“Nếu như là anh bồi tôi, cho dù có là chết không chỗ chôn, tôi vẫn rất hạnh phúc vui mừng.”

Vốn ban đầu vì Simon qua đời mà gia tộc Tây Tư Lâm đã rung chuyển, nay Alen – người thừa kế danh chính ngôn thuận lại tiếp nối gặp chuyện càng làm cho mọi chuyện thêm hỗn loạn. Gia tộc Tây Tư Lâm như rắn mất đầu, thế lực khắp nơi nổi dậy, quang minh chính đại tranh cướp vị trí chủ nhân này. Cuối cùng, chiếc ghế chủ nhân của gia tộc Tây Tư Lâm do Evan – cậu ba của gia tộc dùng một cuộc đàn áp đẫm máu chiếm được, trong khoảng thời gian này số người bỏ mạng nhiều vô số. Gia tộc Tây Từ Lâm từ một gia tộc với gia thế cường thịnh trải qua cuộc tranh đấu này mà thanh thế giảm xuống thấy rõ.

Các thế lực khắp nơi đều đang dòm ngó đến sự kiện này của gia tộc Tây Tư Lâm. Cuối cùng, bọn họ lựa chọn không động thủ. Dù sao thì “bách túc chi trùng, tử nhi bất cương”(), gia tộc Tây Tư Lâm tồn tại đã trăm năm, dù có bị tổn thương bởi trận tranh đấu này, nhưng với thực lực đó, bọn họ cũng không phải là đèn cạn dầu. Dù cho có thể chiếm đoạt được gia tộc, cũng sẽ tạo ra làn sóng phản đối, chỉ sợ đến lúc nào đó, tự làm tổn thương bản thân mình. Thế giới ngầm luôn tàn khốc như vậy, một khi gặp phải chuyện gì, trong nháy mắt các thế lực ngoại địch sẽ nhìn chằm chằm, phân chia sạch sẽ không chừa bất kì thứ gì lại. Vì vậy, đi chiếm đoạt thế gia tồn tại trăm năm có danh tiếng như này, cái được không bù nổi cái mất.

() Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương: Côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn có khả năng giãy dụa.

Cùng với Evan ngồi lên chiếc ghế chủ nhân của gia tộc Tây Tư Lâm, thế lực trong tay Tô Lê ngày càng lớn mạnh. Ngay lúc này, Tô Vị Nhiên ở Paris cũng đang trải một chuyện rất “thú vị”. Tô Vị Nhiên cũng không để ý đến, mà Berton lại bị loại tập kích liên hoàn không ngừng nghỉ này làm cho mệt bở hơi tai, ngay cả thở cũng không kịp thở.

Trong khoảng thời gian này, Berton đã trải nghiệm được tác phong tàn nhẫn không chừa đối phương lối thoát của Tô Lê. Chỉ có thể do người khác không nghĩ đến, chứ không có chuyện Tô Lê không thực hiện tập kích nổi. Trên đường phố Paris lâu lâu xuất hiện không ít các loại bom vô danh tập kích, làm cho rất nhiều người đi đường bị liên lụy, thậm chí còn có thể bị mất mạng.

Thế nhưng bất luận cảnh sát điều tra thế nào, đều chỉ tra ra được những kẻ đánh bom ấy chỉ là do bị người ép buộc, phải đi đến vị trí đã được chỉ định. Mà những quả “thịt bom” này đều có người đứng sau theo dõi, bọn đó lợi dụng người thân của nạn nhân để uy hiếp, đồng thời theo dõi hành tung cùng thiết bị liên lạc của nạn nhân, để cho nạn nhân không thể cầu cứu được ai. Mà những quả “thịt bom” kia sau khi nổ banh xác, người thân của họ cũng sẽ bị giết người diệt khẩu. Tất cả chứng cứ đều bị dọn dẹp sạch sẽ, các nhân chứng sống cũng đều bị diệt khẩu. Toàn bộ manh mối đều bị cắt đứt, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, thế nhưng người ta chỉ có thể trơ mắt nhìn. Cảnh sát không biết làm sao chỉ có thể thông báo treo giải thưởng khổng lồ cho ai có được manh mối, nhưng cũng không thu hoạch được gì. Người dân Paris hoảng sợ tột độ. Tập kích cứ thế tiếp diễn….

Tô Vị Nhiên mở notebook, nhận được video của Tô Nguyên. Trên màn hình, khuôn mặt Tô Nguyên vẫn lạnh lẽo vô cảm, da dẻ trơn nhẵn mịn màng đến mức lỗ chân lông cũng không nhìn thấy được.

“Da thật đẹp.” Gần đây tâm tình Tô Vị Nhiên không tệ, cho nên hiếm khi khen Tô Nguyên một câu.

Đối với lời khen này, Tô Nguyên nhếch nhếch miệng: “Tôi biết.”

“Cũng có thể là do nhìn qua màn hình.” Tô Vị Nhiên cười nói, “Camera đương nhiên không thể so với mắt thật nhìn, cậu nói có phải không?”

Quả nhiên Tô Nguyên rất quyết đoán tắt camera, chỉ để lại âm thanh. Giọng nói cậu ta vẫn như thế không lên xuống: “Tôi có thể đi nói cho Phương Quân Dục biết, cậu đối với vết thương của Phương Quân Dục lúc nằm viện rất để ý tới. Bắt tôi năm ngày liền đều phải thâm nhập vào hệ thống bệnh viện để lấy tư liệu liên quan đến thương thế của anh ta.”.

Tô Vi Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón tay từng chút một nắm chặt lại: “Bảo bối à, cậu có tin nếu cậu đem tin này truyền ra ngoài, thì qua ngày sau mặt cậu sẽ mọc đầy mụn không.”

Máy tính đối diện im lặng.

Tô Nguyên dĩ nhiên sẽ không muốn đi khiêu chiến đến điểm mấu chốt của Tô Vị Nhiên, bởi vì Tô Vị Nhiên tuyệt đối là loại người nói được thì làm được.

“Mấy ngày trước tôi bảo cậu tra tin có tra được chưa?” Tô Vị Nhiên thu hồi nụ cười trên mặt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Chỉ cần vật đấy để trên internet, bất kể có được mã hóa thế nào, đối mặt với cao thủ, đều sẽ bại lộ. Tô Vị Nhiên không hề muốn gặp phải tình huống như thế.

“Không tra được.” Tô Nguyên nói. Một tuần trước, Tô Vị Nhiên bảo cậu tìm một video, mà sau khi cậu nghe được nội dung video thì trong nháy mắt chấn kinh một lúc. Thế nhưng lúc sau cậu lại bình tĩnh như thường, dù sao chuyện như vậy, trên đời này trong danh gia vọng tộc nào chẳng có, thậm chí chuyện dơ bẩn hơn so với chuyện này cũng không thiếu.

“Xem ra vẫn phải thông qua anh ta à.” Tô Vị Nhiên có chút yên lòng, lại có chút không cam tâm. Yên lòng vì nếu video trong tay Tô Sùng Hoa không có lưu giữ trên mạng, thì sẽ không có chuyện bị những cao thủ khác tìm ra được mà phơi bày. Tuy rằng cậu cắm ghét Tô Sùng Hoa, nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện kinh tởm của gia tộc, nếu truyền ra ngoài, sẽ mất mặt Tô gia. Cũng sẽ làm cho các hào môn đối địch khác cười nhạo vào mặt.

Thế nhưng, nghĩ đến chuyện muốn lấy được cái video này, cậu nhất định phải thông qua Phương Quân Dục mới đến được chỗ giam Tô Sùng Hoa, thì cậu có chút không cam lòng. Tô Vị Nhiên cảm thấy cậu quả thật quá nhân từ, lúc Phương Quân Dục nằm viện cậu nên trực tiếp thiến anh ta đi cho rồi! Cậu tính toán đến vậy, mà chỉ tặng anh ta có một viên kẹo đồng, thật sự anh ta quá hời! Nếu không phải Phương Quân Dục phải sớm trở về nước để giải quyết chuyện của Phương gia, phỏng chừng giờ khắc này Tô Vị Nhiên sẽ trực tiếp mời anh ta đến hưởng thụ gột rửa bom “thịt người” của Tô Lê một phen.

“Cái gì?” Tô Nguyên cũng không có nghe được mấy lời lầm bầm của Tô Vị Nhiên nên hỏi lại.

“Không có gì.” Tô Vị Nhiên đáp.

“Còn có chuyện gì không?”

“Tạm thời không có.” Tô Vị Nhiên nói xong liền nhấn nút tắt.

Đóng nắp notebook lại, Tô Vị Nhiên chậm rãi nhắm hai mắt. Tựa hồ thời gian cậu chờ đợi ở Paris không còn nhiều nữa, cũng đã đến lúc phải thả lưới rồi.

Tô Lê —

Quả thật vẫn còn chút không nỡ diệt đi món đồ chơi thú vị này. Khóe miệng Tô Vị Nhiên nhếch thành một độ cong lạnh lẽo, nhưng dù sao cũng phải nên chấm dứt thôi.

Cậu chứng kiến quá trình Tô Lê từ từ từng bước từng bước một lột xác thành dáng vẻ như hiện tại. Lúc trước Tô Lê giấu mình quá sâu, cho nên mặc dù cậu biết tính cách của Tô Lê, nhưng không biết rõ mục đích của cậu ta. Kiếp trước, hết thảy tâm tư của cậu đều đặt trên người Phương Quân Dục, vì vậy cũng không hề để ý đến cảm tình của người khác, cho dù có biết cũng không ngó mắt tới.

Tô Vị Nhiên thấp giọng cười: Lẽ nào đây chính là báo ứng? Vì kiếp trước, Phương Quân Dục cũng vô tâm như thế mà không ngó ngàng đến cậu.

Khi đó cậu đem hết tình cảm trao cho Phương Quân Dục. Đối với đơn phương của Tô Lê, cậu căn bản không để tâm.

Có đôi lúc, cái con người ta không hiểu rõ nhất, chính là lòng người.

Vì vậy, thời điểm cậu nhìn thấy Tô Lê dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn anh trai mình, thì liền cho rằng người Tô Lê yêu chính là Tô Sùng Hoa.

Sau khi sống lại, cậu tận lực dời tâm tư bản thân khỏi người Phương Quân Dục, lúc ấy mới bắt đầu nghiêm túc quan sát đến chuyện thế giới xung quanh mình.

Tình yêu của Tô Lê — cũng không phải là lý do để Tô Vị Nhiên tha thứ cho ý định ám sát cậu. Yêu, chỉ là vấn đề cá nhân của Tô Lê. Tô Lê vẫn phải vì hành động hắn làm mà đền mạng. Tô Vị Nhiên là kiểu người có thù tất báo, huống chi là mối thù sát thân.

“Berton, thu lưới.” Tô Vị Nhiên bấm điện thoại, lạnh lùng nói.

Khói đen vần vũ quanh bầu trời Paris còn chưa dứt, một trận bắn súng lại tiếp diễn. Luôn có người vô tội đi qua trúng đạn hoặc bị thương hoặc tử mạng. Người dân Paris bàng hoàng. Tới khi cảnh sát đến, song phương giao chiến đã tản đi từ lâu, chỉ để lại tàn cục hỗn độn cho cảnh sát dọn dẹp.

Tàn độc.

Tại nghĩa trang vắng lặng thê lương, trên mặt đất tràn đầy cỏ cây xơ xác tiêu điều. Gió lạnh thổi qua từng kẽ cây trụi lủi khiến cho cành cây khẽ đung đưa. Có một người lẳng lặng ngồi trên ghế dài, ánh mắt hướng về phía bia mộ chỉnh tề phía xa.

Âm thanh của bước chân người vang lên đánh tan sự im lặng chết chóc này. Người này đi đến chiếc ghế, ngồi cạnh người lúc nãy.

Tâm mắt Tô Lê từ trên bia mộ thu hồi lại, nhìn về phía Tô Vị Nhiên bên cạnh, mỉm cười nói: “Rốt cục chúng ta cũng gặp lại nhau.”

Giọng Tô Vị Nhiên trầm thấp mềm mỏng: “Mới chỉ nửa tháng thôi mà, lẽ nào cậu nhớ tôi đến vậy?”

“Tôi mỗi đêm đều mơ thấy anh, anh nói thử xem tôi có nhớ anh hay không?” Tô Lê khẽ cười nói.

Tô Vị Nhiên ôn nhu nói: “Cho nên giờ không phải tôi đến để gặp cậu sao?” Ngữ điệu thâm tình đến mức làm người ta muốn đắm chìm trong đấy.

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Lê nhìn lỹ Tô Vị Nhiên, khóe môi hơi nhếch lên: “Bắt tôi phải đến chỗ như này, mới chịu gặp tôi. Anh thật không có mỹ cảm gì cả.”

Nơi nghĩa địa lạnh lẽo thê lương cô độc, đối với khuôn mặt Tô Vị Nhiên càng thêm đẹp đẽ, mắt phượng hơi ngước lên, môi ẩn chứa tia cười: “Đây là tôi vì cậu mà chọn lựa ra chỗ để cậu có thể yên giấc, cậu xem thử bản thân có thích hay không?”

Tô Lê thấp giọng cười: “Nếu như là anh bồi tôi, cho dù có là chết không chỗ chôn, tôi vẫn rất hạnh phúc vui mừng.”

Tô Vị Nhiên cười nhẹ mà lại đa tình, ngón tay thon dài nắm cằm Tô Lê, con ngươi sẫm màu lạnh lẽo như băng càng thêm mê người: “Tôi cũng muốn cùng cậu, nhưng Quân Dục nhà tôi sẽ mất hứng mất. Mà anh ấy mất hứng, tôi sẽ đau lòng.” Nụ cười của cậu trầm thấp mà lưu luyến, “Cậu biết rõ mà, tôi yêu anh ấy nhất.”

Tay Tô Lê cầm chặt tay Tô Vị Nhiên, sau đó khẽ hôn lên đầu ngón tay ban nãy nắm cằm hắn của Tô Vị Nhiên, nở nụ cười diễm lệ, “Đừng có mỗi lần gặp mặt đều nhắc đến cái tên mất hứng này.”

Tô Vị Nhiên rút tay ra, ung dung lấy khăn tay ra lau kĩ từng ngón tay: “Thế nhưng mỗi lần nhắc đến cái tên này, tôi đều rất hưng phấn.” Cậu chậm rãi đến bên tai Tô Lê thổi khí, “Chính là cái loại cảm giác khiến người ta hưng phấn đến không kiểm soát được.”

Nụ cười Tô Lê dần biến mất, đôi mắt sâu kín mang theo vẻ điên cuồng. Hắn đứng lên, cởi áo Tô Vị Nhiên, một tay vòng lấy vòng eo gầy của Tô Vị Nhiên, sau đó điên cuồng hôn lên cổ cậu, rồi thuận thế lướt xuống phía dưới, hôn lên ***g ngực Tô Vị Nhiên, tiếp theo ngậm lên điểm nhô ra trước ngực cậu, đầu lưỡi bao phủ lên liếm láp gặm hút. Tay kia của hắn bắt đầu xoa xuống eo Tô Vị Nhiên, lần mò xuống hạ thể cậu.

Tô Vị Nhiên trầm thấp bật cười, sau đó đẩy Tô Lê ra. Nhưng Tô Lê lại cắn chặt vào người Tô Vị Nhiên, không muốn buông ra. Tiếng trật khớp xướng vang lên, Tô Vị Nhiên mỉm cười, đẩy cằm Tô Lê. Sau khi cài lại cúc áo sơmi, mới làm cho Tô Lê an vị lại chỗ ngồi.

“Thực sự là vật nhỏ không biết nghe lời.” Tô Vị Nhiên cười nói, “Ngay cả Phương Quân Dục còn chưa dám làm như vậy.”

Sự đau đớn của trật khớp cùng với tình trạng nhức nhối khi bẻ lại khớp tựa hồ không có quan hệ tới Tô Lê. Hắn nhẹ nhàng liếm môi, vừa khao khát vừa thỏa mãn: “Tôi muốn làm như vậy rất lâu rồi.”

“Sau đấy thì sao?” Tô Vị Nhiên hỏi.

“Chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau, anh thấy thế nào?” Mắt Tô Lê chăm chú nhìn khuôn mặt Tô Vị Nhiên, khóe miệng hơi cong lên.

67.

Tác phẩm: Khi Nữ Vương Thụ Gặp Phúc Hắc Công.

Tác giả: Thanh Vụ Liễm Nguyệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương