Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc
-
Chương 45
yo…
———–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Sau nửa tháng im hơi lặng tiếng, Tô Vị Nhiên lại một lần nữa xuất hiện trước mặt đại chúng. Các câu lạc bộ, club bar trước kia Tô Vị Nhiên hay đến may mắn không bị thất sủng, Tô Vị Nhiên vẫn là khách quen của họ. Nhưng tính ra nơi Tô Vị Nhiên thường đến nhất hiện giờ lại là tổng bộ tập đoàn Tô thị, điều này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến rớt kính. Phải biết là trước kia mặc kệ Tô Lại Nam dùng biện pháp gì cũng không thể bắt Tô Vị Nhiên đến Tô thị nửa bước.
Bất quá do ai đó vừa bị thất tình không lâu, hành động đột ngột này của Tô Vị Nhiên được cho ra một giải thích rất hợp lý, đó chính là… hắn chịu kích thích.
Tô Lại Nam thì rất hài lòng với kết quả này, con trai hắn rốt cục cũng có thể bắt đầu như người bình thường rồi. Cho dù Tô Vị Nhiên đến Tô thị cũng chỉ ngồi ngẩn người trong văn phòng cả ngày, văn kiện giao cho hắn cơ hồ đều trả về nguyên xi. Nhưng nếu so với chuyện Tô Vị Nhiên ở A thành dây dưa không rõ với Phương Quân Dục thì vẫn tốt hơn nhiều.
Tô Vị Nhiên đến Tô thị rồi ngồi trong văn phòng cả ngày. Không ai dám tùy tiện bước vào văn phòng của thái tử gia nửa bước, cho nên không ai biết Tô Vị Nhiên ở trong đó làm cái gì.
Bất quá chuyện này trong mắt người khác cũng rất bình thường. Hiện giờ Tô Lại Nam chính trực tráng niên, Tô Vị Nhiên cũng không cần chịu áp lực từ Tô gia. Đến Tô thị đi làm cũng chỉ là nói cho vui, thay vì ngày ngày làm báo cáo, ngồi trong phòng làm việc uống chút trà ăn chút bánh, nhàn nhã vượt qua một ngày sau đó về nhà không phải rất khoẻ sao. Chưa kể biểu hiện hiện giờ của Tô Vị Nhiên đã quá đủ để trên dưới Tô gia cực kì hài lòng. Như thế này so với cảnh hắn ngày ngày ở quán bar lêu lổng cùng đám bạn xấu tốt hơn không ít đâu. Trải qua kinh nghiệm một đường tình cảm điên rồ của Tô Vị Nhiên với Phương Quân Dục, hiện giờ người Tô gia đối với Tô Vị Nhiên cuối cùng cũng trở lại bình thường dù có làm bất cứ chuyện gì cũng đã vô cùng bao dung và vui vẻ.
Cửa phòng Tô Vị Nhiên bị mở ra, Tô Vị Nhiên thuận tay đóng cửa sổ dữ liệu trên màn hình laptop, sau đó nâng mắt nhìn về phía ngoài cửa, khẽ cười nói: “Cha.”
Cả trong công ty, cũng chỉ có Tô Lại Nam mới có thể không gọi một tiếng trực tiếp mở cửa văn phòng Tô Vị Nhiên. Thậm chí ngay cả Tô Sùng Hoa lúc vào cũng phải gõ ba tiếng, được cho phép mới có thể mở cửa.
Tô Lại Nam nhìn lướt qua văn phòng Tô Vị Nhiên. Về tổng thể văn phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, bài trí đơn giản thanh lịch nhưng bất quá Tô Lại Nam biết chi phí trang hoàng căn phòng này so với văn phòng chủ tịch của hắn lại không ít hơn bao nhiêu. Rõ ràng toàn bộ bài trí đều vừa đủ, vừa không có vẻ chật chội cũng vừa không trống trải. Thế nhưng mỗi khi đi vào này gian phòng này, Tô Lại Nam luôn cảm thấy căn phòng này thực vắng vẻ, tựa như thiếu một cái gì đó.
Mãi về sau, Tô Lại Nam mới minh bạch. Sở dĩ căn phòng đầy đủ mọi thứ này làm hắn có loại cảm giác đó, là vì nơi này khuyết thiếu nhân khí. Biết trong văn phòng có người, người này cũng rõ ràng đang ở ngay trươc mắt, nhưng trong lòng lại không cảm giác được sự tồn tại của người này, nên mới có loại lỗi giác kì quái kia. Khi đó, tuy rằng Tô Vị Nhiên đang ngồi phía sau bàn làm việc, nhưng tâm của hắn lại không ở đây, điều này khiến cho bản thân hắn và cả văn phòng có vẻ không hợp. Một người tâm đã bị huỷ, thì sao có được hơi thở như người bình thường?
Tô Lại Nam nhìn Tô Vị Nhiên lười biếng ngồi trên ghế dựa, chỉ có thể đem những cảm xúc kì quái vừa nổi lên thu hết lại. Có lẽ chỉ do hắn không thích thấy Tô Vị Nhiên lười nhác như vậy thôi. Hôm nay hắn đã bảo trợ lý đem văn kiện tới, còn dặn hắn đặt ngay ngắn ở góc trái của bàn làm việc. Có vẻ Tô Vị Nhiên chưa từng đụng tới một tờ văn kiện, trợ lý để thể nào thì vẫn y thế đó, trước mặt Tô Vị Nhiên còn nửa tách cà phê uống dở.
“Đang làm gì đó?” Tô Lại Nam hỏi.
“Xem tin tức.” Tô Vị Nhiên không chút để ý bưng cà phê uống một ngụm.
“Con không thể làm chút chuyện chính sự sao?” Tô Lại Nam nhíu mày.
Tô Vị Nhiên buông tách cà phê, nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cong lên: “Với con xem tin tức chính là chính sự.”
Trải qua vô số việc làm hoang đường của Tô Vị Nhiên, Tô Lại Nam ít nhiều cũng đã luyện được độ bình tĩnh nhất định trước mặt Tô Vị Nhiên: “Con cũng nên học cách xử lý việc trong công ty đi.”
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười: “Con học xong, vậy cha sẽ làm cái gì?”
Trán Tô Lại Nam nổi lên vài sợi gân, hắn nâng tay đè lên huyệt Thái Dương: “Không xử lý chuyện trong công ty, chỉ biết kiếm cớ để lười biếng.”
Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Hoá ra cha cũng biết ạ.”
“Vậy sao còn không học.”
“Không hứng thú.” Tô Vị Nhiên khẽ cười.
Ngón tay Tô Lại Nam siết chặt, nhịn xuống xúc động muốn đánh người. Hiện giờ chỉ cần Tô Vị Nhiên không tiếp tục cùng Phương Quân Dục dây dưa không rõ nữa, hắn đã rất cám ơn trời đất rồi.
“Con cảm thấy tiểu thư Trần gia thế nào?” Tô Lại Nam hỏi.
“Trần gia?” Tô Vị Nhiên giương mắt nhìn Tô Lại Nam: “Cha nói Trần Du Cẩn?” Trần gia chỉ có một đứa con gái, cũng giống Tô Vị Nhiên từ nhỏ đã bị đá đi du học. Nghe nói năm nay mới về nước.
“Ừh.” Tô Lại Nam nói.
“Cha, người sốt ruột muốn bán con đi vậy sao.” Đầu ngón tay Tô Vị Nhiên lướt qua tay cầm tách cà phê, mỉm cười nói.
“Nói chuyện đàng hoàng!” Tô Lại Nam khẽ quát.
“Mặc dù Trần gia cũng có chút quyền thế, nhưng Tô gia cũng không cần để vào trong mắt.” Khóe miệng Tô Vị Nhiên khẽ cong: “Con cũng không cần phải vì thế mà bán thân ha. Bất quá ………. ”
Tô Vị Nhiên nhìn Tô Lại Nam: “Cha, người cũng chưa già đâu, con không để ý có thêm một mẹ kế bằng tuổi.”
Tô Vị Nhiên thành công chọc Tô Lại Nam tức đến xanh mặt.
Đời trước, Tô Vị Nhiên và Trần Du Cẩn cũng không quá quen, vả lại Trần Du Cẩn đã có bạn trai. Đó là một bạn học của nàng khi ở Anh quốc.
“Con không muốn đi như vậy chẳng lẽ vì còn chưa bỏ xuống được chuyện Phương Quân Dục?” Tô Lại Nam bị Tô Vị Nhiên làm tức đến choáng váng, nói chuyện cũng bắt đầu lộn xộn: “Người ta đã cùng tình nhân đi tiêu dao từ lâu rồi, dù con có muốn làm gì cũng vô dụng!”
Ánh mắt Tô Vị Nhiên tối sầm xuống, khoé môi hơi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.
Nhìn thấy phản ứng của Tô Vị Nhiên, Tô Lại Nam liền cho là mình đã chạm đến chỗ đau của Tô Vị Nhiên. Hắn thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không nghĩ tới đã đến mức này rồi mà Tô Vị Nhiên vẫn không quên được Phương Quân Dục. Kỳ thật, Tô gia có thể không cần con dâu, nhưng Tô Vị Nhiên nhất định phải từ bỏ Phương Quân Dục! Con trai của Tô Lại Nam hắn sao có thể để tên tiểu tử Phương gia kia khống chế chứ.
“Con đã biết.” Sau một lúc lâu, Tô Vị Nhiên mỉm cười.
“Buổi tối tám giờ.” Tô Lại Nam thoáng dịu xuống.
Nhìn bóng lưng Tô Lại Nam rời đi, nụ cười trên mặt Tô Vị Nhiên dần biến mất.
Hắn lấy điện thoại di động bấm một dãy số, sau khi điện thoại thông, Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Trần tiểu thư.”
“Tô thiếu gia.” Tiếng đáp bên kia điện thoại tao nhã mà thanh lịch.
“Cha tôi đã nói chuyện đó với tôi.” Tô Vị Nhiên khẽ nở nụ cười: “Hành động nhanh thật, hợp tác vui vẻ nhé.”
“Hợp tác vui vẻ.” Trần Du Cẩn cũng cười: “Tôi hi vọng chuyện đã đáp ứng tôi, Tô thiếu gia có thể làm được.”
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Đó là dĩ nhiên.”
Chạng vạng, Tô Vị Nhiên như mọi khi về nhà, không có bất cứ dị thường nào. Vốn Tô Lại Nam còn đang lo lắng Tô Vị Nhiên sẽ kháng nghị, sau đó làm ra vài chuyện hoang đường, nên đặc biệt phái hai người theo dõi Tô Vị Nhiên từ xa. Nếu Tô Vị Nhiên đi bar hoặc club thì lập tức bắt về, cho dù có dùng đến sức mạnh cũng nhất định phải làm như vậy. Bình thường Tô Vị Nhiên có hoang đường hắn cũng không tính toán, nhưng lúc này thì không được. Tô gia không cần con dâu, nhưng không thể để Tô Vị Nhiên tiếp tục nghĩ đến chuyện dây dưa với Phương Quân Dục.
Cho nên khi người được phái đi theo dõi Tô Vị Nhiên trở về báo cáo lại, Tô Lại Nam nhẹ nhõm thở ra một hơi. Tuy vậy trong lòng Tô Lại Nam vẫn cảm thấy có chút kỳ quái Tô Vị Nhiên có bao giờ ngoan ngoãn nghe lời như vậy đâu.
Ánh mắt Tô Vị Nhiên lơ đãng xẹt qua hai người đang theo dõi mình, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh. Về đến nhà, lúc đi vào đại sảnh, hắn nhìn thấy Tô Sùng Hoa đang ngồi trên sa lon xem tạp chí.
Nghe tiếng bước chân, Tô Sùng Hoa ngẩng đầu về hướng phát ra âm thanh, sau đó ôn hòa nở nụ cười: “Lại đây ngồi đi.”
Tô Vị Nhiên cười cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Sùng Hoa.
“Chuyện tiểu thư Trần gia anh cũng nghe cha nói rồi.” Tô Sùng Hoa buông tạp chí, đôi con ngươi ấm áp nhìn về phía Tô Vị Nhiên.
Tô Vị Nhiên nở nụ cười, đuôi mắt khẽ nhếch: “Vừa bị thất tình, đã lập tức bị lão cha yêu quí tính toán toán bán đi. Thật khiến tôi đau lòng quá mà.”
Tô Sùng Hoa vỗ nhẹ vai Tô Vị Nhiên: “Anh biết trong lòng cậu đang không vui nhưng cha cũng là vì muốn tốt cho cậu.”
“Vì muốn tốt cho tôi?” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng hạ mi mắt, khóe miệng cong lên: “Vì muốn tốt cho tôi nên ép tôi.”
“Vị Nhiên, cậu không còn là một đứa trẻ nữa. Cũng nên bắt đầu học cách gánh vác trách nhiệm.” Tô Sùng Hoa mỉm cười nói.
Tô Sùng Hoa không nhìn thấy, khi hắn nói những lời này, khóe miệng Tô Vị Nhiên âm thầm mang theo một tia trào phúng. Bọn họ ai cũng biết Tô gia không nhất thiết phải có con dâu, sở dĩ Tô Lại Nam làm như vậy, là hi vọng Tô Vị Nhiên có thể hoàn toàn thoát khỏi Phương Quân Dục. Tô Vị Nhiên cố ý nói như vậy, Tô Sùng Hoa cũng hùa theo hắn, thật đúng là một người anh trai ” tri kỷ” tốt bụng.
“Trách nhiệm?” Tô Vị Nhiên khẽ nở nụ cười: “Nhưng tôi không muốn cưới vợ.”
Tô Sùng Hoa nhìn về phía Tô Vị Nhiên, ánh mắt phức tạp nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ ôn hòa mọi khi.
“Vị Nhiên, anh chỉ mong cậu có thể sống vui vẻ một chút.” Tô Sùng Hoa thản nhiên nở nụ cười.
“Vậy sao?” Tô Vị Nhiên cười nhẹ hỏi ngược lại: “Vậy anh đi thay tôi đi. Dù sao anh cũng là thiếu gia của Tô gia, không phải sao? Người Trần gia cần không phải Tô Vị Nhiên, mà là thiếu gia Tô gia.” Nói tới đây, Tô Vị Nhiên bỗng nhiên cười một tiếng: “Kỳ thật nếu song phương đều nguyện ý, thì có là chủ tịch Tô thị cũng được.”
Sắc mặt Tô Sùng Hoa nháy mắt thay đổi, nhưng cũng nháy mắt bị che dấu.
“Này không được đâu.”
“Vì sao không thể.” Tô Vị Nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Sùng Hoa, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm hắn: “Bộ dáng anh anh tuấn tiêu sái, tôi thấy cũng phải kích động. Tiểu thư Trần gia nhất định sẽ rất hài lòng.”
Tô Sùng Hoa kéo tay Tô Vị Nhiên ra: “Đừng quậy nữa.”
Tô Vị Nhiên đan chéo mười ngón đặt trên đùi rồi mỉm cười: “Thì cứ xem như giúp tôi đi.”
Tô Sùng Hoa đang muốn nói gì đó, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói trầm thấp của Tô Lại Nam: “Con không muốn đi cũng phải đi.”
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, hoàn toàn không chút ngạc nhiên về sự xuất hiện của Tô Lại Nam, như thể đã sớm biết hắn đang ở đó.
“Cha không nỡ à?”
Tô Lại Nam sắc mặt âm trầm: “Ta là vì muốn tốt cho con.”
“Nhưng anh lớn hơn con mà, còn chưa có bạn gái nữa chứ, muốn xem mắt cũng là anh xem trước a.” Tô Vị Nhiên mỉm cười.
“Ngày hôm nay dù con có nói thế nào cũng đừng tính đến chuyện không đi.” Tô Lại Nam lạnh lùng lưu lại một câu, sau đó lên lầu hai.
Đối với phản ứng của Tô Lại Nam Tô Vị Nhiên hoàn toàn không để ý: “Ca ca thân ái, anh vì Tô gia mà đến giờ còn chưa có bạn gái, thật là vất vả cho anh quá.”
Vẻ mặt Tô Sùng Hoa cứng đờ một chút, sau đó lại biến thành ấm áp như mọi khi: “Chỉ là chưa có người hợp ý thôi.”
“Đại ca yêu cầu cao quá.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Thật sự anh không nghĩ đến Trần tiểu thư một chút sao?” Tô Vị Nhiên nhìn thấy vô số cảm xúc phức tạp sâu trong mắt Tô Sùng Hoa, đáy lòng lạnh lùng cười một tiếng. Sau khi Tô Lại Nam lên tiếng, có cho vàng Tô Sùng Hoa dù muốn cũng không dám làm.
“Được rồi.” Tô Vị Nhiên tiếc nuối nhún vai: “Nếu đại ca không chịu giúp, tôi đành phải tự lo vậy.”
———–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Sau nửa tháng im hơi lặng tiếng, Tô Vị Nhiên lại một lần nữa xuất hiện trước mặt đại chúng. Các câu lạc bộ, club bar trước kia Tô Vị Nhiên hay đến may mắn không bị thất sủng, Tô Vị Nhiên vẫn là khách quen của họ. Nhưng tính ra nơi Tô Vị Nhiên thường đến nhất hiện giờ lại là tổng bộ tập đoàn Tô thị, điều này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến rớt kính. Phải biết là trước kia mặc kệ Tô Lại Nam dùng biện pháp gì cũng không thể bắt Tô Vị Nhiên đến Tô thị nửa bước.
Bất quá do ai đó vừa bị thất tình không lâu, hành động đột ngột này của Tô Vị Nhiên được cho ra một giải thích rất hợp lý, đó chính là… hắn chịu kích thích.
Tô Lại Nam thì rất hài lòng với kết quả này, con trai hắn rốt cục cũng có thể bắt đầu như người bình thường rồi. Cho dù Tô Vị Nhiên đến Tô thị cũng chỉ ngồi ngẩn người trong văn phòng cả ngày, văn kiện giao cho hắn cơ hồ đều trả về nguyên xi. Nhưng nếu so với chuyện Tô Vị Nhiên ở A thành dây dưa không rõ với Phương Quân Dục thì vẫn tốt hơn nhiều.
Tô Vị Nhiên đến Tô thị rồi ngồi trong văn phòng cả ngày. Không ai dám tùy tiện bước vào văn phòng của thái tử gia nửa bước, cho nên không ai biết Tô Vị Nhiên ở trong đó làm cái gì.
Bất quá chuyện này trong mắt người khác cũng rất bình thường. Hiện giờ Tô Lại Nam chính trực tráng niên, Tô Vị Nhiên cũng không cần chịu áp lực từ Tô gia. Đến Tô thị đi làm cũng chỉ là nói cho vui, thay vì ngày ngày làm báo cáo, ngồi trong phòng làm việc uống chút trà ăn chút bánh, nhàn nhã vượt qua một ngày sau đó về nhà không phải rất khoẻ sao. Chưa kể biểu hiện hiện giờ của Tô Vị Nhiên đã quá đủ để trên dưới Tô gia cực kì hài lòng. Như thế này so với cảnh hắn ngày ngày ở quán bar lêu lổng cùng đám bạn xấu tốt hơn không ít đâu. Trải qua kinh nghiệm một đường tình cảm điên rồ của Tô Vị Nhiên với Phương Quân Dục, hiện giờ người Tô gia đối với Tô Vị Nhiên cuối cùng cũng trở lại bình thường dù có làm bất cứ chuyện gì cũng đã vô cùng bao dung và vui vẻ.
Cửa phòng Tô Vị Nhiên bị mở ra, Tô Vị Nhiên thuận tay đóng cửa sổ dữ liệu trên màn hình laptop, sau đó nâng mắt nhìn về phía ngoài cửa, khẽ cười nói: “Cha.”
Cả trong công ty, cũng chỉ có Tô Lại Nam mới có thể không gọi một tiếng trực tiếp mở cửa văn phòng Tô Vị Nhiên. Thậm chí ngay cả Tô Sùng Hoa lúc vào cũng phải gõ ba tiếng, được cho phép mới có thể mở cửa.
Tô Lại Nam nhìn lướt qua văn phòng Tô Vị Nhiên. Về tổng thể văn phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, bài trí đơn giản thanh lịch nhưng bất quá Tô Lại Nam biết chi phí trang hoàng căn phòng này so với văn phòng chủ tịch của hắn lại không ít hơn bao nhiêu. Rõ ràng toàn bộ bài trí đều vừa đủ, vừa không có vẻ chật chội cũng vừa không trống trải. Thế nhưng mỗi khi đi vào này gian phòng này, Tô Lại Nam luôn cảm thấy căn phòng này thực vắng vẻ, tựa như thiếu một cái gì đó.
Mãi về sau, Tô Lại Nam mới minh bạch. Sở dĩ căn phòng đầy đủ mọi thứ này làm hắn có loại cảm giác đó, là vì nơi này khuyết thiếu nhân khí. Biết trong văn phòng có người, người này cũng rõ ràng đang ở ngay trươc mắt, nhưng trong lòng lại không cảm giác được sự tồn tại của người này, nên mới có loại lỗi giác kì quái kia. Khi đó, tuy rằng Tô Vị Nhiên đang ngồi phía sau bàn làm việc, nhưng tâm của hắn lại không ở đây, điều này khiến cho bản thân hắn và cả văn phòng có vẻ không hợp. Một người tâm đã bị huỷ, thì sao có được hơi thở như người bình thường?
Tô Lại Nam nhìn Tô Vị Nhiên lười biếng ngồi trên ghế dựa, chỉ có thể đem những cảm xúc kì quái vừa nổi lên thu hết lại. Có lẽ chỉ do hắn không thích thấy Tô Vị Nhiên lười nhác như vậy thôi. Hôm nay hắn đã bảo trợ lý đem văn kiện tới, còn dặn hắn đặt ngay ngắn ở góc trái của bàn làm việc. Có vẻ Tô Vị Nhiên chưa từng đụng tới một tờ văn kiện, trợ lý để thể nào thì vẫn y thế đó, trước mặt Tô Vị Nhiên còn nửa tách cà phê uống dở.
“Đang làm gì đó?” Tô Lại Nam hỏi.
“Xem tin tức.” Tô Vị Nhiên không chút để ý bưng cà phê uống một ngụm.
“Con không thể làm chút chuyện chính sự sao?” Tô Lại Nam nhíu mày.
Tô Vị Nhiên buông tách cà phê, nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cong lên: “Với con xem tin tức chính là chính sự.”
Trải qua vô số việc làm hoang đường của Tô Vị Nhiên, Tô Lại Nam ít nhiều cũng đã luyện được độ bình tĩnh nhất định trước mặt Tô Vị Nhiên: “Con cũng nên học cách xử lý việc trong công ty đi.”
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười: “Con học xong, vậy cha sẽ làm cái gì?”
Trán Tô Lại Nam nổi lên vài sợi gân, hắn nâng tay đè lên huyệt Thái Dương: “Không xử lý chuyện trong công ty, chỉ biết kiếm cớ để lười biếng.”
Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Hoá ra cha cũng biết ạ.”
“Vậy sao còn không học.”
“Không hứng thú.” Tô Vị Nhiên khẽ cười.
Ngón tay Tô Lại Nam siết chặt, nhịn xuống xúc động muốn đánh người. Hiện giờ chỉ cần Tô Vị Nhiên không tiếp tục cùng Phương Quân Dục dây dưa không rõ nữa, hắn đã rất cám ơn trời đất rồi.
“Con cảm thấy tiểu thư Trần gia thế nào?” Tô Lại Nam hỏi.
“Trần gia?” Tô Vị Nhiên giương mắt nhìn Tô Lại Nam: “Cha nói Trần Du Cẩn?” Trần gia chỉ có một đứa con gái, cũng giống Tô Vị Nhiên từ nhỏ đã bị đá đi du học. Nghe nói năm nay mới về nước.
“Ừh.” Tô Lại Nam nói.
“Cha, người sốt ruột muốn bán con đi vậy sao.” Đầu ngón tay Tô Vị Nhiên lướt qua tay cầm tách cà phê, mỉm cười nói.
“Nói chuyện đàng hoàng!” Tô Lại Nam khẽ quát.
“Mặc dù Trần gia cũng có chút quyền thế, nhưng Tô gia cũng không cần để vào trong mắt.” Khóe miệng Tô Vị Nhiên khẽ cong: “Con cũng không cần phải vì thế mà bán thân ha. Bất quá ………. ”
Tô Vị Nhiên nhìn Tô Lại Nam: “Cha, người cũng chưa già đâu, con không để ý có thêm một mẹ kế bằng tuổi.”
Tô Vị Nhiên thành công chọc Tô Lại Nam tức đến xanh mặt.
Đời trước, Tô Vị Nhiên và Trần Du Cẩn cũng không quá quen, vả lại Trần Du Cẩn đã có bạn trai. Đó là một bạn học của nàng khi ở Anh quốc.
“Con không muốn đi như vậy chẳng lẽ vì còn chưa bỏ xuống được chuyện Phương Quân Dục?” Tô Lại Nam bị Tô Vị Nhiên làm tức đến choáng váng, nói chuyện cũng bắt đầu lộn xộn: “Người ta đã cùng tình nhân đi tiêu dao từ lâu rồi, dù con có muốn làm gì cũng vô dụng!”
Ánh mắt Tô Vị Nhiên tối sầm xuống, khoé môi hơi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.
Nhìn thấy phản ứng của Tô Vị Nhiên, Tô Lại Nam liền cho là mình đã chạm đến chỗ đau của Tô Vị Nhiên. Hắn thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không nghĩ tới đã đến mức này rồi mà Tô Vị Nhiên vẫn không quên được Phương Quân Dục. Kỳ thật, Tô gia có thể không cần con dâu, nhưng Tô Vị Nhiên nhất định phải từ bỏ Phương Quân Dục! Con trai của Tô Lại Nam hắn sao có thể để tên tiểu tử Phương gia kia khống chế chứ.
“Con đã biết.” Sau một lúc lâu, Tô Vị Nhiên mỉm cười.
“Buổi tối tám giờ.” Tô Lại Nam thoáng dịu xuống.
Nhìn bóng lưng Tô Lại Nam rời đi, nụ cười trên mặt Tô Vị Nhiên dần biến mất.
Hắn lấy điện thoại di động bấm một dãy số, sau khi điện thoại thông, Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Trần tiểu thư.”
“Tô thiếu gia.” Tiếng đáp bên kia điện thoại tao nhã mà thanh lịch.
“Cha tôi đã nói chuyện đó với tôi.” Tô Vị Nhiên khẽ nở nụ cười: “Hành động nhanh thật, hợp tác vui vẻ nhé.”
“Hợp tác vui vẻ.” Trần Du Cẩn cũng cười: “Tôi hi vọng chuyện đã đáp ứng tôi, Tô thiếu gia có thể làm được.”
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Đó là dĩ nhiên.”
Chạng vạng, Tô Vị Nhiên như mọi khi về nhà, không có bất cứ dị thường nào. Vốn Tô Lại Nam còn đang lo lắng Tô Vị Nhiên sẽ kháng nghị, sau đó làm ra vài chuyện hoang đường, nên đặc biệt phái hai người theo dõi Tô Vị Nhiên từ xa. Nếu Tô Vị Nhiên đi bar hoặc club thì lập tức bắt về, cho dù có dùng đến sức mạnh cũng nhất định phải làm như vậy. Bình thường Tô Vị Nhiên có hoang đường hắn cũng không tính toán, nhưng lúc này thì không được. Tô gia không cần con dâu, nhưng không thể để Tô Vị Nhiên tiếp tục nghĩ đến chuyện dây dưa với Phương Quân Dục.
Cho nên khi người được phái đi theo dõi Tô Vị Nhiên trở về báo cáo lại, Tô Lại Nam nhẹ nhõm thở ra một hơi. Tuy vậy trong lòng Tô Lại Nam vẫn cảm thấy có chút kỳ quái Tô Vị Nhiên có bao giờ ngoan ngoãn nghe lời như vậy đâu.
Ánh mắt Tô Vị Nhiên lơ đãng xẹt qua hai người đang theo dõi mình, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh. Về đến nhà, lúc đi vào đại sảnh, hắn nhìn thấy Tô Sùng Hoa đang ngồi trên sa lon xem tạp chí.
Nghe tiếng bước chân, Tô Sùng Hoa ngẩng đầu về hướng phát ra âm thanh, sau đó ôn hòa nở nụ cười: “Lại đây ngồi đi.”
Tô Vị Nhiên cười cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Sùng Hoa.
“Chuyện tiểu thư Trần gia anh cũng nghe cha nói rồi.” Tô Sùng Hoa buông tạp chí, đôi con ngươi ấm áp nhìn về phía Tô Vị Nhiên.
Tô Vị Nhiên nở nụ cười, đuôi mắt khẽ nhếch: “Vừa bị thất tình, đã lập tức bị lão cha yêu quí tính toán toán bán đi. Thật khiến tôi đau lòng quá mà.”
Tô Sùng Hoa vỗ nhẹ vai Tô Vị Nhiên: “Anh biết trong lòng cậu đang không vui nhưng cha cũng là vì muốn tốt cho cậu.”
“Vì muốn tốt cho tôi?” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng hạ mi mắt, khóe miệng cong lên: “Vì muốn tốt cho tôi nên ép tôi.”
“Vị Nhiên, cậu không còn là một đứa trẻ nữa. Cũng nên bắt đầu học cách gánh vác trách nhiệm.” Tô Sùng Hoa mỉm cười nói.
Tô Sùng Hoa không nhìn thấy, khi hắn nói những lời này, khóe miệng Tô Vị Nhiên âm thầm mang theo một tia trào phúng. Bọn họ ai cũng biết Tô gia không nhất thiết phải có con dâu, sở dĩ Tô Lại Nam làm như vậy, là hi vọng Tô Vị Nhiên có thể hoàn toàn thoát khỏi Phương Quân Dục. Tô Vị Nhiên cố ý nói như vậy, Tô Sùng Hoa cũng hùa theo hắn, thật đúng là một người anh trai ” tri kỷ” tốt bụng.
“Trách nhiệm?” Tô Vị Nhiên khẽ nở nụ cười: “Nhưng tôi không muốn cưới vợ.”
Tô Sùng Hoa nhìn về phía Tô Vị Nhiên, ánh mắt phức tạp nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ ôn hòa mọi khi.
“Vị Nhiên, anh chỉ mong cậu có thể sống vui vẻ một chút.” Tô Sùng Hoa thản nhiên nở nụ cười.
“Vậy sao?” Tô Vị Nhiên cười nhẹ hỏi ngược lại: “Vậy anh đi thay tôi đi. Dù sao anh cũng là thiếu gia của Tô gia, không phải sao? Người Trần gia cần không phải Tô Vị Nhiên, mà là thiếu gia Tô gia.” Nói tới đây, Tô Vị Nhiên bỗng nhiên cười một tiếng: “Kỳ thật nếu song phương đều nguyện ý, thì có là chủ tịch Tô thị cũng được.”
Sắc mặt Tô Sùng Hoa nháy mắt thay đổi, nhưng cũng nháy mắt bị che dấu.
“Này không được đâu.”
“Vì sao không thể.” Tô Vị Nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Sùng Hoa, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm hắn: “Bộ dáng anh anh tuấn tiêu sái, tôi thấy cũng phải kích động. Tiểu thư Trần gia nhất định sẽ rất hài lòng.”
Tô Sùng Hoa kéo tay Tô Vị Nhiên ra: “Đừng quậy nữa.”
Tô Vị Nhiên đan chéo mười ngón đặt trên đùi rồi mỉm cười: “Thì cứ xem như giúp tôi đi.”
Tô Sùng Hoa đang muốn nói gì đó, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói trầm thấp của Tô Lại Nam: “Con không muốn đi cũng phải đi.”
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, hoàn toàn không chút ngạc nhiên về sự xuất hiện của Tô Lại Nam, như thể đã sớm biết hắn đang ở đó.
“Cha không nỡ à?”
Tô Lại Nam sắc mặt âm trầm: “Ta là vì muốn tốt cho con.”
“Nhưng anh lớn hơn con mà, còn chưa có bạn gái nữa chứ, muốn xem mắt cũng là anh xem trước a.” Tô Vị Nhiên mỉm cười.
“Ngày hôm nay dù con có nói thế nào cũng đừng tính đến chuyện không đi.” Tô Lại Nam lạnh lùng lưu lại một câu, sau đó lên lầu hai.
Đối với phản ứng của Tô Lại Nam Tô Vị Nhiên hoàn toàn không để ý: “Ca ca thân ái, anh vì Tô gia mà đến giờ còn chưa có bạn gái, thật là vất vả cho anh quá.”
Vẻ mặt Tô Sùng Hoa cứng đờ một chút, sau đó lại biến thành ấm áp như mọi khi: “Chỉ là chưa có người hợp ý thôi.”
“Đại ca yêu cầu cao quá.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Thật sự anh không nghĩ đến Trần tiểu thư một chút sao?” Tô Vị Nhiên nhìn thấy vô số cảm xúc phức tạp sâu trong mắt Tô Sùng Hoa, đáy lòng lạnh lùng cười một tiếng. Sau khi Tô Lại Nam lên tiếng, có cho vàng Tô Sùng Hoa dù muốn cũng không dám làm.
“Được rồi.” Tô Vị Nhiên tiếc nuối nhún vai: “Nếu đại ca không chịu giúp, tôi đành phải tự lo vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook