Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc
-
Chương 49
c cúi của ngày còn 22 c
——-
Edit: Chuông cỏ
Beta: Trangki
” Choang ”
Ly rượu đập mạnh vào tường, rượu đỏ văng tung toé tạo thành một đóa hoa diễm lệ. Tô Lê dựa vào sô pha, móng tay trượt qua bề mặt đầy vân tinh mịn của chiếc bật lửa Cartire, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng. Đầu ngón tay khẽ động, châm lên một điếu thuốc, theo tiếng vang đóng lại của chiếc bật lửa, ánh mắt Tô Lê cũng dần dần khép lại. Khói thuốc mờ ảo lượn lờ làm khuôn mặt Tô Lê trở nên mơ hồ.
Hắn những tưởng Tô Vị Nhiên nói hẹn hò với Phương Quân Dục bất quá chỉ là thuận miệng tìm lý do thoát khỏi hắn, lại không ngờ Tô Vị Nhiên thật đúng đã nói là làm. Rõ ràng bên người Phương Quân Dục đã có một Phong Viễn, lấy tính cách dứt khoát của Tô Vị Nhiên thì không phải xử lý Phong Viễn sẽ chính là rời xa Phương Quân Dục. Quả thật, Tô Vị Nhiên đã rời khỏi A thành, nhưng vẫn không cự tuyệt Phương Quân Dục tiếp cận. Tình cảm, thật có thể thay đổi tính cách một người sao?
Tô Lê chậm rãi mở mắt, sâu trong đôi mắt đen như bóng đêm mang theo huyết sắc mờ nhạt. Nếu Tô Vị Nhiên thật sự trở nên do dự thiếu quyết đoán như vậy, thì không bằng vĩnh viễn sống trong kí ức của hắn. Hắn sẽ không để thứ linh hồn tầm thường đó chiếm giữ thân thể Tô Vị Nhiên.
Phương Quân Dục ngồi đối diện Tô Vị Nhiên, rõ ràng người ở ngay trước mắt, thế nhưng hắn lại cảm thấy Tô Vị Nhiên vốn cách hắn rất xa.
Tô Vị Nhiên ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Phương Quân Dục, hắn mỉm cười: “Sao thế, thức ăn không hợp khẩu vị Phương tổng sao?”
Phương Quân Dục nhẹ nhàng lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải.”
“Hửm.” Tô Vị Nhiên không mấy để ý lên tiếng.
“Anh chỉ đang nghĩ, khi nào thì chúng ta mới có thể đơn thuần cùng nhau ăn một bữa cơm.” Phương Quân Dục nói.
Tô Vị Nhiên buông dao nĩa, hàng mi khẽ giương lên, giọng nói mỉa mai hoà cùng vẻ nghi hoặc trong đáy mắt: “Đã nhiều năm như vậy, cũng nên chán rồi.”
Phương Quân Dục cười nhạt, không đáp. Tô Vị Nhiên tự rót mình rót nửa ly rượu, khẽ lắc, nhưng không định uống. Không biết bắt đầu từ lúc nào, giữa hai người trừ bỏ trầm mặc vẫn chỉ là trầm mặc.
“Là diễn cho Tô Lê xem à?” Sau một lúc lâu, Phương Quân Dục chậm rãi mở miệng.
Khóe miệng Tô Vị Nhiên cong cong, ôn nhu nói: “Phương Quân Dục, anh vẫn thông minh như vậy.”
Phương Quân Dục lắc đầu: “Nhưng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn em cách anh càng lúc càng xa.”
Tô Vị Nhiên nghiêng đầu, ý cười không nhiễm tới đáy mắt: “Tôi chưa bao giờ tiến vào thế giới của anh thì nói cái gì mà xa?”
“Không thể đến một lần nữa sao?” Thanh âm của Phương Quân Dục có chút khàn khàn.
Tô Vị Nhiên áp ngón trỏ lên môi Phương Quân Dục, mỉm cười: “Bị loại chính là bị loại, không ai có thể phá hỏng quy tắc này.” Nói xong cũng thu ngón tay về, cầm lấy khăn trên bàn chậm rãi lau.
Ánh mắt Phương Quân Dục tối xuống, không mở miệng.
“Thời gian cũng không còn nhiều, cuộc hẹn của chúng ta nên kết thúc thôi, anh thấy thế nào?” Tô Vị Nhiên đứng lên. Không đợi Phương Quân Dục trả lời, Tô Vị Nhiên đã trực tiếp rời đi.
“Tô Lê đi lúc nào?” Tô Vị Nhiên ngồi trên ghế lái, dựa vào lưng ghế nói vào điện thoại.
“Sau khi ngài tới khách sạn.” Bên kia điện thoại đáp.
“Hắn đi đâu?” Tô Vị Nhiên hỏi.
“Lam Minh sơn trang.”
Lam Minh sơn trang là khu biệt thự ngoại ô, Tô Lê có một bất động sản riêng ở đó.
“Đã biết.” Tô Vị Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.
Ngón tay Tô Vị Nhiên khẽ cong, nhịp nhàng gõ từng cái lên tay lái.
“Tô Lê à ” Thanh âm của Tô Vị Nhiên như đang thở dài nhưng cũng như không, đáy mắt mang theo lạnh lùng và mỉa mai.
Quả bom hẹn giờ Tô Lê này hiện đã không còn giá trị lợi dụng, nên lập tức xử lý. Nếu không hắn sẽ là một trở ngại lớn trong quá trình đối phó Tô Sùng Hoa. Hắn rất hiểu tính cách của Tô Lê giả dối hay thay đổi, tàn nhẫn lãnh khốc, là một tồn tại rất nguy hiểm.
Tô Vị Nhiên gọi một cú điện toại, thanh âm trầm thấp mang theo lãnh ý khó nói thành lời: “Xử lý Tô Lê. Đêm nay. Tốc chiến tốc thắng.”
“Rõ.”
Tô Vị Nhiên cúp điện thoại,khẽ cười một tiếng, sau đó lái xe khỏi bãi đỗ.
“Sao cậu lại tới đây?” Tô Nguyên tay gõ bàn phím, đầu không thèm quay lại. Có thể bước vào căn nhà này trừ hắn ra thì chỉ có Tô Vị Nhiên. Huống hồ hắn đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đáng đánh của y chình ình ngay trước camera theo dõi vừa nãy rồi.
“Bởi vì tôi nhớ cậu.” Tô Vị Nhiên nhu tình đáp như thể đang nói chuyện gì đó rất cảm động. Chỉ tiếc đối mắt với sinh vật có hệ miễn dịch tuyệt đối như Tô Nguyên, thì dù Tô Vị Nhiên có lột sạch quần áo ra câu dẫn hắn hắn cũng tuyệt đối không lộ ra nửa phần biểu tình, trừ phi Tô Vị Nhiên biến thành mụn trên mặt hắn.
“Tôi sẽ không chứa chấp cậu.” Tô Nguyên tiếp tục gõ bàn phím, vẫn trưng ra bản mặt tú lơ khơ.
Tô Vị Nhiên cười khẽ một tiếng: “Nếu cậu lau đống phân tảo xanh trên mặt đi thì có lẽ tôi sẽ còn nhớ cậu hơn.”
“Tôi tình nguyện lưu lại phân tảo xanh, cũng không muốn lưu cậu.” Tô Nguyên mặt không đổi sắc nói.
Khóe miệng Tô Vị Nhiên co giật: “Thật làm người ta thương tâm mà.”
“Khỏi giả mù sa mưa.” Thanh âm của Tô Nguyên vĩnh viễn cũng không có cái gọi là cao thấp như người thường.
Tô Vị Nhiên tự rót cho mình một chén trà, đầu ngón tay lướt qua quai sứ: “Tô Lê…. ”
Ngón tay đang gõ bàn phím của Tô Nguyên khi Tô Vị Nhiên nhắc đến Tô Lê thoáng khựng lại, sau đó lại gõ tiếp.
“Cậu rốt cục cũng quyết định động thủ.” Tô Nguyên thản nhiên mở miệng nói.
Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Chẳng lẽ cậu không kinh ngạc sao, thật làm tôi không có cảm giác thành tựu gì cả.”
“Hắn là một tai hoạ ngầm.” Tô Nguyên nói.
Tô Vị Nhiên cười nói: “Lúc trước cậu cũng từng nói rồi.”
“Khi nào.”
“Đêm nay.”
Tô Nguyên dừng tay: “Nhanh như vậy?”
“Nhanh?” Tô Vị Nhiên tựa tiếu phi tiếu hỏi ngược lại.
“Dù sao cũng không quan hệ tới tôi.” Tô Nguyên nói.
“Cậu thật là lạnh lùng, tốt xấu gì hắn và cậu cũng coi như đã quen biết nhiều năm a.” Tô Vị Nhiên uống một ngụm trà, ngữ điệu lười biếng.
“Nếu tôi lạnh lùng, vậy cậu chẳng phải là lãnh huyết.” Tô Nguyên hời hợt bình phẩm.
“Tim tôi đang rỉ máu đó chứ, chỉ tiếc cậu không nhìn được.” Tô Vị Nhiên nói.
“Nếu cậu không cười đến đáng khinh như vậy có lẽ tôi sẽ tin cậu.”
Tô Vị Nhiên: “…”
Bóng đêm lẳng lặng buông xuống
Tô Vị Nhiên đứng trước cửa sổ sát đất lớn, trước cảnh tượng ồn ào vội vã bên ngoài, hắn khẽ nhíu mày. Đúng lúc đó, di động của hắn vang lên. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua dãy số, phát hiện là một dãy số lạ.
Tô Vị Nhiên nhận nghe điện thoại: “Alô.”
“Elvis, tôi là Alen.” Bên kia điện thoại vang lên tiếng Pháp, cũng ngay từ câu đầu đã tự giới thiệu.
“Nghe không hiểu.” Tô Vị Nhiên dùng tiếng Trung trả lời, ngữ khí lười biếng mang theo một tia nguy hiểm không đổi. Trên thế giới này người tên A1en rất nhiều, nhưng biết tên tiếng Anh của hắn, hơn nữa còn có thể biết số điện thoại của hắn sợ rằng không nhiều lắm.
A1en.
Tô Vị Nhiên rũ mắt. Chẳng lẽ là……….
“Tôi biết cậu hiểu tôi đang nói gì.” Giọng nói đầu kia trầm thấp mà tao nhã.
“Alen của gia tộc Tây Tư Lâm?” Tô Vị Nhiên cười nói.
“Không hổ là người Johnson nhìn trúng, nhanh như vậy đã có thể phản ứng lại.”
“Có chuyện gì?” Tô Vị Nhiên chậm rãi mở miệng nói.
“Người của cậu, tôi mang đi.” Nói xong, người bên kia liền cúp máy. Tô Vị Nhiên nghe âm báo mất tín hiệu từ trong điện thoại truyền đến, ánh mắt lạnh lẽo.
Tô Vị Nhiên lái xe đến Lam Minh sơn trang, tới biệt thự Tô Lê, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, trên mặt đất la liệt ba cỗ thi thể, là người hắn phái đi.
“Thiếu gia.” Một thanh âm suy yếu từ trên cầu thang truyền đến. Tô Vị Nhiên theo tiếng nhìn qua: “Sao lại thế này?”
“Vốn đã sắp đắc thủ, nhưng vào phút chót, một người ngoại quốc tóc vàng xuất hiện cướp Tô Lê đi.”
“Tình hình Tô Lê thế nào?” Tô Vị Nhiên nói.
“Bị trọng thương.”
Gió đêm theo cửa sổ tràn vào, bức màn nhuốm máu bị thổi bay phất phới. Tô Vị Nhiên đi đến phía trước cửa sổ: “A1en sao?” Ánh trăng chiếu lên mặt hắn, lưu lại một vệt tối nhỏ.
Sau khi trọng sinh, hướng đi của Tô Lê hắn nắm rõ nhất thanh nhị sở. A1en và Tô Lê chưa từng có liên hệ trực tiếp, hơn nữa sau khi hắn cướp Tô Lê người đầu tiên hắn gọi chính là y, trong lời nói chỉ nhắc đến y và Joe. Cho nên A1en cứu Tô Lê là vì hắn.
Không nghĩ tới giữa đường lại lòi ra một tên Trình Giảo Kim, phá hỏng kế hoạch của hắn.
” Gia tộc Tây Tư Lâm thật sao?” Khóe miệng Tô Vị Nhiên giương lên một nụ cười lạnh lùng.
Nếu Tô Lê đã trọng thương, vậy trong thời gian ngắn hắn cũng không tạo nổi sóng gió gì, cho dù hắn muốn hợp tác cùng gia tộc Tây Tư Lâm cũng phải xem hắn có giá trị lợi dụng không đã. Tô Lê bị thương nặng, hắn chỉ có thể trước dưỡng tốt rồi mới tái hành động.
Xem ra hắn phải nhanh xử lí Tô Sùng Hoa trước rồi mới có thể rảnh tay tiếp tục giải quyết Tô Lê. Nếu gia tộc Tây Tư Lâm muốn chen một chân, hắn cũng sẽ không để ý có thêm một gia tộc muốn chôn cùng.
” Alô.” Tô Vị Nhiên gọi điện thoại.
“Bảo bối, em rốt cục cũng nhớ tới tôi.” Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm tao nhã, nhưng ngữ điệu lại có chút vô lại.
“Joe, một tiếng bảo bối này của anh đã làm con mồi của tôi chạy mất rồi đó.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.
“Sao lại vậy?” Thanh âm của Joe trở nên nghiêm túc.
“A1en vì anh mà cướp đi người tôi muốn giết.” Tô Vị Nhiên lời ít mà ý nhiều nói. Đều là người thông minh, nguyên nhân trong đó dĩ nhiên có thể ngầm hiểu nhất thanh nhị sở.
“Là ai, tôi giúp em giết hắn.” Joe nói.
“A1en muốn giấu người, chỉ sợ anh cũng không giết được.” Tô Vị Nhiên mỉm cười. Gia tộc Tây Tư Lâm và gia tộc của Joe thế lực nganh nhau, hai đại gia tộc người này không thể làm gì người kia. Nếu Tô Lê trong tay Alen, chỉ sợ Joe cũng vô pháp xuống tay.
Bên kia điện thoại trầm mặc.
“Trong khoảng thời gian này anh chỉ cần gây phiền phức cho gia tộc Tây Tư Lâm là được rồi, đừng cho bọn họ có cơ hội đưa kẻ kia đến Châu Âu.” Tô Vị Nhiên nói.
“Được.” Joe nói.
Tô Vị Nhiên cúp điện thoại, xoay người rời khỏi biệt thự của Tô Lê.
“Nhanh chóng tiến hành kế hoạch.” Sau khi Tô Vị Nhiên gửi dòng tin này đi, sắc mặt âm u mới dần hạ xuống. Tề Thiên Tuấn cũng nên trở lại…
Huyết án trong Lam Minh sơn trang dưới sự che dấu cố ý vô thanh vô tức hạ màn, ngay cả một gợn sóng cũng không xuất hiện. Ngay cả Tô gia cũng không được vài người biết tin này, mà Tô Lê vốn chỉ theo Tô Vị Nhiên, luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nên sự biến mất của hắn cũng không quá nhiều người chú ý. Dù sao ngay cả ông chủ Tô Vị Nhiên của hắn cũng không có phản ứng gì. Nên người Tô gia cũng chỉ cho là Tô Lê bị Tô Vị Nhiên phái ra ngoài.
Một tháng sau, Tô Sùng Hoa dưới sự trợ giúp của trợ lý mới cũng đã hoàn thành xong một phần kế hoạch thoạt nhìn vô cùng hoàn mỹ, cho dù ban giám đốc có muốn làm khó cũng không tìm được lý do. Vậy nên, Quan Triệu tách ra, lại trở về trong tay Tô Sùng Hoa. Tuy rằng không tính là hoàn toàn, trên danh nghĩa Quan Triệu vẫn là một phần của Tô thị.
———-
Tk: Các chế chú ý nhé, đến cao trào của truyện rồi á:3
Cc: và “cao trào” ở đây có nghĩa là CHỮ VÀ CHỮ. Tin em đi, em vừa chia chương hết truyện và đã coi lướt qua. Và em muốn … hét lên ĐẬU XANH!!!!!!!!
——-
Edit: Chuông cỏ
Beta: Trangki
” Choang ”
Ly rượu đập mạnh vào tường, rượu đỏ văng tung toé tạo thành một đóa hoa diễm lệ. Tô Lê dựa vào sô pha, móng tay trượt qua bề mặt đầy vân tinh mịn của chiếc bật lửa Cartire, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng. Đầu ngón tay khẽ động, châm lên một điếu thuốc, theo tiếng vang đóng lại của chiếc bật lửa, ánh mắt Tô Lê cũng dần dần khép lại. Khói thuốc mờ ảo lượn lờ làm khuôn mặt Tô Lê trở nên mơ hồ.
Hắn những tưởng Tô Vị Nhiên nói hẹn hò với Phương Quân Dục bất quá chỉ là thuận miệng tìm lý do thoát khỏi hắn, lại không ngờ Tô Vị Nhiên thật đúng đã nói là làm. Rõ ràng bên người Phương Quân Dục đã có một Phong Viễn, lấy tính cách dứt khoát của Tô Vị Nhiên thì không phải xử lý Phong Viễn sẽ chính là rời xa Phương Quân Dục. Quả thật, Tô Vị Nhiên đã rời khỏi A thành, nhưng vẫn không cự tuyệt Phương Quân Dục tiếp cận. Tình cảm, thật có thể thay đổi tính cách một người sao?
Tô Lê chậm rãi mở mắt, sâu trong đôi mắt đen như bóng đêm mang theo huyết sắc mờ nhạt. Nếu Tô Vị Nhiên thật sự trở nên do dự thiếu quyết đoán như vậy, thì không bằng vĩnh viễn sống trong kí ức của hắn. Hắn sẽ không để thứ linh hồn tầm thường đó chiếm giữ thân thể Tô Vị Nhiên.
Phương Quân Dục ngồi đối diện Tô Vị Nhiên, rõ ràng người ở ngay trước mắt, thế nhưng hắn lại cảm thấy Tô Vị Nhiên vốn cách hắn rất xa.
Tô Vị Nhiên ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Phương Quân Dục, hắn mỉm cười: “Sao thế, thức ăn không hợp khẩu vị Phương tổng sao?”
Phương Quân Dục nhẹ nhàng lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải.”
“Hửm.” Tô Vị Nhiên không mấy để ý lên tiếng.
“Anh chỉ đang nghĩ, khi nào thì chúng ta mới có thể đơn thuần cùng nhau ăn một bữa cơm.” Phương Quân Dục nói.
Tô Vị Nhiên buông dao nĩa, hàng mi khẽ giương lên, giọng nói mỉa mai hoà cùng vẻ nghi hoặc trong đáy mắt: “Đã nhiều năm như vậy, cũng nên chán rồi.”
Phương Quân Dục cười nhạt, không đáp. Tô Vị Nhiên tự rót mình rót nửa ly rượu, khẽ lắc, nhưng không định uống. Không biết bắt đầu từ lúc nào, giữa hai người trừ bỏ trầm mặc vẫn chỉ là trầm mặc.
“Là diễn cho Tô Lê xem à?” Sau một lúc lâu, Phương Quân Dục chậm rãi mở miệng.
Khóe miệng Tô Vị Nhiên cong cong, ôn nhu nói: “Phương Quân Dục, anh vẫn thông minh như vậy.”
Phương Quân Dục lắc đầu: “Nhưng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn em cách anh càng lúc càng xa.”
Tô Vị Nhiên nghiêng đầu, ý cười không nhiễm tới đáy mắt: “Tôi chưa bao giờ tiến vào thế giới của anh thì nói cái gì mà xa?”
“Không thể đến một lần nữa sao?” Thanh âm của Phương Quân Dục có chút khàn khàn.
Tô Vị Nhiên áp ngón trỏ lên môi Phương Quân Dục, mỉm cười: “Bị loại chính là bị loại, không ai có thể phá hỏng quy tắc này.” Nói xong cũng thu ngón tay về, cầm lấy khăn trên bàn chậm rãi lau.
Ánh mắt Phương Quân Dục tối xuống, không mở miệng.
“Thời gian cũng không còn nhiều, cuộc hẹn của chúng ta nên kết thúc thôi, anh thấy thế nào?” Tô Vị Nhiên đứng lên. Không đợi Phương Quân Dục trả lời, Tô Vị Nhiên đã trực tiếp rời đi.
“Tô Lê đi lúc nào?” Tô Vị Nhiên ngồi trên ghế lái, dựa vào lưng ghế nói vào điện thoại.
“Sau khi ngài tới khách sạn.” Bên kia điện thoại đáp.
“Hắn đi đâu?” Tô Vị Nhiên hỏi.
“Lam Minh sơn trang.”
Lam Minh sơn trang là khu biệt thự ngoại ô, Tô Lê có một bất động sản riêng ở đó.
“Đã biết.” Tô Vị Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.
Ngón tay Tô Vị Nhiên khẽ cong, nhịp nhàng gõ từng cái lên tay lái.
“Tô Lê à ” Thanh âm của Tô Vị Nhiên như đang thở dài nhưng cũng như không, đáy mắt mang theo lạnh lùng và mỉa mai.
Quả bom hẹn giờ Tô Lê này hiện đã không còn giá trị lợi dụng, nên lập tức xử lý. Nếu không hắn sẽ là một trở ngại lớn trong quá trình đối phó Tô Sùng Hoa. Hắn rất hiểu tính cách của Tô Lê giả dối hay thay đổi, tàn nhẫn lãnh khốc, là một tồn tại rất nguy hiểm.
Tô Vị Nhiên gọi một cú điện toại, thanh âm trầm thấp mang theo lãnh ý khó nói thành lời: “Xử lý Tô Lê. Đêm nay. Tốc chiến tốc thắng.”
“Rõ.”
Tô Vị Nhiên cúp điện thoại,khẽ cười một tiếng, sau đó lái xe khỏi bãi đỗ.
“Sao cậu lại tới đây?” Tô Nguyên tay gõ bàn phím, đầu không thèm quay lại. Có thể bước vào căn nhà này trừ hắn ra thì chỉ có Tô Vị Nhiên. Huống hồ hắn đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đáng đánh của y chình ình ngay trước camera theo dõi vừa nãy rồi.
“Bởi vì tôi nhớ cậu.” Tô Vị Nhiên nhu tình đáp như thể đang nói chuyện gì đó rất cảm động. Chỉ tiếc đối mắt với sinh vật có hệ miễn dịch tuyệt đối như Tô Nguyên, thì dù Tô Vị Nhiên có lột sạch quần áo ra câu dẫn hắn hắn cũng tuyệt đối không lộ ra nửa phần biểu tình, trừ phi Tô Vị Nhiên biến thành mụn trên mặt hắn.
“Tôi sẽ không chứa chấp cậu.” Tô Nguyên tiếp tục gõ bàn phím, vẫn trưng ra bản mặt tú lơ khơ.
Tô Vị Nhiên cười khẽ một tiếng: “Nếu cậu lau đống phân tảo xanh trên mặt đi thì có lẽ tôi sẽ còn nhớ cậu hơn.”
“Tôi tình nguyện lưu lại phân tảo xanh, cũng không muốn lưu cậu.” Tô Nguyên mặt không đổi sắc nói.
Khóe miệng Tô Vị Nhiên co giật: “Thật làm người ta thương tâm mà.”
“Khỏi giả mù sa mưa.” Thanh âm của Tô Nguyên vĩnh viễn cũng không có cái gọi là cao thấp như người thường.
Tô Vị Nhiên tự rót cho mình một chén trà, đầu ngón tay lướt qua quai sứ: “Tô Lê…. ”
Ngón tay đang gõ bàn phím của Tô Nguyên khi Tô Vị Nhiên nhắc đến Tô Lê thoáng khựng lại, sau đó lại gõ tiếp.
“Cậu rốt cục cũng quyết định động thủ.” Tô Nguyên thản nhiên mở miệng nói.
Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Chẳng lẽ cậu không kinh ngạc sao, thật làm tôi không có cảm giác thành tựu gì cả.”
“Hắn là một tai hoạ ngầm.” Tô Nguyên nói.
Tô Vị Nhiên cười nói: “Lúc trước cậu cũng từng nói rồi.”
“Khi nào.”
“Đêm nay.”
Tô Nguyên dừng tay: “Nhanh như vậy?”
“Nhanh?” Tô Vị Nhiên tựa tiếu phi tiếu hỏi ngược lại.
“Dù sao cũng không quan hệ tới tôi.” Tô Nguyên nói.
“Cậu thật là lạnh lùng, tốt xấu gì hắn và cậu cũng coi như đã quen biết nhiều năm a.” Tô Vị Nhiên uống một ngụm trà, ngữ điệu lười biếng.
“Nếu tôi lạnh lùng, vậy cậu chẳng phải là lãnh huyết.” Tô Nguyên hời hợt bình phẩm.
“Tim tôi đang rỉ máu đó chứ, chỉ tiếc cậu không nhìn được.” Tô Vị Nhiên nói.
“Nếu cậu không cười đến đáng khinh như vậy có lẽ tôi sẽ tin cậu.”
Tô Vị Nhiên: “…”
Bóng đêm lẳng lặng buông xuống
Tô Vị Nhiên đứng trước cửa sổ sát đất lớn, trước cảnh tượng ồn ào vội vã bên ngoài, hắn khẽ nhíu mày. Đúng lúc đó, di động của hắn vang lên. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua dãy số, phát hiện là một dãy số lạ.
Tô Vị Nhiên nhận nghe điện thoại: “Alô.”
“Elvis, tôi là Alen.” Bên kia điện thoại vang lên tiếng Pháp, cũng ngay từ câu đầu đã tự giới thiệu.
“Nghe không hiểu.” Tô Vị Nhiên dùng tiếng Trung trả lời, ngữ khí lười biếng mang theo một tia nguy hiểm không đổi. Trên thế giới này người tên A1en rất nhiều, nhưng biết tên tiếng Anh của hắn, hơn nữa còn có thể biết số điện thoại của hắn sợ rằng không nhiều lắm.
A1en.
Tô Vị Nhiên rũ mắt. Chẳng lẽ là……….
“Tôi biết cậu hiểu tôi đang nói gì.” Giọng nói đầu kia trầm thấp mà tao nhã.
“Alen của gia tộc Tây Tư Lâm?” Tô Vị Nhiên cười nói.
“Không hổ là người Johnson nhìn trúng, nhanh như vậy đã có thể phản ứng lại.”
“Có chuyện gì?” Tô Vị Nhiên chậm rãi mở miệng nói.
“Người của cậu, tôi mang đi.” Nói xong, người bên kia liền cúp máy. Tô Vị Nhiên nghe âm báo mất tín hiệu từ trong điện thoại truyền đến, ánh mắt lạnh lẽo.
Tô Vị Nhiên lái xe đến Lam Minh sơn trang, tới biệt thự Tô Lê, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, trên mặt đất la liệt ba cỗ thi thể, là người hắn phái đi.
“Thiếu gia.” Một thanh âm suy yếu từ trên cầu thang truyền đến. Tô Vị Nhiên theo tiếng nhìn qua: “Sao lại thế này?”
“Vốn đã sắp đắc thủ, nhưng vào phút chót, một người ngoại quốc tóc vàng xuất hiện cướp Tô Lê đi.”
“Tình hình Tô Lê thế nào?” Tô Vị Nhiên nói.
“Bị trọng thương.”
Gió đêm theo cửa sổ tràn vào, bức màn nhuốm máu bị thổi bay phất phới. Tô Vị Nhiên đi đến phía trước cửa sổ: “A1en sao?” Ánh trăng chiếu lên mặt hắn, lưu lại một vệt tối nhỏ.
Sau khi trọng sinh, hướng đi của Tô Lê hắn nắm rõ nhất thanh nhị sở. A1en và Tô Lê chưa từng có liên hệ trực tiếp, hơn nữa sau khi hắn cướp Tô Lê người đầu tiên hắn gọi chính là y, trong lời nói chỉ nhắc đến y và Joe. Cho nên A1en cứu Tô Lê là vì hắn.
Không nghĩ tới giữa đường lại lòi ra một tên Trình Giảo Kim, phá hỏng kế hoạch của hắn.
” Gia tộc Tây Tư Lâm thật sao?” Khóe miệng Tô Vị Nhiên giương lên một nụ cười lạnh lùng.
Nếu Tô Lê đã trọng thương, vậy trong thời gian ngắn hắn cũng không tạo nổi sóng gió gì, cho dù hắn muốn hợp tác cùng gia tộc Tây Tư Lâm cũng phải xem hắn có giá trị lợi dụng không đã. Tô Lê bị thương nặng, hắn chỉ có thể trước dưỡng tốt rồi mới tái hành động.
Xem ra hắn phải nhanh xử lí Tô Sùng Hoa trước rồi mới có thể rảnh tay tiếp tục giải quyết Tô Lê. Nếu gia tộc Tây Tư Lâm muốn chen một chân, hắn cũng sẽ không để ý có thêm một gia tộc muốn chôn cùng.
” Alô.” Tô Vị Nhiên gọi điện thoại.
“Bảo bối, em rốt cục cũng nhớ tới tôi.” Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm tao nhã, nhưng ngữ điệu lại có chút vô lại.
“Joe, một tiếng bảo bối này của anh đã làm con mồi của tôi chạy mất rồi đó.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.
“Sao lại vậy?” Thanh âm của Joe trở nên nghiêm túc.
“A1en vì anh mà cướp đi người tôi muốn giết.” Tô Vị Nhiên lời ít mà ý nhiều nói. Đều là người thông minh, nguyên nhân trong đó dĩ nhiên có thể ngầm hiểu nhất thanh nhị sở.
“Là ai, tôi giúp em giết hắn.” Joe nói.
“A1en muốn giấu người, chỉ sợ anh cũng không giết được.” Tô Vị Nhiên mỉm cười. Gia tộc Tây Tư Lâm và gia tộc của Joe thế lực nganh nhau, hai đại gia tộc người này không thể làm gì người kia. Nếu Tô Lê trong tay Alen, chỉ sợ Joe cũng vô pháp xuống tay.
Bên kia điện thoại trầm mặc.
“Trong khoảng thời gian này anh chỉ cần gây phiền phức cho gia tộc Tây Tư Lâm là được rồi, đừng cho bọn họ có cơ hội đưa kẻ kia đến Châu Âu.” Tô Vị Nhiên nói.
“Được.” Joe nói.
Tô Vị Nhiên cúp điện thoại, xoay người rời khỏi biệt thự của Tô Lê.
“Nhanh chóng tiến hành kế hoạch.” Sau khi Tô Vị Nhiên gửi dòng tin này đi, sắc mặt âm u mới dần hạ xuống. Tề Thiên Tuấn cũng nên trở lại…
Huyết án trong Lam Minh sơn trang dưới sự che dấu cố ý vô thanh vô tức hạ màn, ngay cả một gợn sóng cũng không xuất hiện. Ngay cả Tô gia cũng không được vài người biết tin này, mà Tô Lê vốn chỉ theo Tô Vị Nhiên, luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nên sự biến mất của hắn cũng không quá nhiều người chú ý. Dù sao ngay cả ông chủ Tô Vị Nhiên của hắn cũng không có phản ứng gì. Nên người Tô gia cũng chỉ cho là Tô Lê bị Tô Vị Nhiên phái ra ngoài.
Một tháng sau, Tô Sùng Hoa dưới sự trợ giúp của trợ lý mới cũng đã hoàn thành xong một phần kế hoạch thoạt nhìn vô cùng hoàn mỹ, cho dù ban giám đốc có muốn làm khó cũng không tìm được lý do. Vậy nên, Quan Triệu tách ra, lại trở về trong tay Tô Sùng Hoa. Tuy rằng không tính là hoàn toàn, trên danh nghĩa Quan Triệu vẫn là một phần của Tô thị.
———-
Tk: Các chế chú ý nhé, đến cao trào của truyện rồi á:3
Cc: và “cao trào” ở đây có nghĩa là CHỮ VÀ CHỮ. Tin em đi, em vừa chia chương hết truyện và đã coi lướt qua. Và em muốn … hét lên ĐẬU XANH!!!!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook