Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi
-
Chương 50
Từ đường Bình Giang đi ra, đúng lúc có thể nghe tiếng người trong khu chợ ở trước mặt. Hai bên đường trồng rợp cây rừng, cành lá rũ xuống, đi ở phía dưới mát mẻ khỏi bàn. Giữa cảnh quan ảo diệu nổi tiếng, khói hương vẫn tỏa ra nghi ngút.
Cửa hàng san sát nhau trên đường dành riêng cho người đi bộ. Dạo phố hơn nửa ngày, bụng tôi đã đói cồn cào. Thấy có một chỗ đông người nhốn nháo, hương thơm nức mũi, hóa ra là khói của cửa hàng đồ nướng.
Tôi liếc nhìn dì, nghĩ thầm chắc dì không thích ăn đồ không hợp vệ sinh đâu, nào ngờ dì lại nói, “Chúng ta vào ăn thử đi!” Tôi mừng thầm trong bụng, chen vào đám đông, một lúc sau, tiện tay cầm hơn mười que xuyên đủ loại mỹ thực đứng trước mặt dì.
Dì cười bảo tôi tham ăn quá, cẩn thận kẻo ói ra hết đó —— hóa ra những ký ức ấy vẫn sống mãi trong lòng dì.
Tôi xúc động suýt rơi lệ, nhưng không muốn phá cảnh, điên cuồng gặm xâu thịt.
Chúng tôi tới một khách sạn gần đó, nhưng được báo đã hết phòng tiêu chuẩn, chỉ còn phòng hạng sang thôi. Vì giá cả phải chăng, nên chúng tôi đặt hai phòng đối diện nhau.
Tôi trở về phòng của mình nghỉ ngơi trước. Dì hẹn tối nay đi ăn cơm.
Tôi dựa vào giường, cảm thấy hai chân mỏi nhừ, chỉ trách thường ngày không rèn luyện sức khỏe thôi. Mệt mỏi vô lực, không lâu sau tôi liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tôi ngủ được một lát, sau đó đột nhiên từ trong mộng nhảy dựng lên. Tôi tưởng rằng trời đã khuya, lại phát hiện bốn bề vắng lặng, chỉ có ánh tà dương thấp thoáng rọi lên màn cửa sổ bằng lụa mỏng.
Tôi tỉnh ngủ, vào toilet soi gương, thấy tóc tai rối bù không thể tả. Tôi lập tức đưa đầu vào vòi nước gội, đúng lúc tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cũng may cửa ở ngay bên cạnh toilet, duỗi tay liền có thể mở ra.
“Con đang làm gì đó?” Dì đẩy cửa đi vào nhưng không thấy tôi đâu.
Tôi thò cái đầu ướt sũng ra ngoài, “Ở đây nè!”
Dì bị tôi dọa sợ hết hồn, “Con gội đầu hả?”
“Dạ!” Tôi đành phải tiếp tục gội đầu, tuy hơi bất lịch sự nhưng cũng không biết trốn đi đâu.
Dì không nói gì nữa, tựa vào khung cửa, xem tôi gội đầu.
Tôi bị dì nhìn có chút xấu hổ, liền nói, “Dì Lạc ra xem tivi đi ạ!”
“Không xem đâu!” Dì vẫn dựa vào cửa.
Tôi vừa gọi đầu, vừa nhìn trộm sắc mặt của dì trong gương, bình tĩnh và yên lặng. Không biết có phải do ánh đèn hay không, dường như có một vầng sáng hồng nhạt bao quanh dì, như đóa hải đường nở rộ dưới ánh trăng vậy.
Tôi gội đầu xong thì bắt đầu sấy tóc, sợ văng bọt nước vào dì, tôi liền chỉnh sức gió ở mức nhỏ nhất, rồi chậm rãi sấy.
Dì đi tới nói, “Để dì làm dùm cho. Con phải sấy vầy nè!”
Dì dùng lược chải nhẹ từng sợi tóc, một bên cầm máy sấy khô cho tôi.
Tôi cảm thấy tôi đứng cao hơn dì sẽ làm dì không thoải mái. Tôi lập tức ngồi xổm xuống, hai tay vịn bồn rửa mặt, đầu dựa lên cánh tay.
Cả người dì hiện ra trong gương, tôi hơi ngước mắt nhìn lên phía trên. Dì cũng không biết tôi nhìn dì, chỉ kiên nhẫn xử lý mớ tóc rối bời.
Tôi đột nhiên nhớ tới bức tranh Đức Mẹ Đồng Trinh của Raphael, các thiên thần cũng thường nhìn lên Đức Mẹ như thế.
“Trời, con cũng có tóc bạc nữa nè!”
“Thật không? Người ta nói còn trẻ mà có tóc bạc là may mắn lắm nha!” Tôi làm ra vẻ thoải mái đáp lại.
Hạnh phúc tuy ngắn ngủi, nhưng làm người ta khó có thể quên. Cho đến hôm nay, tôi vẫn hay nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nó như ánh lửa trong đêm tối, soi sáng cả một đời.
Cửa hàng san sát nhau trên đường dành riêng cho người đi bộ. Dạo phố hơn nửa ngày, bụng tôi đã đói cồn cào. Thấy có một chỗ đông người nhốn nháo, hương thơm nức mũi, hóa ra là khói của cửa hàng đồ nướng.
Tôi liếc nhìn dì, nghĩ thầm chắc dì không thích ăn đồ không hợp vệ sinh đâu, nào ngờ dì lại nói, “Chúng ta vào ăn thử đi!” Tôi mừng thầm trong bụng, chen vào đám đông, một lúc sau, tiện tay cầm hơn mười que xuyên đủ loại mỹ thực đứng trước mặt dì.
Dì cười bảo tôi tham ăn quá, cẩn thận kẻo ói ra hết đó —— hóa ra những ký ức ấy vẫn sống mãi trong lòng dì.
Tôi xúc động suýt rơi lệ, nhưng không muốn phá cảnh, điên cuồng gặm xâu thịt.
Chúng tôi tới một khách sạn gần đó, nhưng được báo đã hết phòng tiêu chuẩn, chỉ còn phòng hạng sang thôi. Vì giá cả phải chăng, nên chúng tôi đặt hai phòng đối diện nhau.
Tôi trở về phòng của mình nghỉ ngơi trước. Dì hẹn tối nay đi ăn cơm.
Tôi dựa vào giường, cảm thấy hai chân mỏi nhừ, chỉ trách thường ngày không rèn luyện sức khỏe thôi. Mệt mỏi vô lực, không lâu sau tôi liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tôi ngủ được một lát, sau đó đột nhiên từ trong mộng nhảy dựng lên. Tôi tưởng rằng trời đã khuya, lại phát hiện bốn bề vắng lặng, chỉ có ánh tà dương thấp thoáng rọi lên màn cửa sổ bằng lụa mỏng.
Tôi tỉnh ngủ, vào toilet soi gương, thấy tóc tai rối bù không thể tả. Tôi lập tức đưa đầu vào vòi nước gội, đúng lúc tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cũng may cửa ở ngay bên cạnh toilet, duỗi tay liền có thể mở ra.
“Con đang làm gì đó?” Dì đẩy cửa đi vào nhưng không thấy tôi đâu.
Tôi thò cái đầu ướt sũng ra ngoài, “Ở đây nè!”
Dì bị tôi dọa sợ hết hồn, “Con gội đầu hả?”
“Dạ!” Tôi đành phải tiếp tục gội đầu, tuy hơi bất lịch sự nhưng cũng không biết trốn đi đâu.
Dì không nói gì nữa, tựa vào khung cửa, xem tôi gội đầu.
Tôi bị dì nhìn có chút xấu hổ, liền nói, “Dì Lạc ra xem tivi đi ạ!”
“Không xem đâu!” Dì vẫn dựa vào cửa.
Tôi vừa gọi đầu, vừa nhìn trộm sắc mặt của dì trong gương, bình tĩnh và yên lặng. Không biết có phải do ánh đèn hay không, dường như có một vầng sáng hồng nhạt bao quanh dì, như đóa hải đường nở rộ dưới ánh trăng vậy.
Tôi gội đầu xong thì bắt đầu sấy tóc, sợ văng bọt nước vào dì, tôi liền chỉnh sức gió ở mức nhỏ nhất, rồi chậm rãi sấy.
Dì đi tới nói, “Để dì làm dùm cho. Con phải sấy vầy nè!”
Dì dùng lược chải nhẹ từng sợi tóc, một bên cầm máy sấy khô cho tôi.
Tôi cảm thấy tôi đứng cao hơn dì sẽ làm dì không thoải mái. Tôi lập tức ngồi xổm xuống, hai tay vịn bồn rửa mặt, đầu dựa lên cánh tay.
Cả người dì hiện ra trong gương, tôi hơi ngước mắt nhìn lên phía trên. Dì cũng không biết tôi nhìn dì, chỉ kiên nhẫn xử lý mớ tóc rối bời.
Tôi đột nhiên nhớ tới bức tranh Đức Mẹ Đồng Trinh của Raphael, các thiên thần cũng thường nhìn lên Đức Mẹ như thế.
“Trời, con cũng có tóc bạc nữa nè!”
“Thật không? Người ta nói còn trẻ mà có tóc bạc là may mắn lắm nha!” Tôi làm ra vẻ thoải mái đáp lại.
Hạnh phúc tuy ngắn ngủi, nhưng làm người ta khó có thể quên. Cho đến hôm nay, tôi vẫn hay nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nó như ánh lửa trong đêm tối, soi sáng cả một đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook