Đương Niên Ly Tao
-
Chương 20
THẬP LÝ KIẾP
________________________________________
Chu Đường không biết tiểu phu tử đi nơi nào, nhưng y nghĩ, “Quy ẩn” trong phong thư để lại, có nghĩa là trở về cố hương.
Y đã đọc trong sách, Việt Châu là đường giao thông quan trọng giữa Tây Chiêu và Đại Thừa, luôn có rất nhiều thương đội (đội buôn/ đội thương mại) ngược xuôi, hàng năm Tây Chiêu tiến cống cũng phải đi qua nơi này. Việt Châu nhiều núi rừng, địa thế lại phức tạp, các thương đội thường xuyên bị phỉ khấu (thổ phỉ + thảo khấu) chặn đường cướp sạch tiền của.
Phương thức kiếm chác trắng trợn hung dữ này hấp dẫn rất nhiều vong mệnh chi đồ(kẻ không tiếc sinh mạng), lâu ngày, nạn trộm cướp tại Việt Châu đã thành ung nhọt, uy hiếp tới cuộc sống của bách tính muôn dân.
Lựa chọn tới một nơi như vậy, kỳ thật trong lòng Chu Đường khá bất an, nhưng mới vừa nghĩ hiện giờ tiểu phu tử đang ở đó, y đã cảm thấy không còn gì đáng do dự nữa.
________________________________________
Bẵng một chốc đã qua tiết thanh minh.
Hoàng Thượng phong Chu Đường làm “Việt Vương”, ban thưởng hai mươi thị vệ, bốn nô bộc, một xe ngựa, sáu tuấn mã, còn có hai rương lớn vàng bạc tiền tài, tuy rằng không thể sánh với các Hoàng tử có thế lực khác, nhưng coi như cũng là một món quà chia tay không tồi.
Các hạ nhân trong Phù Đông Điện, chỉ có một mình Vân Hương tự nguyện cùng y đồng hành. Chu Đường cũng không bắt buộc, để cho tất cả rời đi.
Khi Vân Hương thu thập hành lý giúp Chu Đường, phát hiện thấy y trân trọng đặt hai thứ ở cạnh nhau.
Một là bảo kiếm Hoàng Thượng ban, còn lại là thứ kỳ quái gì đó được bọc kín bằng vải gấm.
Nàng nhất thời tò mò muốn mở ra xem, bị Chu Đường mới bước vào nội điện lớn tiếng quát, “Đừng nhúc nhích!”
Vân Hương hoảng sợ, cứng đờ ngay tại chỗ.
Chu Đường vội vàng chạy tới kiểm tra, thấy thứ đó vẫn nguyên vị tại chỗ, nhẹ nhõm thở phào một hơi.
“Điện hạ, đây là cái gì?” Vân Hương hỏi, thầm nghĩ không biết là bảo bối gì mà khiến cho y cuống lên tới vậy.
Chu Đường mở ra một góc vải gấm cho nàng nhìn, “Một cây cung.”
“Cung?”
“Ừ. Của Lạc Bình cho ta. Nhưng mà ta dùng nhiều hỏng mất rồi, nếu không buộc chặt, nó sẽ gãy mất.” Chu Đường cẩn thận bọc kỹ lại, sau đó cảnh cáo, “Vân Hương, bao giờ gặp hắn, không được nói ta làm gãy cung, nếu hắn hỏi thì cứ bảo ta rất yêu quý nó, yêu quý không dám dùng.”
“Vâng, nô tỳ đã rõ.” Vân Hương nhịn cười đáp, trong lòng lại có chút ảm đạm.
Điện hạ tràn đầy chờ mong gặp lại Lạc đại nhân, nếu tới Việt Châu rồi mới phát hiện ra người không ở đó…
Ài, thôi, nghĩ nhiều vô ích, đi bước nào tính bước đó vậy.
________________________________________
Đoàn người Chu Đường vốn định ra khỏi thành từ Đông Thành Môn (cổng thành phía đông), ai ngờ đi được nửa đường lại gặp Lục hoàng tử cũng đang chuẩn bị xuất phát.
Nhìn cái thế trận kia, một đám người đông nghìn nghịt lố nha lố nhố chật kín cả đường, từ xa tít đã nghe thấy tiếng Dư quý phi ngồi trong nhuyễn kiệu (kiệu mềm)khóc đến chết đi sống lại.
Chu Dương ăn mặc xa hoa, cưỡi một con tuấn mã trắng muốt rêu rao khắp nơi. Nghe thấy mẫu thân khóc lóc, hắn liền tới bên nhuyễn kiệu an ủi vài câu, kết quả là chính mình cũng muốn khóc theo. Tả thừa tướng cùng vài tâm phúc cũng tới, kéo Chu Dương qua liên miên nói chuyện, xem ra chưa tiễn vài mươi dặm đường thì bọn họ còn chưa yên tĩnh lại.
Chu Đường “Xì” một tiếng, ghìm lại dây cương.
Thị vệ và phó tòng (tôi tớ) phía sau cũng ngừng lại.
“Thật là, nhìn phát mệt,” Chu Đường hạ lệnh, “Thay đổi đường đi, ra khỏi thành từ Bắc Thành Môn!”
“Bẩm điện hạ, đi từ Bắc Thành Môn rất lòng vòng.” Có kẻ khuyên nhủ.
“Lòng vòng thì lòng vòng, ít ra còn thoải mái hơn là xem mấy người kia biểu diễn mười dặm khóc lóc.”
Nói xong, Chu Đường quay ngựa, tiên phong hướng về phía Bắc, mọi người đằng sau nhanh chóng đuổi kịp.
________________________________________
So với Đông Thành Môn náo nhiệt, Bắc Thành Môn có vẻ thê lương hơn nhiều.
Chu Đường cũng không quay đầu lại, thẳng hướng cổng thành mà tiến ra ngoài, phía sau chẳng có ai đưa tiễn, thật giống như không ai thèm nhớ y đã từng tồn tại trong Hoàng thành này. Mà cái người đáng lý ra phải nên nhớ rõ nhất, giờ phút này lại không ở bên y.
Lưng y vẫn thẳng tắp.
Gió xuân quất vào mặt, thổi bay tà áo màu xanh thiên tuế, mang theo quá khứ của y, càng lúc càng tiến xa trên con đường lớn.
________________________________________
Đi được khoảng mười dặm, Vân Hương hơi mệt, nên tụt lại phía sau đội ngũ.
Thời điểm đội ngũ đột nhiên dừng lại, nàng tràn đầy sung sướng nghĩ rằng đã đến giờ nghỉ ngơi, đang định ngồi xuống uống ngụm nước rồi ăn chút gì đó, lại phát hiện tất cả mọi người không hề có ý buông lỏng, nàng không khỏi lo sợ và nghi hoặc.
Làm sao vậy? Dưới chân Thiên tử, chẳng lẽ có kẻ dám chặn đường cướp bóc sao?
Nàng tiến lên vài bước, lướt qua từng đầu người đầu ngựa, cuối cùng nhìn thấy chuyện đang diễn ra. Toàn bộ mệt mỏi của nàng bị đánh bay — quả thật là có chặn đường, nhưng không phải cướp bóc.
Phía trước bọn họ chỉ có một người đứng, diện mạo còn rất nho nhã thư sinh.
Người nọ vén vạt áo, quỳ xuống hành lễ.
“Thất điện hạ, tội thần Lạc Bình, cung nghênh chờ đợi đã lâu.”
________________________________________
Chu Đường ngồi trên ngựa, nhất thời không thể tin được vào mắt mình.
Dây cương bị siết chặt tới rung rung, y tự cắm móng tay vào da thịt chính mình, chỉ sợ rằng đây là ảo giác.
Người nọ quỳ gối trước ngựa của y, âm thanh mát rượi gọi y “Thất điện hạ”, ngay tại mười dặm ra khỏi Hoàng thành, nói là chờ đợi y đã lâu.
Lâu? Lâu là bao lâu? Một canh giờ, một ngày, hay là một năm?
“Đứng lên đi, ngươi…. Chờ ta đã bao lâu?”
“Hồi bẩm điện hạ, không nhiều không ít, một năm.” Lạc Bình chỉ vào một toà nhà phía xa xa bên đường lớn, nơi có hạnh hoa (*) nở rộ như tuyết trắng, “Điện hạ không thể bước vào tửu quán của kẻ hèn này nghỉ ngơi một chút sao?”
Ở trước mặt mọi người, Lạc Bình vẫn giữ vững tư thái khiêm tốn và hoà nhã.
Chu Đường bỗng nhiên cảm thấy thực trào phúng. Giống như một truyện cười.
Y ở trong thành chờ hắn trở về, hắn ở ngoài thành chờ y bước ra. Tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, ngày đêm ưu sầu, kỳ thật chỉ cách nhau có mười dặm đường và một năm trời mà thôi.
Sung sướng khi tái ngộ khiến Chu Đường không khống chế được tâm tình, nhưng lẫn trong niềm vui còn có oán hận suốt một năm của y, tiểu phu tử nhẫn tâm, cứ như vậy vứt lại y một mình trong cung! Còn chính hắn thì thảnh thơi bên ngoài, thong dong mở tửu quán làm ăn!
Bất quá y rất nhanh cũng ý thức được điểm kỳ quái, Lạc Bình chờ y tại Bắc Thành Môn? Hoàng thành có tứ đại Thành môn, tại sao hắn lại chờ tại Thành môn phía Bắc? Huống chi hôm nay y vốn định ra ngoài từ Đông Thành Môn, hoàn toàn là vì nhất thời mới đổi hành trình, nếu y vẫn chọn đi phía Đông, chẳng phải Lạc Bình sẽ phí công vô ích sao?
Đây là trùng hợp? Cả chuyện hắn mở tửu quán suốt một năm gần Bắc Thành Môn cũng là trùng hợp? Tại sao y lại có cảm giác, ngay từ đầu hắn đã dự đoán được sẽ có cục diện này?
“Tiểu… Ách, Lạc Bình, làm sao ngươi biết ta sẽ đi từ Bắc Thành Môn?”
“Tính toán.” Lạc Bình bí hiểm đáp. Hắn nắm rõ chuyện xưa, làm sao không biết Chu Đường muốn đi đâu, muốn đi từ phía nào.
“Tính toán? Điều này sao tính được?” Chu Đường hồ nghi.
“Đông Hán có Gia Cát Khổng Minh xem tử vi đoán số mệnh, vì sao ta không thể? Điện hạ, ta còn biết rất nhiều kỳ môn thuật số, chi bằng điện hạ cho phép ta được đồng hành?”
Chu Đường chỉ dừng một lát, lập tức kịp phản ứng.
Người này trả lời nửa thật nửa giả, chắc chắn là đang diễn trò. Vở kịch là một thư sinh nghèo túng bị bãi quan, muốn mượn cơ hội này leo lên phụ hoạ Hoàng tử điện hạ, tự kiếm cho mình con đường khác mưu sinh.
Xuất phát từ trả thù, Chu Đường giận dỗi từ chối, “Bổn vương không thiếu người hầu, vì sao phải mang theo một thư sinh không có chỗ hữu dụng như ngươi? Còn là một đại sắc quỷ, vô trách nhiệm bỏ ngang giữa chừng.”
Ngay cả khi bị hạ thấp như vậy, Lạc Bình nửa điểm cũng không hề để ý. Hắn tiến lên vài bước, cầm lấy bàn tay trái của Chu Đường.
Nhìn lên thiếu niên ngồi trên lưng ngựa cao, hắn ôn hòa cười nói, “Vì sao không thể mang ta theo? Mặc dù ta không tài ba lỗi lạc, nhưng cũng có thể cống hiến sức lực vì điện hạ mà.”
“Ngươi có thể giúp bổn vương cái gì?”
“Ta có thể trợ giúp điện hạ…” Lạc Bình mở lòng bàn tay y ra, “”Phiên thủ phản bài mệnh cách, phúc thủ phục lập kiền khôn.” (Lật bàn tay thay đổi vận mệnh, úp bàn tay khôi phục Càn Khôn)
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng cực kỳ kiên định.
Nhiệt độ cơ thể theo lòng bàn tay truyền tới, xúc cảm khiến người ta hoài niệm không thôi.
Đương nhiên, cho dù lúc này hắn chẳng nói gì, Chu Đường cũng nhất định sẽ mang theo hắn. Kể cả có phải ép buộc, y cũng sẽ cột chặt người này bên cạnh mình.
Bất quá, đối với những lời tiểu phu tử nói, y cũng thấy hứng thú, y quả thật cảm giác được, tiểu phu tử hình như đã biết trước điều gì.
Có lẽ, hắn thật sự có thể thay đổi mệnh cách, khôi phục Càn Khôn?
________________________________________
Đoàn người vào tửu quán của Lạc Bình nghỉ ngơi, chấn hưng tinh thần rồi tiếp tục lên đường.
Lúc này Chu Đường không chịu cưỡi ngựa nữa, y ngồi trong xe, còn bắt ép tiểu phu tử vào ngồi cùng mình.
Lạc Bình không lay chuyển được “Việt Vương”, chỉ có thể ngồi lên xe ngựa, trong ánh mắt kinh ngạc của những thị tòng khác.
Chu Đường gần như bổ nhào vào lòng hắn.
Lạc Bình thiếu chút nữa ngồi không vững, “Tiểu Đường, ngươi xem, nhìn ngươi bây giờ còn có bộ dáng Vương gia sao?”
“Tiểu phu tử, ta biết mà, cứ có cơ hội là ngươi lại quản giáo ta.”
“… Vậy mà ngươi còn dám kéo ta vào đây?”
Chu Đường vùi đầu trên cổ hắn, hít ngửi thật lâu, sau đó mới ngẩng mặt lên, khoé mắt cong vút, “Cái đồ quỷ sứ này, chàng có nhớ ta chăng?”
“…” Không biết tại sao, rõ ràng rất muốn cười, nhưng Lạc Bình lại cảm thấy cổ họng như có gì đó nghẹn lại.
Tiểu Đường của hắn lớn thật nhanh, gần một năm, đỉnh đầu y đã cao bằng cổ hắn. Cánh tay không tự chủ được, vô thức vòng qua thân hình của thiếu niên, hắn trả lời, “Ừ, ta rất nhớ ngươi.”
Chu Đường bỗng nhiên ngừng nói, chỉ yên lặng nhìn hắn.
“Sao thế?” Lạc Bình hỏi.
“Không có gì.” Chu Đường lắc lắc đầu, cố nén xuống hai hàng lệ nóng đang tràn lên đôi mắt.
________________________________________
Đường xá xóc nảy, Lạc Bình nhớ tới những cảm xúc ngày xưa.
Khi đó hắn trở lại cố hương, một năm sau Chu Đường đến Việt Châu.
Nhưng lúc ấy hắn vì bị bãi quan mà chịu đả kích lớn, cả ngày đần độn, cảm thấy tương lai trống rỗng, căn bản không có tâm tư để ý tới Chu Đường. Hơn nữa khi đó hắn chỉ có chút thương tiếc đứa bé này mà thôi, cũng chẳng ôm ấp kỳ vọng lớn lao gì vào y cả.
Nhưng hiện tại đã khác rồi, hiện tại hắn là vì hiệp trợ Chu Đường mà đến. Chỉ vì một mình Chu Đường, nên hắn không có nửa điểm hoang mang.
Để che giấu tai mắt kẻ khác, hắn mai danh ẩn tích ở ngoại thành một năm, giờ đã tới lúc, đã tới thời điểm phải mang đứa bé này đi lĩnh hội trời cao biển rộng, Tiểu Đường của hắn, tuyệt đối không phải chỉ là một con ếch ngồi trong đáy giếng.
________________________________________
Đó là một lữ trình nhàn nhã thanh thản, tâm trạng của Chu Đường từ đầu chí cuối đều vô cùng tốt đẹp.
Lúc vui sướng, y lôi kéo Lạc Bình vào trong xe nói chuyện, lúc đặc biệt vui sướng, y cùng Lạc Bình cưỡi ngựa song hành. Trải qua một đường cảnh xuân, bọn họ dần dần đã tiếp cận địa giới Việt Châu.
Mấy ngày gần đây, Chu Đường kiềm chế không nổi sự tò mò, luôn miệng hỏi người nhà của Lạc Bình sống ở chỗ nào tại Việt Châu, rồi thì họ là người như thế nào.
Lạc Bình nói, kỳ thật nhà hắn ở bên cạnh Việt Châu, từ nhà hắn đến chủ thành Thông Phương vẫn còn rất xa.
“Vậy là gần vùng giáp giới với Huy Châu sao?” Chu Đường hỏi.
“Không, là bên kia, bên gần với Tây Chiêu.” Lạc Bình trả lời.
“Tiểu phu tử, trước tiên chúng ta đi gặp người nhà của ngươi đi. Vừa lúc để ta thăm thú Việt Châu một vòng, cũng hiểu biết thêm về địa phương một chút.” Chu Đường nói năng hùng hồn và đầy lý lẽ.
“Không được, ngươi là Vương gia, sẽ doạ bọn họ sợ mất.” Lạc Bình không đồng ý.
“Ai nói ta là Vương gia? Không phải ta là học trò Tiểu Đường sao?”
“…” Đúng vậy, mấy trò đùa giỡn vô lại của Tiểu Đường luôn luôn hiệu nghiệm.
“Nếu ngươi không chịu, ta sẽ dùng thân phận Vương gia đi hù dọa bọn họ.”
“…” Một năm không gặp, bản lĩnh áp chế người của đứa nhỏ này cũng đột nhiên tăng vọt.
Lạc Bình bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.
________________________________________
(*) Hoa Hạnh là cái hoa này:
________________________________________
Chu Đường không biết tiểu phu tử đi nơi nào, nhưng y nghĩ, “Quy ẩn” trong phong thư để lại, có nghĩa là trở về cố hương.
Y đã đọc trong sách, Việt Châu là đường giao thông quan trọng giữa Tây Chiêu và Đại Thừa, luôn có rất nhiều thương đội (đội buôn/ đội thương mại) ngược xuôi, hàng năm Tây Chiêu tiến cống cũng phải đi qua nơi này. Việt Châu nhiều núi rừng, địa thế lại phức tạp, các thương đội thường xuyên bị phỉ khấu (thổ phỉ + thảo khấu) chặn đường cướp sạch tiền của.
Phương thức kiếm chác trắng trợn hung dữ này hấp dẫn rất nhiều vong mệnh chi đồ(kẻ không tiếc sinh mạng), lâu ngày, nạn trộm cướp tại Việt Châu đã thành ung nhọt, uy hiếp tới cuộc sống của bách tính muôn dân.
Lựa chọn tới một nơi như vậy, kỳ thật trong lòng Chu Đường khá bất an, nhưng mới vừa nghĩ hiện giờ tiểu phu tử đang ở đó, y đã cảm thấy không còn gì đáng do dự nữa.
________________________________________
Bẵng một chốc đã qua tiết thanh minh.
Hoàng Thượng phong Chu Đường làm “Việt Vương”, ban thưởng hai mươi thị vệ, bốn nô bộc, một xe ngựa, sáu tuấn mã, còn có hai rương lớn vàng bạc tiền tài, tuy rằng không thể sánh với các Hoàng tử có thế lực khác, nhưng coi như cũng là một món quà chia tay không tồi.
Các hạ nhân trong Phù Đông Điện, chỉ có một mình Vân Hương tự nguyện cùng y đồng hành. Chu Đường cũng không bắt buộc, để cho tất cả rời đi.
Khi Vân Hương thu thập hành lý giúp Chu Đường, phát hiện thấy y trân trọng đặt hai thứ ở cạnh nhau.
Một là bảo kiếm Hoàng Thượng ban, còn lại là thứ kỳ quái gì đó được bọc kín bằng vải gấm.
Nàng nhất thời tò mò muốn mở ra xem, bị Chu Đường mới bước vào nội điện lớn tiếng quát, “Đừng nhúc nhích!”
Vân Hương hoảng sợ, cứng đờ ngay tại chỗ.
Chu Đường vội vàng chạy tới kiểm tra, thấy thứ đó vẫn nguyên vị tại chỗ, nhẹ nhõm thở phào một hơi.
“Điện hạ, đây là cái gì?” Vân Hương hỏi, thầm nghĩ không biết là bảo bối gì mà khiến cho y cuống lên tới vậy.
Chu Đường mở ra một góc vải gấm cho nàng nhìn, “Một cây cung.”
“Cung?”
“Ừ. Của Lạc Bình cho ta. Nhưng mà ta dùng nhiều hỏng mất rồi, nếu không buộc chặt, nó sẽ gãy mất.” Chu Đường cẩn thận bọc kỹ lại, sau đó cảnh cáo, “Vân Hương, bao giờ gặp hắn, không được nói ta làm gãy cung, nếu hắn hỏi thì cứ bảo ta rất yêu quý nó, yêu quý không dám dùng.”
“Vâng, nô tỳ đã rõ.” Vân Hương nhịn cười đáp, trong lòng lại có chút ảm đạm.
Điện hạ tràn đầy chờ mong gặp lại Lạc đại nhân, nếu tới Việt Châu rồi mới phát hiện ra người không ở đó…
Ài, thôi, nghĩ nhiều vô ích, đi bước nào tính bước đó vậy.
________________________________________
Đoàn người Chu Đường vốn định ra khỏi thành từ Đông Thành Môn (cổng thành phía đông), ai ngờ đi được nửa đường lại gặp Lục hoàng tử cũng đang chuẩn bị xuất phát.
Nhìn cái thế trận kia, một đám người đông nghìn nghịt lố nha lố nhố chật kín cả đường, từ xa tít đã nghe thấy tiếng Dư quý phi ngồi trong nhuyễn kiệu (kiệu mềm)khóc đến chết đi sống lại.
Chu Dương ăn mặc xa hoa, cưỡi một con tuấn mã trắng muốt rêu rao khắp nơi. Nghe thấy mẫu thân khóc lóc, hắn liền tới bên nhuyễn kiệu an ủi vài câu, kết quả là chính mình cũng muốn khóc theo. Tả thừa tướng cùng vài tâm phúc cũng tới, kéo Chu Dương qua liên miên nói chuyện, xem ra chưa tiễn vài mươi dặm đường thì bọn họ còn chưa yên tĩnh lại.
Chu Đường “Xì” một tiếng, ghìm lại dây cương.
Thị vệ và phó tòng (tôi tớ) phía sau cũng ngừng lại.
“Thật là, nhìn phát mệt,” Chu Đường hạ lệnh, “Thay đổi đường đi, ra khỏi thành từ Bắc Thành Môn!”
“Bẩm điện hạ, đi từ Bắc Thành Môn rất lòng vòng.” Có kẻ khuyên nhủ.
“Lòng vòng thì lòng vòng, ít ra còn thoải mái hơn là xem mấy người kia biểu diễn mười dặm khóc lóc.”
Nói xong, Chu Đường quay ngựa, tiên phong hướng về phía Bắc, mọi người đằng sau nhanh chóng đuổi kịp.
________________________________________
So với Đông Thành Môn náo nhiệt, Bắc Thành Môn có vẻ thê lương hơn nhiều.
Chu Đường cũng không quay đầu lại, thẳng hướng cổng thành mà tiến ra ngoài, phía sau chẳng có ai đưa tiễn, thật giống như không ai thèm nhớ y đã từng tồn tại trong Hoàng thành này. Mà cái người đáng lý ra phải nên nhớ rõ nhất, giờ phút này lại không ở bên y.
Lưng y vẫn thẳng tắp.
Gió xuân quất vào mặt, thổi bay tà áo màu xanh thiên tuế, mang theo quá khứ của y, càng lúc càng tiến xa trên con đường lớn.
________________________________________
Đi được khoảng mười dặm, Vân Hương hơi mệt, nên tụt lại phía sau đội ngũ.
Thời điểm đội ngũ đột nhiên dừng lại, nàng tràn đầy sung sướng nghĩ rằng đã đến giờ nghỉ ngơi, đang định ngồi xuống uống ngụm nước rồi ăn chút gì đó, lại phát hiện tất cả mọi người không hề có ý buông lỏng, nàng không khỏi lo sợ và nghi hoặc.
Làm sao vậy? Dưới chân Thiên tử, chẳng lẽ có kẻ dám chặn đường cướp bóc sao?
Nàng tiến lên vài bước, lướt qua từng đầu người đầu ngựa, cuối cùng nhìn thấy chuyện đang diễn ra. Toàn bộ mệt mỏi của nàng bị đánh bay — quả thật là có chặn đường, nhưng không phải cướp bóc.
Phía trước bọn họ chỉ có một người đứng, diện mạo còn rất nho nhã thư sinh.
Người nọ vén vạt áo, quỳ xuống hành lễ.
“Thất điện hạ, tội thần Lạc Bình, cung nghênh chờ đợi đã lâu.”
________________________________________
Chu Đường ngồi trên ngựa, nhất thời không thể tin được vào mắt mình.
Dây cương bị siết chặt tới rung rung, y tự cắm móng tay vào da thịt chính mình, chỉ sợ rằng đây là ảo giác.
Người nọ quỳ gối trước ngựa của y, âm thanh mát rượi gọi y “Thất điện hạ”, ngay tại mười dặm ra khỏi Hoàng thành, nói là chờ đợi y đã lâu.
Lâu? Lâu là bao lâu? Một canh giờ, một ngày, hay là một năm?
“Đứng lên đi, ngươi…. Chờ ta đã bao lâu?”
“Hồi bẩm điện hạ, không nhiều không ít, một năm.” Lạc Bình chỉ vào một toà nhà phía xa xa bên đường lớn, nơi có hạnh hoa (*) nở rộ như tuyết trắng, “Điện hạ không thể bước vào tửu quán của kẻ hèn này nghỉ ngơi một chút sao?”
Ở trước mặt mọi người, Lạc Bình vẫn giữ vững tư thái khiêm tốn và hoà nhã.
Chu Đường bỗng nhiên cảm thấy thực trào phúng. Giống như một truyện cười.
Y ở trong thành chờ hắn trở về, hắn ở ngoài thành chờ y bước ra. Tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, ngày đêm ưu sầu, kỳ thật chỉ cách nhau có mười dặm đường và một năm trời mà thôi.
Sung sướng khi tái ngộ khiến Chu Đường không khống chế được tâm tình, nhưng lẫn trong niềm vui còn có oán hận suốt một năm của y, tiểu phu tử nhẫn tâm, cứ như vậy vứt lại y một mình trong cung! Còn chính hắn thì thảnh thơi bên ngoài, thong dong mở tửu quán làm ăn!
Bất quá y rất nhanh cũng ý thức được điểm kỳ quái, Lạc Bình chờ y tại Bắc Thành Môn? Hoàng thành có tứ đại Thành môn, tại sao hắn lại chờ tại Thành môn phía Bắc? Huống chi hôm nay y vốn định ra ngoài từ Đông Thành Môn, hoàn toàn là vì nhất thời mới đổi hành trình, nếu y vẫn chọn đi phía Đông, chẳng phải Lạc Bình sẽ phí công vô ích sao?
Đây là trùng hợp? Cả chuyện hắn mở tửu quán suốt một năm gần Bắc Thành Môn cũng là trùng hợp? Tại sao y lại có cảm giác, ngay từ đầu hắn đã dự đoán được sẽ có cục diện này?
“Tiểu… Ách, Lạc Bình, làm sao ngươi biết ta sẽ đi từ Bắc Thành Môn?”
“Tính toán.” Lạc Bình bí hiểm đáp. Hắn nắm rõ chuyện xưa, làm sao không biết Chu Đường muốn đi đâu, muốn đi từ phía nào.
“Tính toán? Điều này sao tính được?” Chu Đường hồ nghi.
“Đông Hán có Gia Cát Khổng Minh xem tử vi đoán số mệnh, vì sao ta không thể? Điện hạ, ta còn biết rất nhiều kỳ môn thuật số, chi bằng điện hạ cho phép ta được đồng hành?”
Chu Đường chỉ dừng một lát, lập tức kịp phản ứng.
Người này trả lời nửa thật nửa giả, chắc chắn là đang diễn trò. Vở kịch là một thư sinh nghèo túng bị bãi quan, muốn mượn cơ hội này leo lên phụ hoạ Hoàng tử điện hạ, tự kiếm cho mình con đường khác mưu sinh.
Xuất phát từ trả thù, Chu Đường giận dỗi từ chối, “Bổn vương không thiếu người hầu, vì sao phải mang theo một thư sinh không có chỗ hữu dụng như ngươi? Còn là một đại sắc quỷ, vô trách nhiệm bỏ ngang giữa chừng.”
Ngay cả khi bị hạ thấp như vậy, Lạc Bình nửa điểm cũng không hề để ý. Hắn tiến lên vài bước, cầm lấy bàn tay trái của Chu Đường.
Nhìn lên thiếu niên ngồi trên lưng ngựa cao, hắn ôn hòa cười nói, “Vì sao không thể mang ta theo? Mặc dù ta không tài ba lỗi lạc, nhưng cũng có thể cống hiến sức lực vì điện hạ mà.”
“Ngươi có thể giúp bổn vương cái gì?”
“Ta có thể trợ giúp điện hạ…” Lạc Bình mở lòng bàn tay y ra, “”Phiên thủ phản bài mệnh cách, phúc thủ phục lập kiền khôn.” (Lật bàn tay thay đổi vận mệnh, úp bàn tay khôi phục Càn Khôn)
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng cực kỳ kiên định.
Nhiệt độ cơ thể theo lòng bàn tay truyền tới, xúc cảm khiến người ta hoài niệm không thôi.
Đương nhiên, cho dù lúc này hắn chẳng nói gì, Chu Đường cũng nhất định sẽ mang theo hắn. Kể cả có phải ép buộc, y cũng sẽ cột chặt người này bên cạnh mình.
Bất quá, đối với những lời tiểu phu tử nói, y cũng thấy hứng thú, y quả thật cảm giác được, tiểu phu tử hình như đã biết trước điều gì.
Có lẽ, hắn thật sự có thể thay đổi mệnh cách, khôi phục Càn Khôn?
________________________________________
Đoàn người vào tửu quán của Lạc Bình nghỉ ngơi, chấn hưng tinh thần rồi tiếp tục lên đường.
Lúc này Chu Đường không chịu cưỡi ngựa nữa, y ngồi trong xe, còn bắt ép tiểu phu tử vào ngồi cùng mình.
Lạc Bình không lay chuyển được “Việt Vương”, chỉ có thể ngồi lên xe ngựa, trong ánh mắt kinh ngạc của những thị tòng khác.
Chu Đường gần như bổ nhào vào lòng hắn.
Lạc Bình thiếu chút nữa ngồi không vững, “Tiểu Đường, ngươi xem, nhìn ngươi bây giờ còn có bộ dáng Vương gia sao?”
“Tiểu phu tử, ta biết mà, cứ có cơ hội là ngươi lại quản giáo ta.”
“… Vậy mà ngươi còn dám kéo ta vào đây?”
Chu Đường vùi đầu trên cổ hắn, hít ngửi thật lâu, sau đó mới ngẩng mặt lên, khoé mắt cong vút, “Cái đồ quỷ sứ này, chàng có nhớ ta chăng?”
“…” Không biết tại sao, rõ ràng rất muốn cười, nhưng Lạc Bình lại cảm thấy cổ họng như có gì đó nghẹn lại.
Tiểu Đường của hắn lớn thật nhanh, gần một năm, đỉnh đầu y đã cao bằng cổ hắn. Cánh tay không tự chủ được, vô thức vòng qua thân hình của thiếu niên, hắn trả lời, “Ừ, ta rất nhớ ngươi.”
Chu Đường bỗng nhiên ngừng nói, chỉ yên lặng nhìn hắn.
“Sao thế?” Lạc Bình hỏi.
“Không có gì.” Chu Đường lắc lắc đầu, cố nén xuống hai hàng lệ nóng đang tràn lên đôi mắt.
________________________________________
Đường xá xóc nảy, Lạc Bình nhớ tới những cảm xúc ngày xưa.
Khi đó hắn trở lại cố hương, một năm sau Chu Đường đến Việt Châu.
Nhưng lúc ấy hắn vì bị bãi quan mà chịu đả kích lớn, cả ngày đần độn, cảm thấy tương lai trống rỗng, căn bản không có tâm tư để ý tới Chu Đường. Hơn nữa khi đó hắn chỉ có chút thương tiếc đứa bé này mà thôi, cũng chẳng ôm ấp kỳ vọng lớn lao gì vào y cả.
Nhưng hiện tại đã khác rồi, hiện tại hắn là vì hiệp trợ Chu Đường mà đến. Chỉ vì một mình Chu Đường, nên hắn không có nửa điểm hoang mang.
Để che giấu tai mắt kẻ khác, hắn mai danh ẩn tích ở ngoại thành một năm, giờ đã tới lúc, đã tới thời điểm phải mang đứa bé này đi lĩnh hội trời cao biển rộng, Tiểu Đường của hắn, tuyệt đối không phải chỉ là một con ếch ngồi trong đáy giếng.
________________________________________
Đó là một lữ trình nhàn nhã thanh thản, tâm trạng của Chu Đường từ đầu chí cuối đều vô cùng tốt đẹp.
Lúc vui sướng, y lôi kéo Lạc Bình vào trong xe nói chuyện, lúc đặc biệt vui sướng, y cùng Lạc Bình cưỡi ngựa song hành. Trải qua một đường cảnh xuân, bọn họ dần dần đã tiếp cận địa giới Việt Châu.
Mấy ngày gần đây, Chu Đường kiềm chế không nổi sự tò mò, luôn miệng hỏi người nhà của Lạc Bình sống ở chỗ nào tại Việt Châu, rồi thì họ là người như thế nào.
Lạc Bình nói, kỳ thật nhà hắn ở bên cạnh Việt Châu, từ nhà hắn đến chủ thành Thông Phương vẫn còn rất xa.
“Vậy là gần vùng giáp giới với Huy Châu sao?” Chu Đường hỏi.
“Không, là bên kia, bên gần với Tây Chiêu.” Lạc Bình trả lời.
“Tiểu phu tử, trước tiên chúng ta đi gặp người nhà của ngươi đi. Vừa lúc để ta thăm thú Việt Châu một vòng, cũng hiểu biết thêm về địa phương một chút.” Chu Đường nói năng hùng hồn và đầy lý lẽ.
“Không được, ngươi là Vương gia, sẽ doạ bọn họ sợ mất.” Lạc Bình không đồng ý.
“Ai nói ta là Vương gia? Không phải ta là học trò Tiểu Đường sao?”
“…” Đúng vậy, mấy trò đùa giỡn vô lại của Tiểu Đường luôn luôn hiệu nghiệm.
“Nếu ngươi không chịu, ta sẽ dùng thân phận Vương gia đi hù dọa bọn họ.”
“…” Một năm không gặp, bản lĩnh áp chế người của đứa nhỏ này cũng đột nhiên tăng vọt.
Lạc Bình bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.
________________________________________
(*) Hoa Hạnh là cái hoa này:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook