary kia quả là khiến người ta giày vò dằn vặt, thế nhưng anh vẫn cảm thấy rất xứng đáng.

Nếu như Tô Vị Nhiên biết suy nghĩ trong lòng Phương Quân Dục lúc này, hẳn sẽ lần thứ hai cho anh nếm trải lần nữa khoảng thời gian vui sướng lẫn đau đớn kia…

Tô Vị Nhiên uể oải dựa vào sofa, sau đó lười biếng mở miệng hỏi: “Tô Sùng Hoa ở nơi nào?”

“Ở phòng thẩm vấn của Phương gia.”

Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Nói không rõ ràng.” Như Tô gia Phương gia cũng là loại thế gia tồn tại trăm năm, phòng thẩm vấn tư mật đều phân ra từng cấp bậc khác biệt, địa phương phân bố cũng khác nhau, trên mặt đất cũng có mà trên lòng đất cũng có. Vì lẽ đó cho dù có muốn cướp người cũng không tìm được địa điểm chính xác để mà cướp.

“Dưới lòng đất.” Phương Quân Dục nói.

“Anh giấu đủ sâu.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói. Phòng thẩm vấn dưới lòng đất bình thường đều giam những người trọng yếu, vị trí phi thường bảo mật, nếu như không có người đặc trách dẫn đi thì cho dù có là người trong tộc cũng sẽ mò không ra.

“Bởi vì em rất quan trọng.” Phương Quân Dục hòa nhã nói. Nụ cười anh ôn nhu, giữa hai lông mày mang nét nho nhã, cử chỉ trong lúc lơ đãng mang theo vẻ tao nhã cùng khiêm tốn, cả người toát ra vẻ ôn nhu như ngọc.

Tô Vị Nhiên tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Phương Quân Dục, “Người nào không biết còn tưởng anh dốc lòng vì tôi đấy. Nếu như tôi cái gì cũng không biết, có lẽ sẽ cảm động đến mức lập tức bò lên giường anh, hiến thân vì anh. Nhưng trên thực tế, anh vẫn luôn ngăn cản chuyện của tôi. Nếu không phải vì anh, Tô Sùng Hoa và Tô Lê đã sớm đi thăm hỏi Thượng Đế rồi, làm sao còn nảy sinh ra nhiều tình tiết như vậy nữa?”

Phương Quân Dục cười: “Anh xin lỗi. Thế nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Bởi vì anh không muốn mất đi em nhất, bởi vì — anh yêu em.”

Tô Vị Nhiên kẹp cổ Phương Quân Dục, đối mắt cực kỳ xinh đẹp đối diện với đôi mắt màu đen của Phương Quân Dục, sau đó môi khẽ liếm tai Phương Quân Dục: “Anh xem, anh nói làm tôi cảm động quá.” Sau đó cắn vào vành tai anh, “Tôi cảm động đến mức — hận không thể lại tặng anh một viên đạn.” Nói xong buông Phương Quân Dục ra, cài lại áo sơ mi của mình. Tô Vị Nhiên quả thật bị Phương Quân Dục làm cho tức đến phát điên, mỗi lần đều là anh ta có lý. Bất kỳ loại lý do vô liêm sỉ nào thoát ra từ miệng Phương Quân Dục, đều tựa như đấy là chuyện đương nhiên. Nếu như không phải Phương Quân Dục cản trở, cậu đã sớm làm thịt Tô Sùng Hoa, làm gì còn rắc rối đến giờ này. Hiện tại cậu còn phải nhờ Phương Quân Dục để tìm ra Tô Sùng Hoa, ngẫm lại liền không thể nào nhẫn nhịn nổi.

Tô Vị Nhiên thấp giọng cười: “Anh yêu tôi?”

“Anh dùng mạng sống của mình ra để thề.” Phương Quân Dục ôn nhu nhìn Tô Vị Nhiên, ánh mắt chăm chú mà thâm tình.

“Nếu như anh để tôi ở trên anh, tôi sẽ tin anh.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.

Phương Quân Dục cười đến nhẹ nhàng, âm thanh trầm thấp ôn nhu, mang theo sức hấp dẫn trí mạng: “Không cần hoài nghi tình cảm anh dành cho em. Anh yêu em, bản thân anh rất rõ. Còn ở trên giường, anh tôn trọng mong muốn của em…”

Mí mắt Tô Vị Nhiên giật một cái. Cậu liếc nhìn Phương Quân Dục, anh ta cười vừa tao nhã vừa quân tử. Lấy hiểu hiểu của Tô Vị Nhiên đối với Phương Quân Dục, chỉ khi nào anh ta nắm chắc phần thắng, thì mới cười khiêm tốn như vậy. Lại nhớ đến lần lên giường kia, quả thật rất “tôn trọng” mong muốn của cậu…. Ngón tay Tô Vị Nhiên chậm rãi nắm chặt lại.

Phía trên bàn có đặt ly rượu đỏ, Tô Vị Nhiên cầm lên đổ bớt hết nửa ly. Cậu khẽ cười, rồi lấy hai viên thuốc ra, thả vào trong ly. Cậu nhẹ nhàng lắc lắc ly, nhìn thuốc dần tan ra.

70.

Edit: Đậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương