Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc
-
Chương 19
ai nha… rày lười biếng bỏ bê nhà cửa bụi ko à phủi phủi
———–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
“Tô thiếu gia, đã lâu không thấy cậu đến.” Trâu Bác Quang thấy Tô Vị Nhiên đi vào “Lạc đường” liền chạy tới nghênh đón. “Đã lâu” này tính ra cũng chỉ khoảng nửa tháng, nhưng dựa theo tần suất ngày nào cũng đến trước kia của Tô Vị Nhiên thì đúng là quá lâu.
Lần này Tô Vị Nhiên vẫn tới một mình. Điều này làm Trâu Bác Quang có điểm không quen, bởi vì lúc trước mỗi lần Tô Vị Nhiên đến “Lạc đường” đều là được đám thiếu gia A thành như sao nâng trăng hộ tống tới.
Từ khi Tô Vị Nhiên trọng sinh tới nay, mỗi ngày vẫn đều nhận được rất nhiều lời mời đi chơi cùng đám bạn xấu hồi trước. Nhưng đối với Tô Vị Nhiên mà nói, những người này đã là quá khứ. Đời trước, sau khi hắn rời khỏi A đã không còn liên lạc với bọn họ. Khi nhận được cuộc gọi kiểu này, Tô Vị Nhiên luôn một hơi cự tuyệt. Hắn hiện tại cũng không thích tiếp xúc với người lạ. Còn trước kia, hắn bất quá cũng chỉ muốn dùng náo nhiệt để không nghĩ đến chuyện Phương Quân Dục lạnh nhạt hắn. Nhìn những khuôn mặt nịnh nọt đó, tới tận bây giờ hắn vẫn chán ghét không thôi.
“Ừm.” Tô thiếu gia thờ ơ lên tiếng.
“Ngài muốn một phòng không?” Trâu Bác Quang hỏi. Tô Vị Nhiên có phòng VIP ở Lạc Đường, bởi vì Tô Vị Nhiên không thích thanh âm ồn ào ở phía ngoài và đại sảnh.
“Không cần.” Tô Vị Nhiên nói: “Tôi muốn một mình, đừng quấy rầy.”
“Vậy chúc ngài vui vẻ.” Trâu Bác Quang hơi cong lưng, lễ phép nói một tiếng rồi rời đi.
Tô Vị Nhiên đi đến khu cocktail, ngồi trước quầy bar.
“Ngài muốn rượu gì?” Bartender có vẻ là người mới nên không nhận ra Tô Vị Nhiên.
“Một ly Fantastic Leman.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
“Xin chờ một lát.” Bartender nói.
Tô Vị Nhiên đưa tay chống cằm nhìn bartender thuần thục pha chế. Khi bartender trong lúc vô ý nhìn về phía Tô Vị Nhiên thì chạm mắt. Tô Vị Nhiên khẽ cười với hắn, bartender nọ không tự giác mà ngây ngốc.
“Rượu sắp đổ ra ngoài rồi.” Tô Vị Nhiên ôn nhu nhắc nhở.
Bartender giật mình tỉnh lại, phát hiện miệng bình rượu cherry bị lệch thiếu chút đổ cả ra ngoài, mặt không khống chế đỏ lên.
“Dễ xấu hổ vậy sao.” Tô Vị Nhiên cười nhẹ một tiếng.
Bartender cúi đầu, có vẻ đang chuyên tâm pha rượu, nhưng Tô Vị Nhiên có thể nhìn thấy cổ của cậu ta cũng đỏ.
” Fantastic Leman của ngài.” Đặt ly rượu màu lam nhạt lên quầy bar trước mặt Tô Vị Nhiên, sau đó bartender nọ xoay đi pha rượu tiếp.
Tô Vị Nhiên cầm ly cocktial, chậm rãi uống một ngụm.
“Thiếu gia, trêu đùa người mới vậy có gì vui chứ?” Một người ngồi xuống bên cạnh hắn nói. Hiển nhiên vừa rồi người này không ở xa nên đã xem trọn một màn này.
“Quá non.” Tô Vị Nhiên tiếc nuối lắc lắc đầu: “Tôi còn chưa nói gì đã xấu hổ rồi.”
Tô Vị Nhiên nói xong quay qua nhìn người nọ, mỉm cười: “Tôi còn tưởng rằng cậu cả đời cũng không dám bước vào ‘Lạc đường’ nữa chứ. Là do tôi đánh giá thấp dũng khí của cậu, hay là… da mặt?”
“Vì sao không dám?” Tô Lê cười nhạt: “Cho tới bây giờ tôi cũng không sợ nơi này. Nếu sợ, tôi đã không liên tục lặp đi lặp lại việc chạy trốn khỏi nơi này. Từ năm mười lăm tuổi, tôi đã quên cái gì gọi là sợ.”
“Một ly Kir Royal.” Tô Lê nói với bartender.
Một lát sau, batender đặt một ly cocktail trước mặt Tô Lê. Tô Lê cũng không uống ngay, hắn dùng ống hút nhẹ nhàng khuấy đều ly coiktail.
Ngọn đèn mờ ảo ánh lên mắt hắn, hắn khẽ híp mặt. Bởi vì lão cha mê cờ bạc nên nhân sinh của hắn đã hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo bình thường từ khi hắn mười lăm. Mẹ hắn vì cờ bạc nên bỏ nhà trốn đi, mà mỗi ngày của hắn là từng trận đòn hiểm từ kẻ uống say giận dữ vì thua bạc. Hắn từng nghĩ đây là Địa Ngục, nghĩ cuộc sống bết bát lắm cũng chỉ như vậy.
Nhưng sau mười lăm tuổi, đến khi hắn rơi vào Địa Ngục chân chính mới phát hiện, bóng tối vĩnh viễn cũng không có giới hạn. Hắn bị lão già cờ bạc gán cho Tôn Thiên Quân, từ đó về sau, nhân sinh của hắn vạn kiếp bất phục.
Đến khi hắn có đủ sức mạnh, hắn sẽ đem mười ngón tay của lão già đó từng ngón từng ngón chặt xuống cho chó ăn. Vì để giữ lại ngón tay mà bán con, hắn muốn lão phải trả một cái giá thật lớn. Hắn sẽ phá tan hang ổ của Tôn Thiên Quân, ở trước mặt thuộc hạ của Tôn Thiên Quân, cho chó luân phiên thao hắn. Tô Lê cầm ly coiktail lên, nhìn nước rượu màu đỏ sậm, khóe miệng cong lên một tia cười lạnh.
“Cảm giác báo thù như thế nào?” Tô Vị Nhiên đem thần sắc của Tô Lê thu hết vào mắt.
“Giống làm tình.” Tô Lê mỉm cười uống một ngụm rượu.
“Khoái cảm khi làm tình rất tuyệt.” Đuôi mắt Tô Vị Nhiên khẽ nâng lên, khóe môi mỉm cười, nói: “Phải không.”
“Vâng.” Tô Lê nhẹ nhàng hộc ra một chữ.
“Có thể làm kẻ khác mê muội.” Tô Vị Nhiên cười nói, ánh mắt dừng ở trên ly coiktail màu lam nhạt.
“Mê muội?” Tô Lê nhìn Tô Vị Nhiên: “Thù báo xong rồi thì còn có gì để mê muội? Tôi cũng không ham thích chuyện giết người. Bất quá …. ” hắn mỉm cười.
“Không còn báo thù để khoái cảm, nhưng làm tình lại có thể đạt được khoái cảm tương tự, không phải sao?”
Tô Vị Nhiên nhấp một ngụm rượu: “G bá tước vẫn cho rằng thất bại duy nhất của hắn chính là cậu.” Hắn đặt ly rượu xuống, khẽ nở nụ cười: “Nhưng là trên thực tế, cho tới bây giờ G bá tước cũng chưa từng thất bại. Cánh cửa dục vọng một khi mở ra, sao có thể đóng lại.” Ngón tay Tô Vị Nhiên lướt qua cằm Tô Lê chậm rãi đi xuống, trượt tới cổ áo Tô Lê: ” Khi không còn nhục cảm thì không gì có thể kháng cự được tình dục.”
Tô Lê mỉm cười, hắn không đẩy tay Tô Vị Nhiên ra: “Không sai. G bá tước rất thành công, tôi cũng không thoát được. Có lẽ, có một ngày, tôi sẽ chết trong đó.”
“Chết dưới hoa mẫu đơn cũng không uổng một đời.” Tô Vị Nhiên thu tay, khẽ cười nói: “Tôi cũng từng nhìn không ra.”
“Chẳng lẽ cậu có thể buông tha Phương Quân Dục?” Tô Lê kinh hoảng siết chặt ly rượu.
“Chỉ cần tôi chết một lần.” Tô Vị Nhiên mỉm cười.
“Thật đáng tiếc, nếu không phải cậu chỉ yêu Phương Quân Dục, có lẽ chúng ta có thể lên giường một lần.” Tô Lê tiếc nuối nói.
“Nếu cậu muốn làm tình, trong ‘Lạc đường’ tuỳ tiện cũng có thể tìm được người thoả mãn cậu. Bất luận là cậu thích ở trên hay dưới cũng không thành vấn đề.” Tô Vị Nhiên cười: “Không muốn thử sao?”
“Ngán.” Tô Lê chậm rãi uống một ngụm rượu.
Tô Vị Nhiên chậm rãi lắc lắc ly rượu, nét mặt tựa tiếu phi tiếu.
“Phương Quân Dục đến.” Một lát sau, Tô Lê bỗng nhiên nói.
“Hiếm thấy đó.” Tô Vị Nhiên quay đầu đưa mắt quét một vòng xung quanh, ngữ điệu nhẹ nhàng. Trong trí nhớ của Tô Vị Nhiên, Phương Quân Dục rất hiếm khi đến “Lạc đường”. Công việc của “Lạc đường” đều do Trâu Bác Quang trực tiếp báo cáo lại Phương Quân Dục.
“Hắn hướng bên này.” Tô Lê nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ là tới tìm cậu? Vậy cũng rất hiếm thấy đó.” Tô Lê đi theo Tô Vị Nhiên nhiều năm như vậy, dĩ nhiên cũng biết Phương Quân Dục chưa bao giờ quản lý sinh hoạt cá nhân của Tô Vị Nhiên. Cho dù Tô Vị Nhiên mỗi ngày đều chết dí ở “Lạc đường”, Phương Quân Dục cũng không nói gì.
“Chẳng lẽ cậu không nên tránh đi một chút?” Tô Vị Nhiên dịu dàng nói với Tô Lê: “Quấy rầy người khác nói chuyện yêu đương không tốt đâu.”
“Được rồi, tôi đi trước.” Tô Lê đứng lên, xoay người biến mất trong dòng người.
“Quấy rầy người khác uống rượu cũng không phải là một thói quen tốt.” Tô Vị Nhiên nói với Phương Quân Dục bên cạnh.
Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Vậy anh uống cùng em.”
“Uống cocktail với tôi?” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Muốn uống với tôi thì phải uống Whiskey.”
Phương Quân Dục quay sang, nhìn Tô Vị Nhiên thật sâu rồi nói: “Cũng được.”
Tô Vị Nhiên đứng lên: “Vậy đi thôi.”
Khi Trâu Bác Quang nhìn thấy Phương Quân Dục và Tô Vị Nhiên cùng xuất hiện ở “Lạc đường”, trong mắt tràn đầy kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục: “Phương tổng, Tô thiếu.”
“101.” Phương Quân Dục nói.
“Vâng.” Trâu Bác Quang vội dùng bộ đàm dặn dò phục vụ phòng 101 chuẩn bị tiếp đãi. Trong số các phòng VIP ở “Lạc đường”, có ba phòng có tiền cũng không lấy được, một trong số đó chính là phòng số 101. Căn phòng đó được chuẩn bị đặc biệt cho Phương gia, mặc kệ Phương gia có dùng hay là không.
“Johnny Walker xanh.” Tô Vị Nhiên nói với phục vụ: “Lấy sáu chai trước đi.”
Nữ phục vụ nhìn thoáng qua Phương Quân Dục, Phương Quân Dục gật đầu.
“Tôi còn tưởng rằng anh sẽ ngăn cản tôi chứ?” Tô Vị Nhiên nhìn bóng lưng nữ phục vụ, mỉm cười nói. Khuôn mặt Tô Vị Nhiên dưới ánh đèn âm u hiện lên ánh sáng nhàn nhạt như ngọc thạch.
“Lấy sáu bình cũng không có nghĩa là uống sáu bình, không phải sao?” Ánh mắt Phương Quân Dục dừng ở trên mặt Tô Vị Nhiên, sau đó khẽ cười nói. (Cc: em thix)
Tô Vị Nhiên: “…”
Phục vụ đem rượu Tô Vị Nhiên gọi lên rồi rời khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục. Trong phòng ngọn đèn u ám, trong không khí mang theo một mùi thơm mê hoặc như có như không. Dòng rượu màu xanh trong bình thuỷ tinh của Johnny Walker ánh lên từng tia sáng xanh yếu ớt.
Hai người đều không nói chuyện, nhưng trong sự im lặng lại có gì đó âm thầm lay động.
Tô Vị Nhiên cầm ly rượu lên, mỉm cười nói: “Anh nói muốn uống rượu với tôi thì chỉ nhìn tôi làm gì?” Tô Vị Nhiên rót nửa ly rượu rồi đưa cho Phương Quân Dục. Phương Quân Dục không từ chối.
Tô Vị Nhiên cầm chiếc ly còn lại trên bàn, cũng tự rót cho mình nửa ly. Hắn nhìn rượu trong ly, mỉm cười nói: “Không biết là anh say trước hay tôi trước nhỉ.”
Phương Quân Dục nhẹ nhàng nở nụ cười: “Chúng ta sẽ không say.”
Tô Vị Nhiên hơi lắc ly rượu: ” Vậy sao?”
“Anh sẽ không để em say.” Phương Quân Dục nhấp một ngụm rượu, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Tô Vị Nhiên.
Tô Vị Nhiên nghe Phương Quân Dục nói thì bật cười, nghiêng người dựa vào Phương Quân Dục, ôn nhu xoa mặt Phương Quân Dục: “Anh cho anh là gì của tôi?”
“Em sẽ để mình say sao?” Phương Quân Dục thản nhiên cười nói.
Tô Vị Nhiên cười tủm tỉm: “Sẽ không.” Ngày đó trọng sinh bất quá chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, hắn sẽ không tiếp tục phóng túng bản thân như thế.
“Vậy nên anh đang giúp em này.” Phương Quân Dục nhìn Tô Vị Nhiên ở gần như vậy, mỉm cười một chút, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn.
————
PS: Rõ ràng rất tình cảm mà sao vẫn đau lòng thế này L
———–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
“Tô thiếu gia, đã lâu không thấy cậu đến.” Trâu Bác Quang thấy Tô Vị Nhiên đi vào “Lạc đường” liền chạy tới nghênh đón. “Đã lâu” này tính ra cũng chỉ khoảng nửa tháng, nhưng dựa theo tần suất ngày nào cũng đến trước kia của Tô Vị Nhiên thì đúng là quá lâu.
Lần này Tô Vị Nhiên vẫn tới một mình. Điều này làm Trâu Bác Quang có điểm không quen, bởi vì lúc trước mỗi lần Tô Vị Nhiên đến “Lạc đường” đều là được đám thiếu gia A thành như sao nâng trăng hộ tống tới.
Từ khi Tô Vị Nhiên trọng sinh tới nay, mỗi ngày vẫn đều nhận được rất nhiều lời mời đi chơi cùng đám bạn xấu hồi trước. Nhưng đối với Tô Vị Nhiên mà nói, những người này đã là quá khứ. Đời trước, sau khi hắn rời khỏi A đã không còn liên lạc với bọn họ. Khi nhận được cuộc gọi kiểu này, Tô Vị Nhiên luôn một hơi cự tuyệt. Hắn hiện tại cũng không thích tiếp xúc với người lạ. Còn trước kia, hắn bất quá cũng chỉ muốn dùng náo nhiệt để không nghĩ đến chuyện Phương Quân Dục lạnh nhạt hắn. Nhìn những khuôn mặt nịnh nọt đó, tới tận bây giờ hắn vẫn chán ghét không thôi.
“Ừm.” Tô thiếu gia thờ ơ lên tiếng.
“Ngài muốn một phòng không?” Trâu Bác Quang hỏi. Tô Vị Nhiên có phòng VIP ở Lạc Đường, bởi vì Tô Vị Nhiên không thích thanh âm ồn ào ở phía ngoài và đại sảnh.
“Không cần.” Tô Vị Nhiên nói: “Tôi muốn một mình, đừng quấy rầy.”
“Vậy chúc ngài vui vẻ.” Trâu Bác Quang hơi cong lưng, lễ phép nói một tiếng rồi rời đi.
Tô Vị Nhiên đi đến khu cocktail, ngồi trước quầy bar.
“Ngài muốn rượu gì?” Bartender có vẻ là người mới nên không nhận ra Tô Vị Nhiên.
“Một ly Fantastic Leman.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
“Xin chờ một lát.” Bartender nói.
Tô Vị Nhiên đưa tay chống cằm nhìn bartender thuần thục pha chế. Khi bartender trong lúc vô ý nhìn về phía Tô Vị Nhiên thì chạm mắt. Tô Vị Nhiên khẽ cười với hắn, bartender nọ không tự giác mà ngây ngốc.
“Rượu sắp đổ ra ngoài rồi.” Tô Vị Nhiên ôn nhu nhắc nhở.
Bartender giật mình tỉnh lại, phát hiện miệng bình rượu cherry bị lệch thiếu chút đổ cả ra ngoài, mặt không khống chế đỏ lên.
“Dễ xấu hổ vậy sao.” Tô Vị Nhiên cười nhẹ một tiếng.
Bartender cúi đầu, có vẻ đang chuyên tâm pha rượu, nhưng Tô Vị Nhiên có thể nhìn thấy cổ của cậu ta cũng đỏ.
” Fantastic Leman của ngài.” Đặt ly rượu màu lam nhạt lên quầy bar trước mặt Tô Vị Nhiên, sau đó bartender nọ xoay đi pha rượu tiếp.
Tô Vị Nhiên cầm ly cocktial, chậm rãi uống một ngụm.
“Thiếu gia, trêu đùa người mới vậy có gì vui chứ?” Một người ngồi xuống bên cạnh hắn nói. Hiển nhiên vừa rồi người này không ở xa nên đã xem trọn một màn này.
“Quá non.” Tô Vị Nhiên tiếc nuối lắc lắc đầu: “Tôi còn chưa nói gì đã xấu hổ rồi.”
Tô Vị Nhiên nói xong quay qua nhìn người nọ, mỉm cười: “Tôi còn tưởng rằng cậu cả đời cũng không dám bước vào ‘Lạc đường’ nữa chứ. Là do tôi đánh giá thấp dũng khí của cậu, hay là… da mặt?”
“Vì sao không dám?” Tô Lê cười nhạt: “Cho tới bây giờ tôi cũng không sợ nơi này. Nếu sợ, tôi đã không liên tục lặp đi lặp lại việc chạy trốn khỏi nơi này. Từ năm mười lăm tuổi, tôi đã quên cái gì gọi là sợ.”
“Một ly Kir Royal.” Tô Lê nói với bartender.
Một lát sau, batender đặt một ly cocktail trước mặt Tô Lê. Tô Lê cũng không uống ngay, hắn dùng ống hút nhẹ nhàng khuấy đều ly coiktail.
Ngọn đèn mờ ảo ánh lên mắt hắn, hắn khẽ híp mặt. Bởi vì lão cha mê cờ bạc nên nhân sinh của hắn đã hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo bình thường từ khi hắn mười lăm. Mẹ hắn vì cờ bạc nên bỏ nhà trốn đi, mà mỗi ngày của hắn là từng trận đòn hiểm từ kẻ uống say giận dữ vì thua bạc. Hắn từng nghĩ đây là Địa Ngục, nghĩ cuộc sống bết bát lắm cũng chỉ như vậy.
Nhưng sau mười lăm tuổi, đến khi hắn rơi vào Địa Ngục chân chính mới phát hiện, bóng tối vĩnh viễn cũng không có giới hạn. Hắn bị lão già cờ bạc gán cho Tôn Thiên Quân, từ đó về sau, nhân sinh của hắn vạn kiếp bất phục.
Đến khi hắn có đủ sức mạnh, hắn sẽ đem mười ngón tay của lão già đó từng ngón từng ngón chặt xuống cho chó ăn. Vì để giữ lại ngón tay mà bán con, hắn muốn lão phải trả một cái giá thật lớn. Hắn sẽ phá tan hang ổ của Tôn Thiên Quân, ở trước mặt thuộc hạ của Tôn Thiên Quân, cho chó luân phiên thao hắn. Tô Lê cầm ly coiktail lên, nhìn nước rượu màu đỏ sậm, khóe miệng cong lên một tia cười lạnh.
“Cảm giác báo thù như thế nào?” Tô Vị Nhiên đem thần sắc của Tô Lê thu hết vào mắt.
“Giống làm tình.” Tô Lê mỉm cười uống một ngụm rượu.
“Khoái cảm khi làm tình rất tuyệt.” Đuôi mắt Tô Vị Nhiên khẽ nâng lên, khóe môi mỉm cười, nói: “Phải không.”
“Vâng.” Tô Lê nhẹ nhàng hộc ra một chữ.
“Có thể làm kẻ khác mê muội.” Tô Vị Nhiên cười nói, ánh mắt dừng ở trên ly coiktail màu lam nhạt.
“Mê muội?” Tô Lê nhìn Tô Vị Nhiên: “Thù báo xong rồi thì còn có gì để mê muội? Tôi cũng không ham thích chuyện giết người. Bất quá …. ” hắn mỉm cười.
“Không còn báo thù để khoái cảm, nhưng làm tình lại có thể đạt được khoái cảm tương tự, không phải sao?”
Tô Vị Nhiên nhấp một ngụm rượu: “G bá tước vẫn cho rằng thất bại duy nhất của hắn chính là cậu.” Hắn đặt ly rượu xuống, khẽ nở nụ cười: “Nhưng là trên thực tế, cho tới bây giờ G bá tước cũng chưa từng thất bại. Cánh cửa dục vọng một khi mở ra, sao có thể đóng lại.” Ngón tay Tô Vị Nhiên lướt qua cằm Tô Lê chậm rãi đi xuống, trượt tới cổ áo Tô Lê: ” Khi không còn nhục cảm thì không gì có thể kháng cự được tình dục.”
Tô Lê mỉm cười, hắn không đẩy tay Tô Vị Nhiên ra: “Không sai. G bá tước rất thành công, tôi cũng không thoát được. Có lẽ, có một ngày, tôi sẽ chết trong đó.”
“Chết dưới hoa mẫu đơn cũng không uổng một đời.” Tô Vị Nhiên thu tay, khẽ cười nói: “Tôi cũng từng nhìn không ra.”
“Chẳng lẽ cậu có thể buông tha Phương Quân Dục?” Tô Lê kinh hoảng siết chặt ly rượu.
“Chỉ cần tôi chết một lần.” Tô Vị Nhiên mỉm cười.
“Thật đáng tiếc, nếu không phải cậu chỉ yêu Phương Quân Dục, có lẽ chúng ta có thể lên giường một lần.” Tô Lê tiếc nuối nói.
“Nếu cậu muốn làm tình, trong ‘Lạc đường’ tuỳ tiện cũng có thể tìm được người thoả mãn cậu. Bất luận là cậu thích ở trên hay dưới cũng không thành vấn đề.” Tô Vị Nhiên cười: “Không muốn thử sao?”
“Ngán.” Tô Lê chậm rãi uống một ngụm rượu.
Tô Vị Nhiên chậm rãi lắc lắc ly rượu, nét mặt tựa tiếu phi tiếu.
“Phương Quân Dục đến.” Một lát sau, Tô Lê bỗng nhiên nói.
“Hiếm thấy đó.” Tô Vị Nhiên quay đầu đưa mắt quét một vòng xung quanh, ngữ điệu nhẹ nhàng. Trong trí nhớ của Tô Vị Nhiên, Phương Quân Dục rất hiếm khi đến “Lạc đường”. Công việc của “Lạc đường” đều do Trâu Bác Quang trực tiếp báo cáo lại Phương Quân Dục.
“Hắn hướng bên này.” Tô Lê nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ là tới tìm cậu? Vậy cũng rất hiếm thấy đó.” Tô Lê đi theo Tô Vị Nhiên nhiều năm như vậy, dĩ nhiên cũng biết Phương Quân Dục chưa bao giờ quản lý sinh hoạt cá nhân của Tô Vị Nhiên. Cho dù Tô Vị Nhiên mỗi ngày đều chết dí ở “Lạc đường”, Phương Quân Dục cũng không nói gì.
“Chẳng lẽ cậu không nên tránh đi một chút?” Tô Vị Nhiên dịu dàng nói với Tô Lê: “Quấy rầy người khác nói chuyện yêu đương không tốt đâu.”
“Được rồi, tôi đi trước.” Tô Lê đứng lên, xoay người biến mất trong dòng người.
“Quấy rầy người khác uống rượu cũng không phải là một thói quen tốt.” Tô Vị Nhiên nói với Phương Quân Dục bên cạnh.
Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Vậy anh uống cùng em.”
“Uống cocktail với tôi?” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Muốn uống với tôi thì phải uống Whiskey.”
Phương Quân Dục quay sang, nhìn Tô Vị Nhiên thật sâu rồi nói: “Cũng được.”
Tô Vị Nhiên đứng lên: “Vậy đi thôi.”
Khi Trâu Bác Quang nhìn thấy Phương Quân Dục và Tô Vị Nhiên cùng xuất hiện ở “Lạc đường”, trong mắt tràn đầy kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục: “Phương tổng, Tô thiếu.”
“101.” Phương Quân Dục nói.
“Vâng.” Trâu Bác Quang vội dùng bộ đàm dặn dò phục vụ phòng 101 chuẩn bị tiếp đãi. Trong số các phòng VIP ở “Lạc đường”, có ba phòng có tiền cũng không lấy được, một trong số đó chính là phòng số 101. Căn phòng đó được chuẩn bị đặc biệt cho Phương gia, mặc kệ Phương gia có dùng hay là không.
“Johnny Walker xanh.” Tô Vị Nhiên nói với phục vụ: “Lấy sáu chai trước đi.”
Nữ phục vụ nhìn thoáng qua Phương Quân Dục, Phương Quân Dục gật đầu.
“Tôi còn tưởng rằng anh sẽ ngăn cản tôi chứ?” Tô Vị Nhiên nhìn bóng lưng nữ phục vụ, mỉm cười nói. Khuôn mặt Tô Vị Nhiên dưới ánh đèn âm u hiện lên ánh sáng nhàn nhạt như ngọc thạch.
“Lấy sáu bình cũng không có nghĩa là uống sáu bình, không phải sao?” Ánh mắt Phương Quân Dục dừng ở trên mặt Tô Vị Nhiên, sau đó khẽ cười nói. (Cc: em thix)
Tô Vị Nhiên: “…”
Phục vụ đem rượu Tô Vị Nhiên gọi lên rồi rời khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục. Trong phòng ngọn đèn u ám, trong không khí mang theo một mùi thơm mê hoặc như có như không. Dòng rượu màu xanh trong bình thuỷ tinh của Johnny Walker ánh lên từng tia sáng xanh yếu ớt.
Hai người đều không nói chuyện, nhưng trong sự im lặng lại có gì đó âm thầm lay động.
Tô Vị Nhiên cầm ly rượu lên, mỉm cười nói: “Anh nói muốn uống rượu với tôi thì chỉ nhìn tôi làm gì?” Tô Vị Nhiên rót nửa ly rượu rồi đưa cho Phương Quân Dục. Phương Quân Dục không từ chối.
Tô Vị Nhiên cầm chiếc ly còn lại trên bàn, cũng tự rót cho mình nửa ly. Hắn nhìn rượu trong ly, mỉm cười nói: “Không biết là anh say trước hay tôi trước nhỉ.”
Phương Quân Dục nhẹ nhàng nở nụ cười: “Chúng ta sẽ không say.”
Tô Vị Nhiên hơi lắc ly rượu: ” Vậy sao?”
“Anh sẽ không để em say.” Phương Quân Dục nhấp một ngụm rượu, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Tô Vị Nhiên.
Tô Vị Nhiên nghe Phương Quân Dục nói thì bật cười, nghiêng người dựa vào Phương Quân Dục, ôn nhu xoa mặt Phương Quân Dục: “Anh cho anh là gì của tôi?”
“Em sẽ để mình say sao?” Phương Quân Dục thản nhiên cười nói.
Tô Vị Nhiên cười tủm tỉm: “Sẽ không.” Ngày đó trọng sinh bất quá chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, hắn sẽ không tiếp tục phóng túng bản thân như thế.
“Vậy nên anh đang giúp em này.” Phương Quân Dục nhìn Tô Vị Nhiên ở gần như vậy, mỉm cười một chút, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn.
————
PS: Rõ ràng rất tình cảm mà sao vẫn đau lòng thế này L
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook