Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc
-
Chương 26
đã update ML Nữ vương
—————-
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Đi đến cửa phòng ngủ, Tô Vị Nhiên dừng lại một chút. Hắn không mở cửa ngay lập tức, đứng một lát, sau đó mới đẩy cửa phòng ra. Hắn nhìn về phía giường, không ngoài dự đoán, một người đang nằm trên giường của hắn.
Tô Vị Nhiên đi tới, ngồi xuống giường. Hắn vươn tay, nắm cằm người trên giường, ngữ khí ngả ngớn: “Không chờ được như vậy?”
Người nằm trên giường nhướn người, ôm Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Ngón tay Tô Vị Nhiên từ cằm Tô Lê đi xuống, trượt tới cổ áo ngủ, đẩy ra: “Không phải cậu coi trọng đại ca thân ái của tôi sao, chẳng lẽ không sợ hắn phát hiện ra cậu leo lên giường tôi.”
Tô Lê mỉm cười, cả người càng dán sát vào Tô Vị Nhiên: “Nhưng tôi cũng đã nói tôi yêu ngài nhất, nếu như có thể làm tình cùng ngài, tôi nhất định sẽ không trèo lên giường người khác nữa. Đương nhiên cũng bao gồm cả đại thiếu gia.”
Tô Vị Nhiên nhìn Tô Lê như rắn cuốn lấy hắn, khóe miệng khẽ cong: “Chỉ tiếc, trước mắt tôi chỉ muốn lên giường với Phương Quân Dục.” Hắn kề sát vào tai Tô Lê nhẹ giọng nói: “Điểm này, ngay từ khi theo tôi cậu đã phải biết rồi nhỉ.” Nói xong, hắn gỡ tay Tô Lê ra.
Tô Lê ngã xuống giường, không có ý tứ đứng dậy. Hắn nhìn Tô Vị Nhiên, trong mắt mang theo hàm ý không rõ, khẽ cười: “Nhưng nhiều năm như vậy, không phải ngài vẫn không đắc thủ sao?” Ánh mắt của hắn đảo qua mặt Tô Vị Nhiên: “Kỳ thật lúc mới đầu, tôi còn nghĩ rằng ngài có thể đắc thủ. Tôi còn tưởng không gì là ngài không làm được, nhưng không ngờ ngài cư nhiên cũng phải nếm mùi thất bại.”
Tô Vị Nhiên không để ý lời Tô Lê, nâng tay xoa cằm, khóe miệng khẽ nhếch: “Vậy nên có thể nói Phương Quân Dục là thất bại duy nhất của tôi. Mà cũng có lẽ vì điểm này, nên tôi mới chấp nhất hắn như vậy.”
Áo ngủ Tô Lê vì hành động vừa nãy mà mở rộng, giường cũng vì hắn bị Tô Vị Nhiên đột ngột đẩy ra rồi ngã xuống mà có vẻ mất trật tự. Tô Vị Nhiên lại ngồi ở đầu giường, khóe miệng mỉm cười, thờ ơ mà càn rỡ. Cảnh tượng này… nhìn kiểu nào cũng rất mờ ám.
Tô Lê chống khuỷu tay nâng người lên, áo ngủ bởi vì động tác của hắn mà trượt xuống vai, hỏi: “Cầu mà không được có tư vị như thế nào?”
Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Cực kì không tốt, rất dễ làm người khác trở nên nóng nảy nha.” Nhưng nụ cười của hắn thì hoàn toàn không có ý như vậy.
Tô Lê mỉm cười nói: “Tôi hiểu. Quả thật là làm người khác phải nóng nảy đến mức muốn giết người vậy. Người ta vĩnh viễn cũng không để ý đến tôi.”
“Vậy dứt khoát bỏ đi.” Tô Vị Nhiên đứng lên, không muốn nói nữa.
“Ngài là không biết thật hay là đang giả hồ đồ thế?” Thanh âm Tô Lê tuy mang ý cười, nhưng cũng phảng phất mang theo một chút sắc nhọn.
Tô Vị Nhiên xoay người, mỉm cười nói: “Giả hồ đồ? Không phải tôi đã nói rất rõ ràng sao? Tôi chỉ muốn lên giường với Phương Quân Dục, những người khác tạm thời không hứng thú.”
Đúng lúc này, cửa phòng truyền đến một tiếng gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy ra. Người đẩy cửa phòng khi chứng kiến tình cảnh trong phòng, khóe miệng hơi giật một chút, cuối cùng vẫn hòa nhã nói: “Xem ra anh vào không đúng lúc. Nhưng nếu muốn làm loại chuyện này, có phải nên khoá cửa trước không?”
Tô Vị Nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, ôn nhu nói: “Tôi không ngại bị nhìn. Kỳ thật tôi cũng không để ý 3P. Có muốn thử một chút không?” Ánh mắt của hắn lại chuyển về phía Tô Lê, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ cậu cũng sẽ không để ý đâu, phải không?”
Ánh mắt Tô Lê đảo qua Tô Sùng Hoa, bất thình lình mỉm cười: “Tôi không để ý.”
Hiển nhiên, Tô Sùng Hoa dù biết tính Tô Vị Nhiên đến thế nào thì vẫn bị lời nói trắng trợn của Tô Vị Nhiên làm cho kinh ngạc: “Hồ nháo.”
Tô Vị Nhiên cười cười: “Đại ca không phải luôn nghĩ tôi thích….” hắn đến gần Tô Sùng Hoa, nhẹ giọng nói: “Hồ nháo sao.”
“Ở nhà tốt hơn đừng làm chuyện quá khó coi.” Tô Sùng Hoa đối với đứa em trai tuỳ ý làm bậy này hiển nhiên rất vô vọng.
Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Khó coi? Vừa rồi ở thư phòng tôi có báo cho cha một tiếng. Cha cũng đâu nói gì.” Tô Lại Nam quả thực không nói gì, bởi vì hắn đã bị bài phát biểu càn quấy tự phụ đến cực điểm của Tô Vị Nhiên làm cho tức giận đến không nói thành lời. Mà nguyên nhân chủ yếu vẫn là câu nói cuối cùng Tô Vị Nhiên nói trước khi ra khỏi thư phòng.
Tô Sùng Hoa: “…” Nếu Tô Vị Nhiên thật sự có thể làm trò trước mặt cha như vậy, vậy hắn nói gì cũng là vô ích. Hơn nữa Tô Vị Nhiên và hắn bất đồng. Ở Tô gia, mỗi bước đi của hắn đều phải xem sắc mặt Tô Lại Nam. Nhưng Tô Vị Nhiên thì dù có hoang đường đến thể nào, hắn vẫn là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Tô gia.
Dưới đôi mắt rũ xuống của Tô Sùng Hoa nhanh chóng lướt qua một tia không cam lòng, nhưng là rất nhanh liền biến mất. Khi hắn mở mặt ra, hắn vẫn là một người anh quan tâm em trai như mọi khi.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Cậu đã nói như vậy, tôi cũng không quấy rầy nữa.”
Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Không quấy rầy. Mà nếu anh đồng ý thì có thể ở lại.” Hắn nháy mắt, bổ sung: “Thật đó.”
Tô Sùng Hoa xoay người đi.
“Tìm tôi có chuyện gì không?” Tô Vị Nhiên khoanh tay, không chút để ý cười cười.
“Tôi chỉ định tới hỏi xem cậu có cần gì không?” Tô Sùng Hoa nói.
“Áo mưa có tính không?”
Tô Sùng Hoa: “…”
“Bất quá cũng không phải nữ nhân, sẽ không mang thai. Không có áo mưa thì cùng lắm sau khi làm sẽ khó chịu một chút, mặt khác cũng không sao.” Tô Vị Nhiên kéo một cái ghế qua, ngồi xuống. (Cc: thô bỉ. em là gái mới nhớn đó. ứh edit nữa bây h!!!)
Tô Sùng Hoa: “…”
“Ca ca thân ái, cái dấu trên cổ anh là do tình nhân nào in lại vậy?” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
Sắc mặt Tô Sùng Hoa lập tức thay đổi, nếu không phải sắm vai một người anh tốt, hắn thật muốn đấm Tô Vị Nhiên một cái. Nhưng luận thân thủ, Tô Vị Nhiên là do người phụ trách “Shadow” Lý Nguy tự mình huấn luyện, cho dù động thủ hắn cũng không chiếm được chỗ tốt.
Tô Vị Nhiên nhếch khóe miệng: “Đúng là nhiệt tình ghê.”
Tô Sùng Hoa một câu cũng không nói nên lời, hắn bước nhanh khỏi phòng Tô Vị Nhiên, ngay cả cửa cũng quên đóng.
Nhìn bóng lưng Tô Sùng Hoa rời đi, Tô Lê lười biếng nâng tay chống má nằm nghiêng trên giường lên tiếng: “Đùa đại ca ngài như vậy không sao chứ?” Tô Lê thấy rất rõ ràng, trên cổ Tô Sùng Hoa hoàn toàn không có cái gì gọi là dấu hôn.
Vì Tô Vị Nhiên đưa lưng về phía Tô Lê, nên Tô Lê không thấy được biểu tình của Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên trào phúng cười nhạt, nhưng thanh âm lại thờ ơ: “Chỉ là trò đùa vô hại, đại ca sẽ không hẹp hòi như vậy.”
Thái dương Tô lê giật giật, đùa kiểu này mà nói là vô hại? Nhưng đối với Tô Vị Nhiên thì đúng là vô hại. Dù Tô Vị Nhiên có nói ra cái gì, hắn cũng không quá kinh ngạc. Nhưng Tô Sùng Hoa bị Tô Vị Nhiên đùa giỡn như vậy, không biết có bị tức hộc máu không?
Tô Vị Nhiên đứng lên, ngáp một cái: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Tô Lê kề sát vào Tô Vị Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự không làm?”
Tô Vị Nhiên tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Lê: “Lầu ba quẹo trái phòng thứ hai là phòng của đại ca tôi, cậu có thể đi thử xem. Có lẽ vị đại ca nhìn như cấm dục đó của tôi sẽ bị cậu lừa lên giường.”
“Được rồi, ngài đã không muốn thì tôi chỉ có thể tìm người khác.” Ngữ khí của Tô Lê có vẻ thất vọng.
Khi Tô Lê sắp rời khỏi phòng, Tô Vị Nhiên bỗng nhiên gọi hắn: “Đợi một chút.”
Tô Lê quay đầu, kéo áo ngủ một chút, áo ngủ lỏng lẻo khó có thể che khuất bả vai, khẽ cười: “Đổi ý rồi sao?”
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Nhớ đóng cửa lại. Được rồi, cậu có thể đi rồi.”
Tô Lê: “…”
Chờ Tô Lê đi khỏi, Tô Vị Nhiên mở laptop lên. Sau khi kết nối, trên màn ảnh hiện lên gương mặt bài tú lơ khơ của Tô Nguyên đã bị che bởi một lớp mặt nạ mỏng.
“Lần nào cũng ngay lúc tôi đang làm chuyện quan trọng mà quấy rầy.” Thanh âm lạnh lẽo của Tô Nguyên nói từng chữ một.
Tô Vị Nhiên nhìn khuôn mặt bị vẽ thành màu xanh đậm thì phì một tiếng bật cười: “Cái gọi là chuyện quan trọng của cậu là bôi phân xanh lên mặt?”
Phần mặt không đắp mặt nạ rong biển của Tô Nguyên khi nghe Tô Vị Nhiên nói ra những lời này, cơ hồ cũng biến thành cùng màu với mặt nạ. Sau đó dứt khoát tắt camera, chỉ để lại tiếng.
“Cậu về đó có tra được manh mối gì hữu dụng không?” Tô Nguyên hỏi.
Tô Vị Nhiên dựa vào lưng ghế: “Còn chưa tra, nhưng tôi cảm thấy có lẽ không sai.”
“Vẫn là cẩn thận một chút, tra ra chứng cứ xác thực rồi hãy kết luận.” Tô Nguyên là điển hình cho tư duy kĩ thuật, tư duy lô-gích tỉ mỉ, năng lực chấp hành cực mạnh, đeo đuổi phương châm dùng chứng cớ xác thực xác định kết quả.
Tô Vị Nhiên cười khẽ một tiếng: “Cậu có biết lần này quay về Tô gia tôi muốn làm rõ chuyện gì không?”
“Không biết.” Tô Nguyên trả lời rất dứt khoát.
“Nếu tôi muốn chứng cớ, thì tôi nên thừa dịp bọn họ đang ở trên giường mà chụp hình *** cho họ. Nhưng cái này độ khó quá cao.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
“Bọn họ?” Tô Nguyên nghĩ nửa ngày cũng không có nghĩ ra “Bọn họ” trong lời Tô Vị Nhiên là ai. Người Tô gia rất nhiều, nên căn bản không thể xác định là cặp nào.
“Bọn họ là ai?” Nghĩ một lát, Tô Nguyên vẫn là trực tiếp hỏi Tô Vị Nhiên.
“Chờ tôi tìm được chứng cớ sẽ nói cho cậu.” Tô Vị Nhiên nói.
Tô Nguyên: “…” Tên này cố ý phải không?
“Chờ tôi có chứng cứ xác thực, tôi tự nhiên sẽ nói cho cậu biết.” Tô Vị Nhiên lười biếng nói. Cho dù hắn đã nắm chắc, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút dao động. Tuy rằng Tô Vị Nhiên hận Tô Sùng Hoa, nhưng trong chuyện này, hắn không thể dễ dàng có kết luận. Tùy tiện nói chuyện một lát, Tô Vị Nhiên đóng laptop. Hắn nhìn thời gian, đã hơn mười giờ. Hắn tắt đèn, nhưng không ngủ. Hắn vẫn ngồi trên ghế, rèm cửa nửa mở, có thể xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh nhìn thấy bầu trời sao bên ngoài.
Tô Vị Nhiên dựa vào lưng ghế, khép hờ mắt. Chung quanh thực im lặng, giống như thời gian đang bị đóng băng. Hắn vươn tay, nhìn vào lòng bàn tay, ngón tay thon dài dưới ánh trăng có vẻ phá lệ trắng nõn.
Sự im lặng phảng phất như không gian ngưng đọng này bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ. Tô Vị Nhiên cầm lấy di động trên bàn, liếc qua ID người gọi, rồi dứt khoát ném điện thoại về trên bàn. Một lát sau, điện thoại rốt cục cũng không vang lên nữa. Tô Vị Nhiên nhìn nhìn chiếc di động, xoay đầu đi không thèm nhìn về phía bàn nữa.
—————-
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Đi đến cửa phòng ngủ, Tô Vị Nhiên dừng lại một chút. Hắn không mở cửa ngay lập tức, đứng một lát, sau đó mới đẩy cửa phòng ra. Hắn nhìn về phía giường, không ngoài dự đoán, một người đang nằm trên giường của hắn.
Tô Vị Nhiên đi tới, ngồi xuống giường. Hắn vươn tay, nắm cằm người trên giường, ngữ khí ngả ngớn: “Không chờ được như vậy?”
Người nằm trên giường nhướn người, ôm Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Ngón tay Tô Vị Nhiên từ cằm Tô Lê đi xuống, trượt tới cổ áo ngủ, đẩy ra: “Không phải cậu coi trọng đại ca thân ái của tôi sao, chẳng lẽ không sợ hắn phát hiện ra cậu leo lên giường tôi.”
Tô Lê mỉm cười, cả người càng dán sát vào Tô Vị Nhiên: “Nhưng tôi cũng đã nói tôi yêu ngài nhất, nếu như có thể làm tình cùng ngài, tôi nhất định sẽ không trèo lên giường người khác nữa. Đương nhiên cũng bao gồm cả đại thiếu gia.”
Tô Vị Nhiên nhìn Tô Lê như rắn cuốn lấy hắn, khóe miệng khẽ cong: “Chỉ tiếc, trước mắt tôi chỉ muốn lên giường với Phương Quân Dục.” Hắn kề sát vào tai Tô Lê nhẹ giọng nói: “Điểm này, ngay từ khi theo tôi cậu đã phải biết rồi nhỉ.” Nói xong, hắn gỡ tay Tô Lê ra.
Tô Lê ngã xuống giường, không có ý tứ đứng dậy. Hắn nhìn Tô Vị Nhiên, trong mắt mang theo hàm ý không rõ, khẽ cười: “Nhưng nhiều năm như vậy, không phải ngài vẫn không đắc thủ sao?” Ánh mắt của hắn đảo qua mặt Tô Vị Nhiên: “Kỳ thật lúc mới đầu, tôi còn nghĩ rằng ngài có thể đắc thủ. Tôi còn tưởng không gì là ngài không làm được, nhưng không ngờ ngài cư nhiên cũng phải nếm mùi thất bại.”
Tô Vị Nhiên không để ý lời Tô Lê, nâng tay xoa cằm, khóe miệng khẽ nhếch: “Vậy nên có thể nói Phương Quân Dục là thất bại duy nhất của tôi. Mà cũng có lẽ vì điểm này, nên tôi mới chấp nhất hắn như vậy.”
Áo ngủ Tô Lê vì hành động vừa nãy mà mở rộng, giường cũng vì hắn bị Tô Vị Nhiên đột ngột đẩy ra rồi ngã xuống mà có vẻ mất trật tự. Tô Vị Nhiên lại ngồi ở đầu giường, khóe miệng mỉm cười, thờ ơ mà càn rỡ. Cảnh tượng này… nhìn kiểu nào cũng rất mờ ám.
Tô Lê chống khuỷu tay nâng người lên, áo ngủ bởi vì động tác của hắn mà trượt xuống vai, hỏi: “Cầu mà không được có tư vị như thế nào?”
Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Cực kì không tốt, rất dễ làm người khác trở nên nóng nảy nha.” Nhưng nụ cười của hắn thì hoàn toàn không có ý như vậy.
Tô Lê mỉm cười nói: “Tôi hiểu. Quả thật là làm người khác phải nóng nảy đến mức muốn giết người vậy. Người ta vĩnh viễn cũng không để ý đến tôi.”
“Vậy dứt khoát bỏ đi.” Tô Vị Nhiên đứng lên, không muốn nói nữa.
“Ngài là không biết thật hay là đang giả hồ đồ thế?” Thanh âm Tô Lê tuy mang ý cười, nhưng cũng phảng phất mang theo một chút sắc nhọn.
Tô Vị Nhiên xoay người, mỉm cười nói: “Giả hồ đồ? Không phải tôi đã nói rất rõ ràng sao? Tôi chỉ muốn lên giường với Phương Quân Dục, những người khác tạm thời không hứng thú.”
Đúng lúc này, cửa phòng truyền đến một tiếng gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy ra. Người đẩy cửa phòng khi chứng kiến tình cảnh trong phòng, khóe miệng hơi giật một chút, cuối cùng vẫn hòa nhã nói: “Xem ra anh vào không đúng lúc. Nhưng nếu muốn làm loại chuyện này, có phải nên khoá cửa trước không?”
Tô Vị Nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, ôn nhu nói: “Tôi không ngại bị nhìn. Kỳ thật tôi cũng không để ý 3P. Có muốn thử một chút không?” Ánh mắt của hắn lại chuyển về phía Tô Lê, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ cậu cũng sẽ không để ý đâu, phải không?”
Ánh mắt Tô Lê đảo qua Tô Sùng Hoa, bất thình lình mỉm cười: “Tôi không để ý.”
Hiển nhiên, Tô Sùng Hoa dù biết tính Tô Vị Nhiên đến thế nào thì vẫn bị lời nói trắng trợn của Tô Vị Nhiên làm cho kinh ngạc: “Hồ nháo.”
Tô Vị Nhiên cười cười: “Đại ca không phải luôn nghĩ tôi thích….” hắn đến gần Tô Sùng Hoa, nhẹ giọng nói: “Hồ nháo sao.”
“Ở nhà tốt hơn đừng làm chuyện quá khó coi.” Tô Sùng Hoa đối với đứa em trai tuỳ ý làm bậy này hiển nhiên rất vô vọng.
Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Khó coi? Vừa rồi ở thư phòng tôi có báo cho cha một tiếng. Cha cũng đâu nói gì.” Tô Lại Nam quả thực không nói gì, bởi vì hắn đã bị bài phát biểu càn quấy tự phụ đến cực điểm của Tô Vị Nhiên làm cho tức giận đến không nói thành lời. Mà nguyên nhân chủ yếu vẫn là câu nói cuối cùng Tô Vị Nhiên nói trước khi ra khỏi thư phòng.
Tô Sùng Hoa: “…” Nếu Tô Vị Nhiên thật sự có thể làm trò trước mặt cha như vậy, vậy hắn nói gì cũng là vô ích. Hơn nữa Tô Vị Nhiên và hắn bất đồng. Ở Tô gia, mỗi bước đi của hắn đều phải xem sắc mặt Tô Lại Nam. Nhưng Tô Vị Nhiên thì dù có hoang đường đến thể nào, hắn vẫn là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Tô gia.
Dưới đôi mắt rũ xuống của Tô Sùng Hoa nhanh chóng lướt qua một tia không cam lòng, nhưng là rất nhanh liền biến mất. Khi hắn mở mặt ra, hắn vẫn là một người anh quan tâm em trai như mọi khi.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Cậu đã nói như vậy, tôi cũng không quấy rầy nữa.”
Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Không quấy rầy. Mà nếu anh đồng ý thì có thể ở lại.” Hắn nháy mắt, bổ sung: “Thật đó.”
Tô Sùng Hoa xoay người đi.
“Tìm tôi có chuyện gì không?” Tô Vị Nhiên khoanh tay, không chút để ý cười cười.
“Tôi chỉ định tới hỏi xem cậu có cần gì không?” Tô Sùng Hoa nói.
“Áo mưa có tính không?”
Tô Sùng Hoa: “…”
“Bất quá cũng không phải nữ nhân, sẽ không mang thai. Không có áo mưa thì cùng lắm sau khi làm sẽ khó chịu một chút, mặt khác cũng không sao.” Tô Vị Nhiên kéo một cái ghế qua, ngồi xuống. (Cc: thô bỉ. em là gái mới nhớn đó. ứh edit nữa bây h!!!)
Tô Sùng Hoa: “…”
“Ca ca thân ái, cái dấu trên cổ anh là do tình nhân nào in lại vậy?” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
Sắc mặt Tô Sùng Hoa lập tức thay đổi, nếu không phải sắm vai một người anh tốt, hắn thật muốn đấm Tô Vị Nhiên một cái. Nhưng luận thân thủ, Tô Vị Nhiên là do người phụ trách “Shadow” Lý Nguy tự mình huấn luyện, cho dù động thủ hắn cũng không chiếm được chỗ tốt.
Tô Vị Nhiên nhếch khóe miệng: “Đúng là nhiệt tình ghê.”
Tô Sùng Hoa một câu cũng không nói nên lời, hắn bước nhanh khỏi phòng Tô Vị Nhiên, ngay cả cửa cũng quên đóng.
Nhìn bóng lưng Tô Sùng Hoa rời đi, Tô Lê lười biếng nâng tay chống má nằm nghiêng trên giường lên tiếng: “Đùa đại ca ngài như vậy không sao chứ?” Tô Lê thấy rất rõ ràng, trên cổ Tô Sùng Hoa hoàn toàn không có cái gì gọi là dấu hôn.
Vì Tô Vị Nhiên đưa lưng về phía Tô Lê, nên Tô Lê không thấy được biểu tình của Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên trào phúng cười nhạt, nhưng thanh âm lại thờ ơ: “Chỉ là trò đùa vô hại, đại ca sẽ không hẹp hòi như vậy.”
Thái dương Tô lê giật giật, đùa kiểu này mà nói là vô hại? Nhưng đối với Tô Vị Nhiên thì đúng là vô hại. Dù Tô Vị Nhiên có nói ra cái gì, hắn cũng không quá kinh ngạc. Nhưng Tô Sùng Hoa bị Tô Vị Nhiên đùa giỡn như vậy, không biết có bị tức hộc máu không?
Tô Vị Nhiên đứng lên, ngáp một cái: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Tô Lê kề sát vào Tô Vị Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự không làm?”
Tô Vị Nhiên tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Lê: “Lầu ba quẹo trái phòng thứ hai là phòng của đại ca tôi, cậu có thể đi thử xem. Có lẽ vị đại ca nhìn như cấm dục đó của tôi sẽ bị cậu lừa lên giường.”
“Được rồi, ngài đã không muốn thì tôi chỉ có thể tìm người khác.” Ngữ khí của Tô Lê có vẻ thất vọng.
Khi Tô Lê sắp rời khỏi phòng, Tô Vị Nhiên bỗng nhiên gọi hắn: “Đợi một chút.”
Tô Lê quay đầu, kéo áo ngủ một chút, áo ngủ lỏng lẻo khó có thể che khuất bả vai, khẽ cười: “Đổi ý rồi sao?”
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Nhớ đóng cửa lại. Được rồi, cậu có thể đi rồi.”
Tô Lê: “…”
Chờ Tô Lê đi khỏi, Tô Vị Nhiên mở laptop lên. Sau khi kết nối, trên màn ảnh hiện lên gương mặt bài tú lơ khơ của Tô Nguyên đã bị che bởi một lớp mặt nạ mỏng.
“Lần nào cũng ngay lúc tôi đang làm chuyện quan trọng mà quấy rầy.” Thanh âm lạnh lẽo của Tô Nguyên nói từng chữ một.
Tô Vị Nhiên nhìn khuôn mặt bị vẽ thành màu xanh đậm thì phì một tiếng bật cười: “Cái gọi là chuyện quan trọng của cậu là bôi phân xanh lên mặt?”
Phần mặt không đắp mặt nạ rong biển của Tô Nguyên khi nghe Tô Vị Nhiên nói ra những lời này, cơ hồ cũng biến thành cùng màu với mặt nạ. Sau đó dứt khoát tắt camera, chỉ để lại tiếng.
“Cậu về đó có tra được manh mối gì hữu dụng không?” Tô Nguyên hỏi.
Tô Vị Nhiên dựa vào lưng ghế: “Còn chưa tra, nhưng tôi cảm thấy có lẽ không sai.”
“Vẫn là cẩn thận một chút, tra ra chứng cứ xác thực rồi hãy kết luận.” Tô Nguyên là điển hình cho tư duy kĩ thuật, tư duy lô-gích tỉ mỉ, năng lực chấp hành cực mạnh, đeo đuổi phương châm dùng chứng cớ xác thực xác định kết quả.
Tô Vị Nhiên cười khẽ một tiếng: “Cậu có biết lần này quay về Tô gia tôi muốn làm rõ chuyện gì không?”
“Không biết.” Tô Nguyên trả lời rất dứt khoát.
“Nếu tôi muốn chứng cớ, thì tôi nên thừa dịp bọn họ đang ở trên giường mà chụp hình *** cho họ. Nhưng cái này độ khó quá cao.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
“Bọn họ?” Tô Nguyên nghĩ nửa ngày cũng không có nghĩ ra “Bọn họ” trong lời Tô Vị Nhiên là ai. Người Tô gia rất nhiều, nên căn bản không thể xác định là cặp nào.
“Bọn họ là ai?” Nghĩ một lát, Tô Nguyên vẫn là trực tiếp hỏi Tô Vị Nhiên.
“Chờ tôi tìm được chứng cớ sẽ nói cho cậu.” Tô Vị Nhiên nói.
Tô Nguyên: “…” Tên này cố ý phải không?
“Chờ tôi có chứng cứ xác thực, tôi tự nhiên sẽ nói cho cậu biết.” Tô Vị Nhiên lười biếng nói. Cho dù hắn đã nắm chắc, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút dao động. Tuy rằng Tô Vị Nhiên hận Tô Sùng Hoa, nhưng trong chuyện này, hắn không thể dễ dàng có kết luận. Tùy tiện nói chuyện một lát, Tô Vị Nhiên đóng laptop. Hắn nhìn thời gian, đã hơn mười giờ. Hắn tắt đèn, nhưng không ngủ. Hắn vẫn ngồi trên ghế, rèm cửa nửa mở, có thể xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh nhìn thấy bầu trời sao bên ngoài.
Tô Vị Nhiên dựa vào lưng ghế, khép hờ mắt. Chung quanh thực im lặng, giống như thời gian đang bị đóng băng. Hắn vươn tay, nhìn vào lòng bàn tay, ngón tay thon dài dưới ánh trăng có vẻ phá lệ trắng nõn.
Sự im lặng phảng phất như không gian ngưng đọng này bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ. Tô Vị Nhiên cầm lấy di động trên bàn, liếc qua ID người gọi, rồi dứt khoát ném điện thoại về trên bàn. Một lát sau, điện thoại rốt cục cũng không vang lên nữa. Tô Vị Nhiên nhìn nhìn chiếc di động, xoay đầu đi không thèm nhìn về phía bàn nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook